Nửa Thời Gian Ấm Áp
-
Chương 14-3: Buồn và vui (3)
Cô lo lắng muốn biết, nhưng lại cảm thấy sợ hãi, “Hiểu Thần và Thẩm Hầu là học sinh thi đại học cùng một khóa”, là lời nói vô cùng bình thường, bọn họ học chung một trường đại học, là bạn học cùng một khoa, làm sao không phải là thi đại học chung một khóa?
Nhan Hiểu Thần cảm thấy chính mình thực sự đã nghĩ tới điều gì, nhưng bộ não của cô không muốn suy nghĩ, cô tự nói với mình không cần phải nghe nữa, bây giờ nhanh chóng chạy đi, làm bộ như không biết gì cả, tất cả vẫn còn kịp!
Nhưng cô không cử động được, cô gắt gao cầm ly cà phê, thân thể hơi run rẩy.
Không gian yên ắng rất lâu sau đó, bà Thẩm hỏi: “Cậu muốn thế nào?” Bà ta giống như đột nhiên biến thành người khác, trong giọng nói không còn vênh váo tự đắc nữa, mà lại là yếu đuối, không có sức lực.
“Không phản đối Hiểu Thần và Thẩm Hầu yêu nhau nữa.”
“Cậu nói cái gì?” Bà Thẩm vừa nhỏ giọng vừa gắt gỏng.
“Tôi nói không phản đối bọn họ nữa, làm cho bọn họ thật hạnh phúc, thật tâm chúc phúc cho bọn họ.”
“Cậu…Cậu điên rồi sao? Thẩm Hầu làm sao có thể cùng Nhan Hiểu Thần yêu nhau? Tuy rằng hoàn toàn không phải là lỗi của Thẩm Hầu, nhưng mà…” Giọng của bà Thẩm nghẹn ngào, chắc là rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên.
Người kiên cường thật sự rất giỏi kềm chế, ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ khi nào tâm trạng quá đau khổ, cảm xúc sẽ càng thể hiện mạnh mẽ hơn người thường, bà Thẩm nức nở nói: “Thẩm Hầu từ nhỏ đến lớn học tập rất tốt, chúng tôi đều kỳ vọng rất lớn ở nó! Cấp ba đột nhiên lại mê chơi game, thi đại học không được tốt như chúng tôi mong muốn, tôi thì lại… Tôi chính là không được đi học, bị bên nội của Thẩm Hầu lời ong tiếng ve đã nửa đời người, không muốn cho nó lại bị bên đó xem thường, nên dùng chút tiền, nhờ bạn bè trong sở giáo dục hỗ trợ tìm cách. Thẩm Hầu được nhận vào một trường đại học tốt, Nhan Hiểu Thần bị cho rớt. Bọn họ nói tuyệt đối sẽ không có phiền toái, vì đã xem xét qua hồ sơ, người nhà đó không quyền không thế, ba làm thợ mộc, mẹ làm tóc thuê cho người ta, gia đình như vậy có thể học được đại học là tốt lắm rồi, khẳng định sẽ không có chuyện gì! Nhưng không ai ngờ ba của Nhan Hiểu Thần lại là người cố chấp như vậy, mỗi ngày đều ngồi canh cửa sở giáo dục, muốn hỏi cho ra. Chúng tôi đã nghĩ hết cách đuổi ông ta đi, đúng là loại người cố chấp thật thà không ai bằng, mắng chửi không nói gì, đánh cũng không đánh lại, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, muốn tìm cái cớ để bắt ông ta cũng chẳng được, so với cục đá còn trơ lỳ hơn, vẫn là canh giữ ở cửa, không ngừng nói, không ngừng cầu xin. Thời gian dài sau, sở giáo dục bị giới truyền thông chú ý, tôi cũng không muốn lại xảy ra chuyện phiền phức, chỉ có thể tốn thêm một khoản tiền lớn nữa, tìm bạn bè nghĩ cách, rốt cuộc Nhan Hiểu Thần cũng được nhận vào trường đại học. Vốn là kết quả vui vẻ cho cả hai, là giải quyết tốt nhất… Nhưng ba của cô bé bởi vì quá vui mừng, vội vàng muốn về nhà, không đợi đèn đỏ liền băng qua đường… Nên bị xe đụng chết…”
Bà Thẩm khóc nức nở, Nhan Hiểu Thần lại không thể chảy được giọt nước mắt nào, chỉ có thể thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Thì ra mọi chuyện là như thế này, có phải không? Thì ra là như vậy…
Bà Thẩm dùng khăn tay che khuất đi ánh mắt của mình, nói với Trình Trí Viễn: “Nếu quả thật có báo ứng, thì hãy báo ứng lên người tôi và ba của nó! Thẩm Hầu… Thẩm Hầu cái gì cũng không biết, nó không nên bị cuốn vào chuyện này! Cậu và nhà của Nhan Hiểu Thần hẳn là thân quen, chắc là hiểu rõ, đã nhiều năm như vậy rồi, cô bé cùng mẹ mình đều không tha thứ cho người tài xế đã đụng chết người ba. Tôi là phụ nữ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ, đổi lại là tôi, nếu có người xúc phạm đến Thẩm Hầu hay ba của nó, tôi cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ, tôi cũng nguyện chết chung với bọn chúng, cũng không muốn bọn chúng được dễ chịu dù chỉ một ngày! Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô bé căn bản không thể nào tha thứ cho chúng tôi! Nếu Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu còn tiếp tục yêu nhau, nếu có một ngày cô bé biết hết sự thật… Hai chúng nó sẽ đau khổ đến chết mất! Tôi đã thật sự mang tội lỗi đối với nhà bọn họ, không thể lại khiến hai đứa nó phải chịu tội thêm nữa, thà rằng tôi làm kẻ ác độc, thà rằng hủy đi sự nghiệp của Thẩm Hầu, làm cho Thẩm Hầu hận tôi, cũng không thể để cho bọn nó yêu nhau!”
Trình Trí Viễn nói: “Tôi rất hiểu, nhưng đã muộn rồi! Chúng ta có thể đem bí mật này vĩnh viễn giấu kín, đưa Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần ra nước ngoài, 10 năm sau, những người biết được sự việc năm đó sẽ về hưu nghỉ hết. Hiểu Thần có mối quan tâm đến gia đình và con cái của chính mình, cũng sẽ không nghĩ đến việc điều tra chuyện quá khứ, chỉ cần vĩnh viễn không cho Nhan Hiểu Thần biết, sẽ không có việc gì…”
“Tôi đã biết!” Nhan Hiểu Thần đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ giọng nói.
Bà Thẩm cùng Trình Trí Viễn thất kinh sợ hãi, lập tức đứng lên.
Bà Thẩm không còn là phụ nữ lạnh lùng quật cường nữa, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng, hai tay bà hướng Nhan Hiểu Thần, như muốn cầu xin, “Xin lỗi…”
“Không cần phải nói xin lỗi, như bà đã nói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà!” Nhan Hiểu Thần nói xong, quay người bỏ chạy.
Trình Trí Viễn lập tức đuổi theo, “Hiểu Thần, Hiểu Thần…”
Gần ngã tư đường, có một chiếc xe buýt đang dừng, Nhan Hiểu Thần không nghĩ nó sẽ đi đến đâu, cô lao thẳng lên xe, cửa xe đóng lại, khởi động chạy đi.
Trình Trí Viễn bất đắc dĩ đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe buýt đi xa.
Chuyến xe buýt này chạy ra vùng ngoại ô thành phố, trên xe chỉ có vài người, Nhan Hiểu Thần tùy ý chọn một chỗ, ngồi xuống.
Cô không để ý chiếc xe buýt này sẽ đi đến đâu, bởi vì cô không biết sẽ đối mặt với Thẩm Hầu thế nào, không biết sẽ đối mặt với mẹ ra sao, thậm chí còn không biết làm sao để đối mặt với chính mình. Cô chỉ muốn chạy trốn, tránh đi thật xa, đi đến nơi nào không còn phải đối mặt với những điều này nữa.
Cô tựa đầu vào ô cửa sổ xe buýt lạnh lẽo, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ như vậy mà vun vút biến mất về phía sau, nếu những chuyện không vui trên đời này có thể giống như cảnh vật ở bên ngoài kia, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, bọn chúng cứ thế nhanh chóng lùi về phía sau, biến mất không thấy tăm hơi, thì thật tốt biết bao. Nhưng cuộc đời không giống như những chuyến xe, chúng ta dù có tiến về phía trước, trên lưng vẫn phải đeo nặng quá khứ. Chiếc xe buýt dừng lại một lát, người ở trên xe đi xuống.
Có người chỉ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói với tài xế, “Sư phó, chiếc xe kia hình như có chuyện gì thì phải? Từ nãy giờ vẫn theo sau chúng ta.”
Chiếc xe màu đen sang trọng của Trình Trí Viễn vẫn đi theo bên cạnh chiếc xe buýt, trên xa lộ, các xe khác đều lao đi với tốc độ cao, chỉ có nó là vẫn kìm hãm tốc độ, cùng với xe buýt chậm rì rì đi tới, chỉ cách nhau một đoạn ngắn, xe buýt dừng, nó cũng dừng, xe buýt chạy, nó cũng chạy.
Sư phó tài xế cười nói: “Tôi đây lái xe buýt nhiều năm rồi, có cái gì tốt mà theo chứ? Chắc chắn là theo người đang ở trên xe chúng ta!”
“Là ai? Là ai?” Mọi người đều cao hứng tò mò.
Sư phó tài xế nói: “Dù sao cũng không phải là lão già tôi đây!”
Ánh mắt của mọi người nhìn ngó khắp xe, nhìn đến Nhan Hiểu Thần, họ vừa liếc trộm cô, vừa thản nhiên bàn luận.
“Lại là cặp tình nhân cãi nhau rồi!”
“Người trên chiếc Mercedes cũng thật lạ, cứ đi theo, sao không lên xe mà năn nỉ…”
Lời nói của bọn họ đều truyền đến tai của Nhan Hiểu Thần, cô cũng nhìn thấy xe của Trình Trí Viễn, nhưng bộ não của cô giống như cái máy tính đang bị treo, không thể tiếp nhận âm thanh hay hình ảnh được nữa.
Chiếc xe buýt lại đến một trạm nữa, nhưng vẫn chưa tới trạm cuối, Nhan Hiểu Thần hi vọng nó có thể vĩnh viễn đến trạm rồi dừng lại, cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời của cô sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, không cần tự hỏi quá khứ, cũng không cần đối mặt tương lai. Cô chỉ cần ngồi trên xe buýt, nhìn ngắm phong cảnh, khiến bộ não đình trệ.
Nhưng mà, mỗi chuyến xe đều có trạm cuối.
Xe dừng lại hẳn, mọi người lục tục xuống xe, nhưng đều chưa đi xa, ai cũng tò mò nhìn ngó.
Sư phó tài xế gọi: “Cô gái, đến trạm cuối rồi, xuống xe thôi!”
Nhan Hiểu Thần không chịu nhúc nhích, tài xế cũng không giục nữa, nhìn chiếc xe Mercedes màu đen đang dừng ở phía sau, cách đó không xa.
Trình Trí Viễn xuống xe đi tới, lên xe buýt. Anh ta ngồi vào chỗ ngồi phía trước Nhan Hiểu Thần, “Em không muốn xuống xe sao?”
Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.
“Em xuống xe đi, tài xế còn phải đổi ca nghỉ ngơi nữa.”
“Em không đói bụng sao? Tôi mời em ăn một bữa ngon.”
Mặc kệ anh ta nói gì, Nhan Hiểu Thần vẫn tựa trán vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, kiên quyết không nói tiếng nào, dường như nếu cứ như vậy, sẽ có thể biến thành một cái bình phong, che chắn tất cả mọi thứ.
Trình Trí Viễn nói: “Nếu em thích chiếc xe này như vậy, tôi sẽ mua nó, có được không? Em muốn ngồi bao lâu cũng được.” Anh ta nói xong, đứng dậy đi đến chỗ tài xế, đúng là muốn hỏi xem mua chiếc xe này thì phải làm thế nào.
“Anh bị điên rồi, tôi không thích chiếc xe này!” Nhan Hiểu Thần nổi giận đùng đùng đứng lên.
Trình Trí Viễn tử tế nói: “Em vẫn muốn đi xe buýt sao? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi xe buýt.” Nhan Hiểu Thần không để ý đến anh ta, liền xuống xe, thời khắc giẫm chân lên mặt đất, cô biết, thế giới này sẽ không vì cô muốn trốn chạy mà dừng lại, cô tất yếu phải đối mặt với cuộc đời đã sớm vỡ vụn này.
“Em muốn về à? Xe ở bên kia.” Trình Trí Viễn đứng ở sau lưng cô hỏi.
Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý đến anh ta, cô đứng ở trạm xe ngây ngẩn trong chốc lát. Bộ não chậm chạp rốt cuộc cũng biết nên làm cái gì.
Đây là trạm cuối, cũng là điểm bắt đầu, cô làm sao có thể lên xe, làm sao có thể trở về. Nếu cuộc đời này có thể có lối về, cô sẽ tình nguyện đi học cái trường đại học không ra gì kia, tuyệt đối sẽ không khóc lóc làm loạn, thầm oán trách cha me không bản lĩnh, cô sẽ tình nguyện không bao giờ yêu Thẩm Hầu… Nhưng cuộc đời căn bản không có chỗ để quay đầu, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không thể quay ngược lại.
Nhan Hiểu Thần lên xe buýt trở lại thành phố, Trình Trí Viễn cũng theo cô ngồi xe buýt, cách lối đi hẹp, anh ta ngồi ở hàng ghế đối diện với cô.
Giữa đô thị, dưới những ánh đèn phồn hoa lập lòe, xe buýt đi một chút lại dừng.
Sắc trời đã sẫm tối, trong xe buýt chỉ còn hai người bọn họ, tài xế phải đi hết chặng đường mà chỉ có hai người, quả thật có chút lãng phí. Từ góc độ này mà nói, cuộc hành trình của đời người giống như tuyến đường của xe buýt vậy, biết rõ là sẽ không tốt, nhưng vẫn muốn đi theo con đường đã thiết lập cụ thể.
Di động của Nhan Hiểu Thần vang lên, cô không bắt máy, tiếng hát vang vọng trên xe buýt vui vẻ tràn đầy tình cảm. Nhạc chuông này là do tuần trước Thẩm Hầu đã tải xuống, bài hát “Lấy anh, em sẽ hạnh phúc” (14.2), không biết hắn tìm ở đâu ra bài hát ngọt ngào này.
(14.2) Tên tiếng Hoa 《嫁给我你会幸福》: Đại ý giống như lời bài hát, do Nhiêu Thiên Lượng thể hiện.
… …
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời
Là đầu bếp, là máy rút tiền của em
Sẽ che chở bảo vệ em mãi mãi
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời
Là thiên sứ, là vật báu của anh
Hạnh phúc mỗi ngày, nép vào lòng anh
… …
Nhan Hiểu Thần cảm thấy chính mình thực sự đã nghĩ tới điều gì, nhưng bộ não của cô không muốn suy nghĩ, cô tự nói với mình không cần phải nghe nữa, bây giờ nhanh chóng chạy đi, làm bộ như không biết gì cả, tất cả vẫn còn kịp!
Nhưng cô không cử động được, cô gắt gao cầm ly cà phê, thân thể hơi run rẩy.
Không gian yên ắng rất lâu sau đó, bà Thẩm hỏi: “Cậu muốn thế nào?” Bà ta giống như đột nhiên biến thành người khác, trong giọng nói không còn vênh váo tự đắc nữa, mà lại là yếu đuối, không có sức lực.
“Không phản đối Hiểu Thần và Thẩm Hầu yêu nhau nữa.”
“Cậu nói cái gì?” Bà Thẩm vừa nhỏ giọng vừa gắt gỏng.
“Tôi nói không phản đối bọn họ nữa, làm cho bọn họ thật hạnh phúc, thật tâm chúc phúc cho bọn họ.”
“Cậu…Cậu điên rồi sao? Thẩm Hầu làm sao có thể cùng Nhan Hiểu Thần yêu nhau? Tuy rằng hoàn toàn không phải là lỗi của Thẩm Hầu, nhưng mà…” Giọng của bà Thẩm nghẹn ngào, chắc là rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên.
Người kiên cường thật sự rất giỏi kềm chế, ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ khi nào tâm trạng quá đau khổ, cảm xúc sẽ càng thể hiện mạnh mẽ hơn người thường, bà Thẩm nức nở nói: “Thẩm Hầu từ nhỏ đến lớn học tập rất tốt, chúng tôi đều kỳ vọng rất lớn ở nó! Cấp ba đột nhiên lại mê chơi game, thi đại học không được tốt như chúng tôi mong muốn, tôi thì lại… Tôi chính là không được đi học, bị bên nội của Thẩm Hầu lời ong tiếng ve đã nửa đời người, không muốn cho nó lại bị bên đó xem thường, nên dùng chút tiền, nhờ bạn bè trong sở giáo dục hỗ trợ tìm cách. Thẩm Hầu được nhận vào một trường đại học tốt, Nhan Hiểu Thần bị cho rớt. Bọn họ nói tuyệt đối sẽ không có phiền toái, vì đã xem xét qua hồ sơ, người nhà đó không quyền không thế, ba làm thợ mộc, mẹ làm tóc thuê cho người ta, gia đình như vậy có thể học được đại học là tốt lắm rồi, khẳng định sẽ không có chuyện gì! Nhưng không ai ngờ ba của Nhan Hiểu Thần lại là người cố chấp như vậy, mỗi ngày đều ngồi canh cửa sở giáo dục, muốn hỏi cho ra. Chúng tôi đã nghĩ hết cách đuổi ông ta đi, đúng là loại người cố chấp thật thà không ai bằng, mắng chửi không nói gì, đánh cũng không đánh lại, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, muốn tìm cái cớ để bắt ông ta cũng chẳng được, so với cục đá còn trơ lỳ hơn, vẫn là canh giữ ở cửa, không ngừng nói, không ngừng cầu xin. Thời gian dài sau, sở giáo dục bị giới truyền thông chú ý, tôi cũng không muốn lại xảy ra chuyện phiền phức, chỉ có thể tốn thêm một khoản tiền lớn nữa, tìm bạn bè nghĩ cách, rốt cuộc Nhan Hiểu Thần cũng được nhận vào trường đại học. Vốn là kết quả vui vẻ cho cả hai, là giải quyết tốt nhất… Nhưng ba của cô bé bởi vì quá vui mừng, vội vàng muốn về nhà, không đợi đèn đỏ liền băng qua đường… Nên bị xe đụng chết…”
Bà Thẩm khóc nức nở, Nhan Hiểu Thần lại không thể chảy được giọt nước mắt nào, chỉ có thể thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Thì ra mọi chuyện là như thế này, có phải không? Thì ra là như vậy…
Bà Thẩm dùng khăn tay che khuất đi ánh mắt của mình, nói với Trình Trí Viễn: “Nếu quả thật có báo ứng, thì hãy báo ứng lên người tôi và ba của nó! Thẩm Hầu… Thẩm Hầu cái gì cũng không biết, nó không nên bị cuốn vào chuyện này! Cậu và nhà của Nhan Hiểu Thần hẳn là thân quen, chắc là hiểu rõ, đã nhiều năm như vậy rồi, cô bé cùng mẹ mình đều không tha thứ cho người tài xế đã đụng chết người ba. Tôi là phụ nữ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ, đổi lại là tôi, nếu có người xúc phạm đến Thẩm Hầu hay ba của nó, tôi cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ, tôi cũng nguyện chết chung với bọn chúng, cũng không muốn bọn chúng được dễ chịu dù chỉ một ngày! Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô bé căn bản không thể nào tha thứ cho chúng tôi! Nếu Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu còn tiếp tục yêu nhau, nếu có một ngày cô bé biết hết sự thật… Hai chúng nó sẽ đau khổ đến chết mất! Tôi đã thật sự mang tội lỗi đối với nhà bọn họ, không thể lại khiến hai đứa nó phải chịu tội thêm nữa, thà rằng tôi làm kẻ ác độc, thà rằng hủy đi sự nghiệp của Thẩm Hầu, làm cho Thẩm Hầu hận tôi, cũng không thể để cho bọn nó yêu nhau!”
Trình Trí Viễn nói: “Tôi rất hiểu, nhưng đã muộn rồi! Chúng ta có thể đem bí mật này vĩnh viễn giấu kín, đưa Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần ra nước ngoài, 10 năm sau, những người biết được sự việc năm đó sẽ về hưu nghỉ hết. Hiểu Thần có mối quan tâm đến gia đình và con cái của chính mình, cũng sẽ không nghĩ đến việc điều tra chuyện quá khứ, chỉ cần vĩnh viễn không cho Nhan Hiểu Thần biết, sẽ không có việc gì…”
“Tôi đã biết!” Nhan Hiểu Thần đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ giọng nói.
Bà Thẩm cùng Trình Trí Viễn thất kinh sợ hãi, lập tức đứng lên.
Bà Thẩm không còn là phụ nữ lạnh lùng quật cường nữa, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng, hai tay bà hướng Nhan Hiểu Thần, như muốn cầu xin, “Xin lỗi…”
“Không cần phải nói xin lỗi, như bà đã nói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà!” Nhan Hiểu Thần nói xong, quay người bỏ chạy.
Trình Trí Viễn lập tức đuổi theo, “Hiểu Thần, Hiểu Thần…”
Gần ngã tư đường, có một chiếc xe buýt đang dừng, Nhan Hiểu Thần không nghĩ nó sẽ đi đến đâu, cô lao thẳng lên xe, cửa xe đóng lại, khởi động chạy đi.
Trình Trí Viễn bất đắc dĩ đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe buýt đi xa.
Chuyến xe buýt này chạy ra vùng ngoại ô thành phố, trên xe chỉ có vài người, Nhan Hiểu Thần tùy ý chọn một chỗ, ngồi xuống.
Cô không để ý chiếc xe buýt này sẽ đi đến đâu, bởi vì cô không biết sẽ đối mặt với Thẩm Hầu thế nào, không biết sẽ đối mặt với mẹ ra sao, thậm chí còn không biết làm sao để đối mặt với chính mình. Cô chỉ muốn chạy trốn, tránh đi thật xa, đi đến nơi nào không còn phải đối mặt với những điều này nữa.
Cô tựa đầu vào ô cửa sổ xe buýt lạnh lẽo, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ như vậy mà vun vút biến mất về phía sau, nếu những chuyện không vui trên đời này có thể giống như cảnh vật ở bên ngoài kia, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, bọn chúng cứ thế nhanh chóng lùi về phía sau, biến mất không thấy tăm hơi, thì thật tốt biết bao. Nhưng cuộc đời không giống như những chuyến xe, chúng ta dù có tiến về phía trước, trên lưng vẫn phải đeo nặng quá khứ. Chiếc xe buýt dừng lại một lát, người ở trên xe đi xuống.
Có người chỉ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói với tài xế, “Sư phó, chiếc xe kia hình như có chuyện gì thì phải? Từ nãy giờ vẫn theo sau chúng ta.”
Chiếc xe màu đen sang trọng của Trình Trí Viễn vẫn đi theo bên cạnh chiếc xe buýt, trên xa lộ, các xe khác đều lao đi với tốc độ cao, chỉ có nó là vẫn kìm hãm tốc độ, cùng với xe buýt chậm rì rì đi tới, chỉ cách nhau một đoạn ngắn, xe buýt dừng, nó cũng dừng, xe buýt chạy, nó cũng chạy.
Sư phó tài xế cười nói: “Tôi đây lái xe buýt nhiều năm rồi, có cái gì tốt mà theo chứ? Chắc chắn là theo người đang ở trên xe chúng ta!”
“Là ai? Là ai?” Mọi người đều cao hứng tò mò.
Sư phó tài xế nói: “Dù sao cũng không phải là lão già tôi đây!”
Ánh mắt của mọi người nhìn ngó khắp xe, nhìn đến Nhan Hiểu Thần, họ vừa liếc trộm cô, vừa thản nhiên bàn luận.
“Lại là cặp tình nhân cãi nhau rồi!”
“Người trên chiếc Mercedes cũng thật lạ, cứ đi theo, sao không lên xe mà năn nỉ…”
Lời nói của bọn họ đều truyền đến tai của Nhan Hiểu Thần, cô cũng nhìn thấy xe của Trình Trí Viễn, nhưng bộ não của cô giống như cái máy tính đang bị treo, không thể tiếp nhận âm thanh hay hình ảnh được nữa.
Chiếc xe buýt lại đến một trạm nữa, nhưng vẫn chưa tới trạm cuối, Nhan Hiểu Thần hi vọng nó có thể vĩnh viễn đến trạm rồi dừng lại, cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời của cô sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, không cần tự hỏi quá khứ, cũng không cần đối mặt tương lai. Cô chỉ cần ngồi trên xe buýt, nhìn ngắm phong cảnh, khiến bộ não đình trệ.
Nhưng mà, mỗi chuyến xe đều có trạm cuối.
Xe dừng lại hẳn, mọi người lục tục xuống xe, nhưng đều chưa đi xa, ai cũng tò mò nhìn ngó.
Sư phó tài xế gọi: “Cô gái, đến trạm cuối rồi, xuống xe thôi!”
Nhan Hiểu Thần không chịu nhúc nhích, tài xế cũng không giục nữa, nhìn chiếc xe Mercedes màu đen đang dừng ở phía sau, cách đó không xa.
Trình Trí Viễn xuống xe đi tới, lên xe buýt. Anh ta ngồi vào chỗ ngồi phía trước Nhan Hiểu Thần, “Em không muốn xuống xe sao?”
Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.
“Em xuống xe đi, tài xế còn phải đổi ca nghỉ ngơi nữa.”
“Em không đói bụng sao? Tôi mời em ăn một bữa ngon.”
Mặc kệ anh ta nói gì, Nhan Hiểu Thần vẫn tựa trán vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, kiên quyết không nói tiếng nào, dường như nếu cứ như vậy, sẽ có thể biến thành một cái bình phong, che chắn tất cả mọi thứ.
Trình Trí Viễn nói: “Nếu em thích chiếc xe này như vậy, tôi sẽ mua nó, có được không? Em muốn ngồi bao lâu cũng được.” Anh ta nói xong, đứng dậy đi đến chỗ tài xế, đúng là muốn hỏi xem mua chiếc xe này thì phải làm thế nào.
“Anh bị điên rồi, tôi không thích chiếc xe này!” Nhan Hiểu Thần nổi giận đùng đùng đứng lên.
Trình Trí Viễn tử tế nói: “Em vẫn muốn đi xe buýt sao? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi xe buýt.” Nhan Hiểu Thần không để ý đến anh ta, liền xuống xe, thời khắc giẫm chân lên mặt đất, cô biết, thế giới này sẽ không vì cô muốn trốn chạy mà dừng lại, cô tất yếu phải đối mặt với cuộc đời đã sớm vỡ vụn này.
“Em muốn về à? Xe ở bên kia.” Trình Trí Viễn đứng ở sau lưng cô hỏi.
Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý đến anh ta, cô đứng ở trạm xe ngây ngẩn trong chốc lát. Bộ não chậm chạp rốt cuộc cũng biết nên làm cái gì.
Đây là trạm cuối, cũng là điểm bắt đầu, cô làm sao có thể lên xe, làm sao có thể trở về. Nếu cuộc đời này có thể có lối về, cô sẽ tình nguyện đi học cái trường đại học không ra gì kia, tuyệt đối sẽ không khóc lóc làm loạn, thầm oán trách cha me không bản lĩnh, cô sẽ tình nguyện không bao giờ yêu Thẩm Hầu… Nhưng cuộc đời căn bản không có chỗ để quay đầu, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không thể quay ngược lại.
Nhan Hiểu Thần lên xe buýt trở lại thành phố, Trình Trí Viễn cũng theo cô ngồi xe buýt, cách lối đi hẹp, anh ta ngồi ở hàng ghế đối diện với cô.
Giữa đô thị, dưới những ánh đèn phồn hoa lập lòe, xe buýt đi một chút lại dừng.
Sắc trời đã sẫm tối, trong xe buýt chỉ còn hai người bọn họ, tài xế phải đi hết chặng đường mà chỉ có hai người, quả thật có chút lãng phí. Từ góc độ này mà nói, cuộc hành trình của đời người giống như tuyến đường của xe buýt vậy, biết rõ là sẽ không tốt, nhưng vẫn muốn đi theo con đường đã thiết lập cụ thể.
Di động của Nhan Hiểu Thần vang lên, cô không bắt máy, tiếng hát vang vọng trên xe buýt vui vẻ tràn đầy tình cảm. Nhạc chuông này là do tuần trước Thẩm Hầu đã tải xuống, bài hát “Lấy anh, em sẽ hạnh phúc” (14.2), không biết hắn tìm ở đâu ra bài hát ngọt ngào này.
(14.2) Tên tiếng Hoa 《嫁给我你会幸福》: Đại ý giống như lời bài hát, do Nhiêu Thiên Lượng thể hiện.
… …
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời
Là đầu bếp, là máy rút tiền của em
Sẽ che chở bảo vệ em mãi mãi
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời
Là thiên sứ, là vật báu của anh
Hạnh phúc mỗi ngày, nép vào lòng anh
… …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook