Sáng ngày hôm sau, Du Tử Khâm cùng Sở Hiên tạm biệt gia đình Tề lão, sau đó nàng thuê một chiếc xe ngựa nho nhỏ, cùng Sở Hiên đi vào Thanh Hà trấn. Đường vào trấn cũng không gần, nếu đi bộ thì phải mất hai ngày, nàng cùng Sở Hiên, một đứa bé, một nữ nhân đi bộ trong hai ngày, đường vào trấn thì vắng vẻ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là thuê xe ngựa để đi tốt hơn, vừa thoải mái, an toàn, thời gian cũng nhanh, đi xe ngựa thì không đến một ngày nàng sẽ tới nơi, hơn nữa nó cũng không mất bao nhiêu tiền.

Hai người đi cũng thong thả, Du Tử Khâm ngồi phía trước đánh xe, còn tiểu Sở Hiên cho dù nàng khuyên như thế nào cũng không chịu vào trong ngồi, mà cứ nhất quyết phải ngồi bên cạnh bồi nàng, suốt đường đi cứ nghe giọng nói líu ríu của cậu, như vậy cũng không sai, trên đường đi sẽ không nhàm chán.

Buổi chiều, hai người đã gần đến trấn, sau khi đến nơi, cả hai sẽ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, lần này DU Tử Khâm muốn ở lại đón năm mới nên phải tìm một khách điếm tương đối thoải mái một chút, hơn nữa giá cả cũng phải chăng, như vậy mới được. Chỉ là hai người còn chưa vào đến cổng trấn, đã gặp một chuyện cực kì phiền toái khiến tiểu Sở Hiên phải ôm gương mặt đen còn hơn đáy nồi để đón tết.

Nhìn thấy phía trước có người, Du Tử Khâm dừng xe ngựa, Sở Hiên thì nhíu chặt lông mày, nếu có thể lựa chọn, cậu tuyệt đối không muốn có bất cứ quan hệ nào với những con người này (ah, bé không phải người), cậu tình nguyện mãi mãi ở trên Đào Hoa sơn , không bao giờ xuống núi, muốn thế giới của cậu ngoài cô ra thì không còn ai khác và cô cũng vậy, thế giới của cô cũng chỉ có cậu mà thôi.

Ngồi dưới bóng cây ven đường là một tiểu cô nương đang ôm trong người một thanh niên đang hôn mê, Tiểu cô nương phấn điêu mày ngọc, gương mặt đô đô thịt lại trắng noãn, trên người là bộ xiêm y màu hồng phấn làm từ gấm Vân La. Còn người thanh niên trong ngực thì mặt mày tái nhợt, tuy nhiên cũng không giấu được vẻ tuấn tú, mặc bộ quần áo màu thiên thanh cũng làm từ gấn Vân La, gương mặt tựa như mặt trời đầy ấm áp. Du Tử Khâm đoán bọn họ có lẽ là con nhà giàu có, trên đường đi gặp chuyện bất trắc gì, nếu không thì tại sao lại chỉ có hai người ở nơi hoang vắng như vậy.

Tiểu cô nương thấy Du Tử Khâm và Sở Hiên đến gần thì sững sờ trong chốc lát, dường như là còn đang suy nghĩ xem hai người này có gây nguy hiểm gì cho mình hay không, hình như suy nghĩ xong thấy là một đứa trẻ cùng một nữ nhân không thể làm hại mình cộng thêm gương mặt của cả hai cũng không giống người xâú nên tiểu cô nương không sợ hãi nữa, đôi mắt ánh lên hy vọng, giọng nói mang đầy cầu khẩn:

- “ Tỷ Tỷ, tỷ có thể cứu đại ca của muội được không, đại ca ngất từ nãy đến giờ rồi, muội kêu mãi mà không tỉnh, tỷ tỷ, cầu xin người đưa bọn muội đến y quán gần nhất được không, tỷ tỷ.”

Thấy tiểu cô nương cứ gắt gao nhìn lấy mình, Du Tử Khâm liền lại gần xem thử tình trạng của người anm tử, dù sao mình dừng xe là để cứu người không phải sao. Thấy Du Tử Khâm lại gần, đưa tay lên cầm lấy tay của đại ca mình tiểu cô nương biết ngay là Du Tử Khâm muốn bắt mạch ở nhà bé thường thấy nhiều lần rồi, khi trong nhà có người bệnh phụ thân thường mời đại phu, đại phu cũng làm giống như tỷ tỷ vậy, hơn nữa khi đại phu bắt mạch thì phải thật im lặng.

Thấy tiểu cô nương bên cạnh chỉ ngồi im không có động tác gì, Du Tử Khâm thầm tán thưởng, củng còn có chút hiểu biết. Sở Hiên đứng bên cạnh thì không nghĩ vậy, xuất hiện trước mặt ai không muốn cứ phải xuất hiện trước mặt cô, cô đã đánh xe cả ngày rồi, tưởng sắp được vào thành nghỉ ngơi thì lại gặp hai người này, nghĩ vậy ánh mắt nhìn hai người càng thêm âm u.

Bắt mạch được một lúc, Du Tử Khâm buông tay ra, quay lại nói với tiểu cô nương nãy giờ vẫn lo lắng nhìn mình :” Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi quá độ, hơn nữa đã mấy ngày không đáp ứng đủ số thức ăn cần thiết nên mới như vậy, nghỉ ngơi một hồi sẽ không sao.”Nàng định nói là không đủ dinh dưỡng nhưng sợ tiểu cô nương không hiểu, đành thôi.

Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên:” Cám ơn Tỷ tỷ, cám ơn tỷ tỷ.”

Nhìn tiểu cô nương vui vẻ Du Tử Khâm lại hỏi:” Muội tên gì, nhà muội ở đâu? Có gần đây không để ta đưa muội về, nếu không gần thì ta đưa muội đến trấn trên thôi.” Nàng không có ý định hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai huynh muội này, hỏi để làm gì, hai bên cũng không quen thân, tuy nàng có lòng tốt cứu họ nhưng điều đó không có nghĩa là nàng thích xen vào chuyện người khác. Nhưng nàng không muốn biết không có nghĩa là người khác sẽ không nói cho nàng biết.

Tiểu cô nương thần sắc do dự nhìn nang một lúc rồi nói:”Muội tên Lạc Thủy Linh, tỷ có thể gọi là Linh Nhi. Nhà muội ở kinh thành, muội cùng đại ca ra ngoài du ngoạn thì gặp sự cố, vốn là mây ngày hôm trước bọn muội thuê một chiếc xe ngựa để đi, nhưng cuối cùng lại để ngựa chạy mất, ở một nơi vắng vẻ như thế này, không có khách điếm, muội cùng đại ca đành đi bộ xem xem xung quanh có thôn xóm gì không, nào ngờ tìm mấy ngày rồi mà không thấy, thức ăn dự trữ mang theo đại ca đều nhường cho muội ăn hết, thế nên huynh ấy mới....hixhix.”

Nghe tiểu Lạc Thủy Linh kể xong, Du Tử Khâm triệt để im lặng, cái lí do gì thế này, thôi nàng cũng không muốn phải tranh luận về kĩ năng sinh tồn với những người như thế này.

Tiểu cô nương thấy Du Tử Khâm im lặng, thần sắc lo lắng hỏi:” Tỷ Tỷ. Tỷ có thể đợi chừng nào đại ca muội tỉnh hãy li khai có được không?” Hỏi xong gương mặt lại trở nên rối rắm.

Bên này Sở Hiên vừa nghe được câu hỏi của Linh Nhi, gương mặt non nớt lại thêm vài phần âm trầm. Hừ, cứu các ngươi là tốt lắm rồi, cư nhiên bây giờ còn được voi đòi tiên, muốn chết. Càng nhìn hai huynh muội càng thấy họ đáng ghét, quả nhiên người ở ngoài đều là những kẻ ghê tởm.

Du Tử Khâm thì không nghĩ như vậy, nàng hiểu , đây cũng chỉ là một đứa bé, nếu như rơi vào hoàn cảnh như thế, sợ hãi là chuyện đương nhiên, thế nên nàng không nghĩ ngợi liền đáp ứng. Lạc Thủy Linh nghe vậy thì rất vui mừng, liên tục cảm ơn. Lúc này Du Tử Khâm mới tự giới thiệu mình cùng Sở Hiên:

- “ Ta tên Du Tử Khâm, muội muốn gọi thế nào cũng được, còn đây là Sở Hiên, nhìn muội thì hình như nhỏ tuổi hơn Sở Hiên nhỉ?”

Lúc này Lạc Thủy Linh mới quay qua đỏ mặt nhìn Sở Hiên, từ lúc nãy bé đã để ý đến người này rồi, từ nhỏ đến lớn bé chưa từng gặp nam hài nào xinh đẹp như vậy, nãy giờ thấy huynh ấy cứ im lặng đứng bên cạnh vị tỷ tỷ này nên không dám bắt chuyện, bây giờ nghe tỷ tỷ giới thiệu bé mới biết thì ra huynh ấy kêu Sở Hiên, cái tên cũng rất hay, bé nhỏ giọng kêu:” Du tỷ tỷ, Sở ca ca.”

Vì có cô đang ở đây, Sở Hiên cũng không tiện phát tác, cậu đành phải cười dịu dàng nhìn Lạc Thủy Linh gật đầu một cái làm cho tiểu cô nương một phen đỏ mặt.

Trời cũng gần tối, Du Tử Khâm và Sở Hiên dìu người thanh niên vào trong xe ngựa, sau đó đánh xe đi về phía Thanh Hà trấn.

Lúc đầu, Lạc Thủy Linh muốn ngồi ở ngoài nhường cho Sở Hiên vào trong nhỉ ngơi, dù sao bé cũng đã làm phiền người ta nhiều như vậy, nhưng Sở Hiên nhất quyết không chịu, cậu dùng giọng nói diụ dàng của mình nói với Lạc Thủy Linh:” Muội cứ vào trong đi, nữ hài tử không nên ở ngoài này, lạnh lắm, hơn nữa đại ca của muội cũng cần người chăm sóc, nữa , nghe lời , uhm.”

Lạc Thủy Linh đỏ mặt dạ một tiếng, sau đó đi vào trong, Sở ca ca thật tốt.

Sở Hiên vui vẻ yên vị bên cạnh Du Tử Khâm. Kẻ ngu ngốc, không cần ngồi gần cô, chỗ ở bên cạnh cô là của cậu, sao có thể để một kẻ đáng ghét như vậy chiếm mất chứ. Nếu Lạc Thủy Linh mà biết được suy nghĩ thật lòng của Sở Hiên chắc sẽ khóc thét mất.

Du Tử Khâm nhìn Sở Hiên cười cười:” Tiểu Hiên của cô thật ngoan!”

Sở Hiên nghe vậy gương mặt liền ửng hồng, tâm tình liền biến tốt, nha cô khen cậu, vậy thì cười với cái đồ đáng ghét kia nhiều một chút cũng không sao.

Vậy đấy, chuyến đi đến Thanh Hà trấn cùng với hai vị khách mới, một người còn chưa biết ra sao, một cô bé ngây thơ mơ mộng lầm người, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương