Nước Lọc
-
Chương 12
Thẩm Lưu Sấm đặt cột kẹo hồ lô vào góc phòng khách, trông nó còn rất giống một tác phẩm nghệ thuật, chỗ kẹo hồ lô để trống còn có thể cắm hoa. Chắc chắn chưa có ai cắm hoa như thế, cậu cảm thấy hôm nay mình là một nghệ thuật gia.
Đến tối nghệ thuật gia Thẩm Lưu Sấm vẫn kiên trì tự nấu ăn.
Mùi vị món ăn lần trước cậu làm thật ra vẫn ổn, chỉ là nấu hơi lâu một chút thôi. Quen tay hay việc, buổi tối cậu vẫn làm món bò kho khoai tây kia, đồng thời vẫn bảo Ngụy Hủ An gọi thêm đồ ăn ngoài.
Lần này cậu tiến bộ nhanh chóng, nấu xong thì đồ ăn ngoài cũng đã tới.
Không biết Ngụy Hủ An đặt đồ ăn ở đâu, ban đầu Thẩm Lưu Sấm cảm thấy món ăn mình làm đủ cả hương lẫn vị, nhưng sau khi đặt nó bên cạnh đồ ăn ngoài, trong nháy mắt nó biến thành đồ bỏ.
Hừ, cậu bĩu môi, đũa vẫn giơ đến đĩa đồ ăn ngoài.
“Chẳng phải buổi trưa chúng ta ăn món này rồi hả?” Cậu nhíu mày chỉ vào đĩa thịt bằm xào cần tây hồi trưa mới gặp.
“Em có ăn không?” Ngụy Hủ An gắp miếng khoai tây đầu tiên, nhẹ nhàng hỏi lại cậu.
Thẩm Lưu Sấm không nói gì nữa, bắt đầu ăn cơm, không chạm đến một miếng cần tây.
“Bảo bối, không được kén ăn.” Giọng của hắn rất tùy ý. Nếu hắn đã nói một cách thuận miệng như vậy, đương nhiên Thẩm Lưu Sấm cũng thuận tai nghe, còn khăng khăng trả lời: “Tôi không ăn.”
“Ăn một bữa 100 đồng.”
Thẩm Lưu Sấm dừng đũa lại, tính toán ba giây. Vẫn rất kiên cường trả lời: “Không ăn.”
“Thẻ của anh ở chỗ em đúng không?”
“Muốn tôi ăn bao nhiêu?” Thẩm Lưu Sấm lập tức bưng đĩa cần tây tới trước mặt mình. Bây giờ cậu đi ra ngoài toàn quẹt thẻ của Ngụy Hủ An, người này biết rõ còn cố hỏi, thật nham hiểm.
Ngụy Hủ An không làm khó dễ cậu nữa, hắn dùng đũa khoanh vùng một phần nhỏ trong đĩa.
Thẩm Lưu Sấm mang suy nghĩ chết sớm đầu thai sớm, một lần nhét vào miệng một miếng lớn, ngừng thở để nhai. Nuốt xong miếng thứ nhất, cậu đột nhiên nhớ tới lúc nãy, cậu vui mừng hỏi: “Còn tính 100 đồng không?”
“Không.”
Dưới bàn cơm, Thẩm Lưu Sấm giơ chân lên muốn đá người đối diện một cái, đá xong thì không rút chân lại được, mắt cá chân của cậu bị hai đùi của Ngụy Hủ An kẹp chặt lại. Cậu rút ra mấy lần không được, cậu cũng không muốn chịu thua nên cứ thế giơ chân ăn hết bữa cơm.
Vừa đặt đũa xuống, đầu ngón chân cậu khẽ cử động, một cảm giác tê dại lan ra từ bàn chân đến cả bắp chân. Cậu phát ra một tiếng kêu khóc không ra khóc, cười không ra cười: “Chân tôi tê rồi!”
Cảm giác giống như có rất nhiều con sâu bò lên chân, ngứa đến mức làm cậu muốn cười, nhưng cảm giác ê ẩm lại khiến cậu khó chịu, không dám cử động một chút nào.
Ngụy Hủ An nhìn nét mặt khó chịu giống như dưới bàn có ai chặt chân của cậu thì không nhịn được cười, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bàn chân và bắp chân: “Còn đá người nữa không?”
Thẩm Lưu Sấm còn đang nhe răng nhếch miệng nhịn cơn ngứa trên đùi, chờ khi máu đã lưa thông, cảm giác khó chịu dần dần biến mất, cậu rút chân khỏi tay Ngụy Hủ An, đạp một cái lên bàn chân hắn cho hả giận. Sau đó cậu lại sợ Ngụy Hủ An bắt lấy cậu bèn định chạy khỏi hiện trường, nhưng lúc ngồi dậy cậu không đứng vững, thế là ngã từ trên ghế xuống đất.
Tiếng vang lúc ngã to bao nhiêu thì cậu thấy nhục nhã bấy nhiêu.
Thẩm Lưu Sấm nằm rạp trên mặt đất giả chết. Nhục quá đi!
Ngụy Hủ An vội vàng tới ôm cậu, hắn rất đau lòng nhưng lại không thể nhịn cười: “Có đau ở đâu không? Để anh xem một chút.”
Cậu chết sống không chịu ngẩng đầu, sau một lúc bình phục tâm trạng, cậu trở mình, vẻ mặt trông không thiết sống nữa: “Đêm nay tôi không muốn rửa chén.”
“Vậy thì không rửa. Em đứng dậy trước, trên đất lạnh lắm.” Hắn vừa nói xong, Thẩm Lưu Sấm đã hồi sinh, nhanh chóng vọt tới chỗ ghế sô pha, mở tivi đổi kênh.
Lúc nằm trên đất cậu mới nhớ tối hôm qua cậu thấy có một chương trình có Lâm Vi sẽ chiếu vào hôm nay. Nếu cậu đi rửa chén thì sẽ không còn kịp nữa.
Vừa mới đổi kênh chương trình đã bắt đầu, MC còn đang nhiệt tình chào hỏi với người xem. Thẩm Lưu Sấm chỉnh lớn âm lượng, trong nháy mắt bầu không khí sôi nổi trong chương trình giải trí truyền ra từ màn hình.
Cậu lại vươn nửa người từ lưng ghế sô pha rút hai cây kẹo hồ lô từ trên cột hồ lô. Cậu ngồi trên ghế vừa cẩn thận gỡ lớp đóng gói trong suốt, vừa chờ Lâm Vi xuất hiện.
Từ khi lên đại học cậu rất ít xem tivi. Khi được nghỉ về nhà, cho dù cậu muốn xem phim truyền hình thì cũng cầm điện thoại xem. Chuẩn bị kỹ đồ ăn vặt và ngồi chờ trước tivi thế này hình như đã nằm trong hồi ức xa xăm của cậu.
Cậu cố ý nhường chỗ cho Ngụy Hủ An nhưng phát hiện hắn đã mất tăm. Trong phòng bếp cũng không có ai, cậu vốn còn muốn nhìn dáng vẻ rửa chén của Ngụy Hủ An, đó cũng coi như là một cảnh tượng kỳ diệu.
Một lát sau Ngụy Hủ An đi ra từ phòng tắm, hắn tắm xong thay quần áo ngủ, ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại. Không hề có ý định đi rửa chén.
Thẩm Lưu Sấm bắt đầu suy nghĩ lại về ý nghĩa của câu “Vậy thì không rửa”, liệu ý của anh ta thật sự là vứt hết chén bát khỏi cần rửa? Hay là đêm nay em không cần rửa, để mai rửa?
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại bắt đầu xem tivi. Mấy cái bát bị cậu lãng quên trong góc.
Trong thời gian chiếu quảng cáo, chuông cửa vang lên. Ngoài cửa chính là hai nhân viên mặc đồng phục của công ty điện máy nào đó và máy rửa bát trong tay họ.
Cậu đi vào nhà bếp xem họ lắp đặt, trong lòng tính toán sau này phải để Ngụy Hủ An làm hết việc nhà một lần, như thế có thể giảm bớt rất nhiều chuyện cho cậu.
Tuy không thể nhìn thấy dáng vẻ đàn ông nội trợ mang tạp dề cầm miếng rửa bát của Ngụy Hủ An, nhưng có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn cầm từng cái bát cái đĩa bỏ vào máy cũng không tệ.
Thẩm Lưu Sấm lấy điện thoại ra ấn mở máy ảnh, đứng tại cửa hệt như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp: “Tốt, ngay cái góc này, ánh sáng cực kỳ tốt, anh giữ yên đó!”
“Anh tự nhiên một chút, đừng nhìn camera! Đừng nhìn bên này! Giữ tư thế đó, xoay đầu lại đi!”
“Anh đặt chén chậm một chút, tôi còn không chưa chụp xong, chậm một chút.”
“Khoan khoan khoan khoan, đừng quay đầu với camera, phải lộ mặt.”
“Ngụy Hủ An, Ngụy Hủ An, quay qua đây đi, Ngụy Hủ An, Tiểu An?”
Khoảnh khắc Ngụy Hủ An khép cửa máy rửa bát lại, ấn phím xong xoay người đi tới chỗ cậu, cậu ấn nút chụp, sau đó cười chạy về phòng khách.
Vào một ngày rất lâu sau này, cậu lật xem album ảnh mới phát hiện, ngày đó cậu ấn nhầm quay phim thay vì chụp ảnh, trong video dài mấy chục giây có tiếng chỉ huy ngốc nghếch của cậu, Ngụy Hủ An mặc đồ ngủ đứng trong căn phòng bếp không mấy rộng rãi làm những việc vụn vặt, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Ngụy Hủ An đang đến gần, trên đó mang theo nét cảnh cáo dung túng và còn nụ cười không che giấu được sự hạnh phúc.
Cũng vào ngày rất lâu sau này ấy, Thẩm Lưu Sấm phát hiện, ồ, thì ra họ đã sớm trải qua “cuộc sống hạnh phúc vui vẻ” mà phần cuối của các câu chuyện cổ tích thường hay viết.
——
Nhưng hiện tại Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình còn đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, lúc nào cũng phải chịu đựng áp bách của Ngụy Hủ An.
Ví dụ như giục cậu tắm rửa: “Tắm nhanh đi bảo bối, đừng xem nữa.”
“Xem xong khúc này tôi tắm ngay, nhanh lắm nhanh lắm.”
Ví dụ như không cho cậu xem Lâm Vi: “Vậy em xem người khác đi, cô ta có gì đẹp?”
“Sao anh ghét cổ vậy? Tôi cứ muốn xem đó. Chỗ nào cô ấy cũng đẹp, mắt hai mí cổ cắt cũng đẹp nữa!”
Ví dụ như cứ làm khó cậu: “Bắt đầu từ ngày mai, anh mua nguyên liệu nấu ăn, em không được kén ăn nữa.”
Thẩm Lưu Sấm mắt điếc tai ngơ, đưa cho hắn cây kẹo hồ lô cuối cùng, cười nịnh nọt: “Anh ăn không? Chừa cho anh đó.”
Ngụy Hủ An chẳng buồn ngước mắt nhìn, hắn nhìn chằm chằm điện thoại, trông không thèm để ý: “Anh không ăn.”
“Anh thử cái đi, siêu ngon luôn, vừa chua vừa ngọt.”
Ngụy Hủ An không để ý tới cậu, điều này rất kỳ lạ, nếu hắn thật sự không muốn ăn thì sẽ không như thế này. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hắn đang giận dỗi, cậu lập tức trở nên hưng phấn, đây chính là Ngụy Hủ An đang giận dỗi, là một loại Ngụy Hủ An vô cùng quý hiếm!
Cậu xoay người nằm sấp trên ghế sô pha, nghiêng đầu quan sát Ngụy Hủ An quý hiếm này: “Đừng nói anh đang giận nhé?”
“Anh giận cái gì?”
“Bởi vì hôm nay tôi không hề cho anh ăn kẹo.”
Ngụy Hủ An vẫn hờ hững: “Anh không ăn, anh đánh răng rồi.”. Truyện Dị Giới
“Lát nữa đánh răng lại là xong, đây là cây cuối cùng tôi cố ý chừa lại cho anh đó.” Hôm nay sau khi phân phát cho toàn công ty thì còn thừa bảy cây, mới nãy cậu đã ăn một hơi hết sáu cây, muốn ăn nữa cũng không nổi, nhưng ngoài miệng cậu vẫn ra vẻ.
Ngụy Hủ An nhìn thoáng qua que gỗ trong thùng rác bên cạnh: “Là không ăn nổi nữa đúng không?”
Thẩm Lưu Sấm bị vạch trần thấy thật mất mặt: “Hai chuyện này không liên quan! Tôi muốn chừa cho anh, đúng lúc tôi không ăn nổi nữa thôi.” Cậu nhìn con người có cử chỉ điệu bộ không dính mùi xóm chợ này, chợt cậu nghĩ tới một điều và thốt ra: “Đừng bảo là anh chưa từng ăn kẹo hồ lô đấy?”
Nhìn dáng vẻ không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận của Ngụy Hủ An, cậu ngồi bên cạnh hắn hơi sốt ruột giải thích: “Sao anh không nói sớm? Nếu biết anh chưa từng ăn, tôi chắc chắn sẽ cho anh đầu tiên luôn.”
Ngụy Hủ An cho rằng tên ngốc này sẽ vừa cười to vừa khó tin hỏi “Thế quái nào anh chưa từng ăn kẹo hồ lô vậy”. Nhưng cậu không làm thế, trái lại cậu còn hiếm khi nghiêm túc dỗ dành người ta như thế, xem ra cậu còn ngốc hơn trong tưởng tượng một chút.
Cuối cùng hắn nhận cây kẹo hồ lô cuối cùng, sắc mặt lại trở về như mọi khi, mang theo một chút ý cười: “Đêm hôm khuya khoắt ăn nhiều kẹo như thế, coi chừng bị sâu răng, em mau đi đánh răng đi.”
Thấy hắn cười Thẩm Lưu Sấm lập tức nhào lên, cậu cũng không hề nhận ra chương trình trên tivi vừa mới kết thúc, có thể là bởi vì biết Ngụy Hủ An đã đánh răng, cậu không nhịn được muốn chơi xấu, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, cậu hôn một cái lên môi Ngụy Hủ An
Hôn xong cậu định lui thì bị Ngụy Hủ An đè xuống ghế sô pha.
Sau khi ăn sáu cây kẹo hồ lô, trong miệng cậu pha trộn giữa vị chua của sơn tra và vị ngọt của nước đường, cậu mơ màng nghĩ lần đầu tiên Ngụy Hủ An nếm kẹo hồ lô lại là trong miệng mình, anh ta thảm quá.
Chờ đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, Thẩm Lưu Sấm chưa thở lại bình thường đã không nhịn được mà nói: “Anh biết không, tuy sâu răng không phải bệnh truyền nhiễm nhưng chúng ta đã hôn môi, nếu tôi bị sâu răng thì cũng sẽ tặng cho anh một phần.” Cậu vui vẻ nói, tuy cả nhà đều bị sâu răng hình như cũng không phải một chuyện đáng vui.
Trước khi ngủ, dưới sự giám sát của Ngụy Hủ An, hai người cùng đánh răng hết năm phút.
Nằm trên giường, Thẩm Lưu Sấm mới phát hiện hôm nay thật sự mệt mỏi, cậu ngáp một cái. Bầu không khí hôm nay hình như rất khác trước đây, khiến cậu nhẹ nhõm hỏi ra câu hỏi giấu trong lòng tối qua: “Ngụy Hủ An, sao anh không còn nói mấy câu sến chảy nước nữa?”
Ngụy Hủ An cũng nhẹ nhàng trả lời: “Chẳng phải em không thích sao?”
“Anh biết tôi không thích sao khi đó anh còn nói? Phiền chết đi được.” Cậu lẩm bẩm như sắp ngủ.
“Hồi ban đầu anh cho rằng em sẽ thích.”
Thẩm Lưu Sấm đột nhiên ý thức được có lẽ hắn đang nói về nguyên thân. Cậu hồi tưởng phong cách viết nhật ký của nguyên thân, cảm thấy cậu ta thích mấy câu tình cảm sến súa cũng không lạ. Nhưng vừa nghĩ tới đây, trong lòng cậu không còn dễ chịu như vừa rồi. Không biết chuyện này là sao, trước đó cậu vẫn còn thấy nhẹ nhõm, nhưng dù sao chuyện linh hồn cậu xuyên tới đây khiến cậu cảm thấy rất bất an.
“Tôi hỏi anh một vấn đề, nếu một người không thích ăn rau chân vịt, nhưng ngay từ đầu người đó giả vờ mình rất thích ăn đến hết cả đời, vậy vấn đề người đó có thích ăn hay không cũng không quan trọng đúng không?”
Vấn đề này rất tương tự vấn đề “mơ một giấc mơ cả đời” mà cậu từng hỏi, nhưng Ngụy Hủ An lại giống như không phát hiện ra, hắn hỏi cậu: “Em không thích ăn cần tây, không thích ăn rau chân vịt, em còn không thích ăn gì nữa không?”
Thẩm Lưu Sấm lại nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ mua nguyên liệu nấu ăn, cậu bèn đặt đầu trên ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ: “Hết rồi!”
Đến tối nghệ thuật gia Thẩm Lưu Sấm vẫn kiên trì tự nấu ăn.
Mùi vị món ăn lần trước cậu làm thật ra vẫn ổn, chỉ là nấu hơi lâu một chút thôi. Quen tay hay việc, buổi tối cậu vẫn làm món bò kho khoai tây kia, đồng thời vẫn bảo Ngụy Hủ An gọi thêm đồ ăn ngoài.
Lần này cậu tiến bộ nhanh chóng, nấu xong thì đồ ăn ngoài cũng đã tới.
Không biết Ngụy Hủ An đặt đồ ăn ở đâu, ban đầu Thẩm Lưu Sấm cảm thấy món ăn mình làm đủ cả hương lẫn vị, nhưng sau khi đặt nó bên cạnh đồ ăn ngoài, trong nháy mắt nó biến thành đồ bỏ.
Hừ, cậu bĩu môi, đũa vẫn giơ đến đĩa đồ ăn ngoài.
“Chẳng phải buổi trưa chúng ta ăn món này rồi hả?” Cậu nhíu mày chỉ vào đĩa thịt bằm xào cần tây hồi trưa mới gặp.
“Em có ăn không?” Ngụy Hủ An gắp miếng khoai tây đầu tiên, nhẹ nhàng hỏi lại cậu.
Thẩm Lưu Sấm không nói gì nữa, bắt đầu ăn cơm, không chạm đến một miếng cần tây.
“Bảo bối, không được kén ăn.” Giọng của hắn rất tùy ý. Nếu hắn đã nói một cách thuận miệng như vậy, đương nhiên Thẩm Lưu Sấm cũng thuận tai nghe, còn khăng khăng trả lời: “Tôi không ăn.”
“Ăn một bữa 100 đồng.”
Thẩm Lưu Sấm dừng đũa lại, tính toán ba giây. Vẫn rất kiên cường trả lời: “Không ăn.”
“Thẻ của anh ở chỗ em đúng không?”
“Muốn tôi ăn bao nhiêu?” Thẩm Lưu Sấm lập tức bưng đĩa cần tây tới trước mặt mình. Bây giờ cậu đi ra ngoài toàn quẹt thẻ của Ngụy Hủ An, người này biết rõ còn cố hỏi, thật nham hiểm.
Ngụy Hủ An không làm khó dễ cậu nữa, hắn dùng đũa khoanh vùng một phần nhỏ trong đĩa.
Thẩm Lưu Sấm mang suy nghĩ chết sớm đầu thai sớm, một lần nhét vào miệng một miếng lớn, ngừng thở để nhai. Nuốt xong miếng thứ nhất, cậu đột nhiên nhớ tới lúc nãy, cậu vui mừng hỏi: “Còn tính 100 đồng không?”
“Không.”
Dưới bàn cơm, Thẩm Lưu Sấm giơ chân lên muốn đá người đối diện một cái, đá xong thì không rút chân lại được, mắt cá chân của cậu bị hai đùi của Ngụy Hủ An kẹp chặt lại. Cậu rút ra mấy lần không được, cậu cũng không muốn chịu thua nên cứ thế giơ chân ăn hết bữa cơm.
Vừa đặt đũa xuống, đầu ngón chân cậu khẽ cử động, một cảm giác tê dại lan ra từ bàn chân đến cả bắp chân. Cậu phát ra một tiếng kêu khóc không ra khóc, cười không ra cười: “Chân tôi tê rồi!”
Cảm giác giống như có rất nhiều con sâu bò lên chân, ngứa đến mức làm cậu muốn cười, nhưng cảm giác ê ẩm lại khiến cậu khó chịu, không dám cử động một chút nào.
Ngụy Hủ An nhìn nét mặt khó chịu giống như dưới bàn có ai chặt chân của cậu thì không nhịn được cười, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bàn chân và bắp chân: “Còn đá người nữa không?”
Thẩm Lưu Sấm còn đang nhe răng nhếch miệng nhịn cơn ngứa trên đùi, chờ khi máu đã lưa thông, cảm giác khó chịu dần dần biến mất, cậu rút chân khỏi tay Ngụy Hủ An, đạp một cái lên bàn chân hắn cho hả giận. Sau đó cậu lại sợ Ngụy Hủ An bắt lấy cậu bèn định chạy khỏi hiện trường, nhưng lúc ngồi dậy cậu không đứng vững, thế là ngã từ trên ghế xuống đất.
Tiếng vang lúc ngã to bao nhiêu thì cậu thấy nhục nhã bấy nhiêu.
Thẩm Lưu Sấm nằm rạp trên mặt đất giả chết. Nhục quá đi!
Ngụy Hủ An vội vàng tới ôm cậu, hắn rất đau lòng nhưng lại không thể nhịn cười: “Có đau ở đâu không? Để anh xem một chút.”
Cậu chết sống không chịu ngẩng đầu, sau một lúc bình phục tâm trạng, cậu trở mình, vẻ mặt trông không thiết sống nữa: “Đêm nay tôi không muốn rửa chén.”
“Vậy thì không rửa. Em đứng dậy trước, trên đất lạnh lắm.” Hắn vừa nói xong, Thẩm Lưu Sấm đã hồi sinh, nhanh chóng vọt tới chỗ ghế sô pha, mở tivi đổi kênh.
Lúc nằm trên đất cậu mới nhớ tối hôm qua cậu thấy có một chương trình có Lâm Vi sẽ chiếu vào hôm nay. Nếu cậu đi rửa chén thì sẽ không còn kịp nữa.
Vừa mới đổi kênh chương trình đã bắt đầu, MC còn đang nhiệt tình chào hỏi với người xem. Thẩm Lưu Sấm chỉnh lớn âm lượng, trong nháy mắt bầu không khí sôi nổi trong chương trình giải trí truyền ra từ màn hình.
Cậu lại vươn nửa người từ lưng ghế sô pha rút hai cây kẹo hồ lô từ trên cột hồ lô. Cậu ngồi trên ghế vừa cẩn thận gỡ lớp đóng gói trong suốt, vừa chờ Lâm Vi xuất hiện.
Từ khi lên đại học cậu rất ít xem tivi. Khi được nghỉ về nhà, cho dù cậu muốn xem phim truyền hình thì cũng cầm điện thoại xem. Chuẩn bị kỹ đồ ăn vặt và ngồi chờ trước tivi thế này hình như đã nằm trong hồi ức xa xăm của cậu.
Cậu cố ý nhường chỗ cho Ngụy Hủ An nhưng phát hiện hắn đã mất tăm. Trong phòng bếp cũng không có ai, cậu vốn còn muốn nhìn dáng vẻ rửa chén của Ngụy Hủ An, đó cũng coi như là một cảnh tượng kỳ diệu.
Một lát sau Ngụy Hủ An đi ra từ phòng tắm, hắn tắm xong thay quần áo ngủ, ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại. Không hề có ý định đi rửa chén.
Thẩm Lưu Sấm bắt đầu suy nghĩ lại về ý nghĩa của câu “Vậy thì không rửa”, liệu ý của anh ta thật sự là vứt hết chén bát khỏi cần rửa? Hay là đêm nay em không cần rửa, để mai rửa?
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại bắt đầu xem tivi. Mấy cái bát bị cậu lãng quên trong góc.
Trong thời gian chiếu quảng cáo, chuông cửa vang lên. Ngoài cửa chính là hai nhân viên mặc đồng phục của công ty điện máy nào đó và máy rửa bát trong tay họ.
Cậu đi vào nhà bếp xem họ lắp đặt, trong lòng tính toán sau này phải để Ngụy Hủ An làm hết việc nhà một lần, như thế có thể giảm bớt rất nhiều chuyện cho cậu.
Tuy không thể nhìn thấy dáng vẻ đàn ông nội trợ mang tạp dề cầm miếng rửa bát của Ngụy Hủ An, nhưng có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn cầm từng cái bát cái đĩa bỏ vào máy cũng không tệ.
Thẩm Lưu Sấm lấy điện thoại ra ấn mở máy ảnh, đứng tại cửa hệt như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp: “Tốt, ngay cái góc này, ánh sáng cực kỳ tốt, anh giữ yên đó!”
“Anh tự nhiên một chút, đừng nhìn camera! Đừng nhìn bên này! Giữ tư thế đó, xoay đầu lại đi!”
“Anh đặt chén chậm một chút, tôi còn không chưa chụp xong, chậm một chút.”
“Khoan khoan khoan khoan, đừng quay đầu với camera, phải lộ mặt.”
“Ngụy Hủ An, Ngụy Hủ An, quay qua đây đi, Ngụy Hủ An, Tiểu An?”
Khoảnh khắc Ngụy Hủ An khép cửa máy rửa bát lại, ấn phím xong xoay người đi tới chỗ cậu, cậu ấn nút chụp, sau đó cười chạy về phòng khách.
Vào một ngày rất lâu sau này, cậu lật xem album ảnh mới phát hiện, ngày đó cậu ấn nhầm quay phim thay vì chụp ảnh, trong video dài mấy chục giây có tiếng chỉ huy ngốc nghếch của cậu, Ngụy Hủ An mặc đồ ngủ đứng trong căn phòng bếp không mấy rộng rãi làm những việc vụn vặt, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Ngụy Hủ An đang đến gần, trên đó mang theo nét cảnh cáo dung túng và còn nụ cười không che giấu được sự hạnh phúc.
Cũng vào ngày rất lâu sau này ấy, Thẩm Lưu Sấm phát hiện, ồ, thì ra họ đã sớm trải qua “cuộc sống hạnh phúc vui vẻ” mà phần cuối của các câu chuyện cổ tích thường hay viết.
——
Nhưng hiện tại Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình còn đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, lúc nào cũng phải chịu đựng áp bách của Ngụy Hủ An.
Ví dụ như giục cậu tắm rửa: “Tắm nhanh đi bảo bối, đừng xem nữa.”
“Xem xong khúc này tôi tắm ngay, nhanh lắm nhanh lắm.”
Ví dụ như không cho cậu xem Lâm Vi: “Vậy em xem người khác đi, cô ta có gì đẹp?”
“Sao anh ghét cổ vậy? Tôi cứ muốn xem đó. Chỗ nào cô ấy cũng đẹp, mắt hai mí cổ cắt cũng đẹp nữa!”
Ví dụ như cứ làm khó cậu: “Bắt đầu từ ngày mai, anh mua nguyên liệu nấu ăn, em không được kén ăn nữa.”
Thẩm Lưu Sấm mắt điếc tai ngơ, đưa cho hắn cây kẹo hồ lô cuối cùng, cười nịnh nọt: “Anh ăn không? Chừa cho anh đó.”
Ngụy Hủ An chẳng buồn ngước mắt nhìn, hắn nhìn chằm chằm điện thoại, trông không thèm để ý: “Anh không ăn.”
“Anh thử cái đi, siêu ngon luôn, vừa chua vừa ngọt.”
Ngụy Hủ An không để ý tới cậu, điều này rất kỳ lạ, nếu hắn thật sự không muốn ăn thì sẽ không như thế này. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hắn đang giận dỗi, cậu lập tức trở nên hưng phấn, đây chính là Ngụy Hủ An đang giận dỗi, là một loại Ngụy Hủ An vô cùng quý hiếm!
Cậu xoay người nằm sấp trên ghế sô pha, nghiêng đầu quan sát Ngụy Hủ An quý hiếm này: “Đừng nói anh đang giận nhé?”
“Anh giận cái gì?”
“Bởi vì hôm nay tôi không hề cho anh ăn kẹo.”
Ngụy Hủ An vẫn hờ hững: “Anh không ăn, anh đánh răng rồi.”. Truyện Dị Giới
“Lát nữa đánh răng lại là xong, đây là cây cuối cùng tôi cố ý chừa lại cho anh đó.” Hôm nay sau khi phân phát cho toàn công ty thì còn thừa bảy cây, mới nãy cậu đã ăn một hơi hết sáu cây, muốn ăn nữa cũng không nổi, nhưng ngoài miệng cậu vẫn ra vẻ.
Ngụy Hủ An nhìn thoáng qua que gỗ trong thùng rác bên cạnh: “Là không ăn nổi nữa đúng không?”
Thẩm Lưu Sấm bị vạch trần thấy thật mất mặt: “Hai chuyện này không liên quan! Tôi muốn chừa cho anh, đúng lúc tôi không ăn nổi nữa thôi.” Cậu nhìn con người có cử chỉ điệu bộ không dính mùi xóm chợ này, chợt cậu nghĩ tới một điều và thốt ra: “Đừng bảo là anh chưa từng ăn kẹo hồ lô đấy?”
Nhìn dáng vẻ không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận của Ngụy Hủ An, cậu ngồi bên cạnh hắn hơi sốt ruột giải thích: “Sao anh không nói sớm? Nếu biết anh chưa từng ăn, tôi chắc chắn sẽ cho anh đầu tiên luôn.”
Ngụy Hủ An cho rằng tên ngốc này sẽ vừa cười to vừa khó tin hỏi “Thế quái nào anh chưa từng ăn kẹo hồ lô vậy”. Nhưng cậu không làm thế, trái lại cậu còn hiếm khi nghiêm túc dỗ dành người ta như thế, xem ra cậu còn ngốc hơn trong tưởng tượng một chút.
Cuối cùng hắn nhận cây kẹo hồ lô cuối cùng, sắc mặt lại trở về như mọi khi, mang theo một chút ý cười: “Đêm hôm khuya khoắt ăn nhiều kẹo như thế, coi chừng bị sâu răng, em mau đi đánh răng đi.”
Thấy hắn cười Thẩm Lưu Sấm lập tức nhào lên, cậu cũng không hề nhận ra chương trình trên tivi vừa mới kết thúc, có thể là bởi vì biết Ngụy Hủ An đã đánh răng, cậu không nhịn được muốn chơi xấu, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, cậu hôn một cái lên môi Ngụy Hủ An
Hôn xong cậu định lui thì bị Ngụy Hủ An đè xuống ghế sô pha.
Sau khi ăn sáu cây kẹo hồ lô, trong miệng cậu pha trộn giữa vị chua của sơn tra và vị ngọt của nước đường, cậu mơ màng nghĩ lần đầu tiên Ngụy Hủ An nếm kẹo hồ lô lại là trong miệng mình, anh ta thảm quá.
Chờ đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, Thẩm Lưu Sấm chưa thở lại bình thường đã không nhịn được mà nói: “Anh biết không, tuy sâu răng không phải bệnh truyền nhiễm nhưng chúng ta đã hôn môi, nếu tôi bị sâu răng thì cũng sẽ tặng cho anh một phần.” Cậu vui vẻ nói, tuy cả nhà đều bị sâu răng hình như cũng không phải một chuyện đáng vui.
Trước khi ngủ, dưới sự giám sát của Ngụy Hủ An, hai người cùng đánh răng hết năm phút.
Nằm trên giường, Thẩm Lưu Sấm mới phát hiện hôm nay thật sự mệt mỏi, cậu ngáp một cái. Bầu không khí hôm nay hình như rất khác trước đây, khiến cậu nhẹ nhõm hỏi ra câu hỏi giấu trong lòng tối qua: “Ngụy Hủ An, sao anh không còn nói mấy câu sến chảy nước nữa?”
Ngụy Hủ An cũng nhẹ nhàng trả lời: “Chẳng phải em không thích sao?”
“Anh biết tôi không thích sao khi đó anh còn nói? Phiền chết đi được.” Cậu lẩm bẩm như sắp ngủ.
“Hồi ban đầu anh cho rằng em sẽ thích.”
Thẩm Lưu Sấm đột nhiên ý thức được có lẽ hắn đang nói về nguyên thân. Cậu hồi tưởng phong cách viết nhật ký của nguyên thân, cảm thấy cậu ta thích mấy câu tình cảm sến súa cũng không lạ. Nhưng vừa nghĩ tới đây, trong lòng cậu không còn dễ chịu như vừa rồi. Không biết chuyện này là sao, trước đó cậu vẫn còn thấy nhẹ nhõm, nhưng dù sao chuyện linh hồn cậu xuyên tới đây khiến cậu cảm thấy rất bất an.
“Tôi hỏi anh một vấn đề, nếu một người không thích ăn rau chân vịt, nhưng ngay từ đầu người đó giả vờ mình rất thích ăn đến hết cả đời, vậy vấn đề người đó có thích ăn hay không cũng không quan trọng đúng không?”
Vấn đề này rất tương tự vấn đề “mơ một giấc mơ cả đời” mà cậu từng hỏi, nhưng Ngụy Hủ An lại giống như không phát hiện ra, hắn hỏi cậu: “Em không thích ăn cần tây, không thích ăn rau chân vịt, em còn không thích ăn gì nữa không?”
Thẩm Lưu Sấm lại nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ mua nguyên liệu nấu ăn, cậu bèn đặt đầu trên ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ: “Hết rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook