Sáng sớm, trời có hơi lạnh một chút, nhưng không làm trở ngại những con chim nhỏ cất tiếng hót chào buổi sáng. Bầu trời không có nắng, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi, khiến những cánh hoa anh đào rời cành, bay lả tả. Một vài cánh hoa bay lạc vào phòng, bay tới phòng ngủ và dừng chân trên gương mặt mịn màng của thiếu nữ.

Dường như cảm nhận được điều gì, hàng mi thiếu nữ hơi run run, sau đó, nàng mở mắt.

Du Tử Khâm xoa đôi mắt nhập nhèm vì vẫn còn buồn ngủ của mình, nhìn qua bên cạnh, lúc này đã không có ai,chắc hắn đã đi đâu đó, nàng ngồi trong chốc lát cho tỉnh táo, sau đó mới từ từ bước xuống giường.

Vì Đào Uyển được xây dựng giống với ngôi nhà trên Đào Hoa sơn nên Du Tử Khâm không mấy khó khăn khi tìm nước rửa mặt. Khắp Đào Uyển lúc này không có ai, thường thì nha hoàn hay nô bộc không được tự tiện bước vào Đào Uyển, trừ khi có nhiệm vụ dọn dẹp, và hiển nhiên, bây giờ chưa phải là lúc đó.

Sau khi rửa mặt xong, Du Tử Khâm đi loanh quanh Đào Uyển tham quan một chút. Đi một hồi, nàng bước vào một căn phòng, nhìn khắp nơi treo đầy tranh của mình, Du Tử Khâm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt hơi ươn ướt, đồ ngốc này.

Sau khi đi xem một vài nơi nữa, cảm thấy không còn gì để nhìn nữa, Du Tử Khâm bước chân ra khỏi Đào Uyển, nàng cảm thấy hơi đói rồi.

Xích Lung vương phủ rất đẹp, lại rất lớn, khắp nơi trồng toàn hoa anh đào, lúc này lại đang là mùa hoa, nện cảnh vật càng thêm tuyệt mĩ, cứ chốc chốc lại có gió thổi qua, làm hàng loạt cánh hoa rơi xuống, hết hợp với khung cảnh yên tĩnh, khiến cho tâm tình Du Tử Khâm bất giác tốt hơn nhiều, chỉ là, sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu.

Khi nàng đang mải mê nhìn ngắm xung quanh, thì một giọng nói vang lên, khiến cho Du Tử Khâm phải dừng lại.

Thẩm Như Mi cùng nha hoàn khó khăn lắm mới có thể đi ra Tĩnh Uyển, nàng vốn tính đi dạo vài vòng hít thở không khí, tìm lại cảm giác mình là nữ nhân duy nhất ở Xích Lung vương phủ, nhưng đột nhiên, tầm mắt lại nhìn thấy một người.

Đó là một cô nương trẻ, Thẩm Như My chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng ta, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu hồng, vải dệt không quá xuất sắc, nhưng được mặc trên dáng người yểu điệu thướt tha kia làm cho người ta bất giác không để ý nó.

Chỉ dáng người thôi mà đã như vậy, lần đầu tiên, Thẩm Như My có cảm giác bị uy hiếp. Nàng ta mặc không phải là trang phục nha hoàn của Xích Lung vương phủ, chứng tỏ nàng ta không phải hạ nhân.

Đã không phải hạ nhân, lại còn đi lung tung trong Xích Lung vương phủ, vậy thì thân phận của cô nương này rất đáng ngờ, Thẩm Như My không nhịn được lên tiếng:” Đứng lại!”. Nàng từ từ bước tới, dù là thân phận gì, Thẩm Như My nàng cũng quyết không để nàng ta đè đầu cưỡi cổ mình.

Du Tử Khâm quay đầu lại nhìn người vừa mới gọi mình, khi nhìn thấy dung nhan của nhau, cả hai người lẫn nha hoàn của Thẩm Như My đều sửng sốt. Có thể không sửng sốt sao, khi mà dung mạo của cả hai giống nhau đến bảy phần, tuy nhiên, dung mạo của Du Tử Khâm có phần xuất sắc, hiền hòa hơn.

Thẩm Như My thất thần nhìn gương mặt Du Tử Khâm trong giây lát, sau đó bình tĩnh trở lại. Nàng nghĩ, lại thêm một kẻ thế thân rồi sao, vương gia, người yêu người đó đến vậy sao, đến giờ, người vẫn không quên ư.

Lại nhìn gương mặt Du Tử Khâm, Thẩm Như My xem như đã biết, người này mai sau sẽ là tỷ muội của mình, cùng mình hầu hạ người kia. Nghĩ đến đây, lại nhìn gương mặt thủy nộn của Du Tử Khâm, Thẩm Như My lại nổi lên cơn ghen ghét, tuy vậy, nàng ta vẫn dịu dàng nói :

-“ Ta là Thẩm Như My, muội muội, phương danh là gì?”

Nhìn Thẩm Như đang dùng giọng yểu điệu kêu mình là “muội muội”, Du Tử Khâm bất giác cau mày, nàng thì khi nào có tỷ tỷ rồi. Muội muội, nàng ta gánh nổi sao, tuổi của nàng ta, làm con gái của nàng còn được, vậy mà lại dùng giọng điệu như bề trên nói chuyện với nàng, nàng ta là ai, chẳng lẽ, hắn…

Nghĩ tới nàng ta có thể là người của hắn, tâm trạng Du Tử Khâm trầm xuống, Sở Hiên, ngươi đừng làm ta thất vọng, nếu không, ta không ngại, vứt bỏ ngươi.

Vì tâm trạng khó chịu,Du Tử Khâm không trả lời câu hỏi của Thẩm Như My mà định bước đi luôn, nàng bây giờ, không muốn nhìn thấy nàng ta.

Thấy Du Tử Khâm quay mặt đi, không trả lời mình, Thẩm Như My liền tức giận, dám không để nàng trong mắt :” Đứng lại cho ta!”

Thấy Du Tử Khâm làm như không thấy mà vẫn cứ bước đi, Thẩm Như My càng tức, nàng ta cảm thấy thật nhục nhã, liền la to:” Nhứ Nhi, bắt nàng ta lại cho ta!”

Nhứ Nhi là nha hoàn của Thẩm Như My, nghe nàng ta phân phó như vậy, liền lập tức xông lên, bắt được tay Du Tử Khâm, dùng sức đè nàng lại. Thẩm Như My bước tới gần.

Du Tử Khâm vốn đã tức giận, nay lại bị đối xử như vậy, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Như My, hét to:” Các ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Như My nói:” Làm gì ư? Ngươi cũng gan nhỉ, dám xem thường ta, ngươi tưởng bước chân vào vương phủ thì là có thể trở thành nữ nhân của vương gia sao, ngươi đừng có nằm mơ, ngươi cũng giống ta, chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, dám xem thường ta, ta sẽ cho ngươi thấy..”

Sau đó, Thẩm Như My trút những cái tát như trời giáng xuống, giống như bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu sự không cam tâm, baon nhiêu điều mà nàng ta phải chịu đựng đều được trút lên người Du Tử Khâm.

Nàng ta vốn chỉ là con gái một quan viên ngũ phẩm, tuy cũng là quan nhưng đứng trong cái kinh thành đâu đâu cũng toàn kẻ quyền cao chức trọng này thì có là gì, lúc trước, khi đi tham dự yến hội, nàng đều phải chịu sự khinh thường, khi dễ của người khác, nhưng lại không dám làm gì, nàng ta từng thề, mai sau nàng ta nhất định phải leo lên đỉnh cao, giẫm nát tất cả bọn họ dưới chân.

Và rồi, cơ hội của nàng ta đến, nàng ta được Xích Lung vương để mắt tới, lập tức, địa vị trong nhà của nàng khác hắn, cảm giác được mọi người kính trọng, e sợ, cảm giác đứng trên cao ấy, khiến nàng không thể dứt ra được, nhưng nàng ta biết, những điều đó chỉ thật sự thuộc về nàng khi nàng trở thành nhữ nhân thật sự của vương gia.

Nhưng, vào phủ đã hai năm, số lần nhìn thấy vương gia chỉ ở trên đầu ngón tay, nàng biết mình chỉ là một kẻ thế thân, nhưng nàng không ghét điều đó, nàng sẽ tận dụng gương mặt này, để thực hiện mục đích của nàng, nhưng nay, người ở trước mắt nàng, nàng ta là một trở ngại, nhất định phải bị loại bỏ.

Thẩm Như My điều chỉnh chiếc nhẫn của mình, sau đó giáng xuống mặt Du Tử Khâm, chẳng phải cũng chỉ là thế thân thôi sao, nếu vậy, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.

Du Tử Khâm chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, sau đó, có gì đó ươn ướt chảy ra, nàng đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, giương mắt nhìn kẻ đang oán độc nhìn mình, nhờ vào những gì nàng ta vừa nói, Du Tử Khâm đã nắm bắt được một hai, vì thế nàng mở miệng:

-“ Ngươi vốn chỉ là kẻ thế thân, vậy mà dám làm vậy với ta sao?”

Thẩm Như My dừng một lát, cười yêu mị nói với Du Tử Khâm :” Ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi nghĩ, vương gia sẽ vì một kẻ thế thân mà trị tội ta sao, ta nói cho ngươi biết, không thể đâu, nếu gương măt này không còn, ngươi nhất định sẽ bị vứt bỏ thôi.”

Nghe Thẩm Như My nói đến đây, Du Tử Khâm cảm thấy vui vẻ, nếu như theo như nàng ta nói vậy, Sở Hiên không có đặc biệt sủng ái nàng ta, đối với kẻ thế thân, hắn sẽ không xem trọng, nhưng,hắn có lên giường với nàng ta không, điều này vẫn chưa thể xác định được.

Mặt Du Tử Khâm có một vết xước, nhưng không ảnh hưởng mấy đến gương mặt của nàng, khi nàng cười lên, đôi mắt cong cong, cái miệng hơi nhếch lên, khiến cho gương mặt bỗng bừng sáng lạ thường.

Thẩm Như My thấy Du Tử Khâm dù bị hủy dung nhưng khi cười lên cũng mĩ lệ như vậy, con ngươi bỗng tối đi, trong cơn tức giận, Thẩm Như My giơ lên tay có đeo chiếc nhẫn quay vào trong của nàng lên, dùng hết sức mình giáng xuống, như vầy, thử xem nàng ta có còn cười được nữa hay không.

Nhìn thấy hành động của Thẩm Như My, Du Tử Khâm chợt hoảng, như vầy, gương mặt của nàng nhất định bị hủy, nàng không sợ bị hủy dung, nhưng nàng sợ đau a, Du Tử Khâm thử vùng vẫy, nhưng không được, Nhứ Nhi đang giữ chặt nàng. Mắt tay bàn tay kia sắp đến gần, Du Tử Khâm liền nhắm mắt lại, mong là sẽ không đau lắm.

- “ Tử Nhi!!!”

Hoa Sơn Trà: hà hà, nhiều bạn sẽ thất vọng đây. thôi, chương sau có thịt nhá

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương