Những ngày tiếp sau, mọi thứ vẫn tĩnh lặng và bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như chưa từng có việc Đan bị uy hiếp ở thang máy, chưa từng có những lời đe dọa đầy bí ẩn và khó hiểu. Nhưng với Đan, càng bình yên đến chừng nào thì thâm tâm cô lại bất an đến chừng ấy. 

Nhưng, rắc rối, một khi đã muốn đến thì chẳng thể nào ngăn được, bằng cách này hay cách khác nó vẫn xảy ra, nhất là một khi con người ta đã muốn sắp đặt… 

Vừa quẹt thẻ vào cửa, Đan đã nghe âm thanh cao vút bên trong, đầy giận dữ. Hình như ai đó đang cãi nhau… 

Đan vội bước vào, René đang quát mắng trợ lí của mình một cách không thương tiếc. Mà cũng không hẳn là trợ lí. Bởi người duy nhất trong phòng thiết kế này có thể tuyển trợ lí chỉ có mình Đan. Zofia cúi thấp đầu, không phản bác, dáng vẻ toát lên sự yếu đuối khiến người khác xót xa. Mọi người xung quanh không nói gì, đa phần đều ngó lơ tập trung vào công việc của mình, một phần vì nể René là người có thâm niên lâu năm nhất tại phòng thiết kế này, một phần vì đó chẳng phải trách nhiệm của họ. 

_ Có chuyện gì thế? – Đan bước lại phía họ, cô biết Zofia đang bị oan 

_ Không có gì, trưởng phòng đừng bận tâm. – René cố gắng kéo dài hai chữ “trưởng phòng” 

_ Zofia, chuyện gì thế? – Đan quay sang phia Zofia, vờ như không để ý tới sắc mặc khó chịu của René 

_ Dạ bản thiết kế của chị ấy không tìm thấy, chị ấy nghĩ em giữ, nhưng hôm qua sau khi photo ba bản, em đã mang trả cho chị ấy tất cả rồi, kể cả bản gốc. Thật sự là em không giữ. 

_ Cô còn dám nói không. Cô biết tôi phải nộp bản thiết kế ấy ngày hôm nay, vậy mà giờ lại không thấy bản gốc cùng các bản photo đâu. Nếu cô không lấy thì ai lấy. 

_ Ngày hôm qua, thực sự em đã đưa cho chị, lúc đó chị còn mắng em “chậm như rùa bò” nữa. – Zofia giọng nói thoáng vẻ nghẹn ngào 

_ Đừng có ra vẻ tội nghiệp ở đây. Đã sai rồi còn muốn nói người khác. Đừng ở trước mặt người khác tỏ vẻ vô tội. – Giọng nói đầy vẻ đay nghiến 

_ Thôi đi! – Đan lên tiếng. Tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng như khi phân việc nhưng lúc này đủ khiến mọi người thấy lạnh. Cô thừa biết René chẳng ưa gì mình, thậm chí là căm ghét. Đan biết chị ta đã luôn mơ ước tới chiếc ghế Trưởng phòng thiết kế, nhưng không ngờ bị Đan – một người thấp hơn chị ta cả về tuổi tác lần kinh nghiệm, ngồi vào. Dĩ nhiên, René không thế chấp nhận sự thực này, vì thế chị ta luôn tỏ vẻ cáu gắt và đối đầu với Đan. Tuy ngấm ngầm nhưng gay gắt. 

_ Em thật sự không lấy bản thiết kế ấy. Chị có nhầm lẫn không? – Zofia cố gắng hỏi René một lần nữa 

_ Cô dám nói tôi hồ đồ sao? – Vì bị Đan phớt lờ, cơn tức của René đã lên tới đỉnh điểm. Không cần nghĩ nhiều, cô ta vung tay định tát Zofia cho đỡ cơn tức nghẹn 

Đan thấy thế thì vội nắm tay chị ta lại, ánh mắt lạnh lẽo… 

_ Chị dám đánh người trước mặt tôi? Chị có hơn gì cô ấy? Cô ấy là nhân viên của Sunshine, chị cũng thế. Mọi người bình đắng như nhau, chị dựa vào đâu để đánh cô ấy? – Đan không thể kìm chế cơn giận 

René nhất thời sửng sốt, sắc mặt thay đổi liên tục, từ đỏ sang xanh mét rồi trắng bệch… Đan thấy thế thì không nói gì, buông tay ra, xoay người chuẩn bị vào phòng làm việc. Ngờ đâu… 

“Bốp”… 

Một cái tát làm chấn động tất cả mọi người. 

Đan sửng sốt… 

René giật mình, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo như thế. 

Cả gian phòng là một mảng trầm tĩnh. Mọi người ngơ ngác, há hốc, vẻ mặt đầy vẻ khiếp sợ. Cuổi cùng René vẫn ra tay, nhưng người hứng chịu cái tát ấy lại là trưởng phòng của bọn họ. Không ngờ cô ta cũng to gan như thế. 

_ Chị có biết mình đang làm gì không? – Nhã Văn là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên hét lớn. 

Đan sững người, không giữ được thăng bằng vì cái tát quá mạnh khiến cô ngã về phía sau, chân… lại đau nữa rồi. Loại sự tình này quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng. Khuôn mặt trắng nõn dần hiện rõ những dấu tay. Có lẽ chị ta đã chờ đợi ngày này quá lâu. 

René tuy lo sợ, nhưng vẫn cảm thấy hả dạ. Nếu sự việc này lan truyền thì cùng lắm cô ta chỉ bị kỉ luật. So với nỗi uất ức bao nhiêu lâu thì việc ấy chẳng là gì. Không thể vì chuyện này mà đuổi việc một người có thâm niên nhiều năm như cô. 

Có tiếng xôn xao từ ngoài cửa truyền vào, nhưng vẫn không khiến không khí trong phòng bị phá vỡ. 

_ Chị, chị có đứng dậy được không? – Nhã Văn chạy tới 

_ Chắc là được! – Đan nắm lấy tay Nhã Văn đứng lên nhưng không thể, chân cô yếu quá. 

_ Tổng…tổng giám đốc? – Một nhân viên hốt hoảng kêu lên. 

Huy đưa ánh mắt giết người quét khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở bóng dáng của người đang ngồi dưới đất. Anh thật sự rất tức giận, ngực phập phồng, gần như không thở nổi. Anh không hiểu mình từ đâu mà tức giận, vì Đan bị đánh, hay anh không thể bảo vệ người mình yêu thương ngay tại địa bàn của mình. Nhìn vẻ run rẩy của René, Huy đã biết ai là người đã ra tay. Cô ta sẽ không yên với anh. Huy nghiến răng. Có trời mới biết, khi nghe tin cô bị đánh anh đã không ngần ngại cho dừng cuộc họp cổ đông quan trọng, ba chân bốn cẳng chạy đến đây. Không cần để mắt tới vẻ sững sờ như nhìn thấy người ngoài hành tinh của mọi người, Huy đi như chạy về phía Đan… 

_ Tổng giám đốc, ngài tới đây có chuyện gì ạ? – René tranh thủ thể hiện nhưng không hiểu rằng đang chạm tới trái bom nổ chậm…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương