Nuôi Dưỡng Bạo Vương
-
Chương 27
Vì Hỏa, Lôi, Điện
là nam nhân nên Du Tử Khâm không tiếp xúc nhiều, ngược lại là Phong, nữ
nhân duy nhất trong bốn người lại rất hợp với Du Tử Khâm.
Phong có tính tình hoạt bát, vui vẻ, là một tiểu cô nương có thể làm người khác vui, hơn nữa lại rất thân thiện. Lần đầu gặp nhau, Phong cứ nhìn chằm chằm Du Tử Khâm, ánh mắt ngạc nhiên, không thể tin ấy làm cho Du Tử Khâm rất khó hiểu.
Nhưng sau đó, qua vài lần nói chuyện, cả hai lại rất hợp nhau, hận không thể dính lại với nhau. Cũng nhờ vậy mà Du Tử Khâm mới biết, một người có tính cách hoạt bát, dễ gần như vậy mà lại thích Lôi, đại băng sơn.
Qua mấy ngày quan sát, Du Tử Khâm thấy Lôi là người cực lạnh lùng, lại không thích nói chuyện. Cả ngày cứ trưng ra khuôn mặt như người ta thiếu nợ mình.
Nàng cũng từng nghe Sở Hiên nói, Lôi là người rất nghiêm khắc, đòi hỏi lại cao, vì vậy mà hầu hết ám vệ hay sát thủ qua tay Lôi đều trở thành những người có thể lấy một địch trăm, trí dũng song toàn, lại dũng cảm, trung thành.
Phong là người phóng khoáng nhiệt tình, không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Lôi, thương xuyên bất ngờ làm ra những động tác thân mật hay nói những lời làm người ta xấu hổ, ngượng ngùng.
Lôi ấy vậy mà không hề quở trách Phong, muốn cho nàng làm gì thì làm, còn mình thì không mảy may đáp ứng, cứ trơ ra như khúc gỗ.
Đã có lúc Du Tử Khâm tức giận thái độ này của Lôi, thậm chí khuyên nhủ Phong đừng nên thích Lôi nữa, dù sao trên đời này đâu phải hết nam nhân, không nói đâu xa, trước mặt ngươi đây vẫn còn 4 tên cực phẩm.
Không ngờ lúc ấy Phong lại nói:” huyng ấy á, không phải như tỉ nói đâu, tuy là một khối đầu gỗ, nhưng lúc dịu dàng lên cũng làm cho người ta say a.”
Du Tử Khâm, vẻ mặt không thể tin nổi:” Hắn cũng có lúc dịu dàng???”
- “ Đương nhiên rồi, hắn á, sự dịu dàng của hắn, tỉ phải để ý mới nhận ra được. Nam nhân khác nữ nhân, đôi khi không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình ra sao, nên tỉ cần phải chú ý hành động của hắn, mọi việc hắn làm, như vậy, tỉ sẽ thấy được, những điều mà hắn không muốn nói, không nói được, những điều đó, vô tình đã biểu hiện qua những hành động mà hắn không hề để ý.”
Du Tử Khâm vẫn chưa hiểu lắm:” Vậy phải làm sao để nhận ra sự dịu dàng của Lôi?”
Phong cười bí hiểm nhìn Du Tử Khâm:” Tại sao ta phải nói cho tỉ biết chứ, những điều tốt đẹp của Lôi, một mình ta nhận ra là được rồi.”
Cảm nhận được nụ cười nguy hiểm của người bên cạnh, Du Tử Khâm thoáng rợn tóc gáy, nữ nhân đang yêu, không dễ chọc a.
Hai người lại hàn huyên một lúc, thì Lôi đến tìm Phong, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, kêu người ta đi ăn cơm mà cứ tưởng là kêu người ta đi chết ấy, không hiểu Phong nói hắn dịu dàng chỗ nào.
Phong thì nhanh nhảu đứng lên, chạy lại chỗ Lôi, nhào thẳng vào ngực Lôi, sua đó dùng mặt cọ cọ. Lôi thì đứng yên đó, không đẩy ra nhưng cũng không ôm người ta vào lòng, gương mặt cứ vô cảm.
Khi Du Tử Khâm định đứng dậy li khai thì lại nghe thấy giọng nói của Phong:” Du tỉ, tỉ ngốc thật đấy.” Bởi vậy nên, dưới những hành động thân mật, vẻ mặt nhu tình như nước của chủ nhân , mà vẫn không nhận ra được tình cảm của người.
Du Tử Khâm không hiểu sao cả, tự dưng mắng nàng ngốc.
*+*+*
Lại qua thêm mấy ngày, sau khi đã chắc chắn kinh thành an toàn, Du Tử Khâm mới được phép ra ngoài chơi, thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng khổ sở.
Trên đường phố tấp nập qua lại, tiếng rao hàng vang xa với những câu rao hàng đặc biệt, người tới người đi nườm nượp không ngớt. Thường xuyên nhìn thấy những vị công tử, tiểu thư quần áo thanh lịch mang theo thư đồng, nha hoàn đi dạo trên phố. Hay những vị phu nhân quần áo sang trọng, trang sức lấp lánh đi cùng nhau trên đường.
Du Tử Khâm chậm rãi cùng Sở Hiên đi dạo, cho dù rất hứng thú, nhưng nàng không còn là cô gái trẻ không hiểu chuyện nữa, nên mọi hành động cử chỉ cũng trầm ổn hơn.
Sở Hiên đi bên cạnh thì hơi tiếc nuối, hắn rất muốn nhìn thấy hình dáng hoạt bát, thấy cái gì cũng thích, cũng muốn thử của nàng khi ở Thanh hà trấn khi xưa. Khi đó hắn còn nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, bây giờ mà nàng giống như trước, thì sẽ là hình ảnh trượng phhu cưng chiều nhìn thê tử, sủng thê tử, chỉ cần nàng muốn thì sẽ mua, sau đó cầm đồ cho nàng, còn nàng thì lại tiếp tục như con chim nhỏ, nhảy nhót về phía trước. Hiaz , thật đáng tiếc.
Du Tử Khâm không hề hay biết tâm tình của Sở Hiên, vừa đi vừa suy nghĩ. Vốn là nàng muốn rủ Phong cùng đi, nhưng nha đầu kia nghe nói Lôi phải ở nhà canh chừng thì sống chết ôm lấy Lôi không buông, quyết ở nhà với hắn cho dù Du Tử Khâm có lôi kéo như thế nào đi chăng nữa.
Đang đi nên nàng không hề để ý, sắp va phải một người, nhưng nàng còn chưa va phải người ta, thì một cô nương áo xanh xuất hiện trước mắt nàng, sau đó đẩy thật mạnh một cái. Chỉ thấy lảo đảo một cái, sau đó ngã vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Sở Hiên đỡ lấy Du Tử Khâm dịu dàng hỏi:” Không sao chứ?” sau đó nhìn qua người kia, đôi mắt thay đổi hoàn toàn, con tiện nhân này, ngươi dám.
Du Tử Khâm lắc đầu, sau khi đứng vững thì nhìn hai người kia. Một cô nương trẻ tuổi áo hồng, tóc dài thướt tha, da trắng như bạch ngọc, đôi môi nhỏ nhắn phớt hồng, đôi mắt tuy không sắc sảo nhưng to tròn ngập nước, khiến cho người ta nhìn vào thì liền sinh lòng bảo hộ. Thật là một cô nương đẹp.
Chỉ là đôi mắt ngập nước kia, hiện giờ đang nhìn chằm chằm Sở Hiên, làm cho người ta không hiểu tại sao.
Du Tử khâm định tiến lên xin lỗi, dù người bị ngã là nàng, nhưng nàng xém chút nữa đụng vào người ta là sự thật. Chỉ là nàng chưa mở miệng, vị cô nương áo xanh đứng bên cạnh, cũng là người đã đẩy ngã Du Tử Khâm lên tiếng:
- “ Ngươi bị mù sao, sáng sớm ra đường không đem theo mắt à, hay mắt ngươi bận liếc mắt đưa tình với nam nhân, làm sao lại đi không nhìn đường, ngươi có biết suýt chút nữa là ngươi đụng trúng tiểu thư nhà ta không, ngươii có biết tiểu thư nhà ta là ai không, lỡ đụng ngã người, ngươi có mấy cái mạng để mà đền…”
Cô nương kia càng chửi, Du TỬ KHâm càng phẫn nộ, cho dù là mình có lỗi,nhưng cũng không nên mắng nàng như vậy, cái gì mà liếc mắt với nam nhân, sỉ nhục nàng như vậy, huống chi, người bị ngã là nàng.
Sở Hiên càng nghe, đôi mắt càng tối, tốt tốt, dám đối với người của hắn như vậy, đúng là không biết sống chết.
Chợt vị cô nương áo hồng lên tiếng:” Lan nhi, im miệng.” Cô nương áo xanh liền im miệng, nhưng vẫn còn ủy khuất nhìn sang:” tiểu thư”.
Chỉ thấy cô nương áo hồng không hề để ý đến,mà nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, đôi mắt ánh lên vô hạn tình ý:” huynh là. Sở caca phải không.”
Sở Hiên vẫn im lặng.
Cô nương áo hồng tiếp tục nói:” Sở caca, muội là Linh nhi, Linh nhi, huynh còn nhớ không?”
Phong có tính tình hoạt bát, vui vẻ, là một tiểu cô nương có thể làm người khác vui, hơn nữa lại rất thân thiện. Lần đầu gặp nhau, Phong cứ nhìn chằm chằm Du Tử Khâm, ánh mắt ngạc nhiên, không thể tin ấy làm cho Du Tử Khâm rất khó hiểu.
Nhưng sau đó, qua vài lần nói chuyện, cả hai lại rất hợp nhau, hận không thể dính lại với nhau. Cũng nhờ vậy mà Du Tử Khâm mới biết, một người có tính cách hoạt bát, dễ gần như vậy mà lại thích Lôi, đại băng sơn.
Qua mấy ngày quan sát, Du Tử Khâm thấy Lôi là người cực lạnh lùng, lại không thích nói chuyện. Cả ngày cứ trưng ra khuôn mặt như người ta thiếu nợ mình.
Nàng cũng từng nghe Sở Hiên nói, Lôi là người rất nghiêm khắc, đòi hỏi lại cao, vì vậy mà hầu hết ám vệ hay sát thủ qua tay Lôi đều trở thành những người có thể lấy một địch trăm, trí dũng song toàn, lại dũng cảm, trung thành.
Phong là người phóng khoáng nhiệt tình, không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Lôi, thương xuyên bất ngờ làm ra những động tác thân mật hay nói những lời làm người ta xấu hổ, ngượng ngùng.
Lôi ấy vậy mà không hề quở trách Phong, muốn cho nàng làm gì thì làm, còn mình thì không mảy may đáp ứng, cứ trơ ra như khúc gỗ.
Đã có lúc Du Tử Khâm tức giận thái độ này của Lôi, thậm chí khuyên nhủ Phong đừng nên thích Lôi nữa, dù sao trên đời này đâu phải hết nam nhân, không nói đâu xa, trước mặt ngươi đây vẫn còn 4 tên cực phẩm.
Không ngờ lúc ấy Phong lại nói:” huyng ấy á, không phải như tỉ nói đâu, tuy là một khối đầu gỗ, nhưng lúc dịu dàng lên cũng làm cho người ta say a.”
Du Tử Khâm, vẻ mặt không thể tin nổi:” Hắn cũng có lúc dịu dàng???”
- “ Đương nhiên rồi, hắn á, sự dịu dàng của hắn, tỉ phải để ý mới nhận ra được. Nam nhân khác nữ nhân, đôi khi không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình ra sao, nên tỉ cần phải chú ý hành động của hắn, mọi việc hắn làm, như vậy, tỉ sẽ thấy được, những điều mà hắn không muốn nói, không nói được, những điều đó, vô tình đã biểu hiện qua những hành động mà hắn không hề để ý.”
Du Tử Khâm vẫn chưa hiểu lắm:” Vậy phải làm sao để nhận ra sự dịu dàng của Lôi?”
Phong cười bí hiểm nhìn Du Tử Khâm:” Tại sao ta phải nói cho tỉ biết chứ, những điều tốt đẹp của Lôi, một mình ta nhận ra là được rồi.”
Cảm nhận được nụ cười nguy hiểm của người bên cạnh, Du Tử Khâm thoáng rợn tóc gáy, nữ nhân đang yêu, không dễ chọc a.
Hai người lại hàn huyên một lúc, thì Lôi đến tìm Phong, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, kêu người ta đi ăn cơm mà cứ tưởng là kêu người ta đi chết ấy, không hiểu Phong nói hắn dịu dàng chỗ nào.
Phong thì nhanh nhảu đứng lên, chạy lại chỗ Lôi, nhào thẳng vào ngực Lôi, sua đó dùng mặt cọ cọ. Lôi thì đứng yên đó, không đẩy ra nhưng cũng không ôm người ta vào lòng, gương mặt cứ vô cảm.
Khi Du Tử Khâm định đứng dậy li khai thì lại nghe thấy giọng nói của Phong:” Du tỉ, tỉ ngốc thật đấy.” Bởi vậy nên, dưới những hành động thân mật, vẻ mặt nhu tình như nước của chủ nhân , mà vẫn không nhận ra được tình cảm của người.
Du Tử Khâm không hiểu sao cả, tự dưng mắng nàng ngốc.
*+*+*
Lại qua thêm mấy ngày, sau khi đã chắc chắn kinh thành an toàn, Du Tử Khâm mới được phép ra ngoài chơi, thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng khổ sở.
Trên đường phố tấp nập qua lại, tiếng rao hàng vang xa với những câu rao hàng đặc biệt, người tới người đi nườm nượp không ngớt. Thường xuyên nhìn thấy những vị công tử, tiểu thư quần áo thanh lịch mang theo thư đồng, nha hoàn đi dạo trên phố. Hay những vị phu nhân quần áo sang trọng, trang sức lấp lánh đi cùng nhau trên đường.
Du Tử Khâm chậm rãi cùng Sở Hiên đi dạo, cho dù rất hứng thú, nhưng nàng không còn là cô gái trẻ không hiểu chuyện nữa, nên mọi hành động cử chỉ cũng trầm ổn hơn.
Sở Hiên đi bên cạnh thì hơi tiếc nuối, hắn rất muốn nhìn thấy hình dáng hoạt bát, thấy cái gì cũng thích, cũng muốn thử của nàng khi ở Thanh hà trấn khi xưa. Khi đó hắn còn nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, bây giờ mà nàng giống như trước, thì sẽ là hình ảnh trượng phhu cưng chiều nhìn thê tử, sủng thê tử, chỉ cần nàng muốn thì sẽ mua, sau đó cầm đồ cho nàng, còn nàng thì lại tiếp tục như con chim nhỏ, nhảy nhót về phía trước. Hiaz , thật đáng tiếc.
Du Tử Khâm không hề hay biết tâm tình của Sở Hiên, vừa đi vừa suy nghĩ. Vốn là nàng muốn rủ Phong cùng đi, nhưng nha đầu kia nghe nói Lôi phải ở nhà canh chừng thì sống chết ôm lấy Lôi không buông, quyết ở nhà với hắn cho dù Du Tử Khâm có lôi kéo như thế nào đi chăng nữa.
Đang đi nên nàng không hề để ý, sắp va phải một người, nhưng nàng còn chưa va phải người ta, thì một cô nương áo xanh xuất hiện trước mắt nàng, sau đó đẩy thật mạnh một cái. Chỉ thấy lảo đảo một cái, sau đó ngã vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Sở Hiên đỡ lấy Du Tử Khâm dịu dàng hỏi:” Không sao chứ?” sau đó nhìn qua người kia, đôi mắt thay đổi hoàn toàn, con tiện nhân này, ngươi dám.
Du Tử Khâm lắc đầu, sau khi đứng vững thì nhìn hai người kia. Một cô nương trẻ tuổi áo hồng, tóc dài thướt tha, da trắng như bạch ngọc, đôi môi nhỏ nhắn phớt hồng, đôi mắt tuy không sắc sảo nhưng to tròn ngập nước, khiến cho người ta nhìn vào thì liền sinh lòng bảo hộ. Thật là một cô nương đẹp.
Chỉ là đôi mắt ngập nước kia, hiện giờ đang nhìn chằm chằm Sở Hiên, làm cho người ta không hiểu tại sao.
Du Tử khâm định tiến lên xin lỗi, dù người bị ngã là nàng, nhưng nàng xém chút nữa đụng vào người ta là sự thật. Chỉ là nàng chưa mở miệng, vị cô nương áo xanh đứng bên cạnh, cũng là người đã đẩy ngã Du Tử Khâm lên tiếng:
- “ Ngươi bị mù sao, sáng sớm ra đường không đem theo mắt à, hay mắt ngươi bận liếc mắt đưa tình với nam nhân, làm sao lại đi không nhìn đường, ngươi có biết suýt chút nữa là ngươi đụng trúng tiểu thư nhà ta không, ngươii có biết tiểu thư nhà ta là ai không, lỡ đụng ngã người, ngươi có mấy cái mạng để mà đền…”
Cô nương kia càng chửi, Du TỬ KHâm càng phẫn nộ, cho dù là mình có lỗi,nhưng cũng không nên mắng nàng như vậy, cái gì mà liếc mắt với nam nhân, sỉ nhục nàng như vậy, huống chi, người bị ngã là nàng.
Sở Hiên càng nghe, đôi mắt càng tối, tốt tốt, dám đối với người của hắn như vậy, đúng là không biết sống chết.
Chợt vị cô nương áo hồng lên tiếng:” Lan nhi, im miệng.” Cô nương áo xanh liền im miệng, nhưng vẫn còn ủy khuất nhìn sang:” tiểu thư”.
Chỉ thấy cô nương áo hồng không hề để ý đến,mà nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, đôi mắt ánh lên vô hạn tình ý:” huynh là. Sở caca phải không.”
Sở Hiên vẫn im lặng.
Cô nương áo hồng tiếp tục nói:” Sở caca, muội là Linh nhi, Linh nhi, huynh còn nhớ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook