Mạnh Hành Chu cầm cái muỗng, nghe xong mấy lời này, cả người cứ ở đó ngơ ngẩn.

Hạ Tang Tử lẳng lặng nhìn anh, một hồi lâu cũng không thấy anh nói câu nào.

Cô biết anh không giỏi ăn nói, cô vẫn luôn có thể lý giải, hơn nữa còn nỗ lực theo anh.

Nhưng Hạ Tang Tử cảm giác, chính mình cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Giống như bây giờ vậy.

Cô đã cho anh một bậc thang, nhưng Mạnh Hành Chu hình như không muốn nghĩ tiếp/

Hạ Tang Tử đương nhiên hiểu rõ, nếu là lúc này, cô lại bước ra một bước đẩy anh một phen, hoặc là nói, chính mình nhường một bước, chủ động lật qua tờ giấy này.

Như vậy cô cùng anh, lập tức có thể khôi phục hình thức ở chung như trước kia.

Nhưng mà, lần này Hạ Tang Tử không muốn, cô một chút cũng không muốn, lúc nào cũng là người chủ động.

Đêm càng lúc càng yên tĩnh, mặt sông phản quang dưới ánh trăng, nước trong núi rất trong trẻo, có thể nhìn thấy được cục đá dưới đáy, còn có vài con cá ngẫu nhiên bơi qua.

Trước kia rất khó tưởng tượng, Mạnh Hành Chu sẽ xuống sông bắt cá như thế nào.

Thậm chí có thể nói, lúc anh đăng kí trường quân đội, đều là ngoài dự liệu.

Mạnh Hành Chu vẫn luôn là người như vậy.

Đa số bé trai khi còn nhỏ đều rất nghịch ngợm, nhưng anh chỉ có an tĩnh. Mấy việc đùa giỡn vui chơi anh cũng đều không thích làm.

Chỉ duy nhất thích lắp ráp mô hình. Đồ vật thoạt nhìn buồn tẻ vô vị trong mắt trẻ con, với anh mà nói, lại là một phần bảo tàng.

Lớn lên một chút, anh lại thích tập thể hình, cũng không muốn tiếp xúc với bất kì ai.

Lúc nào cũng chọn thời điểm ít người nhất, lỗ tai lúc nào cũng gắn tai nghe, chỉ đứng đó không nói lời nào, nhìn đầy xa cách.

Anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe người khác nói, càng không muốn tiếp xúc với hết thảy âm thanh hay sự vật gì cả.

Thế giới của Mạnh Hành Chu trước kia, giống như sống trong một quả cầu pha lê, như trong một cái lồng không có tiếng vậy.

Mọi người bao gồm Hạ Tang Tử vẫn luôn cho rằng sau này, Mạnh Hành Chu nhất định sẽ làm một nhân viên nghiên cứu.

Anh vốn dĩ cũng có thể, cao tam năm đó, nhờ vào danh vị thủ khoa, anh đã có một suất du học ở trường đại học đứng đầu chuyên ngành, nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, anh sẽ chủ động từ bỏ.

Lý do từ bỏ, thế nhưng là vì anh muốn thi vào trường quân đội.

Khoảng cách giữa Mạnh Hành Chu và trường quân đội mơ hồ như cách xa vạn dặm vậy, lúc có tin tức, không ai không kinh ngạc.

Hạ Tang Tử cho rằng cả đời này, Mạnh Hành Chu sẽ không làm ra những việc cô không tưởng tượng được như vậy, so với việc nhập học trường quân đội.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy canh cá trước mặt này, lại một lần nữa đánh vỡ sự hiểu biết của cô với Mạnh Hành Chu.

Có thể thấy được anh thay đổi rất nhiều trong nửa năm này.

Hạ Tang Tử đương nhiên hy vọng, Mạnh Hành Chu có thể đi ra khỏi quả cầu pha lê của mình, có thể tiếp xúc với các vật tốt đẹp, có được bạn bè của riêng mình. Cô kì thật cũng không mâu thuẫn, ngược lại từ đáy lòng lại cảm thấy vui vẻ vì sự biến hoá của Mạnh Hành Chu.

Nhưng vào giờ phút này, Hạ Tang Tử lại có chút sợ hãi.

Cô sợ hãi khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, sợ hãi nửa năm mất liên lạc sẽ trở thành một cái hố đen không thể nào lấp lại được, sẽ làm tình cảm của hai người cắn nuốt sạch sẽ.

Hạ Tang Tử cực kì vô lực, cô đưa đèn pin cho Mạnh Hành Chu, nhàn nhạt nói, "Em không đói, anh ăn đi."

Xoay người định đi, chợt Mạnh Hành Chu bắt lấy cổ tay cô, không phải vì lời nói buổi chiều hay không, thanh âm có chút khàn, cảm xúc có vẻ ẩn nhẫn: "Hạ Tang."

Hạ Tang Tử tuỳ ý để anh nắm, rũ mắt, ngữ khí rất thấp: "Em phải về ngủ rồi, nơi này lạnh muốn chết."

Giây tiếp theo, bàn tay Mạnh Hành Chu quả thật buông lỏng.

Trong lòng của Hạ Tang Tử đột nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên, cô rốt cuộc nhịn không được, cất bước muốn đi.

Lúc này, vai đột nhiên bị đè lại, Hạ Tang Tử còn chưa kịp nhìn, một mùi hương bạc hà quen thuộc lại rơi xuống chóp mũi.

Mạnh Hành Chu cởi áo khoác quân trang, khoác trên người Hạ Tang Tử, đi đến phía trước cô, thay cô kéo lại, thật lâu cũng chưa buông tay, vô hình như chặn đường cô đi.

"Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Hạ Tang Tử hít mũi, không nói được là tức giận hay uỷ khuất, rũ mắt đứng đối diện anh, một chữ cũng không nói.

"Rất xin lỗi."

Thanh âm của Mạnh Hành Chu rất thấp, thấy Hạ Tang Tử không có phản ứng, cực kì gian nan lặp lại lần nữa, "Hạ Tang, anh xin lỗi."

Hai tiếng xin lỗi này, giống như được khai miệng vậy, Mạnh Hành Chu nắm chặt áo khoác, mấy lời nói ngày thường khó biểu đạt, đem ra nói hết trong đêm nay.

"Em còn chưa hết giận, vậy thì đánh anh một cái đi."

"Hay là, em cũng không thèm để ý anh nửa năm đi."

"Anh không có bất công, quà sinh nhật của em vẫn ở trong phòng kí túc xá."

"Sinh nhật của em và em gái anh, anh sẽ không quên."

"Còn cái mô hình máy bay kia, có thể đưa lại lần nữa được không, không có bán ở ngoài nữa...."

Mỗi một câu đều như khiêu chiến với phòng tuyến tâm lý của Hạ Tang Tử, cho đến khi nghe được mô hình máy bay, rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng, giơ tay đẩy đẩy ngực của Mạnh Hành Chu, hung hăng nói: "Hoá ra anh chính là vì mô hình máy bay mới xin lỗi em."

"Không phải bởi vì mô hình." Lực đạo của Hạ Tang Tử với anh mà nói không đau không ngứa, Mạnh Hành Chu thấy cô nguyện ý nói chuyện cùng mình, cuối cùng nhẹ nhàng một chút: "Anh chính là muốn nói xin lỗi với em, không vì cái gì khác."

"Anh bây giờ mới biết áy này, lúc trước sao không thấy anh nói." Hạ Tang Tử càng nói càng kích động, thế nhưng thật sự khóc, cô một bên gạt nước mắt nói: "Mạnh Hành Chu, anh chính là ỷ vào tính tình em tốt, xương cốt anh sao lại cứng như vậy. Vô duyên vô cớ làm lơ em, đều không hỏi em một tiếng, còn nói em thương hại anh nữa...."

"Nửa năm em luôn tìm mọi cách liên lạc với anh, anh còn nhẫn tâm hơn em, em đúng là khổ sở mà, mệt em xem anh như người thân nhất, anh chính là đối xử với em như vậy."

"Tên tra nam anh, anh nhất định là tra nam chuyển thế mà." =))))

Mạnh Hành Chu: "....."

Hạ Tang Tử khóc không ngừng, sau còn nói không nên lời, vừa khóc vừa lau nước mắt, hai tay cơ hồ đều bận rộn không ngừng.

Mạnh Hành Chu nhìn mãi, rốt cuộc nhịn không được nữa, cười nhẹ.

Hạ Tang Tử vừa nghe được, nâng đôi mắt đỏ bừng trừng nhìn anh, "Anh cười cái rắm. Em đang khóc anh còn cười được sao."

Không biết vì sao, Mạnh Hành Chu lúc này đột nhiên nhớ tới lời nói ở sườn núi lần trước mà Hạ Tang Tử nói.

"Ba tuổi, về sau gặp người anh thích, cũng không thể như vậy, sẽ doạ cô ấy chạy mất."

"Anh phải như vậy, ôn như nhìn cô ấy, sờ đầu cô ấy, nói với cô ấy, anh rất thích cô ấy."

"Anh xem anh, tính tình kém, tính cách lại lạnh nhạt, cho nên miệng phải ngọt một chút."

......

Tính tình anh kém như vậy, cô sẽ bị doạ chạy sao?

Không, không thể để cô ấy đi được, một bước cũng không được.

Mạnh Hành Chu nâng tay lên, cẩn thận mà đặt trên đầu của Hạ Tang Tử.

Đây là một loại thể nghiệm cực kì xa lạ với anh, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh không biết nói cái gì cho tốt, không biết nữ sinh thời điểm này thì thích nghe cái gì, Mạnh Hành Chu vắt hết óc cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Đừng khóc, Hạ Tang."

Cũng may ngữ khí nhè nhẹ, không có hung hăng nghiêm túc như ngày thường.

Cả người Hạ Tang Tử ngẩn ngơ, không thể tin được, người vuốt đầu cô nói những lời này sẽ là Mạnh Hành Chu.

Mạnh Hành Chu lại cho rằng nói một lần thì không có kết quả gì, lại xoa nhẹ hai cái dỗ dành, "Khóc mệt rồi làm sao có sức mà đánh anh nữa, đừng khóc."

Hạ Tang Tử cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, chụp cánh tay của anh, "Em mới không thèm đánh anh, cơ bắp của anh cứng muốn chết, tay em đau."

Mạnh Hành Chu nghe xong cũng cảm thấy có đạo lí, trầm mặc vài giây, như là nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng đề nghị, "Căn cứ có bao tay quyền anh, trở về anh lấy cho em đánh nhé."

"...."

Hạ Tang Tử cũng quên tại sao mình lại tức giận nữa rồi.

Không khí có mùi canh cá nhàn nhạt, lâu như vậy, lửa đã nhỏ không ít, Hạ Tang Tử đi đến trước đống lửa, ngồi xổm xuống nhìn nồi canh, hỏi Mạnh Hành Chu: "Canh cá này, thật sự làm nhiều quá nên không ăn hết sao?"

Mạnh Hành Chu ngẩn ra, lựa chọn nói thật, "....Không phải."

"Anh làm?"

"Không phải, còn có Chương Tư Hoán, cá là anh bắt."

"Nói như vậy, đây chính là tác phẩm trù nghệ đầu tay của anh?"

"... Cũng không phải, là thứ mười một."

"Còn có trước đó nữa?"

"Đổ rồi, chó cũng không muốn ăn."

"...."

Hạ Tang Tử cầm muỗng nếm thử, ngoại trừ mùi vị cá còn có vị cay nhàn hạt, mùi tanh trong tưởng tượng, thật ra một chút cũng không có.

Hương vị cũng không tệ lắm.

"Canh bỏ cái gì thế?" Hạ Tang Tử quay đầu lại hỏi anh.

"Muối." Mạnh Hành Chu giơ đèn pin, chỉ vào một thân cây cách đó không xa, "Bên kia có chút tiêu, nên bỏ một ít vào canh."

Trong lòng Hạ Tang Tử lộp bộp một chút, cũng không nói gì.

Cô uống từng ngụm một, chậm rì rì, uống xong một chén.

Rất nhiều năm sau, Hạ Tang Tử bởi vì công việc nên đã đi qua gần hết Trung Quốc, đã nếm qua rất nhiều loại canh. Nhưng chén canh tối nay vẫn là thứ cô thích nhất.

Cô nghĩ, dù cho có ngàn vàng trên thế giới này cũng không thể đổi được, chính là tấm lòng thuần tuý đơn giản của thiếu niên đó.

——

Sau khi dã ngoại hai ngày một đêm kết thúc, cuối cùng cũng hoàn thành một ngày duyệt binh, quân huấn rốt cuộc cũng kết thúc.

Xe buýt của Quân Y Đại, một chiếc lại một chiếc lái vào doanh trại, mỗi chính trị viên chỉ huy sinh viên lên xe theo thứ tự.

Người của Quốc Phòng Đại hôm nay cũng đi, nhưng nhân số không nhiều lắm, nên đều đi nhờ xe của Quân Y Đại.

Hạ Tang Tử đã sớm hẹn Mạnh Hành Chu ngồi cùng chiếc xe.

Cô lên xe trước, chọn ghế hai người sau cùng, chính mình thì ngồi bên cửa sổ, gỡ ba lô xuống, đặt lên trên chiếc ghế bên cạnh, chiếm lấy cho Mạnh Hành Chu.

Mọi người lục tục lên xe, có một nam sinh cùng lớp tên là Liêu Phi Phàm, thấy kế bên Hạ Tang Tử có chỗ trống, không chịu nổi xúi giục của bạn bè, nên đi ra phía trước, hỏi cô: "Tang Tử, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?"

Hạ Tang Tử chỉ nhớ rõ tên cậu ta, cũng không tính quen thuộc, huống chi chỗ này là cô giữ cho Mạnh Hành Chu, cô cười một chút, tỏ vẻ lễ phép, uyển chuyển từ chối: "Bạn học, ngại quá, chỗ này có người rồi."

Phía sau Liêu Phi Phàm có một nam sinh cứ giương mắt nhìn.

Nghe Hạ Tang Tử nói vậy, lại làm ra bộ dáng đùa giỡn, lấy ba lô của cô ra, đẩy Liêu Phi Phàm ngồi xuống, "Chỗ nào có người chứ, không có nha. Đều là cùng một khoa, đến đến, ngồi chỗ này, mọi người cùng ngồi xuống đi."

Ý cười trên mặt Hạ Tang Tử nhạt đi, cô vươn tay nói với nam sinh kia, "Đó là ba lô của tôi, đưa đây."

"Biết là của cậu, tôi giúp cậu để chỗ hành lí phía trên, đều là bạn bè nên giúp đỡ nhau thôi, cậu nói đúng không Liêu Phi Phàm?"

Liêu Phi Phàm bị kẹp giữa hai người, vẻ mặt xấu hổ.

Hạ Tang Tử đứng lên, nói lại lần nữa, "Tôi nói cậu đưa ba lô đây."

"Cậu khách khí cái gì chứ...Ai da, mẹ nó, là ai."

Nam sinh đang nói hăng say, thình lình bị người phía sau đạp một cái vào mông, lảo đảo hai bước, miễn cưỡng mới đứng vững.

Mạnh Hành Chu đi qua, với tay lấy lại ba lô của Hạ Tang Tử, mặt lạnh nhìn cậu ta, vẻ mặt như Diêm Vương: "Điếc sao? Không nghe cô ấy nói gì à?"

_______________________________

Editor có lời muốn nói:

Đừng trách Ba tuổi của chúng ta lạnh lùng, cũng do hoàn cảnh của anh lớn lên thôi.

Đừng trách Hạ Tang của chúng ta vô lí, do cô ấy lúc nào cũng chủ động, nên có lúc mệt mỏi thôi.

Tiếp theo sẽ chỉ có NGƯỢC, NGƯỢC, NGƯỢC....cẩu thôi ~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương