*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù là ở nhà họ Hứa hay nhà họ An, việc An Hòa mang thai đều trở thành chuyện khiến mọi người lưu tâm nhất. Cha mẹ đẻ và cha mẹ chồng An Hòa nâng niu không nói, ngay cả ông cụ bà cụ nhà họ An và lão thủ trưởng nhà họ Hứa cũng gọi điện hết lần này đến lần khác. Lúc đó vừa hay đại đội đặc chủng quân khu X chỗ Hứa Úy đang tiến hành đợt tuyển chọn mới, Hứa Úy thân là huấn luyện viên chính đã sớm bận tới mức váng đầu hoa mắt chẳng phân biệt được ngày đêm, lúc nhận được tin cô vợ trẻ nhà mình mang thai xong, anh mừng như điên, vì không thể thường xuyên về nhà nên anh nhờ Chu Mộc chăm sóc An Hòa.

Hứa Úy hiểu con người Chu Mộc, cô chu đáo, tỉ mỉ, mấu chốt là có cô ở bên cạnh, tốt xấu gì vợ anh còn có người để tâm sự.

Lấy khồng không nên lấy chồng lính, một năm bốn mùa phòng không gối chiếc. Những lời này ở một mức độ nào đó chính là hình dung chân thực về cuộc sống của bọn họ.

Đây là vấn đề quan trọng đầu tiên mà những người lính và vợ của họ đều phải đối mặt, cũng là nỗi bất đắc dĩ sâu trong đáy lòng Hứa Úy, Lâm Tu cùng với hàng nghìn hàng vạn người lính khác.

“Mộc Mộc, cậu thật sự không định tùy quân à?” An Hòa vừa uống canh cá diếc nóng hổi mẹ chồng mới mang tới vừa mở miệng dò hỏi Chu Mộc ngồi bên cạnh.

“Ừ.” Chu Mộc nói bâng quơ: “So với tùy quân, tớ còn muốn ở lại thành phố A làm thiết kế hơn.”

“Vậy cậu với anh mình… Cứ xa cách như vậy hả?” An Hòa buông cái thìa trong tay xuống nhìn cô.

“Từ lúc mình gả cho anh cậu đã lên tinh thần chuẩn bị chung đụng thì ít xa cách thì nhiều rồi.” Chu Mộc kéo khóe miệng khẽ cười nói: “Tám năm kháng chiến gian khổ bền bỉ còn có thể thắng lợi, bọn mình có kém chỗ nào đâu? Hơn nữa, cậu với Hứa Úy cũng đâu có quấn quít lấy nhau!”

“Nhưng mà, Mộc Mộc à.” An Hòa thở dài nhìn Chu Mộc nói: “Mình công tác ở tổng viện, tốt xấu gì hàng ngày cũng sinh hoạt dưới mí mắt của ba mình. Phương diện nào cũng có thể chăm sóc cho nhau. Cậu thì khác, cô chú đều không sống cùng thành phố, tuy nói khoảng cách không xa, nhưng dù sao cậu cũng không thể ngày nào cũng chạy về nhà được. Cậu đó – một mình ở nhà cho dù không suy sụp, nhưng ngộ nhỡ đùng cái phát sốt hay bị cảm, đến một người đưa nước cũng không có… Anh mình cả tháng không về nhà được, cậu…”

“Đồ ngốc.” Chu Mộc cười: “Mình lớn từng này rồi, còn cần chồng chăm à? ! Cậu cứ việc yên lòng yên dạ đi. Chẳng lẽ ai làm mẹ cũng không tránh được lo lắng u sầu mới được xem là phụ nữ có thai?”

“Cậu nói cứ như không ấy…” An Hòa than thở: “Mình bảo này, cậu ngồi đó cả buổi để tìm kiếm tin tức thông báo tuyển dụng đó hả?”

“Ừ.” Chu Mộc gật đầu, tầm mắt vẫn không dời khỏi trang báo, “Cứ ở nhà mãi thế này cũng không được… Hoàn cảnh của mình hơi đặc thù, phải chịu khó tìm tòi một chút.”

“Đừng tự hành hạ bản thân như thế nữa được không?” An Hòa chống thái dương: “Mình vừa nghĩ đã thấy nhức đầu rồi… Mộc Mộc, cậu cũng có thể…”

“An An.” Chu Mộc đột nhiên nghiêm mặt nhìn cô, “Nếu cậu là mình, cậu sẽ làm thế nào?”

Câu tiếp theo An Hòa định nói nghẹn lại ở trong họng, một lúc lâu sau cũng không thốt ra lời.

Đúng vậy, những lời thân mật ai cũng nói được, dù là an ủi hay dỗ dành, người nói vĩnh viễn sẽ không có tâm tình giống người nghe, nói cho cùng, ngôn ngữ vĩnh viễn đơn giản hơn nhiều so với hành động.(nói dễ hơn làm)

Cho nên kỳ thật trong mắt An Hòa, cách làm của Chu Mộc hoàn toàn không hề sai chút nào.

Cô không có quyền cũng không có tư cách nói “không” với một người đã dốc hết sức lên kế hoạch cho cuộc đời mình.

Từ giây phút đó, An Hòa cũng yên lòng hơn nhiều, chỉ tiếp tục ngồi đó rầm rì nói chuyện phiếm với Chu Mộc.

“Buồn chết mất…” An Hòa cuộn người trên sofa chống đầu, tinh thần thoạt nhìn có chút héo hon: “Mộc Mộc, cậu giúp mình làm công tác tư tưởng với các cụ, cho mình về bệnh viện đi! Mới mang thai vài ngày đã không cho mình đi làm rồi, đợi tới lúc gần sinh rồi nghỉ cũng kịp mà… Còn ở nhà mãi thế này, thế nào mình cũng nổi rôm sẩy đầy người mất!”

“Đồng chí bà bầu, đừng vội dao động tinh thần chiến sĩ nhé.” Chu Mộc vừa đánh dấu vào trang báo vừa ngước mắt nhìn An Hòa cười: “Mình là tùy tùng mà phu quân cậu phái tới đấy nhé, nhiệm vụ của cậu chỉ có một thôi – an tâm dưỡng thai. Công tác cái gì, nghỉ mấy tháng cũng đâu có sao.”

“Mấu chốt là mỗi ngày ngoài ăn ra thì mình cũng chỉ ngủ, như vậy sao có thể đạt được giá trị cuộc đời mình! Mình tốt xấu gì cũng là loại ngườikhởi tử hồi sinh diệu thủ hồi xuân* không phải sao! Cậu phải cho mình trở lại cương vị công tác để cứu vớt trăm ngàn bệnh nhân, chứ không phải để mình ở nhà béo lên từng vòng thế này được – mình cảm giác như thể bị nuôi nhốt vậy.” An Hòa kêu rên: “Cậu xem xem, vừa mới nói chuyện với cậu được một lát, mình đã ngáp lên ngáp xuống… Tình trạng này cũng quá uể oải rồi, đâu có giống tác phong thường ngày của mình chứ!”

* Những cụm từ thường dùng để chỉ y thuật cao siêu – “khởi tử hồi sinh” là chết đi sống lại, “diệu thủ hồi xuân” là bàn tay thần diệu.

“Xem đi, chính cậu nói đấy nhé – với tính cách của cậu, cứ hễ làm việc là sẽ không biết ngày đêm, anh chồng cậu có thể cho cậu về mới là lạ!” Chu Mộc nháy mắt với cô, “Hơn nữa, chẳng phải người ta vẫn nói phụ nữ có thai cảm xúc thất thường sao? Giờ cậu đi bệnh viện thì không sao, nhưng đến lúc dở chứng lên lại sinh ra mâu thuẫn gì đó với bệnh nhân, người ta gãy tay gãy chân là chuyện nhỏ, chỉ sợ cậu mà bị động thai, chẳng phải Hứa Úy sẽ tấn công san bằng tổng viện sao? ! Cậu mau tha cho người già trẻ nhỏ ở bệnh viện của các cậu đi.”

“Cậu nói thế… Cứ như hai bọn mình là phần tử khủng bố Trung Đông không bằng…” An Hòa ngáp dài vùi người sâu vào ghế sofa mềm mại. “Nhưng cậu không thể trách mình sốt ruột được, các cụ cũng quá thần hồn nát thần tính đi chứ.”

“Nói thì nói thế,” Chu Mộc đứng dậy cầm một cái gối mềm lót sau lưng An Hòa, “Nhưng nói cho cùng vẫn phải lo lắng. Ba tháng đầu mang thai tình trạng đứa bé không ổn định, nhất định phải chú ý điều dưỡng, cơ sở ban đầu bao giờ cũng phải vững chắc mà… Huống chi tính chất công việc của cậu như thế, ngộ nhỡ bị đụng chạm, cậu với em bé chịu khổ không nói, bao nhiêu người trong nhà cũng lo lắng thấp thỏm theo. Vì hạnh phúc của mọi người chúng ta, cậu nghe lời, an phận nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.” Nói xong Chu Mộc lại chuyển một đĩa óc chó qua, “Nào, ăn một ít đi.”

“Không ăn có được không…” An Hòa nhíu mày, “Cả ngày hôm nay mồm miệng mình chưa được nghỉ ngơi tí nào đâu, hết óc chó rồi đến bánh trái, thật đúng là nuôi nhốt đấy à? ! Tiêu hóa nhiều lượng nước như thế, mình vào thăm nhà vệ sinh mấy lần rồi đấy…”

“Bụng rỗng dễ làm tăng phản ứng thai nghén, trái cây nhiều nước, các loại hạt khô đều là thứ đồ ăn vặt rất tốt trong lúc mang thai. Thường thường bổ sung thực vật có thể giúp cậu đỡ khó chịu hơn.” Chu Mộc cười cười bước qua khẽ nắm vai An Hòa, miệng vẫn tiếp tục nói: “Đi nhà vệ sinh là chuyện tốt, lúc mang thai kịp thời bài tiết tiểu tiện rất quan trọng, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“…” An Hòa nghe vậy không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Chu Mộc.

“Làm sao thế?” Chu Mộc cúi đầu xem xét rồi lại đảo mắt nhìn về phía An Hòa, “Trên người mình có cái gì à?”

“Không phải…” An Hòa lắc đầu, lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười sâu xa, “Mình bảo này… Mộc Mộc, mình đây là bác sĩ bình thường cũng không để ý chuyện này đến thế, nhưng mà cậu đó – sao lại hiểu biết thế hả? Lẽ nào…”

Chu Mộc mới vừa rồi còn ăn nói hùng hồn nháy mắt đã im bặt, khuôn mặt thoáng cái đỏ lựng lên.



Đối với việc sau khi An Hòa có thai bụng của mình cũng có tin tức, Chu Mộc không định làm kinh động đến các trưởng bối trong nhà sớm như vậy. Một mặt là vì chính mình cũng mới phát hiện ra sự thật này, mặt khác lại là vì trong cuộc gọi về gần đây Lâm Tu có nhắc tới trận diễn tập quân sự sắp tới.

“Cuộc tập trận hợp tác chống khủng bố đa quốc gia HP” là cuộc tập trận liên hợp chống khủng bố quy mô lớn nhất, tập trung nhiều binh lực nhất mà quốc gia tham dự trong nhiều năm gần đây, hợp tác an ninh giữa những nước tham dự không còn giới hạn về mặt biên giới hay giải giáp vũ khí trong khu vực, mà là dưới một góc nhìn rộng hơn, tìm cách đối phó với những thách thức và mối đe dọa đến an ninh truyền thống và phi truyền thống. Đồng thời bản thân cuộc tập trận cũng phản ánh sự thống nhất về lợi ích chiến lược chung giữa những quốc gia đối tác – đó là chống lại thế lực khủng bố, ly khai dân tộc và tôn giáo cực đoan, có ý nghĩa rất quan trọng trong việc bảo vệ an ninh và ổn định để thúc đẩy sự phát triển trong khu vực. Đây cũng là cuộc tập trận đầu tiên của quân đội nước ta ở nước ngoài, toàn thể binh lính của các nước tham dự đều tập hợp ở nước A.

Từ sau khi chuyên gia tổ tập trận quân sự kết thúc buổi tham vấn, trung đoàn không quân thuộc tập đoàn quân xx quân khu Z chỗ Lâm Tu là bộ đội tinh nhuệ tham gia lần này đã ngựa không dừng vó liên tục huấn luyện hơn hai tháng ròng, bởi vì sắp tới sẽ phải vào khu quân sự nhạy cảm cao không được sử dụng điện thoại di động, chập tối trước ngày xuất phát đi tập trận ở nước A, sau khi kết thúc hội nghị tác chiến Lâm Tu rốt cục bấm gọi vào số điện thoại ở nhà.

“A lô?” Giọng nói của Chu Mộc có vài phần ngái ngủ, nhưng nhiều hơn thế là sự êm dịu không nói thành lời.

“Đánh thức em à?”

Chu Mộc vốn đang buồn ngủ vừa nghe giọng hỏi của đối phương phút chốc liền tỉnh táo lại, như là sợ đối phương sẽ cúp máy, Chu Mộc theo bản năng hai tay nắm chặt ống nghe, ngón tay nắm chắc điện thoại lại vô cớ run rẩy.

Bởi vì sắp phải tiến hành cuộc huấn luyện khép kín, Chu Mộc đã mấy tuần không được nghe giọng anh, tiếng nói trong trẻo êm tai từ ống nghe kia dịu dàng truyền vào trong tai, đối với Chu Mộc lúc này mà nói, loại cảm giác ấy tựa như là trong mộng vậy.

“Em… Em chưa ngủ.” Chu Mộc dùng sức áp ống nghe vào tai mình.

Giọng nói của anh lúc này, cô muốn nghe được rõ ràng hơn, muốn nghe được chân thực hơn.

“Dạo này có khỏe không?”

“Dạ có…” Ở bên ống nghe này Chu Mộc nhẹ giọng trả lời, còn bất giác gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tu khẽ cười, “Ăn cơm đúng giờ, đừng để bị đói, tập trận xong, anh trở về mà thấy em gầy, bị phạt thì đừng có trách.”

Đáy mắt Chu Mộc chợt thấy cay cay, một bàn tay vô thức chậm rãi xoa bụng mình.

Vì thân thể, vì sức khỏe, vì… đứa trẻ, cô không ngừng bổ sung dinh dưỡng cho mình, hễ đói là ăn, toàn bộ thói quen làm việc và nghỉ ngơi không quy luật lúc trước đều sửa lại chưa nói, vốn có thói thích lạnh trời sinh cô cũng không dám để chân trần đi đất nữa. Bớt xem tivi, hết sức hạn chế nhìn máy tính, mấy thú vui giải trí trước kia đều bỏ hết, hiện tại Chu Mộc chỉ nghe nhạc dịu nhẹ rúc vào nệm êm đọc sách, mệt mỏi thì chợp mắt một hồi, tỉnh lại thì chậm rãi đi bộ trong phòng một lát.

Chỉ vì muốn em bé của bọn họ khỏe mạnh trưởng thành.

Cho dù, bố của bé không thể ở bên chăm sóc hai bọn họ.

Bé con, con nghe thấy không… Bên đầu kia điện thoại, là giọng của bố con đấy.

Chu Mộc nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ấm áp vào bụng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, trong đáy mắt đã lấp loáng ánh lệ không nén nổi.

Không thể nói cho anh… Vào giờ khắc quan trọng này, không thể khiến anh phân tâm được.

“Mộc Mộc?” Hỏi mấy câu liền không được đáp lại, Lâm Tu bên kia đã nhận ra sự khác thường của Chu Mộc.

“Không có việc gì… Em vừa mới ngáp một cái.” Giọng nói đượm ý cười của Chu Mộc truyền qua điện thoại, bấy giờ Lâm Tu mới hơi nhẹ lòng một chút.

“… Mười ngày, chỉ còn mười ngày nữa, hết đợt tập trận anh sẽ về nhà ngay.” Giọng nói của Lâm Tu nhẹ nhàng vang lên như vỗ về.

“Vâng, em chờ anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương