Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam)
-
Chương 10
Hạ Tang Tử như tỉnh dậy từ trong mộng, cô chớp chớp mắt, đem cảm xúc cảm động mềm lòng đè nén xuống.
Bụng cực kì khó chịu, Hạ Tang Tử cứ có cảm giác bực bội, nhưng lại không muốn lãng phí ly nước không dễ có này, còn làm khó Mạnh Hành Chu phải đi trộm đi làm nước gừng pha đường đỏ cho cô.
Cô đặt ly bên miệng, thổi thổi cho bớt nóng, một lát sau, lại cố uống một ngụm nhỏ vào bụng.
Cay, ngọt, nóng, ba loại vị giác hoà lẫn vào nhau, Hạ Tang Tử nghĩ, nếu hôm nay cô không giận dỗi cùng Mạnh Hành Chu, cứ như mọi ngày lúc trước, vậy cô có thể uống chén nước này không.
Chắc là vẫn có thể uống.
Mặc kệ việc lớn hay nhỏ, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô mở miệng, Mạnh Hành Chu hình như chưa từng từ chối.
Anh đối xử với cô rất tốt, chỉ là tính tình kém, tích cách thì mạnh mẽ. Rất nhiều việc có thể biểu đạt cảm xúc ôn như, nhưng đến bên miệng anh, đều sẽ trở thành mấy câu chữ không có cảm tình sắc thái nào.
Thổi rồi uống, nước nóng lắm.
Sáu chữ này, có thể từ trong miệng Mạnh Hành Chu phát ra, thật sự đúng là hiếm thấy.
Thứ anh không thiếu nhất, đó chính là thông minh, nhưng còn chuyện an ủi người khác, anh giống như thế nào cũng không học được.
Hạ Tang Tử nhớ rõ, khi còn nhỏ có một lần Mạnh Hành Du nghịch ngợm té ngã trên mặt đất, đầu gối rách da bắt buộc phải khâu lại.
Mạnh Hành Chu được thầy giáo ở trường thông báo, khi tới bệnh viện, Mạnh Hành Du thấy anh mình, lập tức ngừng khóc, đáng thương hề hề nói: "Anh, em sợ, em không muốn khâu, bác sĩ nói sẽ có sẹo."
Miệng vết thương đó thật sự đầm đìa máu, Hạ Tang Tử lúc đó nhìn thấy đều cảm thấy ghê sợ.
Nếu đổi lại là người khác, đại khái khẳng định sẽ an ủi một hai câu. Nhưng Mạnh Hành Chu chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một lát, rất đạm nhạt nói với bác sĩ, "Bác sĩ, con bé không muốn khâu, vậy đừng khâu nữa."
"....."
Mạnh Hành Du sau đó khóc nháo lên, nói anh chính là tên hỗn đản, máu lạnh vô tình.
Mạnh Hành Chu ngại ầm ĩ, một câu dỗ người cũng không có, quay đầu liền đi.
Hạ Tang Tử dỗ dành Mạnh Hành Du, xong lại nhờ bác sĩ khâu cho cô ấy.
Khâu xong, khi cô ra khỏi phòng y tế lại phát hiện Mạnh Hành Chu còn chờ ở cửa, trên tay không biết khi nào lại có nhiều thêm cây kẹo.
Là mùi vị mà Mạnh Hành Du thích nhất, anh mua hẳn một hộp.
Hạ Tang Tử bất đắc dĩ mà buồn cười, lên hỏi anh: "Anh nếu quan tâm Du Du, phải cùng cô ấy nói chuyện cho thật tốt."
"Quá ồn ào, nhõng nhẽo." Mạnh Hành Chu vẫn xụ mặt, ngừng vài giây, đem cây kẹo đưa cho Hạ Tang Tử, cứng nhắc nói, "Con bé mỗi lần bị bệnh đều đòi ăn cái này, em đưa cho con bé đi."
"Sao anh không tự đưa cho cô ấy? Còn để cho cô ấy biết, anh của chính mình cũng không phải là tên hỗn đản, thật ra chính là người đàn ông ấm áp nha."
Mạnh Hành Chu lại lên cơn, ném xuống câu "thần kinh" rồi chạy nhanh đi.
Lúc ấy thoạt nhìn chỉ có tính tình quái dị, sau đó lại là biểu cảm thẹn thùng kì quái của Mạnh Hành Chu.
Anh luôn cách biệt như vậy, khoảng cách làm cho mọi người khó tới gần.
Một ly nước đường đỏ, Hạ Tang Tử uống đến ngũ vị tạp trần (*).
(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt, đắng, chua, cay cùng 1 lúc. Ý chỉ cảm xúc hỗn độn.
Mạnh Hành Chu dựa vào ven tường, không thúc giục câu nào, an tĩnh chờ Hạ Tang Tử uống xong ly nước kia.
Hai chân anh bắt chéo, quân trang được kéo thành một đường cong thẳng tắp, chẳng có chút tuỳ ý nào, chỉ là một góc nhỏ, cũng trở thành một đạo phong cảnh.
Hạ Tang Tử uống xong ngụm cuối cùng, đậy ly lại, nhảy xuống xe máy, đem ly bỏ vào trong ba lô của mình, mở miệng gọi anh, "Huấn luyện viên, chúng ta có thể đi rồi."
Mạnh Hành Chu thu chân lại, chạy bộ tới, khom lưng nhặt ba lô trên mặt đất rồi đeo lên lưng.
Đôi tay anh đỡ lấy đầu xe, chân dài kéo qua, ngồi lên xe, lại quay đầu nhìn Hạ Tang Tử, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, duỗi tay vỗ vỗ vào ghế sau, giương mắt nhìn cô, ý bảo cô lên xe.
Hạ Tang Tử đeo ba lô, trên người không có sức lực gì, động lên xe cũng có chút cồng kềnh, thân xe đong đưa, cô cho rằng xe muốn ngã, theo bản năng muốn nhảy xuống để duy trì cân bằng.
Nhưng động tác của Mạnh Hành Chu so với cô càng nhanh hơn, chân dài chống trên mặt đất, đôi tay mạnh mẽ ổn định đầu xe, chiếc xe máy ở dưới thân anh trở nên nghe lời vô cùng, lập tức anh tĩnh như núi.
Hạ Tang Tử sửng sốt, cúi đầu giật nhẹ vành nón, làm ra bộ dạng như không biết gì, phần eo dùng sức, cuối cùng cũng ngồi lên.
Mạnh Hành Chu không có lập tức khởi động xe, tựa hồ như đang đợi cái gì.
Con ve sầu trên cây lại kêu lên ẫm ĩ, càng đến giữa trưa, mặt trời càng chói chang.
Mạnh Hành Chu không chờ được thứ mình muốn, mất hết kiên nhẫn, hai tay anh vòng ra sau, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hạ Tang Tử, kéo lên eo của mình chính.
Có lẽ ý thức được không chút thích hợp, động tác anh dừng một chút, lại để tay cô móc vào móc treo của chính mình, sau đó buông tay ra.
Hạ Tang Tử thật sự không nhịn được, đè nặng thanh âm, ra vẻ nghiêm túc nói, "Được rồi, cho phép anh nói thêm 5 câu."
"Ôm lấy anh, đường nhỏ xóc nảy, rất dễ bị ngã."
"Ôm chỗ nào? Eo hay móc treo?"
"...."
Mạnh Hành Chu khởi động chiếc xe máy đã cũ, mở vài lần mới khởi động được xe.
Không biết có phải anh cố ý hay không, mới bắt đầu đã nhấn mạnh ga, thân xe rung đi về phía trước như tốc độ bắn súng.
Hạ Tang Tử ngồi không ổn, nhào vào của Mạnh Hành Chu, may mà còn cách cái ba lô, cũng không gọi là tiếp xúc thân mật được.
Có thể là tiếng gió quá lớn, Hạ Tang Tử hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, Mạnh Hành Chu vừa rồi, hình như nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ngó đầu nhìn lên, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như ngày thường, không gợn sóng, nơi nào như vừa cười đâu.
Hạ Tang Tử thu hồi tầm mắt, tay còn chưa nâng lên, đã nghe người phía trước có ý vị nói, "Thích ôm chỗ nào, ngã cũng không phải lỗi của anh đấy."
Như là để phân cao thấp với anh, Hạ Tang Tử lướt qua móc treo, đôi tay vòng lấy buộc chặt eo của Mạnh Hành Chu, "Huấn luyện viên, nếu anh dám vứt em đi, em nhất định cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng."
Mạnh Hành Chu tập luyện hàng năm, bên hông không có tí thịt thừa nào, sờ lên đều là cơ bụng ngang bằng, cảm giác tràn ngập an toàn.
Tâm tư của Hạ Tang Tử bay đi rất xa, cũng may ngồi phía sau anh, mặc cho trong đầu cô tưởng tượng ra cái cảnh tượng gì thì người phía trước cũng không biết.
Mà Mạnh Hành Chu giờ phút này đã khắc sâu được cảm nhận, cái gì gọi là tự đào hố chôn mình.
Dầu gội Hạ Tang Tử dùng chắc hẳn có mùi sữa, toàn thân trên đều nhàn nhạt mùi hương ngọt ngào, mỗi lần Mạnh Hành Chu hô hấp, đều bị bao quanh bởi hơi thở của thiếu nữ.
Điểm chết người chính là, anh còn bị cổ hơi thở này ôm nữa chứ.
Mạnh Hành Chu hy vọng con đương này ngắn một chút, nhưng cũng đừng có quá ngắn.
——
Mạnh Hành Chu chạy đến giữa sườn núi, từ xa đã thấy bóng dáng của quân ngũ, liền dừng xe máy lại, dẫn Hạ Tang Tử đi ngang qua đồng ruộng lúa mì, thần không biết quỷ không hay vòng đến phía sau của đại đội.
Uống xong nước đường đỏ, thân thể Hạ Tang Tử tốt lên không ít, tuy rằng không thể vận động mạnh, nhưng hành tẩu bình thường thì không thành vấn đề.
Thấy Hạ Tang Tử đã trở lại đội ngũ, Mạnh Hành Chu cũng thu hồi cảm xúc, đi đến trước mặt mọi người, tiếp tục huấn luyện.
Người khác thì có thể không biết chuyện mờ ám của hai người này, nhưng không lừa được Chương Tư Hoán.
Giữa giờ nghỉ trưa, Chương Tư Hoán kéo Mạnh Hành Chu sang một bên, vẻ mặt bát quái, "Cậu đến giải công đạo nhanh, mang theo con gái nhà người ta đi làm gì?"
Mạnh Hành Chu tháo mũ xuống cho bớt nóng, nghe xong lời này, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua người Chương Tư Hoán, phun ra hai chữ: "Có bệnh."
"Đúng vậy, tớ chính là có bệnh, bệnh nhiều chuyện, cho nên Mạnh huấn luyện viên, cậu đến đây chữa bệnh giúp tớ đi."
Chương Tư Hoán, người này khi nói đến việc gì, không những nói được, còn diễn được, cậu ta che lại trái tim nhỏ của mình, khoa trương mà nói, "Mau nói cho tớ biết, cậu không nói, tớ sẽ chết ở chỗ này, từ đây cậu sẽ mất đi một người bạn cùng phòng anh tuấn đấy."
"Phải không." Mạnh Hành Chu lướt qua người Chương Tư Hoán, mí mắt cũng không nâng, "Vậy cậu an giấc ngàn thu."
Chương Tư Hoán: "....."
Mặt mũi đúng là đáng quý, giá của anh em lại càng cao, nếu vì nhiều chuyện, hai người đều có thể trở mặt.
Chương Tư Hoán đời này nếu chết vì cái gì, thì nhất định chính là chết vì nhiều chuyện.
"Huynh đài, xin dừng bước."
Chương Tư Hoán đi nhanh đến, ngăn Mạnh Hành Chu lại, nhìn xem bốn phía không ai chú ý đến bên này, hai tay ôm lại, làm ra cái thủ thế làm ơn, một bộ dạng nhiều chuyện nhưng không được thoả mãn, cảm khái nói, "Cậu mau nói cho tớ, cậu cùng Hạ Tang Tử kia có quan hệ gì."
"Cậu trong thời gian này đúng là không ngừng nghỉ nha. Ban đầu còn vì Sở Ninh mắng cô ấy hai câu, cậu lại chạy tới anh hùng cứu mĩ nhân. Còn lần biểu diễn bắn súng sau đó, cậu lại chạy ra là tấm bia cho người ta, cậu không phải luôn phiền toái mấy việc nhàn hạ này sao? Mạnh huynh, chẳng lẽ huynh trúng độc luyến ái rồi?"
"Cậu xem hai người, vừa là đồng hương, vừa là thủ khoa tỉnh, trước kia có quen sao? Nhưng sao không nghe cậu nói qua, Mạnh huynh, huynh đúng là giấu giếm sâu quá đấy."
......
Chương Tư Hoán nói một câu lại tiếp một câu, cứ như súng liên thanh, Mạnh Hành Chu nghe được cũng muốn đau đầu, anh đánh gãy, hỏi lại một việc khác, "Nồi kia của cậu đâu, có mang tới không?"
"Đương nhiên có, thức ăn ở đây kém như vậy, không tự mình nấu nướng, đúng là làm sông cá thất vọng mà. Ai, không đúng, cậu đừng nói sang chuyện khác, Hạ Tang Tử kia rốt cuộc là chiêu số gì....."
"Trong chốc lát đưa nồi cho tớ."
"Có thể nha, cậu trả lời vấn đề của tớ trước."
Mạnh Hành Chu dừng lại, nhìn về phía người trước mặt trong đội ngũ, đang cùng mấy nữ sinh khác nói chuyện phiếm.
Không biết nói đến việc gì, Hạ Tang Tử bị chọc cười, lộ ra hai cái răng nanh, đáng yêu lại linh động, giống như là mặt trời nhỏ.
"Tớ cùng Hạ Tang Tử...."
Chương Tư Hoán khẩn trương truy vấn: "Cậu cùng cô ấy?"
Mạnh Hành Chu ngước mắt nhìn Hạ Tang Tử, khoé miệng cười một cái: "Thanh mai."
Giọng anh lạc đi, thu hồi ánh mắt, ngón tay chỉ chính mình, bổ sung: "Trúc mã."
Miệng Chung Tư Hoán mở thật lớn, mơ hồ có thể bỏ vừa quả trứng gà, "Mẹ nó, cậu đúng là biết chơi dưỡng thành nha, cô gái nhỏ người ta là trẻ vị thành niên nha."
Ánh mắt Mạnh Hành Chu trầm xuống, không biết nghĩ tới cái gì, không nhanh không chậm nói: "Nhanh thôi."
"Cái gì nhanh?"
"Không có gì."
Mạnh Hành Chu nhìn đến vừa đúng thời gian tập hợp, không nói chuyện cùng Chương Tư Hoán nữa, chạy về phía đội ngũ.
Chương Tư Hoán chạy nhanh tiêu hoá tin tức nóng hổi vừa rồi, đuổi theo truy hỏi, "Cậu muốn nồi làm gì? Cậu ăn mì ăn liền không phải đều dùng máy đun nước lạnh ở nhà ăn sao."
"Làm canh cá."
Nói đến cái này, Mạnh Hành Chu khó có được hứng thứ, ngẩng cao đầu, thuận miệng hỏi, "Nồi kia của cậu là nồi đa năng sao?"
Chương Tư Hoán nhớ tới cái nồi nhỏ mua từ chợ second-hand, cảm giác hít thở đều không được, "Muốn đa năng cỡ nào?"
"Mạnh Hành Chu thế nhưng nghiêm túc tự hỏi vài giây, cố làm ra một cái yêu cầu "cấp nhập môn": "Không cao, ném cá sống vào đi, có thể làm ra canh là được."
Chương Tư Hoán: "...."
Bụng cực kì khó chịu, Hạ Tang Tử cứ có cảm giác bực bội, nhưng lại không muốn lãng phí ly nước không dễ có này, còn làm khó Mạnh Hành Chu phải đi trộm đi làm nước gừng pha đường đỏ cho cô.
Cô đặt ly bên miệng, thổi thổi cho bớt nóng, một lát sau, lại cố uống một ngụm nhỏ vào bụng.
Cay, ngọt, nóng, ba loại vị giác hoà lẫn vào nhau, Hạ Tang Tử nghĩ, nếu hôm nay cô không giận dỗi cùng Mạnh Hành Chu, cứ như mọi ngày lúc trước, vậy cô có thể uống chén nước này không.
Chắc là vẫn có thể uống.
Mặc kệ việc lớn hay nhỏ, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô mở miệng, Mạnh Hành Chu hình như chưa từng từ chối.
Anh đối xử với cô rất tốt, chỉ là tính tình kém, tích cách thì mạnh mẽ. Rất nhiều việc có thể biểu đạt cảm xúc ôn như, nhưng đến bên miệng anh, đều sẽ trở thành mấy câu chữ không có cảm tình sắc thái nào.
Thổi rồi uống, nước nóng lắm.
Sáu chữ này, có thể từ trong miệng Mạnh Hành Chu phát ra, thật sự đúng là hiếm thấy.
Thứ anh không thiếu nhất, đó chính là thông minh, nhưng còn chuyện an ủi người khác, anh giống như thế nào cũng không học được.
Hạ Tang Tử nhớ rõ, khi còn nhỏ có một lần Mạnh Hành Du nghịch ngợm té ngã trên mặt đất, đầu gối rách da bắt buộc phải khâu lại.
Mạnh Hành Chu được thầy giáo ở trường thông báo, khi tới bệnh viện, Mạnh Hành Du thấy anh mình, lập tức ngừng khóc, đáng thương hề hề nói: "Anh, em sợ, em không muốn khâu, bác sĩ nói sẽ có sẹo."
Miệng vết thương đó thật sự đầm đìa máu, Hạ Tang Tử lúc đó nhìn thấy đều cảm thấy ghê sợ.
Nếu đổi lại là người khác, đại khái khẳng định sẽ an ủi một hai câu. Nhưng Mạnh Hành Chu chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một lát, rất đạm nhạt nói với bác sĩ, "Bác sĩ, con bé không muốn khâu, vậy đừng khâu nữa."
"....."
Mạnh Hành Du sau đó khóc nháo lên, nói anh chính là tên hỗn đản, máu lạnh vô tình.
Mạnh Hành Chu ngại ầm ĩ, một câu dỗ người cũng không có, quay đầu liền đi.
Hạ Tang Tử dỗ dành Mạnh Hành Du, xong lại nhờ bác sĩ khâu cho cô ấy.
Khâu xong, khi cô ra khỏi phòng y tế lại phát hiện Mạnh Hành Chu còn chờ ở cửa, trên tay không biết khi nào lại có nhiều thêm cây kẹo.
Là mùi vị mà Mạnh Hành Du thích nhất, anh mua hẳn một hộp.
Hạ Tang Tử bất đắc dĩ mà buồn cười, lên hỏi anh: "Anh nếu quan tâm Du Du, phải cùng cô ấy nói chuyện cho thật tốt."
"Quá ồn ào, nhõng nhẽo." Mạnh Hành Chu vẫn xụ mặt, ngừng vài giây, đem cây kẹo đưa cho Hạ Tang Tử, cứng nhắc nói, "Con bé mỗi lần bị bệnh đều đòi ăn cái này, em đưa cho con bé đi."
"Sao anh không tự đưa cho cô ấy? Còn để cho cô ấy biết, anh của chính mình cũng không phải là tên hỗn đản, thật ra chính là người đàn ông ấm áp nha."
Mạnh Hành Chu lại lên cơn, ném xuống câu "thần kinh" rồi chạy nhanh đi.
Lúc ấy thoạt nhìn chỉ có tính tình quái dị, sau đó lại là biểu cảm thẹn thùng kì quái của Mạnh Hành Chu.
Anh luôn cách biệt như vậy, khoảng cách làm cho mọi người khó tới gần.
Một ly nước đường đỏ, Hạ Tang Tử uống đến ngũ vị tạp trần (*).
(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt, đắng, chua, cay cùng 1 lúc. Ý chỉ cảm xúc hỗn độn.
Mạnh Hành Chu dựa vào ven tường, không thúc giục câu nào, an tĩnh chờ Hạ Tang Tử uống xong ly nước kia.
Hai chân anh bắt chéo, quân trang được kéo thành một đường cong thẳng tắp, chẳng có chút tuỳ ý nào, chỉ là một góc nhỏ, cũng trở thành một đạo phong cảnh.
Hạ Tang Tử uống xong ngụm cuối cùng, đậy ly lại, nhảy xuống xe máy, đem ly bỏ vào trong ba lô của mình, mở miệng gọi anh, "Huấn luyện viên, chúng ta có thể đi rồi."
Mạnh Hành Chu thu chân lại, chạy bộ tới, khom lưng nhặt ba lô trên mặt đất rồi đeo lên lưng.
Đôi tay anh đỡ lấy đầu xe, chân dài kéo qua, ngồi lên xe, lại quay đầu nhìn Hạ Tang Tử, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, duỗi tay vỗ vỗ vào ghế sau, giương mắt nhìn cô, ý bảo cô lên xe.
Hạ Tang Tử đeo ba lô, trên người không có sức lực gì, động lên xe cũng có chút cồng kềnh, thân xe đong đưa, cô cho rằng xe muốn ngã, theo bản năng muốn nhảy xuống để duy trì cân bằng.
Nhưng động tác của Mạnh Hành Chu so với cô càng nhanh hơn, chân dài chống trên mặt đất, đôi tay mạnh mẽ ổn định đầu xe, chiếc xe máy ở dưới thân anh trở nên nghe lời vô cùng, lập tức anh tĩnh như núi.
Hạ Tang Tử sửng sốt, cúi đầu giật nhẹ vành nón, làm ra bộ dạng như không biết gì, phần eo dùng sức, cuối cùng cũng ngồi lên.
Mạnh Hành Chu không có lập tức khởi động xe, tựa hồ như đang đợi cái gì.
Con ve sầu trên cây lại kêu lên ẫm ĩ, càng đến giữa trưa, mặt trời càng chói chang.
Mạnh Hành Chu không chờ được thứ mình muốn, mất hết kiên nhẫn, hai tay anh vòng ra sau, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hạ Tang Tử, kéo lên eo của mình chính.
Có lẽ ý thức được không chút thích hợp, động tác anh dừng một chút, lại để tay cô móc vào móc treo của chính mình, sau đó buông tay ra.
Hạ Tang Tử thật sự không nhịn được, đè nặng thanh âm, ra vẻ nghiêm túc nói, "Được rồi, cho phép anh nói thêm 5 câu."
"Ôm lấy anh, đường nhỏ xóc nảy, rất dễ bị ngã."
"Ôm chỗ nào? Eo hay móc treo?"
"...."
Mạnh Hành Chu khởi động chiếc xe máy đã cũ, mở vài lần mới khởi động được xe.
Không biết có phải anh cố ý hay không, mới bắt đầu đã nhấn mạnh ga, thân xe rung đi về phía trước như tốc độ bắn súng.
Hạ Tang Tử ngồi không ổn, nhào vào của Mạnh Hành Chu, may mà còn cách cái ba lô, cũng không gọi là tiếp xúc thân mật được.
Có thể là tiếng gió quá lớn, Hạ Tang Tử hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, Mạnh Hành Chu vừa rồi, hình như nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ngó đầu nhìn lên, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như ngày thường, không gợn sóng, nơi nào như vừa cười đâu.
Hạ Tang Tử thu hồi tầm mắt, tay còn chưa nâng lên, đã nghe người phía trước có ý vị nói, "Thích ôm chỗ nào, ngã cũng không phải lỗi của anh đấy."
Như là để phân cao thấp với anh, Hạ Tang Tử lướt qua móc treo, đôi tay vòng lấy buộc chặt eo của Mạnh Hành Chu, "Huấn luyện viên, nếu anh dám vứt em đi, em nhất định cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng."
Mạnh Hành Chu tập luyện hàng năm, bên hông không có tí thịt thừa nào, sờ lên đều là cơ bụng ngang bằng, cảm giác tràn ngập an toàn.
Tâm tư của Hạ Tang Tử bay đi rất xa, cũng may ngồi phía sau anh, mặc cho trong đầu cô tưởng tượng ra cái cảnh tượng gì thì người phía trước cũng không biết.
Mà Mạnh Hành Chu giờ phút này đã khắc sâu được cảm nhận, cái gì gọi là tự đào hố chôn mình.
Dầu gội Hạ Tang Tử dùng chắc hẳn có mùi sữa, toàn thân trên đều nhàn nhạt mùi hương ngọt ngào, mỗi lần Mạnh Hành Chu hô hấp, đều bị bao quanh bởi hơi thở của thiếu nữ.
Điểm chết người chính là, anh còn bị cổ hơi thở này ôm nữa chứ.
Mạnh Hành Chu hy vọng con đương này ngắn một chút, nhưng cũng đừng có quá ngắn.
——
Mạnh Hành Chu chạy đến giữa sườn núi, từ xa đã thấy bóng dáng của quân ngũ, liền dừng xe máy lại, dẫn Hạ Tang Tử đi ngang qua đồng ruộng lúa mì, thần không biết quỷ không hay vòng đến phía sau của đại đội.
Uống xong nước đường đỏ, thân thể Hạ Tang Tử tốt lên không ít, tuy rằng không thể vận động mạnh, nhưng hành tẩu bình thường thì không thành vấn đề.
Thấy Hạ Tang Tử đã trở lại đội ngũ, Mạnh Hành Chu cũng thu hồi cảm xúc, đi đến trước mặt mọi người, tiếp tục huấn luyện.
Người khác thì có thể không biết chuyện mờ ám của hai người này, nhưng không lừa được Chương Tư Hoán.
Giữa giờ nghỉ trưa, Chương Tư Hoán kéo Mạnh Hành Chu sang một bên, vẻ mặt bát quái, "Cậu đến giải công đạo nhanh, mang theo con gái nhà người ta đi làm gì?"
Mạnh Hành Chu tháo mũ xuống cho bớt nóng, nghe xong lời này, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua người Chương Tư Hoán, phun ra hai chữ: "Có bệnh."
"Đúng vậy, tớ chính là có bệnh, bệnh nhiều chuyện, cho nên Mạnh huấn luyện viên, cậu đến đây chữa bệnh giúp tớ đi."
Chương Tư Hoán, người này khi nói đến việc gì, không những nói được, còn diễn được, cậu ta che lại trái tim nhỏ của mình, khoa trương mà nói, "Mau nói cho tớ biết, cậu không nói, tớ sẽ chết ở chỗ này, từ đây cậu sẽ mất đi một người bạn cùng phòng anh tuấn đấy."
"Phải không." Mạnh Hành Chu lướt qua người Chương Tư Hoán, mí mắt cũng không nâng, "Vậy cậu an giấc ngàn thu."
Chương Tư Hoán: "....."
Mặt mũi đúng là đáng quý, giá của anh em lại càng cao, nếu vì nhiều chuyện, hai người đều có thể trở mặt.
Chương Tư Hoán đời này nếu chết vì cái gì, thì nhất định chính là chết vì nhiều chuyện.
"Huynh đài, xin dừng bước."
Chương Tư Hoán đi nhanh đến, ngăn Mạnh Hành Chu lại, nhìn xem bốn phía không ai chú ý đến bên này, hai tay ôm lại, làm ra cái thủ thế làm ơn, một bộ dạng nhiều chuyện nhưng không được thoả mãn, cảm khái nói, "Cậu mau nói cho tớ, cậu cùng Hạ Tang Tử kia có quan hệ gì."
"Cậu trong thời gian này đúng là không ngừng nghỉ nha. Ban đầu còn vì Sở Ninh mắng cô ấy hai câu, cậu lại chạy tới anh hùng cứu mĩ nhân. Còn lần biểu diễn bắn súng sau đó, cậu lại chạy ra là tấm bia cho người ta, cậu không phải luôn phiền toái mấy việc nhàn hạ này sao? Mạnh huynh, chẳng lẽ huynh trúng độc luyến ái rồi?"
"Cậu xem hai người, vừa là đồng hương, vừa là thủ khoa tỉnh, trước kia có quen sao? Nhưng sao không nghe cậu nói qua, Mạnh huynh, huynh đúng là giấu giếm sâu quá đấy."
......
Chương Tư Hoán nói một câu lại tiếp một câu, cứ như súng liên thanh, Mạnh Hành Chu nghe được cũng muốn đau đầu, anh đánh gãy, hỏi lại một việc khác, "Nồi kia của cậu đâu, có mang tới không?"
"Đương nhiên có, thức ăn ở đây kém như vậy, không tự mình nấu nướng, đúng là làm sông cá thất vọng mà. Ai, không đúng, cậu đừng nói sang chuyện khác, Hạ Tang Tử kia rốt cuộc là chiêu số gì....."
"Trong chốc lát đưa nồi cho tớ."
"Có thể nha, cậu trả lời vấn đề của tớ trước."
Mạnh Hành Chu dừng lại, nhìn về phía người trước mặt trong đội ngũ, đang cùng mấy nữ sinh khác nói chuyện phiếm.
Không biết nói đến việc gì, Hạ Tang Tử bị chọc cười, lộ ra hai cái răng nanh, đáng yêu lại linh động, giống như là mặt trời nhỏ.
"Tớ cùng Hạ Tang Tử...."
Chương Tư Hoán khẩn trương truy vấn: "Cậu cùng cô ấy?"
Mạnh Hành Chu ngước mắt nhìn Hạ Tang Tử, khoé miệng cười một cái: "Thanh mai."
Giọng anh lạc đi, thu hồi ánh mắt, ngón tay chỉ chính mình, bổ sung: "Trúc mã."
Miệng Chung Tư Hoán mở thật lớn, mơ hồ có thể bỏ vừa quả trứng gà, "Mẹ nó, cậu đúng là biết chơi dưỡng thành nha, cô gái nhỏ người ta là trẻ vị thành niên nha."
Ánh mắt Mạnh Hành Chu trầm xuống, không biết nghĩ tới cái gì, không nhanh không chậm nói: "Nhanh thôi."
"Cái gì nhanh?"
"Không có gì."
Mạnh Hành Chu nhìn đến vừa đúng thời gian tập hợp, không nói chuyện cùng Chương Tư Hoán nữa, chạy về phía đội ngũ.
Chương Tư Hoán chạy nhanh tiêu hoá tin tức nóng hổi vừa rồi, đuổi theo truy hỏi, "Cậu muốn nồi làm gì? Cậu ăn mì ăn liền không phải đều dùng máy đun nước lạnh ở nhà ăn sao."
"Làm canh cá."
Nói đến cái này, Mạnh Hành Chu khó có được hứng thứ, ngẩng cao đầu, thuận miệng hỏi, "Nồi kia của cậu là nồi đa năng sao?"
Chương Tư Hoán nhớ tới cái nồi nhỏ mua từ chợ second-hand, cảm giác hít thở đều không được, "Muốn đa năng cỡ nào?"
"Mạnh Hành Chu thế nhưng nghiêm túc tự hỏi vài giây, cố làm ra một cái yêu cầu "cấp nhập môn": "Không cao, ném cá sống vào đi, có thể làm ra canh là được."
Chương Tư Hoán: "...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook