Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương
-
Chương 13: Đố Kỵ
Trở lại Hồng Kông, quan hệ của bọn họ có thay đổi rõ rệt, Viên Soái mỗi ngày gọi chi cô vô số cuộc điện thoại, cô không nhận hoặc bỏ qua liền gửi tin nhắn hỏi cô ở đâu? Đang làm gì?
Mỗi tối anh đều điên cuồng cùng cô làm tình, đòi hỏi vô độ.
Cô lên mạng tra một chút, nghe nói người mới yêu đều như vậy. Yêu cuồng nhiệt sao, cô cười nghĩ.
Cô cố hết sức về nhà sớm, cùng anh làm mỗi một việc anh muốn làm. Cô thích bộ dạng anh ở trong thân thể cô, cực kỳ giống thú con bú sữa, tham lam đáng yêu.
Cô chuyển trọng tâm công tác sang mảng nghiệp vụ trong nước. Kế hoạch xây dựng ngân hàng chi nhánh Trung Quốc của GT đã tới thời điểm then chốt, cần anh thường xuyên ở bên kia, anh xấu xa muốn cô đi cùng, cô liền không ngừng tới Bắc Kinh công tác, chó ngáp phải ruồi nhận được mấy mối làm ăn lớn.
Công tác ở Hồng Kông cũng không cho phép cô phân tâm, người mới sẽ lập tức tới thay thế, tất cả sắp xếp không thể để lộ ra một chút sai sót. Cô lấy máy bay làm nhà, bôn ba qua lại giữa Bắc Kinh và Hồng Kông.
DU cho rằng cô đang toàn lực giúp anh ta đánh thiên hạ, càng thêm coi trọng cô.
Cô áy náy trong lòng, cô chỉ muốn dùng thân phận Juno đứng phía sau Viên Soái, giúp anh thực hiện hùng tâm tráng chí của mình. Về phần DU, cô yêu thích anh ta, biết ơn, chỉ có thể càng thêm dốc sức giúp anh ta làm việc, hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp tốt mọi thứ, khiến cô rời đi an tâm một chút.
Viên Soái mấy lần đề xuất bảo cô từ chức qua bên anh, cho dù tạm thời không thể công tác ở GT, cũng có thể ở bên cạnh anh.
Cô từ chối , cô không muốn rảnh rỗi, chỉ có công tác mới có thể khiến cô có sức sống, khiến cô cảm thấy bản thân là một phần trong xã hội này. Cô ghét sự trống rỗng, chán ghét cô đơn, cô muốn làm một con ong mật chăm chỉ vui vẻ.
Cô nói với Viên Soái, khi nào việc ngân hàng chi nhánh ổn định, cô sẽ lập tức từ chức, nhưng trước đó sẽ vẫn ở MH, cô đã từng đồng ý với DU phải giúp anh ta dẫn ra đội ngũ lớn nhất. Cô là một người nói lời giữ lời.
Cô không rõ vì sao Viên Soái chiến tranh lạnh với cô, anh không nói, cô cũng không hỏi, trước đây bọn họ vẫn luôn là như vậy, hai bên đều có không gian độc lập, tôn trọng riêng tư của đối phương.
DU cho cô xem bức ảnh tin lá cải [Cấp cao GT và người đẹp viên chức cấp cao nắm tay thân mật, chi nhánh ngân hàng tư nhân nước ngoài hàng đầu nội địa triển vọng tươi sáng] bám theo anh Viên nào đó cùng cô gái nào đó ra vào nhà hàng.
"Có suy nghĩ gì?" Anh ta nhìn cô
"Anh còn ngồi ở đây làm gì? Mau đặt vé máy bay đi Bắc Kinh, chậm rồi ngay cả nữ viên chức xấu xí cũng không còn"
"Em thật đúng là một nhân tài, dám ép ông chủ của mình đi dùng mỹ nam kế?"
"Em đại diện các đồng nghiệp ngân hàng MH chi nhánh Trung Quốc tương lai cảm ơn anh, đây là vinh dự nha, không phải ai cũng có vốn liếng để hiến thân "
"Xin kiếu cho kẻ bất tài! Được rồi, nói việc chính, xem ra chúng ta cũng cần hành động thêm rồi. Tuần sau người mới sẽ vào, tư liệu ở đây, em có thời gian thì xem một chút, nếu không có thời gian thì giao cho Sally giúp em xác nhận"
"OK"
"Cùng ăn cơm?"
"Có hẹn rồi"
Cô về đến nhà, ném tạp chí mua ở góc đường xuống đất, nụ cười của Viên Soái trên bìa cực kỳ buồn nôn. Cô đun cho mình bát mỳ, ngẫm lại đã 4 ngày không nói chuyện với anh, nhân cơ hội này trút ra một phen?
Cô cười nham hiểm gọi tới số cá nhân của anh, chuông đổ n tiếng, anh mới bắt máy, phía sau ồn ào huyên náo.
"Anh đang làm gì?" Cô lớn tiếng hỏi
"Nói chuyện phiếm với bạn " Đối phương cũng rống lên
"Vẫn chưa về?"
"Vẫn chưa xong, em qua đây?" Hình như anh đã tìm được một chỗ tương đối im lặng
"Đi không được, cuối tuần cũng không về? Em mua rất nhiều đồ ăn"
"Anh sẽ cố gắng, em ăn cơm chưa?"
"Chưa, chờ anh cùng ăn!"
"Nha đầu ngốc, em... ", "Trốn ở đây, ngọt ngào với ai vậy..."
Cô đột nhiên nghe thấy giọng phụ nữ, vô thức hiện ra gương mặt trên tạp chí
"Vợ tôi, một chút nữa tôi qua,...... Tạm thời như vậy đi, em ngoan ngoãn ăn cơm cho anh, trễ một chút sẽ gọi cho em"
Cô ném điện thoại, bưng bát mì ngồi bên cạnh tạp chí, nhìn ảnh chụp của bọn họ "Trốn ở đây, ngọt ngào với ai vậy~" Cô nhại giọng lặp lại, thuận tay chấm một giọt nước dầu lên mặt người phụ nữ kia "Ngọt vậy đấy, tôi tức chết cô".
Nhìn thấy vết bẩn từ từ lan ra, không còn khẩu vị.
"Tối nay có việc, ngày mai về."
"Đừng, phiền phức lắm, em vừa lúc cũng tăng ca"
"........"
"Anh làm việc của anh đi, không cần quan tâm tới em"
Cô ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ, gọi thư ký vào.
Lúc ra khỏi sân bay đã gần nửa khuya, khởi động máy, lập tức có điện thoại gọi tới.
"Em có việc gì, sao lại tắt máy?"
"..."
"Em làm gì đó? Sao ồn như vậy, còn ở bên ngoài?"
"........."
"Em ở đâu?"
"........Bác tài, Tiêu Vân Kiều" cô ngồi lên xe
"Cô nhóc em, qua đây tìm anh! Địa chỉ là xxxxx"
Cô ngắt điện thoại, cúi đầu xem tin nhắn vừa nhận được, tâm tình cực tốt.
"Sao mặc ít như vậy" chờ xe dừng hẳn, Viên Soái tới đón, "Chỉ biết trang điểm, đi, mau đi vào!" Anh thuận tay thanh toán tiền xe
"Hi, Juno, đã lâu không gặp" Cô vừa vào cửa, lập tức bị người nhận ra, chào hỏi với cô.
Viên Soái mang cô đến bên cạnh một quầy rượu bí ẩn.
"Vẫn là Zeus mặt mũi lớn, ngay cả Juno cũng có thể mời được" Giám đốc điều hành LK say chuếch choáng, nói
"Được rồi, giới thiệu mấy người bạn mới với em" Viên Soái ôm hờ cô "Đây là Lưu Đan, người đẹp trưởng phòng bộ phận XX"
Đối phương cười duyên, đánh lên vai anh, người thật so với trên tạp chí đẹp hơn một chút, cô nhìn Lưu Đan
"Lưu Đan, đây là Giang Quân, chính là Juno bọn họ luôn nhắc tới"
"Chào chị" cô đưa tay ra, đối phương chỉ khe khẽ gật gật đầu liền xoay mặt qua uống rượu. Cô thuận thế vỗ lên người bạn thân LK bên cạnh, "Chẳng trách DU nhất định bắt em qua đây, giúp anh ta chiếm một chỗ, trễ chút nữa, ngay cả canh cũng không uống được"
Cô cười, nâng nâng chén rượu với hai bạn gái khác của đối phương.
"Sao dám tranh với mấy người..."
Mọi người đang tán gẫu vui vẻ, Lưu Đan đột nhiên mở miệng, "Viên Soái, chúng ta ra khiêu vũ đi "
Ngọt ngào với ai vậy? Thì ra là cô à. Giang Quân nhấp ngụm rượu, Red Label không tệ, chỉ là thêm chanh hơi nhiều rồi.
Cô chuồn ra toilet hút thuốc, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Viên Soái đứng lối thoát hiểm đối diện nhìn cô cười xấu xa.
"Anh cái đồ lưu manh!"
Cô lắc mông đi qua đi.
Chờ cô dặm lại trang điểm xong trở lại, vừa lúc nghe thấy Lưu Đan hỏi anh, "Sao lâu vậy không thấy vợ anh qua?"
"Cô ấy ở Hồng Kông "
"Cũng không sợ anh chạy mất? Tự tin như vậy à?" Lưu Đan hình như uống say rồi, "Không phải chứ, chẳng lẽ là vì bọn họ nói hai người là người đẹp và quái vật, còn đắn đo sao, bao lâu rồi."
Vẻ mặt Giang Quân không thể tin đi đến bên người anh. Viên Soái đặt tay lên vai cô, bộ dáng hai người bọn anh rất tốt, liếc xéo lưu đan "Tôi không phải là sợ mang ra quá đả kích tự tin của các cô sao?"
"Tránh ra" Giang Quân đẩy anh ra "Nói chuyện với người đẹp còn hơn nói với mấy người "
"Thật hay giả, ghen thì cứ nói thẳng nha" Anh lộ ra hàm răng trắng trắng, duỗi tay lấy diêm, cánh tay lướt qua ngực cô, ánh mắt lấp lóe nhìn cô.
"Nhớ chết anh rồi" hắn mút lấy đầu lưỡi cô, ngón tay đưa vào trong cơ thể cô. Giữa thang lầu u ám mờ tối, cô vặn vẹo mông lên xuống, vuốt ve dục vọng gồ lên của anh
"Em cũng vậy"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook