Nửa Vòng Tròn
-
Chương 21: Âm thầm chịu đựng
Quán cà phê này không lớn, lúc Phương Uẩn Châu đang tìm chỗ trống thì nhìn thấy Triều Lộ.
“ Hi! Triều Lộ, thật khéo”.
Triều Lộ làm bộ bình tĩnh mỉm cười: “ Vâng. Để em giới thiệu mọi người – Anh ấy là Tony, ông chủ của em”. Bắt gặp tầm mắt của Uẩn Châu dừng lại ở hai người đang ngồi đối diện với mình, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ vào Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu: “ Còn đây là hai người bạn của em – Chử Vân Hành, Lâm Thư Tiếu”.
Cô thấy đáy mắt Chử Vân Hành đang sáng rực trong thoáng chốc bỗng trở nên u ám. Cô biết mình hàm hồ giới thiệu như vậy là đã xúc phạm tới anh. Mặc dù vậy, anh vẫn nhanh chóng khôi phục lại thần thái như bình thường, thậm chí còn chống tay trên mặt bàn, đứng lên lịch sự bắt tay Phương Uẩn Châu: “ Rất vui được gặp anh”.
Ánh mắt Phương Uẩn Châu hơi ngừng lại khi nhìn thấy chiếc nạng dựng cạnh tường, tựa hồ như không để ý đến việc này, anh quay sang hỏi Triều Lộ: “ Có ngại anh ngồi ở đây không?”. Sau đó ánh mắt lại chuyển sang phía Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu.
Triều Lộ nhìn xung quanh thấy trong quán gần như không còn chỗ trống. Còn hai chiếc ghế thì phải ghép bàn với người lạ. Phương Uẩn Châu nếu muốn ngồi cùng, cô cũng ngại từ chối. Huống chi, bọn cô lại đang định đi: “ Tất nhiên là không có gì phải ngại, chỉ là bọn em uống nước xong rồi, đang chuẩn bị đi thôi”.
“ Nếu có việc, xin cứ tự nhiên”. Giọng nói của Phương Uẩn Châu thản nhiên và hơi thất vọng.
Chử Vân Hành lên tiếng: “ Triều Lộ, em vừa mới bị đụng đầu, nghỉ một lát rồi hãy đi. Chúng ta không vội mà”.
“ Em bị đụng đầu à?”. Phương Uẩn Châu cau mày, nhìn chăm chú lên đầu Triều Lộ, tựa như muốn kiểm tra thương tích xem có sao không: “ Người trong quán cà phê cùng lắm bị choáng váng bởi cà phê (1), em bị đụng đầu vào đâu vậy? Có nghiêm trọng không?”.
Triều Lộ lúng túng, một câu nói cũng không nên lời. Cả hai đều im lặng.
Phương Uẩn Châu cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá mức thân thiết nên bộ dạng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “ Nếu cần, sáng mai Triều Lộ có thể đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy đi làm. Lúc về, nhớ xin phép lên cấp trên”.
Đầu Triều Lộ thật sự còn đau hơn cả việc bị cánh cửa va phải. Nhưng bản thân cô cho rằng, về điểm này là do cô gieo gió thì gặt bão. Cô liếm môi trả lời: “ Em nghĩ không có gì đáng ngại. Em…em ngồi một lát là được rồi”.
Vì ngồi chung một bàn nên không tránh khỏi việc trò chuyện. Tất nhiên, suy nghĩ của Triều Lộ lúc này đang mông lung, gương mặt của Lâm Thư Tiếu thì hiện lên vẻ hờ hững. Còn lại Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu thỉnh thoảng chuyện trò để không khí thêm cởi mở.
“ Chử tiên sinh đang làm việc ở đâu?”.
“ Tôi dạy học ở trường”.
“ Vậy à? Anh dạy cấp mấy?”.
“ Tôi đang giảng dạy tại một trường đại học”.
Nét mặt Phương Uẩn Châu cho thấy sự ngạc nhiên rõ ràng nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh nhạt: “ Chử tiên sinh thật không đơn giản”.
Chử Vân Hành so với Phương Uẩn Châu càng lãnh đạm hơn: “ Nghiên cứu kiến thức không phải là việc đơn giản nhưng rất thú vị”.
Câu trả lời có vẻ làm Phương Uẩn Châu bất ngờ. Dường như Phương Uẩn Châu phải mất vài giây mới hiểu được lời anh nói, sau đó gật đầu mỉm cười: “ Tôi thấy được điều đó. Nhìn anh toát lên sự thú vị”.
Chử Vân Hành cười cười, đột nhiên hỏi Triều Lộ: “ Nếu em còn muốn ngồi thêm chi bằng gọi thêm một ít bánh ngọt?”. Anh đưa mắt nhìn Thư Tiếu: “ Thư Tiếu, em cũng ăn gì đi?”.
Phương Uẩn Châu nói: “ Tôi sơ suất quá, vẫn là Chử tiên sinh chu đáo”. Anh còn cười nói thêm: “ Hai vị là bạn tốt của Triều Lộ, hôm nay để tôi mời mọi người”.
Lâm Thư Tiếu trả lời: “ Tôi thấy anh bình thường nhất định là một thủ trưởng tốt, không chỉ đối xử tốt với cấp dưới mà đối với bạn bè của nhân viên cũng rất hào phóng”. Thư Tiếu nói bằng giọng ôn tồn, nghe qua giống như lời khen bình thường. Chỉ có Triều Lộ trong lòng hiểu rõ lời nói đó có ý tứ khác.
“ Vậy không cần phải khách sáo”. Chử Vân Hành cười miễn cưỡng: “ Chúng tôi coi như nhờ Triều Lộ mà được hưởng lộc”.
“ Vân Hành, anh quên là nhà em đang làm gì à? Nhà em không phải đang mở tiệm cà phê sao? Chúng ta có cần thiết phải chạy đến đây nhờ lộc của người khác để uống cà phê không? Anh thích uống cà phê chứ gì? Đi nào, em sẽ mời anh”. Tiếng cười của Thư Tiếu không lớn nhưng có thể nghe ra cô ấy đang tức giận. Thư Tiếu cầm túi lên, dáng vẻ như muốn đi ngay lập tức.
Chử Vân Hành vươn tay phải giữ chặt cô ấy lại, mang theo ánh mắt khẩn cầu: “ Thư Tiếu, Phương tiên sinh có ý tốt, em bỏ đi, anh ấy sẽ khó xử”.
“ Anh quan tâm đến sự khó xử của người ta à?”. Lâm Thư Tiếu quắc mắt: “ Em sẽ ở lại, em nghĩ em làm sao mà chịu đựng nổi bốn chữ ấy”.
Tất nhiên, Phương Uẩn Châu không hiểu rõ sự tình, còn tưởng Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu là vợ chồng son cãi nhau liền hạ giọng hỏi Triều Lộ: “ Bạn bè của em cãi nhau sao em không khuyên nhủ?”.
Rốt cuộc, Triều Lộ nhịn không nổi, đáp: “ Uẩn Châu, Chử Vân Hành là bạn trai em”.
Giọng cô hơi cao một chút, đủ để mọi người đang ngồi có thể nghe thấy.
Bốn người không ai nói lên lời. Vẫn là Chử Vân Hành lấy lại tinh thần trước, gọi bồi bàn tới: “ Để tôi mời”.
Xong xuôi, Phương Uẩn Châu nhìn Chử Vân Hành đứng dậy đi ra trước tiên, anh lập tức quay lại nhìn Triều Lộ bằng nét mặt kinh ngạc khó có thể tin được. Triều Lộ sớm nghĩ đến việc này, chuyện xảy ra trước mắt, ngược lại, cô khá bình tĩnh, giống như lúc đến, cô đi sang bên phải Chử Vân Hành.
“ Có cần tôi đưa mọi người về không?”. Phương Uẩn Châu đứng trước cửa quán hỏi.
“ Không cần, để tôi đưa”. Lâm Thư Tiếu ôn hòa nói.
Phương Uẩn Châu cũng không nài ép, bốn người ở bãi đỗ xe nói lời tạm biệt, ngồi trên hai chiếc xe khác nhau mỗi người một ngả.
Không ai nhắc tới việc đến nhà hàng khác ăn tối.
Lâm Thư Tiếu buồn bực lái xe, còn Triều Lộ và Vân Hành ngồi sau im lặng.
“ Để em đưa anh về trước, lát nữa sẽ đưa Đổng tiểu thư ”. Lâm Thư Tiếu lái xe rốt cục cũng mở miệng.
Giọng Chử Vân Hành nghe như không có sức sống: “ Nhà anh ở xa, em đưa Triều Lộ về trước đi”.
“ Chính vì nhà anh xa nên phải đưa anh về trước. Nhà em và nhà anh không tiện đường. Chở anh về xong rồi đưa cô ấy, em về nhà cũng tiện hơn”.
Lúc này, ở trong xe, không ai còn có tâm trạng để so đo. Cuối cùng thì đi đường nào là tốt nhất không cần phải bàn bạc thêm, mặc cho Thư Tiếu lái xe tự quyết định.
Triều Lộ liếc trộm Chử Vân Hành đang nhắm mắt, đầu hơi cúi, hình như anh thật sự rất mệt mỏi, tóc mái ngắn ngủn che phủ hàng mi, tay trái đặt trên đùi. Nếu Triều Lộ không nhìn tay phải anh đang nắm chặt chiếc nạng, có lẽ sẽ tưởng nhầm anh đã mất đi ý thức và ngủ say.
“ Vân Hành…”. Trong lòng Triều Lộ có hàng nghìn lời muốn nói nhưng lại không thể thốt lên lời, chỉ biết thì thầm một câu: “ Em sai rồi…”.
Chử Vân Hành chậm rãi mở mắt, buông lỏng tay cầm nạng, tay phải đan vào bàn tay trái của Triều Lộ: “ Anh hiểu”.
Triều Lộ nghe anh nói vậy, tâm trạng càng thêm u ám: Anh hiểu, bởi anh thông minh. Anh giỏi quan sát nên làm sao không hiểu được tâm trạng của cô ngày hôm nay. Anh hiểu, bởi anh luôn luôn nhẫn nại, càng nhẫn nại thì anh càng bị ủy khuất và tổn thương.
“ Triều Lộ”. Nụ cười của Chử Vân Hành có chút thê lương: “ Thực xin lỗi, hôm nay ngay cả bữa cơm tối tử tế anh cũng không mời được em. Lần sau anh mời bù vậy”.
Khi anh thốt ra ba từ “ thưc xin lỗi”, trong lòng cô chợt hiện lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Cô sợ tiếp theo đó anh sẽ nói “ chia tay”. Nghe anh nói: “ Lần sau mời bù” cô mới như trút được gánh nặng, kìm nén nước mắt gật đầu: “ Vâng, để lần sau vậy…Cũng là do em mời mà”. Chừng nào cô và anh chưa đi đến kết thúc thì ai mời ai có quan trọng gì đâu.
Dường như Chử Vân Hành cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên nụ cười khoan dung.
Triều Lộ không nói chuyện, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé co quắp của anh, cúi xuống hôn lên từng đầu ngón tay.
Khu đất dưới nhà rất vắng vẻ, không có người hoặc xe qua lại, Chử Vân Hành xuống thẳng cửa xe bên trái rồi vòng sang bên phải, cúi xuống cửa xe phía Triều Lộ nói nhỏ: “ Đừng gò ép bản thân quá chặt, anh nghĩ…Chúng ta còn có nhiều thời gian. Sau này…anh sẽ không đột ngột đến công ty tìm em”. Giọng anh hơi mệt mỏi, ủ rũ, từng chữ trĩu nặng như chì. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn chân thành và nhẹ nhàng, không chút nào mang theo ý trách cứ hoặc dồn ép.
Không người bình thường nào sau khi bị đả kích có thể dễ dàng vứt bỏ sự yếu đuối.
Triều Lộ tự nhận giờ phút này không nên nói điều gì với anh là tốt nhất, vì vậy cô chỉ khẽ gật đầu, buông lời tạm biệt. Nhìn anh đi đến cửa nhà, Lâm Thư Tiếu mới lái xe rời đi.
Cô và Lâm Thư Tiếu hoàn toàn không giống người quen. Cô biết, biểu hiện của cô hôm nay, Lâm Thư Tiếu có đầy đủ lý do để không thích cô, cô cũng không muốn mắc nợ ân huệ. Chờ xe đến cửa tiểu khu, cô liền nói: “ Lâm tiểu thư, tôi và cô chưa chắc đã cùng đường, thời gian không còn sớm, để tôi tự bắt xe về, cô cứ về trước đi”.
Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu, mắt nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, khách khí: “ Ở đây là ngoại thành, xung quanh là các trường đại học. Bây giờ không có nhiều xe, cứ để tôi đưa về, cô nói địa chỉ đi”.
“ Tôi ở tiểu khu hóa chất”. Triều Lộ không khách sáo nói địa chỉ.
“ Ồ. Cha mẹ cô làm việc ở nhà máy hóa chất à?”.
“ Là trước kia”. Triều Lộ không định che đậy toàn bộ chuyện gia đình nên nói cho cô ấy nghe: “ Mấy năm trước nhà máy hóa chất của thành phố đóng cửa nên họ đã ra ngoài làm việc khác”.
Lâm Thư Tiếu cũng không định hỏi thêm chuyện nhà Triều Lộ nên ngừng lại.
Suốt mười phút, Lâm Thư Tiếu không nói chuyện gì với Triều Lộ. Triều Lộ cảm thấy cơ thể và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cứ thế nhắm mắt ngủ một giấc. Không ngờ, thân xe bỗng chấn động, theo quán tính người cô bị đập về phía trước. Cô nhất thời giật mình tỉnh giấc, không biết chuyện gì xảy ra.
“ Thực xin lỗi, tôi không nên phanh gấp như vậy…”. Lâm Thư Tiếu dừng xe bên đường, lấy tay xoa huyệt thái dương, nói xin lỗi.
Triều Lộ hết hồn nhìn bốn phía, thở phào một cái: “ Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi. Nếu cần thì dừng xe, lát nữa hãy đi tiếp”.
Lâm Thư Tiếu im lặng một lúc, quay đầu nói: “ Đổng tiểu thư, nếu không mạo muội, tôi muốn mời cô đến nhà uống cà phê”.
Triều Lộ nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lâm Thư Tiếu cười hiền lành: “ Chắc vừa rồi ở quán cà phê Vân Nam cô đã bị tôi dọa. Tôi không có ác ý gì hết, chỉ là do tính tình hơi nóng nảy. Vân Hành là bạn tốt của tôi, mà cô lại là bạn gái của anh ấy, không thể cho tôi một cơ hội để hiểu hơn về cô sao?”.
“ Hi! Triều Lộ, thật khéo”.
Triều Lộ làm bộ bình tĩnh mỉm cười: “ Vâng. Để em giới thiệu mọi người – Anh ấy là Tony, ông chủ của em”. Bắt gặp tầm mắt của Uẩn Châu dừng lại ở hai người đang ngồi đối diện với mình, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ vào Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu: “ Còn đây là hai người bạn của em – Chử Vân Hành, Lâm Thư Tiếu”.
Cô thấy đáy mắt Chử Vân Hành đang sáng rực trong thoáng chốc bỗng trở nên u ám. Cô biết mình hàm hồ giới thiệu như vậy là đã xúc phạm tới anh. Mặc dù vậy, anh vẫn nhanh chóng khôi phục lại thần thái như bình thường, thậm chí còn chống tay trên mặt bàn, đứng lên lịch sự bắt tay Phương Uẩn Châu: “ Rất vui được gặp anh”.
Ánh mắt Phương Uẩn Châu hơi ngừng lại khi nhìn thấy chiếc nạng dựng cạnh tường, tựa hồ như không để ý đến việc này, anh quay sang hỏi Triều Lộ: “ Có ngại anh ngồi ở đây không?”. Sau đó ánh mắt lại chuyển sang phía Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu.
Triều Lộ nhìn xung quanh thấy trong quán gần như không còn chỗ trống. Còn hai chiếc ghế thì phải ghép bàn với người lạ. Phương Uẩn Châu nếu muốn ngồi cùng, cô cũng ngại từ chối. Huống chi, bọn cô lại đang định đi: “ Tất nhiên là không có gì phải ngại, chỉ là bọn em uống nước xong rồi, đang chuẩn bị đi thôi”.
“ Nếu có việc, xin cứ tự nhiên”. Giọng nói của Phương Uẩn Châu thản nhiên và hơi thất vọng.
Chử Vân Hành lên tiếng: “ Triều Lộ, em vừa mới bị đụng đầu, nghỉ một lát rồi hãy đi. Chúng ta không vội mà”.
“ Em bị đụng đầu à?”. Phương Uẩn Châu cau mày, nhìn chăm chú lên đầu Triều Lộ, tựa như muốn kiểm tra thương tích xem có sao không: “ Người trong quán cà phê cùng lắm bị choáng váng bởi cà phê (1), em bị đụng đầu vào đâu vậy? Có nghiêm trọng không?”.
Triều Lộ lúng túng, một câu nói cũng không nên lời. Cả hai đều im lặng.
Phương Uẩn Châu cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá mức thân thiết nên bộ dạng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “ Nếu cần, sáng mai Triều Lộ có thể đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy đi làm. Lúc về, nhớ xin phép lên cấp trên”.
Đầu Triều Lộ thật sự còn đau hơn cả việc bị cánh cửa va phải. Nhưng bản thân cô cho rằng, về điểm này là do cô gieo gió thì gặt bão. Cô liếm môi trả lời: “ Em nghĩ không có gì đáng ngại. Em…em ngồi một lát là được rồi”.
Vì ngồi chung một bàn nên không tránh khỏi việc trò chuyện. Tất nhiên, suy nghĩ của Triều Lộ lúc này đang mông lung, gương mặt của Lâm Thư Tiếu thì hiện lên vẻ hờ hững. Còn lại Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu thỉnh thoảng chuyện trò để không khí thêm cởi mở.
“ Chử tiên sinh đang làm việc ở đâu?”.
“ Tôi dạy học ở trường”.
“ Vậy à? Anh dạy cấp mấy?”.
“ Tôi đang giảng dạy tại một trường đại học”.
Nét mặt Phương Uẩn Châu cho thấy sự ngạc nhiên rõ ràng nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh nhạt: “ Chử tiên sinh thật không đơn giản”.
Chử Vân Hành so với Phương Uẩn Châu càng lãnh đạm hơn: “ Nghiên cứu kiến thức không phải là việc đơn giản nhưng rất thú vị”.
Câu trả lời có vẻ làm Phương Uẩn Châu bất ngờ. Dường như Phương Uẩn Châu phải mất vài giây mới hiểu được lời anh nói, sau đó gật đầu mỉm cười: “ Tôi thấy được điều đó. Nhìn anh toát lên sự thú vị”.
Chử Vân Hành cười cười, đột nhiên hỏi Triều Lộ: “ Nếu em còn muốn ngồi thêm chi bằng gọi thêm một ít bánh ngọt?”. Anh đưa mắt nhìn Thư Tiếu: “ Thư Tiếu, em cũng ăn gì đi?”.
Phương Uẩn Châu nói: “ Tôi sơ suất quá, vẫn là Chử tiên sinh chu đáo”. Anh còn cười nói thêm: “ Hai vị là bạn tốt của Triều Lộ, hôm nay để tôi mời mọi người”.
Lâm Thư Tiếu trả lời: “ Tôi thấy anh bình thường nhất định là một thủ trưởng tốt, không chỉ đối xử tốt với cấp dưới mà đối với bạn bè của nhân viên cũng rất hào phóng”. Thư Tiếu nói bằng giọng ôn tồn, nghe qua giống như lời khen bình thường. Chỉ có Triều Lộ trong lòng hiểu rõ lời nói đó có ý tứ khác.
“ Vậy không cần phải khách sáo”. Chử Vân Hành cười miễn cưỡng: “ Chúng tôi coi như nhờ Triều Lộ mà được hưởng lộc”.
“ Vân Hành, anh quên là nhà em đang làm gì à? Nhà em không phải đang mở tiệm cà phê sao? Chúng ta có cần thiết phải chạy đến đây nhờ lộc của người khác để uống cà phê không? Anh thích uống cà phê chứ gì? Đi nào, em sẽ mời anh”. Tiếng cười của Thư Tiếu không lớn nhưng có thể nghe ra cô ấy đang tức giận. Thư Tiếu cầm túi lên, dáng vẻ như muốn đi ngay lập tức.
Chử Vân Hành vươn tay phải giữ chặt cô ấy lại, mang theo ánh mắt khẩn cầu: “ Thư Tiếu, Phương tiên sinh có ý tốt, em bỏ đi, anh ấy sẽ khó xử”.
“ Anh quan tâm đến sự khó xử của người ta à?”. Lâm Thư Tiếu quắc mắt: “ Em sẽ ở lại, em nghĩ em làm sao mà chịu đựng nổi bốn chữ ấy”.
Tất nhiên, Phương Uẩn Châu không hiểu rõ sự tình, còn tưởng Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu là vợ chồng son cãi nhau liền hạ giọng hỏi Triều Lộ: “ Bạn bè của em cãi nhau sao em không khuyên nhủ?”.
Rốt cuộc, Triều Lộ nhịn không nổi, đáp: “ Uẩn Châu, Chử Vân Hành là bạn trai em”.
Giọng cô hơi cao một chút, đủ để mọi người đang ngồi có thể nghe thấy.
Bốn người không ai nói lên lời. Vẫn là Chử Vân Hành lấy lại tinh thần trước, gọi bồi bàn tới: “ Để tôi mời”.
Xong xuôi, Phương Uẩn Châu nhìn Chử Vân Hành đứng dậy đi ra trước tiên, anh lập tức quay lại nhìn Triều Lộ bằng nét mặt kinh ngạc khó có thể tin được. Triều Lộ sớm nghĩ đến việc này, chuyện xảy ra trước mắt, ngược lại, cô khá bình tĩnh, giống như lúc đến, cô đi sang bên phải Chử Vân Hành.
“ Có cần tôi đưa mọi người về không?”. Phương Uẩn Châu đứng trước cửa quán hỏi.
“ Không cần, để tôi đưa”. Lâm Thư Tiếu ôn hòa nói.
Phương Uẩn Châu cũng không nài ép, bốn người ở bãi đỗ xe nói lời tạm biệt, ngồi trên hai chiếc xe khác nhau mỗi người một ngả.
Không ai nhắc tới việc đến nhà hàng khác ăn tối.
Lâm Thư Tiếu buồn bực lái xe, còn Triều Lộ và Vân Hành ngồi sau im lặng.
“ Để em đưa anh về trước, lát nữa sẽ đưa Đổng tiểu thư ”. Lâm Thư Tiếu lái xe rốt cục cũng mở miệng.
Giọng Chử Vân Hành nghe như không có sức sống: “ Nhà anh ở xa, em đưa Triều Lộ về trước đi”.
“ Chính vì nhà anh xa nên phải đưa anh về trước. Nhà em và nhà anh không tiện đường. Chở anh về xong rồi đưa cô ấy, em về nhà cũng tiện hơn”.
Lúc này, ở trong xe, không ai còn có tâm trạng để so đo. Cuối cùng thì đi đường nào là tốt nhất không cần phải bàn bạc thêm, mặc cho Thư Tiếu lái xe tự quyết định.
Triều Lộ liếc trộm Chử Vân Hành đang nhắm mắt, đầu hơi cúi, hình như anh thật sự rất mệt mỏi, tóc mái ngắn ngủn che phủ hàng mi, tay trái đặt trên đùi. Nếu Triều Lộ không nhìn tay phải anh đang nắm chặt chiếc nạng, có lẽ sẽ tưởng nhầm anh đã mất đi ý thức và ngủ say.
“ Vân Hành…”. Trong lòng Triều Lộ có hàng nghìn lời muốn nói nhưng lại không thể thốt lên lời, chỉ biết thì thầm một câu: “ Em sai rồi…”.
Chử Vân Hành chậm rãi mở mắt, buông lỏng tay cầm nạng, tay phải đan vào bàn tay trái của Triều Lộ: “ Anh hiểu”.
Triều Lộ nghe anh nói vậy, tâm trạng càng thêm u ám: Anh hiểu, bởi anh thông minh. Anh giỏi quan sát nên làm sao không hiểu được tâm trạng của cô ngày hôm nay. Anh hiểu, bởi anh luôn luôn nhẫn nại, càng nhẫn nại thì anh càng bị ủy khuất và tổn thương.
“ Triều Lộ”. Nụ cười của Chử Vân Hành có chút thê lương: “ Thực xin lỗi, hôm nay ngay cả bữa cơm tối tử tế anh cũng không mời được em. Lần sau anh mời bù vậy”.
Khi anh thốt ra ba từ “ thưc xin lỗi”, trong lòng cô chợt hiện lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Cô sợ tiếp theo đó anh sẽ nói “ chia tay”. Nghe anh nói: “ Lần sau mời bù” cô mới như trút được gánh nặng, kìm nén nước mắt gật đầu: “ Vâng, để lần sau vậy…Cũng là do em mời mà”. Chừng nào cô và anh chưa đi đến kết thúc thì ai mời ai có quan trọng gì đâu.
Dường như Chử Vân Hành cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên nụ cười khoan dung.
Triều Lộ không nói chuyện, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé co quắp của anh, cúi xuống hôn lên từng đầu ngón tay.
Khu đất dưới nhà rất vắng vẻ, không có người hoặc xe qua lại, Chử Vân Hành xuống thẳng cửa xe bên trái rồi vòng sang bên phải, cúi xuống cửa xe phía Triều Lộ nói nhỏ: “ Đừng gò ép bản thân quá chặt, anh nghĩ…Chúng ta còn có nhiều thời gian. Sau này…anh sẽ không đột ngột đến công ty tìm em”. Giọng anh hơi mệt mỏi, ủ rũ, từng chữ trĩu nặng như chì. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn chân thành và nhẹ nhàng, không chút nào mang theo ý trách cứ hoặc dồn ép.
Không người bình thường nào sau khi bị đả kích có thể dễ dàng vứt bỏ sự yếu đuối.
Triều Lộ tự nhận giờ phút này không nên nói điều gì với anh là tốt nhất, vì vậy cô chỉ khẽ gật đầu, buông lời tạm biệt. Nhìn anh đi đến cửa nhà, Lâm Thư Tiếu mới lái xe rời đi.
Cô và Lâm Thư Tiếu hoàn toàn không giống người quen. Cô biết, biểu hiện của cô hôm nay, Lâm Thư Tiếu có đầy đủ lý do để không thích cô, cô cũng không muốn mắc nợ ân huệ. Chờ xe đến cửa tiểu khu, cô liền nói: “ Lâm tiểu thư, tôi và cô chưa chắc đã cùng đường, thời gian không còn sớm, để tôi tự bắt xe về, cô cứ về trước đi”.
Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu, mắt nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, khách khí: “ Ở đây là ngoại thành, xung quanh là các trường đại học. Bây giờ không có nhiều xe, cứ để tôi đưa về, cô nói địa chỉ đi”.
“ Tôi ở tiểu khu hóa chất”. Triều Lộ không khách sáo nói địa chỉ.
“ Ồ. Cha mẹ cô làm việc ở nhà máy hóa chất à?”.
“ Là trước kia”. Triều Lộ không định che đậy toàn bộ chuyện gia đình nên nói cho cô ấy nghe: “ Mấy năm trước nhà máy hóa chất của thành phố đóng cửa nên họ đã ra ngoài làm việc khác”.
Lâm Thư Tiếu cũng không định hỏi thêm chuyện nhà Triều Lộ nên ngừng lại.
Suốt mười phút, Lâm Thư Tiếu không nói chuyện gì với Triều Lộ. Triều Lộ cảm thấy cơ thể và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cứ thế nhắm mắt ngủ một giấc. Không ngờ, thân xe bỗng chấn động, theo quán tính người cô bị đập về phía trước. Cô nhất thời giật mình tỉnh giấc, không biết chuyện gì xảy ra.
“ Thực xin lỗi, tôi không nên phanh gấp như vậy…”. Lâm Thư Tiếu dừng xe bên đường, lấy tay xoa huyệt thái dương, nói xin lỗi.
Triều Lộ hết hồn nhìn bốn phía, thở phào một cái: “ Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi. Nếu cần thì dừng xe, lát nữa hãy đi tiếp”.
Lâm Thư Tiếu im lặng một lúc, quay đầu nói: “ Đổng tiểu thư, nếu không mạo muội, tôi muốn mời cô đến nhà uống cà phê”.
Triều Lộ nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lâm Thư Tiếu cười hiền lành: “ Chắc vừa rồi ở quán cà phê Vân Nam cô đã bị tôi dọa. Tôi không có ác ý gì hết, chỉ là do tính tình hơi nóng nảy. Vân Hành là bạn tốt của tôi, mà cô lại là bạn gái của anh ấy, không thể cho tôi một cơ hội để hiểu hơn về cô sao?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook