Nước Mắt Bồ Công Anh
-
Chương 77: Ranh giới
“ Ranh giới luôn là cụm từ mang đến cho con người sự bất an khi buộc phải lựa chọn: bước tiếp hay dừng lại? Vậy thì, có đơn thuần chỉ là bất an khi đứng giữa ranh giới giữa sự sống và… cái chết?”
Đan mơ hồ mở mắt, cảm giác sau gáy đau buốt. Muốn đưa tay lên xoa để bớt khó chịu thì lại phát hiện tay bị trói chặt. Đan cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bị đưa tới đây - một nhà kho cũ kĩ, đầy mùi ẩm mốc.
Những suy nghĩ hỗn loạn, nhập nhoạng khiến đầu cô đau buốt.
_ Gin… - Đan lẩm bẩm, rồi bất chợt cả người run rẩy. Phải, vì thằng bé bị bắt cóc trước cô nhi viện nên cô mới đuổi theo và bị một người lạ mặt đánh ngất. – Gin… - Đan hét lên, lo lắng, sợ hãi khi không nghe tiếng thằng bé đâu cả. Đan muốn đứng dậy, nhưng chẳng thể bởi cả người đã bị trói chặt vào ghế.
_ Cô em từ từ nào. – Một giọng nói nhừa nhựa vang lên khiến Đan giật mình, quay phắt lại. Một gã đàn ông gớm ghiếc như giọng nói của chính gã
_ Thằng bé đâu? – Đan lạnh giọng.
_ Thằng bé nào nhỉ? – Giọng hắn ngả ngớn.
_ Đừng nói những lời vô nghĩa, chẳng phải người các ngươi cần không phải là tôi hay sao. Nếu thế thì đừng làm tổn thương thằng bé. Không thì mục đích của các người chẳng khác nào công dã tràng đâu.
_ Mục đích là cô em? Tự tin nhỉ?
_ Không phải sao? Nếu mục đích là thằng bé thì tôi đã chẳng phải ngồi đây…
Đan chưa dứt lời thì một âm thanh tựa hồ như tiếng vỗ tay vang lên, nhưng tuyệt nhiên chỉ là âm thanh, không thể tìm ra nó từ đâu vang lên…
_ Gin, … Gin à! Trả lời chị đi Gin. – Không đoái hoài tới kẻ bên cạnh, Đan cất tiếng gọi, chỉ mong có tiếng đáp lại để cô bớt phải sợ hãi. Vẻ bình tĩnh bên ngoài của cô sắp sụp đổ rồi. Từng cơn run rẩy từ tận sâu tâm khảm khiến cô muốn lả đi.
_ Hét gì chứ? Thằng nhóc chẳng có ở đây. – Gã ta đưa ngón tay đặt nhẹ lên môi Đan với vẻ dâm đãng chẳng che giấu.
Đan há miệng cắn mạnh, khiến gã thét lên tức giận, đưa tay chuẩn bị tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì một giọng nói khác vang lên…
_ Chủ nhân chỉ yêu cầu người canh giữ cô ta chứ không yêu cầu người tùy ý đụng tay đụng chân tới cô ta, nếu không muốn chết thì khôn hồn tránh ra đi.
Chủ nhân? Là ai? Đan nhíu mày, mọi chuyện tới lúc này không đơn thuần chỉ là một vụ bắt cóc…
Còn Gin nữa, thằng bé đang ở đâu?
_ Giám đốc? Giám đốc? – Thư ký khẽ gọi Huy khi nhận ra vẻ thất thần, chẳng một chút tập trung của anh.
_ Vâng? – Cuộc họp đã bị anh làm gián đoạn mà chính anh chẳng hề hay biết.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến phòng họp vốn đã yên ắng càng trở nên đáng sợ hơn. Không một ai dám thở mạnh… Điện thoại là một trong những điều cấm khi ở phòng họp, vậy mà ai đó lại thản nhiên để chuông nữa…
Huy lấy di động ra khỏi túi. Ban nãy, anh đã muốn tắt nguồn điện thoại nhưng không hiểu sao lại thôi. Và giờ, điện thoại lại vang, nhìn số người gọi đến, Huy nhíu mày…
Bước ra khỏi phòng họp, Huy vội chấp nhận cuộc gọi…
_ ** Hà? – ** Hà rất ít khi gọi cho anh, bà chỉ gọi mỗi khi có chuyện khẩn cấp mà thôi. Chuyện khẩn cấp? Cổ họng Huy bất chợt trở nên khô khốc… Năm ấy, ** Hà cũng tìm anh khi Đan mất tích. Vậy lần này…
_ Huy à … - Giọng bà nghẹn lại vì nức nở, dù cố gắng vẫn không thể hoàn thành nổi câu nói
Chiếc xe lao trên xa lộ với tốc độ điên cuồng. Lần này, trực giác của anh đã đúng, vậy mà anh chẳng hề nghe nó. Hết lần này đến lần khác, anh lại đặt cô vào vòng nguy hiểm.
“ Đan và Gin bị bắt cóc trước cửa cô nhi viện…”
Cụm từ đó khiến anh mất đi lí trí trong khoảnh khắc nghe nó. Nỗi hoảng sợ lên đến đỉnh điểm. Biết rằng cần phải bình tĩnh, biết rằng cần phải vững lòng để tìm được Đan nhưng nỗi đau trong tim đang tác động đến từng tế bào nhỏ nhoi khiến lòng anh run lên nghẹn ngào. Dẫu biết vô ích nhưng Huy vẫn kiên nhẫn gọi vào số di động của Đan. Nhưng lẽ dĩ nhiên là cô không hề nghe máy. Huy thở hắt ra, sắc mặt dần tối lại vì lo lắng.
Nhìn địa điểm mới được gửi đến qua tin nhắn, Huy nhấn ga tăng tốc, đồng thời liên lạc với vệ sĩ của mình cùng ông Hà để họ hỗ trợ…
“Hãy bình an cho đến khi anh đến với em, Đan nhé!” – Huy nguyện cầu
Đan mơ hồ mở mắt, cảm giác sau gáy đau buốt. Muốn đưa tay lên xoa để bớt khó chịu thì lại phát hiện tay bị trói chặt. Đan cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bị đưa tới đây - một nhà kho cũ kĩ, đầy mùi ẩm mốc.
Những suy nghĩ hỗn loạn, nhập nhoạng khiến đầu cô đau buốt.
_ Gin… - Đan lẩm bẩm, rồi bất chợt cả người run rẩy. Phải, vì thằng bé bị bắt cóc trước cô nhi viện nên cô mới đuổi theo và bị một người lạ mặt đánh ngất. – Gin… - Đan hét lên, lo lắng, sợ hãi khi không nghe tiếng thằng bé đâu cả. Đan muốn đứng dậy, nhưng chẳng thể bởi cả người đã bị trói chặt vào ghế.
_ Cô em từ từ nào. – Một giọng nói nhừa nhựa vang lên khiến Đan giật mình, quay phắt lại. Một gã đàn ông gớm ghiếc như giọng nói của chính gã
_ Thằng bé đâu? – Đan lạnh giọng.
_ Thằng bé nào nhỉ? – Giọng hắn ngả ngớn.
_ Đừng nói những lời vô nghĩa, chẳng phải người các ngươi cần không phải là tôi hay sao. Nếu thế thì đừng làm tổn thương thằng bé. Không thì mục đích của các người chẳng khác nào công dã tràng đâu.
_ Mục đích là cô em? Tự tin nhỉ?
_ Không phải sao? Nếu mục đích là thằng bé thì tôi đã chẳng phải ngồi đây…
Đan chưa dứt lời thì một âm thanh tựa hồ như tiếng vỗ tay vang lên, nhưng tuyệt nhiên chỉ là âm thanh, không thể tìm ra nó từ đâu vang lên…
_ Gin, … Gin à! Trả lời chị đi Gin. – Không đoái hoài tới kẻ bên cạnh, Đan cất tiếng gọi, chỉ mong có tiếng đáp lại để cô bớt phải sợ hãi. Vẻ bình tĩnh bên ngoài của cô sắp sụp đổ rồi. Từng cơn run rẩy từ tận sâu tâm khảm khiến cô muốn lả đi.
_ Hét gì chứ? Thằng nhóc chẳng có ở đây. – Gã ta đưa ngón tay đặt nhẹ lên môi Đan với vẻ dâm đãng chẳng che giấu.
Đan há miệng cắn mạnh, khiến gã thét lên tức giận, đưa tay chuẩn bị tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì một giọng nói khác vang lên…
_ Chủ nhân chỉ yêu cầu người canh giữ cô ta chứ không yêu cầu người tùy ý đụng tay đụng chân tới cô ta, nếu không muốn chết thì khôn hồn tránh ra đi.
Chủ nhân? Là ai? Đan nhíu mày, mọi chuyện tới lúc này không đơn thuần chỉ là một vụ bắt cóc…
Còn Gin nữa, thằng bé đang ở đâu?
_ Giám đốc? Giám đốc? – Thư ký khẽ gọi Huy khi nhận ra vẻ thất thần, chẳng một chút tập trung của anh.
_ Vâng? – Cuộc họp đã bị anh làm gián đoạn mà chính anh chẳng hề hay biết.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến phòng họp vốn đã yên ắng càng trở nên đáng sợ hơn. Không một ai dám thở mạnh… Điện thoại là một trong những điều cấm khi ở phòng họp, vậy mà ai đó lại thản nhiên để chuông nữa…
Huy lấy di động ra khỏi túi. Ban nãy, anh đã muốn tắt nguồn điện thoại nhưng không hiểu sao lại thôi. Và giờ, điện thoại lại vang, nhìn số người gọi đến, Huy nhíu mày…
Bước ra khỏi phòng họp, Huy vội chấp nhận cuộc gọi…
_ ** Hà? – ** Hà rất ít khi gọi cho anh, bà chỉ gọi mỗi khi có chuyện khẩn cấp mà thôi. Chuyện khẩn cấp? Cổ họng Huy bất chợt trở nên khô khốc… Năm ấy, ** Hà cũng tìm anh khi Đan mất tích. Vậy lần này…
_ Huy à … - Giọng bà nghẹn lại vì nức nở, dù cố gắng vẫn không thể hoàn thành nổi câu nói
Chiếc xe lao trên xa lộ với tốc độ điên cuồng. Lần này, trực giác của anh đã đúng, vậy mà anh chẳng hề nghe nó. Hết lần này đến lần khác, anh lại đặt cô vào vòng nguy hiểm.
“ Đan và Gin bị bắt cóc trước cửa cô nhi viện…”
Cụm từ đó khiến anh mất đi lí trí trong khoảnh khắc nghe nó. Nỗi hoảng sợ lên đến đỉnh điểm. Biết rằng cần phải bình tĩnh, biết rằng cần phải vững lòng để tìm được Đan nhưng nỗi đau trong tim đang tác động đến từng tế bào nhỏ nhoi khiến lòng anh run lên nghẹn ngào. Dẫu biết vô ích nhưng Huy vẫn kiên nhẫn gọi vào số di động của Đan. Nhưng lẽ dĩ nhiên là cô không hề nghe máy. Huy thở hắt ra, sắc mặt dần tối lại vì lo lắng.
Nhìn địa điểm mới được gửi đến qua tin nhắn, Huy nhấn ga tăng tốc, đồng thời liên lạc với vệ sĩ của mình cùng ông Hà để họ hỗ trợ…
“Hãy bình an cho đến khi anh đến với em, Đan nhé!” – Huy nguyện cầu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook