Nửa Đường Xuất Giá
-
Chương 4: Hết đường chối cãi, mâu thuẫn giải toả
Lần này tin Tụ Thủ và Tiểu Mạt cùng cưỡi ngựa nhanh chóng lan truyền khắp server. Mặc dù cũng có những bình luận mang sắc thái ghen tị nhưng Lưu Ly Mộng, Thượng Hải
Nhất Niệm… đã mấy hôm liền không có động tĩnh gì, cũng không tìm Tiểu
Mạt gây sự.
Cho nên Tiểu Mạt được mấy ngày yên bình.
Khanh Khanh Ngã Ngã thấy Tiểu Mạt online, vừa cười vừa mắng: “Không phải lén lút hẹn hò Tụ Thủ chứ, dạo gần đây có vẻ ít online nhỉ!”
Tiểu Mạt để mặt nghiêm trọng, còn trích dẫn câu nói quen thuộc: “Mình với anh ta chẳng quen biết gì hết”.
Khanh Khanh Ngã Ngã cười sung sướng, gật gật đầu: “Có phải bắt đầu đi làm rồi không? Bây giờ ban ngày không còn thấy cậu online nữa”.
Tiểu Mạt càng đổ mồ hôi nhiều hơn, tối mệt muốn chết, đương nhiên ban ngày phải ngủ bù rồi. Cô xoa trán, chột dạ đáp: “Ừ, bây giờ mình chỉ online được trước và sau bữa tối, những mấy hôm nay sếp đi công tác nên được thoải mái rồi!”.
Hai mắt Khanh Khanh Ngã Ngã sáng rực, sau khi mời Tiểu Mạt nhập Tổ đội, liền cưỡi Phượng Hoàng bay qua bay lại: “Mạt Mạt, có Tụ Thủ bảo vệ thật thoải mái, hôm qua mình đi luyện cấp, người của Ngạo Thế cũng đến, nhưng đương nhiên không dám làm gì mình”.
Tiểu Mạt phì cười: “Bởi vậy, bọn mình chuyển sang sinh hoạt trong bang là được rồi. Dù sao vốn cũng chỉ có bọn Nhất Niệm thích đi PK thôi, mình chán ngấy việc tranh đấu từ lâu rồi”.
“Ai da, Mạt Mạt! Sao cậu lại biến thành mẹ hiền vợ ngoan nhanh như vậy chứ?”, Khanh Khanh Ngã Ngã cười đến run cả người, “Tụ Thủ quả là lợi hại! Có thể khiến sát thủ đệ nhất Nga My chúng ta thay đổi như thế này!”.
Tiểu Mạt mặt đỏ bừng, nói một cách bất lực: “Khanh Khanh, cậu đừng cứ ba câu lại nhắc tới Tụ Thủ được không hả?”
Khanh Khanh Ngã Ngã bĩu môi, lườm Tiểu Mạt: “Rõ ràng cứ một câu mình đều nhắc tới Tụ Thủ mà! Nói ba câu thì dài quá đó!”.
Tiểu Mạt sùi bọt mép ngã ngửa ra đất.
“Haizzz, gần đây tiện nhân Lưu Ly Mộng không thấy lượn lờ, mấy tên hề kia cũng không đến diễn trò, hôm nay quả thật nhàm chán quá.” Khanh Khanh Ngã Ngã hai tay ôm mặt, nhảy nhảy cạnh Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt cảm thấy nằm bò ra cũng rất dễ chịu, chưa muốn đứng dậy: “Haizzz… Mình vẫn chưa hiểu, sao cô ta lại làm vậy với mình?”.
Khanh Khanh Ngã Ngã chưa kịp đáp, Tiểu Mạt đã ngồi dậy: “Khanh Khanh, đến Nhĩ Hải đi!”. Vừa nói xong, Tiểu Mạt nhảy ngay lên Bạch Thố phi đến đó.
Khanh Khanh Ngã Ngã ngây người, vội đuổi theo: “Đến đó làm gì?”
Tiểu Mạt truyền tống đến Đâị Lý, không buồn quay đầu, nói nhanh: “Cậu xem trong bang có tiểu hiệu nói anh ta chạy bị chặn ở Nhĩ Hải, cổng vào Lạc Dương, sắp chết rồi”.
Hai người vừa đến Nhĩ Hải đã thấy các chiêu thức, kỹ năng thi nhau bung ra, ánh sáng xanh lục lóe sáng liên hồi.
Tình hình vô cùng khẩn cấp, không kịp suy nghĩ, Tiểu Mạt vội mở danh sách người chơi gần đó, chọn tiên một tiểu hiệu trong bang, hồi máu cho cậu ta.
Vừa thêm một chút, người chơi tên Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh gào lên giận dữ: “Ngươi không biết phân biệt phải trái đúng sai hay sao mà thêm máu cái gì chứ! Cẩn thận không ta băm nát ngươi ra đấy!”.
“Xí! Mấy đứa vắt mũi chưa sạch nhà các ngươi! Nếu không phải nể mặt Tụ Thủ Ỷ Tà Dương thì ta không thèm phí lời giải thích với ngươi!” Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh không đồng với Tiểu Mạt, không những không dừng tay, mà còn bắt đầu giả nai.
Tiểu Mạt thấy mấy câu khó nghe đó cũng lo lắng: “Người như ngươi sao lại nói mấy câu vậy chứ?”.
“Nói với người không bao giờ đánh răng này làm gì chứ!” Khanh Khanh Ngã Ngã tuyên chiến với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, rồi nhanh chóng trừng trị đối phương.
“Không được, Khanh Khanh, câu xem thông báo bang, tên kia mang ngân phiếu trên người!” Tiểu Mạt căng thẳng nhìn Khanh Khanh Ngã Ngã.
Khanh Khanh Ngã Ngã mỉm cười: “Đừng lo, là hắn sai trước mà, lại không phải do chúng ta cố ý cướp thương”.
“Tường Vi Bảo Mạt, đừng thấy được Tụ Thủ Ỷ Tà Dương nâng đỡ mà tùy tiện cướp đồ của nhưng người chơi chân chính chúng ta!”, Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh ngã trên mặt đất.
“Rõ ràng ngươi cướp đồ của tiểu hiệu chúng ta trước!” Khanh Khanh Ngã Ngã phẫn nộ, đạp mạnh lên lưng Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh.
Gương Mặt Trẻ Thơ cười hì hì, nói như người vô tội: “Vậy ta tiếp tục buôn bán nhé!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã tức giận: “Ngươi cướp cửa hàng bang chúng ta, còn nói lý nữa hả!”, nói rồi cũng thêm ít máu cho tiểu hiệu kia, được thêm mấy lần như vậy, dần dần cột máu của cậu ta cũng đầy lên.
Tiểu Mạt ngẩn người, nghĩ cũng thấy đúng, bèn ra lệnh cho mọi người dừng tay: “Rốt cuộc chuyện là thế nào, nói rõ ra đi”.
Tiểu hiệu với cái tên Gương Mặt Trẻ Thơ trong bang vừa thấy Tiểu Mạt hỏi đã bật khóc: “Em auto chạy đến đây để đi vệ sinh, quay lại thấy màn hình đỏ lòe rồi, hắn ta muốn giết chết em”.
Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh giận dữ nhổ nước miếng: “Rõ ràng ngươi tuyên chiến với ta trước, ta thèm vào cướp của của ngươi”.
Gương Mặt Trẻ Thơ hai mắt rưng rưng: “Bang chủ, đúng là hắn đánh em trước, em mới hơn cấp sáu mươi, chắc chắn không thể tuyên chiến với cấp chín mươi được!”.
Tiểu Mạt trầm tư suy nghĩ trong lòng, kể ra cũng đúng. Cấp bậc cách biệt quá xa như vậy, không cớ gì lại tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy.
Nhưng thân là bang chủ, không thể việc gì cũng giải quyết bằng vũ lực được, Tiểu Mạt nói rất hòa khí: “Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Gương Mặt Trẻ Thơ cứ tiếp tục công việc kinh doanh của mình đi. Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh coi như nể mặt ta, đừng giận nữa”.
Tiểu Mạt cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể nói ra rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, liền gật đầu: “Đi thôi”.
“Tường vi! Cô cứu sống ta, ta sẽ đánh chết Gương Mặt Trẻ Thơ, nếu ta không mang đao, cô có tin là hắn sẽ tuyên chiế trước không?!” Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh cuối cùng cũng nói một câu chốt hạ.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong lòng Tiểu Mạt, đây đúng là cách hay! Cô nhanh chóng cứu sống Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, rồi truyền tống Gương Mặt Trẻ Thơ đến thành Lạc Dương và dặn: “Em đợi ở đây, để ta giết hắn cho xem, ta thân là bang chủ Thiều Hoa Đồng Độ, nhất định không cho phép bang chúng ta làm loạn”.
Gương Mặt Trẻ Thơ quay lại cười bí ẩn: “Bang chủ, giết hắn như vậy chẳng phải uổng công đi chuyến này hay sao?”
Trong lòng Tiểu Mạt bất chợt có chút không vui, không biểu hiện gì trên măt, dịu dàng nói: “Ta sẽ đền tiền cho em”.
Gương Mặt Trẻ Thơ cười hì hì, rồi vụt biến mất.
Tiểu Mạt ngẩn người, lập tức vào xem danh sách bang, cái tên Gương Mặt Trẻ Thơ quả nhiên đã chuyển sang màu xám!
“Chết tiệt! Cậu ta out rồi!” Tiểu Mạt nghiến răng, nhìn sang Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh xin thứ lỗi: “Xin lỗi, rất xin lỗi, bọn ta chưa kịp tìm hiểu đã giết ngươi rồi, là lỗi của bọn ta. Bọn ta sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi”.
Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh được đà lấn tới, thấy Tiểu Mạt xuống nước liền nói: “Tưởng có tiền là hay lắm sao? Ta đây không tin Tụ Thủ Ỷ Tà Dương biết tiện nhân là ngươi đi cướp thương nên vẫn cần ngươi thôi!”.
Nói xong, không đợi Tiểu Mạt kịp nổi cơn thịnh nộ, trên Loa đã hiện lên thong báo.
[Loa] Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh: Tường Vi Bảo Mạt ỷ vào Tụ Thủ Ỷ Tà Dương đi cướp thương, ta không thể tin được, ta không thể tin được một cao thủ chính nghĩa như Tụ Thủ lại thích loại người như ngươi!
Dòng chữ vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút vô số sự phẫn nộ của mọi người.
[Loa] Đôi Hài Của Công Chúa: Ồ, Tụ Thủ là người chuộng chính nghĩa, bị cô ta phũ phàng từ chối mà vẫn năm lần bảy lượt tới giúp đỡ. Không ngờ được, đúng là không thể ngờ, cô ta mượn chiêu bài Tụ Thủ để cướp thương!!!
[Loa] Hòa Thượng Không Ăn Thịt: Không phải chứ? Mấy ngày trước ta còn thấy Tường Vi đến cày level, còn chủ động xếp chỗ cho cô ta mà! Không ngờ chúng ta đều bị vẻ bề ngoài thánh thiện đó lừa đảo?
[Loa] Chu Chỉ Nhược: Nếu một người nói bạn không tốt, có nghĩa là người đấy không tốt. Nhưng ai cũng nói bạn không tốt thì chắc chắn bạn là người xấu! Người thường sao có thể khiến chồng mình và bạn bè quay lung lại với nhau chứ, tôi thấy mấy người này bản thân đang ganh ghét đố kỵ mà thôi!
Tiểu Mạt hậm hực, bất lực nhìn lên Loa, lại nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh bên cạnh, nỗi oan ức này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gột sạch được.
“Ta xin lỗi ngươi rồi cũng không xong sao?” Tiểu Mạt không so đó mấy câu nói làm tổn thương cô trên Loa, cô chỉ sợ Tụ Thủ Ỷ Tà Dương hiểu lầm mình, lại tiếp tục xin lỗi Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh một cách ôn hòa.
Khanh Khanh Ngã Ngã không kìm chế nỗi, nói oang oang trên Loa.
[Loa] Khanh Khanh Ngã Ngã: Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, lão nương đây mới là người cướp thương nhà ngươi! Là Mạt Mạt giúp ngươi, mẹ kiếp, lấy oán báo ân, ngứa đòn phải không?
“Đừng nói nữa, càng giải thích càng bị hiểu lầm.” Tiểu Mạt chặn lời, không cho Khanh Khanh Ngã Ngã nói tiếp trên Loa, nhẹ giọng: “Nick phụ kia nói hắn bị cướp thương trong bang, sau khi chúng ta đến, cậu cũng không thế…”.
“Ông đây không thèm nghe ngươi giải thích!”, Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh duỗi tay, “Gọi Tụ Thủ nhà ngươi đến đây, để hắn xin lỗi ta! Còn nữa, phải bồi thường gấp đôi số tiền cho ta!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã nghe thấy yêu cầu vô lý này, thiếu chút nữa đã xông lên: “Mặt không có dây thần kinh xấu hổ à! Cẩn thận lão nương đây truy sát ngươi chết, đánh cho ngươi không dám thò mặt lên!”.
Tiểu Mạt vội vàng giao dịch với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, lấy ba mươi vàng đưa cho hắn, thương lượng một cách khó khăn: “Như này được chưa, Tụ Thủ với ta không…”.
Lời chưa dứt, toàn thân Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh đã bị một vòng sáng bao quanh, lúc sau hắn đổ rầm xuống đất, mắt nhắm nghiền!
Đúng lúc Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh đổ rạp xuống đất, trên Loa cũng xuất hiện một dòng chữ sáng lóe.
[Loa] Tụ Thủ Ỷ Tà Dương: Thật ngại quá, lần sau ta nhất định không nhờ Tường Vi rat ay nữa mà đích thân giết ngươi. Các vị đều biếtTụ Thủ Ỷ Tà Dương ta, phiền các ngươi chăm sóc vị Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh này. Có việc hay không cũng nhớ mời hắn đến uống trà.
“Wow! Tụ Thủ đẹp trai dã man!” Khanh Khanh Ngã Ngã không kìm chế nổi mình, hai mắt tóe lửa tình.
Tiểu Mạt ngây người đứng đó, nhìn theo bóng dáng rắn rỏi mê hồn của Tụ Thủ, ngơ ngẩn mãi không nói nên lời. Chỉ nghĩ đến khi nãy bản thân còn lo lắng Tụ Thủ hiểu lầm, cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lung túng hồi lâu, chỉ đến khi thấy Tụ Thủ lên ngựa chuẩn bị phóng đi, Tiểu Mạt mới từ từ chạy lên phía trước nhìn dung mạo tuấn tú của Tụ Thủ, rồi bối rối cúi mặt xuống nói: “Anh giúp tôi như vậy, thật làm phiền anh quá”.
Tụ Thủ nhìn xuống Tiểu Mạt, hai mắt ánh lên niềm vui. Áo khoác màu tím nhạt trong ánh tà dương ở Nhĩ Hải, ống tay áo bay bay, ánh chiều dương còn sót lại bao phủ khắp người Tụ Thủ.
“Thật sự là tôi cướp thương sao?” Tiểu Mạt không đợi câu trả lời mà hỏi luôn, hỏi xong mới thấy ngớ ngẩn.
Tụ Thủ ngồi trên con Thiên Mã, hai mắt uể oải, sau khi chắc chắn Tiểu Mạt không có câu nào khác muốn nói, lại là câu hỏi không lời đáp, anh mới cho ngựa phóng đi.
Khanh Khanh Ngã Ngã giả bộ hung dữ dọa Tiểu Mạt: “Đồ ngốc Mạt Mạt, Tụ Thủ vốn không hỏi có phải cậu cướp thương không mà! Đàn ông phải như này, cậu làm đúng, anh ấy sẽ bảo vệ cậu; cậu sai, anh ấy cũng sẽ vẫn bảo vệ cậu! Vốn dĩ không cần lý do mà!”.
Tiểu Mạt ủ rũ, thẫn thờ nhìn Khanh Khanh Ngã Ngã, gục đầu nói: “Nhưng mình luôn cảm thấy chỉ gây thêm rắc rối cho anh ấy…”. Nói xong, trong đầu chợt lóe lên điều gì, cô liền hỏi Khanh Khanh Ngã Ngã: “Chỉ cần gọi tên Nick phụ Gương Mặt Trẻ Thơ kia, không ngờ có kẻ cố tình vào bang làm hại chúng ta?”
Khanh Khanh Ngã Ngã mặt mày ủ dột, đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên vỗ đùi: “Ai da! Mình nghĩ ra rồi! Trước đây lâu rồi, lúc mình với Lưu Ly Mộng mang tiền đến nick phụ đánh Thiện Ác, cô ta có một nick phụ là Gương Mặt Trẻ Thơ! Sau này, trong thời kỳ đầu mới lập bang, không đủ người cô ta đã kéo thêm rất nhiều nick phụ khác đến!”.
Lại là Lưu Ly Mộng!
[Bang] Gương Mặt Trẻ Thơ không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
[Bang] Ta Dưới Ánh Cầu Vồng không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
[Bang] Tiên Diên không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
…
Trong danh sách bang, Tiểu Mạt liều mình click một vài nick phụ không quen thuộc hay không có cống hiến to lớn gì ra khỏi bang, để tránh giẫm phải vết xe đổ hôm nay. Khi Tiểu Mạt đang bận rộn xem danh sách, cân nhắc xem đá người nào ra khỏi bang thì đột nhiên có người gào rú trên kênh bang.
[Bang]Đính Phong Tác Ái: Lão đại làm gì thế? Ta chạy đến “Trích Tinh Các” giao ngân phiếu, sao dòng thong báo lại báo chưa thành lập thương tuyến? Hơn nửa năm nay bang chúng ta đều chạy ở thương tuyến này mà!
Tiểu Mạt lặng người, vội chạy đến tuyến đường thương nghiệp bang xem xét tình hình, thương tuyến khác đều ở đây nhưng lại không kết nối với thương tuyến của Trích Tinh Các! Phải biết rằng, vì vừa gần lại dễ đi, thêm nữa không chạy qua bản đồ nguy hiểm, thương tuyến này chính là con đường kinh tế huyết mạch của bang Thiều Hoa Đồng Độ.
Việc quan trong, Tiểu Mạt lập tức bỏ hết mọi việc trong tay, chat riêng với bang chủ Ẩn Nguyệt Yêu Cơ của Trích Tinh Các: “Tiểu yêu, sao lại không có thương tuyến của chúng ta vậy?”
Đợi hồi lâu mà Ẩn Nguyệt Yêu Cơ không trả lời, Tiểu Mạt liền xem vị trí của cô ta rồi nhảy lên Bạch Thố phóng đến đó. Vừa chạy đến chỗ Ẩn Nguyệt Yêu Cơ, Tiểu Mạt lập tức ngẩn người, cô ta đang đứng sát, đối mặt với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh.
Hai người họ dường như không có bất kỳ khoảng cách nào, không khí đầy mùi gian tình.
Nhìn cảnh tượng này, Tiểu Mạt biết nói cái gì cũng phí công, chỉ biết ôm nỗi thất vọng quay về bang.
“Khanh Khanh, cậu mau xem Nhạn Nam còn là thành phố của các bang phái nào, bang chúng ta ở Thương Sơn, chỉ có thương tuyến của Nhạn Nam là tốt nhất.” Tiểu Mạt không kịp nghỉ ngơi, bắt đầu tìm kiếm thương tuyến mới.
Tiểu Mạt bất lực, thở hổn hển: “Vừa gặp Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, có vẻ như hắn có quan hệ bất chính với Yêu Cơ… Haizzz, sao lại xúi quẩy vậy chứ, tự nhiên động chạm tới nhân tình của Yêu Cơ!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã thở dài một tiếng, lau mồ hôi túa trên trán: “Mình thấy không phải tự nhiên động vào mà chắc chắn là lũ tiện nhân đáng chết kia đã dự tính từ trước rồi! Cô ta chắc chắn biết quan hệ giữa Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh cùng Ẩn Nguyệt Yêu Cơ, sau đó bắt đầu ban hiệu lệnh thu tiền ở cổng Nhĩ Hải, định đào sẵn cái bẫy chờ chúng ta nhảy vào đó mà!”.
Tiểu Mạt phóng đi tìm các bang ở Nhạn Nam, tìm bang chủ tất cả các bang nhưng đều vô ích, cuối cùng nhụt chí thở dài trong Hồng Phong Lâm: “Khanh Khanh xem ra Nhạn Nam không đùa được, chúng ta chạy đến Tay Hồ tìm thương tuyến thôi!”.
“Mạt Mạt! Từ Thương Sơn đến Tây Hồ phải đi qua Kính Hồ, ở đó giết những người không mang đao, lại còn rất nhiều lũ chuyên cướp thương!” Khanh Khanh Ngã Ngã vội kịch liệt phản đối, cuống cuồng lên không nghĩ được cách gì hay hơn, bực mình càm ràm: “Đồ xấu xa này, thật quá đáng! Mấy cao thủ trong bang đều kéo đi rồi, còn tàn nhẫn triệt đường kinh doanh của chúng ta vậy sao! Tớ thấy nó còn muốn đóng cửa Thiều Hoa Đồng Độ nữa…”.
Tớ thấy cô ta muốn đóng cửa Thiều Hoa Đồng Độ…
Câu nói này, giống như một cú đấm, giáng mạnh vào lòng Tiểu Mạt.
Bang phái này là nơi cô đặt nhiều tâm huyết nhất. Vất vả làm nhiệm vụ tăng cống hiến bang, vất vả chạy đôn chạy đáo giao dịch vật phẩm để duy trì quỹ bang, vất vả chạy khắp nơi chiêu mộ người tài để tăng thực lực bang, vất vả giúp đàn em trong bang tăng cấp…
Như một cái hang bị phá vỡ, tất cả những niềm vui, hạnh phúc đều tuôn trào, còn đắng cay lại cứ vấn vương ở lại như vết cặn, càng tích càng nhiều, càng dày.
Từ từ nuốt dần sự kiên cường, mạnh mẽ của cô.
Đầu ngón tay Tiểu Mạt run run, cảm thấy buồn vô hạn: “Khanh Khanh, mình đi kéo Đình Phong Tác Ái để giao dịch, cậu xem thử có người khác để giao dịch không, mau đi đi”.
Sống mũi cay cay, nhìn dòng chữ màu hồng quen thuộc của Khanh Khanh Ngã Ngã, không kìm được, Tiểu Mạt mím môi, dùng biểu tượng gương mặt khóc, thú nhận: “Khanh Khanh, may mà còn có cậu ở bên!”.
Nói xong, không đợi Khanh Khanh Ngã Ngã trả lời, Tiểu Mạt lập tức offline.
“Sao thế?” Thượng Thừa Tuyên buông quyển tạp chí trong tay xuống, nhìn Tiểu Mạt im hơi lặng tiếng ở bên cạnh.
Tiểu Mạt cắn môi, kéo chăn quấn tròn quanh người.
“Haizzz, em cũng ích kỷ quá đấy, anh đắp bằng cái gì hả?” Thượng Thừa Tuyên tự nhiên thấy khí lạnh bao quanh, quay sang đã thấy bị kéo mất chăn.
Tiểu Mạt cuốn chăn quanh mình như một cái kén, hai tay nắm chặt phía trong, đôi mắt mở to nhìn vào một điểm cố định, thà chết cũng không rời. Thấy Tiểu Mạt phòng thủ không một kẻ hỡ, Thượng Thừa Tuyên đợi mãi cuối cùng không khống chế được, chỉ còn cách tung chiêu tuyệt sát!
“Đồ đáng ghét! Lại chọc vào chỗ ngứa của em!”, Tiểu Mạt bực mình húc đầu vào ngực Thượng Thừa Tuyên, “Lại bắt nạt em, trông em rất dễ bắt nạt phải không!”. Nói xong cô cắn vào làn da nhẵn mịn trước ngực Thượng Thừa Tuyên, tính trẻ con bắt đầu nổi lên: “Em cắn chết anh, cắn chết anh!”.
Thượng Thừa Tuyên đau quá hét lên một tiếng, giơ tay bịt miệng Tiểu Mạt, kéo cô sát vào người, cười đầy gian xảo: “Vốn dĩ sáng mai có cuộc họp sớm, hôm nay định tắm rửa đi ngủ rồi… Nhưng em lại nhiệt tình thế này…”.
Tiểu Mạt không chút hứng thú, vùi mặt xuống gối: “Tại sao trợ lý hành chính như em lại không cần đến công ty bao giờ?”.
Thượng Thừa Tuyên hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại hỏi câu này, do dự một chút, liền quay lại ôm chặt Tiểu Mạt: “Không phải em không thích đến công ty à?”.
Tiểu Mạt cụp đôi mắt đáng thương, chiếc mũi xinh xắn cũng hơi nhăn lại, nhìn Thượng Thừa Tuyên đầy nghiêm túc: “Anh cho em là loại người nào vậy? Tình nhân bao nuôi à?”.
Thượng Thừa Tuyên thấy Tiểu Mạt đột nhiên bận tâm đến mấy vấn đề này, thì có chút hơi rối ren: “Ai nói là bao nuôi chứ, xin lỗi đi, anh rõ ràng là bạn trai em mà, chẳng phải sao?”. Rồi anh ngại ngùng sờ mũi, cười: “Với lại bao nuôi cũng đâu thể còn người “xinh đẹp quyến rũ” như em…”.
Tiểu Mạt lập tức cầm gối ném về phía Thượng Thừa Tuyên: “Ngay cả khi không ai cần em, em cũng không thèm chọn loại công tử ăn chơi như anh! Ngủ với đàn bà con gái một cách tùy tiện…”.
Thượng Thừa Tuyên bực mình, nắm chặt lấy gối, lần đầu của anh là dành cho Tô Tiểu Mạt cô mà! Một người đàn ông ưa sạch sẽ như anh không chỉ nghiêm túc với vấn đề vệ sinh mà trong tình yêu cũng vậy. Thế nên nghe thấy sự thật bị bóp méo một cách nghiêm trọng và bị lên án một cách vô căn cứ, anh lập tức bùng nổ: “Em thấy anh công tử ăn chơi chỗ nào? Cái gì mà bạ đâu ngủ đấy với đàn bà con gái chứ!”.
Tiểu Mạt lườm Thượng Thừa Tuyên, bất mãn hất cằm, quay lưng lại ra vẻ không thèm nói chuyện: “Không thèm nói với anh nữa”.
Câu nói này thực sự đã xoa dịu cơn giận dữ của Thượng Thừa Tuyên. Anh vội kéo Tiểu Mạt, bất chấp tất cả ghì chặt môi cô, hôn say đắm. Phụ nữ không nghe lời, đương nhiên người đàn ông sẽ bắt chịu phạt trên giường.
Tiểu Mạt liều mình vùng vẫy, không để Thượng Thừa Tuyên hôn được, phản kháng vô cùng kịch liệt.
“Rốt cuộc thế nào đây?”, Thượng Thừa Tuyên ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng, vội chuyển từ trạng tháu bá vương hung hăng sang nhẹ nhàng chăm sóc, “Trong game lại gặp chuyện không vui à?”.
Tiểu Mạt quay đi: “Không phải việc của anh.”.
Thấy bờ vai nhỏ của Tiểu Mạt khẽ run lên, dường như có gì khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Hay là không đủ tiền? Không phải, trong thẻ còn mười vạn tiền tiết kiệm, hơn nữa còn tiền lương tạm ứng mà!
Nhưng thái độ mơ mơ màng màng thời gian qua thực sự đã bắt đầu bùng nổ…
Thượng Thừa Tuyên cười trồm, thương hay mắng đều là yêu, đó là chuyện thường.
Anh không tranh cãi với cô nữa, nhẹ nhàng vuốt ve cô như một con mèo, mặt dày nở nụ cười gian xảo: “Nói ông xã nghe xem nào, bị ai bắt nạt thế?”.
Giọng Thượng Thừa Tuyên vốn dĩ đã ấm áp, thêm sự dịu dàng, quả thực có tác dụng an thần.
Cơn giận của Tiểu Mạt dần được xoa dịu, càu nhàu: “Anh mà là ông xã của em…”.
Thượng Thừa Tuyên nhận thấy sự hiền dịu của Tiểu Mạt đã quay về, biết cô miệng thì không chịu thừa nhận nhưng trong lòng cũng đồng ý hai từ “ông xã” ngọt ngào rồi.
“Anh không phải thì còn ai?” Anh chớp thời cơ làm chủ miệng cô, nhẹ nhàng say đắm.
Trong mắt Tiểu Mạt ánh lên niềm vui sướng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại tối sầm, hàng mi dày khẽ rung lên rồi từ từ nhắm mắt lại: “Thực sự anh cũng chỉ chịu sự kích thích của bạn gái cũ nên mới tìm em để xả. Đến khi anh có bạn gái, em cũng sẽ về nhà thôi”.
Thượng Thừa Tuyên nhíu mày, nhìn Tiểu Mạt vẻ không hài lòng: “Ý em là, anh cùng em mỗi ngày chỉ là do nhu cầu? Còn em, chỉ là người để giải tỏa?”.
Ánh mắt Tiểu Mạt hơi lảng tránh, giống như con nhím sợ bị tổn thương. Cô vòng tay ôm chặt hai đầu gối, tựa đầu lên đó: “Dù sao em cũng chỉ là đứa vô dụng”.
Nói gì vậy chứ!
Thượng Thừa Tuyên muốn giận nhưng đột nhiên thấy phản ứng như làm nũng của Tiểu Mạt, tâm trạng anh bỗng dịu lại, nhân cơ hội cũng làm nũng với cô: “Sao lại thế chứ? Dù anh rất hoàn hảo, em lại hết sức bình thường, nhưng nhiều lúc không thấy em, anh thấy nhớ vô cùng”.
Nói xong mãi vẫn không thấy Tiểu Mạt có phản ứng gì, Thượng Thừa Tuyên hiểu kỳ quay người cô lại thì đã thấy cô nàng Tiểu Mạt đã rơi vào trạng thái say ngủ tự lúc nào…
Thượng Thừa Tuyên vò mạnh đầu, mặc dù không chính thức nhưng dù thế nào cũng vẫn là bày tỏ! Vậy mà khi Thượng Thừa Tuyên quyết tâm tỏ tình thì đối tượng lại lăn ra ngủ!
Trái tim mỏng manh yếu đuối của anh vỡ ra từng mảnh!
Lần này Tiểu Mạt thực sự tức giận. Sau khi trằn trọc cả đêm, hôm sau dậy cô còn đòi chia phòng ngủ. Mặc dù trong lòng Thượng Thừa Tuyên cật lực phản đối nhưng không thể hiện ra mặt, còn dễ dàng đồng ý.
Bầu không khí trong gia đình trở nên gượng gạo, xa lạ.
Thượng Thừa Tuyên lúc đầu còn cố gắng về nhà ngay khi tan ca, sau khi không chịu được cảnh Tiểu Mạt chỉ cắm đầu vào chơi game, không buồn để ý đến thái độ của anh, hôm nay sau giờ làm anh còn hẹn bạn đi bar.
Tâm trạng chán nản, anh uống rượu, trò chuyện, rồi nhìn ngắm các cô nàng xinh đẹp trang điểm quyến rũ. Cứ nhìn như vậy, đột nhiên anh cảm thấy buồn nôn, bèn thuận tay vỗ vỗ vai người bạn đi cùng rồi gọi taxi về nhà.
Ra khỏi thang máy, Thượng Thừa Tuyên bước đến cửa. Sau khi làm vài ly rượu, đầu óc choáng váng, anh mãi không nhớ được mật khẩu, cuối cùng đành rút di động gọi cho Tiểu Mạt.
Tiếng chuông lạ vang lên qua cánh cửa.
Thượng Thừa Tuyên đờ người, áp sát tai vào cửa, nói: “Tiểu Mạt, ra mở cửa cho anh”.
“Đang bang chiến! Không rảnh”, giọng Tiểu Mạt đầy khó chịu vang lên trong điện thoại.
Mặc dù cửa cách âm rất tốt nhưng Thượng Thừa Tuyên nghe không sót từ nào. Hơn nữa còn không phải trong điện thoại mà từ bên trong vọng ra.
Không ngờ Tiểu Mạt đang ở ngay sau cửa?
Để chứng minh suy nghĩ của mình, anh giả bộ tức giận hét vào di động: “Ra mau lên! Anh sẽ đếm một… hai…”. Chưa kịp đếm xong, cửa mở “cạch” một tiếng, Tiểu Mạt mặt hầm hầm đứng cạnh cửa, dúi điện thoại trong tay vào người Thượng Thừa Tuyên: “Anh tự xem mấy giờ rồi, lần sau đừng về nữa!”.
Thượng Thừa Tuyên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ cầm điện thoại: “Em đang đợi anh hả?”.
“Em chỉ tạt qua thôi!” Tiểu Mạt vội bác bỏ, giận dỗi liếc Thượng Thừa Tuyên một cái, rồi quay lung bỏ về phòng, khóa cửa lại.
Thượng Thừa Tuyên lắc đầu cười, bỏ áo khoác, đóng cửa chính lại, rồi thay dép sạch, bước đến trước cửa phòng Tiểu Mạt, nhẹ nhàng gõ: “Vợ à, mở cửa đi”.
Bên trong vang lên mấy tiếng ầm ầm, nghe như tiếng đồ vật ném vào cửa, giọng Tiểu Mạt tức giận vọng đến: “Nói linh tinh, ai là vợ anh chứ!”.
Thượng Thừa Tuyên nheo mắt cười thầm, húng hắng một tiếng rồi đổi thái độ, giận dữ đập cửa: “Trợ lý hành chính như nào hả! Phục vụ tổng giám đốc là việc của em, mau mở cửa!”
“Vừa xong còn gọi vợ, giờ lại thành trợ lý hành chính.” Tiểu Mạt ra mở cửa, giống như vừa chịu sự tủi thân rất lớn, tức giận cứi đầu nhìn xuống đất: “Tổng giám đốc có việc gì sai bảo?”
Thượng Thừa Tuyên khẽ chớp mắt, một tay nhét vào túi, một tay bám vào mép cửa, hơi cúi người xuống nhìn Tiểu Mạt, dùng âm điệu vừa dịu dàng lại pha chút trêu chọc: “Xem ra mấy hôm nay không được chồng tưới tắm, da có vẻ khô nhỉ”.
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh từ “chồng”, một chút như vậy cũng đủ đánh hạ phòng tuyến tâm lý khó chịu của Tiểu Mạt.
Cô ngước lên nhìn Thượng Thừa Tuyên, chớp chớp đôi mắt to tròn, dẩu môi sà vào lòng anh, hai mắt bắt đầu rơm rớm.
Thượng Thừa Tuyên khẽ ôm cô vào lòng, ngón tay dài luồn vào mái tóc bóng mượt, nhẹ nhàng mát xa hai thái dương cho Tiểu Mạt, rồi liếc mắt về phía giường trong phòng cô, thì thầm: “Giường em nhiều đồ linh tinh qua, không ngủ được rồi, hay sang phòng anh nhé?”.
Vừa nói xong, không đợi Tiểu Mạt đồng ý, anh đã bế bổng cô lên, đi về phòng mình rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Đèn trong phòng hắt ra ánh sáng mờ nhạt, không sáng quá, chỉ vừa đủ để thấy hình dáng chiếc đèn. Thần bí mà an toàn.
Tiểu Mạt nắm chặt chăn, đột nhiên cảm thấy chăn của Thượng Thừa Tuyên mềm hơn của mình, lập tức gây sự: “Anh ngược đãi em, để em ngủ trên giường xấu,còn mình thì sung sướng như này!”.
Rõ ràng là chăn gối như nhau, từ thương hiệu đến hình dáng, kích thước, chẳng khác chút nào, Thượng Thừa Tuyên dở khóc dở cười: “Đây là phòng chính, ai bắt em thích đổi phòng chứ? Đến nhấp chút rượu không?”.
Thấy thái độ khoan nhượng của Thượng Thừa Tuyên với thái độ gây sự vô cớ của mình, nỗi bất an trong lòng Tiểu Mạt bỗng tiêu tan, đón chiếc ly thủy tinh nhỏ xinh, rồi nhấp hai ngụm vang nhỏ.
Thượng Thừa Tuyên nhân lúc này đi tắm, để Tiểu Mạt có thời gian điều chính tâm tư. Khi anh khoác chiếc áo tắm, lau tóc bước vào phòng, Tiêu Mạt đã ngà ngà say.
“Tửu lượng kém vậy sao?” Thượng Thừa Tuyên cười gian xảo, nằm trên giường ôm chặt eo Tiểu Mạt, không mất thời gian đóng vai anh hùng, “Đến đây, có việc gì khó chịu, để chồng cho mượn vai”.
Tiểu Mạt rúc vào lòng Thượng Thừa Tuyên, nghe rõ cả tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bay trên mây, cuối cùng đổ gục xuống.
“Ai da, sao lại cấu anh thế?” Thượng Thừa Tuyên nhíu mày đau đớn, nhìn mu bàn tay đỏ ửng vì bị Tiểu Mạt cấu. Anh không cãi được cô, bèn ép chỗ đau lên môi Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt vui vẻ thổi thổi vài cái, khẽ than thở: “Hóa ra không phải mơ!”.
Thượng Thừa Tuyên: “…”.
Được rồi, đã phải chịu đựng để được nghe mấy tiếng “chồng”, anh cũng không so đo thiệt hơn với cô làm gì.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Mạt nhanh chóng vứt bỏ phiền muộn trong lòng. Mấy việc phá rối của đôi tiện nhân Thượng Hải Nhất Niệm với Lưu Ly Mộng trong game, nói cho cùng, chỉ cần dựa vào lòng Thượng Thừa Tuyên vừa khóc vừa nũng nịu “Em thật không biết đắc tội chỗ nào với họ”, “Em thật không biết tại sao họ lại làm vậy với mình”, “Con người trong cuộc sống đã đủ giả dối rồi, tại sao trên mạng vẫn còn như vậy chứ”…
Thượng Thừa Tuyên không đủ kiên nhẫn, nghe Tiểu Mạt nói dông dài đến tận nửa đem, mỗi lần buồn ngủ đều phải tự cấu mình một cái, trên cánh tay đầy vết bầm tím…
Nghe mãi nghe mãi, cuối cùng Thượng Thừa Tuyên cũng sức cùng lực kiệt chìm vào giấc ngủ, Thượng Thừa Tuyên hai măt như gấu trúc gầm gừ: Game online đúng là thứ giết người!
Khi vừa quay đầu đánh một giấc thì tiếng chuông báo thức vang lên…
“Anh Tuyên… Hôm nay anh sao thế… Tối qua đến sở thú xem gấu trúc hả?” Thư ký Tiểu Lưu tò mò nhìn Thượng Thừa Tuyên, nếu không nhận ra đồng hồ trên tay anh thì thật không thể nhận ra đây là tổng giám đốc.
“Ừm!” Thượng Thừa Tuyên đưa tay day day thái dương ngáp một cái tao nhã, đột nhiê vẫy tay gọi Tiểu Lưu, nghiêm mặt nói: “Cậu xuống đây với tôi”.
Tiểu Lưu trong lòng căng thẳng, không phải chuyện anh ta trốn làm hôm qua bị phát hiện chứ? Anh ta vội chạy theo sếp vào trong.
Thượng Thừa Tuyên ném chìa khóa xe lên bàn, mở máy tính, ngồi xuống, ngón tay thon dài gõ nhanh vài cái, coi như không có ai trong phòng…
Tiểu Lưu run run ngồi trước bàn, lí nhí: “Anh Tuyên…”.
“Ừm.” Thượng Thừa Tuyên vẫn tiếp tục gõ bàn phím, thi thoảng lại nhấn chuột, không ngẩng đầu lên.
Tiểu Lưu toàn thân run rẩy, Thượng Thừa Tuyên vốn là ông sếp nghiêm khắc, các vấn đề khác đều dễ tính, nhưng đến muộn về sớm là nghiêm trị không tha: “Tổng giám đốc Thượng…”.
“Hừ.” Thượng Thừa Tuyên nhấn chuột mấy cái, cuối cùng cũng đẩy dịch bàn phím ra, nhìn Tiểu Lưu.
Bỗng nhiên chạm phải ánh nhìn hết sức nghiêm túc của Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Lưu cảm thấy sự uy hiếp ẩn chứa trong đó, xung quanh tối đen, giống như hun khói… dọa người vậy.
Thượng Thừa Tuyên nhìn Tiểu Lưu hồi lâu, khẽ mỉm cười, dè dặt nói: “Nghe nói…”.
“Tổng giám đốc Thượng! Hôm qua em không cố tình trốn làm đâu! Là do bạn gái em gọi điện gây sự, tâm trạng không tốt… Là em không đúng…” Thấy Thượng Thừa Tuyên nở nụ cười như Tử Thần, Tiểu Lưu biết mình thế là xong, phải tóm thời cơ thú nhận xin được khoan hồng mới được.
Thượng Thừa Tuyên đơ người, rút khăn ra lau tay, dựa lưng vào ghế: “Ai hỏi cậu việc này?”.
Tiểu Lưu thấy thế, chớp mắt mấy cái, lập tức phản ứng, nở nụ cười hối lỗi: “Vậy anh tìm em có việc gì thế?”.
Thượng Thừa Tuyên không chịu nổi ánh nhìn đầy nhiệt tình của Tiểu Lưu, bèn giấu mặt sau bàn mấy tính, khẽ gõ gõ trên mặt bàn: “Nghe nói cậu rất rành mấy trò game trên mạng?’.
Tiểu Lưu ngẩn người, xoa xoa hai tay, nói một cách khó khăn: “Tổng giám đốc Thượng muốn sa thải em thì cứ nói thật…”.
Thượng Thừa Tuyên nhìn Tiểu Lưu như quái vật, bỏ toàn bộ sự e dè, hạ giọng: “Cái tên đầu heo này, tôi chỉ hỏi cậu có hay chơi Khoái Ý Giang Hồ không thôi!”.
“Khoái Ý Giang Hồ?”, hai mắt Tiểu Lưu sáng rực, “Đương nhiên rồi, em còn là Nga My lợi hại siêu cấp ở server đấy!”.
“…”Thượng Thừa Tuyên không biết gì về mấy trò game online, đương nhiên không biết Nga My là cái gì. Anh gật đầu hài lòng: “Tôi đang tải Khoái Ỷ Giang Hồ về, lát nữa cậu giúp tôi được chứ?”.
“Được ạ!”, Tiểu Lưu trả lời rất nhanh. Vừa bước đi, Tiểu Lưu đột nhiên dừng lại, hỏi đầy lo lắng: “Anh Tuyên… Không phải anh rất ghét game online sao? Anh từng bảo, chơi game còn đáng ghét hơn nghiện nữa, không còn thuốc chữa mà! Lãng phí thời gian, lãng phí sức khỏe, lãng phí GDP, chết rồi còn làm ô nhiễm môi trường, đầu thai còn làm khổ cha mẹ…”.
Tiểu Lưu nhắc lại một cách trơn tru, chính xác lời Thượng Thừa Tuyên ở đại hội về việc nghiêm cấm nhân viên trong công ty chơi game online. Nói xong anh ta còn cười trộm, khoe khoang: “Lần trước, anh còn phạt em chép một trăm lần mà, giờ em còn thuộc nằm lòng đây này! Haizzz, anh Tuyên? Đây là anh Tuyên sao?”.
“Hi hi…”, Thượng Thừa Tuyên từ trên ghế đứng dậy, cười cười, “Lưng ghế hình như hỏng rồi, dựa vào đã ngả ra, giúp tôi đổi nó đi”.
Tiểu Lưu nhìn thăm dò giá trị chiếc ghế của sếp, rõ ràng không có dấu hiệu nào của sự hỏng hóc mà. Nhưng sếp nói cái gì thì là cái đó, đạo đức nghề nghiệp vẫn còn, anh ta vội gật đầu tuân lệnh.
“Cậu nói không sai”, Thượng Thừa Tuyên chắp hai tay, tỳ trên mặt bàn, nhìn Tiểu Lưu một cách thật thà, “Nhưng tôi phát hiện ra, cưỡng chế, bắt ép người khác không được chơi game không mang lại hiệu quả tốt”.
Tiểu Lưu cười trộm, xoa xoa đầu: “Không phải, lúc không có việc, nằm nhà chơi game rất thú vị”.
“Bởi vậy tôi mới quyết định tải game về trải nghiệm, từ đó mới có cách để cấm mọi người chơi game.” Thượng Thừa Tuyên buông tay, nghiêm túc gõ gõ lên mặt bàn, “Muốn chinh phục mọi thứ, trước tiên phải giải quyết, tìm hiểu nó!”.
“Vâng vâng, Tổng giám đốc Thượng nói chí phải”, Tiểu Lưu gật đầu liên tục.
Thượng Thừa Tuyên vừa thả lỏng đã thở dài, xém chút nữa tự hủy hoại hình tương tuổi trẻ tài cao của bản thân.
Đã ra quân có tiếng thì những việc về sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều: “Việc không nên để lâu, để nhanh chóng cứu anh em bị nghiện game thoát khỏi nó, chúng ta mau bắt đầu”.
Lúc Tiểu Mạt tỉnh dậy đã là buổi chiều. Sau khi mơ màng đánh răng rửa mặt, cô vào bếp tìm chút gì ăn nhưng vừa vào đã thấy trên bàn để sẵn mấy món, còn được bọc gói cẩn thận, bên cạnh có tờ giấy nhớ, vẫn được chặn bởi cúc áo bạc: Đun nóng lại rồi ăn.
Trong lòng có chút ấm áp, cô vuốt vuốt tóc, lẩm bẩm: “Tên vương tử này quả chu đáo”.
Nói xong, cô nhanh chóng ăn mấy món ngon này rồi lên mạng chơi game.
Vừa online đã thấy tài vận của cô rơi xuống rồi!
[Loa]Công Tử Huyên: Mua Đại Hoàn Đan giá cao, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, hãy mang đến cửa kho Cửu Châu giao dịch.
“Oa!” Tiểu Mạt kích động chat riêng với Khanh Khanh Ngã Ngã, “Khanh Khanh, cậu xem tin trên Loa chưa? Mấy viên Đại Đoàn Đan của bọn mình bây giờ bán được rồi!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã để icon đóng băng: “Đương nhiên mình đã xem rồi, tin này từ sáng sớm, cứ load mãi đến bây giờ đấy! Cậu nói xem thực sự có người rộng rãi vậy sao, tiêu bao nhiêu tiền mới kiếm được năm mươi vạn kinh nghiệm, đi đánh quái chẳng phải tốt hơn sao!”.
Tiểu Mạt không bận tâm nhiều đến thế, đối với người chơi nghèo như cô, có tiền không kiếm mới là kẻ ngốc.
Lúc này, rất đông người tập trung đến cửa kho Cửu Châu,Tiểu Mạt cầm Đại Hoàn Đan tìm kiếm rất lâu trong biển người này, đúng là không dễ để tìm cái tên kia. Cô vội len đến bên cạnh Công Tử Huyên, cười chào vui vẻ: “Tôi có mười viên Đại Hoàn Đan, theo giá bán ở chợ, hai nghìn vàng được chứ?”.
Nói xong, Tiểu Mạt mở xem tư liệu về Công Tử Huyên, Thiên Long cấp hai mươi chín, trang bị trên người cũng không có gì!
“Được!”, Công Tử Huyên đáp lời, trực tiếp giao dịch với Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt sung sướng giao dịch, đột nhiên nhìn trong túi: “A, cậu đưa tôi hơn hai nghìn vàng rồi!”.
Công Tử Huyên nói nhẹ như gió thoảng: “Đấy là bái sư”.
“Hả?” Tiểu Mạt đơ người tại chỗ, không dám tin, hỏi lại: “Cậu muốn bái tôi làm sư phụ?”.
Sao đột nhiên có cảm giác bị bắt quả tang tại chỗ.
Vậy… vậy ai là Tiểu Long Nữ?
Tiểu Mạt nhìn màn hình máy tính, đờ người nghĩ ngợi lung tung, mãi mới phát hiện bản thân đã nảy sinh “tà niệm” với một nick phụ lạ hoắc, cô tự phê bình bản thân, kéo Công Tử Huyên đi bái sư.
Hôm sau, thấy trên đầu Công Tử Huyên có dòng chữ “Đệ tử của Tường Vi Bảo Mạt”, cô vô cùng sung sướng, vội vã hiệu triệu Khanh Khanh Ngã Ngã: “Khanh Khanh, Khanh Khanh! Mình có đệ tử rồi!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã vội chạy đến, đờ ra một lúc, mới nghiêm túc nói với Tiểu Mạt: “Sao hắn lại chọn cậu làm sư phụ? Cậu không sợ hắn là gian tế của Lưu Ly Mộng phái đến hả? Sau này đi ra ngoài giết người để bôi nhọ thanh danh cậu thì sao?”
Cho nên Tiểu Mạt được mấy ngày yên bình.
Khanh Khanh Ngã Ngã thấy Tiểu Mạt online, vừa cười vừa mắng: “Không phải lén lút hẹn hò Tụ Thủ chứ, dạo gần đây có vẻ ít online nhỉ!”
Tiểu Mạt để mặt nghiêm trọng, còn trích dẫn câu nói quen thuộc: “Mình với anh ta chẳng quen biết gì hết”.
Khanh Khanh Ngã Ngã cười sung sướng, gật gật đầu: “Có phải bắt đầu đi làm rồi không? Bây giờ ban ngày không còn thấy cậu online nữa”.
Tiểu Mạt càng đổ mồ hôi nhiều hơn, tối mệt muốn chết, đương nhiên ban ngày phải ngủ bù rồi. Cô xoa trán, chột dạ đáp: “Ừ, bây giờ mình chỉ online được trước và sau bữa tối, những mấy hôm nay sếp đi công tác nên được thoải mái rồi!”.
Hai mắt Khanh Khanh Ngã Ngã sáng rực, sau khi mời Tiểu Mạt nhập Tổ đội, liền cưỡi Phượng Hoàng bay qua bay lại: “Mạt Mạt, có Tụ Thủ bảo vệ thật thoải mái, hôm qua mình đi luyện cấp, người của Ngạo Thế cũng đến, nhưng đương nhiên không dám làm gì mình”.
Tiểu Mạt phì cười: “Bởi vậy, bọn mình chuyển sang sinh hoạt trong bang là được rồi. Dù sao vốn cũng chỉ có bọn Nhất Niệm thích đi PK thôi, mình chán ngấy việc tranh đấu từ lâu rồi”.
“Ai da, Mạt Mạt! Sao cậu lại biến thành mẹ hiền vợ ngoan nhanh như vậy chứ?”, Khanh Khanh Ngã Ngã cười đến run cả người, “Tụ Thủ quả là lợi hại! Có thể khiến sát thủ đệ nhất Nga My chúng ta thay đổi như thế này!”.
Tiểu Mạt mặt đỏ bừng, nói một cách bất lực: “Khanh Khanh, cậu đừng cứ ba câu lại nhắc tới Tụ Thủ được không hả?”
Khanh Khanh Ngã Ngã bĩu môi, lườm Tiểu Mạt: “Rõ ràng cứ một câu mình đều nhắc tới Tụ Thủ mà! Nói ba câu thì dài quá đó!”.
Tiểu Mạt sùi bọt mép ngã ngửa ra đất.
“Haizzz, gần đây tiện nhân Lưu Ly Mộng không thấy lượn lờ, mấy tên hề kia cũng không đến diễn trò, hôm nay quả thật nhàm chán quá.” Khanh Khanh Ngã Ngã hai tay ôm mặt, nhảy nhảy cạnh Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt cảm thấy nằm bò ra cũng rất dễ chịu, chưa muốn đứng dậy: “Haizzz… Mình vẫn chưa hiểu, sao cô ta lại làm vậy với mình?”.
Khanh Khanh Ngã Ngã chưa kịp đáp, Tiểu Mạt đã ngồi dậy: “Khanh Khanh, đến Nhĩ Hải đi!”. Vừa nói xong, Tiểu Mạt nhảy ngay lên Bạch Thố phi đến đó.
Khanh Khanh Ngã Ngã ngây người, vội đuổi theo: “Đến đó làm gì?”
Tiểu Mạt truyền tống đến Đâị Lý, không buồn quay đầu, nói nhanh: “Cậu xem trong bang có tiểu hiệu nói anh ta chạy bị chặn ở Nhĩ Hải, cổng vào Lạc Dương, sắp chết rồi”.
Hai người vừa đến Nhĩ Hải đã thấy các chiêu thức, kỹ năng thi nhau bung ra, ánh sáng xanh lục lóe sáng liên hồi.
Tình hình vô cùng khẩn cấp, không kịp suy nghĩ, Tiểu Mạt vội mở danh sách người chơi gần đó, chọn tiên một tiểu hiệu trong bang, hồi máu cho cậu ta.
Vừa thêm một chút, người chơi tên Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh gào lên giận dữ: “Ngươi không biết phân biệt phải trái đúng sai hay sao mà thêm máu cái gì chứ! Cẩn thận không ta băm nát ngươi ra đấy!”.
“Xí! Mấy đứa vắt mũi chưa sạch nhà các ngươi! Nếu không phải nể mặt Tụ Thủ Ỷ Tà Dương thì ta không thèm phí lời giải thích với ngươi!” Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh không đồng với Tiểu Mạt, không những không dừng tay, mà còn bắt đầu giả nai.
Tiểu Mạt thấy mấy câu khó nghe đó cũng lo lắng: “Người như ngươi sao lại nói mấy câu vậy chứ?”.
“Nói với người không bao giờ đánh răng này làm gì chứ!” Khanh Khanh Ngã Ngã tuyên chiến với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, rồi nhanh chóng trừng trị đối phương.
“Không được, Khanh Khanh, câu xem thông báo bang, tên kia mang ngân phiếu trên người!” Tiểu Mạt căng thẳng nhìn Khanh Khanh Ngã Ngã.
Khanh Khanh Ngã Ngã mỉm cười: “Đừng lo, là hắn sai trước mà, lại không phải do chúng ta cố ý cướp thương”.
“Tường Vi Bảo Mạt, đừng thấy được Tụ Thủ Ỷ Tà Dương nâng đỡ mà tùy tiện cướp đồ của nhưng người chơi chân chính chúng ta!”, Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh ngã trên mặt đất.
“Rõ ràng ngươi cướp đồ của tiểu hiệu chúng ta trước!” Khanh Khanh Ngã Ngã phẫn nộ, đạp mạnh lên lưng Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh.
Gương Mặt Trẻ Thơ cười hì hì, nói như người vô tội: “Vậy ta tiếp tục buôn bán nhé!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã tức giận: “Ngươi cướp cửa hàng bang chúng ta, còn nói lý nữa hả!”, nói rồi cũng thêm ít máu cho tiểu hiệu kia, được thêm mấy lần như vậy, dần dần cột máu của cậu ta cũng đầy lên.
Tiểu Mạt ngẩn người, nghĩ cũng thấy đúng, bèn ra lệnh cho mọi người dừng tay: “Rốt cuộc chuyện là thế nào, nói rõ ra đi”.
Tiểu hiệu với cái tên Gương Mặt Trẻ Thơ trong bang vừa thấy Tiểu Mạt hỏi đã bật khóc: “Em auto chạy đến đây để đi vệ sinh, quay lại thấy màn hình đỏ lòe rồi, hắn ta muốn giết chết em”.
Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh giận dữ nhổ nước miếng: “Rõ ràng ngươi tuyên chiến với ta trước, ta thèm vào cướp của của ngươi”.
Gương Mặt Trẻ Thơ hai mắt rưng rưng: “Bang chủ, đúng là hắn đánh em trước, em mới hơn cấp sáu mươi, chắc chắn không thể tuyên chiến với cấp chín mươi được!”.
Tiểu Mạt trầm tư suy nghĩ trong lòng, kể ra cũng đúng. Cấp bậc cách biệt quá xa như vậy, không cớ gì lại tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy.
Nhưng thân là bang chủ, không thể việc gì cũng giải quyết bằng vũ lực được, Tiểu Mạt nói rất hòa khí: “Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Gương Mặt Trẻ Thơ cứ tiếp tục công việc kinh doanh của mình đi. Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh coi như nể mặt ta, đừng giận nữa”.
Tiểu Mạt cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể nói ra rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, liền gật đầu: “Đi thôi”.
“Tường vi! Cô cứu sống ta, ta sẽ đánh chết Gương Mặt Trẻ Thơ, nếu ta không mang đao, cô có tin là hắn sẽ tuyên chiế trước không?!” Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh cuối cùng cũng nói một câu chốt hạ.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong lòng Tiểu Mạt, đây đúng là cách hay! Cô nhanh chóng cứu sống Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, rồi truyền tống Gương Mặt Trẻ Thơ đến thành Lạc Dương và dặn: “Em đợi ở đây, để ta giết hắn cho xem, ta thân là bang chủ Thiều Hoa Đồng Độ, nhất định không cho phép bang chúng ta làm loạn”.
Gương Mặt Trẻ Thơ quay lại cười bí ẩn: “Bang chủ, giết hắn như vậy chẳng phải uổng công đi chuyến này hay sao?”
Trong lòng Tiểu Mạt bất chợt có chút không vui, không biểu hiện gì trên măt, dịu dàng nói: “Ta sẽ đền tiền cho em”.
Gương Mặt Trẻ Thơ cười hì hì, rồi vụt biến mất.
Tiểu Mạt ngẩn người, lập tức vào xem danh sách bang, cái tên Gương Mặt Trẻ Thơ quả nhiên đã chuyển sang màu xám!
“Chết tiệt! Cậu ta out rồi!” Tiểu Mạt nghiến răng, nhìn sang Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh xin thứ lỗi: “Xin lỗi, rất xin lỗi, bọn ta chưa kịp tìm hiểu đã giết ngươi rồi, là lỗi của bọn ta. Bọn ta sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi”.
Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh được đà lấn tới, thấy Tiểu Mạt xuống nước liền nói: “Tưởng có tiền là hay lắm sao? Ta đây không tin Tụ Thủ Ỷ Tà Dương biết tiện nhân là ngươi đi cướp thương nên vẫn cần ngươi thôi!”.
Nói xong, không đợi Tiểu Mạt kịp nổi cơn thịnh nộ, trên Loa đã hiện lên thong báo.
[Loa] Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh: Tường Vi Bảo Mạt ỷ vào Tụ Thủ Ỷ Tà Dương đi cướp thương, ta không thể tin được, ta không thể tin được một cao thủ chính nghĩa như Tụ Thủ lại thích loại người như ngươi!
Dòng chữ vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút vô số sự phẫn nộ của mọi người.
[Loa] Đôi Hài Của Công Chúa: Ồ, Tụ Thủ là người chuộng chính nghĩa, bị cô ta phũ phàng từ chối mà vẫn năm lần bảy lượt tới giúp đỡ. Không ngờ được, đúng là không thể ngờ, cô ta mượn chiêu bài Tụ Thủ để cướp thương!!!
[Loa] Hòa Thượng Không Ăn Thịt: Không phải chứ? Mấy ngày trước ta còn thấy Tường Vi đến cày level, còn chủ động xếp chỗ cho cô ta mà! Không ngờ chúng ta đều bị vẻ bề ngoài thánh thiện đó lừa đảo?
[Loa] Chu Chỉ Nhược: Nếu một người nói bạn không tốt, có nghĩa là người đấy không tốt. Nhưng ai cũng nói bạn không tốt thì chắc chắn bạn là người xấu! Người thường sao có thể khiến chồng mình và bạn bè quay lung lại với nhau chứ, tôi thấy mấy người này bản thân đang ganh ghét đố kỵ mà thôi!
Tiểu Mạt hậm hực, bất lực nhìn lên Loa, lại nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh bên cạnh, nỗi oan ức này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gột sạch được.
“Ta xin lỗi ngươi rồi cũng không xong sao?” Tiểu Mạt không so đó mấy câu nói làm tổn thương cô trên Loa, cô chỉ sợ Tụ Thủ Ỷ Tà Dương hiểu lầm mình, lại tiếp tục xin lỗi Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh một cách ôn hòa.
Khanh Khanh Ngã Ngã không kìm chế nỗi, nói oang oang trên Loa.
[Loa] Khanh Khanh Ngã Ngã: Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, lão nương đây mới là người cướp thương nhà ngươi! Là Mạt Mạt giúp ngươi, mẹ kiếp, lấy oán báo ân, ngứa đòn phải không?
“Đừng nói nữa, càng giải thích càng bị hiểu lầm.” Tiểu Mạt chặn lời, không cho Khanh Khanh Ngã Ngã nói tiếp trên Loa, nhẹ giọng: “Nick phụ kia nói hắn bị cướp thương trong bang, sau khi chúng ta đến, cậu cũng không thế…”.
“Ông đây không thèm nghe ngươi giải thích!”, Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh duỗi tay, “Gọi Tụ Thủ nhà ngươi đến đây, để hắn xin lỗi ta! Còn nữa, phải bồi thường gấp đôi số tiền cho ta!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã nghe thấy yêu cầu vô lý này, thiếu chút nữa đã xông lên: “Mặt không có dây thần kinh xấu hổ à! Cẩn thận lão nương đây truy sát ngươi chết, đánh cho ngươi không dám thò mặt lên!”.
Tiểu Mạt vội vàng giao dịch với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, lấy ba mươi vàng đưa cho hắn, thương lượng một cách khó khăn: “Như này được chưa, Tụ Thủ với ta không…”.
Lời chưa dứt, toàn thân Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh đã bị một vòng sáng bao quanh, lúc sau hắn đổ rầm xuống đất, mắt nhắm nghiền!
Đúng lúc Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh đổ rạp xuống đất, trên Loa cũng xuất hiện một dòng chữ sáng lóe.
[Loa] Tụ Thủ Ỷ Tà Dương: Thật ngại quá, lần sau ta nhất định không nhờ Tường Vi rat ay nữa mà đích thân giết ngươi. Các vị đều biếtTụ Thủ Ỷ Tà Dương ta, phiền các ngươi chăm sóc vị Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh này. Có việc hay không cũng nhớ mời hắn đến uống trà.
“Wow! Tụ Thủ đẹp trai dã man!” Khanh Khanh Ngã Ngã không kìm chế nổi mình, hai mắt tóe lửa tình.
Tiểu Mạt ngây người đứng đó, nhìn theo bóng dáng rắn rỏi mê hồn của Tụ Thủ, ngơ ngẩn mãi không nói nên lời. Chỉ nghĩ đến khi nãy bản thân còn lo lắng Tụ Thủ hiểu lầm, cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lung túng hồi lâu, chỉ đến khi thấy Tụ Thủ lên ngựa chuẩn bị phóng đi, Tiểu Mạt mới từ từ chạy lên phía trước nhìn dung mạo tuấn tú của Tụ Thủ, rồi bối rối cúi mặt xuống nói: “Anh giúp tôi như vậy, thật làm phiền anh quá”.
Tụ Thủ nhìn xuống Tiểu Mạt, hai mắt ánh lên niềm vui. Áo khoác màu tím nhạt trong ánh tà dương ở Nhĩ Hải, ống tay áo bay bay, ánh chiều dương còn sót lại bao phủ khắp người Tụ Thủ.
“Thật sự là tôi cướp thương sao?” Tiểu Mạt không đợi câu trả lời mà hỏi luôn, hỏi xong mới thấy ngớ ngẩn.
Tụ Thủ ngồi trên con Thiên Mã, hai mắt uể oải, sau khi chắc chắn Tiểu Mạt không có câu nào khác muốn nói, lại là câu hỏi không lời đáp, anh mới cho ngựa phóng đi.
Khanh Khanh Ngã Ngã giả bộ hung dữ dọa Tiểu Mạt: “Đồ ngốc Mạt Mạt, Tụ Thủ vốn không hỏi có phải cậu cướp thương không mà! Đàn ông phải như này, cậu làm đúng, anh ấy sẽ bảo vệ cậu; cậu sai, anh ấy cũng sẽ vẫn bảo vệ cậu! Vốn dĩ không cần lý do mà!”.
Tiểu Mạt ủ rũ, thẫn thờ nhìn Khanh Khanh Ngã Ngã, gục đầu nói: “Nhưng mình luôn cảm thấy chỉ gây thêm rắc rối cho anh ấy…”. Nói xong, trong đầu chợt lóe lên điều gì, cô liền hỏi Khanh Khanh Ngã Ngã: “Chỉ cần gọi tên Nick phụ Gương Mặt Trẻ Thơ kia, không ngờ có kẻ cố tình vào bang làm hại chúng ta?”
Khanh Khanh Ngã Ngã mặt mày ủ dột, đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên vỗ đùi: “Ai da! Mình nghĩ ra rồi! Trước đây lâu rồi, lúc mình với Lưu Ly Mộng mang tiền đến nick phụ đánh Thiện Ác, cô ta có một nick phụ là Gương Mặt Trẻ Thơ! Sau này, trong thời kỳ đầu mới lập bang, không đủ người cô ta đã kéo thêm rất nhiều nick phụ khác đến!”.
Lại là Lưu Ly Mộng!
[Bang] Gương Mặt Trẻ Thơ không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
[Bang] Ta Dưới Ánh Cầu Vồng không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
[Bang] Tiên Diên không tuân theo quy tắc bang, đã bị khai trừ ra khỏi bang.
…
Trong danh sách bang, Tiểu Mạt liều mình click một vài nick phụ không quen thuộc hay không có cống hiến to lớn gì ra khỏi bang, để tránh giẫm phải vết xe đổ hôm nay. Khi Tiểu Mạt đang bận rộn xem danh sách, cân nhắc xem đá người nào ra khỏi bang thì đột nhiên có người gào rú trên kênh bang.
[Bang]Đính Phong Tác Ái: Lão đại làm gì thế? Ta chạy đến “Trích Tinh Các” giao ngân phiếu, sao dòng thong báo lại báo chưa thành lập thương tuyến? Hơn nửa năm nay bang chúng ta đều chạy ở thương tuyến này mà!
Tiểu Mạt lặng người, vội chạy đến tuyến đường thương nghiệp bang xem xét tình hình, thương tuyến khác đều ở đây nhưng lại không kết nối với thương tuyến của Trích Tinh Các! Phải biết rằng, vì vừa gần lại dễ đi, thêm nữa không chạy qua bản đồ nguy hiểm, thương tuyến này chính là con đường kinh tế huyết mạch của bang Thiều Hoa Đồng Độ.
Việc quan trong, Tiểu Mạt lập tức bỏ hết mọi việc trong tay, chat riêng với bang chủ Ẩn Nguyệt Yêu Cơ của Trích Tinh Các: “Tiểu yêu, sao lại không có thương tuyến của chúng ta vậy?”
Đợi hồi lâu mà Ẩn Nguyệt Yêu Cơ không trả lời, Tiểu Mạt liền xem vị trí của cô ta rồi nhảy lên Bạch Thố phóng đến đó. Vừa chạy đến chỗ Ẩn Nguyệt Yêu Cơ, Tiểu Mạt lập tức ngẩn người, cô ta đang đứng sát, đối mặt với Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh.
Hai người họ dường như không có bất kỳ khoảng cách nào, không khí đầy mùi gian tình.
Nhìn cảnh tượng này, Tiểu Mạt biết nói cái gì cũng phí công, chỉ biết ôm nỗi thất vọng quay về bang.
“Khanh Khanh, cậu mau xem Nhạn Nam còn là thành phố của các bang phái nào, bang chúng ta ở Thương Sơn, chỉ có thương tuyến của Nhạn Nam là tốt nhất.” Tiểu Mạt không kịp nghỉ ngơi, bắt đầu tìm kiếm thương tuyến mới.
Tiểu Mạt bất lực, thở hổn hển: “Vừa gặp Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh, có vẻ như hắn có quan hệ bất chính với Yêu Cơ… Haizzz, sao lại xúi quẩy vậy chứ, tự nhiên động chạm tới nhân tình của Yêu Cơ!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã thở dài một tiếng, lau mồ hôi túa trên trán: “Mình thấy không phải tự nhiên động vào mà chắc chắn là lũ tiện nhân đáng chết kia đã dự tính từ trước rồi! Cô ta chắc chắn biết quan hệ giữa Đừng Bắt Ta Chạy Nhanh cùng Ẩn Nguyệt Yêu Cơ, sau đó bắt đầu ban hiệu lệnh thu tiền ở cổng Nhĩ Hải, định đào sẵn cái bẫy chờ chúng ta nhảy vào đó mà!”.
Tiểu Mạt phóng đi tìm các bang ở Nhạn Nam, tìm bang chủ tất cả các bang nhưng đều vô ích, cuối cùng nhụt chí thở dài trong Hồng Phong Lâm: “Khanh Khanh xem ra Nhạn Nam không đùa được, chúng ta chạy đến Tay Hồ tìm thương tuyến thôi!”.
“Mạt Mạt! Từ Thương Sơn đến Tây Hồ phải đi qua Kính Hồ, ở đó giết những người không mang đao, lại còn rất nhiều lũ chuyên cướp thương!” Khanh Khanh Ngã Ngã vội kịch liệt phản đối, cuống cuồng lên không nghĩ được cách gì hay hơn, bực mình càm ràm: “Đồ xấu xa này, thật quá đáng! Mấy cao thủ trong bang đều kéo đi rồi, còn tàn nhẫn triệt đường kinh doanh của chúng ta vậy sao! Tớ thấy nó còn muốn đóng cửa Thiều Hoa Đồng Độ nữa…”.
Tớ thấy cô ta muốn đóng cửa Thiều Hoa Đồng Độ…
Câu nói này, giống như một cú đấm, giáng mạnh vào lòng Tiểu Mạt.
Bang phái này là nơi cô đặt nhiều tâm huyết nhất. Vất vả làm nhiệm vụ tăng cống hiến bang, vất vả chạy đôn chạy đáo giao dịch vật phẩm để duy trì quỹ bang, vất vả chạy khắp nơi chiêu mộ người tài để tăng thực lực bang, vất vả giúp đàn em trong bang tăng cấp…
Như một cái hang bị phá vỡ, tất cả những niềm vui, hạnh phúc đều tuôn trào, còn đắng cay lại cứ vấn vương ở lại như vết cặn, càng tích càng nhiều, càng dày.
Từ từ nuốt dần sự kiên cường, mạnh mẽ của cô.
Đầu ngón tay Tiểu Mạt run run, cảm thấy buồn vô hạn: “Khanh Khanh, mình đi kéo Đình Phong Tác Ái để giao dịch, cậu xem thử có người khác để giao dịch không, mau đi đi”.
Sống mũi cay cay, nhìn dòng chữ màu hồng quen thuộc của Khanh Khanh Ngã Ngã, không kìm được, Tiểu Mạt mím môi, dùng biểu tượng gương mặt khóc, thú nhận: “Khanh Khanh, may mà còn có cậu ở bên!”.
Nói xong, không đợi Khanh Khanh Ngã Ngã trả lời, Tiểu Mạt lập tức offline.
“Sao thế?” Thượng Thừa Tuyên buông quyển tạp chí trong tay xuống, nhìn Tiểu Mạt im hơi lặng tiếng ở bên cạnh.
Tiểu Mạt cắn môi, kéo chăn quấn tròn quanh người.
“Haizzz, em cũng ích kỷ quá đấy, anh đắp bằng cái gì hả?” Thượng Thừa Tuyên tự nhiên thấy khí lạnh bao quanh, quay sang đã thấy bị kéo mất chăn.
Tiểu Mạt cuốn chăn quanh mình như một cái kén, hai tay nắm chặt phía trong, đôi mắt mở to nhìn vào một điểm cố định, thà chết cũng không rời. Thấy Tiểu Mạt phòng thủ không một kẻ hỡ, Thượng Thừa Tuyên đợi mãi cuối cùng không khống chế được, chỉ còn cách tung chiêu tuyệt sát!
“Đồ đáng ghét! Lại chọc vào chỗ ngứa của em!”, Tiểu Mạt bực mình húc đầu vào ngực Thượng Thừa Tuyên, “Lại bắt nạt em, trông em rất dễ bắt nạt phải không!”. Nói xong cô cắn vào làn da nhẵn mịn trước ngực Thượng Thừa Tuyên, tính trẻ con bắt đầu nổi lên: “Em cắn chết anh, cắn chết anh!”.
Thượng Thừa Tuyên đau quá hét lên một tiếng, giơ tay bịt miệng Tiểu Mạt, kéo cô sát vào người, cười đầy gian xảo: “Vốn dĩ sáng mai có cuộc họp sớm, hôm nay định tắm rửa đi ngủ rồi… Nhưng em lại nhiệt tình thế này…”.
Tiểu Mạt không chút hứng thú, vùi mặt xuống gối: “Tại sao trợ lý hành chính như em lại không cần đến công ty bao giờ?”.
Thượng Thừa Tuyên hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại hỏi câu này, do dự một chút, liền quay lại ôm chặt Tiểu Mạt: “Không phải em không thích đến công ty à?”.
Tiểu Mạt cụp đôi mắt đáng thương, chiếc mũi xinh xắn cũng hơi nhăn lại, nhìn Thượng Thừa Tuyên đầy nghiêm túc: “Anh cho em là loại người nào vậy? Tình nhân bao nuôi à?”.
Thượng Thừa Tuyên thấy Tiểu Mạt đột nhiên bận tâm đến mấy vấn đề này, thì có chút hơi rối ren: “Ai nói là bao nuôi chứ, xin lỗi đi, anh rõ ràng là bạn trai em mà, chẳng phải sao?”. Rồi anh ngại ngùng sờ mũi, cười: “Với lại bao nuôi cũng đâu thể còn người “xinh đẹp quyến rũ” như em…”.
Tiểu Mạt lập tức cầm gối ném về phía Thượng Thừa Tuyên: “Ngay cả khi không ai cần em, em cũng không thèm chọn loại công tử ăn chơi như anh! Ngủ với đàn bà con gái một cách tùy tiện…”.
Thượng Thừa Tuyên bực mình, nắm chặt lấy gối, lần đầu của anh là dành cho Tô Tiểu Mạt cô mà! Một người đàn ông ưa sạch sẽ như anh không chỉ nghiêm túc với vấn đề vệ sinh mà trong tình yêu cũng vậy. Thế nên nghe thấy sự thật bị bóp méo một cách nghiêm trọng và bị lên án một cách vô căn cứ, anh lập tức bùng nổ: “Em thấy anh công tử ăn chơi chỗ nào? Cái gì mà bạ đâu ngủ đấy với đàn bà con gái chứ!”.
Tiểu Mạt lườm Thượng Thừa Tuyên, bất mãn hất cằm, quay lưng lại ra vẻ không thèm nói chuyện: “Không thèm nói với anh nữa”.
Câu nói này thực sự đã xoa dịu cơn giận dữ của Thượng Thừa Tuyên. Anh vội kéo Tiểu Mạt, bất chấp tất cả ghì chặt môi cô, hôn say đắm. Phụ nữ không nghe lời, đương nhiên người đàn ông sẽ bắt chịu phạt trên giường.
Tiểu Mạt liều mình vùng vẫy, không để Thượng Thừa Tuyên hôn được, phản kháng vô cùng kịch liệt.
“Rốt cuộc thế nào đây?”, Thượng Thừa Tuyên ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng, vội chuyển từ trạng tháu bá vương hung hăng sang nhẹ nhàng chăm sóc, “Trong game lại gặp chuyện không vui à?”.
Tiểu Mạt quay đi: “Không phải việc của anh.”.
Thấy bờ vai nhỏ của Tiểu Mạt khẽ run lên, dường như có gì khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Hay là không đủ tiền? Không phải, trong thẻ còn mười vạn tiền tiết kiệm, hơn nữa còn tiền lương tạm ứng mà!
Nhưng thái độ mơ mơ màng màng thời gian qua thực sự đã bắt đầu bùng nổ…
Thượng Thừa Tuyên cười trồm, thương hay mắng đều là yêu, đó là chuyện thường.
Anh không tranh cãi với cô nữa, nhẹ nhàng vuốt ve cô như một con mèo, mặt dày nở nụ cười gian xảo: “Nói ông xã nghe xem nào, bị ai bắt nạt thế?”.
Giọng Thượng Thừa Tuyên vốn dĩ đã ấm áp, thêm sự dịu dàng, quả thực có tác dụng an thần.
Cơn giận của Tiểu Mạt dần được xoa dịu, càu nhàu: “Anh mà là ông xã của em…”.
Thượng Thừa Tuyên nhận thấy sự hiền dịu của Tiểu Mạt đã quay về, biết cô miệng thì không chịu thừa nhận nhưng trong lòng cũng đồng ý hai từ “ông xã” ngọt ngào rồi.
“Anh không phải thì còn ai?” Anh chớp thời cơ làm chủ miệng cô, nhẹ nhàng say đắm.
Trong mắt Tiểu Mạt ánh lên niềm vui sướng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại tối sầm, hàng mi dày khẽ rung lên rồi từ từ nhắm mắt lại: “Thực sự anh cũng chỉ chịu sự kích thích của bạn gái cũ nên mới tìm em để xả. Đến khi anh có bạn gái, em cũng sẽ về nhà thôi”.
Thượng Thừa Tuyên nhíu mày, nhìn Tiểu Mạt vẻ không hài lòng: “Ý em là, anh cùng em mỗi ngày chỉ là do nhu cầu? Còn em, chỉ là người để giải tỏa?”.
Ánh mắt Tiểu Mạt hơi lảng tránh, giống như con nhím sợ bị tổn thương. Cô vòng tay ôm chặt hai đầu gối, tựa đầu lên đó: “Dù sao em cũng chỉ là đứa vô dụng”.
Nói gì vậy chứ!
Thượng Thừa Tuyên muốn giận nhưng đột nhiên thấy phản ứng như làm nũng của Tiểu Mạt, tâm trạng anh bỗng dịu lại, nhân cơ hội cũng làm nũng với cô: “Sao lại thế chứ? Dù anh rất hoàn hảo, em lại hết sức bình thường, nhưng nhiều lúc không thấy em, anh thấy nhớ vô cùng”.
Nói xong mãi vẫn không thấy Tiểu Mạt có phản ứng gì, Thượng Thừa Tuyên hiểu kỳ quay người cô lại thì đã thấy cô nàng Tiểu Mạt đã rơi vào trạng thái say ngủ tự lúc nào…
Thượng Thừa Tuyên vò mạnh đầu, mặc dù không chính thức nhưng dù thế nào cũng vẫn là bày tỏ! Vậy mà khi Thượng Thừa Tuyên quyết tâm tỏ tình thì đối tượng lại lăn ra ngủ!
Trái tim mỏng manh yếu đuối của anh vỡ ra từng mảnh!
Lần này Tiểu Mạt thực sự tức giận. Sau khi trằn trọc cả đêm, hôm sau dậy cô còn đòi chia phòng ngủ. Mặc dù trong lòng Thượng Thừa Tuyên cật lực phản đối nhưng không thể hiện ra mặt, còn dễ dàng đồng ý.
Bầu không khí trong gia đình trở nên gượng gạo, xa lạ.
Thượng Thừa Tuyên lúc đầu còn cố gắng về nhà ngay khi tan ca, sau khi không chịu được cảnh Tiểu Mạt chỉ cắm đầu vào chơi game, không buồn để ý đến thái độ của anh, hôm nay sau giờ làm anh còn hẹn bạn đi bar.
Tâm trạng chán nản, anh uống rượu, trò chuyện, rồi nhìn ngắm các cô nàng xinh đẹp trang điểm quyến rũ. Cứ nhìn như vậy, đột nhiên anh cảm thấy buồn nôn, bèn thuận tay vỗ vỗ vai người bạn đi cùng rồi gọi taxi về nhà.
Ra khỏi thang máy, Thượng Thừa Tuyên bước đến cửa. Sau khi làm vài ly rượu, đầu óc choáng váng, anh mãi không nhớ được mật khẩu, cuối cùng đành rút di động gọi cho Tiểu Mạt.
Tiếng chuông lạ vang lên qua cánh cửa.
Thượng Thừa Tuyên đờ người, áp sát tai vào cửa, nói: “Tiểu Mạt, ra mở cửa cho anh”.
“Đang bang chiến! Không rảnh”, giọng Tiểu Mạt đầy khó chịu vang lên trong điện thoại.
Mặc dù cửa cách âm rất tốt nhưng Thượng Thừa Tuyên nghe không sót từ nào. Hơn nữa còn không phải trong điện thoại mà từ bên trong vọng ra.
Không ngờ Tiểu Mạt đang ở ngay sau cửa?
Để chứng minh suy nghĩ của mình, anh giả bộ tức giận hét vào di động: “Ra mau lên! Anh sẽ đếm một… hai…”. Chưa kịp đếm xong, cửa mở “cạch” một tiếng, Tiểu Mạt mặt hầm hầm đứng cạnh cửa, dúi điện thoại trong tay vào người Thượng Thừa Tuyên: “Anh tự xem mấy giờ rồi, lần sau đừng về nữa!”.
Thượng Thừa Tuyên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ cầm điện thoại: “Em đang đợi anh hả?”.
“Em chỉ tạt qua thôi!” Tiểu Mạt vội bác bỏ, giận dỗi liếc Thượng Thừa Tuyên một cái, rồi quay lung bỏ về phòng, khóa cửa lại.
Thượng Thừa Tuyên lắc đầu cười, bỏ áo khoác, đóng cửa chính lại, rồi thay dép sạch, bước đến trước cửa phòng Tiểu Mạt, nhẹ nhàng gõ: “Vợ à, mở cửa đi”.
Bên trong vang lên mấy tiếng ầm ầm, nghe như tiếng đồ vật ném vào cửa, giọng Tiểu Mạt tức giận vọng đến: “Nói linh tinh, ai là vợ anh chứ!”.
Thượng Thừa Tuyên nheo mắt cười thầm, húng hắng một tiếng rồi đổi thái độ, giận dữ đập cửa: “Trợ lý hành chính như nào hả! Phục vụ tổng giám đốc là việc của em, mau mở cửa!”
“Vừa xong còn gọi vợ, giờ lại thành trợ lý hành chính.” Tiểu Mạt ra mở cửa, giống như vừa chịu sự tủi thân rất lớn, tức giận cứi đầu nhìn xuống đất: “Tổng giám đốc có việc gì sai bảo?”
Thượng Thừa Tuyên khẽ chớp mắt, một tay nhét vào túi, một tay bám vào mép cửa, hơi cúi người xuống nhìn Tiểu Mạt, dùng âm điệu vừa dịu dàng lại pha chút trêu chọc: “Xem ra mấy hôm nay không được chồng tưới tắm, da có vẻ khô nhỉ”.
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh từ “chồng”, một chút như vậy cũng đủ đánh hạ phòng tuyến tâm lý khó chịu của Tiểu Mạt.
Cô ngước lên nhìn Thượng Thừa Tuyên, chớp chớp đôi mắt to tròn, dẩu môi sà vào lòng anh, hai mắt bắt đầu rơm rớm.
Thượng Thừa Tuyên khẽ ôm cô vào lòng, ngón tay dài luồn vào mái tóc bóng mượt, nhẹ nhàng mát xa hai thái dương cho Tiểu Mạt, rồi liếc mắt về phía giường trong phòng cô, thì thầm: “Giường em nhiều đồ linh tinh qua, không ngủ được rồi, hay sang phòng anh nhé?”.
Vừa nói xong, không đợi Tiểu Mạt đồng ý, anh đã bế bổng cô lên, đi về phòng mình rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Đèn trong phòng hắt ra ánh sáng mờ nhạt, không sáng quá, chỉ vừa đủ để thấy hình dáng chiếc đèn. Thần bí mà an toàn.
Tiểu Mạt nắm chặt chăn, đột nhiên cảm thấy chăn của Thượng Thừa Tuyên mềm hơn của mình, lập tức gây sự: “Anh ngược đãi em, để em ngủ trên giường xấu,còn mình thì sung sướng như này!”.
Rõ ràng là chăn gối như nhau, từ thương hiệu đến hình dáng, kích thước, chẳng khác chút nào, Thượng Thừa Tuyên dở khóc dở cười: “Đây là phòng chính, ai bắt em thích đổi phòng chứ? Đến nhấp chút rượu không?”.
Thấy thái độ khoan nhượng của Thượng Thừa Tuyên với thái độ gây sự vô cớ của mình, nỗi bất an trong lòng Tiểu Mạt bỗng tiêu tan, đón chiếc ly thủy tinh nhỏ xinh, rồi nhấp hai ngụm vang nhỏ.
Thượng Thừa Tuyên nhân lúc này đi tắm, để Tiểu Mạt có thời gian điều chính tâm tư. Khi anh khoác chiếc áo tắm, lau tóc bước vào phòng, Tiêu Mạt đã ngà ngà say.
“Tửu lượng kém vậy sao?” Thượng Thừa Tuyên cười gian xảo, nằm trên giường ôm chặt eo Tiểu Mạt, không mất thời gian đóng vai anh hùng, “Đến đây, có việc gì khó chịu, để chồng cho mượn vai”.
Tiểu Mạt rúc vào lòng Thượng Thừa Tuyên, nghe rõ cả tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bay trên mây, cuối cùng đổ gục xuống.
“Ai da, sao lại cấu anh thế?” Thượng Thừa Tuyên nhíu mày đau đớn, nhìn mu bàn tay đỏ ửng vì bị Tiểu Mạt cấu. Anh không cãi được cô, bèn ép chỗ đau lên môi Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt vui vẻ thổi thổi vài cái, khẽ than thở: “Hóa ra không phải mơ!”.
Thượng Thừa Tuyên: “…”.
Được rồi, đã phải chịu đựng để được nghe mấy tiếng “chồng”, anh cũng không so đo thiệt hơn với cô làm gì.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Mạt nhanh chóng vứt bỏ phiền muộn trong lòng. Mấy việc phá rối của đôi tiện nhân Thượng Hải Nhất Niệm với Lưu Ly Mộng trong game, nói cho cùng, chỉ cần dựa vào lòng Thượng Thừa Tuyên vừa khóc vừa nũng nịu “Em thật không biết đắc tội chỗ nào với họ”, “Em thật không biết tại sao họ lại làm vậy với mình”, “Con người trong cuộc sống đã đủ giả dối rồi, tại sao trên mạng vẫn còn như vậy chứ”…
Thượng Thừa Tuyên không đủ kiên nhẫn, nghe Tiểu Mạt nói dông dài đến tận nửa đem, mỗi lần buồn ngủ đều phải tự cấu mình một cái, trên cánh tay đầy vết bầm tím…
Nghe mãi nghe mãi, cuối cùng Thượng Thừa Tuyên cũng sức cùng lực kiệt chìm vào giấc ngủ, Thượng Thừa Tuyên hai măt như gấu trúc gầm gừ: Game online đúng là thứ giết người!
Khi vừa quay đầu đánh một giấc thì tiếng chuông báo thức vang lên…
“Anh Tuyên… Hôm nay anh sao thế… Tối qua đến sở thú xem gấu trúc hả?” Thư ký Tiểu Lưu tò mò nhìn Thượng Thừa Tuyên, nếu không nhận ra đồng hồ trên tay anh thì thật không thể nhận ra đây là tổng giám đốc.
“Ừm!” Thượng Thừa Tuyên đưa tay day day thái dương ngáp một cái tao nhã, đột nhiê vẫy tay gọi Tiểu Lưu, nghiêm mặt nói: “Cậu xuống đây với tôi”.
Tiểu Lưu trong lòng căng thẳng, không phải chuyện anh ta trốn làm hôm qua bị phát hiện chứ? Anh ta vội chạy theo sếp vào trong.
Thượng Thừa Tuyên ném chìa khóa xe lên bàn, mở máy tính, ngồi xuống, ngón tay thon dài gõ nhanh vài cái, coi như không có ai trong phòng…
Tiểu Lưu run run ngồi trước bàn, lí nhí: “Anh Tuyên…”.
“Ừm.” Thượng Thừa Tuyên vẫn tiếp tục gõ bàn phím, thi thoảng lại nhấn chuột, không ngẩng đầu lên.
Tiểu Lưu toàn thân run rẩy, Thượng Thừa Tuyên vốn là ông sếp nghiêm khắc, các vấn đề khác đều dễ tính, nhưng đến muộn về sớm là nghiêm trị không tha: “Tổng giám đốc Thượng…”.
“Hừ.” Thượng Thừa Tuyên nhấn chuột mấy cái, cuối cùng cũng đẩy dịch bàn phím ra, nhìn Tiểu Lưu.
Bỗng nhiên chạm phải ánh nhìn hết sức nghiêm túc của Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Lưu cảm thấy sự uy hiếp ẩn chứa trong đó, xung quanh tối đen, giống như hun khói… dọa người vậy.
Thượng Thừa Tuyên nhìn Tiểu Lưu hồi lâu, khẽ mỉm cười, dè dặt nói: “Nghe nói…”.
“Tổng giám đốc Thượng! Hôm qua em không cố tình trốn làm đâu! Là do bạn gái em gọi điện gây sự, tâm trạng không tốt… Là em không đúng…” Thấy Thượng Thừa Tuyên nở nụ cười như Tử Thần, Tiểu Lưu biết mình thế là xong, phải tóm thời cơ thú nhận xin được khoan hồng mới được.
Thượng Thừa Tuyên đơ người, rút khăn ra lau tay, dựa lưng vào ghế: “Ai hỏi cậu việc này?”.
Tiểu Lưu thấy thế, chớp mắt mấy cái, lập tức phản ứng, nở nụ cười hối lỗi: “Vậy anh tìm em có việc gì thế?”.
Thượng Thừa Tuyên không chịu nổi ánh nhìn đầy nhiệt tình của Tiểu Lưu, bèn giấu mặt sau bàn mấy tính, khẽ gõ gõ trên mặt bàn: “Nghe nói cậu rất rành mấy trò game trên mạng?’.
Tiểu Lưu ngẩn người, xoa xoa hai tay, nói một cách khó khăn: “Tổng giám đốc Thượng muốn sa thải em thì cứ nói thật…”.
Thượng Thừa Tuyên nhìn Tiểu Lưu như quái vật, bỏ toàn bộ sự e dè, hạ giọng: “Cái tên đầu heo này, tôi chỉ hỏi cậu có hay chơi Khoái Ý Giang Hồ không thôi!”.
“Khoái Ý Giang Hồ?”, hai mắt Tiểu Lưu sáng rực, “Đương nhiên rồi, em còn là Nga My lợi hại siêu cấp ở server đấy!”.
“…”Thượng Thừa Tuyên không biết gì về mấy trò game online, đương nhiên không biết Nga My là cái gì. Anh gật đầu hài lòng: “Tôi đang tải Khoái Ỷ Giang Hồ về, lát nữa cậu giúp tôi được chứ?”.
“Được ạ!”, Tiểu Lưu trả lời rất nhanh. Vừa bước đi, Tiểu Lưu đột nhiên dừng lại, hỏi đầy lo lắng: “Anh Tuyên… Không phải anh rất ghét game online sao? Anh từng bảo, chơi game còn đáng ghét hơn nghiện nữa, không còn thuốc chữa mà! Lãng phí thời gian, lãng phí sức khỏe, lãng phí GDP, chết rồi còn làm ô nhiễm môi trường, đầu thai còn làm khổ cha mẹ…”.
Tiểu Lưu nhắc lại một cách trơn tru, chính xác lời Thượng Thừa Tuyên ở đại hội về việc nghiêm cấm nhân viên trong công ty chơi game online. Nói xong anh ta còn cười trộm, khoe khoang: “Lần trước, anh còn phạt em chép một trăm lần mà, giờ em còn thuộc nằm lòng đây này! Haizzz, anh Tuyên? Đây là anh Tuyên sao?”.
“Hi hi…”, Thượng Thừa Tuyên từ trên ghế đứng dậy, cười cười, “Lưng ghế hình như hỏng rồi, dựa vào đã ngả ra, giúp tôi đổi nó đi”.
Tiểu Lưu nhìn thăm dò giá trị chiếc ghế của sếp, rõ ràng không có dấu hiệu nào của sự hỏng hóc mà. Nhưng sếp nói cái gì thì là cái đó, đạo đức nghề nghiệp vẫn còn, anh ta vội gật đầu tuân lệnh.
“Cậu nói không sai”, Thượng Thừa Tuyên chắp hai tay, tỳ trên mặt bàn, nhìn Tiểu Lưu một cách thật thà, “Nhưng tôi phát hiện ra, cưỡng chế, bắt ép người khác không được chơi game không mang lại hiệu quả tốt”.
Tiểu Lưu cười trộm, xoa xoa đầu: “Không phải, lúc không có việc, nằm nhà chơi game rất thú vị”.
“Bởi vậy tôi mới quyết định tải game về trải nghiệm, từ đó mới có cách để cấm mọi người chơi game.” Thượng Thừa Tuyên buông tay, nghiêm túc gõ gõ lên mặt bàn, “Muốn chinh phục mọi thứ, trước tiên phải giải quyết, tìm hiểu nó!”.
“Vâng vâng, Tổng giám đốc Thượng nói chí phải”, Tiểu Lưu gật đầu liên tục.
Thượng Thừa Tuyên vừa thả lỏng đã thở dài, xém chút nữa tự hủy hoại hình tương tuổi trẻ tài cao của bản thân.
Đã ra quân có tiếng thì những việc về sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều: “Việc không nên để lâu, để nhanh chóng cứu anh em bị nghiện game thoát khỏi nó, chúng ta mau bắt đầu”.
Lúc Tiểu Mạt tỉnh dậy đã là buổi chiều. Sau khi mơ màng đánh răng rửa mặt, cô vào bếp tìm chút gì ăn nhưng vừa vào đã thấy trên bàn để sẵn mấy món, còn được bọc gói cẩn thận, bên cạnh có tờ giấy nhớ, vẫn được chặn bởi cúc áo bạc: Đun nóng lại rồi ăn.
Trong lòng có chút ấm áp, cô vuốt vuốt tóc, lẩm bẩm: “Tên vương tử này quả chu đáo”.
Nói xong, cô nhanh chóng ăn mấy món ngon này rồi lên mạng chơi game.
Vừa online đã thấy tài vận của cô rơi xuống rồi!
[Loa]Công Tử Huyên: Mua Đại Hoàn Đan giá cao, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, hãy mang đến cửa kho Cửu Châu giao dịch.
“Oa!” Tiểu Mạt kích động chat riêng với Khanh Khanh Ngã Ngã, “Khanh Khanh, cậu xem tin trên Loa chưa? Mấy viên Đại Đoàn Đan của bọn mình bây giờ bán được rồi!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã để icon đóng băng: “Đương nhiên mình đã xem rồi, tin này từ sáng sớm, cứ load mãi đến bây giờ đấy! Cậu nói xem thực sự có người rộng rãi vậy sao, tiêu bao nhiêu tiền mới kiếm được năm mươi vạn kinh nghiệm, đi đánh quái chẳng phải tốt hơn sao!”.
Tiểu Mạt không bận tâm nhiều đến thế, đối với người chơi nghèo như cô, có tiền không kiếm mới là kẻ ngốc.
Lúc này, rất đông người tập trung đến cửa kho Cửu Châu,Tiểu Mạt cầm Đại Hoàn Đan tìm kiếm rất lâu trong biển người này, đúng là không dễ để tìm cái tên kia. Cô vội len đến bên cạnh Công Tử Huyên, cười chào vui vẻ: “Tôi có mười viên Đại Hoàn Đan, theo giá bán ở chợ, hai nghìn vàng được chứ?”.
Nói xong, Tiểu Mạt mở xem tư liệu về Công Tử Huyên, Thiên Long cấp hai mươi chín, trang bị trên người cũng không có gì!
“Được!”, Công Tử Huyên đáp lời, trực tiếp giao dịch với Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt sung sướng giao dịch, đột nhiên nhìn trong túi: “A, cậu đưa tôi hơn hai nghìn vàng rồi!”.
Công Tử Huyên nói nhẹ như gió thoảng: “Đấy là bái sư”.
“Hả?” Tiểu Mạt đơ người tại chỗ, không dám tin, hỏi lại: “Cậu muốn bái tôi làm sư phụ?”.
Sao đột nhiên có cảm giác bị bắt quả tang tại chỗ.
Vậy… vậy ai là Tiểu Long Nữ?
Tiểu Mạt nhìn màn hình máy tính, đờ người nghĩ ngợi lung tung, mãi mới phát hiện bản thân đã nảy sinh “tà niệm” với một nick phụ lạ hoắc, cô tự phê bình bản thân, kéo Công Tử Huyên đi bái sư.
Hôm sau, thấy trên đầu Công Tử Huyên có dòng chữ “Đệ tử của Tường Vi Bảo Mạt”, cô vô cùng sung sướng, vội vã hiệu triệu Khanh Khanh Ngã Ngã: “Khanh Khanh, Khanh Khanh! Mình có đệ tử rồi!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã vội chạy đến, đờ ra một lúc, mới nghiêm túc nói với Tiểu Mạt: “Sao hắn lại chọn cậu làm sư phụ? Cậu không sợ hắn là gian tế của Lưu Ly Mộng phái đến hả? Sau này đi ra ngoài giết người để bôi nhọ thanh danh cậu thì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook