Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 89: Bàng hoàng
“ Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn trở thành sự thật. Và dẫu cho có bị bóp méo thế nào, thì sự thật vẫn mãi là sự thật…”
_ Cô quen người phụ nữ kia sao? – Tony lên tiếng khi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn Đan từ lúc cô bước vào shop coffee này tới giờ.
_ Ai cơ? – Đan ngạc nhiên quay đầu lại.
Ôi! Lại là người phụ nữ ấy. Chẳng phải gần một tháng nay bà ta đã không xuất hiện rồi sao? Sao giờ lại ngồi nơi này và nhìn cô bằng ánh mắt ấy?
_ Anh đợi tôi một tý nhé! – Đan nói với Tony rồi quay đi, tiến về phía bà ta đang ngồi.
_ Tôi có thể ngồi đây chứ? – Đan khẽ hỏi.
Trước khi bà ấy kịp phản ứng, Đan đã ngồi vào phía đối diện…
_ Tôi,… tôi không đợi cô! – Bà ta lắc đầu nhìn Đam, vẻ lúng túng thấy rõ. Đôi mắt bà ấy cụp xuống, dường như muốn tránh đi việc phải nhìn thẳng vào mắt Đan.
Cô đáng sợ đến thế sao? Đan than thở…
_ Đúng, bà không đợi tôi, và cũng không đợi một ai cả. Có phải vậy không? – Đan đón đầu trước, tránh việc bà ấy lại bày cớ một lần nữa. Dù sao hôm nay cô cũng phải tìm hiểu chuyện này.
_ Không, khách của tôi chưa tới….
_ Họ không tới, bởi bà có hẹn cùng ai đâu, nếu không họ là một vị khách vô cùng mất lịch sự khi đã trễ hẹn gần 1 giờ đồng hồ.
_ Thực ra, bà là ai?
_ Tôi, tôi là… mẹ Nhã Văn… - Bà ta mím chặt môi rồi bất ngờ thốt lên khe khẽ. Tiếng nói mỏng manh nhưng cũng đủ để Đan sửng sốt.
_ Mẹ Nhã Văn – Đan ngẩn người… - Bà… có chuyện gì cần nói sao? Và tại sao bà lại theo dõi tôi?
_ Không, ta không theo dõi cô. Còn việc kia, ta muốn thay mặt con gái xin lỗi và cảm ơn cô rất nhiều. – Giọng bà nghẹn ngào. Trong một thoáng, Đan tưởng chừng như mình có thể nghe rõ sự nức nở trong câu trả lời sũng nước ấy.
Thì ra là vậy? Nhưng, chẳng phải cô cũng là người có lỗi hay sao? Đan thở dài…
_ Tôi không trách cô bé, cũng không có quyền làm việc đó, bởi đối với cái chết của Nhã Phương, tôi thấy mình có lỗi. Nhưng, sao bà có thể biết được mọi chuyện?
_ Bởi tình cờ tôi đọc được nhật ký của con bé, và nó cũng đã thú nhận mọi chuyện khi trở về. Và giờ, nó đã đi rồi… Cảm ơn, cảm ơn vì cô đã không sao, cảm ơn khi đến lúc này cô vẫn bình an… - Bà ta càng nói càng kích động, đôi tay siết chặt lấy tay Đan, mắt đẫm nước…
_ Tôi, ơ… tôi không sao! – Đan ngạc nhiên, tại sao bà ta lại không cảm ơn vì cô đã bỏ qua mọi chuyện cho Nhã Văn, tại sao lại không tức giận khi biết cái chết của con gái đầu và sự ra đi của con gái sau đều từ cô mà ra…
Như thế có gì đó hơi lạ… Đan có cảm giác bà ta quan tâm đến an nguy của cô hơn hết thảy. Tại sao lại thế? – Bà bình tĩnh lại đi! – Đan nhẹ giọng khuyên, lấy chiếc khăn tay của mình đưa cho bà.
_ Cảm ơn, cảm ơn c..ô! – Đỡ lấy chiếc khăn từ tay Đan, giọng bà vẫn còn nức nở, tay vẫn nắm chặt lấy đôi tay Đan không rời, vẻ lưu luyến thấy rõ. Đan muốn rút ra nhưng không đành, vì thế nên cứ để như vậy…
Sau khi người phụ nữ ấy rời đi, Đan vẫn ngồi lại đó một lúc rất lâu, nỗi hồ nghi chỉ tăng chứ không hề giảm … Đưa tay sờ lên nơi ban nãy bà ấy nắm lấy, Đan cảm thấy tâm tình mình trở nên phức tạp. Cảm giác bà ấy mang đến cho cô, thực sự vừa ấm áp, vừa thân quen, một cảm giác mà chưa ai có thể cho cô…
Bà là ai?
Bên trong một chiếc xe sang trọng, người phụ nữ ban nãy bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa cả gương mặt xinh đẹp nhưng đang quặn đi vì đau đớn…
_ Xin lỗi! Ta không biết con là…. Tại sao lại có thể thế chứ? Xin lỗi, ta có tội với con, xin lỗi, ta xin lỗi… - Đối lập hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài của phố phường, bên trong là một mảng trầm tĩnh, đớn đau đến thê lương…
_ Cô quen người phụ nữ kia sao? – Tony lên tiếng khi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn Đan từ lúc cô bước vào shop coffee này tới giờ.
_ Ai cơ? – Đan ngạc nhiên quay đầu lại.
Ôi! Lại là người phụ nữ ấy. Chẳng phải gần một tháng nay bà ta đã không xuất hiện rồi sao? Sao giờ lại ngồi nơi này và nhìn cô bằng ánh mắt ấy?
_ Anh đợi tôi một tý nhé! – Đan nói với Tony rồi quay đi, tiến về phía bà ta đang ngồi.
_ Tôi có thể ngồi đây chứ? – Đan khẽ hỏi.
Trước khi bà ấy kịp phản ứng, Đan đã ngồi vào phía đối diện…
_ Tôi,… tôi không đợi cô! – Bà ta lắc đầu nhìn Đam, vẻ lúng túng thấy rõ. Đôi mắt bà ấy cụp xuống, dường như muốn tránh đi việc phải nhìn thẳng vào mắt Đan.
Cô đáng sợ đến thế sao? Đan than thở…
_ Đúng, bà không đợi tôi, và cũng không đợi một ai cả. Có phải vậy không? – Đan đón đầu trước, tránh việc bà ấy lại bày cớ một lần nữa. Dù sao hôm nay cô cũng phải tìm hiểu chuyện này.
_ Không, khách của tôi chưa tới….
_ Họ không tới, bởi bà có hẹn cùng ai đâu, nếu không họ là một vị khách vô cùng mất lịch sự khi đã trễ hẹn gần 1 giờ đồng hồ.
_ Thực ra, bà là ai?
_ Tôi, tôi là… mẹ Nhã Văn… - Bà ta mím chặt môi rồi bất ngờ thốt lên khe khẽ. Tiếng nói mỏng manh nhưng cũng đủ để Đan sửng sốt.
_ Mẹ Nhã Văn – Đan ngẩn người… - Bà… có chuyện gì cần nói sao? Và tại sao bà lại theo dõi tôi?
_ Không, ta không theo dõi cô. Còn việc kia, ta muốn thay mặt con gái xin lỗi và cảm ơn cô rất nhiều. – Giọng bà nghẹn ngào. Trong một thoáng, Đan tưởng chừng như mình có thể nghe rõ sự nức nở trong câu trả lời sũng nước ấy.
Thì ra là vậy? Nhưng, chẳng phải cô cũng là người có lỗi hay sao? Đan thở dài…
_ Tôi không trách cô bé, cũng không có quyền làm việc đó, bởi đối với cái chết của Nhã Phương, tôi thấy mình có lỗi. Nhưng, sao bà có thể biết được mọi chuyện?
_ Bởi tình cờ tôi đọc được nhật ký của con bé, và nó cũng đã thú nhận mọi chuyện khi trở về. Và giờ, nó đã đi rồi… Cảm ơn, cảm ơn vì cô đã không sao, cảm ơn khi đến lúc này cô vẫn bình an… - Bà ta càng nói càng kích động, đôi tay siết chặt lấy tay Đan, mắt đẫm nước…
_ Tôi, ơ… tôi không sao! – Đan ngạc nhiên, tại sao bà ta lại không cảm ơn vì cô đã bỏ qua mọi chuyện cho Nhã Văn, tại sao lại không tức giận khi biết cái chết của con gái đầu và sự ra đi của con gái sau đều từ cô mà ra…
Như thế có gì đó hơi lạ… Đan có cảm giác bà ta quan tâm đến an nguy của cô hơn hết thảy. Tại sao lại thế? – Bà bình tĩnh lại đi! – Đan nhẹ giọng khuyên, lấy chiếc khăn tay của mình đưa cho bà.
_ Cảm ơn, cảm ơn c..ô! – Đỡ lấy chiếc khăn từ tay Đan, giọng bà vẫn còn nức nở, tay vẫn nắm chặt lấy đôi tay Đan không rời, vẻ lưu luyến thấy rõ. Đan muốn rút ra nhưng không đành, vì thế nên cứ để như vậy…
Sau khi người phụ nữ ấy rời đi, Đan vẫn ngồi lại đó một lúc rất lâu, nỗi hồ nghi chỉ tăng chứ không hề giảm … Đưa tay sờ lên nơi ban nãy bà ấy nắm lấy, Đan cảm thấy tâm tình mình trở nên phức tạp. Cảm giác bà ấy mang đến cho cô, thực sự vừa ấm áp, vừa thân quen, một cảm giác mà chưa ai có thể cho cô…
Bà là ai?
Bên trong một chiếc xe sang trọng, người phụ nữ ban nãy bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa cả gương mặt xinh đẹp nhưng đang quặn đi vì đau đớn…
_ Xin lỗi! Ta không biết con là…. Tại sao lại có thể thế chứ? Xin lỗi, ta có tội với con, xin lỗi, ta xin lỗi… - Đối lập hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài của phố phường, bên trong là một mảng trầm tĩnh, đớn đau đến thê lương…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook