Ăn cơm xong về đến công ty, Viêm Lương ngồi trong văn phòng của mình một lúc lâu. Cuối cùng cô cũng đứng dậy, rời khỏi văn phòng. Vài phút sau, Viêm Lương đã xuất hiện trước cửa phòng giám đốc tài vụ.

Nhìn tấm biển ngoài cửa đề hai chữ: “Châu Trình”, Viêm Lương do dự một lúc mới đưa tay gõ cửa. Bên trong nhanh chóng truyền tới giọng nói quen thuộc: “Mời vào!”.

Viêm Lương cắn môi, đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở, cô liền nhìn thấy Châu Trình đang ngồi sau bàn làm việc, vừa ăn cơm hộp vừa xem tài liệu.

Nghe tiếng động, Châu Trình ngẩng đầu, hơi ngây người khi thấy Viêm Lương. Anh buông đũa, chào hỏi bằng giọng thân thiết: “Sao em lại đến đây?”.

Chứng kiến bộ dạng bận rộn của Châu Trình, trong lòng Viêm Lương không khỏi bùi ngùi. “Sao giờ anh mới ăn cơm?”.

“Không còn cách nào khác, gần đây phòng anh bận quá!”.

Châu Trình vừa nói vừa nhún vai.

Tổng giám tài vụ[1] sắp về hưu. Trên thực tế, cả bộ phận Tài vụ đều do một mình Châu Trình chống đỡ. Thời điểm cuối tháng luôn là lúc bận rộn nhất, Châu Trình không có thời gian ăn trưa cũng là điều dễ hiểu.

[1] Tổng giám tài vụ: tiếng Anh là CFO, trong tiếng Việt là giám đốc tài chính.

Sau khi bảo Viêm Lương ngồi chơi, Châu Trình lại cắm cúi xử lý văn kiện. Thỉnh thoảng, anh ngẩng lên hỏi han Viêm Lương một, hai câu: “Hôm qua em về nhà ăn cơm, chúng ta không có thời gian nói chuyện tử tế. Ông già định đẩy em cho Lộ Chinh, chắc trong lòng em bực bội lắm phải không? Lúc đó mặt em nhăn như bị rách…”.

Viêm Lương cười ngượng ngùng.

Thấy Châu Trình không rảnh để tiếp chuyện, Viêm Lương ngồi trầm ngâm một lúc, cuối cùng, cô quyết định nói thẳng: “Trưa nay em gặp Từ Tử Thanh, chị ta đi cùng Giang Thế Quân”.

Viêm Lương rõ ràng thấy bàn tay đang cầm bút của Châu Trình cứng đờ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục đặt bút xuống tờ văn bản.

Từ đầu đến cuối Châu Trình không hề ngẩng đầu. Thái độ của anh khiến Viêm Lương không khỏi nghi ngờ: “Hình như anh chẳng kinh ngạc lúc nào?”.

Bàn tay đang cầm bút của Châu Trình lại bất động. Vài giây sau, anh buông bút, ngẩng lên nhìn Viêm Lương. Gương mặt anh không che giấu vẻ buồn bã nhưng giọng nói rất bình thản: “Tử Thanh tuy bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng từ trước đến nay, cô ấy luôn là người có suy nghĩ riêng, anh… tôn trọng quyết định của cô ấy”.

Nói xong, Châu Trình lại cúi xuống xem tài liệu như không có chuyện gì xảy ra. Dường như anh muốn dùng hành động để chứng minh sự “tôn trọng” của anh.

Viêm Lương không thể kìm chế, khẽ “hừ” một tiếng. Cô lầm bầm lặp lại câu nói vừa rồi của Châu Trình: “Anh tôn trọng quyết định của chị ta…”. Nói đến đây, Viêm Lương đột nhiên nổi giận. Cô đứng dậy, tiến lại gần, giật cây bút và tập giấy trong tay Châu Trình ném sang một bên. “Người phụ nữ anh thích có thể bất chấp thủ đoạn, kể cả lên giường với một ông già để đạt được mục đích, vậy mà anh còn tôn trọng quyết định của chị ta?”.

Đáy mắt Châu Trình thoáng qua một tia tức giận, nhưng từ trước đến nay, khả năng nhẫn nhịn và kiềm chế của anh luôn rất tốt, vì vậy tia tức giận cũng nhanh chóng tan biến. Anh vẫn điềm nhiên khuyên nhủ Viêm Lương: “Tử Thanh chỉ lợi dụng cảm tình của Giang Thế Quân đối với cô ấy để giải quyết một số việc, không đến mức kinh khủng như em nói đâu!”.

“Anh tưởng con cáo già Giang Thế Quân đó cam tâm tình nguyện chui đầu vào rọ? Muốn đạt được lợi ích từ ông ta, cần phải trả cái giá lớn hơn nhiều lần. Từ Tử Thanh đấu không lại ông ta…”.

Châu Trình im lặng, không phản bác lời cô.

Đến nước này, Viêm Lương chỉ còn cách lắc đầu bất lực. Bàn làm việc bị cô làm loạn cả lên, cô nhìn đống văn bản lộn xộn trên bàn rồi quay người rời khỏi phòng.

Đến cửa phòng, Viêm Lương chợt dừng bước. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đáng thương vẫn ngồi bất động sau bàn làm việc rồi hỏi một câu vĩnh viễn không có đáp án: “Tại sao tình yêu của anh dành cho chị ta lại hèn mọn như vậy?”.

Một tháng sau, sự kiện đụng ý tưởng cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp, người phụ trách Secret Từ Tử Thanh và CEO tập đoàn Lệ Bạc đạt được thỏa thuận chung, cùng hưởng sáng chế kem lót Hoàn mỹ. Nhưng hai công ty bán sản phẩm sang hai thị trường châu Âu và Bắc Mỹ, sau này không vượt ranh giới của nhau.

Do dính scandal, Secret tung sản phẩm ra thị trường chậm hai tháng so với kế hoạch, khiến công ty tổn thất đến con số chục triệu, cũng khiến người ngoài giới nghi ngờ năng lực của Từ Tử Thanh. Tuy nhiên, sự nghi ngờ, chất vấn dần lắng xuống, những lời châm biếm của giới truyền thông dành cho đại tiểu thư của Từ gia cũng dần biến mất. Nguyên nhân rất đơn giản, Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân không dưới một lần bị phóng viên bắt gặp cùng nhau ra vào nơi công cộng, nhưng cả hai đều một mực khẳng định bọn họ chỉ là những người bạn lâu năm. Nể mặt Lệ Bạc, giới báo chí không dám đi sâu khai thác mối quan hệ của bọn họ cũng như chĩa mũi nhọn vào Từ Tử Thanh.

Viêm Lương có nghe mẹ cô nhắc đến thái độ của Từ Tấn Phu về mối quan hệ giữa Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân. Nghe nói, bố cô gọi Từ Tử Thanh về nhà, nói chuyện cả buổi chiều trong thư phòng. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn bình yên vô sự.

Bà Viêm thắc mắc, không hiểu Từ Tử Thanh dùng cách nào để thuyết phục Từ Tấn Phu, Viêm Lương càng không có hứng thú tìm hiểu Secret chính thức tung sản phẩm ra thị trường đồng nghĩa với việc Nhã Nhan sẽ mất ưu thế ở công ty. Trước mắt, Viêm Lương còn có nhiều việc phải bận tâm hơn mấy chuyện không liên quan đến mình.

Cô lại bắt đầu những tháng ngày vô cùng bận rộn.

Trước đây, khi còn sống một mình, Viêm Lương thường làm việc thâu đêm, biến văn phòng thành nhà cũng chẳng ai dám nói “không được”. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, cô thường nhận được những cuộc điện thoại bất mãn của người nào đó.

Ví dụ như lúc này, điện thoại trong phòng làm việc của Viêm Lương bỗng đổ chuông. Bây giờ đã hơn một giờ sáng, ai còn gọi điện thoại tới văn phòng cô? Viêm Lương hồ nghi nhấc điện thoại, nhưng cô không lên tiếng, cho đến khi đối phương mở miệng: “Quả nhiên em vẫn ở công ty”.

Viêm Lương ngẩn người.

Cô buông bút, kéo dây điện thoại rồi tựa người vào thành ghế để thư giãn gân cốt, nhất là vùng cổ, vai đã mỏi nhừ. “Chẳng phải anh đi công tác hay sao? Anh về nước từ lúc nào vậy?”.

“Một tiếng rưỡi trước”. Giọng nói của Tưởng Úc Nam đầy vẻ mệt mỏi. “Về đến nhà chẳng thấy em đâu, anh đoán em vẫn ở công ty”.

“Tình hình bắt buộc thôi mà, em đang tiến hành kế hoạch mở rộng Nhã Nhan sang lĩnh vực dược mỹ phẩm vào đầu năm sau. Đợi có phương án cụ thể, em sẽ cho anh xem, thời gian tương đối gấp”.

“Lúc anh đi công tác, em bận làm thêm giờ. Anh về rồi mà em vẫn còn làm việc. Xem ra cuối năm anh phải lấy danh nghĩa cá nhân, trao giải thưởng chuyên cần cho em mới được!”.

Giọng nói của người đàn ông này có một sức hút đặc biệt, khiến bao mệt mỏi của Viêm Lương tan biến trong giây lát. Cô không muốn anh nghe thấy tiếng cười của cô, chỉ nhếch môi cười không thành tiếng. Sau đó, Tưởng Úc Nam hỏi tiếp: “Sao em lại khóa cửa ngoài khu văn phòng của em?”.

Viêm Lương tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cô phản ứng rất nhanh, lập tức cất giọng nghi ngờ: “Không phải anh…”.

Không đợi Viêm Lương nói xong, Tưởng Úc Nam đã cắt ngang: “Ra ngoài mở cửa cho anh”.

Giọng nói của anh lọt vào tai Viêm Lương. Cô cầm ống nghe, ngồi thẳng dậy, mất ba giây mới có phản ứng. Vội vàng ném điện thoại, cô đứng dậy, lao thẳng ra cửa.

Chạy khỏi văn phòng Viêm Lương mới chợt nhớ ra, thẻ cảm ứng vẫn còn ở trên bàn. Cô vội vàng quay lại lấy thẻ.

Tưởng Úc Nam từ sân bay về nhà nhưng không kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ com lê phẳng phiu, đứng bên ngoài chờ cô từ bao giờ.

Viêm Lương cà thẻ, cánh cửa lớn từ từ mở ra. Không đợi cô chạy ra ngoài, Tưởng Úc Nam đã tiến lên một bước, ôm chầm lấy cô.

Tưởng Úc Nam đi công tác một tuần. Nỗi nhớ nhung trong bảy ngày xa cách gói gọn trong một nụ hôn triền miên, mãnh liệt. Bởi cả khu văn phòng không bật đèn, đèn thang máy phía sau Tưởng Úc Nam là nguồn sáng duy nhất. Nụ hôn trong bóng tối càng kín đáo và gợi tình. Do phải ngẩng mặt, cái gáy vốn đang nhức mỏi của Viêm Lương lại càng mỏi hơn, nhưng cô không muốn kết thúc sự giày vò ngọt ngào này.

Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng sáng chiếu vào. Tưởng Úc Nam chắc cũng nhận ra điều bất thường, toàn thân cứng đờ. Viêm Lương mở mắt, bắt gặp người bảo vệ đang đứng sau lưng Tưởng Úc Nam không xa, anh ta cầm đèn pin chiếu thẳng vào họ.

Viêm Lương vô thức rời khỏi Tưởng Úc Nam, nhưng mới lùi được nửa bước đã bị anh kéo lại, ôm vào lòng.

Tưởng Úc Nam ôm chặt cô, quay lại phía sau. Vẻ mặt anh lạnh lùng đến nỗi người bảo vệ lắp bắp: “Tổng… Tổng giám đốc”.

Tưởng Úc Nam ra lệnh: “Anh có thể đi được rồi!”.

Người bảo vệ vội vàng vâng dạ, tắt đèn pin, quay người rời đi. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm, định rời khỏi vòng tay Tưởng Úc Nam nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Tưởng Úc Nam nói nhỏ vào tai cô: “Anh ta vẫn quay đầu nhìn đấy”.

Viêm Lương vội vàng áp mặt vào bờ ngực anh, không dám động đậy. Đến khi cảm nhận được vồng ngực của người đàn ông này rung lên, bên tai lại truyền đến tiếng cười khẽ dịu dàng của anh, cô mới biết mình đã bị lừa.

Viêm Lương đẩy người Tưởng Úc Nam, đưa mắt về phía thang máy. Người bảo vệ đã khuất dạng từ lúc nào, làm gì có chuyện quay đầu nhìn lén?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương