Đúng 8h sáng hôm sau, như thường lệ xe Đan lại ra khỏi cổng. Người phụ nữa ấy lại bước ra khỏi góc khuất, nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất hút nơi cuối đường như mọi ngày vẫn thế. Một giọt nước mắt không kìm được trào khỏi khóe mi… 

Thất thểu xoay người lại, người phụ nữ ấy sững sờ khi thấy Đan, người cứ ngỡ đã ngồi lên chiếc xe kia… 

_ Bà là ai? Tại sao lại theo dõi tôi? – Đan nhíu mày đi thẳng vào vấn đề 

_ Ta…ta…không theo dõi cô. – Nét mặt bà ta thoáng vẻ run rẩy, ánh mắt không thể che giấu được sự bối rối. 

_ Vậy thì lí do gì, ngày nào bà cũng đứng từ phía xa nhìn tôi, bà…quen tôi sao? 

_ Ph…ải, à, kh..ông, ta không quen cô. – Cách trả lời ấy càng khiến Đan thêm nghi ngờ. Không quen cô mà có thể nhìn cô bằng cái nhìn tha thiết như thế sao? Không quen cô thì tội gì cứ phải theo cô thế này. Làm ơn đi, với những trò cút bắt thế này cô mệt mỏi lắm rồi. 

_ Vậy, bà là ai? 

_ Ta không là ai cả, và ta cũng không quen cô. – Dứt lời, người phụ nữ ấy vội mở của chiếc xe đợi sẵn và đi mất. Đan định ngăn bà ta lại nhưng không kịp. Rốt cục, cô cũng chẳng biết được gì… 

Sau lần đó, thì người phụ nữ ấy không xuất hiện nữa, mọi việc lại trở về quỹ đạo bình thường, nhưng tận trong sâu thẳm, nỗi hồ nghi trong Đan vẫn chưa hề mất đi. Thi thoảng cô vẫn nhớ về ánh mắt phức tạp của người phụ nữ ấy mỗi khi nhìn mình. Cô và bà ấy có quen nhau sao? 

_ Em lại nghĩ gì nữa thế? – Huy choàng tay ôm Đan từ phía sau. Anh phát hiện, từ sau khi anh trở về, những lúc trầm lắng như thế này của Đan càng nhiều hơn. Có khi cô để hồn tận đâu đâu, đến nỗi anh gọi những mấy lần mà cũng chẳng nghe. Không hiểu sao nhưng sự thất thần ấy khiến anh cực kì bất an. 

_ Không. – Đan thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn – Anh ăn tối chưa? Hay là anh tắm đi, để em chuẩn bị bữa tối giúp anh. – Đan không muốn Huy nhìn thấy vẻ băn khoăn trong cô lúc này. Anh đã có nhiều chuyện phải lo lắm rồi. Dù gì, đó cũng chỉ là sự hoài nghi của chính cô mà thôi. Trước khi mọi việc sáng tỏ, cô không muốn anh kéo thêm vào mình nhiều nỗi lo hơn nữa. 

_ Đan… - Huy kéo cô lại khi nhận ra cô đang tìm cách trốn tránh mình – Có chuyện gì sao em? 

_ Không, chỉ là em hơi mệt thôi, anh đi tắm đi. – Đan đẩy Huy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại trước khi anh túm được cô lần nữa. 

Cho hết người giúp việc ra ngoài, Đan tự tay chuẩn bị bữa tối cho Huy, tìm một việc để không phải suy nghĩ nữa. Cô phải làm mọi cách để hình ảnh người phụ nữ ấy ra khỏi đầu mình. 

Quả thật là không có chuyện gì sao? Nhìn vẻ thẫn thờ của Đan, có đánh chết Huy cũng không tin. Suy nghĩ của Đan luôn chín chắn trước tuổi. Một tuổi thơ với nhiều nỗi đau khiến Đan nhạy cảm hơn rất nhiều so với mọi người. Nhưng khả năng kiềm chế của cô vốn luôn rất tốt. Chỉ có những chuyện thực sự rắc rối Đan mới để lộ sự bối rối ra bên ngoài. Huy thừa nhận, mỗi lúc nhìn thấy Đan như thế, lòng anh bất giác lại dâng trào nỗi sợ hãi mơ hồ. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương