Ở xa Tiêu Dận cũng đã thấy Lệ Hành. Nhưng với tính tình của anh, sẽ không bao giờ quay đầu xe lại đi về. Huống hồ mục đích chuyến đi lần này của anh cũng quá rõ ràng.

Tốc độ lái xe của Tiêu Dận rất nhanh, đi theo đó còn có tiếng bánh xe, chiếc BMW Z4 dừng lại cách xe việt dã chưa tới mười cm. Ngồi lại vài giây, anh liền mở cửa thản nhiên bước xuống.

Gió đêm đánh tới, pha chút mưa phùn, hai gương mặt lạnh lùng có chút ướt. Lệ Hành yên lặng hít một hơi, phun ra một làn khói trong suốt lan ra trong không khí. Sau đó, anh lấy hộp thuốc và bật lửa ném qua. Tiêu Dận nhận lấy, lấy ra một điếu kẹp ở bên môi, ánh sáng bật lửa lay động, chiếu sáng rõ mặt của anh.

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, hai người đàn ông im lặng đứng ở dưới nhà trọ của Hạ Hi, hút thuốc.

Giống như một thế lực giằng co ngang sức. Lệ Hành không nói, Tiêu Dận cũng không nói.

Thật lâu sau đó, sự im lặng bị Tiêu Dận phá vỡ. Anh thờ ơ nói, "Làm sao anh lại chịu đựng được cô ấy? Tính tình ngang ngược, nói đông thì không cho người khác đi hướng tây."

Đối với tố chất tình cảm của Tiêu Dận, Lệ Hành cũng đã đoán được, nên sự thờ ơ ở bên ngoài của anh ta không làm cho Lệ Hành bất ngờ. Ngón tay nắm lại, anh thả đầu lọc xuống đất, bất đắc dĩ cười, "Đúng là không phải ngang ngược bình thường. Ba câu không hợp thì chắc chắn sẽ ra tay liền."

Tiêu Dận nhíu mày, có chút ý tứ đùa cợt, anh ta đánh tới, "Tôi đoán chắc anh đã từng bị cô ấy đánh rồi."

Trong bóng đêm u ám, Tiêu Dận không thấy được trong mắt Lệ Hành chứa gì, chẳng qua chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của anh, anh cũng bình tĩnh nói, "Sau khi chia tay thì mới biết đó cũng là một loại hạnh phúc."

Tiêu Dận nghe được nhướng mày, nói câu có hàm ý khác, "Anh cũng thật bỉ ổi, thích một người là cho dù cô ấy có làm gì anh cũng chấp nhận được, mà còn cảm thấy nó rất là đẹp."

Trong mắt bắn ra tia sáng sắc bén như chim ưng, bộ dáng Lệ Hành lười biếng nói tiếp, "Tôi đã từng xem qua một tài liệu về lịch sử, khoa học gia có nói đầu óc của những người đang yêu điên cuồng, cũng có thành phần giống như đầu óc của người điên, cho nên nếu một người yêu một người khác thì nhất định sẽ không bao giờ che dấu được, cuối cùng sẽ làm ra vài chuyện ngu ngốc. Nói cách khác, những người đang yêu đều giống như người điên."

Tiêu Dận nghe vậy tâm tình tốt lên cười ra tiếng, hai mắt sáng lấp lánh, đó chính là sự dịu dàng mỗi khi anh ta nói về Hạ Hi, "Không đúng nha, cuối cùng tôi có chút nghi ngờ không biết anh có phải là quân nhân hay không nữa, cả ngày chỉ biết trêu đùa?"

Thong thả dựa vào thân xe, Lệ Hành lấy tay từ chối điếu thuốc Tiêu Dận đưa qua, nhìn lên bầu trời đêm, anh góp ý nói, "Đừng cho rằng quân nhân nào cũng ăn nói nghiêm túc!"

Đúng vậy, cho dù xã hội hiện đã có TV và sách vở thông dụng, nên quân nhân cũng không quá huyền bí. Nhưng có rất nhiều người vẫn không biết, thật ra tư tưởng của mỗi một quân nhân ưu tú đều rất phong phú. Bọn họ cũng cực kỳ cởi mở, rất khéo điều tiết bản thân hoặc là thông qua giao lưu giải toả áp lực. Ví dụ như trước khi làm nhiệm vụ một giây, họ còn trêu đùa lẫn nhau. Nói tóm lại, quân nhân cũng không phải là người trầm mặc hay ít nói như trong ấn tượng của mọi người, ví dụ như Lệ Hành.

"Thật là mở mang kiến thức." Tiêu Dận cũng chẳng muốn cãi lại nhiều, anh chuyển đề tài hỏi, "Anh đã từng giết người chưa?"

Vẻ mặt của Lệ Hành vẫn bình thản như cũ, liếc mắt nhìn Tiêu Dận một cái, anh hỏi, "Nói chưa vậy anh có tin không?"

Tiêu Dận lại châm một điếu thuốc khác, "Mới bắt đầu nói đã nói sai rồi. Tôi phải nên hỏi là anh đã giết bao nhiêu người rồi."

"Giết", một từ vô cùng tàn nhẫn và nặng nề, Lệ Hành vốn không muốn đề cập đến chuyện này nhưng Tiêu Dận nói làm cho anh nhớ lại những lúc anh cùng kề vai tác chiến với các đồng đội của anh trong bộ đội đặc chủng. Lấy tư cách là quân nhân, khi nhận nhiệm vụ, ngoại trừ suy nghĩ làm sao dưới tình huống không tổn thương để hoàn thành nhiệm vụ, ai mà còn bận tâm đến cái khác. Trên chiến trường, giết không được địch, thì mình sẽ là người bị giết! Có nhận thức như vậy, lúc trước khi Lệ Hành chấp hành nhiệm vụ, anh chưa bao giờ nương tay! Mà những ký ức máu chảy đầm đìa đó, sau khi bị thương đã bị anh đóng kín lại rồi. Hít sâu, câu nói của Lệ Hành giống như có thâm ý muốn nhắc nhở điều gì đó, "Không phải ai cũng muốn giết người, chẳng qua là bất đắc dĩ, không thể giải thích cái loại mâu thuẫn này." Giống như tên họ của anh, hoàn cảnh gia đình anh, khi mặc lên quân phục đặc chủng thì đều thuộc về chuyện cơ mật của quốc gia. Mặc dù chia tay Hạ Hi, nhưng có rất nhiều chuyện cũng không nên báo cáo quá nhiều, đó chính là nguyên tắc.

Không thể giải thích cái loại mâu thuẫn này?! Giống như nghe hiểu ý tứ ám chỉ trong lời nói này của Lệ Hành, trong mắt Tiêu Dận chợt sáng rồi biến mất. Suy nghĩ trong giây lát, anh nói một câu mang ý nghĩa sâu xa, “Không có gì có thể giống như tình cảm của các người, không bao giờ thay đổi.” Thở dài nặng nề, giống như muốn mượn tiếng thở dài này để phóng hết đi những áp lực kìm nén bấy lâu, lời tiếp theo chẳng liên quan gì lời trước, Tiêu Dận nói, “Con mẹ nó người sống cả đời, tại sao lại có nhiều cái không thể như vậy chứ!” Lời còn chưa dứt, điếu thuốc đang cháy sáng ở trong tay bị anh dập tắt.

Rốt cuộc anh ta đang muốn bày tỏ cái gì đây? Nhìn về phía ánh mắt thâm trầm khó giải của anh ta, Lệ Hành không nói gì.

Tâm tình bỗng nhiên xoay chuyển đến khó chịu, làm cho bầu không khí cũng có phần nặng nề.

Lâu sau đó, Tiêu Dận mới nói vào chuyện chính, anh hỏi ra nghi ngờ đã đè nặng ở trong lòng anh ta từ rất lâu, “Tại sao lần trước anh lại không hiểu lầm? Tại sao có thể tin rằng cô ấy không đi theo tôi?”

Lúc này Lệ Hành mới phản ứng kịp là Tiêu Dận đang nói đến chuyện anh thấy ở cửa bệnh viện lúc trước, ánh mắt anh đột nhiên có vài phần sắc bén, “Làm sao anh lại cho rằng tôi không hiểu lầm? Lúc đó tôi hận không được muốn bẽ gãy xương anh!” Ngừng lại cúi đầu xuống, Lệ Hành lấy giọng nói bình tĩnh mà có chút gợn sóng mãnh liệt cảnh cáo, “Có điều về sau anh nên chú ý một chút cho tôi, ít làm ra những hành động xấu xa gì đó đi!”

Tiêu Dận cười nhưng không nói gì. Một lúc sau anh ta mới nói, “Tôi nói với cô ấy là muốn thử anh, nhưng trên thực tế là muốn thử cô ấy.” Anh ta cười có chút bất đắc dĩ và cam chịu, anh ta mở cửa xe ngồi vào, “Nếu như anh trở về chậm hơn một năm nữa, có thể cô ấy sẽ không như cô ấy của ngày hôm nay đâu.” Tiếng nói bay đi, anh ta nổ máy xe, liền chạy.

Cứ như vậy Tiêu Dận chạy đi như một cơn gió. Trước mặt chẳng qua chỉ cùng Lệ Hành tán gẫu vài câu không quan trọng, nhưng nghiên cứu sâu hơn, hình như cũng không phải là đơn giản. Nhưng mà biểu đạt mơ hồ như vậy, không biết thông minh như bọn họ có thể hiểu rõ hay không nữa?

Nhìn theo xe màu đỏ biến mất trong đêm tối, Lệ Hành vẫn duy trì trạng thái trầm tĩnh và suy nghĩ như cũ. Nhưng mà anh suy nghĩ không chỉ là việc Tiêu Dận tới và đi, mà còn có ý tứ trong lời nói của anh ta.

Chậm thêm một năm nữa, hay là bảy năm.

Khoa học gia có nói, mặc kệ đau thương bao sâu, chỉ cần bảy năm, toàn bộ sẽ được khép kín. Bất kể trong trí nhớ mình nhớ người đó bao sâu, thì cũng sẽ quên mất. Bởi vì thời gian bảy năm, có thể thay đổi hết toàn bộ tế bào ở trên người một lần, những tế bào cũ đều biến mất. Những đau xót tưởng chừng như không bao giờ quên được, những người tưởng chừng như sẽ nhớ mãi không quên, đến cuối cùng đều sợ thời gian đụng tới.

Nhiều năm trôi qua, có lẽ thật sự chỉ cần bảy năm.

May mà anh vẫn chưa đi qua.

Lệ Hành hiểu rõ mục đích tới đây lần này của Tiêu Dận, anh biết rõ không phải anh ta tới đây vì Hạ Hi. Anh không nhịn được nghĩ, có lẽ Tiêu Dận đã đoán ra được đêm nay xuất hiện ở Thiên Trì ngoại trừ hai đặc công, còn có anh nữa?!

Tiêu Dận so với trong tưởng tượng của anh nhạy cảm và thông minh hơn nhiều! Cuối cùng có phải là dấu hiệu tốt hay không? Trong lúc này Lệ Hành vẫn chưa đưa ra được kết quả, Nhưng có vài chuyện anh có thể khẳng định, bất kể Tiêu Dận không muốn người khác biết mặt khác của mình như thế nào, anh ta sẽ không bao giờ lấy nguy hiểm ra uy hiếp Hạ Hi. Một khi đã như vậy, Tiêu Dận yêu Tiểu Thất của anh, không có quan hệ gì tới anh cả.

Nhưng mà…

Bình tĩnh đã, không cần đưa ra kết luận sớm! Lệ Hành nhắc nhở chính mình.

Vốn Lệ Hành không có ý muốn lên lầu, nhưng sau khi cùng Tiêu Dận ‘nói chuyện’ một hồi, chân của anh theo bản năng, dẫn anh lên lầu. Không gõ cửa, Lệ Hành dưới tình trạng không phá hư ổ khóa mở cửa đi vào. Đèn trong phòng đã tắt, rõ ràng nói Hạ Hi đã ngủ rồi. Để tránh làm cho cô giật mình tỉnh dậy, Lệ Hành cố gắng bước nhẹ, yên lặng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Nhìn sơ qua người đang bọc chăn ở trên giường, cũng coi như là tư thế ngủ ưu nhã của Hạ Hi. Không tự giác môi cong lên cười, Lệ Hành ngồi chồm hổm ở bên giường, hơi cúi đầu xuống. nhẹ nhàng sờ má cô, cảm giác mềm mại làm tim của anh rất ấm áp.

Hạ Hi giật nhẹ, đầu rụt vào trong chăn, bộ dáng yên tĩnh như chưa cảm giác có người tự tiện đột nhập vào nhà riêng.

Tính tình dịu dàng căn bản vốn không khống chế nổi. Dịu dàng sờ khuôn mặt lộn xộn của cô, Lệ Hành thầm oán trách vài câu không rõ, “Nếu như là người khác tiến vào thì phải sao bây giờ?” Sau đó ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhờ ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ, xuyên qua màn cửa nhìn cô gái nhỏ đang ngủ an tĩnh.

Không bao lâu sau, Hạ Hi lại ngủ có chút không được yên ổn, cô ở một bên vừa đá chăn vừa liên tục xoay người.

Lệ Hành vì cô mà đắp chăn lại mấy lần, nhưng đều bị cô đá bay. Vì muốn sửa đúng tư thế ngủ cho cô, anh đành cởi áo khoác màu đen xuống, muốn nằm xuống bên người cô.

Chăn mỏng bởi vì động tác vô ý thức xoay người của Hạ Hi mà rớt xuống. Lê Hành lại nhẹ nhàng tóm lấy đắp lên cho hai người, không cho di chuyển nữa. Tay hơi dùng chút lực, nhưng vẫn không thành công. Để tránh cô giật mình tỉnh giấc, Lệ Hành đành nằm xuống ở bên cạnh cô với tình trạng không có chăn để đắp. Qua một lúc lâu, trong lúc ngủ mơ màng cô gái nhỏ hơi có chút giật giật, bởi vì chăn bị chặn nên muốn vứt nó đi.

Lệ Hành nằm nghiêng, đưa tay kéo một góc chăn qua đắp lên người mình, sau đó vươn tay qua chuẩn bị ôm cô vào trong ngực. Nhưng một giây sau, Hạ Hi lại phát huy ưu thế tốc độ linh hoạt xoay người lại, đưa tay bóp cổ anh, đung đưa, “Anh là ai? Lại dám cả gan đột nhập lên giường tôi?”

Theo lý mà nói ý thức phòng bị của Lệ Hành đáng lẽ lúc nào cũng có, nhưng bây giờ đối với người con gái anh yêu toàn bộ đề phòng của anh đã bị tháo xuống, thế cho nên bởi vì phản ứng quá nhanh của Hạ Hi làm cho anh giật mình.

Theo bản năng anh cãi lại, Lệ Hành ôm cô gái nhỏ không an phận vào trong ngực, sẵn giọng nói, “Giả bộ ngủ đúng không? Lại dám lừa anh.”

Ánh mắt Hạ Hi cong lên cười, bộ dáng như bạch tuộc quấn lên người Lệ Hành, oán giận, “Ai bảo anh làm cho em sợ trước, hơn nửa đêm cậy khóa cửa nhà em còn chưa nói, lại còn thừa lúc em đang ngủ ăn đậu hũ của em, thật là lưu manh!” Rõ ràng Lệ Hành đã nói là không tới, Hạ Hi lại cố ý chờ, nhưng mà sau khi bị điện thoại của anh đánh thức thì không ngủ lại được, cho nên vẫn luôn nhắm mắt nằm ở đó. Nên mỗi động tác của Lệ Hành sau khi vào cửa, Hạ Hi đều biết rõ.

“Lại cả gan như vậy!” Lôi kéo góc chăn che lại bờ vai của Hạ Hi, Lệ Hành cúi đầu xuống ngậm chặt môi cô, cùng lúc đó, bàn tay nóng cháy tự nhiên trượt vào trong áo ngủ của cô, dụi dàng vuốt ve sờ nắm thịt mềm bên eo cô, mãi cho đến khi hai người vì sự thân mật và kích tình mà thở ra, anh mới dừng lại, an ủi hôn cô.

Sau khi triền miên hôn xong, Lệ Hành vùi mặt vào cổ Hạ Hi, “Em xem đi, ở trước mặt của em định lực của anh đều tan vỡ hoàn toàn.”

Áo sơ mi của Lệ Hành đã bị Hạ Hi gỡ ra ở bên lưng quần, thu lại bàn tay đang ôm eo anh, khuôn mặt cô hồng lên thấp giọng thì thào, “Còn tưởng rằng em không có lực hấp dẫn nữa chứ…”

Thật muốn bỗ đầu cô ra xem thử bên trong có phải là rơm rạ hay không. Lệ Hành cười khẽ, cúi xuống bên tai cô xấu xa nói, “Làm em bứt rứt à?”

Chân nhỏ ở trong chăn không khách khí đá vào chân anh, sau đó vẫn chưa hết giận tay nhỏ của cô còn nhéo khối thịt ở bên hông của anh, Hạ Hi cãi lại, “Ai làm ai còn chưa biết đâu! Nếu em muốn thì hôm khác cho anh uống rượu, sau đó…”

Mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy nè? Chẳng lẽ cô không biết cái loại hấp dẫn này rất cao hay sao? Trong ngực lại phát ra tiếng cười, Lệ Hành lại cắn một cái lên cổ cô, “Sau đó làm anh sao?”

Hạ Hi mắc cỡ, ra sức làm nũng ở trong lòng anh. Lệ Hành cười ra tiếng, ôm chặt thân thể nhỏ ấm áp và mềm mại của cô, lòng tràn đầy hạnh phúc tuyên bố, “Cho nên mới nói Lệ Hành anh cả đời này lợi hại nhất là chuyện này, hãy làm người phụ nữ của anh đi Hạ Hi!” Người con gái làm anh yêu thương này cho dù có nổi điên thì anh vẫn thấy rất dễ thương. Nghĩ đến đây, Lệ Hành không khống chế được môi nâng lên nở một nụ cười.

Khen ngợi như vậy làm cho Hạ Hi cười khanh khách, cô chủ động tới gần mặt của Lệ Hành hôn một cái, sau đó gối đầu lên tay anh hỏi, “Xem ra chuyện mở khóa đối với bộ đội đặc chủng chỉ là chuyện ăn sáng, vậy tại sao lần trước anh lại leo cửa sổ vào?”

Lệ Hành nghe vậy có chút xấu hổ, anh không được tự nhiên ăn ngay nói thật, “Bị em làm rối nên quên còn có thể đi đường tắt.”

Chuyện vậy mà cũng có thể quên sao? Quả nhiên mặt không lý trí của anh, không bình thường của anh, cũng chỉ có Hạ Hi cô mới có thể kích thích. Rất không có tác phong nở một nụ cười, Hạ Hi lén lút lấy tay luồn vào áo sơ mi của anh, vô ý trêu chọc anh.

“Anh cắn em đó!” Đè lại bàn tay đang làm chuyện xấu của cô, Lệ Hành thay đổi chủ đề, “Vừa rồi ở dưới lầu anh đụng phải Tiêu Dận.”

Ý định của Lệ Hành là không muốn giấu giếm Hạ Hi, làm cho lực chú ý của cô cũng thành công được thay đổi. Đột nhiên phản ứng kịp, cô rút tay ra khỏi người anh, khó hiểu nói, “Làm sao anh ấy biết em ở đây?”

Thì ra là không phải cô nói. Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, rốt cuộc Lệ Hành có thể khẳng định mục tiêu chuyến đi lần này của Tiêu Dận là anh. Quả nhiên là không bình thường, anh ta làm sao lại biết rõ như vậy? Lệ Hành dám chắc rằng mình sẽ không bị một cái máy quay nào ở Thiên Trì bắt được, trong nhất thời anh lại không nghĩ ra được, làm sao Tiêu Dận lại đoán được.

Để tránh Hạ Hi sinh nghi Lệ Hành tạm thời không suy nghĩ, anh cố ý nói bằng giọng chua chua, “Xem ra anh không ở đây mấy ngày, có người lại âm thầm làm hộ hoa sứ giả rồi.”

Không có tâm tình so đo với ý ghen trong lời nói của anh, Hạ Hi đang suy tư, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi, “Em có loại dự cảm không được tốt.”

Hôn lên trán cô, ánh mắt của Lệ Hành dịu dàng đủ để làm cho lòng phụ nữ say mê, anh lấy giọng nói lộ ra ý cười nói, “Lại đang suy nghĩ không đâu gì nữa? Nói ra nghe một chút, để giải buồn.”

Hạ Hi véo anh, trừng phạt lời nói không tập trung của anh, “Nói không đàng hoàng gì hết, em cứ có cảm giác nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thất bại.”

Vươn tay khẽ vuốt lưng cô, Lệ Hành an ủi, “Nhiệm vụ bây giờ của em có tính chất rất đặc biệt, chưa chắc sẽ có kết quả, hoặc nói trong thời gian ngắn chưa chắc gì sẽ có hiệu quả nổi bật, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”

Hạ Hi vẫn luôn không bao giờ ủng hộ trực giác này, nghe Lệ Hành nói như vậy, thì cũng bát bỏ phán đoán của mình. Cô lẵng lặng nằm một lúc, bỗng nhiên nói, “Anh có bao giờ chấp hành một nhiệm vụ giống vậy chưa?”

Suy nghĩ này làm sao lại nhảy ra nhanh như vậy? Lệ Hành nhíu mày, thành thật trả lời, “Chưa.”

“Nói dối!” Hạ Hi không tin.

“Thật là chưa mà.”

“Chắn chắn là có rồi.”

“Thật không có mà.”

“Ai biết được? Không sử dụng được mỹ nam kế, đồng chí Tham mưu trưởng chắc dùng chiêu có chút tư bản…”

Lại nữa rồi, công phu quấy rối rõ ràng không chừa đường lui. Lệ Hành dở khóc dở cười, thầm nghĩ Tiểu Thất của anh quả nhiên là không giống người thường, chấp hành nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao như vậy mà vẫn còn lòng trêu chọc anh. Tự nhiên cảm thấy hạnh phúc, Lệ Hành thật sự nghĩ đã tới lúc hai người nên bàn tới chuyện kết hôn rồi. Như vậy thì người phụ nữ nhỏ đôi lúc đáng yêu đôi lúc hung dữ này, anh phải mau chóng nạp cô thành tàn sản riêng của mình.

Cho dù lo lắng cho Hạ Hi, nhưng lý trí nhắc nhở Lệ Hành không nên tiếp xúc quá nhiều với cô trong lúc cô đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù đã đoán được nhiệm vụ này cuối cùng gì cũng thất bại. Vì thế ngày hôm sau, Lệ Hành dựa vào kế hoạch đã bàn trước đó với Mục Nham, trở lại quân đội đi huấn luyện như cũ. Sau đó, như dự liệu một tuần trôi qua rất yên tĩnh. Trần Bưu giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không còn xuất hiện ở Thiên Trì nữa.

Khi tập huấn của cảnh đội kết thúc, Hạ Hi cũng được kêu về cảnh đội. Suy xét đến khả năng có thể Trần Bưu đã rời khỏi thành phố A, trong cục quyết định kết thúc nhiệm vụ của cô.

Trong phòng hội nghị của cục công an của thành phố A, Mục Nham chủ trì hội nghị. Anh tuyên bố, bởi vì vụ án của Trần Bưu có liên quan quá lớn, nên đã được chuyển giao qua cho đội đặc công, đội cảnh sát hình sự chỉ có nhiệm vụ phụ trách giúp đỡ thôi. Thấy Trác Nghiêu không có dị nghị gì khác, các nhân viên trong đội cảnh sát hình sự đều không dám hé răng.

Khi hội nghị kết thúc, Mục Nham giữ Hạ Hi lại, không có nhiều giải thích, anh lấy giọng mang theo mệnh lệnh nói, “Giao súng ra, từ hôm nay trở đi, cô được nghỉ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương