Bên ngoài vẫn là những tiếng nhốn nháo ồn ào như trước, nhưng vào lúc này, trong phòng lại yên tĩnh đến độ dường như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc cọ vào nhau.

Lời nói của Lâm Tu vừa ra khỏi miệng, đám người lập tức tự động lùi sang hai bên, nhìn qua thật đúng là nhường cho anh một con đường.

Lâm Tu bước nhanh tới, đến khi thấy rõ dáng vẻ người nọ túa mồ hôi đầm đìa cuộn mình vào một chỗ, cảm xúc lan tỏa trong đáy mắt anh, nỗi bất an lo lắng khi trước nháy mắt chuyển thành đau lòng trào dâng không kìm nén nổi.

“Mộc Mộc…” Lâm Tu khom lưng cúi thấp người, bàn tay hơi lạnh khẽ vuốt vầng trán trơn bóng nhưng đẫm mồ hôi của người nọ: “Cố chịu đựng một lát nhé.”

Ngay sau đó, đôi tay vững chắc hơi dùng sức, trước mặt mọi người, Lâm Tu ôm lấy Chu Mộc đang nằm co ro trên góc cuối sofa, cánh tay mạnh mẽ hơi thu lại, cuối cùng vững vàng ôm Chu Mộc vào lòng.

Cảm nhận được nhiệt độ chân thực cùng hơi thở quen thuộc truyền đến từ lồng ngực rắn chắc kia, Chu Mộc chậm rãi giương mắt, hàng mi dài rậm khẽ run, khi nhìn rõ khuôn mặt người đó trái tim như tìm được chỗ dựa phút chốc buông lỏng, cánh tay mảnh khảnh thả lỏng, Chu Mộc ôm cổ Lâm Tu, cả người hoàn toàn dựa vào lòng đối phương, phản ứng kia tự nhiên mà lại vô cùng dứt khoát, lại khiến những người còn lại có mặt trong phòng đều hơi sửng sốt.

“Xin lỗi, đêm nay khiến mọi người thêm phiền toái.” Lâm Tu khẽ gật đầu lịch sự với mọi người, lập tức xoay người định đi.

Ánh mắt ngưng tụ, Sở Du khẽ lách mình bước tới trước mặt Lâm Tu.

“Thưa anh,” Tầm mắt Sở Du rơi xuống khuôn mặt anh tuấn đã từng khiến cho Chu Mộc thất thần: “Muốn đưa nhân viên của chúng tôi đi cũng được, nhưng xét đến tình trạng sức khỏe Chu Mộc hiện giờ… Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu – anh cùng cô ấy có quan hệ thế nào?”

Cái thứ gọi là cảm giác này có đôi khi thật kỳ diệu, khi Lâm Tu ngước mắt nhìn vào mắt đối phương, trong lòng anh đã hiểu đại khái tâm tư của người đàn ông này.

Trái tim còn đang vì tình trạng của Chu Mộc mà treo lơ lửng giữa không trung không có cảm giác chân thực, vào lúc này còn bị vị tình địch hư hư thực thực giữ chân lại, dù là con người có tính tình lạnh nhạt như Lâm Tu, trong lòng cũng khó tránh khỏi không thoải mái phần nào.

Anh hỏi thì tôi đáp? Dựa vào đâu cơ chứ?

Tầm mắt sắc bén của Lâm Tu liếc nhanh qua khuôn mặt Sở Du, tuy vẻ mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng giọng điệu lại xa cách và lạnh nhạt: “Tôi không ngại anh trực tiếp hỏi bản thân Chu Mộc. Bây giờ… Xin lỗi, nhường đường chút.”



Lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng theo đầu óc, Chu Mộc nôn dữ dội, bao nhiêu bia rượu trong bụng đều nôn ra sạch, nhìn dáng điệu kia, nếu cứ tiếp tục e là mật xanh mật vàng cũng sẽ bị cô cống hiến ra hết.

Lâm Tu đứng sát bên Chu Mộc, trong khi Chu Mộc nôn đến tối tăm trời đất, anh vẫn luôn dùng bàn tay to lớn của mình dịu dàng vuốt nhẹ sau lưng cô, thỉnh thoảng đưa khăn tay, thi thoảng đưa chai nước, nhưng chỉ lẳng lặng đứng đó không nói lời nào.

Trời vẫn đang đổ mưa bụi li ti, mưa mùa này rơi xuống mặt lạnh vô cùng, Chu Mộc vừa bị giày vò trán đẫm mồ hôi, hơi nóng trên người còn chưa tan, ngửa mặt vừa vặn đón những hạt mưa lạnh lẽo kia.

Chợt thấy trên vai trĩu xuống, Chu Mộc cúi đầu, lọt vào tầm mắt lại là chiếc áo khoác đen của Lâm Tu.

Giơ tay lau mồ hôi đã bắt đầu phát lạnh rịn đầy trên trán cô, Lâm Tu kéo lại áo khoác trên người Chu Mộc thật chặt, sau đó rũ mắt trầm mặc nhìn cô.

Tĩnh mịch khiến người ta hơi có phần chật vật.

Sau một hồi quằn quại, dạ dày Chu Mộc dễ chịu hơn nhiều, lại nghỉ ngơi một lát như vậy, ngoại trừ đầu còn hơi choáng váng và cơ thể mệt mỏi vô lực, thần trí cô cũng dần tỉnh táo.

“Đưa em đi bệnh viện nhé?”

Cảm ơn trời đất, cuối cùng Lâm Tu cũng lên tiếng trước phá vỡ tình thế căng thẳng rồi.

“…” Chu Mộc khẽ lắc đầu: “Nôn ra là thoải mái hơn rồi… Không sao đâu, về ngủ một giấc là được.”

“Ừ.” Lâm Tu trầm ngâm một tiếng nói: “Anh đưa em về.”

“Ừm.” Chu Mộc khẽ đáp một tiếng.

Xe ngừng bên dưới lầu khu nhà trọ của Chu Mộc.

Lần đầu tiên đưa Chu Mộc về, Lâm Tu nhìn khắp bốn phía, cau mày thản nhiên nói một câu: “Sao lại xiêu vẹo thế này?”

“À… Khu vực gần tòa soạn không thích hợp.” Chu Mộc xoa mũi nói quanh co.

Lâm Tu im lặng, đôi con ngươi đen nhìn thẳng vào mắt Chu Mộc.

Con ngươi người nọ đen như bóng đêm, bị một đôi mắt vấn vít sương mù mang theo thâm ý khác nhìn chăm chú như vậy, chỉ vài giây sau Chu Mộc đã không chống đỡ nổi nữa, chỉ còn cách luống cuống tay chân xuống xe tháo chạy.

Lâm Tu không so đo với cô, ai ngờ Chu Mộc mới vừa rồi còn ước gì lập tức biến mất trước mặt anh vậy mà lại lộn trở lại.

“?” Lâm Tu ngước mắt.

“…” Chu Mộc mặt như đưa đám, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu rối rắm thì có bấy nhiêu rối rắm: “Chìa khóa trong túi áo… Không thấy đâu cả.”



Vòi hoa sen ào ào phun nước, dòng nước ấm áp thấm vào da đầu Chu Mộc, trượt dài từng vệt trên làn da trắng nõn bóng loáng của cô, không bao lâu trong phòng tắm đã mịt mù hơi nước nóng hầm hập.

Tắt vòi hoa sen, Chu Mộc chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn, dòng nước chớp mắt liền ngập tới cổ, ấm áp, rất khoan khoái.

Uống rượu lại mắc mưa, lúc này toàn bộ cơ thể đều ngâm trong làn nước ấm, Chu Mộc cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, sức lực dường như cũng bị rút cạn, uể oải không muốn nhúc nhích.

Hơi nước ẩm thấp mịt mù trong không khí, mọi thứ đều mông lung như bị sương khói phủ kín. Phòng tắm rộng rãi tràn ngập mùi chanh nhàn nhạt, Chu Mộc khẽ nhắm mắt tận hưởng bầu không khí thư thái, nhưng trong lòng lại không thể bình thản như vậy –

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà rõ nét vang lên hai lượt, cùng lúc đó, chất giọng lạnh nhạt nhưng êm tai của người nọ cũng vang lên ngoài cửa –

“Khăn tắm ở giá thứ hai bên cạnh cửa.” Lâm Tu nhẹ giọng nói. “Vừa tắm rửa xong dễ bị trơn, lúc ra nhớ cẩn thận mặt sàn.”

“Ừm.” Chu Mộc uể oải đáp một tiếng.

“Cần gì cứ nói.” Lâm Tu quay lưng đi.

“Được rồi.”

Người thì tạm thời đi rồi… Nhưng lát nữa thì sao?

Định là đêm nay sẽ đi chơi qua đêm, chìa khóa vốn để trong túi áo lại không cánh mà bay, đã quá trễ, Chu Mộc lại không thể bảo Lâm Tu lái xe đưa cô về nhà bố mẹ, không còn cách nào, cuối cùng đành phải cùng Lâm Tu về nơi ở này của anh.

Cho nên nói, tình huống đêm nay là –

Cô nam quả nữ. Chung sống một phòng.

Chuyện này nếu đổi lại là trước kia thì chẳng sao, quan hệ giữa cô và Lâm Tu tốt tới mức cùng ăn cùng ngủ căn bản là không cần phân biệt trong ngoài. Chu Mộc cũng không phải dạng người kiểu cách, căn bản sẽ không quan tâm nếu chuyện này mà để các vị trưởng bối đoan trang nghiêm túc trong nhà biết được thì sẽ thế nào.

Nhưng từ lúc Lâm Tu bộc bạch với cô… Tình huống trước mắt lại trở nên hơi khó khăn rồi.

Tình hình hiện tại là – hai người tiến thoái lưỡng nan, ở chung một chỗ đều khó mà chịu đựng nổi.

Tình bạn có thừa, tình yêu chưa đủ. Bước về trước một bước là yêu, lùi về sau một bước là bạn.

Nhưng trước mắt, hai người lại vừa vặn ở điểm chính giữa kia.

Đầu óc mới bình phục một lát lại bắt đầu đau lâm râm, Chu Mộc thở dài mở mắt ra, tầm mắt lại bất giác rơi vào món đồ chơi nho nhỏ màu vàng sáng nằm trong một góc bồn tắm lớn.

Món đồ chơi này… Sao quen mắt thế nhỉ?

Chu Mộc khẽ nâng cánh tay ngọc, vươn tay vớt vật kia lên.

Đây là… Con vịt cao su cô cho Lâm Tu hồi còn nhỏ? !

Khẽ bóp vài cái, cảm giác có vẻ hơi cứng, nhưng “tiếng kêu” vang dội này vẫn chẳng kém trước kia mảy may.

Anh vẫn giữ. Nhiều năm như vậy… vẫn còn giữ.



Tắm rửa lau người sạch sẽ, sau khi quấn khăn tắm, cuối cùng Chu Mộc đẩy cửa đi ra.

“Nếu em còn chưa ra thì anh phải gọi ‘119’ đến để bọn họ tiến hành nhiệm vụ trục vớt đấy.” Lâm Tu khoanh tay đứng dựa vào tường ung dung nhìn Chu Mộc.

Giọng điệu trêu chọc không khác gì trước kia, trái tim Chu Mộc nhất thời buông lỏng.

“Anh được lợi từ em đã đành, lại còn muốn cùng hưởng tài nguyên với người khác nữa à?” Chu Mộc nhếch miệng cười, một mặt cầm khăn lông lau lọn tóc vẫn đang không ngừng nhỏ nước.

“Cuối cùng cũng thấy cười rồi.” Đôi con ngươi của Lâm Tu nhìn thật sâu về phía này.

Chu Mộc cứng họng, một lúc lâu sau mới mất tự nhiên cười mạnh miệng: “Người ta ngày nào cũng như hoa mẫu đơn nở rộ đấy… Kẻ ngốc đúng thật là đầu óc chậm phát triển!”

Lâm Tu không đáp lại câu nói đùa của cô, chỉ chậm rãi đi tới cạnh Chu Mộc.

“Không tránh anh nữa à?”

“Tránh anh làm gì…” Chu Mộc nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh.

“Nhìn anh mà nói.” Lâm Tu vươn tay xoay vai Chu Mộc lại, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt mình. “Mộc Mộc, em đã cân nhắc kỹ lời nói của anh chưa?”

“Lại giở chứng gì thế…” Chu Mộc cụp mắt chà xát tóc: “Đùa chẳng buồn cười tí nào.”

“Anh nói rồi,” Lâm Tu khẽ mím đôi môi mỏng, đường nét trên gương mặt tuấn tú căng cứng lại: “Đây không phải trò đùa.”

“Đừng nhiễu…” Chu Mộc khẽ đẩy tay anh ra. “Lâm Tu, đừng nhiễu.”

“Em không muốn,” Đôi mắt Lâm Tu gần như là một màu đen tuyền: “Hay là không dám?”

“Anh thì biết gì chứ? !” Chu Mộc vô thức thốt ra, giọng nói cao vút mà gay gắt. Đồng thời nước mắt cũng không nén nổi rơi lã chã trên hai gò má.

Hàng mày tuấn tú khẽ nhíu lại, con ngươi đen sâu thẳm cũng trở nên căng thẳng.

“Chỉ có như chúng ta bây giờ mới không lừa gạt phản bội lẫn nhau không phải sao?” Nước mắt Chu Mộc tràn đầy vành mắt: “Bạn nối khố gì chứ thanh mai trúc mã gì chứ, ở bên nhau thì thế nào? ! Cái gọi là ràng buộc đến cuối cùng cũng chỉ là quả cân để duy trì hôn nhân mà thôi, hôn nhân mất đi tình yêu thì còn có ý nghĩa gì?”

“Chuyện em nói và anh hỏi căn bản không phải một vấn đề.”

“Nhưng đối em mà nói, đó chính là cùng một vấn đề.” Chu Mộc đón nhận ánh mắt của Lâm Tu, trong ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu: “Lâm Tu, giống như trước đây, chúng ta không có gì kiêng kỵ không có chuyện gì không nói, không phải là tốt ư?”

Lâm Tu không nói gì, đôi mắt thâm thúy như một hồ nước sâu không thấy đáy.

Câu trả lời của anh đã rõ ràng.

Chu Mộc cắn răng xoay người, ôm đống quần áo của mình vào một căn phòng khác, thay từng chiếc từng chiếc.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Chu Mộc quay trở lại phòng khách, lọt vào tầm mắt cô, chính là bóng dáng Lâm Tu trước kia cô ngắm trăm lần không biết chán.

Thon dài, cao ngất, vẫn là cái vẻ bình tĩnh thờ ơ như trước, nhưng quanh thân người nọ từ trên xuống dưới lại bao phủ một nỗi tịch liêu khó nói thành lời.

Anh hơi nheo mắt, ánh mắt trôi ra xa phía ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ kẹp một điếu thuốc, nhưng rất lâu cũng không hít một hơi.

Vừa rồi Chu Mộc không chú ý, vì lúc ở bên ngoài Lâm Tu đã cởi áo khoác cho cô, mà vừa vào nhà cô lại chiếm phòng tắm, cho nên lúc này trên người anh vẫn chỉ mặc tấm áo sơ mi mỏng đã bị mưa thấm ướt.

Mà trên mái tóc đen nhánh của anh rõ ràng là những giọt nước chưa khô.

Viền mắt bỗng cay xè, nước mắt nóng bỏng tức khắc trào dâng, tuôn ra ngoài hốc mắt.

Lần đầu tiên Chu Mộc thương Lâm Tu như vậy đồng thời chán ghét chính mình đến vậy.

“…” Tiếng vang rất nhỏ.

Vì Lâm Tu chậm chạp không cử động, một đoạn tàn thuốc dài rụng xuống, rơi thẳng xuống đất vỡ vụn ra.

Nhưng cùng thời khắc đó tiếng mưa gió ngoài cửa sổ cũng chợt ầm ầm vang lên.

“Đùng –” giống như tiếng đứt cầu dao, hoặc giả như tiếng pháo hoa “đùng đoàng” nghe không rõ lắm, khi Chu Mộc cùng Lâm Tu còn chưa kịp phản ứng, trước mắt bỗng tối sầm, cả căn phòng nhất thời chìm trong bóng tối.

Hai người cứ đứng yên trong bóng đêm như vậy thật lâu.

“Mộc Mộc.” Giọng của Lâm Tu rất khẽ, phảng phất như thoảng nhẹ qua.

“…” Bỗng nhiên cảm thấy không thể kìm nén mà lã chã rơi lệ.

Phút chốc bỗng trời đất quay cuồng, không xác định là cố ý buông trôi hay là vô tâm bị mê hoặc, khi Chu Mộc lấy lại tinh thần, cô đã bị nhốt trong vòng tay ấm áp của Lâm Tu.

Ngay sau đó, là nụ hôn xa lạ, nóng cháy, lại như công thành chiếm đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương