Nửa Vòng Tròn
-
Chương 28: Tiểu hoa
Đến thứ bảy, sau khi ăn sáng xong, Triều Lộ trốn trong phòng thử quần áo mất nửa ngày: từ váy ngắn khêu gợi đến váy dài tha thướt, cơ hồ muốn đem cả tủ quần áo ra so sánh. Thậm chí có bộ cởi ra mặc vào không dưới ba lần mà vẫn không đi đến kết luận. Làm đi làm lại hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc cái gì đó thoải mái nên đổi lại bằng một chiếc quần bò, còn trên người là chiếc áo T – shirt mà lần trước đi chơi ở Mộng Chi Cốc Chử Vân Hành đã mua khiến cô cảm thấy rất có giá trị kỷ niệm. Sau khi xác định quan hệ, cô và anh chưa từng chính thức hẹn hò. Tuy ngày hôm qua chỉ nói đến nhà anh đi dạo loanh quanh nhưng cũng coi như hò hẹn. Cô cố ý mặc chiếc áo T – shirt này bao hàm ý nghĩa bên trong.
Bình thường đi làm, cô ăn mặc theo khuynh hướng quy củ, chỉ cần thoải mái, không cần nổi trội. Các loại váy ngắn quần bò tất nhiên không phù hợp với nơi làm việc. Cho dù ngày nghỉ, cô cũng không hay mặc chúng. Nhưng hôm nay cô muốn mặc cho Chử Vân Hành ngắm. Cô biết mình có đôi chân rất đẹp. Nhớ tới trong điện thoại, anh nửa đùa nửa thật nói xung quanh cô đều là “ những thanh niên tài giỏi đẹp trai”. Còn bên cạnh anh chẳng phải đều là những nữ sinh trẻ trung bức người? Triều Lộ nhìn mình trong gương, so với hình dáng thường ngày trẻ hơn đến ba tuổi, trông cô rất giống một sinh viên đại học. Dù có nói cô là nghiên cứu sinh trong Học viện chắc sẽ không ai thấy hoài nghi. Cô đặt cây son trên tay xuống, cầm chiếc lược chải tóc cao lên. Tốt – cô quay lại hơi mỉm cười nhìn vào gương.
Bà Hạ Nhị Lan nhìn trang phục của cô, nói: “ Đẹp, nếu trang điểm nhã nhặn một chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn”.
“ Vẫn không nên trang điểm”. Triều Lộ không che đậy suy nghĩ trong đầu: “ Trời nóng lại ra mồ hôi. Nếu trang điểm sẽ rất phí. Hơn nữa, hôm nay con và anh ấy đi dạo sân trường, quần áo thoải mái nhẹ nhàng là hơn cả”.
“ Vậy thì tự con cân nhắc đi”. Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Triều Lộ nhà ta mặc cái gì cũng dễ nhìn. Ồ đúng rồi, có chuyện này mẹ phải nói với con. Con và Tiểu Chử đã có quan hệ như vậy, mẹ sẽ không đến nhà cậu ấy làm việc theo giờ nữa. Không chỉ một mình nhà Tiểu Chử mà ngay cả nhà ba cậu ấy, hết tuần này mẹ cũng chuẩn bị thôi luôn”.
“ Sao mẹ lại đột nhiên nói không đến nhà ba anh ấy làm nữa?”.
“ Con bé ngớ ngẩn này, bây giờ con là bạn gái của Tiểu Chử, tương lai có thể làm vợ cậu ấy. Mẹ mà đi làm thì con còn mặt mũi nào, đúng không?”.
Lời mẹ cô không khó lý giải. Ngày nào đó trở thành thông gia với nhà họ Chử, nếu mẹ cô vẫn đến làm cho nhà người ta thì thân phận sẽ có chút khó xử. Mặc dù Chử gia không quan tâm đến xuất thân của Triều Lộ. Bên này nhà Triều Lộ cũng phải có điểm mạnh riêng. Nếu tiếp tục làm công ở Chử gia, bất kể là bà Hạ Nhị Lan hay bản thân Triều Lộ cũng không thể chấp nhận.
Triều Lộ ôm lấy vai mẹ làm nũng: “ Mẹ, mẹ đúng là người mẹ hoàn hảo của con, thay con nghĩ chu đáo như vậy, con hạnh phúc chết đi được”.
Bà Hạ Nhị Lan xoay người tỏ vẻ không quen: “ Trước đây chưa từng thấy con treo hai chữ ‘ hạnh phúc’ trên miệng. Xem ra, khiến con hạnh phúc không phải công đầu của mẹ”.
Triều Lộ không biết nên gật hay nên lắc, chỉ biết cười khúc khích. Bà Hạ Nhị Lan đẩy cô ra: “ Được rồi, được rồi. Đừng có lề mề làm mất thời gian nữa. Đi đâu thì đi đi không Tiểu Chử lại chờ”.
Triều Lộ vui vẻ “ vâng” một tiếng, thay giày đi ra cửa.
Thu nhập hiện nay của Triều Lộ tuy không thấp nhưng cô vẫn giữ thói quen cần kiệm được duy trì từ nhỏ. Nói đến phương diện sử dụng đồng tiền, cô sớm nhận ra giữa mình và Chử Vân Hành có điểm khác nhau. Một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh như thế nào, sau này, sẽ có ảnh hưởng lớn đến thói quen tiêu tiền. Cô nhìn ra được, Chử Vân Hành tuy không ăn chơi trác táng, cũng không xa hoa lãng phí nhưng đối với tiền bạc lại là một khái niệm vô cùng bình thường. Từ chi phí ăn mặc đến trang hoàng nhà cửa, vừa nhìn liền thấy ngay áo cơm không bị thiếu thốn, vật chất gia đình sung túc. Về chuyện tiền nong, anh không có thói quen tiêu xài như nước nhưng cũng không cố ý tiết kiệm, chỉ là tâm tính ít chú trọng đến vấn đề đó. Với các chi phí chung, đủ hưởng thụ là thấy thỏa mãn mà không quá mưu cầu. Giống như chiếc vòng đeo tay bằng ngọc anh tặng cô, không phải loại quý giá, chỉ cần đẹp mắt. Nhưng thật ra, có lần Triều Lộ đến phòng giải khát uống cà phê gặp một đồng nghiệp hiểu biết, trong lúc vô tình nhìn thấy chuỗi vòng ở cổ tay cô. Đối phương liền xem một lúc rồi nói cho cô biết, đây là chiếc vòng hạt ngọc cũ và các hạt sen xâu trên dây là bạc thủ công cuối đời Thanh. Mặc dù không phải là đồ cổ có giá trị nhưng khá hiếm, hơn nữa chất lượng vẫn còn rất tốt. Khi anh tặng cô không hề nói một chữ cũng không cố tình truyền bá. Triều Lộ nghĩ, có lẽ anh giữ giá trị của những chiếc hạt này ở trong lòng, chỉ đơn giản cho rằng chiếc vòng đó đeo vào chắc sẽ rất đẹp mà thôi.
Triều Lộ chưa từng đề cập với anh những hiểu biết của đồng nghiệp về chiếc vòng đó. Cô cũng không muốn làm căng, quan trọng là….Cô biết anh đã tốn rất nhiều tâm sức làm mọi thứ vì cô.
Đôi khi, những nỗ lực kiểu như vậy là điều không cần phải nói ra. Nếu đối phương có tâm thì tự khắc sẽ hiểu. Hiện tại, Triều Lộ đang đứng trước cửa nhà Chử Vân Hành, nhìn anh mặc áo T – shirt giống y như mình, đồng thời để lộ ý cười, tâm trạng sáng tỏ. Anh và cô không hẹn cùng nghĩ tới chủ nhật vui vẻ dạo chơi ở công viên. Đối với anh thì đây là một bước ngoặt quan trọng, tình cảm mập mờ đã nhanh chóng phát sinh không còn chỗ ẩn núp. Mà chiếc áo T – shirt này tuy không phải áo tình nhân nhưng lại như báo trước cuối cùng bọn họ sẽ trở thành người yêu.
Anh mở tay phải, chiếc nạng nằm trong tay. Triều Lộ cười nhìn anh đang từ từ tới gần cẩn thận ôm lấy cô hôn một cái: “ Em có mệt lắm không?”.
“ Em ổn, chỉ là hơi nóng một chút”. Cô trả lời.
“ Trong tủ lạnh có nước trái cây đấy”.
Cô thay giày đi vào trong bếp, lúc ra cầm theo một cái cốc cho anh.
“ Mình ngồi một lúc rồi đi luôn nhé?”
“ Em không cần nghỉ thêm à?”. Chử Vân Hành ngồi lên ghế rồi nhận lấy cốc nước cô đưa.
“ Nếu anh cảm thấy cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để đi bộ thì em không có ý kiến”. Cô kéo một chiếc ghế lại gần anh và ngồi xuống bên cạnh.
“ Anh có thể đi bất cứ lúc nào”. Anh nói.
“ Không cần đợi lâu đâu. Em muốn nhanh được đi dạo sân trường cùng anh”. Sau đó, cô liền uống hai ngụm nước trái cây lớn.
Chử Vân Hành cười cười xoa đầu mình, đặt cái cốc lên bàn.
Cô nhớ Chử Vân Hành đã từng nói, ở trên đầu anh còn lưu lại vết sẹo của vụ tai nạn ô tô, cô nhịn không được sờ lên đầu anh. Anh hơi lo lắng nhìn cô nhưng không né tránh, trái lại còn hơi cúi đầu để cô thuận tay sờ.
“ Đúng ở đây sao?”. Cô lần mò tìm vết sẹo kia.
Nụ cười của anh thoáng cứng đờ: “ Ừ”.
Cô vén tóc của anh ra thấy rõ ràng hơn. Thời gian đã lâu, vết sẹo cũng không dữ tợn như trong tưởng tượng. Tuy nhiên chính vết thương bên trong này đã làm Chử Vân Hành hôn mê rất lâu, đồng thời để lại di chứng nghiêm trọng. Cô bỗng rùng mình, tim như bị nhéo mạnh.
“ Dọa em à?”. Anh ngẩng đầu hỏi.
“ Không phải”. Cô thay anh lấy tay vuốt mấy sợi tóc dài che vết sẹo lại. Không có gì phải sợ, đây chẳng qua chỉ là vết sẹo cũ. Bây giờ, cô không còn quan tâm đến sự không trọn vẹn của anh thì sao phải sợ một vết sẹo đã bị tóc che đi?
“ Chúng ta đi thôi”. Anh nhẹ nhàng nhắc rồi đứng lên đi ra cửa, ngồi xuống chiếc ghế dài thay giày. Giày của anh không có dây, anh dùng chiếc xỏ giày nhét gót chân vào.
“ Anh đi còn nhanh hơn em”. Triều Lộ vẫn đang buộc dây giày.
“ Đừng cử động”. Anh cúi xuống cầm dây giày lên, nhắm đúng cái lỗ nhỏ rồi nói: “ Chặt như vậy là vừa rồi”.
“ Vâng, làm sao anh biết?”.
“ Cái lỗ này rõ ràng to hơn hai lỗ bên cạnh, cho thấy em luôn xỏ dây qua lỗ này”. Anh thong thả xuyên đầu dây qua lỗ bé, rồi lại ngoắc dây giày vào mảnh da nhỏ có móc khóa. “ Xong rồi”.
Sân trường rộng lớn rất đẹp, nó được mệnh danh là ngôi trường có khuôn viên đẹp nhất. Triều Lộ đi trên sân một lúc, quay lại nói với Chử Vân Hành: “ Em học ở Đại học K, có lẽ anh biết sơ qua rồi đấy, đại học K là một trường địa phương nên rất nhỏ. Anh không biết em đã từng ao ước được trở thành sinh viên học ở một ngôi trường như thế này, mỗi ngày đi dạo không biết chán”.
Chử Vân Hành nheo mắt nói: “ Không biết chán chỉ là nói suông thôi. Một năm bốn mùa, sau khi xem mãi một cảnh, cảm giác chán ngắt sẽ không tránh khỏi. Chẳng qua trước đây là một người đàn ông lẻ loi đi dạo, bây giờ có thêm em, cảm giác cảnh sắc trong mắt không giống như xưa”.
Triều Lộ giả vờ giận dỗi: “ Làm sao lại lẻ loi đi dạo được? Không phải còn có nữ sinh tặng anh tấm vé biểu lộ tình cảm đó sao?”
Chử Vân Hành không ngại mình tự đứng không vững, kẹp nạng đưa tay ra cù cô, cô không dám tránh, sợ tấn công sẽ làm anh bị ngã, không thể làm gì khác hơn đành ôm lấy eo anh xin tha: “ Thỉnh thoảng em chịu ăn ít dấm, giống như anh lo lắng em chạy theo 'thanh niên tài giỏi đẹp trai'. Em cũng sợ ở đây anh gặp được nhiều tiểu hoa lắm chứ”.
“ Thầy Chử”
Triều Lộ nghe thấy giọng nói phía sau liền quay lại, đó là một nữ sinh khoảng mười mấy tuổi, dung mạo thanh tú nhưng không có điểm gì đặc biệt chú ý. Ở tuổi này nếu không xấu, chỉ cần có khí chất thuần khiết rung động lòng người, đôi khi một điểm này cũng đủ tạo thành lực hấp dẫn.
Không lẽ là “ tiểu hoa” trong truyền thuyết?
Trực giác đầu tiên trong lòng Triều Lộ chính là điều ấy nhưng nét mặt cô vẫn cố kìm nén, cười hỏi Chử Vân Hành: “ Sinh viên của anh à?”.
Chử Vân Hành gật đầu, quay lại phía nữ sinh kia: “ Chào em, Trang Kế Oánh…Em đi ăn cơm à?”.
“ Vâng”. Nữ sinh đó gật đầu. Triều Lộ bắt gặp ánh mắt cô ấy đang chăm chú nhìn mình liền cúi đầu nhìn Chử Vân Hành, đoán hôm nay anh ăn mặc như vậy ra ngoài dẫn tới sự hiếu kỳ. Cô không ngại công khai thân phận nhưng không biết Chử Vân Hành nghĩ thế nào. Vì vậy, cô không lên tiếng.
“ Trang Kế Oánh, chúng tôi cũng đang định đi ăn nên không thể nói chuyện”.
“ Được thôi thưa thầy”. Cô ấy xoay người, đi được hai bước thì dừng lại: “ Hay là, thầy đi cùng em?”.
Dựa vào đâu cơ chứ? Trực tiếp lướt qua cô còn sống sờ sờ đây. Triều Lộ nhất thời như bị kích động. Nếu đối phương không phải là học trò của bạn trai mình thì cô thật sự thấy mình có thể làm được. “ Đóa hoa nhỏ” này có sừng đấy nhé. Cô lẩm bẩm trong bụng.
“ Thật ngại quá, Trang Kế Oánh, thầy khó có thời gian gặp gỡ bạn gái, e rằng ngồi cùng em sẽ không được tiện”.
Thuận tiện hay bất tiện thì tuyệt đối vẫn là không tiện – Triều Lộ hài lòng nghe Chử Vân Hành nói vậy. Cô khoác tay trái của anh, cười dịu dàng nhìn Trang “ tiểu hoa”, ngực ưỡn thẳng như tấm bảng trên lớp ghi hai chữ to tướng: “ THỊ UY”.
Lần này, Trang “ tiểu hoa” cuối cùng đã hiểu, ủ rũ cúi đầu bước đi.
“ Lần trước tấm vé đi chơi công viên là của cô ấy tặng anh à?”. Đợi cô ấy vừa đi khỏi, Triều Lộ bắt đầu thẩm vấn.
“ Đúng”. Vẻ mặt Vân Hành tỏ ra sợ sệt khi thấy cô tức giận, hoàn toàn không giống giả vờ mà thực sự sợ cô giận dỗi.
“ Hừ!”. Cô phát ra tiếng hừ lạnh bằng giọng mũi, cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh không tha.
“ Anh không phải nhận suông, cuối cùng là anh bỏ tiền mua đấy chứ”. Chử Vân hành lên tiếng biện hộ.
“ Vậy cũng được”. Triều Lộ đáp, tâm trạng đã tốt hơn: “ Em hẳn phải cảm tạ người ta, nếu không có cô ấy đưa tới hai tấm vé, em và anh sẽ không có cơ hội đi chơi cao hứng như thế”.
Anh nở nụ cười âu yếm nhìn cô: “ Triều Lộ, anh phát hiện ra, con người em một khi đã xấu xa thì thật sự là rất xấu đấy”.
“ Nhân từ đối với tình địch hay tàn nhẫn với chính mình?”. Cô nhắm mắt, cố ý nghiêm trang.
“ Nói ‘ tình địch’ nghiêm trọng quá”.
Bình thường đi làm, cô ăn mặc theo khuynh hướng quy củ, chỉ cần thoải mái, không cần nổi trội. Các loại váy ngắn quần bò tất nhiên không phù hợp với nơi làm việc. Cho dù ngày nghỉ, cô cũng không hay mặc chúng. Nhưng hôm nay cô muốn mặc cho Chử Vân Hành ngắm. Cô biết mình có đôi chân rất đẹp. Nhớ tới trong điện thoại, anh nửa đùa nửa thật nói xung quanh cô đều là “ những thanh niên tài giỏi đẹp trai”. Còn bên cạnh anh chẳng phải đều là những nữ sinh trẻ trung bức người? Triều Lộ nhìn mình trong gương, so với hình dáng thường ngày trẻ hơn đến ba tuổi, trông cô rất giống một sinh viên đại học. Dù có nói cô là nghiên cứu sinh trong Học viện chắc sẽ không ai thấy hoài nghi. Cô đặt cây son trên tay xuống, cầm chiếc lược chải tóc cao lên. Tốt – cô quay lại hơi mỉm cười nhìn vào gương.
Bà Hạ Nhị Lan nhìn trang phục của cô, nói: “ Đẹp, nếu trang điểm nhã nhặn một chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn”.
“ Vẫn không nên trang điểm”. Triều Lộ không che đậy suy nghĩ trong đầu: “ Trời nóng lại ra mồ hôi. Nếu trang điểm sẽ rất phí. Hơn nữa, hôm nay con và anh ấy đi dạo sân trường, quần áo thoải mái nhẹ nhàng là hơn cả”.
“ Vậy thì tự con cân nhắc đi”. Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Triều Lộ nhà ta mặc cái gì cũng dễ nhìn. Ồ đúng rồi, có chuyện này mẹ phải nói với con. Con và Tiểu Chử đã có quan hệ như vậy, mẹ sẽ không đến nhà cậu ấy làm việc theo giờ nữa. Không chỉ một mình nhà Tiểu Chử mà ngay cả nhà ba cậu ấy, hết tuần này mẹ cũng chuẩn bị thôi luôn”.
“ Sao mẹ lại đột nhiên nói không đến nhà ba anh ấy làm nữa?”.
“ Con bé ngớ ngẩn này, bây giờ con là bạn gái của Tiểu Chử, tương lai có thể làm vợ cậu ấy. Mẹ mà đi làm thì con còn mặt mũi nào, đúng không?”.
Lời mẹ cô không khó lý giải. Ngày nào đó trở thành thông gia với nhà họ Chử, nếu mẹ cô vẫn đến làm cho nhà người ta thì thân phận sẽ có chút khó xử. Mặc dù Chử gia không quan tâm đến xuất thân của Triều Lộ. Bên này nhà Triều Lộ cũng phải có điểm mạnh riêng. Nếu tiếp tục làm công ở Chử gia, bất kể là bà Hạ Nhị Lan hay bản thân Triều Lộ cũng không thể chấp nhận.
Triều Lộ ôm lấy vai mẹ làm nũng: “ Mẹ, mẹ đúng là người mẹ hoàn hảo của con, thay con nghĩ chu đáo như vậy, con hạnh phúc chết đi được”.
Bà Hạ Nhị Lan xoay người tỏ vẻ không quen: “ Trước đây chưa từng thấy con treo hai chữ ‘ hạnh phúc’ trên miệng. Xem ra, khiến con hạnh phúc không phải công đầu của mẹ”.
Triều Lộ không biết nên gật hay nên lắc, chỉ biết cười khúc khích. Bà Hạ Nhị Lan đẩy cô ra: “ Được rồi, được rồi. Đừng có lề mề làm mất thời gian nữa. Đi đâu thì đi đi không Tiểu Chử lại chờ”.
Triều Lộ vui vẻ “ vâng” một tiếng, thay giày đi ra cửa.
Thu nhập hiện nay của Triều Lộ tuy không thấp nhưng cô vẫn giữ thói quen cần kiệm được duy trì từ nhỏ. Nói đến phương diện sử dụng đồng tiền, cô sớm nhận ra giữa mình và Chử Vân Hành có điểm khác nhau. Một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh như thế nào, sau này, sẽ có ảnh hưởng lớn đến thói quen tiêu tiền. Cô nhìn ra được, Chử Vân Hành tuy không ăn chơi trác táng, cũng không xa hoa lãng phí nhưng đối với tiền bạc lại là một khái niệm vô cùng bình thường. Từ chi phí ăn mặc đến trang hoàng nhà cửa, vừa nhìn liền thấy ngay áo cơm không bị thiếu thốn, vật chất gia đình sung túc. Về chuyện tiền nong, anh không có thói quen tiêu xài như nước nhưng cũng không cố ý tiết kiệm, chỉ là tâm tính ít chú trọng đến vấn đề đó. Với các chi phí chung, đủ hưởng thụ là thấy thỏa mãn mà không quá mưu cầu. Giống như chiếc vòng đeo tay bằng ngọc anh tặng cô, không phải loại quý giá, chỉ cần đẹp mắt. Nhưng thật ra, có lần Triều Lộ đến phòng giải khát uống cà phê gặp một đồng nghiệp hiểu biết, trong lúc vô tình nhìn thấy chuỗi vòng ở cổ tay cô. Đối phương liền xem một lúc rồi nói cho cô biết, đây là chiếc vòng hạt ngọc cũ và các hạt sen xâu trên dây là bạc thủ công cuối đời Thanh. Mặc dù không phải là đồ cổ có giá trị nhưng khá hiếm, hơn nữa chất lượng vẫn còn rất tốt. Khi anh tặng cô không hề nói một chữ cũng không cố tình truyền bá. Triều Lộ nghĩ, có lẽ anh giữ giá trị của những chiếc hạt này ở trong lòng, chỉ đơn giản cho rằng chiếc vòng đó đeo vào chắc sẽ rất đẹp mà thôi.
Triều Lộ chưa từng đề cập với anh những hiểu biết của đồng nghiệp về chiếc vòng đó. Cô cũng không muốn làm căng, quan trọng là….Cô biết anh đã tốn rất nhiều tâm sức làm mọi thứ vì cô.
Đôi khi, những nỗ lực kiểu như vậy là điều không cần phải nói ra. Nếu đối phương có tâm thì tự khắc sẽ hiểu. Hiện tại, Triều Lộ đang đứng trước cửa nhà Chử Vân Hành, nhìn anh mặc áo T – shirt giống y như mình, đồng thời để lộ ý cười, tâm trạng sáng tỏ. Anh và cô không hẹn cùng nghĩ tới chủ nhật vui vẻ dạo chơi ở công viên. Đối với anh thì đây là một bước ngoặt quan trọng, tình cảm mập mờ đã nhanh chóng phát sinh không còn chỗ ẩn núp. Mà chiếc áo T – shirt này tuy không phải áo tình nhân nhưng lại như báo trước cuối cùng bọn họ sẽ trở thành người yêu.
Anh mở tay phải, chiếc nạng nằm trong tay. Triều Lộ cười nhìn anh đang từ từ tới gần cẩn thận ôm lấy cô hôn một cái: “ Em có mệt lắm không?”.
“ Em ổn, chỉ là hơi nóng một chút”. Cô trả lời.
“ Trong tủ lạnh có nước trái cây đấy”.
Cô thay giày đi vào trong bếp, lúc ra cầm theo một cái cốc cho anh.
“ Mình ngồi một lúc rồi đi luôn nhé?”
“ Em không cần nghỉ thêm à?”. Chử Vân Hành ngồi lên ghế rồi nhận lấy cốc nước cô đưa.
“ Nếu anh cảm thấy cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để đi bộ thì em không có ý kiến”. Cô kéo một chiếc ghế lại gần anh và ngồi xuống bên cạnh.
“ Anh có thể đi bất cứ lúc nào”. Anh nói.
“ Không cần đợi lâu đâu. Em muốn nhanh được đi dạo sân trường cùng anh”. Sau đó, cô liền uống hai ngụm nước trái cây lớn.
Chử Vân Hành cười cười xoa đầu mình, đặt cái cốc lên bàn.
Cô nhớ Chử Vân Hành đã từng nói, ở trên đầu anh còn lưu lại vết sẹo của vụ tai nạn ô tô, cô nhịn không được sờ lên đầu anh. Anh hơi lo lắng nhìn cô nhưng không né tránh, trái lại còn hơi cúi đầu để cô thuận tay sờ.
“ Đúng ở đây sao?”. Cô lần mò tìm vết sẹo kia.
Nụ cười của anh thoáng cứng đờ: “ Ừ”.
Cô vén tóc của anh ra thấy rõ ràng hơn. Thời gian đã lâu, vết sẹo cũng không dữ tợn như trong tưởng tượng. Tuy nhiên chính vết thương bên trong này đã làm Chử Vân Hành hôn mê rất lâu, đồng thời để lại di chứng nghiêm trọng. Cô bỗng rùng mình, tim như bị nhéo mạnh.
“ Dọa em à?”. Anh ngẩng đầu hỏi.
“ Không phải”. Cô thay anh lấy tay vuốt mấy sợi tóc dài che vết sẹo lại. Không có gì phải sợ, đây chẳng qua chỉ là vết sẹo cũ. Bây giờ, cô không còn quan tâm đến sự không trọn vẹn của anh thì sao phải sợ một vết sẹo đã bị tóc che đi?
“ Chúng ta đi thôi”. Anh nhẹ nhàng nhắc rồi đứng lên đi ra cửa, ngồi xuống chiếc ghế dài thay giày. Giày của anh không có dây, anh dùng chiếc xỏ giày nhét gót chân vào.
“ Anh đi còn nhanh hơn em”. Triều Lộ vẫn đang buộc dây giày.
“ Đừng cử động”. Anh cúi xuống cầm dây giày lên, nhắm đúng cái lỗ nhỏ rồi nói: “ Chặt như vậy là vừa rồi”.
“ Vâng, làm sao anh biết?”.
“ Cái lỗ này rõ ràng to hơn hai lỗ bên cạnh, cho thấy em luôn xỏ dây qua lỗ này”. Anh thong thả xuyên đầu dây qua lỗ bé, rồi lại ngoắc dây giày vào mảnh da nhỏ có móc khóa. “ Xong rồi”.
Sân trường rộng lớn rất đẹp, nó được mệnh danh là ngôi trường có khuôn viên đẹp nhất. Triều Lộ đi trên sân một lúc, quay lại nói với Chử Vân Hành: “ Em học ở Đại học K, có lẽ anh biết sơ qua rồi đấy, đại học K là một trường địa phương nên rất nhỏ. Anh không biết em đã từng ao ước được trở thành sinh viên học ở một ngôi trường như thế này, mỗi ngày đi dạo không biết chán”.
Chử Vân Hành nheo mắt nói: “ Không biết chán chỉ là nói suông thôi. Một năm bốn mùa, sau khi xem mãi một cảnh, cảm giác chán ngắt sẽ không tránh khỏi. Chẳng qua trước đây là một người đàn ông lẻ loi đi dạo, bây giờ có thêm em, cảm giác cảnh sắc trong mắt không giống như xưa”.
Triều Lộ giả vờ giận dỗi: “ Làm sao lại lẻ loi đi dạo được? Không phải còn có nữ sinh tặng anh tấm vé biểu lộ tình cảm đó sao?”
Chử Vân Hành không ngại mình tự đứng không vững, kẹp nạng đưa tay ra cù cô, cô không dám tránh, sợ tấn công sẽ làm anh bị ngã, không thể làm gì khác hơn đành ôm lấy eo anh xin tha: “ Thỉnh thoảng em chịu ăn ít dấm, giống như anh lo lắng em chạy theo 'thanh niên tài giỏi đẹp trai'. Em cũng sợ ở đây anh gặp được nhiều tiểu hoa lắm chứ”.
“ Thầy Chử”
Triều Lộ nghe thấy giọng nói phía sau liền quay lại, đó là một nữ sinh khoảng mười mấy tuổi, dung mạo thanh tú nhưng không có điểm gì đặc biệt chú ý. Ở tuổi này nếu không xấu, chỉ cần có khí chất thuần khiết rung động lòng người, đôi khi một điểm này cũng đủ tạo thành lực hấp dẫn.
Không lẽ là “ tiểu hoa” trong truyền thuyết?
Trực giác đầu tiên trong lòng Triều Lộ chính là điều ấy nhưng nét mặt cô vẫn cố kìm nén, cười hỏi Chử Vân Hành: “ Sinh viên của anh à?”.
Chử Vân Hành gật đầu, quay lại phía nữ sinh kia: “ Chào em, Trang Kế Oánh…Em đi ăn cơm à?”.
“ Vâng”. Nữ sinh đó gật đầu. Triều Lộ bắt gặp ánh mắt cô ấy đang chăm chú nhìn mình liền cúi đầu nhìn Chử Vân Hành, đoán hôm nay anh ăn mặc như vậy ra ngoài dẫn tới sự hiếu kỳ. Cô không ngại công khai thân phận nhưng không biết Chử Vân Hành nghĩ thế nào. Vì vậy, cô không lên tiếng.
“ Trang Kế Oánh, chúng tôi cũng đang định đi ăn nên không thể nói chuyện”.
“ Được thôi thưa thầy”. Cô ấy xoay người, đi được hai bước thì dừng lại: “ Hay là, thầy đi cùng em?”.
Dựa vào đâu cơ chứ? Trực tiếp lướt qua cô còn sống sờ sờ đây. Triều Lộ nhất thời như bị kích động. Nếu đối phương không phải là học trò của bạn trai mình thì cô thật sự thấy mình có thể làm được. “ Đóa hoa nhỏ” này có sừng đấy nhé. Cô lẩm bẩm trong bụng.
“ Thật ngại quá, Trang Kế Oánh, thầy khó có thời gian gặp gỡ bạn gái, e rằng ngồi cùng em sẽ không được tiện”.
Thuận tiện hay bất tiện thì tuyệt đối vẫn là không tiện – Triều Lộ hài lòng nghe Chử Vân Hành nói vậy. Cô khoác tay trái của anh, cười dịu dàng nhìn Trang “ tiểu hoa”, ngực ưỡn thẳng như tấm bảng trên lớp ghi hai chữ to tướng: “ THỊ UY”.
Lần này, Trang “ tiểu hoa” cuối cùng đã hiểu, ủ rũ cúi đầu bước đi.
“ Lần trước tấm vé đi chơi công viên là của cô ấy tặng anh à?”. Đợi cô ấy vừa đi khỏi, Triều Lộ bắt đầu thẩm vấn.
“ Đúng”. Vẻ mặt Vân Hành tỏ ra sợ sệt khi thấy cô tức giận, hoàn toàn không giống giả vờ mà thực sự sợ cô giận dỗi.
“ Hừ!”. Cô phát ra tiếng hừ lạnh bằng giọng mũi, cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh không tha.
“ Anh không phải nhận suông, cuối cùng là anh bỏ tiền mua đấy chứ”. Chử Vân hành lên tiếng biện hộ.
“ Vậy cũng được”. Triều Lộ đáp, tâm trạng đã tốt hơn: “ Em hẳn phải cảm tạ người ta, nếu không có cô ấy đưa tới hai tấm vé, em và anh sẽ không có cơ hội đi chơi cao hứng như thế”.
Anh nở nụ cười âu yếm nhìn cô: “ Triều Lộ, anh phát hiện ra, con người em một khi đã xấu xa thì thật sự là rất xấu đấy”.
“ Nhân từ đối với tình địch hay tàn nhẫn với chính mình?”. Cô nhắm mắt, cố ý nghiêm trang.
“ Nói ‘ tình địch’ nghiêm trọng quá”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook