Nửa Mặt Giang Hồ
-
Chương 1: Bắt cá hai tay không phải là lỗi của ngươi
Lúc thủ hạ trình thiếp anh hùng không biết bị ai ném đến trước cửa lên, Hề Ngọc Đường đang thảo luận đại sự sinh sát với nhóm tâm phúc của mình.
Chẳng hạn như...
Làm thế nào để giẫm đạp Lăng Tiêu Các, bóp nát Huyết Sát Điện, làm thế nào để so da mặt dày với đám lão bất tử bên Võ Lâm Minh, làm thế nào để thấy Việt gia kia muốn chết nhưng không thể chết chỉ có thể tức đến đập bàn.
Chẳng hạn như những chuyện như vậy, thảo luận đến khí thế ngất trời.
Nhìn thấy thiếp anh hùng trước mắt, Hề Ngọc Đường khẽ giơ tay bảo mọi người dừng nói, nhìn người mới tới.
“Đây là cái gì?”
Thủ hạ nhanh chóng quét mắt về phía người đang mang mặt nạ màu bạc trước mặt kia một chút, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đáp: “Thiếp anh hùng, mời ngài tham gia đại hội võ lâm một tháng sau.”
Ồ?
Hề Ngọc Đường tiếp nhận thiếp anh hùng rồi quét mắt một vòng, đưa cho mỹ nữ quản sự bên cạnh. Quản sự mở ra nhìn, gật đầu: “Đúng là thiếp mời của đại hội võ lâm, người gửi là Âu Dương minh chủ.”
Trên thế gian từ trước đến nay anh hùng thì nhiều mà thiếp anh hùng thì thiếu, đại hội võ lâm ai cũng có thể tham gia, nhưng có thể nhận được anh hùng thiếp lại không có mấy người. Cho tới bây giờ Huyền Thiên giáo bọn họ luôn bị loại bỏ khi phát thiếp anh hùng, lần này lại nhận được thiếp mời, cũng không biết bọn họ đã chọc gì đến Âu Dương Huyền và Võ Lâm Minh.
Vài tâm phúc xem thiếp mời là chuyện lạ mà chuyền nhau đọc một chút rồi trả lại cho Hề Ngọc Đường, người sau lại cầm thiếp mời gõ gõ lên mặt bàn, hỏi: “Ai đưa tới?”
Thủ hạ: “Thuộc hạ không biết.”
“Không gặp được người sao?”
“Thiếp mời được ném ở cửa chúng ta, đại nương quét rác nhặt về đưa tới, người đưa thiếp mời, ách, không thấy đâu.”
“...”
Một tiếng cười nhẹ truyền ra từ trong miệng Hề Ngọc Đường, tuỳ ý ném thiếp anh hùng lên bàn, ban lệnh: “Nghênh Thu, viết một bức thư cho minh chủ võ lâm tân nhiệm Âu Dương Huyền sắp xuống đài, nói, đại nương quét rác của chúng ta không cẩn thận nhặt được thiếp anh hùng lại tưởng là đồ bỏ mà vất đi thiêu, bảo hắn phái người đưa cái khác lại đây.”
Từ trước đến nay Nghênh Thu luôn tuân theo lệnh của giáo chủ, nghe xong lập tức xoay người bắt đầu mài mực.
“Nói cho hắn biết, để thể hiện sự coi trọng với đại hội võ lâm, nhất định phải cho người 'tự tay' đưa thiếp anh hùng đến trước mặt ta.”
Nói xong, thiếp anh hùng vừa rồi đã bị ném vào trong tay người tới báo tin: “Thiêu đi.”
Người báo tin do dự một chút, đau lòng gật đầu--
Đây chính là thiếp anh hùng đấy! Là tấm thiếp anh hùng đầu tiên mà Thánh giáo bọn họ có được đấy!
Viết thư xong, dùng bồ câu đưa tin đưa đi, bạch y công tử ngồi phía trên lười nhác kéo dài giọng mở miệng: “Cứ như vậy mà ngươi đã xác định là Âu Dương Huyền không nể mặt ngươi rồi sao?”
“Không cần biết hắn là ai.” Hề Ngọc Đường chống cằm, thờ ơ nói: “Mọi chuyện liên quan đến thiếp anh hùng, cứ tính lên đầu hắn là không sai được.”
“...”
Âu Dương minh chủ, gánh trách nhiệm trên lưng một trăm năm, ngươi rất đáng tin cậy.
Mọi người yên lặng thầm thắp tặng cho Âu Dương minh chủ một vòng nến.
Người báo tin vẫn mang dáng vẻ ‘Ta không nghe thấy mấy người lãnh đạo này đang nói gì', tiếp tục bẩm báo: “Giáo chủ, người ở dưới truyền lời, thiếu Các chủ Tiêu Vân Hàm của Lăng Tiêu Các đã mang theo người vào địa giới của giáo ta, không tới nửa tháng sẽ lên núi.”
Hề Ngọc Đường hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
“Có thể không nhanh sao? Không đến thì vị hôn thê cũng không có.” Hữu hộ pháp Tư Ly ở một bên vừa ăn Liên Dong Tô (một loại bánh ngọt), vừa châm chọc chuyện không liên quan tới mình.
Tư Ly, mười ba tuổi, từ trước đến nay rất thích ăn uống, hơi lùn, độc hiệu là Tâm Nhãn, từ nhỏ đã lớn lên ở Huyền Thiên, hiện tại vừa vặn là năm thứ tám.
“Phụ thân Tiêu Thừa của hắn đâu?” Hề Ngọc Đường hỏi.
Thủ hạ lắc đầu: “Không thấy.”
Hề Ngọc Đường trầm tư, Tiêu Vân Hàm thì dễ, võ học tạo nghệ của thiếu chủ Lăng Tiêu Các không khác gì bao cỏ như nội hàm của hắn (ý chỉ vô dụng), nhưng nếu là phụ thân Tiêu Thừa của hắn thì...
“Để Trâu Thanh đi ứng phó.”
Tư Ly cười ngọt ngào: “Chỉ sợ Tiêu Thừa lão nhân không đến đâu.”
“Thực lực Lăng Tiêu Các rất mạnh, bảo Trâu Thanh cẩn thận thì hơn.”
Nam tử lơ đễnh: “Lần này không có giáo chủ không được, Trâu thúc thúc đánh không lại, giáo chủ đi đi.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Quy củ giang hồ bị ngươi ăn mất rồi phải không? Ước chiến quyết đấu một với một sờ sờ ra đấy. Quy củ là thứ để ngươi coi nó như không tồn tại sao?
Bảo người báo tin lui xuống, động tác ăn của Tư Ly vẫn không ngừng: “Giáo chủ quản hắn làm gì, không phải đại tiểu thư Đường Môn mới là mục đích thiếu chủ Lăng Tiêu Các đánh tới cửa sao?”
Nhắc tới đại tiểu thư Đường gia, ánh mắt mấy người nhìn về phía chủ vị mà không để lại dấu vết.
Hề Ngọc Đường không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng đón lấy tầm mắt của mọi người, lạnh nhạt nói: “Đại tiểu thư Đường gia chịu nỗi khổ gặp kẻ bắt cá hai tay, lúc lên Tuyết Sơn đã thương tâm muốn chết, chúng ta cũng không thể thất lễ với khách nhân không phải sao?”
Bạch y nam tử ghét bỏ nói: “Đúng là chưa gặp qua người vô liêm sỉ như thế bao giờ.”
Hề Ngọc Đường ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi: “Đa tạ khích lệ.”
Mọi người: “...”
Đường Môn sau này cũng chỉ là một môn phái làm cảnh. Nếu trở lại mười năm trước, tất nhiên đại tiểu thư Đường Tích Tích này sẽ là một viên minh châu được nuông chiều, song khi Đường Môn xuống dốc, 'đại tiểu thư Đường gia' liền biến thành một sự tồn tại vô cùng xấu hổ. Lúc còn nhỏ đã định hôn ước với thiếu Các chủ của Lăng Tiêu Các, bao nhiêu người khen môn đăng hộ đối, nhưng hôm nay luận thân phận, một nữ nhi của võ lâm thế gia xuống dốc với một thiếu chủ của môn phái đang phát triển không ngừng, khoảng cách không chỉ là thiên sơn vạn thuỷ.
Vì thế khi Đường Tích Tích tận mắt nhìn thấy vị hôn phu cùng du sông Tần Hoài với vị đại mỹ nhân cho dù là xuất thân, dáng vẻ, võ công đều có thể đảm đương nổi một câu “Một thế hệ nhân tài tuổi trẻ xuất chúng”, thân mật khắng khít, có thể có phản ứng gì, ai cũng biết.
Người thế gian nói Đường Tích Tích không hiểu chuyện, nhưng lại không biết nàng hiểu rất rõ, mới hiểu được xem ra hiện tại mối hôn ước lúc nhỏ kia, chỉ là một cái rắm.
Hiện giờ nàng đi đến Tuyết Sơn, đã biểu đạt hết tất cả ý tứ của mình. Mà Tiêu Vân Hàm đuổi theo vạn dặm, nói một câu không quá khó nghe, cũng chỉ là sợ người khác chỉ vào lưng nói mình bội tín phụ nghĩa mà thôi.
Nhờ phúc của vị Tiêu thiếu hiệp và đệ nhất mỹ nhân võ lâm kia, Huyền Thiên giáo bọn họ mới có cơ hội chống lại Lăng Tiêu Các, tuy rằng không định xuống tay sớm như vậy, nhưng cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Lại nói...
Duỗi thắt lưng, Hề Ngọc Đường nhìn về phía vài tên tâm phúc nhà mình: “Đường Tích Tích này rút lui rất đúng lúc, giáo chủ ta cũng nguyện không có vị hôn phu như thế.”
Bạch y công tử liếc nàng: “Vẻ ngoài của Đường Tích Tích so với đệ nhất mỹ nhân Giang Thiên Đồng kia, cũng không kém.”
“Ngươi tha cho ta đi.” Hề Ngọc Đường chỉ chỉ vào nửa miếng mặt nạ màu bạc trên mặt mình: “Thật sự không kém sao?”
“Từ trước đến nay không ai có thể thắng giáo chủ về mặt mũi.” Tư Ly nói tiếp.
“Ai, ngoan.” Hề Ngọc Đường vừa lòng vỗ vỗ mặt hắn.
Thiếu niên lạnh nhạt vuốt ve tay nàng, thuận tiện yên lặng không dấu vết bôi hoá cốt phấn lên mu bàn tay của đối phương: “Bởi vì giáo chủ không có mặt.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Giáo chủ ma giáo ôm tay đau đến không nói ra lời trừng mắt nhìn thiếu niên kia, đưa bàn tay đang đổ máu không ngừng sang cho nam tử áo trắng một cách đáng thương. Người kia hừ lạnh một tiếng, lấy một bình sứ ra khỏi ngực, đổ hết một đống bột lên tay đối phương.
“Oá ~~~~” Hề giáo chủ đau đến mức nước mắt văng tung toé.
Tư Ly cười khanh khách.
... .......
Mười lăm ngày sau.
Trên Tuyết sơn, trong Huyền Thiên giáo, một nữ tử trẻ tuổi mặc lục y lẻ loi đứng nơi góc tường, mắt lạnh như băng nhìn về phía phần đông các đệ tử của Lăng Tiêu các, xuyên qua màn tuyết, rơi vào trên người vị công tử dẫn đầu.
Thanh y công tử nhìn thẳng vào nữ tử, trên khuôn mặt tuấn tú có chút đau lòng.
“Tích Tích đừng sợ, chắc chắn ta sẽ cứu muội ra ngoài!”
Giọng nói được phát ra bằng nội lực, vang lên bên tai nữ tử, sau khi nghe thấy, khuôn mặt vốn tái nhợt nhỏ nhắn của nàng lại càng trở nên quật cường, bóng người gầy yếu run run trong gió, hệt như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“... Huynh trở về đi.” Nữ tử nói: “Ta không đi với huynh đâu.”
Bàn tay cầm kiếm của thanh y nam tử trở nên căng thẳng: “Tích Tích, muội đã hiểu lầm rồi! Ta và Thiên Đồng không có gì cả, có phải muội đã bị ma đầu này mê hoặc rồi không? Chờ ta, hôm nay nhất định ta phải nói rõ với Huyền Thiên giáo!”
Nói xong, Tiêu Vân Hàm dồn khí đan điền, chỉa mũi kiếm về phía đại môn đóng chặt: “Hề Ngọc Đường! Ngươi lăn ra đây cho ta, nếu hôm nay ngươi không tha cho Tích Tích, Lăng Tiêu Các ta sẽ không đội trời chung với Huyền Thiên giáo các ngươi!”
Tiếng hô hùng hậu vang lên trên Tuyết Sơn một lúc lâu cũng không dứt, mà đại môn đầu mũi kiếm kia vẫn không hề đáp lại.
Một tiếng than nhẹ vang lên từ trong miệng nữ tử: “Vân Hàm ca ca, huynh đây là đang làm gì vậy, muội đến Tuyết Sơn này hoàn toàn là do tự nguyện, muội không ngốc, giải trừ hôn ước thôi, từ đây muội và huynh... Không gặp nơi giang hồ.”
Thân hình Tiêu Vân Hàm chấn động, lửa giận dâng trào: “Đường Tích Tích, muội không thể rời khỏi ta như vậy!”
Đường Tích Tích mở to mắt, bàn tay trắng nõn run rẩy, cuối cùng cũng vung xuống: “Huynh đi đi.”
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Tiêu Vân Hàm hoảng sợ nhìn bóng dáng đối phương đang dần đi xa, không thể tin mình đã bị một nữ tử liên tục thoái hôn làm mất mặt, nhất thời không kịp phản ứng.
Không bao lâu sau, sơn môn khép chặt của Huyền Thiên giáo két một tiếng... Một khe hở hiện ra, một vị giáo chúng bình thường xuất hiện trước mặt mọi người, cung kính hành lễ với nhóm người võ lâm hiệp khách.
“Đường cô nương mời chư vị xuống núi.”
Lăng Tiêu Các kết thù với Huyền Thiên giáo chỉ vì đại tiểu thư Đường Môn, thiếu Các chủ Tiêu Vân Hàm dẫn người làm loạn Tuyết Sơn, vốn tưởng rằng có thể chiến đấu một hồi máu me đầm đìa với đối phương, làm anh hùng cứu mỹ nhân, lập được thành tựu, ai ngờ không chỉ Huyền Thiên giáo không có ai ra mặt, Đường Tích Tích còn nói sẽ không xuống núi... Chẳng lẽ cứ không giải quyết được gì như vậy sao?
“Không thể nào?” Tiêu Vân Hàm lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay ta không thấy được Đường Tích Tích thì quyết không bỏ qua!”
Tiểu giáo chúng sững sờ chớp mắt một cái: “Nhưng, nhưng không phải vừa nãy ngài đã thấy rồi sao?”
Tiêu Vân Hàm: “...”
Chẳng hạn như...
Làm thế nào để giẫm đạp Lăng Tiêu Các, bóp nát Huyết Sát Điện, làm thế nào để so da mặt dày với đám lão bất tử bên Võ Lâm Minh, làm thế nào để thấy Việt gia kia muốn chết nhưng không thể chết chỉ có thể tức đến đập bàn.
Chẳng hạn như những chuyện như vậy, thảo luận đến khí thế ngất trời.
Nhìn thấy thiếp anh hùng trước mắt, Hề Ngọc Đường khẽ giơ tay bảo mọi người dừng nói, nhìn người mới tới.
“Đây là cái gì?”
Thủ hạ nhanh chóng quét mắt về phía người đang mang mặt nạ màu bạc trước mặt kia một chút, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đáp: “Thiếp anh hùng, mời ngài tham gia đại hội võ lâm một tháng sau.”
Ồ?
Hề Ngọc Đường tiếp nhận thiếp anh hùng rồi quét mắt một vòng, đưa cho mỹ nữ quản sự bên cạnh. Quản sự mở ra nhìn, gật đầu: “Đúng là thiếp mời của đại hội võ lâm, người gửi là Âu Dương minh chủ.”
Trên thế gian từ trước đến nay anh hùng thì nhiều mà thiếp anh hùng thì thiếu, đại hội võ lâm ai cũng có thể tham gia, nhưng có thể nhận được anh hùng thiếp lại không có mấy người. Cho tới bây giờ Huyền Thiên giáo bọn họ luôn bị loại bỏ khi phát thiếp anh hùng, lần này lại nhận được thiếp mời, cũng không biết bọn họ đã chọc gì đến Âu Dương Huyền và Võ Lâm Minh.
Vài tâm phúc xem thiếp mời là chuyện lạ mà chuyền nhau đọc một chút rồi trả lại cho Hề Ngọc Đường, người sau lại cầm thiếp mời gõ gõ lên mặt bàn, hỏi: “Ai đưa tới?”
Thủ hạ: “Thuộc hạ không biết.”
“Không gặp được người sao?”
“Thiếp mời được ném ở cửa chúng ta, đại nương quét rác nhặt về đưa tới, người đưa thiếp mời, ách, không thấy đâu.”
“...”
Một tiếng cười nhẹ truyền ra từ trong miệng Hề Ngọc Đường, tuỳ ý ném thiếp anh hùng lên bàn, ban lệnh: “Nghênh Thu, viết một bức thư cho minh chủ võ lâm tân nhiệm Âu Dương Huyền sắp xuống đài, nói, đại nương quét rác của chúng ta không cẩn thận nhặt được thiếp anh hùng lại tưởng là đồ bỏ mà vất đi thiêu, bảo hắn phái người đưa cái khác lại đây.”
Từ trước đến nay Nghênh Thu luôn tuân theo lệnh của giáo chủ, nghe xong lập tức xoay người bắt đầu mài mực.
“Nói cho hắn biết, để thể hiện sự coi trọng với đại hội võ lâm, nhất định phải cho người 'tự tay' đưa thiếp anh hùng đến trước mặt ta.”
Nói xong, thiếp anh hùng vừa rồi đã bị ném vào trong tay người tới báo tin: “Thiêu đi.”
Người báo tin do dự một chút, đau lòng gật đầu--
Đây chính là thiếp anh hùng đấy! Là tấm thiếp anh hùng đầu tiên mà Thánh giáo bọn họ có được đấy!
Viết thư xong, dùng bồ câu đưa tin đưa đi, bạch y công tử ngồi phía trên lười nhác kéo dài giọng mở miệng: “Cứ như vậy mà ngươi đã xác định là Âu Dương Huyền không nể mặt ngươi rồi sao?”
“Không cần biết hắn là ai.” Hề Ngọc Đường chống cằm, thờ ơ nói: “Mọi chuyện liên quan đến thiếp anh hùng, cứ tính lên đầu hắn là không sai được.”
“...”
Âu Dương minh chủ, gánh trách nhiệm trên lưng một trăm năm, ngươi rất đáng tin cậy.
Mọi người yên lặng thầm thắp tặng cho Âu Dương minh chủ một vòng nến.
Người báo tin vẫn mang dáng vẻ ‘Ta không nghe thấy mấy người lãnh đạo này đang nói gì', tiếp tục bẩm báo: “Giáo chủ, người ở dưới truyền lời, thiếu Các chủ Tiêu Vân Hàm của Lăng Tiêu Các đã mang theo người vào địa giới của giáo ta, không tới nửa tháng sẽ lên núi.”
Hề Ngọc Đường hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
“Có thể không nhanh sao? Không đến thì vị hôn thê cũng không có.” Hữu hộ pháp Tư Ly ở một bên vừa ăn Liên Dong Tô (một loại bánh ngọt), vừa châm chọc chuyện không liên quan tới mình.
Tư Ly, mười ba tuổi, từ trước đến nay rất thích ăn uống, hơi lùn, độc hiệu là Tâm Nhãn, từ nhỏ đã lớn lên ở Huyền Thiên, hiện tại vừa vặn là năm thứ tám.
“Phụ thân Tiêu Thừa của hắn đâu?” Hề Ngọc Đường hỏi.
Thủ hạ lắc đầu: “Không thấy.”
Hề Ngọc Đường trầm tư, Tiêu Vân Hàm thì dễ, võ học tạo nghệ của thiếu chủ Lăng Tiêu Các không khác gì bao cỏ như nội hàm của hắn (ý chỉ vô dụng), nhưng nếu là phụ thân Tiêu Thừa của hắn thì...
“Để Trâu Thanh đi ứng phó.”
Tư Ly cười ngọt ngào: “Chỉ sợ Tiêu Thừa lão nhân không đến đâu.”
“Thực lực Lăng Tiêu Các rất mạnh, bảo Trâu Thanh cẩn thận thì hơn.”
Nam tử lơ đễnh: “Lần này không có giáo chủ không được, Trâu thúc thúc đánh không lại, giáo chủ đi đi.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Quy củ giang hồ bị ngươi ăn mất rồi phải không? Ước chiến quyết đấu một với một sờ sờ ra đấy. Quy củ là thứ để ngươi coi nó như không tồn tại sao?
Bảo người báo tin lui xuống, động tác ăn của Tư Ly vẫn không ngừng: “Giáo chủ quản hắn làm gì, không phải đại tiểu thư Đường Môn mới là mục đích thiếu chủ Lăng Tiêu Các đánh tới cửa sao?”
Nhắc tới đại tiểu thư Đường gia, ánh mắt mấy người nhìn về phía chủ vị mà không để lại dấu vết.
Hề Ngọc Đường không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng đón lấy tầm mắt của mọi người, lạnh nhạt nói: “Đại tiểu thư Đường gia chịu nỗi khổ gặp kẻ bắt cá hai tay, lúc lên Tuyết Sơn đã thương tâm muốn chết, chúng ta cũng không thể thất lễ với khách nhân không phải sao?”
Bạch y nam tử ghét bỏ nói: “Đúng là chưa gặp qua người vô liêm sỉ như thế bao giờ.”
Hề Ngọc Đường ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi: “Đa tạ khích lệ.”
Mọi người: “...”
Đường Môn sau này cũng chỉ là một môn phái làm cảnh. Nếu trở lại mười năm trước, tất nhiên đại tiểu thư Đường Tích Tích này sẽ là một viên minh châu được nuông chiều, song khi Đường Môn xuống dốc, 'đại tiểu thư Đường gia' liền biến thành một sự tồn tại vô cùng xấu hổ. Lúc còn nhỏ đã định hôn ước với thiếu Các chủ của Lăng Tiêu Các, bao nhiêu người khen môn đăng hộ đối, nhưng hôm nay luận thân phận, một nữ nhi của võ lâm thế gia xuống dốc với một thiếu chủ của môn phái đang phát triển không ngừng, khoảng cách không chỉ là thiên sơn vạn thuỷ.
Vì thế khi Đường Tích Tích tận mắt nhìn thấy vị hôn phu cùng du sông Tần Hoài với vị đại mỹ nhân cho dù là xuất thân, dáng vẻ, võ công đều có thể đảm đương nổi một câu “Một thế hệ nhân tài tuổi trẻ xuất chúng”, thân mật khắng khít, có thể có phản ứng gì, ai cũng biết.
Người thế gian nói Đường Tích Tích không hiểu chuyện, nhưng lại không biết nàng hiểu rất rõ, mới hiểu được xem ra hiện tại mối hôn ước lúc nhỏ kia, chỉ là một cái rắm.
Hiện giờ nàng đi đến Tuyết Sơn, đã biểu đạt hết tất cả ý tứ của mình. Mà Tiêu Vân Hàm đuổi theo vạn dặm, nói một câu không quá khó nghe, cũng chỉ là sợ người khác chỉ vào lưng nói mình bội tín phụ nghĩa mà thôi.
Nhờ phúc của vị Tiêu thiếu hiệp và đệ nhất mỹ nhân võ lâm kia, Huyền Thiên giáo bọn họ mới có cơ hội chống lại Lăng Tiêu Các, tuy rằng không định xuống tay sớm như vậy, nhưng cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Lại nói...
Duỗi thắt lưng, Hề Ngọc Đường nhìn về phía vài tên tâm phúc nhà mình: “Đường Tích Tích này rút lui rất đúng lúc, giáo chủ ta cũng nguyện không có vị hôn phu như thế.”
Bạch y công tử liếc nàng: “Vẻ ngoài của Đường Tích Tích so với đệ nhất mỹ nhân Giang Thiên Đồng kia, cũng không kém.”
“Ngươi tha cho ta đi.” Hề Ngọc Đường chỉ chỉ vào nửa miếng mặt nạ màu bạc trên mặt mình: “Thật sự không kém sao?”
“Từ trước đến nay không ai có thể thắng giáo chủ về mặt mũi.” Tư Ly nói tiếp.
“Ai, ngoan.” Hề Ngọc Đường vừa lòng vỗ vỗ mặt hắn.
Thiếu niên lạnh nhạt vuốt ve tay nàng, thuận tiện yên lặng không dấu vết bôi hoá cốt phấn lên mu bàn tay của đối phương: “Bởi vì giáo chủ không có mặt.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Giáo chủ ma giáo ôm tay đau đến không nói ra lời trừng mắt nhìn thiếu niên kia, đưa bàn tay đang đổ máu không ngừng sang cho nam tử áo trắng một cách đáng thương. Người kia hừ lạnh một tiếng, lấy một bình sứ ra khỏi ngực, đổ hết một đống bột lên tay đối phương.
“Oá ~~~~” Hề giáo chủ đau đến mức nước mắt văng tung toé.
Tư Ly cười khanh khách.
... .......
Mười lăm ngày sau.
Trên Tuyết sơn, trong Huyền Thiên giáo, một nữ tử trẻ tuổi mặc lục y lẻ loi đứng nơi góc tường, mắt lạnh như băng nhìn về phía phần đông các đệ tử của Lăng Tiêu các, xuyên qua màn tuyết, rơi vào trên người vị công tử dẫn đầu.
Thanh y công tử nhìn thẳng vào nữ tử, trên khuôn mặt tuấn tú có chút đau lòng.
“Tích Tích đừng sợ, chắc chắn ta sẽ cứu muội ra ngoài!”
Giọng nói được phát ra bằng nội lực, vang lên bên tai nữ tử, sau khi nghe thấy, khuôn mặt vốn tái nhợt nhỏ nhắn của nàng lại càng trở nên quật cường, bóng người gầy yếu run run trong gió, hệt như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“... Huynh trở về đi.” Nữ tử nói: “Ta không đi với huynh đâu.”
Bàn tay cầm kiếm của thanh y nam tử trở nên căng thẳng: “Tích Tích, muội đã hiểu lầm rồi! Ta và Thiên Đồng không có gì cả, có phải muội đã bị ma đầu này mê hoặc rồi không? Chờ ta, hôm nay nhất định ta phải nói rõ với Huyền Thiên giáo!”
Nói xong, Tiêu Vân Hàm dồn khí đan điền, chỉa mũi kiếm về phía đại môn đóng chặt: “Hề Ngọc Đường! Ngươi lăn ra đây cho ta, nếu hôm nay ngươi không tha cho Tích Tích, Lăng Tiêu Các ta sẽ không đội trời chung với Huyền Thiên giáo các ngươi!”
Tiếng hô hùng hậu vang lên trên Tuyết Sơn một lúc lâu cũng không dứt, mà đại môn đầu mũi kiếm kia vẫn không hề đáp lại.
Một tiếng than nhẹ vang lên từ trong miệng nữ tử: “Vân Hàm ca ca, huynh đây là đang làm gì vậy, muội đến Tuyết Sơn này hoàn toàn là do tự nguyện, muội không ngốc, giải trừ hôn ước thôi, từ đây muội và huynh... Không gặp nơi giang hồ.”
Thân hình Tiêu Vân Hàm chấn động, lửa giận dâng trào: “Đường Tích Tích, muội không thể rời khỏi ta như vậy!”
Đường Tích Tích mở to mắt, bàn tay trắng nõn run rẩy, cuối cùng cũng vung xuống: “Huynh đi đi.”
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Tiêu Vân Hàm hoảng sợ nhìn bóng dáng đối phương đang dần đi xa, không thể tin mình đã bị một nữ tử liên tục thoái hôn làm mất mặt, nhất thời không kịp phản ứng.
Không bao lâu sau, sơn môn khép chặt của Huyền Thiên giáo két một tiếng... Một khe hở hiện ra, một vị giáo chúng bình thường xuất hiện trước mặt mọi người, cung kính hành lễ với nhóm người võ lâm hiệp khách.
“Đường cô nương mời chư vị xuống núi.”
Lăng Tiêu Các kết thù với Huyền Thiên giáo chỉ vì đại tiểu thư Đường Môn, thiếu Các chủ Tiêu Vân Hàm dẫn người làm loạn Tuyết Sơn, vốn tưởng rằng có thể chiến đấu một hồi máu me đầm đìa với đối phương, làm anh hùng cứu mỹ nhân, lập được thành tựu, ai ngờ không chỉ Huyền Thiên giáo không có ai ra mặt, Đường Tích Tích còn nói sẽ không xuống núi... Chẳng lẽ cứ không giải quyết được gì như vậy sao?
“Không thể nào?” Tiêu Vân Hàm lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay ta không thấy được Đường Tích Tích thì quyết không bỏ qua!”
Tiểu giáo chúng sững sờ chớp mắt một cái: “Nhưng, nhưng không phải vừa nãy ngài đã thấy rồi sao?”
Tiêu Vân Hàm: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook