Nửa Vòng Tròn
-
Chương 24: Giường (trung)
Chử Vân Hành giơ tay phải nhẹ nhàng xoa gáy Triều Lộ rồi dịu dàng áp cô vào trong lòng: “ Trái tim và cơ thể anh giống nhau, từng gần như bị hủy diệt. Anh không hề tốt đẹp như em nói. May mà, cơ thể tuy không được hồi phục như cũ nhưng trái tim này rốt cục vẫn sống lại”.
Triều Lộ im lặng đưa bàn tay tham lam hướng vòm ngực của Chử Vân Hành, cô cảm nhận trái tim đang đập trong cơ thể anh. Đường viền cổ áo choàng tắm hơi thấp, khi các đầu ngón tay của cô chạm phải da thịt anh, ấm áp, mịn màng, trắng trẻo và nhẵn nhụi không giống với làn da đàn ông. Cơ thể này từng trải qua tai nạn xe hơi cực kỳ tàn khốc. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy phải mang theo thân hình tàn phế sống nốt quãng đời còn lại. Nghĩ đến điều đó cô thấy đau thay cho Chử Vân Hành rồi nhịn không được tìm nơi trái tim anh cúi xuống hôn khẽ.
Chử Vân Hành không có ý hùa theo cô nhưng cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc. “ Triều Lộ”. Anh vẫn cẩn thận duy trì thăng bằng, chỉ có bờ vai là hơi chuyển động. “ Em để anh thay quần áo trước đã. Em cũng nên gọi điện về nhà, đừng để dì lo lắng . Bây giờ đã khuya lắm rồi”.
Triều Lộ ngước lên bắt gặp trong ánh mắt lấp lánh của anh một tia sáng nhỏ, gương mặt hơi ửng đỏ. Cô chợt nhớ tới ngày ấy, mẹ có nhắc đến hai từ “ ngọn lửa” , trong lòng có phần giác ngộ. Cô khẽ cười, đứng lên bảo: “ Em ra ngoài phòng khách gọi điện, anh cứ từ từ thay quần áo”.
Chử Vân Hành nói: “ Để lát nữa anh đánh xe đưa em về”.
Triều Lộ lắc đầu: “ Em không đi”.
Chử Vân Hành ngẫm nghĩ: “ Muộn thế này, nếu anh có đưa em về cũng không an toàn…Như vậy cũng tốt”.
“ Vân Hành”. Triều Lộ ngồi xổm nhìn anh: “ Có chuyện này em nói cho anh biết. Em đã từng học về các phương pháp phòng thân của phụ nữ”.
Anh ngạc nhiên nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “ Ngốc nghếch”.
Cô cười theo: “ Khi nào có thời gian rảnh, xem ra em cần học thêm về quyền thuật và các thứ khác nữa”.
“ Anh đây được hẳn một nữ hiệp bảo vệ”.
“ Nói quá, nói quá rồi”. Triều Lộ xua tay.
Ánh mắt Chử Vân Hành lộ vẻ dịu dàng, ngữ khí rất trịnh trọng: “ Triều Lộ, không nói đùa nữa, em hãy hứa với anh. Nếu đi cùng anh mà gặp người xấu, em phải chăm sóc bản thân mình trước. Em là phụ nữ, cho dù có học kỹ năng phòng thân thì cũng không thể mạnh bằng đàn ông, đừng lấy đá chọi đá biết không?”. Giọng anh càng lúc càng nhỏ xuống: “ Anh…anh không thể bảo vệ được em”.
“ Em nhớ rồi”. Cô gật đầu: “ Em đi gọi điện cho mẹ đây”.
Triều Lộ gọi điện cho bà Hà Nhị Lan, chỉ nói là buổi tối có hẹn với Chử Vân Hành nhưng anh thấy cơ thể không thoải mái nên cô muốn ở lại chăm sóc. Ban đầu nói dối, cô hơi e ngại. Không ngờ mẹ cô nghe xong thì một chút trách cứ hoặc lo lắng đều không có. Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Chắc là Tiểu Chử bị bệnh rồi, bên cạnh không có người sao được, con đừng về nữa. Nếu ngày mai vẫn chưa khỏe thì con ở lại thêm một hôm đi”.
Triều Lộ đang định cúp máy, ngay cả câu “ chào mẹ” cũng chưa kịp nói thì bà Hạ Nhị Lan “ a lô, a lô” gọi lại. Cô lại đưa điện thoại lên sát tai nghe: “ Mẹ, con đây. Còn việc gì sao?”.
Đầu dây bên kia bà Hạ Nhị Lan úp úp mở mở, nghe tiếng Triều Lộ cuối cùng cũng thấp giọng, thần thần bí bí: “ Mẹ nói này con gái, Tiểu Chử đang ở bên cạnh à?”.
Triều Lộ nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, trả lời: “ Không, anh ấy đang ở trong phòng thay quần áo”.
“ Cái gì? Thay quần áo?”.
Triều Lộ biết lời mình nói đã dễ dàng khiến mẹ hiểu lầm. Cô vội vàng giải thích do anh mới từ ngoài về nên phải thay quần áo.
“ Triều Lộ, mẹ không lo chuyện ấy…Mẹ đang lo lắng về những điều không giống như con nghĩ”. Giọng của bà Hạ Nhị Lan càng trở nên nhỏ hơn: “ Mẹ thực sự thích Tiểu Chử, cậu ấy tàn tật không quan trọng. Chỉ là…Mẹ lo lắng về phương diện kia của cậu ấy…Tự con lưu ý nhé”.
Triều Lộ nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì với mẹ, chỉ biết bấm bấm điện thoại. Vừa lúc Chử Vân Hành mở cửa phòng đi ra. Cô nhìn anh, nhớ tới lời mẹ lại thấy ngượng ngùng không dám mở mắt khiến Chử Vân Hành lo lắng, đi đến bên hỏi: “ Dì Hạ nghe em nói sẽ ngủ ở đây nên không vui sao?”.
“ Không phải, chỉ là…Em luôn khiến mẹ phải lo lắng thôi”. Cô sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân khiến mẹ mình không yên tâm.
Cũng may Chử Vân Hành không nghĩ nhiều: “ Ngày mai em còn phải đi làm nên ngủ sớm đi. Trời nóng, em đi tắm rồi lấy áo ngủ của anh mà mặc, hơi rộng một chút đấy”.
Triều Lộ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, có thể trốn vào phòng tắm để trấn tĩnh cũng tốt. Vì thế cô theo Chử Vân Hành vào phòng ngủ, mang một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Ngón tay Triều Lộ vuốt ve chiếc tay vịn bằng kim loại mát lạnh lộ ra trong phòng tắm. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy nó nhưng đây lại là lần đầu tiên cô tưởng tượng đến hình dáng của Chử Vân Hành khi sử dụng tay vịn như thế nào. Cô nhắm mắt đứng trước gương, trong đầu dần dần phác họa ra hình ảnh của anh, mỗi nét bút đều được khắc sâu và rõ ràng.
Tắm rửa xong, cô mặc áo ngủ của Chử Vân Hành, lấy máy sấy làm khô tóc, nhìn vào gương lần nữa rồi mới đi ra. Cô biết bây giờ mình rất đẹp cho dù phải mặc chiếc áo ngủ nam rộng thùng thình nhưng không che được những đường cong lả lướt. Cô cũng không sợ Chử Vân Hành đối với cô sẽ nảy sinh cảm xúc. Cô tin tưởng anh là một chí nhân quân tử. Về phương diện khác, cô thừa nhận hy vọng chính mình trong mắt anh thật hấp dẫn và mê người. Bởi vậy, cô rất vui khi để anh thưởng thức vẻ đẹp của mình. Cô muốn anh yêu con người cô hơn – cô không nghĩ đây là một việc đáng xấu hổ.
Bộ ngủ của anh quả thật quá dài, rõ ràng cô đã xắn ống quần lên tận đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn nà. Cô để ý thấy ánh mắt của Chử Vân Hành đang ngồi ở bàn làm việc trước phòng ngủ lập tức dừng lại trên mắt cá chân mảnh mai của cô, ánh mắt ấy tràn ngập vẻ lưu luyến. Cô bĩu môi cười hài lòng – Cô biết ngày thường, gót chân của mình có đường cong rất đẹp. Như vậy, cô không có lý do gì không để người đàn ông của mình thưởng thức. Cô bước từng bước nhỏ tới bên cạnh Chử Vân Hành, mang theo ý cười: “ Hôm nay trời nóng, em sẽ tìm chiếc đệm mỏng trải ra đất để ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi”.
Thần sắc Chử Vân Hành khôi phục lại vẻ tự nhiên, chỉ chiếc giường rồi lại chỉ vào cô: “ Để anh ra phòng khách”.
“ Ở đây ngay cả một chiếc ghế dài cũng không có, anh định ngủ thế nào?”
“ Anh không ngủ, vừa lúc cả đêm cần phải tìm ít tài liệu nhưng không sao, trước kia không phải anh chưa từng thức đêm”. Anh nói.
“ Ở đây phòng ngủ cũng là thư phòng, anh mang các thứ ra kia sẽ không thuận tiện. Em không ngăn cản anh phải thức đêm tra cứu tài liệu. Anh cứ ở đây đi, còn em sẽ ngủ”. Triều Lộ nói xong liền không khách khí tới bên giường ngồi xuống, co hai chân ngả đầu xuống gối, khép mắt lại.
“ Anh mở đèn em có ngủ được không?”.
“ Ngủ được”.
“ Còn tiếng đánh máy và giở sách thì sao?”.
“ Ngủ được”. Cô lẩm bẩm, dường như rất mệt mỏi.
Sau đó, cô cảm thấy cơ thể được bao phủ bởi một lớp chăn mỏng. Cô không thể không mở mắt ra bắt gặp ngay cái nhìn của anh.
Anh hơi khom lưng, chiếc nạng bị đặt qua một bên, vươn tay phải sờ vầng trán rộng của cô, sau đó mới cầm lấy nạng chống, lui một bước nhỏ, quay lại ngồi lên ghế.” Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng”.
“ Vâng”. Triều Lộ trở mình quay lưng, tim đập mạnh, giả bộ ngủ tiếp.
Tới nửa đêm, Triều Lộ đang mơ màng ngủ thật sự, cô mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó rơi xuống nền nhà, sau đó vang lên tiếng dép lê đi đến quét trên mặt đất. Toàn bộ ý thức của cô vẫn chưa tỉnh táo, chỉ hơi nghiêng người, chậm rãi mở mắt.
“ Vẫn khiến em thức giấc”. Chử Vân Hành vịn mép giường, cúi xuống nhặt chiếc nạng rơi trên nền nhà. Lúc đứng dậy, anh chạm phải ánh mắt cô.
Giọng nói Chử Vân Hành trong ý thức mông lung của Triều Lộ nghe vô cùng mềm mại khiến cô tỉnh táo hơn tám phần, cô chống người ngồi dậy hỏi: “ Anh sao vậy?”.
“ Anh ngồi lâu nên muốn đứng lên vận động vài bước, duỗi tay ra không nắm được nạng làm nó rơi mất”.
“ Người anh có việc gì không?”.
“ Không sao, chỉ có chân hơi tê một chút”.
Cô vén chiếc chăn mỏng ra, đỡ anh ngồi lên giường: “ Để em xoa bóp cho anh được không?”.
“ Được”.
Cô để đầu gối đặt sau thắt lưng anh: “ Em nhấn không mạnh, chỗ nào làm không tốt, anh nói cho em biết. Nhất định chỉ có anh mới biết rõ về cơ thể mình, đừng chịu đựng không nói ra”.
“ Em đừng quá coi trọng như vậy, anh nghĩ em muốn xoa bóp thể nào thì xoa bóp”.
Triều Lộ cười khẽ: “ Thật à?”. Cô đang quỳ trên giường, hai tay không vội mà chậm rãi xoa bóp đùi phải của anh, nhẹ nhàng nói: “ Cái chân này của anh cả ngày mang nặng chắc chắn sẽ thấy mệt mỏi nhất”. Xoa bóp một lúc, cô cúi đầu hôn lên đầu gối phải của anh. “ Quan trọng như vậy nên phải hết sức yêu quý”.
Toàn thân Chử Vân Hành run lên: “ Triều Lộ…”.
Đôi mắt cô một lần nữa nhìn sang chân trái. Cô chưa từng tỉ mỉ nhìn qua chiếc chân này. Chử Vân Hành tuy mặc quần dài nhưng để lộ mắt cá chân lỏng lẻo, mặc dù không đáng kể nhưng mảnh mai hơn chân phải. Mu bàn chân hơi cong, lòng bàn chân có dấu hiệu vẹo nhẹ.
Tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn chân anh như sợ chạm phải một thứ đồ dễ vỡ. Xúc cảm nơi đó và chân trái của anh luôn lạnh lẽo giống nhau. Chiếc chân trái bại liệt hơi cử động một chút, cô nhận ra vẻ căng thẳng của Vân Hành.
“ Anh có cảm giác đúng không?”.
“ Đúng vậy, tuy rằng không quá nhạy cảm, cũng…không có lực. Chỉ là, anh không cảm thấy gì hết”.
“ Hơn nữa, có lúc nó còn cho anh biết tay đúng không?”. Sau khi Triều Lộ kết giao với anh, cô đã tìm hiểu không ít tài liệu về chứng bệnh liệt nửa người. Cô biết anh bị liệt tứ chi như vậy sẽ thường xuyên phát sinh co rút, khiến anh vô cùng đau đớn.
“ Thành thói quen rồi”. Chử Vân Hành nâng thẳng thắt lưng, kề sát mặt cô: “ Triều Lộ, anh không yêu cầu em phải chấp nhận toàn bộ cơ thể này. Anh cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được nó thì làm sao có thể bắt em ngay lập tức đồng ý. Em không cần cảm thấy áp lực đâu”.
Triều Lộ lắc đầu: “ Chấp nhận anh không có gì áp lực cả”. Cô nâng bàn chân anh rồi cúi xuống hôn lên đầu những ngón chân bị co rút. Đôi môi nóng mang theo cảm xúc khắc lên những ngón chân lạnh, càng kích thích sự thương tiếc sâu trong lòng cô. Thật lâu sau cô nhìn anh cười thành tâm: “ Chiếc chân này phải chịu quá nhiều đau đớn, về sau càng phải chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu anh xấu hổ vì nó thì đừng lo, đã có em yêu thương nó thay anh”.
Chử Vân Hành không nói gì, cô chỉ nghe thấy dường như trong mũi anh tiếng hít thở khe khẽ. Trong đêm hè tĩnh mịch, tiếng thở rất nhẹ và rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng đặt chân trái của anh lên giường, tiếp tục xoa bóp đến mắt cá và bắp chân của anh. Dần dần chân anh trở nên cứng ngắc, cô phát giác ra điểm lạ liền ngẩng đầu nhìn thấy trán anh đang rịn đầy mồ hôi.
“ Triều Lộ”. Cổ họng anh chuyển động, giọng nói mờ mịt. “ Em dừng lại đi”. Anh với tay đặt lên chiếc nạng nhưng chiếc nạng lại bị rơi xuống nền nhà. Nét mặt anh lộ vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn. Thậm chí anh còn nhắm mắt không nhìn vào cô, chỉ nặng nề buông một câu: “ Lấy nạng cho anh”. Thanh âm tràn đầy áp lực và kiềm chế.
Triều Lộ im lặng đưa bàn tay tham lam hướng vòm ngực của Chử Vân Hành, cô cảm nhận trái tim đang đập trong cơ thể anh. Đường viền cổ áo choàng tắm hơi thấp, khi các đầu ngón tay của cô chạm phải da thịt anh, ấm áp, mịn màng, trắng trẻo và nhẵn nhụi không giống với làn da đàn ông. Cơ thể này từng trải qua tai nạn xe hơi cực kỳ tàn khốc. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy phải mang theo thân hình tàn phế sống nốt quãng đời còn lại. Nghĩ đến điều đó cô thấy đau thay cho Chử Vân Hành rồi nhịn không được tìm nơi trái tim anh cúi xuống hôn khẽ.
Chử Vân Hành không có ý hùa theo cô nhưng cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc. “ Triều Lộ”. Anh vẫn cẩn thận duy trì thăng bằng, chỉ có bờ vai là hơi chuyển động. “ Em để anh thay quần áo trước đã. Em cũng nên gọi điện về nhà, đừng để dì lo lắng . Bây giờ đã khuya lắm rồi”.
Triều Lộ ngước lên bắt gặp trong ánh mắt lấp lánh của anh một tia sáng nhỏ, gương mặt hơi ửng đỏ. Cô chợt nhớ tới ngày ấy, mẹ có nhắc đến hai từ “ ngọn lửa” , trong lòng có phần giác ngộ. Cô khẽ cười, đứng lên bảo: “ Em ra ngoài phòng khách gọi điện, anh cứ từ từ thay quần áo”.
Chử Vân Hành nói: “ Để lát nữa anh đánh xe đưa em về”.
Triều Lộ lắc đầu: “ Em không đi”.
Chử Vân Hành ngẫm nghĩ: “ Muộn thế này, nếu anh có đưa em về cũng không an toàn…Như vậy cũng tốt”.
“ Vân Hành”. Triều Lộ ngồi xổm nhìn anh: “ Có chuyện này em nói cho anh biết. Em đã từng học về các phương pháp phòng thân của phụ nữ”.
Anh ngạc nhiên nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “ Ngốc nghếch”.
Cô cười theo: “ Khi nào có thời gian rảnh, xem ra em cần học thêm về quyền thuật và các thứ khác nữa”.
“ Anh đây được hẳn một nữ hiệp bảo vệ”.
“ Nói quá, nói quá rồi”. Triều Lộ xua tay.
Ánh mắt Chử Vân Hành lộ vẻ dịu dàng, ngữ khí rất trịnh trọng: “ Triều Lộ, không nói đùa nữa, em hãy hứa với anh. Nếu đi cùng anh mà gặp người xấu, em phải chăm sóc bản thân mình trước. Em là phụ nữ, cho dù có học kỹ năng phòng thân thì cũng không thể mạnh bằng đàn ông, đừng lấy đá chọi đá biết không?”. Giọng anh càng lúc càng nhỏ xuống: “ Anh…anh không thể bảo vệ được em”.
“ Em nhớ rồi”. Cô gật đầu: “ Em đi gọi điện cho mẹ đây”.
Triều Lộ gọi điện cho bà Hà Nhị Lan, chỉ nói là buổi tối có hẹn với Chử Vân Hành nhưng anh thấy cơ thể không thoải mái nên cô muốn ở lại chăm sóc. Ban đầu nói dối, cô hơi e ngại. Không ngờ mẹ cô nghe xong thì một chút trách cứ hoặc lo lắng đều không có. Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Chắc là Tiểu Chử bị bệnh rồi, bên cạnh không có người sao được, con đừng về nữa. Nếu ngày mai vẫn chưa khỏe thì con ở lại thêm một hôm đi”.
Triều Lộ đang định cúp máy, ngay cả câu “ chào mẹ” cũng chưa kịp nói thì bà Hạ Nhị Lan “ a lô, a lô” gọi lại. Cô lại đưa điện thoại lên sát tai nghe: “ Mẹ, con đây. Còn việc gì sao?”.
Đầu dây bên kia bà Hạ Nhị Lan úp úp mở mở, nghe tiếng Triều Lộ cuối cùng cũng thấp giọng, thần thần bí bí: “ Mẹ nói này con gái, Tiểu Chử đang ở bên cạnh à?”.
Triều Lộ nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, trả lời: “ Không, anh ấy đang ở trong phòng thay quần áo”.
“ Cái gì? Thay quần áo?”.
Triều Lộ biết lời mình nói đã dễ dàng khiến mẹ hiểu lầm. Cô vội vàng giải thích do anh mới từ ngoài về nên phải thay quần áo.
“ Triều Lộ, mẹ không lo chuyện ấy…Mẹ đang lo lắng về những điều không giống như con nghĩ”. Giọng của bà Hạ Nhị Lan càng trở nên nhỏ hơn: “ Mẹ thực sự thích Tiểu Chử, cậu ấy tàn tật không quan trọng. Chỉ là…Mẹ lo lắng về phương diện kia của cậu ấy…Tự con lưu ý nhé”.
Triều Lộ nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì với mẹ, chỉ biết bấm bấm điện thoại. Vừa lúc Chử Vân Hành mở cửa phòng đi ra. Cô nhìn anh, nhớ tới lời mẹ lại thấy ngượng ngùng không dám mở mắt khiến Chử Vân Hành lo lắng, đi đến bên hỏi: “ Dì Hạ nghe em nói sẽ ngủ ở đây nên không vui sao?”.
“ Không phải, chỉ là…Em luôn khiến mẹ phải lo lắng thôi”. Cô sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân khiến mẹ mình không yên tâm.
Cũng may Chử Vân Hành không nghĩ nhiều: “ Ngày mai em còn phải đi làm nên ngủ sớm đi. Trời nóng, em đi tắm rồi lấy áo ngủ của anh mà mặc, hơi rộng một chút đấy”.
Triều Lộ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, có thể trốn vào phòng tắm để trấn tĩnh cũng tốt. Vì thế cô theo Chử Vân Hành vào phòng ngủ, mang một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Ngón tay Triều Lộ vuốt ve chiếc tay vịn bằng kim loại mát lạnh lộ ra trong phòng tắm. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy nó nhưng đây lại là lần đầu tiên cô tưởng tượng đến hình dáng của Chử Vân Hành khi sử dụng tay vịn như thế nào. Cô nhắm mắt đứng trước gương, trong đầu dần dần phác họa ra hình ảnh của anh, mỗi nét bút đều được khắc sâu và rõ ràng.
Tắm rửa xong, cô mặc áo ngủ của Chử Vân Hành, lấy máy sấy làm khô tóc, nhìn vào gương lần nữa rồi mới đi ra. Cô biết bây giờ mình rất đẹp cho dù phải mặc chiếc áo ngủ nam rộng thùng thình nhưng không che được những đường cong lả lướt. Cô cũng không sợ Chử Vân Hành đối với cô sẽ nảy sinh cảm xúc. Cô tin tưởng anh là một chí nhân quân tử. Về phương diện khác, cô thừa nhận hy vọng chính mình trong mắt anh thật hấp dẫn và mê người. Bởi vậy, cô rất vui khi để anh thưởng thức vẻ đẹp của mình. Cô muốn anh yêu con người cô hơn – cô không nghĩ đây là một việc đáng xấu hổ.
Bộ ngủ của anh quả thật quá dài, rõ ràng cô đã xắn ống quần lên tận đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn nà. Cô để ý thấy ánh mắt của Chử Vân Hành đang ngồi ở bàn làm việc trước phòng ngủ lập tức dừng lại trên mắt cá chân mảnh mai của cô, ánh mắt ấy tràn ngập vẻ lưu luyến. Cô bĩu môi cười hài lòng – Cô biết ngày thường, gót chân của mình có đường cong rất đẹp. Như vậy, cô không có lý do gì không để người đàn ông của mình thưởng thức. Cô bước từng bước nhỏ tới bên cạnh Chử Vân Hành, mang theo ý cười: “ Hôm nay trời nóng, em sẽ tìm chiếc đệm mỏng trải ra đất để ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi”.
Thần sắc Chử Vân Hành khôi phục lại vẻ tự nhiên, chỉ chiếc giường rồi lại chỉ vào cô: “ Để anh ra phòng khách”.
“ Ở đây ngay cả một chiếc ghế dài cũng không có, anh định ngủ thế nào?”
“ Anh không ngủ, vừa lúc cả đêm cần phải tìm ít tài liệu nhưng không sao, trước kia không phải anh chưa từng thức đêm”. Anh nói.
“ Ở đây phòng ngủ cũng là thư phòng, anh mang các thứ ra kia sẽ không thuận tiện. Em không ngăn cản anh phải thức đêm tra cứu tài liệu. Anh cứ ở đây đi, còn em sẽ ngủ”. Triều Lộ nói xong liền không khách khí tới bên giường ngồi xuống, co hai chân ngả đầu xuống gối, khép mắt lại.
“ Anh mở đèn em có ngủ được không?”.
“ Ngủ được”.
“ Còn tiếng đánh máy và giở sách thì sao?”.
“ Ngủ được”. Cô lẩm bẩm, dường như rất mệt mỏi.
Sau đó, cô cảm thấy cơ thể được bao phủ bởi một lớp chăn mỏng. Cô không thể không mở mắt ra bắt gặp ngay cái nhìn của anh.
Anh hơi khom lưng, chiếc nạng bị đặt qua một bên, vươn tay phải sờ vầng trán rộng của cô, sau đó mới cầm lấy nạng chống, lui một bước nhỏ, quay lại ngồi lên ghế.” Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng”.
“ Vâng”. Triều Lộ trở mình quay lưng, tim đập mạnh, giả bộ ngủ tiếp.
Tới nửa đêm, Triều Lộ đang mơ màng ngủ thật sự, cô mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó rơi xuống nền nhà, sau đó vang lên tiếng dép lê đi đến quét trên mặt đất. Toàn bộ ý thức của cô vẫn chưa tỉnh táo, chỉ hơi nghiêng người, chậm rãi mở mắt.
“ Vẫn khiến em thức giấc”. Chử Vân Hành vịn mép giường, cúi xuống nhặt chiếc nạng rơi trên nền nhà. Lúc đứng dậy, anh chạm phải ánh mắt cô.
Giọng nói Chử Vân Hành trong ý thức mông lung của Triều Lộ nghe vô cùng mềm mại khiến cô tỉnh táo hơn tám phần, cô chống người ngồi dậy hỏi: “ Anh sao vậy?”.
“ Anh ngồi lâu nên muốn đứng lên vận động vài bước, duỗi tay ra không nắm được nạng làm nó rơi mất”.
“ Người anh có việc gì không?”.
“ Không sao, chỉ có chân hơi tê một chút”.
Cô vén chiếc chăn mỏng ra, đỡ anh ngồi lên giường: “ Để em xoa bóp cho anh được không?”.
“ Được”.
Cô để đầu gối đặt sau thắt lưng anh: “ Em nhấn không mạnh, chỗ nào làm không tốt, anh nói cho em biết. Nhất định chỉ có anh mới biết rõ về cơ thể mình, đừng chịu đựng không nói ra”.
“ Em đừng quá coi trọng như vậy, anh nghĩ em muốn xoa bóp thể nào thì xoa bóp”.
Triều Lộ cười khẽ: “ Thật à?”. Cô đang quỳ trên giường, hai tay không vội mà chậm rãi xoa bóp đùi phải của anh, nhẹ nhàng nói: “ Cái chân này của anh cả ngày mang nặng chắc chắn sẽ thấy mệt mỏi nhất”. Xoa bóp một lúc, cô cúi đầu hôn lên đầu gối phải của anh. “ Quan trọng như vậy nên phải hết sức yêu quý”.
Toàn thân Chử Vân Hành run lên: “ Triều Lộ…”.
Đôi mắt cô một lần nữa nhìn sang chân trái. Cô chưa từng tỉ mỉ nhìn qua chiếc chân này. Chử Vân Hành tuy mặc quần dài nhưng để lộ mắt cá chân lỏng lẻo, mặc dù không đáng kể nhưng mảnh mai hơn chân phải. Mu bàn chân hơi cong, lòng bàn chân có dấu hiệu vẹo nhẹ.
Tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn chân anh như sợ chạm phải một thứ đồ dễ vỡ. Xúc cảm nơi đó và chân trái của anh luôn lạnh lẽo giống nhau. Chiếc chân trái bại liệt hơi cử động một chút, cô nhận ra vẻ căng thẳng của Vân Hành.
“ Anh có cảm giác đúng không?”.
“ Đúng vậy, tuy rằng không quá nhạy cảm, cũng…không có lực. Chỉ là, anh không cảm thấy gì hết”.
“ Hơn nữa, có lúc nó còn cho anh biết tay đúng không?”. Sau khi Triều Lộ kết giao với anh, cô đã tìm hiểu không ít tài liệu về chứng bệnh liệt nửa người. Cô biết anh bị liệt tứ chi như vậy sẽ thường xuyên phát sinh co rút, khiến anh vô cùng đau đớn.
“ Thành thói quen rồi”. Chử Vân Hành nâng thẳng thắt lưng, kề sát mặt cô: “ Triều Lộ, anh không yêu cầu em phải chấp nhận toàn bộ cơ thể này. Anh cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được nó thì làm sao có thể bắt em ngay lập tức đồng ý. Em không cần cảm thấy áp lực đâu”.
Triều Lộ lắc đầu: “ Chấp nhận anh không có gì áp lực cả”. Cô nâng bàn chân anh rồi cúi xuống hôn lên đầu những ngón chân bị co rút. Đôi môi nóng mang theo cảm xúc khắc lên những ngón chân lạnh, càng kích thích sự thương tiếc sâu trong lòng cô. Thật lâu sau cô nhìn anh cười thành tâm: “ Chiếc chân này phải chịu quá nhiều đau đớn, về sau càng phải chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu anh xấu hổ vì nó thì đừng lo, đã có em yêu thương nó thay anh”.
Chử Vân Hành không nói gì, cô chỉ nghe thấy dường như trong mũi anh tiếng hít thở khe khẽ. Trong đêm hè tĩnh mịch, tiếng thở rất nhẹ và rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng đặt chân trái của anh lên giường, tiếp tục xoa bóp đến mắt cá và bắp chân của anh. Dần dần chân anh trở nên cứng ngắc, cô phát giác ra điểm lạ liền ngẩng đầu nhìn thấy trán anh đang rịn đầy mồ hôi.
“ Triều Lộ”. Cổ họng anh chuyển động, giọng nói mờ mịt. “ Em dừng lại đi”. Anh với tay đặt lên chiếc nạng nhưng chiếc nạng lại bị rơi xuống nền nhà. Nét mặt anh lộ vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn. Thậm chí anh còn nhắm mắt không nhìn vào cô, chỉ nặng nề buông một câu: “ Lấy nạng cho anh”. Thanh âm tràn đầy áp lực và kiềm chế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook