Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 91
Tony bước theo sau Đan, không biết phải nói gì, càng không biết phải làm gì. Tay anh luôn ở trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy Đan nếu cô chẳng may ngã xuống. Nhưng may sao, Đan vẫn gắng gượng về được tới công ty.
_ Cô có cần về nghỉ ngơi không? – Tony lên tiếng khi thấy Đan mỗi lúc một tái.
_ Không! Tôi chỉ cần một cốc coffee thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn… Tôi không sao, tạm thời tôi muốn ở một mình. – Đan nói khi thấy có vẻ như Tony muốn theo cô.
Đan không chút sức lực ngồi xuống chiếc ghế sau khi gọi cho mình một cốc coffee. Tất cả… chỉ là một màn kịch thôi, đúng rồi chỉ là một màn kịch. Đan cười khẩy, làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như thế. Nếu như đó là sự thật, thì sao Hỏa cũng đã trở thành trái đất rồi. Nhưng nếu chỉ là một sự dối trá, thì người phụ nữ ấy tại sao lại muốn lừa cô, vì lý do gì?
Không, Đan lắc đầu, chắc chắn không thể. Chỉ là bà ta muốn cô đau đớn, hoang mang khi đã khiến những đứa con của bà ta chịu bất hạnh mà thôi. Nhưng có cần phải diễn thật thế không? Cái gì chứ?...
MẸ?...
Mẹ ư? Một cụm từ xa xỉ quá, thật sự rất xa xỉ. Cô làm sao lại có mẹ chứ? Đã thế người ta còn là mẹ của Nhã Văn…
Không phải, chắc chắn không phải? Không phải mà, làm ơn, hãy nói với cô không phải đi… Đan cảm thấy như từng đợt run rẩy đang cuộn trào mạnh mẽ bên trong con người mình, khiến mọi thứ trở nên nghẹn đắng…
“ _ Con? - Đan thì thào
Nhịp tay đang phủi cát trên người Đan chậm dần rồi dứt hắn, cánh tay thoáng run rẩy, người phụ nữ ấy ngước lên nhìn Đan bằng đôi mắt của chính cô. Tại sao lúc này Đan mới biết, đôi mắt ấy thực sự giống đôi mắt cô. Đôi mắt với đôi đồng tử màu nâu huyền…
_ Bà biết tôi sao?
_ Không, không phải như vậy! – Bà ấy một mực lắc đầu không thừa nhận
_ Vậy thì đây là cái gì? – Đan đưa tay nhặt lấy bữa ăn trưa bị mình đánh rơi ban nãy – Chỉ là thấy có lỗi thôi sao? Bà đừng nói ra lý do ấy nữa, tôi không ngốc đến thế đâu. Có người mẹ nào khi đứng vào trường hợp như bà lại có thể thông cảm cho tôi không? Làm sao có thể.Vậy thì bà quen tôi sao? Con? Tôi là gì mà bà gọi tôi là con?
_ Ta… ta… - Sắc mặt bà ấy càng thêm tệ
_ Là gì đây? Đây chỉ có thể là cách chăm sóc của mẹ dành cho con mà thôi. Chẳng lẽ, bà là mẹ tôi sao?
Đan sững người sau câu nói ấy, cô đâu hề có ý nghĩ đó, vậy thì sao lại thốt nên câu nói hoang đường nhất trong đời mình.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng phản ứng của người phụ nữ kia...
Bà ta hốt hoảng lùi người về phía sau, vẻ mặt hết đỏ rồi lại trắng, rồi cuối cùng trở nên tái xanh, môi mấp máy không thể nói nên lời…
_ Làm sao con…., sao con …?
_ Đừng nói nữa, xem như hôm nay tôi chưa gặp bà, và cũng chưa hề có cuộc nói chuyện này. – Đan cảm thấy mình đang rất sợ hãi, cô không muốn biết thêm bất cứ điều gì, khi sự thật ấy có thể đánh ngã cô.
_ Đan… - Bà ấy vội gọi tên Đan khi thấy cô đang hoảng loạn chạy đi – Hãy cho mẹ nói lời xin lỗi – Lời thì thầm mất hút giữa hàng loạt những tạp âm xung quanh…”
Nước mắt Bồ Công Anh
CHAP 69(4)
Có lẽ cô mệt quá nên không còn tỉnh táo nữa. Coffee đây rồi, cô sẽ ổn hơn khi có nó. Nghĩ thế, Đan đưa tay lên bưng lấy cốc coffee trên bàn.
Nhưng… Sao thế này? Bàn tay cô sao lại run rẩy đến cực độ. Đưa bàn tay kia ôm lấy bàn tay này để ngăn lại cơn run bất chợt nhưng chỉ khiến Đan nhận ra rằng không chỉ tay mà cả người cô cũng cùng một trạng thái.
Cốc coffee trên bàn lung lay rồi đổ hẳn khi đến lần thứ 3 Đan cố gắng mà chẳng thể nhấc nổi.
Ở một góc khuất khác, Tony cố gắng liên lạc với Huy… Đến lần thứ ba Huy mới nhấc máy…
“ Tôi đây!” – Giọng Huy thoáng vẻ uể oải
“ Sao đến giờ cậu mới nhấc máy?”
“ Có chuyện gì? Điện thoại tôi vừa hết pin” – Huy lo lắng khi nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của Tony
“ Cậu cãi nhau với Shally sao?”
“ Không! Rốt cục là có chuyện gì?” – Huy gằn giọng.
“ Vậy tại sao cô ấy lại run rẩy đến mức ấy. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ sau khi ra ngoài bất chợt vào lúc nãy, cô ấy cứ như người mất hồn, run rẩy không ngớt….”
“ Đặt giúp tôi vé máy bay sớm nhất để trở về” – Huy cắt ngang lời Tony, sự sợ hãi lấp đầy cả tâm trí. Lại có chuyện gì nữa đây? Tại sao lại cứ đổ hết mọi đau thương lên đôi vai yếu ớt của cô ấy. Ông trời, tại sao có thể bất công như thế? Cô ấy còn phải gồng mình chịu đựng mọi thứ đến bao giờ? – “ Trong 10 phút, phải có cho tôi, bằng mọi giá”
“ 10 phút?” – Tony gần như rên lên, phải làm sao để xoay xở đây? – “Còn công việc tại đó thì sao?”
“ Nhanh đi!” – Huy gầm lên. Có hiểu rằng anh đang lo lắng đến phát điên không? – “Tiện thể anh đến đây, giải quyết hết mọi chuyện còn lại đi! Còn nữa, hãy giữ cô ấy lại, đừng để Shal đi đâu hết”
“ Được rồi!” – Tony vội cúp máy, anh không muốn bị cơn giận ấy thiêu rụi.
Nhìn qua góc ban nãy Đan ngồi, Tony điếng người khi không thấy cô đâu cả.
_ Trời ạ! – Tony vò tóc – Kiếp trước tôi có nợ với hai người hay sao?
Suy nghĩ trong tíc tắc, Tony quyết định không báo cho Huy biết việc Đan đã đi mất, miễn cho cơn thịnh nộ ấy lại bùng phát thêm dữ dội. Liên lạc với thư kí để hoàn thành việc đặt vé cho Huy, Tony chạy ra khỏi công ty, bắt đầu công cuộc tìm kiếm người ban nãy vẫn còn ngồi ở kia…
Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì!
_ Cô có cần về nghỉ ngơi không? – Tony lên tiếng khi thấy Đan mỗi lúc một tái.
_ Không! Tôi chỉ cần một cốc coffee thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn… Tôi không sao, tạm thời tôi muốn ở một mình. – Đan nói khi thấy có vẻ như Tony muốn theo cô.
Đan không chút sức lực ngồi xuống chiếc ghế sau khi gọi cho mình một cốc coffee. Tất cả… chỉ là một màn kịch thôi, đúng rồi chỉ là một màn kịch. Đan cười khẩy, làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như thế. Nếu như đó là sự thật, thì sao Hỏa cũng đã trở thành trái đất rồi. Nhưng nếu chỉ là một sự dối trá, thì người phụ nữ ấy tại sao lại muốn lừa cô, vì lý do gì?
Không, Đan lắc đầu, chắc chắn không thể. Chỉ là bà ta muốn cô đau đớn, hoang mang khi đã khiến những đứa con của bà ta chịu bất hạnh mà thôi. Nhưng có cần phải diễn thật thế không? Cái gì chứ?...
MẸ?...
Mẹ ư? Một cụm từ xa xỉ quá, thật sự rất xa xỉ. Cô làm sao lại có mẹ chứ? Đã thế người ta còn là mẹ của Nhã Văn…
Không phải, chắc chắn không phải? Không phải mà, làm ơn, hãy nói với cô không phải đi… Đan cảm thấy như từng đợt run rẩy đang cuộn trào mạnh mẽ bên trong con người mình, khiến mọi thứ trở nên nghẹn đắng…
“ _ Con? - Đan thì thào
Nhịp tay đang phủi cát trên người Đan chậm dần rồi dứt hắn, cánh tay thoáng run rẩy, người phụ nữ ấy ngước lên nhìn Đan bằng đôi mắt của chính cô. Tại sao lúc này Đan mới biết, đôi mắt ấy thực sự giống đôi mắt cô. Đôi mắt với đôi đồng tử màu nâu huyền…
_ Bà biết tôi sao?
_ Không, không phải như vậy! – Bà ấy một mực lắc đầu không thừa nhận
_ Vậy thì đây là cái gì? – Đan đưa tay nhặt lấy bữa ăn trưa bị mình đánh rơi ban nãy – Chỉ là thấy có lỗi thôi sao? Bà đừng nói ra lý do ấy nữa, tôi không ngốc đến thế đâu. Có người mẹ nào khi đứng vào trường hợp như bà lại có thể thông cảm cho tôi không? Làm sao có thể.Vậy thì bà quen tôi sao? Con? Tôi là gì mà bà gọi tôi là con?
_ Ta… ta… - Sắc mặt bà ấy càng thêm tệ
_ Là gì đây? Đây chỉ có thể là cách chăm sóc của mẹ dành cho con mà thôi. Chẳng lẽ, bà là mẹ tôi sao?
Đan sững người sau câu nói ấy, cô đâu hề có ý nghĩ đó, vậy thì sao lại thốt nên câu nói hoang đường nhất trong đời mình.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng phản ứng của người phụ nữ kia...
Bà ta hốt hoảng lùi người về phía sau, vẻ mặt hết đỏ rồi lại trắng, rồi cuối cùng trở nên tái xanh, môi mấp máy không thể nói nên lời…
_ Làm sao con…., sao con …?
_ Đừng nói nữa, xem như hôm nay tôi chưa gặp bà, và cũng chưa hề có cuộc nói chuyện này. – Đan cảm thấy mình đang rất sợ hãi, cô không muốn biết thêm bất cứ điều gì, khi sự thật ấy có thể đánh ngã cô.
_ Đan… - Bà ấy vội gọi tên Đan khi thấy cô đang hoảng loạn chạy đi – Hãy cho mẹ nói lời xin lỗi – Lời thì thầm mất hút giữa hàng loạt những tạp âm xung quanh…”
Nước mắt Bồ Công Anh
CHAP 69(4)
Có lẽ cô mệt quá nên không còn tỉnh táo nữa. Coffee đây rồi, cô sẽ ổn hơn khi có nó. Nghĩ thế, Đan đưa tay lên bưng lấy cốc coffee trên bàn.
Nhưng… Sao thế này? Bàn tay cô sao lại run rẩy đến cực độ. Đưa bàn tay kia ôm lấy bàn tay này để ngăn lại cơn run bất chợt nhưng chỉ khiến Đan nhận ra rằng không chỉ tay mà cả người cô cũng cùng một trạng thái.
Cốc coffee trên bàn lung lay rồi đổ hẳn khi đến lần thứ 3 Đan cố gắng mà chẳng thể nhấc nổi.
Ở một góc khuất khác, Tony cố gắng liên lạc với Huy… Đến lần thứ ba Huy mới nhấc máy…
“ Tôi đây!” – Giọng Huy thoáng vẻ uể oải
“ Sao đến giờ cậu mới nhấc máy?”
“ Có chuyện gì? Điện thoại tôi vừa hết pin” – Huy lo lắng khi nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của Tony
“ Cậu cãi nhau với Shally sao?”
“ Không! Rốt cục là có chuyện gì?” – Huy gằn giọng.
“ Vậy tại sao cô ấy lại run rẩy đến mức ấy. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ sau khi ra ngoài bất chợt vào lúc nãy, cô ấy cứ như người mất hồn, run rẩy không ngớt….”
“ Đặt giúp tôi vé máy bay sớm nhất để trở về” – Huy cắt ngang lời Tony, sự sợ hãi lấp đầy cả tâm trí. Lại có chuyện gì nữa đây? Tại sao lại cứ đổ hết mọi đau thương lên đôi vai yếu ớt của cô ấy. Ông trời, tại sao có thể bất công như thế? Cô ấy còn phải gồng mình chịu đựng mọi thứ đến bao giờ? – “ Trong 10 phút, phải có cho tôi, bằng mọi giá”
“ 10 phút?” – Tony gần như rên lên, phải làm sao để xoay xở đây? – “Còn công việc tại đó thì sao?”
“ Nhanh đi!” – Huy gầm lên. Có hiểu rằng anh đang lo lắng đến phát điên không? – “Tiện thể anh đến đây, giải quyết hết mọi chuyện còn lại đi! Còn nữa, hãy giữ cô ấy lại, đừng để Shal đi đâu hết”
“ Được rồi!” – Tony vội cúp máy, anh không muốn bị cơn giận ấy thiêu rụi.
Nhìn qua góc ban nãy Đan ngồi, Tony điếng người khi không thấy cô đâu cả.
_ Trời ạ! – Tony vò tóc – Kiếp trước tôi có nợ với hai người hay sao?
Suy nghĩ trong tíc tắc, Tony quyết định không báo cho Huy biết việc Đan đã đi mất, miễn cho cơn thịnh nộ ấy lại bùng phát thêm dữ dội. Liên lạc với thư kí để hoàn thành việc đặt vé cho Huy, Tony chạy ra khỏi công ty, bắt đầu công cuộc tìm kiếm người ban nãy vẫn còn ngồi ở kia…
Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook