Nuôi Dưỡng Bạo Vương
-
Chương 2
Hình ảnh một cậu bé
khoảng 5 tuổi, mặc một bộ quần áo làm bằng gấm Vân La, đây là một loại
vải tốt, thường được những gia đình thương nhân giàu có hay quan lại tầm trung sử dụng, nhưng tuyệt đối không phải lầ vật mà một tứ hoàng tử
đương triều nên mặc. Đứa bé có ngũ quan xinh xắn, đôi mắt hẹp dài có vẻ
hơi xếch lên một chút tạo nên vẻ sắc sảo, cái mũi nhỏ nhắn nhưng cao mà
thẳng, đôi môi nhỏ bé chúm chím đáng yêu, rõ ràng là một tiểu oa nhi khả ái nếu như không có làn da tái nhợt không một chút máu, đứa bé ấy chính là Sở Hiên - tứ hoàng tử của vương triều Cảnh Thiên, cũng là vị hoàng
tử ốm yếu không được sủng ái nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng đang hiện ra, gương mặt Du Tử Khâm nháy mắt tái nhợt, Sở Hiên hiện tại đang nằm trong một bụi cây, nhìn cảnh tượng xung quanh Du Tử Khâm đoán là Sở Hiên đang ở trong Lan Uyển cung, nơi ở của Lan quý phi, cũng là mẹ ruột của Sở Hiên. Sở Hiên gương mặt đã tái nay còn tái hơn lộ rõ vẻ thống khổ, bàn tay đang đặt trước ngực chỗ trái tim, bấu chặt lại như để giảm bớt sự đau đớn, ngực liên tục phập phồng vì thở dốc. Những biểu hiện ấy cho thấy Sở Hiên đang phát bệnh.
Sở Hiên thuộc dạng thai độc, có nghĩa là bị người ta hạ độc khi còn đang ở trong bụng mẹ, hơn nữa lại sinh non, nên sức khỏe càng thêm yếu đi. Lúc biết mình sinh ra một con ma bệnh như Sở Hiên, Lan quý phi đã rất thất vọng, tuy là nam hài nhưng lại bệnh tật đầy mình thì không thể nào thừa kế ngôi vị được, vì vậy cũng không quan tâm điều trị cho sức khỏe của cậu bé, trầm độc trong cơ thể cũng vì thế mà tồn đọng trong cơ thể nhỏ bé ấy, hành hạ một đứa bé yếu ớt từ khi mới sinh ra đời. Quá đáng hơn, vì để hoàng thượng chú ý đến mình, Lan quý phi thường xuyên lấy Sở Hiên ra làm lí do, có khi là nói con nhớ cha, hay Tứ hoàng tử phát bệnh, thậm chí có lần Lan quý phi còn để cậu bé vào thùng nước lạnh lẽo vào giữa mùa đông để lấy lí do là tứ hoành tử bị sốt. Hoàng đế lúc đầu cũng đến một hai lần, mỗi lần đều cùng Lan quý phi diễn trò an ủi gì đó rồi lại âu yếm nhau trên giường, bỏ mặc đứa con trai xém chút nữa đã mất mạng vì sốt cao.
Có lẽ là ông trời không có mắt, ba năm sau Lan quý phi có hỷ mạch, năm ngoái đã sinh ra cửu hoàng tử khỏe mạnh, kháu khỉnh, vị tứ hoàng tử năm xưa càng bị bỏ quên. Tại Lan Uyển cung, cung nhân đi qua đi lại tấp nập, hết sức bận rộn, tiếng nói cười khắp nơi. Hôm nay là lễ mừng một tuổi của cửu hoàng tử, Lan quý phi mở tiệc rất lớn, mọi việc đều phải được chuẩn bị chu đáo, không có một chút sơ sót nào, mọi người cười cười nói nói, làm gì còn ai để ý đến tứ hoàng tử đã biến mất từ sáng đến giờ không thấy, để mặc bóng dáng yếu ớt ấy trong bụi cây chịu đựng đau đớn tra tấn đến tận tim.
Du Tử Khâm càng xem càng muốn mắng người, nhiều người như vậy mà không phát hiện tiểu Hiên đang nằm đó sao, cung nhân làm gì mà không phát hiện chủ tử đã biến mất, ngay cả người làm mẹ như Lan quý phi tại sao lại có thể không quan tâm đứa con đang ốm đau của mình ở đâu mà giờ còn mở tiệc linh đình, ăn uống vui vẻ ? Các người có còn là người không? Du Tử Khâm càng tức thì càng lo lắng, hận không thể ngay lập tức đến bên Sở Hiên, nhưng làm sao được, nàng làm gì có năng lực đó chứ.
Trông thấy hơi thở Sở Hiên càng ngày càng mong manh Du Tử Khâm càng gấp. Cầu trời có ai đó tìm được Sở Hiên, cầu trời có ai đó có thể cứu cậu bé, cầu trời... khi Du Tử Khâm cảm thấy tuyệt vọng thì lại nghe thấy có người nói chuyện.
- Ở đây có người sao? Di, là tứ hoàng tử, sao lại nằm ở đây?-trông thấy tình hình của Sở Hiên người đó đã biết không ổn, vốn định đi vào thông báo với quý phi nương nương, nhưng ngẫm lại lại thôi. Có thông báo thì chưa chắc gì nương nương đã quan tâm.Thật vậy, Lan quý phi làm gì muốn tốn hơi sức vào một đứa con như vậy chứ, sớm muộn gì cũng chết, thì quan tâm làm gì, hơn nữa nàng đã có cửu hoàng tử. Suy nghỉ trong chốc lát người này liền bế Sở Hiên lên, đi thẳng về hướng thái y viện, ông chợt nhớ mình có quen với một vị thái y.
Cho đến khi nhìn thấy Sở Hiên đã thoát khỏi nguy hiểm Du Tử Khâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe bọn họ nói chuyện thì Du Tử Khâm mới biết, người đàn ông kia là quản gia của ông chủ Phượng Y Đường,Hà Mộc, năm nay 40 tuổi , chuyên môn cung cấp thuốc cho hoàng cung, cứ 6 tháng một lần, ông lại vào cung và cung cấp thuốc, bởi thế nên cũng quen với vài vị thái y, có thể nói, thật may là đúng diệp gặp được ông, nếu không Sở Hiên có lẽ đã, thật may. Lẳng lặng nhớ kỉ gương mặt Hà Mộc, Du Tử Khâm tự nhủ với lòng, một lúc nào đó, nàng sẽ trả ơn cho người này. Có lẽ Du Tử Khâm chưa nhận ra, trong tiềm thức nàng đã coi Sở Hiên như người thân của mình. Nhưng giờ không nói đến việc đó nữa, sau khi nhìn thấy Sở Hiên nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường của mình, Du Tử Khâm quyến luyến nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu bé một lát sau đó ra khỏi phòng, đã chiều rồi, nàng nên đi chăm sóc ruộng thuốc của mình.
Nhìn thấy cảnh tượng đang hiện ra, gương mặt Du Tử Khâm nháy mắt tái nhợt, Sở Hiên hiện tại đang nằm trong một bụi cây, nhìn cảnh tượng xung quanh Du Tử Khâm đoán là Sở Hiên đang ở trong Lan Uyển cung, nơi ở của Lan quý phi, cũng là mẹ ruột của Sở Hiên. Sở Hiên gương mặt đã tái nay còn tái hơn lộ rõ vẻ thống khổ, bàn tay đang đặt trước ngực chỗ trái tim, bấu chặt lại như để giảm bớt sự đau đớn, ngực liên tục phập phồng vì thở dốc. Những biểu hiện ấy cho thấy Sở Hiên đang phát bệnh.
Sở Hiên thuộc dạng thai độc, có nghĩa là bị người ta hạ độc khi còn đang ở trong bụng mẹ, hơn nữa lại sinh non, nên sức khỏe càng thêm yếu đi. Lúc biết mình sinh ra một con ma bệnh như Sở Hiên, Lan quý phi đã rất thất vọng, tuy là nam hài nhưng lại bệnh tật đầy mình thì không thể nào thừa kế ngôi vị được, vì vậy cũng không quan tâm điều trị cho sức khỏe của cậu bé, trầm độc trong cơ thể cũng vì thế mà tồn đọng trong cơ thể nhỏ bé ấy, hành hạ một đứa bé yếu ớt từ khi mới sinh ra đời. Quá đáng hơn, vì để hoàng thượng chú ý đến mình, Lan quý phi thường xuyên lấy Sở Hiên ra làm lí do, có khi là nói con nhớ cha, hay Tứ hoàng tử phát bệnh, thậm chí có lần Lan quý phi còn để cậu bé vào thùng nước lạnh lẽo vào giữa mùa đông để lấy lí do là tứ hoành tử bị sốt. Hoàng đế lúc đầu cũng đến một hai lần, mỗi lần đều cùng Lan quý phi diễn trò an ủi gì đó rồi lại âu yếm nhau trên giường, bỏ mặc đứa con trai xém chút nữa đã mất mạng vì sốt cao.
Có lẽ là ông trời không có mắt, ba năm sau Lan quý phi có hỷ mạch, năm ngoái đã sinh ra cửu hoàng tử khỏe mạnh, kháu khỉnh, vị tứ hoàng tử năm xưa càng bị bỏ quên. Tại Lan Uyển cung, cung nhân đi qua đi lại tấp nập, hết sức bận rộn, tiếng nói cười khắp nơi. Hôm nay là lễ mừng một tuổi của cửu hoàng tử, Lan quý phi mở tiệc rất lớn, mọi việc đều phải được chuẩn bị chu đáo, không có một chút sơ sót nào, mọi người cười cười nói nói, làm gì còn ai để ý đến tứ hoàng tử đã biến mất từ sáng đến giờ không thấy, để mặc bóng dáng yếu ớt ấy trong bụi cây chịu đựng đau đớn tra tấn đến tận tim.
Du Tử Khâm càng xem càng muốn mắng người, nhiều người như vậy mà không phát hiện tiểu Hiên đang nằm đó sao, cung nhân làm gì mà không phát hiện chủ tử đã biến mất, ngay cả người làm mẹ như Lan quý phi tại sao lại có thể không quan tâm đứa con đang ốm đau của mình ở đâu mà giờ còn mở tiệc linh đình, ăn uống vui vẻ ? Các người có còn là người không? Du Tử Khâm càng tức thì càng lo lắng, hận không thể ngay lập tức đến bên Sở Hiên, nhưng làm sao được, nàng làm gì có năng lực đó chứ.
Trông thấy hơi thở Sở Hiên càng ngày càng mong manh Du Tử Khâm càng gấp. Cầu trời có ai đó tìm được Sở Hiên, cầu trời có ai đó có thể cứu cậu bé, cầu trời... khi Du Tử Khâm cảm thấy tuyệt vọng thì lại nghe thấy có người nói chuyện.
- Ở đây có người sao? Di, là tứ hoàng tử, sao lại nằm ở đây?-trông thấy tình hình của Sở Hiên người đó đã biết không ổn, vốn định đi vào thông báo với quý phi nương nương, nhưng ngẫm lại lại thôi. Có thông báo thì chưa chắc gì nương nương đã quan tâm.Thật vậy, Lan quý phi làm gì muốn tốn hơi sức vào một đứa con như vậy chứ, sớm muộn gì cũng chết, thì quan tâm làm gì, hơn nữa nàng đã có cửu hoàng tử. Suy nghỉ trong chốc lát người này liền bế Sở Hiên lên, đi thẳng về hướng thái y viện, ông chợt nhớ mình có quen với một vị thái y.
Cho đến khi nhìn thấy Sở Hiên đã thoát khỏi nguy hiểm Du Tử Khâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe bọn họ nói chuyện thì Du Tử Khâm mới biết, người đàn ông kia là quản gia của ông chủ Phượng Y Đường,Hà Mộc, năm nay 40 tuổi , chuyên môn cung cấp thuốc cho hoàng cung, cứ 6 tháng một lần, ông lại vào cung và cung cấp thuốc, bởi thế nên cũng quen với vài vị thái y, có thể nói, thật may là đúng diệp gặp được ông, nếu không Sở Hiên có lẽ đã, thật may. Lẳng lặng nhớ kỉ gương mặt Hà Mộc, Du Tử Khâm tự nhủ với lòng, một lúc nào đó, nàng sẽ trả ơn cho người này. Có lẽ Du Tử Khâm chưa nhận ra, trong tiềm thức nàng đã coi Sở Hiên như người thân của mình. Nhưng giờ không nói đến việc đó nữa, sau khi nhìn thấy Sở Hiên nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường của mình, Du Tử Khâm quyến luyến nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu bé một lát sau đó ra khỏi phòng, đã chiều rồi, nàng nên đi chăm sóc ruộng thuốc của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook