Đặt Đan đã say ngủ lên giường, Huy âu yếm vén những sợi tóc vướng trên gương mặt cô. Chưa bao giờ anh quên cô, nếu có đó cũng chỉ là lí do tồi tệ để anh bào chữa cho sự yếu đuối ngu ngốc của mình mà thôi. Bao nhiêu năm đã qua đi, vậy mà Đan vẫn thế, vẫn đủ để anh gục ngã một lần nữa. Cơ mà, anh có bao giờ đứng dậy nổi đâu mà ngã một lần nữa. Huy bật cười nhìn Đan co người như con mèo nhỏ trong chăn, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng, mênh mang cả biển trời. 

“ Ding…” – Tiếng tin nhắn khẽ vang. Huy nhíu mày, mở ra… 

…. 

Huy đảo mắt một vòng khắp bar, chẳng mấy chốc đã thấy được người cần tìm… 

_ Đây là ly Brandy thứ bao nhiêu rồi? – Huy đoạt lấy ly rượu trên tay Trax 

_ Mặc kệ tôi! – Trax đưa tay giật lại 

_ Thế cậu nhắn tin tôi ra đây làm gì? 

_ Để vác tôi về. – Trax trả lời gọn lỏn 

_ Hay nhỉ? – Huy liếc mắt khinh khỉnh nhìn Trax 

_ Cậu có gì hơn tôi chứ? – Trax nói một câu chẳng đầu chẳng cuối 

_ Đừng nói nhảm nữa. Về thôi. – Huy kéo Trax lên nhưng chẳng thành công 

_ Tại sao cậu lại kéo cô bé đi khỏi tôi? Tại sao? Cậu đã làm Angel đau khổ thế nào, cậu không hiểu sao. Cậu làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô bé chứ? 

_ Cậu say rồi, Trax!!!! 

_ Say, không hề. Nếu say thì tôi đã không nhớ cô bé đến quay quắt thế này. Yêu là cái gì chứ? Thật nực cười, cũng có ngày tôi thảm thương như thế sao? Tôi không cam tâm, thực sự không cam tâm, cậu có hiểu không? 

_ Trax!!! – Huy bất lực 

_ Cậu đến sau tôi, cả anh trai cậu cũng thế. Người gặp cô ấy đầu tiên là tôi, người yêu cô ấy trước nhất cũng là tôi, người thề bảo vệ cô ấy suốt đời sớm nhất cũng là tôi. Dựa vào đâu, cậu – kẻ đến sau tất cả, lại có được cô ấy? Cậu yêu cô ấy hơn tôi sao? 

_ Ít ra, tôi cũng không lấy tình yêu mình dành cho Đan ra để so sánh như cậu lúc này. Tình yêu vốn không có thứ tự trước sau, cậu hiểu điều đó hơn ai khác, không phải sao? Tỉnh táo lại đi Trax, cậu đang hành hạ chính bản thân mình đấy. 

_ Cậu là kẻ thắng cuộc, điều gì nói ra chẳng được. Tôi nói không sai chứ? Tôi bắt đầu hối hận về việc đã không quay trở lại Việt Nam sớm hơn. Những năm tháng, Angel đau khổ một mình, cậu ở đâu? Những lúc cô bé nhớ cậu đến mức vô duyên vô cớ rơi lê, cậu ở đâu? Những lúc cô bé thổn thức tên cậu trong câm lặng, cậu ở đâu? Lúc cô bé nằm trong sắc đỏ phẫn hận của máu trong buổi chiều nghiệt ngã, thê lương ấy cậu ở đâu? 

_ Đừng nói nữa, Trax! – Huy có cảm giác tim mình đang vỡ ra theo từng câu chữ Trax nói, anh đau, thực sự rất đau 

_ Khi cô bé một mình kiên cường đối mặt với những cuộc phẫu thuật dồn dập, cậu ở đâu? Lúc cô bé từng ngày dài chìm trong hôn mê sâu, chẳng thể ăn uống gì, chỉ sống dựa vào việc truyền nước biển, cậu ở đâu? – Trax càng nói càng kích động 

_ Đủ rồi! – Huy gầm lên 

_ Những ngày thời tiết thay đổi, một mình Angel chịu đựng những cơn đau do di chứng để lại, cậu ở đâu? Nói đi, cậu ở đâu? Cậu chết quách ở xó nào? Nói đi! – Trax nổi điên, giáng mạnh một cú đánh vào mặt Huy. 

Huy thẫn thờ, lau vệt máu vừa rỉ nơi khóe môi, chẳng có ý định chống trả… 

_ Đánh lại tôi đi! – Trax hét lên – Chẳng phải cậu giỏi lắm sao? Sao giờ lại chấp nhận để người khác đánh như thế này. 

Huy vẫn bất động như thế, mặc kệ những cú đánh của Trax ngày càng mạnh mẽ hơn. Nhưng sự thật, những cú đánh này cũng chẳng khiến nỗi đau trong anh vơi bớt. Phải, những tháng ngày đó, anh ở đâu. Ở một đất nước xa lạ, tìm một nơi lí tưởng để nỗi đau của mình được ẩn nấp mà chẳng hề nghĩ rằng, còn có một người con gái đau khổ hơn anh gấp ngàn lần. Có cần phải trừng phạt anh nhẫn tâm như thế không, khi đó chính là người con gái anh yêu hơn bản thân mình. Anh hoang mang mà đâu biết rằng cô gái ấy còn hoang mang hơn cả anh, anh hoảng sợ mà chẳng hề nghĩ rằng cô ấy sẽ hoảng sợ biết bao nhiêu khi anh lựa chọn cách ấy để rời xa cô. Anh đáng chết như thế sao? Sự ích kỉ cùng hèn nhát đã khiến anh ngỡ mình là kẻ cao thượng, ra đi để mang lại cho cô hạnh phúc. Vương Gia Huy, thừa nhận đi, mày ra đi chỉ vì sợ chính mình sẽ tổn thương khi biết sự thật, mày thiếu tự tin đến đáng thương!!!!! 

Sau khi gọi taxi cho Trax, Huy lái xe đi vô định trên đường phố, để cơn đau nơi trái tim mặc sức hoành hành. Tấp xe vào lề đường, Huy mệt mỏi gục đầu vào vô – lăng, để từng giọt nước mắt thản nhiên chảy dài. Anh đang khóc, nhưng điều đó cũng chẳng giúp anh quên tất cả… Ai bảo rằng đàn ông thì không được khóc? Khi đã đến cái ngưỡng cao nhất của đau thương, thì đàn ông hay phụ nữ cũng đều là một con người mà thôi… 

“Cậu yêu cô ấy hơn tôi sao?” 

“Lúc cô bé nằm trong sắc đỏ phẫn hận của máu trong buổi chiều nghiệt ngã, thê lương ấy cậu ở đâu?” 

“Khi cô bé một mình kiên cường đối mặt với những cuộc phẫu thuật dồn dập, cậu ở đâu” 





“Nói đi, cậu ở đâu? Cậu chết quách ở xó nào? Nói đi!” 

Đưa tay đấm mạnh vào ngực mình, Huy nấc nghẹn. Nỗi đau cứ như cơn sóng trào, từng đợt, từng đợt nhấn chìm tất cả trong anh. 

_ Đan à! – Huy nghẹn ngào - Đan à! Anh sai rồi, Đan à! 

_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – Tiếng thét thê lương vang lên ai oán giữa màn đêm tĩnh mịch… 

Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng. Một bóng người nơi phòng khách khiến anh dừng bước… 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương