“Là Lộ Chinh.”

Không hiểu sao Viêm Lương có thể nhận ra vẻ dữ tợn của người đàn ông đối diện qua giọng nói vô cùng bình thản của anh. Cảm nhận này như ảo giác bao trùm người cô vài giây. Cho đến khi Tưởng Úc Nam điềm nhiêm quay người đi vào phòng vệ sinh, Viêm Lương mới định thần, vội vàng lên tiếng: “Anh ta nói gì thế?”

Nghe câu hỏi của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam bất giác dừng lại. Anh chau mày hồi tưởng. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười, anh nhếch mép, cất giọng mỉa mai: “Anh ta nói anh ta về nước vì chuyện của Viêm tiểu thư. Anh ta muốn gặp Viêm tiểu thư để bàn chuyện cụ thể.”

Khi Viêm Lương để tâm quan sát, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng Tưởng Úc Nam đã biến mất hoàn toàn, không lưu lại chút dấu vết.

Viêm Lương không có thời gian nghĩ ngợi. Tuy tối qua cô luôn miệng nói, sẽ không hao công tốn sức đi thu dọn bãi chiến trường Từ thị, nhưng bây giờ, trong đầu cô chỉ có lời cam kết ba ngày với Lộ Chinh. Viêm tiểu thư nói một đằng nghĩ một nẻo lập tức nhảy xuống giường, còn không kịp đi dép lê, cứ thế chạy chân trần ra phòng khách. Cô nhấc điện thoại bàn, tìm số Lộ Chinh vừa gọi đến rồi bấm máy.

Điện thoại được kết nối, đối phương còn chưa kịp mở miệng, Viêm Lương đã sốt ruột lên tiếng trước. “Lộ tổng, tôi là Viêm Lương.”

Lộ Chinh sớm biết cô sẽ gọi điện, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nghe giọng nói khiêm nhường và khẩn thiết của Viêm Lương, anh cũng rất quả quyết, nói ngay: “Tôi vẫn đang trên đường cao tốc, khoảng hai mươi phút nữa mới vào thành phố.”

Đường cao tốc sân bay?

Viêm Lương không ngờ Lộ Chinh vẫn chưa về đến nhà, lẽ nào anh vừa xuống sân bay đã gọi điện cho cô?

Ngẫm lại mới thấy buồn cười, thậm chí còn hơi xấu hổ, trước đó cô luôn tỏ ra lạnh nhạt với Lộ Chinh, đặc biệt là lần Từ Tấn Phu mời anh đến nhà ăn cơm, bây giờ thời thế thay đổi, cô phải hạ mình cầu xin giúp đỡ của anh. Cô thậm chí mong Lộ Chinh ân cần, niềm nở với cô một chút. Tất nhiên cô cũng tỏ ra nhún nhường. “Bây giờ tôi sẽ đến trụ sở của Minh Đình đợi anh.”

Viêm Lương nói xong định cúp máy. Lộ Chinh đột nhiên lên tiếng: “Tôi vẫn chưa ăn sáng. Lát nữa gặp cô ở nhà hàng.”

“Nhà hàng nào cơ?”

Lộ Chinh im lặng một, hai giây, dường như đang liên tưởng tới một chuyện thú vị. Anh khẽ cười: “Trước đây, Viêm tiểu thư từng thuê người theo dõi hành tung của tôi đúng không? Chắc cô cũng biết rõ tôi thích ăn sáng ở nhà hàng nào nhất.”

Nói xong, Lộ Chinh tắt máy. Viêm Lương đứng cạnh sofa hồi tưởng mấy giây. Cô lập tức bừng tỉnh, chạy như bay về phòng ngủ.

Sau khi đánh răng, rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, Viêm Lương lao vào phòng thay đồ. Tưởng Úc Nam đang đứng thắt cà vạt trước gương, nghe thấy tiếng động, quay đầu liếc Viêm Lương một cái. “Người nào hôm qua mới nói không muốn dính dáng đến những việc này?”

Viêm Lương vừa thay bộ váy công sở, đang kiễng chân tìm giày cao gót trong tủ giầy. “Đây là tâm huyết ba đời của nhà họ Từ chúng em, không phải muốn bỏ là có thể từ bỏ.”

Nói xong, Viêm Lương cũng tìm thấy đôi giày. Một tay cô xách giày, một tay với áo khoác ngoài trên mặc rồi chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.

Mới chạy vài bước, Viêm Lương chợt nghĩ tới một việc chưa làm. Cô vội vàng quay lại, chạy đến trước mặt Tưởng Úc Nam. Cô giơ tay kéo cà vạt của anh rồi kiễng chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hôn lên môi anh và nháy mắt. “Ông xã cố lên!”

Tưởng Úc Nam ngẩn người rồi mỉm cười. “Bà xã cố lên!”

Tưởng Úc Nam dõi theo bóng lưng Viêm Lương cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, mới quay lại thắt cà vạt. Áo vest của anh dừng lại ở dãy áo vest, tay lướt qua một lượt như muốn chọn chiếc phù hợp. Đúng lúc này…

Phòng thay đồ vốn rất tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng động lớn, báo hiệu cơn giận dữ chợt bùng nổ không hề báo trước của người đàn ông.

“Bịch!”

Một loạt tiếng “bịch, bịch” vang lên, một nửa dãy áo vest bị Tưởng Úc Nam ném mạnh xuống đất. Tiếp theo là tiếng động cực lớn.

Tưởng Úc Nam tung một nắm đấm cực mạnh vào chiếc gương treo tường. Đó là một cú đấm tàn nhẫn, cứng rắn, không chút kiềm chế. Khi mặt gương bị vỡ cũng là cảm giác đau đớn truyền qua bàn tay đầy máu của anh, đột kích vào từng huyết quản, đến tận trái tim anh.

Trên mỗi mảnh gương vỡ đều có hình bóng của Tưởng Úc Nam.

Hình bóng không trọn vẹn…

Viêm Lương đến một nhà hàng trực thuộc tập đoàn Minh Đình. Nhân viên phục vụ có lẽ đã nhận được thông báo, tươi cười chào đón cô: “Chào buổi sáng, Viêm tiểu thư!” Sau đó, anh ta dẫn cô đi tới chiếc bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước.

Nhìn quyển thực đơn đặt bên cạnh, Viêm Lương xua tay: “Đợi Lộ tổng đến rồi tôi gọi món sau!”

Nhân viên phục vụ mỉm cười lễ độ. “Lộ tổng nói, Viêm tiểu thư có thể dùng bữa trước.”

Viêm Lương đang sốt ruột, làm gì có tâm trạng ăn uống. Cô chỉ gọi một ly cà phê rồi trả lại quyển thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Khi cà phê được đưa lên, Viêm Lương cũng chẳng để ý, cô không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.

Hơn mười phút sau, cuối cùng Lộ Chinh cũng xuất hiện.

Vừa vào cửa, Lộ Chinh liền nhìn thấy một người phụ nữ đang cúi đầu nhìn đồng hồ.

Anh chợt dừng bước rồi đi nhanh về phía Viêm Lương.

Phát hiện ra Lộ Chinh, Viêm Lương lập tức mỉm cười với anh.

“Cô đợi lâu rồi phải không?” Lộ Chinh vừa nói vừa ngồi xuống. “Tôi tranh thủ về nhà tắm rửa, thay quần áo, chắc không đến muộn quá đấy chứ?”

Đây là một người đàn ông coi trọng vẻ bề ngoài. Viêm Lương lắc đầu tỏ ý không để bụng. Lộ Chinh chịu gặp mặt, cô đã vô cùng cảm kích, làm sao dám trách tội anh.

Viêm Lương bất giác cắn môi. Sau khi hạ quyết tâm, cô đứng dậy, cúi gập người chín mươi độ trước Lộ Chinh. “Sự cố của Nhã Nhan lớn đến mức đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Hôm qua, tôi hứa với anh có thể giải quyết trong ba ngày. Thật ra, tôi đã đánh giá quá cao bản thân, đánh giá thấp tình hình. Tôi xin lỗi!”

Nói đến đây, Viêm Lương cố ý dừng lại, chờ Lộ Chinh tỏ thái độ. Không biết anh sẽ cười nhạo, tức giận bỏ đi hay lưỡng lự có nên cho cô thêm một cơ hội?

Nhưng Lộ Chinh có vẻ muốn nghe cô nói hơn, anh tiếp tục im lặng. Viêm Lương chỉ có thể cúi đầu, nói tiếp: “Tôi biết lần này tôi đã thất bại, không thể xoay chuyển tình thế, nhưng tôi vẫn muốn xin Lộ Tổng cho tôi thêm một chút thời gian, cho Nhã Nhan thêm một cơ hội…:

“Ai nói cô thất bại?” Lộ Chinh đột ngột cắt ngang.

Viêm Lương ngây người. Dù vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhưng cô có thể thấy Lộ Chinh đứng dậy.

Anh không chỉ đứng dậy mà còn giúp Viêm Lương cầm áo khoác của cô vắt lên thành ghế. Viêm Lương đứng thẳng người, nhìn Lộ Chinh bằng ánh mắt nghi hoặc.

Lộ Chinh đưa áo khoác cho cô, hất cằm về phía cửa ra vào, ra hiệu cô đi theo anh.

Viêm Lương càng cảm thấy khó hiểu, “Chúng ta đi đâu?”

“Ăn brunch[1].” Lộ Chinh không giải thích nhiều. Nói xong, anh liền sải bước dài ra cửa.

[1] Brunch: Bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa.

Thấy Lộ Chinh mỗi lúc một xa dần, Viêm Lương chỉ còn cách đi theo. Không bao lâu sau, Viêm Lương cùng Lộ Chinh đến một nhà hàng brunch nổi tiếng trong thành phố. Nhà hàng này chỉ cách nhà hàng của Minh Đình chưa đến năm phút đi bộ. Bữa ăn ở đây được phục vụ theo hình thức tự chọn, thu hút không ít người có tiền và giới doanh nhân của thành phố. Đồ ăn ngon là một trong những nguyên nhân khiến nhà hàng luôn đông khách, nhưng quan trọng nhất là đám doanh nhân có thể vừa tranh thủ ăn uống vừa đàm phán những phi vụ làm ăn lớn.

Nhìn thấy họ, nhân viên phục vụ liền nở nụ cười tươi. “Lộ tiên sinh!”

Đây không phải lần đầu tiên Viêm Lương tới nhà hàng này, cô cũng biết một bữa ăn ở đây có thể tạo cơ hội làm ăn vô hạn. Viêm Lương dường như đoán ra mục đích của Lộ Chinh khi anh đưa cô đến nơi này.

Lộ Chinh liếc Viêm Lương, sau đó anh hơi gập cánh tay lại. Đây là hành động ám chỉ rõ ràng, Viêm Lương hiểu ý, cô ngập ngừng một chút mới khoác tay Lộ Chinh.

Hai người khoác tay nhau đi vào nhà hàng.

Lộ Chinh và Viêm Lương xuất hiện, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khách của nhà hàng đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên im bặt. Trên mặt mỗi người dường như đều viết một câu nghi vấn: “Cô gái bên cạnh Lộ Chinh là nhị tiểu thư của Từ gia đang dính scandal?”

Viêm Lương đảo mắt quanh nhà hàng một lượt, nhìn thấy không ít người quen. Trong đó, người đàn ông ở gần cô và Lộ Chinh nhất chính là Đinh Thần Hải, nhà phân phối mỹ phẩm lớn nhất cả nước.

Sau khi xảy ra vụ dị ứng da, trị giá số hàng Nhã Nhan bị dỡ khỏi hệ thống cửa hàng bán lẻ của Đinh Thần Hải trong phạm vi toàn quốc đã lên đến chục triệu nhân dân tệ.

Rơi vào hoàn cảnh này, Viêm Lương vô thức càng nắm chặt cánh tay Lộ Chinh. Nhưng khi cô khó khăn lắm mới lấy được dũng khí để diễn tốt màn kịch, Lộ Chinh đột nhiên dừng bước.

“Trước khi đánh cược danh tiếng của Lộ gia để giúp cô chuyển bại thành thắng, tôi muốn hỏi cô một chuyện riêng tư.” Lộ Chinh nói.

Tâm trạng của Viêm Lương sớm đã không thể dùng từ “thấp thỏm” để hình dung. Cùng Lộ Chinh xuất hiện trước công chúng, có nghĩa cô đã tỏ rõ lập trường với các đối thủ và đồng minh: Từ thị sẽ không sụp đổ. Ít nhất vào thời điểm này, có sự hậu thuẫn của Minh Đình, Từ thị sẽ đứng vững. Chính vì vậy, khi Lộ Chinh đường đột nêu ra vấn đề, Viêm Lương cảm thấy bất an. “Gì cơ?”

Lộ Chinh ngập ngừng, có vẻ khó mở miệng, nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường. “Quan hệ giữa cô và Tưởng Úc Nam… dường như thân mật hơn suy đoán của tôi?”

Viêm Lương ngẩn người. Sau khi định thần, cô quay sang nhìn Lộ Chinh.

Bắt gặp vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh, Lộ Chinh lờ mờ có câu trả lời. Hai người im lặng, mắt đối mắt. Một giây… Hai giây… Ba giây…

Lộ Chinh đột nhiên mỉm cười. “Thôi khỏi, tôi không nên hỏi thì hơn.”

Viêm Lương ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Tôi…”

Lộ Chinh liền cắt ngang: “Nếu cô nói ra, tôi chỉ sợ sẽ không thể kiềm chế, lập tức quay đầu bỏ đi.”

Lời cảnh cáo rất có hiệu lực, Viêm Lương im lặng ngay tức thì.

Lộ Chinh dường như hài lòng với phản ứng của Viêm Lương. Anh mỉm cười, cùng cô đi về phía Đinh Thần Hải.

Đinh Thần Hải đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Chào Lộ tổng! Chào…” Ông ta cố ý dừng lại, rời ánh mắt sang người phụ nữa bên cạnh Lộ Chinh. “…Viêm tiểu thư!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương