Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 99
Đêm đó, phía bên kia quả địa cầu, ông Hà ngã mạnh xuống sofa khi nghe những gì Huy thông báo.
_ Oan nghiệt… Quả thật là oan nghiệt mà…. – Ông Hà gần như không thể tin được lẩm bẩm. Đã 26 năm rồi, tại sao giờ lại xuất hiện, lại quay trở về. Người phụ nữ ấy, cô ta dày vò bản thân ông chưa đủ hay sao, giờ lại quay về, khiến con gái ông đau khổ như thế. Lẽ nào, sợi dây duyên nợ ấy, buộc phải dính lấy nhau cho đến cùng?
** Hà giật mình khi thấy dáng vẻ thất thần của chồng…
_ Đã xảy ra chuyện gì sao anh? – Bà lo lắng lên tiếng
_ Ngọc Hà à, cô ta đã quay trở về và gặp con bé rồi.
Cô ta? ** Hà nghi hoặc, đôi mắt mơ màng rồi bất chợt loé lên tia kinh hãi…
_ Lẽ nào… lẽ nào là chị ấy….
Ông Hà trầm mặc gật đầu. Sự thật này, sao quá đắng cay?
_ Vậy thì giờ con bé ra sao, chắc chắn là không ổn rồi. Làm sao đây? Con bé làm sao có thể chịu nổi đả kích này. Em phải sang Thụy Sỹ thôi anh. Em không nỡ để con bé một mình trong lúc này. – ** Hà bật khóc nức nở.
_ Anh biết! – Ông Hà dang tay ôm lấy vợ - Nhưng tạm thời, hãy để con bé yên một thời gian. Giờ phút này, nó chẳng muốn đối mặt với bất cứ một ai đâu. Trong sự việc lần này, anh cũng là một kẻ có tội. Chỉ mong rằng Huy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau ấy.
_ Tội nghiệp con tôi. – ** Hà nghẹn ngào, biết bao giờ những cơn sóng lớn như thế mới không xô vào cuộc đời của con bé nữa. Biết bao giờ con bé mới có thể sống những năm tháng bình yên.
Đan tỉnh dậy trong vòng tay Huy, cảm giác mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn ngày hôm qua rất nhiều…
_ Có phải em đã quá đáng không anh? – Đan thì thầm, cô biết Huy đã tỉnh và đang lắng nghe những gì cô nói…
_ Không! – Huy nhẹ lắc đầu – Là anh đã sai khi giấu em sắp xếp mọi chuyện như thế. Lẽ ra anh phải chờ đợi sự đồng ý của em. Anh đã quá vội vã, nên khiến em tổn thương. Nhưng thực sự, bà ấy…
_ Đừng nói về người phụ nữ ấy nữa anh, em không muốn nghe đâu. – Đan bướng bỉnh.
_ Ừ, không nói nữa. – Huy dịu dàng hôn lên tóc Đan. Bây giờ, tạm thời giữ vững được tinh thần cho Đan được ngày nào hay ngày đó.
_ Oan nghiệt… Quả thật là oan nghiệt mà…. – Ông Hà gần như không thể tin được lẩm bẩm. Đã 26 năm rồi, tại sao giờ lại xuất hiện, lại quay trở về. Người phụ nữ ấy, cô ta dày vò bản thân ông chưa đủ hay sao, giờ lại quay về, khiến con gái ông đau khổ như thế. Lẽ nào, sợi dây duyên nợ ấy, buộc phải dính lấy nhau cho đến cùng?
** Hà giật mình khi thấy dáng vẻ thất thần của chồng…
_ Đã xảy ra chuyện gì sao anh? – Bà lo lắng lên tiếng
_ Ngọc Hà à, cô ta đã quay trở về và gặp con bé rồi.
Cô ta? ** Hà nghi hoặc, đôi mắt mơ màng rồi bất chợt loé lên tia kinh hãi…
_ Lẽ nào… lẽ nào là chị ấy….
Ông Hà trầm mặc gật đầu. Sự thật này, sao quá đắng cay?
_ Vậy thì giờ con bé ra sao, chắc chắn là không ổn rồi. Làm sao đây? Con bé làm sao có thể chịu nổi đả kích này. Em phải sang Thụy Sỹ thôi anh. Em không nỡ để con bé một mình trong lúc này. – ** Hà bật khóc nức nở.
_ Anh biết! – Ông Hà dang tay ôm lấy vợ - Nhưng tạm thời, hãy để con bé yên một thời gian. Giờ phút này, nó chẳng muốn đối mặt với bất cứ một ai đâu. Trong sự việc lần này, anh cũng là một kẻ có tội. Chỉ mong rằng Huy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau ấy.
_ Tội nghiệp con tôi. – ** Hà nghẹn ngào, biết bao giờ những cơn sóng lớn như thế mới không xô vào cuộc đời của con bé nữa. Biết bao giờ con bé mới có thể sống những năm tháng bình yên.
Đan tỉnh dậy trong vòng tay Huy, cảm giác mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn ngày hôm qua rất nhiều…
_ Có phải em đã quá đáng không anh? – Đan thì thầm, cô biết Huy đã tỉnh và đang lắng nghe những gì cô nói…
_ Không! – Huy nhẹ lắc đầu – Là anh đã sai khi giấu em sắp xếp mọi chuyện như thế. Lẽ ra anh phải chờ đợi sự đồng ý của em. Anh đã quá vội vã, nên khiến em tổn thương. Nhưng thực sự, bà ấy…
_ Đừng nói về người phụ nữ ấy nữa anh, em không muốn nghe đâu. – Đan bướng bỉnh.
_ Ừ, không nói nữa. – Huy dịu dàng hôn lên tóc Đan. Bây giờ, tạm thời giữ vững được tinh thần cho Đan được ngày nào hay ngày đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook