“Này…” Chu Mộc vừa thở hổn hển vừa gọi cô bạn thân đằng sau: “Tình Tử bà giúp tôi một tay với… Cái va li chết tiệt này nặng quá đi mất…”

“Không, không phải chứ…” Giang Ngữ Tình đi ở phía sau bám vào tay vịn cầu thang nói hụt hơi: “Tôi bảo này Mộc Mộc… Bà nghĩ gì thế hả… Thuê cái chỗ tồi tàn thế này… Trời ạ, xa xôi không nói… Ngày đầu tiên chuyển đến đã gặp cảnh thang máy hỏng!”

“Bà cho là tôi cam tâm tình nguyện hả…” Chu Mộc khinh thường tiếp tục hì hục đấu tranh với bậc thang: “Tòa soạn tạp chí chỗ bà tấc đất tấc vàng , tôi mà thuê nhà trọ ở gần đấy, hàng tháng sau này chị em coi như mất toi công… Trừ đi tiền thuê nhà, còn lại mấy đồng lèo bèo kia… Bảo tôi ăn gió uống sương mà sống à?”

Gồng sức vung tay, đạp chân một cái, cuối cùng cũng leo được tới cửa nhà trọ.

Chu Mộc lấy chìa khóa mở cửa phòng, quẳng vali sang một bên rồi ngồi phịch xuống cái sofa nhỏ vừa trông thấy sau khi vào cửa.

Giang Ngữ Tình kéo lê một cái túi to bước vào phòng, treo lên sau cửa, đồ đạc gì đó cũng quẳng sang một bên, sau đó ngã vật xuống bên người Chu Mộc sắm vai xác chết.

Nghỉ ngơi một lát, Chu Mộc đứng dậy pha một ấm trà xanh cho bạn, chính mình thì bắt tay vào dọn dẹp.

“Già rồi già rồi…” Giang Ngữ Tình cầm ly trà Chu Mộc đưa cho thổn thức không thôi.

“Bà không phải là già…” Chu Mộc vừa lau sàn vừa tiếp lời: “Chẳng qua là hầu hạ một lớn một nhỏ nhà bà nên mệt mỏi thôi.”

Không như quý tộc độc thân Chu Mộc, đối với “vợ đảm mẹ hiền” Giang Ngữ Tình từ nhỏ đã lập chí lấy việc chăm sóc gia đình làm mục tiêu phấn đấu cả đời mà nói, hai mươi hai tuổi kết hôn, hai mươi ba tuổi mang thai sinh con hoàn toàn là chuyện nước chảy thành sông. Chính vì vậy, hai cô bạn chí cốt cùng tuổi lại đi theo quỹ tích cuộc sống và sinh hoạt gia đình khác biệt.

“Tôi nói này…” Giang Ngữ Tình nháy mắt nhìn Chu Mộc: “Khó được khi bà về nước, sao cái chuyện chuyển nhà này mà còn phải tự mình động tay? Đám hoàng tử kỵ sĩ đều chạy đâu cả rồi?”

“Đám hoàng tử kỵ sĩ đều gả làm chồng người ta rồi…” Chu Mộc đầu không ngẩng mắt không mở đáp lại một câu. “Ê, ê, nhấc chân…”

Giang Ngữ Tình nghe vậy rụt chân lên ngồi thu lu trên sofa, một tay đỡ trán một tay nghịch cái chén nói: “Người bên ngoài thì thôi không nói… Thế Lâm Tu nhà bà đâu?”

“Cái gì mà Lâm Tu nhà tôi…” Chu Mộc lúc này mới ngừng tay, tiện tay giắt một lọn tóc ra sau tai: “Tình Tử, có biết thế nào là bạn nối khố không hả? Tôi với ông ấy là bạn nối khố! Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là…”

Ánh mắt lóe lên, Giang Ngữ Tình kín đáo thở dài, ngay sau đó lại lười biếng nằm gối đầu lên tay vịn sô pha: “Bà nói thế nào thì là thế đó… Nhưng mà, Lâm Tu không phải vẫn ở trong quân khu Z sao? Chỗ này cách quân doanh của bọn họ cũng không xa, chuyện bà tới thành phố A anh ấy không biết à?”

“Ừ.” Chu Mộc hời hợt nói: “Bình thường anh ấy còn bận huấn luyện, mấy chuyện này không cần nói cho anh ấy. Tự tôi ứng phó được mà.”

“Không phải, Mộc Mộc, bà nói bà càng ngày càng hiếu thắng đến mức này… Có ích gì chứ? Không thấy mệt à?” Giang Ngữ Tình bĩu môi nhìn chung quanh một vòng rồi nói tiếp: “Bà nhìn lại căn phòng bà thuê này xem, một buồng một sảnh một gian bếp một nhà vệ sinh… Gộp lại giỏi lắm được hai mươi mét vuông… Bà định tiết kiệm tiền cho ai đây hả?”

“Tôi sống có một mình, đòi hỏi nhà rộng như thế để làm gì.” Chu Mộc vẻ mặt thản nhiên: “Chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ*, trước mắt cứ ở tạm thế này đã.”

* đại ý kích thước tuy nhỏ nhưng trang bị bên trong cũng rất đầy đủ.

“Mộc Mộc, có chuyện gì bà nói thật với chị em đi,” Giang Ngữ Tình từ trên sô pha ngồi thẳng dậy: “Tôi biết bà không chịu thua kém, không thích ‘dựa hơi’ cha mẹ, nếu bà không muốn dùng tiền trong nhà, tôi chi tiền thuê cho bà một nhà trọ thoải mái ở khu vực tốt hơn một chút. Cùng lắm thì sau này kinh tế dư dả bà trả lại cho tôi. Bà nhìn nơi này xem, địa điểm lấy ánh sáng cũng kém, ngày nào cũng ở đây thì ngột ngạt lắm…”

“Bà ấy à…” Chu Mộc tươi cười liếc xéo cô bạn thân một cái: “Tình Tử, bà nói chuyện càng ngày càng giống mẹ tôi… Mỗi ngày bận bịu với hai vị kia nhà bà chưa đã nghiền, giờ còn muốn lo cả việc của tôi nữa phải không?”

“Cái đồ vô lương tâm chết tiệt…” Giang Ngữ Tình chán nản: “Tôi còn không phải vì tốt cho bà đấy sao! Đồ vong ân bội nghĩa… Phí công lo lắng cho bà.”

Chu Mộc cười khẽ đi qua ôm Giang Ngữ Tình một cái, một lúc lâu sau mới cười cười chậm rãi mở miệng nói: “Tình Tử, tôi tới thành phố A, là để làm việc, không phải để hưởng thụ. Những chuyện khác đều không quan trọng… Nhưng về chuyện công việc, tôi phải ra dáng một chút để những người đó thấy!”

Lời vừa nói ra, Giang Ngữ Tình im lặng, chỉ khẽ thở dài vỗ vỗ vai cô bạn thân: “Từ lúc mới quen bà đã thế này, chẳng thay đổi tẹo nào… Được rồi, bà muốn làm gì thì làm, có điều… Mộc Mộc, tôi vẫn phải nói lời này, gặp khó khăn phiền toái thì đừng có giấu, chị em vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của bà. Bà mà khách khí, là tôi không bỏ qua cho bà đâu.”



Dựa vào sơ yếu lý lịch chói mắt cùng ngoại hình xuất sắc, Chu Mộc không gặp trở ngại gì thông qua khâu phỏng vấn cuối cùng cho vị trí phóng viên tòa soạn FAMOUS. Trưởng phòng nhân sự như thể nhặt được báu vật, tự mình dẫn Chu Mộc đi làm quen môi trường làm việc, khiến cho bao nhiêu tinh anh trong tòa soạn liên tục đỏ mắt ghen tị.

Đến bước này, công việc là chuyện đã định. Nghĩ chính mình đã hứa với Lâm Tu tìm được việc sẽ mời anh ăn cơm, vừa ra cửa tòa soạn, Chu Mộc rút điện thoại di động trong túi ra.

Lúc nhận được điện thoại, Lâm Tu đang cùng với Tạ Đào ở trong văn phòng đoàn trưởng, vừa mới báo cáo với Vũ Sấm kế hoạch sắp xếp huấn luyện giai đoạn tiếp theo xong.

Nhìn thấy màn hình hiển thị nhấp nháy tên Chu Mộc, anh báo cáo Vũ Sấm một tiếng rồi lách mình ra khỏi cửa ấn phím nghe.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Tu lại vào phòng.

“Báo cáo.” Lâm Tu chào Vũ Sấm theo kiểu nhà binh.

“…” Đoàn trưởng Vũ khẽ nâng mí mắt, không hề nghĩ ngợi thản nhiên nói: “Xin nghỉ chứ gì?”

“Vâng.”

“Hừ…” Vũ Sấm hừ nhẹ một tiếng, “Cậu thẳng thắn quá nhỉ. Lại làm sao?”

“Việc riêng.” Lâm Tu trả lời kiên quyết: “Tôi cam đoan không rời xa trụ sở, không ngủ lại bên ngoài.”

“Cậu dám!” Vũ Sấm nhướng cao hàng mày rậm nói.

“Cảm ơn đoàn trưởng cho phép!” Lâm Tu nhanh chóng đáp.

Vũ Sấm lập tức trợn trừng mắt: “Cút xéo! Ông đây phê chuẩn cho cậu khi nào!”

“Đoàn trưởng Vũ, cái thứ để trong ngăn kéo của ngài nên đổi chỗ khác đi, cẩn thận kẻo bị ẩm.” Lâm Tu chuyển đề tài làm lơ luôn vụ xin nghỉ. Ngược lại thay đổi giọng điệu, lời ít ý nhiều khoan thai nói: “Hôm qua chị dâu gọi điện cho em, bảo em chịu trách nhiệm giám sát, trông chừng anh một chút, không cho anh hút…”

“Được rồi được rồi, cút đi cút đi.” Nghe đến đó Vũ Sấm giận tái mặt liên tục xua đuổi người trong phòng: “Thằng nhãi khốn kiếp một ngày không bẻm mép với ông đây là bức bối trong người! Cút xéo mau, đừng có để ông đây nhìn thấy mày! Trước giờ cơm chiều về đơn vị, nếu không ông đây đánh gãy chân chó của mày!”

“Rõ!” Lâm Tu lúc này mới lưu loát chào kiểu nhà binh rồi đi ra cửa.

Vì sợ bị đoàn trưởng đang nổi giận đùng đùng bắt làm bia đỡ đạn, Tạ Đào cũng vội vàng tra dầu vào chân theo Lâm Tu ra cửa.

“Này, anh bạn.” Tạ Đào quay sang Lâm Tu nhếch nhếch lông mày: “Sao rồi, gần nhất có biến hử?”

“Nói cái gì thế?” Lâm Tu mặt mày tỉnh rụi tiếp tục đi về phía trước, quả thật có xu thế như đi trên gió.

“Từ từ đã nào cậu đúng thật là… Cậu đang đột kích hay thi đi bộ đấy hả!” Tạ Đào vừa gọi Lâm Tu vừa vội vàng đuổi theo: “Quen biết bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy cậu xin nghỉ liên tục như thế… Còn dám nói không có việc gì?”

“Tôi lại đang hi vọng có việc đây…” Hàng mi xinh đẹp híp lại, trong đôi mắt đào hoa của Lâm Tu nhất thời tràn ngập ý vị khó diễn tả bằng lời.

“Mang một đôi mắt đào hoa trên một khuôn mặt đào hoa lão nhân gia ngài cứ thế mà tiến hành đi thôi…” Thấy mặt Lâm Tu lộ vẻ cô đơn hiếm thấy, Phó đoàn trưởng Tạ chiến hữu kiêm tổn hữu* của Lâm Tu nhất thời cười đến mức vui vẻ lạ thường.

*bạn xấu



“Em còn đang lo anh không ra được chứ.” Từ xa trông thấy bóng dáng cao ngất kia, Chu Mộc cười khanh khách chạy ra đón.

“Làm gì có chuyện đấy… Cái chuyện tốt ăn uống không mất tiền này đổi lại ai mà không đến.” Lâm Tu khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt rơi xuống chiếc xe hơi nhỏ màu trắng đằng sau Chu Mộc. “Ồ, điểu thương hoán pháo* rồi à? Tọa kỵ** của muội tử phong cách quá nhỉ…”

*thành ngữ súng bắn chim đổi thành pháo, ý nói thiết bị vật chất được cải thiện đáng kể

**vật cưỡi, thú để cưỡi

“Muội đây cửa nhỏ nhà nhỏ xe nhỏ bánh nhỏ, sao sánh bằng Jeep ca ca việt dã khí phách vô song của huynh.” Chu Mộc vừa nói vừa đi qua mở cửa xe, cong cong đôi mắt đẹp nói: “Phó đoàn trưởng Lâm, đã nghĩ xem muốn ăn cái gì chưa, chúng ta đi?”

“Được thôi.” Lâm Tu tự động tự giác ngồi vào ghế phụ, hoàn toàn không cảm thấy chính mình bắt Chu mỹ nữ làm tài xế là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào. “Không phải nói rồi sao? Sữa đậu nành Vĩnh Hòa.”

“Thôi bỏ đi…” Chu Mộc cam chịu số phận ngồi vào ghế lái thắt chặt dây an toàn: “Ăn bên ngoài em cũng phải đi đến chỗ có phong cách được không? Đổi chỗ khác đi…”

“Phong cách?” Lâm Tu nhướng mày, trầm ngâm một tiếng thoáng suy tư rồi nói một địa điểm cho Chu Mộc.

Thế là, hai mươi phút sau, sau khi đến đích thấy rõ biển hiệu Chu Mộc hoa lệ hóa đá ngay tại chỗ.

Sát Trư Thái… Phong cách ghê… Gu thưởng thức của anh em thật sự là — không dám khen bừa!

Có điều thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ưu điểm của bạn nhỏ Chu Mộc chính là biết thích ứng trong mọi tình cảnh. Vì thế cô theo anh bạn nối khố sóng vai vào cửa, chưa được một lúc đã cắm đầu cắm cổ mà ăn, mồ hôi nhễ nhại khí thế ngất trời. (… …)

“Chủ quán! Cho thêm một đĩa dồi huyết!” Chu mỹ nữ vô cùng phóng khoáng vung tay gọi món, tư thế kia có vài phần khí thế ngút trời.

“Nhìn xem… Ở nước ngoài mấy năm nay, đứa bé đói kém mất hết cả đức hạnh rồi…” Lâm Tu nhìn Chu Mộc ở đối diện đang ăn uống thỏa thuê sung sướng với vẻ đồng tình, bùi ngùi than thở.

“Như chị đây phải gọi là bản chất tự nhiên…” Chu Mộc bưng bát canh nóng hổi lên uống một ngụm, sau đó cảm thấy hơi nóng, liền giơ tay cởi áo khoác trên người.

“Đinh…” Có thứ gì từ trong túi áo khoác rơi ra lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lâm Tu nhanh tay lẹ mắt cúi người xuống nhặt.

“Đây là?”

Khẽ liếc chiếc khuy áo nằm im lìm trong lòng bàn tay, Lâm Tu ngước mắt nhìn người đối diện.

“A… Cái này ấy à…”

Nhìn “kiệt tác” của chính mình, Chu Mộc mở miệng kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn hôm đó cho Lâm Tu nghe.

“Khách sạn?” Bỏ qua những phần khác, Lâm Tu chuẩn xác bắt được trọng điểm trong câu chuyện của Chu Mộc: “Em đến đấy làm gì? Vẫn chưa sắp xếp được chỗ ở à?”

“Không phải không phải.” Chu Mộc liên tục mở miệng trấn an Lâm Tu: “Chuyện chỗ ở giải quyết ổn thỏa cả rồi. Hôm đó vừa tới, chẳng muốn mệt xác, cho nên mới vào khách sạn ở tạm một đêm…”

“Đồ đạc đều chuyển xong rồi à? Em tới thành phố A làm việc sao không báo cho anh một tiếng?” Lâm Tu nhíu mày.

“Anh xem anh xem… Em biết ngay mà…” Chu Mộc than nhẹ: “Lâm Tu, em lớn từng này rồi, chuyện tí ti gì cũng cần anh giúp, vậy sau này anh kết hôn chẳng phải em sẽ phải lên Ngũ Đài Sơn làm ni cô à?”

Kết hôn… ư?

Đôi mắt hơi trầm xuống, sắc mặt Lâm Tu trầm tĩnh lại, sương mù trong mắt cũng chợt dâng lên.

Ngay sau đó, di động trong túi bất ngờ reo lên.

“Sao thế?” Thấy người nọ cất điện thoại về chỗ cũ, Chu Mộc ngước mắt nhìn về phía Lâm Tu.

“Người trong đội gọi tới … Bảo anh nhanh chóng trở về.” Lâm Tu khẽ thở dài đứng dậy.

“Được rồi. Về đi.” Chu Mộc đứng dậy theo anh, vô thức giơ tay xốc lại cổ áo khoác chỉnh tề giúp Lâm Tu. “Hai chúng ta liên lạc điện thoại sau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương