Nửa Vòng Tròn
-
Chương 42: Ký họa
Triều Lộ nán lại nhà Chử gia gần ba giờ mới chuẩn bị ra về. Chử Vân Hành nói muốn đưa cô về, cô biết tính tình của anh nên không từ chối mà nghĩ thầm đến lúc đó không bằng giữ anh lại nhà mình ăn cơm cũng hay. Cô đỡ Chử Vân Hành xuống dưới tầng một, vừa vặn gặp Tiểu Tô ở phòng khách liền lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Tô mặc bộ bảo hộ lao động đang dựng giá vẽ.
Ngày bé, Triều Lộ từng có hứng thú với việc vẽ tranh, chỉ vì kinh tế gia đình không cho phép nên cô không thiết tha với việc học vẽ, cho đến bây giờ trong lòng vẫn có cảm giác hối hận. Thấy Tiểu Tô dựng giá vẽ, cô liền không nhịn được nhìn chăm chú.
" Tiểu Tô, không ngại để chúng tôi đến xem tranh của cậu được chứ?". Chử Vân Hành bỗng nhiên nói.
" Không ngại". Tiểu Tô tỏ ra rất thoải mái và hào phóng.
Triều Lộ ngược lại cảm thấy mạo muội nên có hơi chần chừ. Chử Vân Hành cười cười bảo cô: " Không sao".
Triều Lộ lúc này mới theo anh lại gần giá vẽ của Tiểu Tô. Trên giá là một tấm vải đay nhỏ dùng để vẽ tranh sơn dầu, bức tranh vẽ ruộng cải dầu đang nở hoa. Đây hẳn là một bức tranh nhưng trước mắt mới hoàn thiện xong việc phác họa bộ phận.
Tiểu Tô vừa dùng nhựa thông điều phối màu sắc vừa nói: " Hay là anh Chử ký họa bạn gái một bức đi. Ở đây em đều có sẵn giấy bút. Còn giá vẽ thì anh dùng của học trò em cũng được".
Triều Lộ ngạc nhiên hỏi: " Vân Hành, có phải anh từng nói ngày bé anh đã học qua vẽ tranh đúng không?".
Chử Vân Hành trả lời: " Em thật đúng là làm khó anh. Trong tất cả những thứ anh học, vẽ tranh vốn là việc anh không am hiểu nhất. Hơn nữa... nhiều năm rồi anh không đụng vào".
Tiểu Tô quay đầu cười: " Anh Chử, không phải trước đây anh thường đến đây vẽ vài bức hay sao? Vẽ vui thôi, không phải tham gia triển lãm. Em nghĩ, bạn gái anh nhất định sẽ rất vui". Nói xong, Tiểu Tô hướng về phía Chử Vân Hành nháy mắt vài cái.
" Được rồi". Chử Vân Hành cười cười.
" Muốn em chuyển giúp giá vẽ không?". Triều Lộ chủ động hỏi.
Chử Vân Hành lắc đầu, quay lại hỏi Tiểu Tô: " Tiểu Tô, có thể cho anh mượn kẹp vẽ được không?".
" Đương nhiên có thể". Tiểu Tô đứng lên lấy từ góc nhà ra bộ kẹp vẽ, kẹp giấy và hai chiếc bút chì đưa cho Chử Vân Hành.
Chử Vân Hành nhận lấy, Triều Lộ thấy thế không nói gì, nhanh chóng cầm chiếc kẹp từ tay anh.
Chử Vân Hành nhìn ánh sáng trong phòng, bảo Triều Lộ xác định vị trí chiếc ghế rồi ngồi xuống. Còn mình đi đến chỗ xe lăn, vừa ngồi lại lên đó vừa nhận chiếc kẹp giấy và bút trong tay Triều Lộ. Anh lùi xe lăn về phía sau mấy bước, tay phải hỗ trợ tay trái điều chỉnh vị trí, cơ thể hơi nghiêng sang phải. Anh nhìn cô, xem xét một phút sau đó bắt đầu vẽ.
Triều Lộ quan sát thấy việc vẽ tranh đối với anh là chuyện hết sức vất vả. Anh phải thường xuyên dùng khuỷu tay để đỡ tay vịn, còn chân phải bám chặt mặt đất, đề phòng cơ thể bị trượt ngã. Trong lúc vẽ, có một hai lần chiếc chân trái của anh co quắp sang một bên khiến tư thế ngồi bị mất thăng bằng. Khi ấy, anh buông bút xuống, thản nhiên dùng tay nâng chân trái lên, điều chỉnh tư thế ngồi lần nữa, tiếp tục vẽ tranh.
Triều Lộ đau lòng, không kiềm chế được lên tiếng: " Vân Hành, còn lâu nữa không? Xem ra em không hợp làm người mẫu rồi, cảm thấy ngồi yên một chỗ mệt mỏi quá. Hay là thôi đi, không vẽ nữa".
Anh đưa tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng, mỉm cười: " Kiên nhẫn một chút. Chỉ là ký họa nên rất nhanh sẽ xong thôi".
Chử Vân Hành dừng bút, lắc đầu không hài lòng: " Em xem đi, đừng mắng anh nhé".
Triều Lộ gần như vui mừng chạy tới.
Khách quan mà nói, Chử Vân Hành ký họa không chuyên nghiệp nhưng đã nắm được những đặc điểm khuôn mặt cô khiến bức tranh thật sự sinh động. Nhất là nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cao ngạo lạnh lùng, nhưng không làm mất đi sự ấm áp và dịu dàng.
Triều Lộ gỡ kẹp bỏ bức tranh xuống, cẩn thận cuộn lại: " Vân Hành, em rất thích".
Chử Vân Hành nheo mắt: " Ừ, anh biết rồi. Em không cần phải nói thẳng ra".
Lúc này, Triều Lộ mới kịp phản ứng bản thân vừa rồi đã " nói sai". Cô ngượng ngùng cầm bức ký họa đã được cuộn lại gõ nhẹ lên đầu anh: " Anh ngồi xuống đi, em sẽ vẽ một bức tặng anh".
" Sao? Em cũng biết vẽ tranh?".
" Anh xem thường em à?". Triều Lộ cười giảo hoạt: " Lúc đi nhà trẻ, em đã vẽ tranh đấy".
Triều Lộ kẹp giấy lần nữa rồi ngồi đối diện với Chử Vân Hành, nâng quai hàm cười hì hì. Chỉ lát sau, cô ngẩng đầu lên cầm bức ký họa đến trước mặt anh: " Đây, không giống thì phải".
Không chỉ Chử Vân Hành mà ngay cả Tiểu Tô cũng không nén nổi lòng hiếu kỳ đi qua nhìn. Vừa thấy, hai người liền phì ra cười vui vẻ.
- Trên bức tranh sao có thể là Chử Vân Hành, rõ ràng đây là một con cáo.
Tiểu Tô mặc bộ bảo hộ lao động đang dựng giá vẽ.
Ngày bé, Triều Lộ từng có hứng thú với việc vẽ tranh, chỉ vì kinh tế gia đình không cho phép nên cô không thiết tha với việc học vẽ, cho đến bây giờ trong lòng vẫn có cảm giác hối hận. Thấy Tiểu Tô dựng giá vẽ, cô liền không nhịn được nhìn chăm chú.
" Tiểu Tô, không ngại để chúng tôi đến xem tranh của cậu được chứ?". Chử Vân Hành bỗng nhiên nói.
" Không ngại". Tiểu Tô tỏ ra rất thoải mái và hào phóng.
Triều Lộ ngược lại cảm thấy mạo muội nên có hơi chần chừ. Chử Vân Hành cười cười bảo cô: " Không sao".
Triều Lộ lúc này mới theo anh lại gần giá vẽ của Tiểu Tô. Trên giá là một tấm vải đay nhỏ dùng để vẽ tranh sơn dầu, bức tranh vẽ ruộng cải dầu đang nở hoa. Đây hẳn là một bức tranh nhưng trước mắt mới hoàn thiện xong việc phác họa bộ phận.
Tiểu Tô vừa dùng nhựa thông điều phối màu sắc vừa nói: " Hay là anh Chử ký họa bạn gái một bức đi. Ở đây em đều có sẵn giấy bút. Còn giá vẽ thì anh dùng của học trò em cũng được".
Triều Lộ ngạc nhiên hỏi: " Vân Hành, có phải anh từng nói ngày bé anh đã học qua vẽ tranh đúng không?".
Chử Vân Hành trả lời: " Em thật đúng là làm khó anh. Trong tất cả những thứ anh học, vẽ tranh vốn là việc anh không am hiểu nhất. Hơn nữa... nhiều năm rồi anh không đụng vào".
Tiểu Tô quay đầu cười: " Anh Chử, không phải trước đây anh thường đến đây vẽ vài bức hay sao? Vẽ vui thôi, không phải tham gia triển lãm. Em nghĩ, bạn gái anh nhất định sẽ rất vui". Nói xong, Tiểu Tô hướng về phía Chử Vân Hành nháy mắt vài cái.
" Được rồi". Chử Vân Hành cười cười.
" Muốn em chuyển giúp giá vẽ không?". Triều Lộ chủ động hỏi.
Chử Vân Hành lắc đầu, quay lại hỏi Tiểu Tô: " Tiểu Tô, có thể cho anh mượn kẹp vẽ được không?".
" Đương nhiên có thể". Tiểu Tô đứng lên lấy từ góc nhà ra bộ kẹp vẽ, kẹp giấy và hai chiếc bút chì đưa cho Chử Vân Hành.
Chử Vân Hành nhận lấy, Triều Lộ thấy thế không nói gì, nhanh chóng cầm chiếc kẹp từ tay anh.
Chử Vân Hành nhìn ánh sáng trong phòng, bảo Triều Lộ xác định vị trí chiếc ghế rồi ngồi xuống. Còn mình đi đến chỗ xe lăn, vừa ngồi lại lên đó vừa nhận chiếc kẹp giấy và bút trong tay Triều Lộ. Anh lùi xe lăn về phía sau mấy bước, tay phải hỗ trợ tay trái điều chỉnh vị trí, cơ thể hơi nghiêng sang phải. Anh nhìn cô, xem xét một phút sau đó bắt đầu vẽ.
Triều Lộ quan sát thấy việc vẽ tranh đối với anh là chuyện hết sức vất vả. Anh phải thường xuyên dùng khuỷu tay để đỡ tay vịn, còn chân phải bám chặt mặt đất, đề phòng cơ thể bị trượt ngã. Trong lúc vẽ, có một hai lần chiếc chân trái của anh co quắp sang một bên khiến tư thế ngồi bị mất thăng bằng. Khi ấy, anh buông bút xuống, thản nhiên dùng tay nâng chân trái lên, điều chỉnh tư thế ngồi lần nữa, tiếp tục vẽ tranh.
Triều Lộ đau lòng, không kiềm chế được lên tiếng: " Vân Hành, còn lâu nữa không? Xem ra em không hợp làm người mẫu rồi, cảm thấy ngồi yên một chỗ mệt mỏi quá. Hay là thôi đi, không vẽ nữa".
Anh đưa tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng, mỉm cười: " Kiên nhẫn một chút. Chỉ là ký họa nên rất nhanh sẽ xong thôi".
Chử Vân Hành dừng bút, lắc đầu không hài lòng: " Em xem đi, đừng mắng anh nhé".
Triều Lộ gần như vui mừng chạy tới.
Khách quan mà nói, Chử Vân Hành ký họa không chuyên nghiệp nhưng đã nắm được những đặc điểm khuôn mặt cô khiến bức tranh thật sự sinh động. Nhất là nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cao ngạo lạnh lùng, nhưng không làm mất đi sự ấm áp và dịu dàng.
Triều Lộ gỡ kẹp bỏ bức tranh xuống, cẩn thận cuộn lại: " Vân Hành, em rất thích".
Chử Vân Hành nheo mắt: " Ừ, anh biết rồi. Em không cần phải nói thẳng ra".
Lúc này, Triều Lộ mới kịp phản ứng bản thân vừa rồi đã " nói sai". Cô ngượng ngùng cầm bức ký họa đã được cuộn lại gõ nhẹ lên đầu anh: " Anh ngồi xuống đi, em sẽ vẽ một bức tặng anh".
" Sao? Em cũng biết vẽ tranh?".
" Anh xem thường em à?". Triều Lộ cười giảo hoạt: " Lúc đi nhà trẻ, em đã vẽ tranh đấy".
Triều Lộ kẹp giấy lần nữa rồi ngồi đối diện với Chử Vân Hành, nâng quai hàm cười hì hì. Chỉ lát sau, cô ngẩng đầu lên cầm bức ký họa đến trước mặt anh: " Đây, không giống thì phải".
Không chỉ Chử Vân Hành mà ngay cả Tiểu Tô cũng không nén nổi lòng hiếu kỳ đi qua nhìn. Vừa thấy, hai người liền phì ra cười vui vẻ.
- Trên bức tranh sao có thể là Chử Vân Hành, rõ ràng đây là một con cáo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook