Nuôi Dưỡng Bạo Vương
-
Chương 63
Một tháng sau.
Ngày hôm nay, kinh thành rất náo nhiệt, cả một đoạn đường dài đều được giăng đèn kết hoa, mọi người đều cùng nhau ùa ra đường phố, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng nhạc náo nhiệt vang lên.
Hôm nay là ngày thành hôn của song vương, hai hôn lễ được cử hành cùng một lúc, khỏi phải nói cũng biết có bao náo nhiệt.
Tuy hôm nay là ngày thành hôn của hai vị vương gia, nhưng dân chúng khắp nơi đều dừng hết công việc, tụ tập trên đường phố góp vui, náo nhiệt, ai mà không thích.
Vì hai vị vương phi tương lai, một người là nghĩa muội của hoàng hậu, một người là Trịnh gia tiểu thư, nên địa điểm đón dâu đều là ở Trịnh gia.
Ngồi tại hai phòng khác nhau, cả hai tân nương đều đang rất hồi hộp, cho dù là Trịnh Tâm Ngữ hay Du Tử Khâm, đây đều là hôn lễ đầu tiên, cũng là duy nhất của họ.
Ngoài cửa, càng ngày càng ồn ào, một lát sau, bà mai chạy vào, gương mặt vui mừng không ngớt, la to:”Tân lang tới rồi, tân lang tới rồi!”
Sau đó, dưới sự thúc giục của mọi người, cả hai tân nương đều được dìu ra cửa phủ.
Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ lần lượt được nhị thiếu gia Trịnh Đông Lỗi, cùng với tam thiếu gia Trịnh Phàm cõng ra ngoài, đưa lên kiệu hoa.
Ở bên ngoài, cả Sở Hiên lẫn Sở Dực đều đang ngồi trên ngựa, gương mặt tuy không thay đổi gì mấy, nhưng nếu như nhìn sâu trong ánh mắt sẽ rất dễ dáng phát hiện, hai người này nhất định rất hưng phấn. Nhất là lúc tân nương tử vừa được cõng ra, cả hai người đều không thể dời được ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm vào tân nương.
Riêng Sở Hiên, sau khi Du Tử Khâm lên kiệu hoa xong, hắn liếc nhìn Trịnh Đông Lỗi một cái, sau đó mới chịu xoay người đi.
Trịnh Phàm nhìn nhìn Trịnh Đông Lỗi:”May mà đệ chọn tiểu muội.”
-“Câm miệng!” – Trịnh Đông Lỗi cười hổ, đâu phải hắn muốn chứ, dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn để làm gì, đây là yêu cầu của hôn lễ có được hay không.
Đám rước dâu đi đến một ngã ba, đều chia ra hai hướng, một hướng là về Xích Lung vương phủ, một hướng là về Linh Lung vương phủ.
Tới nơi, kiệu hoa đều dừng lại, Sở Hiên lúc này xuống ngựa, sau đó tiến đến kiệu hoa, nha hoàn liền vén màn kiệu lên, Sở Hiên thuận thế ôm Du Tử Khâm vào lòng, bước vào Xích Lung vương phủ.
Đây là một loại tập tục của Diễm quốc, tân nương từ khi rời khỏi nhà, sẽ được huynh trưởng cõng đến kiệu hoa, ngụ ý, trao người đó cho nhà chồng tương lai, sau khi đến nhà chồng, thì phu quân phải chính tay ôm tân nương tử vào, như vậy mới đại biểu cô nương đó đã vào nhà chồng, trên đường đi, không một lần được chạm chân xuống đất, đây là một lời chúc phúc, chúc tân nương tử một đời sẽ được phu quân nâng niu, bảo hộ.
Cũng nhờ tập tục này mà hầu hết nam tử Diễm quốc không ít người không nạp thiếp. Bởi vì, hành động này đại biểu như một lời thề của họ, thề sẽ yêu thương nương tử, nếu nạp thiếp, đại biểu, họ đã vứt bỏ lời thề.
Tuy nhiên, nam nhân cũng có nhiều người không cưỡng lại được, đi nạp thiếp, nhưng, địa vị của thiếp không được cao, bởi vì sự hiện diện của họ, chính là bằng chứng nam nhân đó từng không tuân thủ lời thề, là một sự nhục nhã.
Bên kia, khi kiệu hoa vừa mới tới, không ít dân chúng tỏ vẻ tiếc nuối, Linh Lung vương vốn tàn phế, cho nên không thể bế nương tử vào được, cũng không thể để nam nhân khác bế nương tử vào, vì vậy, Linh Lung vương phi chỉ có thể đi bộ vào phủ.
Các nữ nhân rất nhiều người đồng tình với Linh Lung vương phi, tuy Linh Lung vương quyền cao chức trọng, nhưng, đời nữ nhi, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, vậy mà phần quan trọng nhất, lại không thể tiến hành.
Không để ý đến mọi người, Sở Dực liền phi thân một cái, xuống ngựa, hai chân hắn đạp trên đất, cả người thẳng tắp, từ từ đi lại chỗ kiệu hoa.
Tiếng nghị luận bỗng im bặt.
Trịnh Tâm Ngữ đang trong kiệu hoa suy nghĩ miên man, nói thật, không được Sở Dực ôm vào vương phủ, nàng cũng rất tiếc nuối, nhưng nàng yêu hắn, vì vậy, nàng chấp nhận.
Đang tính kêu nha hoàn vén màn kiệu lên, chính nàng sẽ bước xuống, nào ngờ, tiếng ôn ào bỗng im bặt, khiến cho nàng rất ngạc nhiên, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại im lặng như vậy.
Không để nàng đợi lâu, bất chợt, một cánh tay cứng rắn, ôm nàng vào lòng, sau đó, dùng sức nâng lên, nàng, được người ta bế, nhưng người đó là ai.
Trịnh Tâm Ngữ định giãy giụa, chẳng lẽ, hắn nhờ ai đó bế nàng vào, không được, nàng không cho phép bất cứ ai, ngoài hắn chạm vào mình.
Tuy nhiên, khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể kia, Trịnh Tâm Ngữ lại ngừng giãy giụa, cái mùi này, rất quen thuộc, là mùi hương nàng hay ngửi được trên người Sở Dực, nhưng, có thể là hắn sao, cơ thể lay động cho nàng biết, người này đang bế nàng, đi từng bước chậm chạp, trầm ổn hướng cửa phủ đi tới.
Trịnh Tâm Ngữ cố nén cho giọng mình không quá xúc động, dè dặt hỏi:”Dực…caca?”
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống:”Tâm Nhi.”
A, thật sự là hắn, hắn làm sao có thể đứng lên, làm sao có thể, chẳng phải hắn ….
-“Là tứ tẩu.” – giọng nói của hắn lại vang lên:”Ta, muốn cho Tâm Nhi, một tân lang hoàn mĩ.”
Trịnh Tâm Ngữ giờ phút này rất muốn khóc, thì ra là tứ tẩu sao, nàng rất hạnh phúc, hắn, có thể đi được rồi, người nàng yêu, có thể đi được rồi, chắc chắn hắn, sẽ rất vui, hôm nay, là ngày hạnh phúc nhất đời nàng, cố nén nước mắt, hôm nay là ngày vui, không thể khóc.
Trịnh Tâm Ngữ giang hai tay, vòng qua cổ hắn, gương mặt dựa vào ngực hắn, ngoan ngoãn cho hắn ôm mình vào vương phủ.
Bấy giờ, mọi người mới hồi phục từ sau cơn chấn động, họ bắt đầu hô lên:
-‘Linh Lung vương đi được, Linh Lung vương không còn tàn phế nữa!”
-“A! chúc mừng, chúc mừng!”
-“Chúc mừng Linh Lung vương song hỷ lâm môn!”
-“Chúc mừng Linh Lung vương phi!’
-“Chúc mừng!”
Sau tiếng hô vang, nghi lễ bắt đầu. Cả Xích Lung vương phủ và Linh Lung vương phủ đều tiến hành làm lễ cùng một lúc, Sở Phong không thể đi bên này, bỏ bên kia nên không ra mặt, chỉ chờ ba ngày sau yết kiến.
Tuy nhiên, hôn lễ của đệ đệ, hắn không muốn vắng mặt, vì vậy, hắn cùng với Trịnh Phi cải trang, hết chạy bên này, lại chạy bên kia.
Trong đại sảnh, tiếng của người chủ trì hô lên:
-“Nhất bái thiên địa!”
-‘Nhị bái hoàng thượng” – Bởi cả hai chẳng còn trưởng bối nào, nên đành phải hướng về phía hoàng cung mà bái.
-“Phu thê giao bái!”
-“Đưa vào động phòng!”
Sở Hiên ôm eo Du Tử Khâm, Sở Dực nắm tay Trịnh Tâm Ngữ, hướng tân phòng đi đến.
Sở Phong nắm tay Trịnh Phi, ghé vào tai nàng thì thầm:”Nương tử, chúng ta cũng động phòng…một lần nữa đi!”- Làm Trịnh Phi đỏ mặt không thôi, nhưng cũng gật gật đầu, điều này khiến Sở Phong cười hớn hở.
Bọn họ, nhất định sẽ hạnh phúc, mãi mãi.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Ngày hôm nay, kinh thành rất náo nhiệt, cả một đoạn đường dài đều được giăng đèn kết hoa, mọi người đều cùng nhau ùa ra đường phố, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng nhạc náo nhiệt vang lên.
Hôm nay là ngày thành hôn của song vương, hai hôn lễ được cử hành cùng một lúc, khỏi phải nói cũng biết có bao náo nhiệt.
Tuy hôm nay là ngày thành hôn của hai vị vương gia, nhưng dân chúng khắp nơi đều dừng hết công việc, tụ tập trên đường phố góp vui, náo nhiệt, ai mà không thích.
Vì hai vị vương phi tương lai, một người là nghĩa muội của hoàng hậu, một người là Trịnh gia tiểu thư, nên địa điểm đón dâu đều là ở Trịnh gia.
Ngồi tại hai phòng khác nhau, cả hai tân nương đều đang rất hồi hộp, cho dù là Trịnh Tâm Ngữ hay Du Tử Khâm, đây đều là hôn lễ đầu tiên, cũng là duy nhất của họ.
Ngoài cửa, càng ngày càng ồn ào, một lát sau, bà mai chạy vào, gương mặt vui mừng không ngớt, la to:”Tân lang tới rồi, tân lang tới rồi!”
Sau đó, dưới sự thúc giục của mọi người, cả hai tân nương đều được dìu ra cửa phủ.
Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ lần lượt được nhị thiếu gia Trịnh Đông Lỗi, cùng với tam thiếu gia Trịnh Phàm cõng ra ngoài, đưa lên kiệu hoa.
Ở bên ngoài, cả Sở Hiên lẫn Sở Dực đều đang ngồi trên ngựa, gương mặt tuy không thay đổi gì mấy, nhưng nếu như nhìn sâu trong ánh mắt sẽ rất dễ dáng phát hiện, hai người này nhất định rất hưng phấn. Nhất là lúc tân nương tử vừa được cõng ra, cả hai người đều không thể dời được ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm vào tân nương.
Riêng Sở Hiên, sau khi Du Tử Khâm lên kiệu hoa xong, hắn liếc nhìn Trịnh Đông Lỗi một cái, sau đó mới chịu xoay người đi.
Trịnh Phàm nhìn nhìn Trịnh Đông Lỗi:”May mà đệ chọn tiểu muội.”
-“Câm miệng!” – Trịnh Đông Lỗi cười hổ, đâu phải hắn muốn chứ, dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn để làm gì, đây là yêu cầu của hôn lễ có được hay không.
Đám rước dâu đi đến một ngã ba, đều chia ra hai hướng, một hướng là về Xích Lung vương phủ, một hướng là về Linh Lung vương phủ.
Tới nơi, kiệu hoa đều dừng lại, Sở Hiên lúc này xuống ngựa, sau đó tiến đến kiệu hoa, nha hoàn liền vén màn kiệu lên, Sở Hiên thuận thế ôm Du Tử Khâm vào lòng, bước vào Xích Lung vương phủ.
Đây là một loại tập tục của Diễm quốc, tân nương từ khi rời khỏi nhà, sẽ được huynh trưởng cõng đến kiệu hoa, ngụ ý, trao người đó cho nhà chồng tương lai, sau khi đến nhà chồng, thì phu quân phải chính tay ôm tân nương tử vào, như vậy mới đại biểu cô nương đó đã vào nhà chồng, trên đường đi, không một lần được chạm chân xuống đất, đây là một lời chúc phúc, chúc tân nương tử một đời sẽ được phu quân nâng niu, bảo hộ.
Cũng nhờ tập tục này mà hầu hết nam tử Diễm quốc không ít người không nạp thiếp. Bởi vì, hành động này đại biểu như một lời thề của họ, thề sẽ yêu thương nương tử, nếu nạp thiếp, đại biểu, họ đã vứt bỏ lời thề.
Tuy nhiên, nam nhân cũng có nhiều người không cưỡng lại được, đi nạp thiếp, nhưng, địa vị của thiếp không được cao, bởi vì sự hiện diện của họ, chính là bằng chứng nam nhân đó từng không tuân thủ lời thề, là một sự nhục nhã.
Bên kia, khi kiệu hoa vừa mới tới, không ít dân chúng tỏ vẻ tiếc nuối, Linh Lung vương vốn tàn phế, cho nên không thể bế nương tử vào được, cũng không thể để nam nhân khác bế nương tử vào, vì vậy, Linh Lung vương phi chỉ có thể đi bộ vào phủ.
Các nữ nhân rất nhiều người đồng tình với Linh Lung vương phi, tuy Linh Lung vương quyền cao chức trọng, nhưng, đời nữ nhi, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, vậy mà phần quan trọng nhất, lại không thể tiến hành.
Không để ý đến mọi người, Sở Dực liền phi thân một cái, xuống ngựa, hai chân hắn đạp trên đất, cả người thẳng tắp, từ từ đi lại chỗ kiệu hoa.
Tiếng nghị luận bỗng im bặt.
Trịnh Tâm Ngữ đang trong kiệu hoa suy nghĩ miên man, nói thật, không được Sở Dực ôm vào vương phủ, nàng cũng rất tiếc nuối, nhưng nàng yêu hắn, vì vậy, nàng chấp nhận.
Đang tính kêu nha hoàn vén màn kiệu lên, chính nàng sẽ bước xuống, nào ngờ, tiếng ôn ào bỗng im bặt, khiến cho nàng rất ngạc nhiên, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại im lặng như vậy.
Không để nàng đợi lâu, bất chợt, một cánh tay cứng rắn, ôm nàng vào lòng, sau đó, dùng sức nâng lên, nàng, được người ta bế, nhưng người đó là ai.
Trịnh Tâm Ngữ định giãy giụa, chẳng lẽ, hắn nhờ ai đó bế nàng vào, không được, nàng không cho phép bất cứ ai, ngoài hắn chạm vào mình.
Tuy nhiên, khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể kia, Trịnh Tâm Ngữ lại ngừng giãy giụa, cái mùi này, rất quen thuộc, là mùi hương nàng hay ngửi được trên người Sở Dực, nhưng, có thể là hắn sao, cơ thể lay động cho nàng biết, người này đang bế nàng, đi từng bước chậm chạp, trầm ổn hướng cửa phủ đi tới.
Trịnh Tâm Ngữ cố nén cho giọng mình không quá xúc động, dè dặt hỏi:”Dực…caca?”
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống:”Tâm Nhi.”
A, thật sự là hắn, hắn làm sao có thể đứng lên, làm sao có thể, chẳng phải hắn ….
-“Là tứ tẩu.” – giọng nói của hắn lại vang lên:”Ta, muốn cho Tâm Nhi, một tân lang hoàn mĩ.”
Trịnh Tâm Ngữ giờ phút này rất muốn khóc, thì ra là tứ tẩu sao, nàng rất hạnh phúc, hắn, có thể đi được rồi, người nàng yêu, có thể đi được rồi, chắc chắn hắn, sẽ rất vui, hôm nay, là ngày hạnh phúc nhất đời nàng, cố nén nước mắt, hôm nay là ngày vui, không thể khóc.
Trịnh Tâm Ngữ giang hai tay, vòng qua cổ hắn, gương mặt dựa vào ngực hắn, ngoan ngoãn cho hắn ôm mình vào vương phủ.
Bấy giờ, mọi người mới hồi phục từ sau cơn chấn động, họ bắt đầu hô lên:
-‘Linh Lung vương đi được, Linh Lung vương không còn tàn phế nữa!”
-“A! chúc mừng, chúc mừng!”
-“Chúc mừng Linh Lung vương song hỷ lâm môn!”
-“Chúc mừng Linh Lung vương phi!’
-“Chúc mừng!”
Sau tiếng hô vang, nghi lễ bắt đầu. Cả Xích Lung vương phủ và Linh Lung vương phủ đều tiến hành làm lễ cùng một lúc, Sở Phong không thể đi bên này, bỏ bên kia nên không ra mặt, chỉ chờ ba ngày sau yết kiến.
Tuy nhiên, hôn lễ của đệ đệ, hắn không muốn vắng mặt, vì vậy, hắn cùng với Trịnh Phi cải trang, hết chạy bên này, lại chạy bên kia.
Trong đại sảnh, tiếng của người chủ trì hô lên:
-“Nhất bái thiên địa!”
-‘Nhị bái hoàng thượng” – Bởi cả hai chẳng còn trưởng bối nào, nên đành phải hướng về phía hoàng cung mà bái.
-“Phu thê giao bái!”
-“Đưa vào động phòng!”
Sở Hiên ôm eo Du Tử Khâm, Sở Dực nắm tay Trịnh Tâm Ngữ, hướng tân phòng đi đến.
Sở Phong nắm tay Trịnh Phi, ghé vào tai nàng thì thầm:”Nương tử, chúng ta cũng động phòng…một lần nữa đi!”- Làm Trịnh Phi đỏ mặt không thôi, nhưng cũng gật gật đầu, điều này khiến Sở Phong cười hớn hở.
Bọn họ, nhất định sẽ hạnh phúc, mãi mãi.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook