Nước Lọc
-
Chương 7
Sáng ngày hôm sau Thẩm Lưu Sấm ngủ một giấc đến khi tự thức, cả người thoải mái, tinh thần sảng khoái. Cậu hồi tưởng lại đêm qua, bầu không khí lúc ấy như thế, bóng đêm mông lung như thế, đương nhiên không thể tránh khỏi một cuộc ân ái hết sức mãnh liệt. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy không làm một lần thì thật uổng công tiếng chồng của mình.
Dù sao mình cũng được sung sướng, sung sướng mới có thể hoàn vốn.
Một cuộc ân ái nhẹ nhàng hoàn mỹ có thể mang đến cảm giác vừa mệt mỏi vừa sung sướng như ngâm mình trong dòng nước ấm, hầu như lần nào Thẩm Lưu Sấm sướng xong cũng chìm vào giấc ngủ chất lượng cao rất nhanh, thuốc ngủ tốt nhất cũng không thể sánh bằng. Hơn nữa Ngụy Hủ An rất giản dị trên giường, hắn sẽ không chơi mấy kiểu đa dạng linh tinh, cũng biết kiềm chế, sẽ không để cơ thể cậu đau nhức như vừa luyện súc cốt công vào hôm sau. (Súc cốt công là loại võ công có tác dụng thu hẹp khoảng trống giữa các xương, khiến cơ thể nhỏ đi đáng kể)
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình tràn đầy sức sống, cậu đi vệ sinh xong rồi mở cửa sổ hít không khí mới mẻ, thậm chí cậu có thể hót như sơn ca đối với rừng cây xanh ngắt bên ngoài.
Tuy trước đây không lâu cậu còn sợ lên giường với Ngụy Hủ An, nhưng sau mấy lần trải nghiệm, Thẩm Lưu Sấm đã yên tâm không ít.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng không tồn tại trong từ điển của cậu, giống như con chó con mới ra đời cảnh giác với mọi thứ, hôm nay người ta khiến nó hoảng sợ một chút vậy nó sẽ sủa inh ỏi với người ta, ngày mai người ta ném khúc xương cho nó vậy lần sau nó sẽ đến cọ ống quần người đó.
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm không hề nhận ra mình đã có xu hướng cọ ống quần, cậu vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu, cậu là đàn ông, một thằng đàn ông khỏe mạnh tinh lực dồi dào, mặc dù bây giờ chim cậu nhỏ nhưng cũng không phải không có chim, không thể xem nhẹ nhu cầu sinh lý được.
Cậu cảm thấy hết sức có lý, khi nhìn thấy người đàn ông giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý cậu cũng cảm thấy hắn thuận mắt không ít. Lúc Ngụy Hủ An đưa cho cậu một cái thẻ tín dụng trên bàn cơm, cậu càng thêm vui vẻ. Tuy hơi ngượng ngùng, nhưng cái tay nhận thẻ của cậu không hề do dự.
Vừa cầm thẻ trong tay, cậu lại đổi ý: “Cho tôi tiền mặt được không?” Cậu không có một tờ tiền mặt nào cả, nếu đi ra ngoài chỉ với một tấm thẻ sẽ rất bất tiện.
Ngụy Hủ An rất dễ nói chuyện: “Lát nữa anh bảo trợ lý đưa tiền mặt cho em.”
Thẩm Lưu Sấm đang muốn trả thẻ lại, khi nhìn thấy tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay mình một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Thẻ có màu đen, dưới số thẻ màu vàng có một con bồ câu đưa thư xanh lam đang sải cánh.
Không phải chứ, là loại thẻ mà cậu đang nghĩ sao?
Trong nháy mắt cậu thấy mình thật sự rất thiếu kiến thức, dẫn đến bây giờ cậu có hàng đống suy đoán trong đầu nhưng không dám khẳng định cũng không dám hỏi ra, mà tay cậu đã nhanh hơn não rút lại thẻ. Thẩm Lưu Sấm mất tự nhiên ho khan một cái: “Trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền vậy?”
Trong mắt Ngụy Hủ An mang theo một nét cười: “Không hạn ngạch, tùy em tiêu cả ngày.”
Là thật! Trong nháy mắt đôi mắt Thẩm Lưu Sấm tỏa sáng, cậu quyết định thật nhanh: “Tôi không cần tiền mặt nữa!”
Cậu cực kỳ hưng phấn, thậm chí uống mấy ngụm cà phê cũng không thấy đắng. Đây chính là thẻ đen đó, là thẻ đen, hê hê. Thẩm Lưu Sấm vừa lẩm bẩm như thế trong lòng, vừa cười ngây ngô.
Điều khiến cậu hưng phấn không phải một lát nữa cậu có thể tiêu bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu thứ, những cảnh mua sắm điên cuồng không hề xuất hiện trong đầu cậu. Cậu chỉ đơn thuần kích động vì tấm thẻ đen này thôi, cậu nhớ đến kim bài miễn tử trong phim truyền hình cậu xem hồi bé, khoảnh khắc các nhân vật chính móc nó ra nhạc nền sẽ trở nên hùng tráng. Ý nghĩa sau những món đồ này chính là đặc quyền, thân phận địa vị khác với người thường, là nguyên tố không thể thiếu trong những ảo tưởng.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình bây giờ mạnh mẽ tới nỗi có thể nghênh ngang đi cướp ngân hàng.
Cậu giải quyết bữa sáng cực nhanh, sau đó lao lên lầu thay quần áo như một cơn lốc, cũng căn dặn Ngụy Hủ An nhất định phải chờ cậu đi chung ra ngoài. Cậu muốn đi ké xe của hắn.
Ngụy Hủ An không ngờ cậu lại vui vẻ thế này. Dáng vẻ kích động không thể che giấu nhìn ra ngoài cửa sổ xe của cậu giống như một phạm nhân được miễn án tử và cuối cùng cũng cực khổ qua hết án tù đày, hôm nay chính là ngày được thả ra, tràn đầy kích động ngắm nhìn thế giới mới.
Cảm xúc của Thẩm Lưu Sấm thực sự cũng không khác mấy suy nghĩ của hắn. Sau khi chết, lúc mở mắt lại tới một thế giới khác, khi cậu nghe thấy tiếng ồn nơi thành thị, nhìn thấy đám người chen chúc lần nữa, cậu cảm thấy mình như sống lại lần nữa.
Trước đây cậu từng nghĩ, có phải cuộc sống bây giờ của cậu là Buổi diễn của Truman* hay không. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy không phải.
Những tài xế nóng tính bóp kèn, cụ già cẩn thận dắt cháu băng qua đường, đôi tình nhân nắm tay mỉm cười, người phụ nữ mặc quần áo công sở vội vàng đi ngang qua…
Nhìn xem, tất cả đều sống động, mỗi người đều như là nhân vật chính.
Cậu chỉ muốn hòa vào trong đám người, sống một cuộc sống bình thản thỏa mãn. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy như thế rất tốt.
Điều duy nhất không tốt có lẽ là Ngụy Hủ An nhiều lần đưa tay nắm cằm cậu qua.
Anh đang quấy rầy tôi biểu đạt cảm ngộ về cuộc sống đó anh biết không!
Thẩm Lưu Sấm không chịu nổi nữa quay đầu trừng hắn.
Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ tức giận của cậu lại thấy buồn cười, hôn cậu hai cái: “Em chú ý an toàn, trưa nhớ ăn cơm, chơi vui vẻ nhé. Anh đi đây.”
Thẩm Lưu Sấm lập tức nắm lấy cà vạt của hắn, ghét bỏ lau chỗ hắn vừa hôn một cái. Nhưng khi thấy cách hắn dịu dàng căn dặn mình, cảm xúc bùi ngùi ban nãy chưa rút đi hết, trái tim Thẩm Lưu Sấm mềm nhũn.
Cậu vuốt phẳng cà vạt và vỗ vỗ ngực Ngụy Hủ An, chủ động tới gần hôn lên mặt Ngụy Hủ An một cái, sau đó phóng khoáng phất tay: “Đi đi đi đi.”
Tài xế đưa Ngụy Hủ An đến cửa công ty, sau đó chở Thẩm Lưu Sấm đến khu thương mại phồn hoa nhất.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lưu Sấm giống như con vịt nhào vào hồ nước. Cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, cậu chỉ cảm thấy phấn khởi.
Cậu nắm chặt tấm thẻ đen trong túi, ánh mắt quan sát xung quanh.
Cửa hàng quần áo này trông không tệ, hơn nữa mình mua được hết.
Nhà hàng Nhật Bản kia trông rất đắt tiền, nhưng mình ăn cả đống cũng được.
Cái nhẫn hột xoàn to đùng đó không đè gãy ngón tay thật à, nhưng mình cũng mua được luôn!
Thẩm Lưu Sấm vừa cười ngây ngô vừa dạo hết cửa hàng. Sau đó cậu không biết làm gì.
Cậu không muốn đi mua quần áo, người bán hàng nhiệt tình luôn khiến cậu không chịu nổi. Bây giờ cậu cũng không muốn ăn cơm, hơn nữa ngồi một mình trong những nhà hàng đó chắc chắn rất kỳ cục. Cậu cũng không thiếu vòng vàng nhẫn bạc… Không, cậu thiếu, lúc này cậu mới phát hiện Ngụy Hủ An và cậu chẳng có một chiếc nhẫn cưới nào cả.
Nhưng bây giờ không quan trọng, lúc kết hôn cậu cũng không có mặt, cậu cần nhẫn cưới làm gì. Hơn nữa cậu dám đảm bảo cậu mà vội vàng mua nhẫn, Ngụy Hủ An chắc chắn sẽ trêu chọc cậu.
Cuối cùng sau một lúc nghĩ ngợi, Thẩm Lưu Sấm quyết định đi mua một cốc trà sữa trước.
Cậu chọn một cửa hàng có hàng người xếp dài, khi xếp hàng cậu nhìn một màn hình to ở con phố đối diện chiếu đi chiếu lại một quảng cáo nước hoa. Người đại diện là một nữ minh tinh mặc một bộ váy đỏ, mặt mày đẹp đẽ pha trộn giữa trưởng thành và ngây thơ, trông rất sang chảnh, tên là Lâm Vi.
Thẩm Lưu Sấm đoán có lẽ cô là diễn viên, cậu cầm điện thoại tìm tòi mới biết đó là ảnh hậu ba năm liền. Đây là minh tinh đầu tiên Thẩm Lưu Sấm biết sau khi tới đây, cậu nhớ đến những gương mặt quen thuộc mà sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại trên màn ảnh nữa, đột nhiên cậu thấy thổn thức trong lòng.
Câu hỏi của nhân viên tiệm trà sữa kịp thời cắt ngang dòng thổn thức của cậu. Thẩm Lưu Sấm tùy tiện chọn một cốc mà cửa tiệm đề cử, khi lấy thẻ đen ra cậu hơi chần chờ.
May mà trong tiệm có máy quẹt thẻ.
Nhưng khoảnh khắc này khác xa trong tưởng tượng của cậu. Cậu cho rằng khi lấy thẻ đen ra tính tiền cậu sẽ vừa oai vừa kiêu ngạo, nhưng bây giờ cậu lại thấy ngượng. Hơn nữa cậu cũng cho rằng người khác thấy cậu lấy thẻ đen ra sẽ kinh ngạc, hâm mộ, hiếu kỳ, kích động… Tóm lại không phải bình tĩnh như không có việc gì thế này!
Nhân viên cửa hàng tiếp đơn hàng chọn món như người máy, chỉ ước chi một giây giải quyết một khách, hoàn toàn không nhận ra đây là một tấm thẻ đen. Thẩm Lưu Sấm đột nhiên thấy thất vọng.
May mà hình như người đàn ông bên cạnh cậu đã nhìn ra, bởi vì ánh mắt người đó cứ nhìn vào thẻ rồi lại nhìn Thẩm Lưu Sấm. Nhưng anh ta cũng không có hâm mộ như trong tưởng tượng của Thẩm Lưu Sấm, anh ta chỉ là dùng ánh mắt kỳ lạ như nhìn động vật quý hiếm để nhìn cậu.
Thẩm Lưu Sấm bị anh ta càng nhìn càng khó chịu, cậu nhận hóa đơn và hừ một tiếng trong lòng, nhìn cái gì, Lương Triều Vỹ còn dùng thẻ đen mua đồ ăn đấy. (Lương Triều Vỹ là nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Hồng Kông. Được mệnh danh là “Clark Gable của châu Á”, anh được xem là một trong những diễn viên châu Á xuất sắc nhất mọi thời đại.)
Khi vừa uống trà sữa vừa đi dạo Thẩm Lưu Sấm đột nhiên ngừng lại bên cạnh một cửa hàng thú cưng, trên cửa tiệm dán một thông báo tuyển dụng. Lúc này mới nhớ mục đích đi ra ngoài ban đầu của cậu là tìm việc làm. Đều do tấm thẻ đen khiến đầu óc cậu mụ mị!
Nhưng cậu phải tìm việc gì đây? Chuyện này thật đau đầu.
Cậu không muốn làm việc liên quan đến máy tính nữa, dù sao cái chết đột ngột của cậu còn đang rành rành trước mắt. Vả lại trước đây cậu cũng thật sự không đến mức thích ngành nghề của mình, cậu chỉ điền đại nguyện vọng theo số điểm của mình mà thôi, nghe nói công việc máy tính rất dễ kiếm tiền, sau khi lên đại học cậu cũng chỉ học do đã chọn ngành. Tuy cậu rất nghiêm túc làm mọi chuyện, nhưng cậu biết rõ trước giờ mình vẫn là một người không có chí hướng. Một công việc ổn định, một cuộc sống bình yên no bụng, vài người bạn hợp cạ là đủ rồi, cậu cũng không quá đòi hỏi về tình yêu. Ngoài ra cậu còn phát hiện sau khi cậu sống lại một lần nữa, suy nghĩ của cậu vẫn không hề thay đổi.
Nguyên thân giỏi gì nhỉ, Thẩm Lưu Sấm bắt đầu suy nghĩ rồi phát hiện một chuyện khủng khiếp. Căn cứ chứng minh nhân dân thì số tuổi của họ là giống nhau, nhưng hình như nguyên thân không học đại học, nói cách khác hiện giờ cậu chỉ có bằng cấp ba là tối đa.
Tuy trong giây lát có rất nhiều câu chuyện truyền cảm hứng tràn vào đầu, nhưng Thẩm Lưu Sấm biết hiện giờ không phải cậu muốn làm công việc gì, mà là cậu có thể làm việc gì.
Cậu cũng không muốn đến quán cà phê rửa ly tách nữa.
Tay cầm thẻ đen đi trên con đường phồn hoa, chợt Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình hơi thảm.
Sau đó cậu uống hết trà sữa vứt vào thùng rác, quay về cửa hàng thú cưng lúc nãy.
Biết đâu tờ thông báo tuyển dụng này là món quà ông trời đặc biệt tặng cho cậu!
Ông trời nhanh chóng nói cho cậu biết là không phải.
Cậu còn chưa đi vào thì ông chủ ở bên trong liền đi ra xé tờ giấy thông báo tuyển dụng này: “Xin lỗi nhé, cửa hàng tìm được người rồi mà quên xé.”
Thẩm Lưu Sấm đành phải tiếp tục đi về phía trước, cậu cảm nhận được một nỗi niềm tang thương buồn rầu vì kiếm tiền của người trung niên.
Khi đi đến quảng trường, cậu phát hiện có nhiều người tụ lại một chỗ giống như có hoạt động gì đó.
Cậu qua đó xem và phát hiện là một tòa nhà đang mở bán căn hộ, cô gái bán hàng đang múa mép lôi kéo khách hàng. Thẩm Lưu Sấm rất tò mò, cậu từng có một xíu ý định là sẽ mua một căn hộ trong trung tâm thành phố, không cần quá lớn, cậu thích căn hộ nhỏ hơn. Ở trong căn biệt thự to lớn hiện giờ, cậu thường xuyên có cảm giác đang ở khách sạn khi thức dậy ra khỏi phòng, và sẽ có người xa lạ đi ra từ những cánh cửa bên cạnh bất cứ lúc nào. Vả lại vị trí của biệt thự nói dễ nghe là được sông núi bao quanh, khung cảnh đẹp đẽ, nhưng Thẩm Lưu Sấm cảm thấy như đang ở chỗ đồng không mông quạnh.
Cậu thích thành phố, hưởng thụ sự náo nhiệt, hi vọng vừa ra khỏi cửa sẽ nhìn thấy những người cũng ở trong căn hộ nhỏ như cậu. Cậu sẽ cảm thấy cậu thuộc về nơi này.
Không giống căn biệt thự kia, to như một viện bảo tàng, mỗi ngày đi ra ngoài phải ngồi xe rất lâu. Không biết Ngụy Hủ An chịu đựng thế nào nữa.
Tóm lại cậu càng nghĩ càng thấy căn biệt thự đó không ổn. Sau đó cậu bắt đầu nhìn thoáng qua những căn hộ, cô gái bán hàng thấy cậu trẻ tuổi nhưng ăn mặc không tầm thường, dù nhìn hai cái cũng là nhìn, cô bèn lôi kéo Thẩm Lưu Sấm đi xem những căn hộ.
Ngay từ đầu Thẩm Lưu Sấm đã hơi dao động, sau khi được cô gái bán hàng giới thiệu thì biến thành hoàn toàn dao động, nhìn căn này cũng được, căn kia cũng ổn, tóm lại cái nào cũng tốt hơn biệt thự!
Cái tay cầm thẻ đen của cậu đã rục rịch. Tuy Ngụy Hủ An nói tùy cậu tiêu, nhưng cậu cảm thấy mua đứt một căn hộ thật quá đáng. Mua căn hộ mới thì phải chuyển nhà, chuyện lớn thế này phải bàn lại với Ngụy Hủ An mới được.
Khi trái tim đang lần lữa trái phải của cậu nhìn thấy căn hộ 1701 đơn nguyên A khu Sở Uyển B, nó hoàn toàn nghiêng qua một bên, cậu muốn mua căn hộ! Cậu muốn chuyển nhà! (Đơn nguyên là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí quanh một cầu thang hoặc thang máy)
Căn hộ này không lớn, ba phòng hai sảnh vừa đủ cho hai người ở. Thẩm Lưu Sấm cực thích cái ban công, ban công rất lớn, đối diện sông, tầm mắt hết sức thoáng đãng.
Cuối cùng Thẩm Lưu Sấm để lại số điện thoại, cậu nhìn vị trí căn hộ nhỏ trong mô hình, cảm thấy đây chính là khởi đầu cuộc sống mới của cậu. Tuy không biết chuyện này liên quan gì đến chuyện tìm việc, nhưng cậu cảm thấy điều kiện thiết yếu để cậu tìm được việc và sống thật tốt chính là ở trong căn hộ này.
Cậu chỉ ước gì có thể giao tiền đặt cọc ngay lập tức, nhưng lý trí vẫn ngăn cậu lại.
Cậu tùy tiện ăn cơm rồi về sớm, nửa ngày còn lại cậu đều ru rú trong phòng, viết một bản thảo tên là “Làm thế nào để thuyết phục Ngụy Hủ An chuyển nhà”.
Ngụy Hủ An nhìn hóa đơn phát hiện Thẩm Lưu Sấm vui sướng đi ra ngoài, cuối cùng chỉ mua một cốc trà sữa ăn một bữa cơm thì quay về, tổng cộng không hơn trăm đồng tiền.
Cho nên, buổi tối khi thấy Thẩm Lưu Sấm ngồi nghiêm trang ở đầu giường hắn không hề kinh ngạc tí nào, xem ra là cậu có chuyện băn khoăn trong lòng.
Sĩ số thành viên gia đình: Hai người.
Số thành viên có mặt: Hai người.
Tốt lắm, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy có thể bắt đầu rồi.
“Ngụy Hủ An, anh có cảm thấy anh không hợp với thời đại này không?”*Buổi biểu diễn của Truman hay The Truman Show là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ năm 1998 của đạo diễn Peter Weir và biên kịch Andrew Nicol. Nội dung kể về một nhà sản xuất chương trình tên Christof lên ý tưởng thực hiện một chương trình thực tế lớn nhất, dài nhất và chân thật nhất trong lịch sử truyền hình. Ông ta “nhận nuôi” một đứa bé sơ sinh ngay lúc chào đời và đặt tên nó là Truman Burbank.
Một phim trường khổng lồ to như một thị trấn cùng hàng ngàn diễn viên được thuê để đóng các vai nhằm biến cuộc đời của Truman Burkbank thành một chương trình truyền hình thực tế. Hơn 5000 máy quay được đặt khắp nơi soi rõ từng ngóc ngách cuộc đời của Truman, dựng lên câu chuyện cuộc đời, định hướng cả nỗi sợ, ước mơ và gia đình mà một người phải trải qua từ khi mới sinh đến tuổi trưởng thành.
Cậu ta đôi khi cũng nghi ngờ với cuộc sống của bản thân nhưng đạo diễn cùng các diễn viên trên phim trường đó tìm mọi cách để khỏa lấp và che đậy. Một ngày nọ, anh đem lòng yêu một cô gái và để tìm cô, anh vượt qua nỗi sợ nước mà lên đường đi đến hòn đảo Fiji. Cuối cùng, một kết cục anh chưa bao giờ tưởng tượng tới, đường chân trời anh chạm tới chỉ là một bức vách giả, cuộc đời anh sống chỉ là giả, mọi thứ đã được sắp đặt. Đau khổ đến cùng cực nhưng cũng vui sướng đến cùng cực, anh chọn bước ra bên ngoài để sống một cuộc đời đúng nghĩa.
Dù sao mình cũng được sung sướng, sung sướng mới có thể hoàn vốn.
Một cuộc ân ái nhẹ nhàng hoàn mỹ có thể mang đến cảm giác vừa mệt mỏi vừa sung sướng như ngâm mình trong dòng nước ấm, hầu như lần nào Thẩm Lưu Sấm sướng xong cũng chìm vào giấc ngủ chất lượng cao rất nhanh, thuốc ngủ tốt nhất cũng không thể sánh bằng. Hơn nữa Ngụy Hủ An rất giản dị trên giường, hắn sẽ không chơi mấy kiểu đa dạng linh tinh, cũng biết kiềm chế, sẽ không để cơ thể cậu đau nhức như vừa luyện súc cốt công vào hôm sau. (Súc cốt công là loại võ công có tác dụng thu hẹp khoảng trống giữa các xương, khiến cơ thể nhỏ đi đáng kể)
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình tràn đầy sức sống, cậu đi vệ sinh xong rồi mở cửa sổ hít không khí mới mẻ, thậm chí cậu có thể hót như sơn ca đối với rừng cây xanh ngắt bên ngoài.
Tuy trước đây không lâu cậu còn sợ lên giường với Ngụy Hủ An, nhưng sau mấy lần trải nghiệm, Thẩm Lưu Sấm đã yên tâm không ít.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng không tồn tại trong từ điển của cậu, giống như con chó con mới ra đời cảnh giác với mọi thứ, hôm nay người ta khiến nó hoảng sợ một chút vậy nó sẽ sủa inh ỏi với người ta, ngày mai người ta ném khúc xương cho nó vậy lần sau nó sẽ đến cọ ống quần người đó.
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm không hề nhận ra mình đã có xu hướng cọ ống quần, cậu vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu, cậu là đàn ông, một thằng đàn ông khỏe mạnh tinh lực dồi dào, mặc dù bây giờ chim cậu nhỏ nhưng cũng không phải không có chim, không thể xem nhẹ nhu cầu sinh lý được.
Cậu cảm thấy hết sức có lý, khi nhìn thấy người đàn ông giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý cậu cũng cảm thấy hắn thuận mắt không ít. Lúc Ngụy Hủ An đưa cho cậu một cái thẻ tín dụng trên bàn cơm, cậu càng thêm vui vẻ. Tuy hơi ngượng ngùng, nhưng cái tay nhận thẻ của cậu không hề do dự.
Vừa cầm thẻ trong tay, cậu lại đổi ý: “Cho tôi tiền mặt được không?” Cậu không có một tờ tiền mặt nào cả, nếu đi ra ngoài chỉ với một tấm thẻ sẽ rất bất tiện.
Ngụy Hủ An rất dễ nói chuyện: “Lát nữa anh bảo trợ lý đưa tiền mặt cho em.”
Thẩm Lưu Sấm đang muốn trả thẻ lại, khi nhìn thấy tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay mình một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Thẻ có màu đen, dưới số thẻ màu vàng có một con bồ câu đưa thư xanh lam đang sải cánh.
Không phải chứ, là loại thẻ mà cậu đang nghĩ sao?
Trong nháy mắt cậu thấy mình thật sự rất thiếu kiến thức, dẫn đến bây giờ cậu có hàng đống suy đoán trong đầu nhưng không dám khẳng định cũng không dám hỏi ra, mà tay cậu đã nhanh hơn não rút lại thẻ. Thẩm Lưu Sấm mất tự nhiên ho khan một cái: “Trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền vậy?”
Trong mắt Ngụy Hủ An mang theo một nét cười: “Không hạn ngạch, tùy em tiêu cả ngày.”
Là thật! Trong nháy mắt đôi mắt Thẩm Lưu Sấm tỏa sáng, cậu quyết định thật nhanh: “Tôi không cần tiền mặt nữa!”
Cậu cực kỳ hưng phấn, thậm chí uống mấy ngụm cà phê cũng không thấy đắng. Đây chính là thẻ đen đó, là thẻ đen, hê hê. Thẩm Lưu Sấm vừa lẩm bẩm như thế trong lòng, vừa cười ngây ngô.
Điều khiến cậu hưng phấn không phải một lát nữa cậu có thể tiêu bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu thứ, những cảnh mua sắm điên cuồng không hề xuất hiện trong đầu cậu. Cậu chỉ đơn thuần kích động vì tấm thẻ đen này thôi, cậu nhớ đến kim bài miễn tử trong phim truyền hình cậu xem hồi bé, khoảnh khắc các nhân vật chính móc nó ra nhạc nền sẽ trở nên hùng tráng. Ý nghĩa sau những món đồ này chính là đặc quyền, thân phận địa vị khác với người thường, là nguyên tố không thể thiếu trong những ảo tưởng.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình bây giờ mạnh mẽ tới nỗi có thể nghênh ngang đi cướp ngân hàng.
Cậu giải quyết bữa sáng cực nhanh, sau đó lao lên lầu thay quần áo như một cơn lốc, cũng căn dặn Ngụy Hủ An nhất định phải chờ cậu đi chung ra ngoài. Cậu muốn đi ké xe của hắn.
Ngụy Hủ An không ngờ cậu lại vui vẻ thế này. Dáng vẻ kích động không thể che giấu nhìn ra ngoài cửa sổ xe của cậu giống như một phạm nhân được miễn án tử và cuối cùng cũng cực khổ qua hết án tù đày, hôm nay chính là ngày được thả ra, tràn đầy kích động ngắm nhìn thế giới mới.
Cảm xúc của Thẩm Lưu Sấm thực sự cũng không khác mấy suy nghĩ của hắn. Sau khi chết, lúc mở mắt lại tới một thế giới khác, khi cậu nghe thấy tiếng ồn nơi thành thị, nhìn thấy đám người chen chúc lần nữa, cậu cảm thấy mình như sống lại lần nữa.
Trước đây cậu từng nghĩ, có phải cuộc sống bây giờ của cậu là Buổi diễn của Truman* hay không. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy không phải.
Những tài xế nóng tính bóp kèn, cụ già cẩn thận dắt cháu băng qua đường, đôi tình nhân nắm tay mỉm cười, người phụ nữ mặc quần áo công sở vội vàng đi ngang qua…
Nhìn xem, tất cả đều sống động, mỗi người đều như là nhân vật chính.
Cậu chỉ muốn hòa vào trong đám người, sống một cuộc sống bình thản thỏa mãn. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy như thế rất tốt.
Điều duy nhất không tốt có lẽ là Ngụy Hủ An nhiều lần đưa tay nắm cằm cậu qua.
Anh đang quấy rầy tôi biểu đạt cảm ngộ về cuộc sống đó anh biết không!
Thẩm Lưu Sấm không chịu nổi nữa quay đầu trừng hắn.
Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ tức giận của cậu lại thấy buồn cười, hôn cậu hai cái: “Em chú ý an toàn, trưa nhớ ăn cơm, chơi vui vẻ nhé. Anh đi đây.”
Thẩm Lưu Sấm lập tức nắm lấy cà vạt của hắn, ghét bỏ lau chỗ hắn vừa hôn một cái. Nhưng khi thấy cách hắn dịu dàng căn dặn mình, cảm xúc bùi ngùi ban nãy chưa rút đi hết, trái tim Thẩm Lưu Sấm mềm nhũn.
Cậu vuốt phẳng cà vạt và vỗ vỗ ngực Ngụy Hủ An, chủ động tới gần hôn lên mặt Ngụy Hủ An một cái, sau đó phóng khoáng phất tay: “Đi đi đi đi.”
Tài xế đưa Ngụy Hủ An đến cửa công ty, sau đó chở Thẩm Lưu Sấm đến khu thương mại phồn hoa nhất.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lưu Sấm giống như con vịt nhào vào hồ nước. Cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, cậu chỉ cảm thấy phấn khởi.
Cậu nắm chặt tấm thẻ đen trong túi, ánh mắt quan sát xung quanh.
Cửa hàng quần áo này trông không tệ, hơn nữa mình mua được hết.
Nhà hàng Nhật Bản kia trông rất đắt tiền, nhưng mình ăn cả đống cũng được.
Cái nhẫn hột xoàn to đùng đó không đè gãy ngón tay thật à, nhưng mình cũng mua được luôn!
Thẩm Lưu Sấm vừa cười ngây ngô vừa dạo hết cửa hàng. Sau đó cậu không biết làm gì.
Cậu không muốn đi mua quần áo, người bán hàng nhiệt tình luôn khiến cậu không chịu nổi. Bây giờ cậu cũng không muốn ăn cơm, hơn nữa ngồi một mình trong những nhà hàng đó chắc chắn rất kỳ cục. Cậu cũng không thiếu vòng vàng nhẫn bạc… Không, cậu thiếu, lúc này cậu mới phát hiện Ngụy Hủ An và cậu chẳng có một chiếc nhẫn cưới nào cả.
Nhưng bây giờ không quan trọng, lúc kết hôn cậu cũng không có mặt, cậu cần nhẫn cưới làm gì. Hơn nữa cậu dám đảm bảo cậu mà vội vàng mua nhẫn, Ngụy Hủ An chắc chắn sẽ trêu chọc cậu.
Cuối cùng sau một lúc nghĩ ngợi, Thẩm Lưu Sấm quyết định đi mua một cốc trà sữa trước.
Cậu chọn một cửa hàng có hàng người xếp dài, khi xếp hàng cậu nhìn một màn hình to ở con phố đối diện chiếu đi chiếu lại một quảng cáo nước hoa. Người đại diện là một nữ minh tinh mặc một bộ váy đỏ, mặt mày đẹp đẽ pha trộn giữa trưởng thành và ngây thơ, trông rất sang chảnh, tên là Lâm Vi.
Thẩm Lưu Sấm đoán có lẽ cô là diễn viên, cậu cầm điện thoại tìm tòi mới biết đó là ảnh hậu ba năm liền. Đây là minh tinh đầu tiên Thẩm Lưu Sấm biết sau khi tới đây, cậu nhớ đến những gương mặt quen thuộc mà sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại trên màn ảnh nữa, đột nhiên cậu thấy thổn thức trong lòng.
Câu hỏi của nhân viên tiệm trà sữa kịp thời cắt ngang dòng thổn thức của cậu. Thẩm Lưu Sấm tùy tiện chọn một cốc mà cửa tiệm đề cử, khi lấy thẻ đen ra cậu hơi chần chờ.
May mà trong tiệm có máy quẹt thẻ.
Nhưng khoảnh khắc này khác xa trong tưởng tượng của cậu. Cậu cho rằng khi lấy thẻ đen ra tính tiền cậu sẽ vừa oai vừa kiêu ngạo, nhưng bây giờ cậu lại thấy ngượng. Hơn nữa cậu cũng cho rằng người khác thấy cậu lấy thẻ đen ra sẽ kinh ngạc, hâm mộ, hiếu kỳ, kích động… Tóm lại không phải bình tĩnh như không có việc gì thế này!
Nhân viên cửa hàng tiếp đơn hàng chọn món như người máy, chỉ ước chi một giây giải quyết một khách, hoàn toàn không nhận ra đây là một tấm thẻ đen. Thẩm Lưu Sấm đột nhiên thấy thất vọng.
May mà hình như người đàn ông bên cạnh cậu đã nhìn ra, bởi vì ánh mắt người đó cứ nhìn vào thẻ rồi lại nhìn Thẩm Lưu Sấm. Nhưng anh ta cũng không có hâm mộ như trong tưởng tượng của Thẩm Lưu Sấm, anh ta chỉ là dùng ánh mắt kỳ lạ như nhìn động vật quý hiếm để nhìn cậu.
Thẩm Lưu Sấm bị anh ta càng nhìn càng khó chịu, cậu nhận hóa đơn và hừ một tiếng trong lòng, nhìn cái gì, Lương Triều Vỹ còn dùng thẻ đen mua đồ ăn đấy. (Lương Triều Vỹ là nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Hồng Kông. Được mệnh danh là “Clark Gable của châu Á”, anh được xem là một trong những diễn viên châu Á xuất sắc nhất mọi thời đại.)
Khi vừa uống trà sữa vừa đi dạo Thẩm Lưu Sấm đột nhiên ngừng lại bên cạnh một cửa hàng thú cưng, trên cửa tiệm dán một thông báo tuyển dụng. Lúc này mới nhớ mục đích đi ra ngoài ban đầu của cậu là tìm việc làm. Đều do tấm thẻ đen khiến đầu óc cậu mụ mị!
Nhưng cậu phải tìm việc gì đây? Chuyện này thật đau đầu.
Cậu không muốn làm việc liên quan đến máy tính nữa, dù sao cái chết đột ngột của cậu còn đang rành rành trước mắt. Vả lại trước đây cậu cũng thật sự không đến mức thích ngành nghề của mình, cậu chỉ điền đại nguyện vọng theo số điểm của mình mà thôi, nghe nói công việc máy tính rất dễ kiếm tiền, sau khi lên đại học cậu cũng chỉ học do đã chọn ngành. Tuy cậu rất nghiêm túc làm mọi chuyện, nhưng cậu biết rõ trước giờ mình vẫn là một người không có chí hướng. Một công việc ổn định, một cuộc sống bình yên no bụng, vài người bạn hợp cạ là đủ rồi, cậu cũng không quá đòi hỏi về tình yêu. Ngoài ra cậu còn phát hiện sau khi cậu sống lại một lần nữa, suy nghĩ của cậu vẫn không hề thay đổi.
Nguyên thân giỏi gì nhỉ, Thẩm Lưu Sấm bắt đầu suy nghĩ rồi phát hiện một chuyện khủng khiếp. Căn cứ chứng minh nhân dân thì số tuổi của họ là giống nhau, nhưng hình như nguyên thân không học đại học, nói cách khác hiện giờ cậu chỉ có bằng cấp ba là tối đa.
Tuy trong giây lát có rất nhiều câu chuyện truyền cảm hứng tràn vào đầu, nhưng Thẩm Lưu Sấm biết hiện giờ không phải cậu muốn làm công việc gì, mà là cậu có thể làm việc gì.
Cậu cũng không muốn đến quán cà phê rửa ly tách nữa.
Tay cầm thẻ đen đi trên con đường phồn hoa, chợt Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình hơi thảm.
Sau đó cậu uống hết trà sữa vứt vào thùng rác, quay về cửa hàng thú cưng lúc nãy.
Biết đâu tờ thông báo tuyển dụng này là món quà ông trời đặc biệt tặng cho cậu!
Ông trời nhanh chóng nói cho cậu biết là không phải.
Cậu còn chưa đi vào thì ông chủ ở bên trong liền đi ra xé tờ giấy thông báo tuyển dụng này: “Xin lỗi nhé, cửa hàng tìm được người rồi mà quên xé.”
Thẩm Lưu Sấm đành phải tiếp tục đi về phía trước, cậu cảm nhận được một nỗi niềm tang thương buồn rầu vì kiếm tiền của người trung niên.
Khi đi đến quảng trường, cậu phát hiện có nhiều người tụ lại một chỗ giống như có hoạt động gì đó.
Cậu qua đó xem và phát hiện là một tòa nhà đang mở bán căn hộ, cô gái bán hàng đang múa mép lôi kéo khách hàng. Thẩm Lưu Sấm rất tò mò, cậu từng có một xíu ý định là sẽ mua một căn hộ trong trung tâm thành phố, không cần quá lớn, cậu thích căn hộ nhỏ hơn. Ở trong căn biệt thự to lớn hiện giờ, cậu thường xuyên có cảm giác đang ở khách sạn khi thức dậy ra khỏi phòng, và sẽ có người xa lạ đi ra từ những cánh cửa bên cạnh bất cứ lúc nào. Vả lại vị trí của biệt thự nói dễ nghe là được sông núi bao quanh, khung cảnh đẹp đẽ, nhưng Thẩm Lưu Sấm cảm thấy như đang ở chỗ đồng không mông quạnh.
Cậu thích thành phố, hưởng thụ sự náo nhiệt, hi vọng vừa ra khỏi cửa sẽ nhìn thấy những người cũng ở trong căn hộ nhỏ như cậu. Cậu sẽ cảm thấy cậu thuộc về nơi này.
Không giống căn biệt thự kia, to như một viện bảo tàng, mỗi ngày đi ra ngoài phải ngồi xe rất lâu. Không biết Ngụy Hủ An chịu đựng thế nào nữa.
Tóm lại cậu càng nghĩ càng thấy căn biệt thự đó không ổn. Sau đó cậu bắt đầu nhìn thoáng qua những căn hộ, cô gái bán hàng thấy cậu trẻ tuổi nhưng ăn mặc không tầm thường, dù nhìn hai cái cũng là nhìn, cô bèn lôi kéo Thẩm Lưu Sấm đi xem những căn hộ.
Ngay từ đầu Thẩm Lưu Sấm đã hơi dao động, sau khi được cô gái bán hàng giới thiệu thì biến thành hoàn toàn dao động, nhìn căn này cũng được, căn kia cũng ổn, tóm lại cái nào cũng tốt hơn biệt thự!
Cái tay cầm thẻ đen của cậu đã rục rịch. Tuy Ngụy Hủ An nói tùy cậu tiêu, nhưng cậu cảm thấy mua đứt một căn hộ thật quá đáng. Mua căn hộ mới thì phải chuyển nhà, chuyện lớn thế này phải bàn lại với Ngụy Hủ An mới được.
Khi trái tim đang lần lữa trái phải của cậu nhìn thấy căn hộ 1701 đơn nguyên A khu Sở Uyển B, nó hoàn toàn nghiêng qua một bên, cậu muốn mua căn hộ! Cậu muốn chuyển nhà! (Đơn nguyên là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí quanh một cầu thang hoặc thang máy)
Căn hộ này không lớn, ba phòng hai sảnh vừa đủ cho hai người ở. Thẩm Lưu Sấm cực thích cái ban công, ban công rất lớn, đối diện sông, tầm mắt hết sức thoáng đãng.
Cuối cùng Thẩm Lưu Sấm để lại số điện thoại, cậu nhìn vị trí căn hộ nhỏ trong mô hình, cảm thấy đây chính là khởi đầu cuộc sống mới của cậu. Tuy không biết chuyện này liên quan gì đến chuyện tìm việc, nhưng cậu cảm thấy điều kiện thiết yếu để cậu tìm được việc và sống thật tốt chính là ở trong căn hộ này.
Cậu chỉ ước gì có thể giao tiền đặt cọc ngay lập tức, nhưng lý trí vẫn ngăn cậu lại.
Cậu tùy tiện ăn cơm rồi về sớm, nửa ngày còn lại cậu đều ru rú trong phòng, viết một bản thảo tên là “Làm thế nào để thuyết phục Ngụy Hủ An chuyển nhà”.
Ngụy Hủ An nhìn hóa đơn phát hiện Thẩm Lưu Sấm vui sướng đi ra ngoài, cuối cùng chỉ mua một cốc trà sữa ăn một bữa cơm thì quay về, tổng cộng không hơn trăm đồng tiền.
Cho nên, buổi tối khi thấy Thẩm Lưu Sấm ngồi nghiêm trang ở đầu giường hắn không hề kinh ngạc tí nào, xem ra là cậu có chuyện băn khoăn trong lòng.
Sĩ số thành viên gia đình: Hai người.
Số thành viên có mặt: Hai người.
Tốt lắm, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy có thể bắt đầu rồi.
“Ngụy Hủ An, anh có cảm thấy anh không hợp với thời đại này không?”*Buổi biểu diễn của Truman hay The Truman Show là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ năm 1998 của đạo diễn Peter Weir và biên kịch Andrew Nicol. Nội dung kể về một nhà sản xuất chương trình tên Christof lên ý tưởng thực hiện một chương trình thực tế lớn nhất, dài nhất và chân thật nhất trong lịch sử truyền hình. Ông ta “nhận nuôi” một đứa bé sơ sinh ngay lúc chào đời và đặt tên nó là Truman Burbank.
Một phim trường khổng lồ to như một thị trấn cùng hàng ngàn diễn viên được thuê để đóng các vai nhằm biến cuộc đời của Truman Burkbank thành một chương trình truyền hình thực tế. Hơn 5000 máy quay được đặt khắp nơi soi rõ từng ngóc ngách cuộc đời của Truman, dựng lên câu chuyện cuộc đời, định hướng cả nỗi sợ, ước mơ và gia đình mà một người phải trải qua từ khi mới sinh đến tuổi trưởng thành.
Cậu ta đôi khi cũng nghi ngờ với cuộc sống của bản thân nhưng đạo diễn cùng các diễn viên trên phim trường đó tìm mọi cách để khỏa lấp và che đậy. Một ngày nọ, anh đem lòng yêu một cô gái và để tìm cô, anh vượt qua nỗi sợ nước mà lên đường đi đến hòn đảo Fiji. Cuối cùng, một kết cục anh chưa bao giờ tưởng tượng tới, đường chân trời anh chạm tới chỉ là một bức vách giả, cuộc đời anh sống chỉ là giả, mọi thứ đã được sắp đặt. Đau khổ đến cùng cực nhưng cũng vui sướng đến cùng cực, anh chọn bước ra bên ngoài để sống một cuộc đời đúng nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook