Lệ Hành biết cái gì kêu là 'nói dễ hơn làm' rồi. Anh cực kỳ hối hận tại sao trước đó anh không hỏi kỹ Hạ Hi đó là tập huấn gì, mà cư nhiên anh lại triển khai tài ăn nói khuyên cô một phen. Lúc mặt mày Hạ Hi cau có miễn cưỡng nói, "Vậy được rồi, không đi thì không đi vậy." Khi đó anh còn có cảm giác rất thành tựu, cho nên nói, loại tâm tình đau lòng cho bạn gái này có khi cũng trở thành chuyện xấu đấy.

Chán nản cào rối tóc, Lệ Hành không nhịn được hỏi, "Tại sao lại không có cô ấy?"

Hạ Hoằng Huân nhìn có chút cười hả hê, "Cam lòng để cho con bé tới đây sao? Cường độ huấn luyện lần này không hề tầm thường, cục trưởng của bọn họ đã nói ông muốn nhìn thấy bọn họ mệt mà gục xuống."

Quá ngoan độc. Nhưng đối với lời dặn này của quân đội, Lệ Hành tràn đầy cảm xúc. Còn nhớ rõ năm đó khi anh tiếp nhận tập huấn của bộ đội đặc chủng, huấn luyện viên của anh cũng thường nói, "Tôi không thích nhìn thấy các người nhàn rỗi!" Cho nên khi anh trở thành Tham mưu trưởng dẫn đầu đội ngũ, anh cũng làm theo những nguyên tắc cơ bản đó. Anh tin chỉ có huấn luyện với cường độ cao thì mới có thể tăng cao năng lực tác chiến, làm cho lính ở trên chiến trường chết ít đi vài người. Cho dù bây giờ là thời đại hoà bình, bọn họ thân là lính thì cũng nên có chút ý thức gian khổ. Mà nếu như không có trải qua sự tôi luyện như địa ngục này, Lệ Hành cũng đã sớm bị thương nặng trong lần che giữa lá quốc kỳ của đất nước rồi.

Tất nhiên là luyến tiếc rồi. Ý nghĩa tham gia tập huấn lần này là Hạ Hi sẽ ở dưới mí mắt anh mỗi ngày, khó có được cơ hội sống chung như vậy, người nào bỏ qua thì người đó là ngốc rồi. Vì thế Lệ Hành và đồng chí đội trưởng liền lý luận, "Muốn đùa tôi khi đưa nhiệm vụ này cho tôi, sau đó lại không để cho cô ấy tới, ý muốn làm cho tôi sốt ruột mà phát hoả có phải không? Nhưng mà giờ tôi cũng có lời muốn nói, là đàn ông mà nói, tôi cũng không thể đảm bảo rằng có thể mỗi ngày tôi đều cao hứng, nửa đêm để cho bọn họ mang ba lô, chạy việt dã năm km."

"Thằng nhóc thối!" Hạ Hoằng Huân cầm túi văn kiện quăng qua đập anh, trêu chọc nói, "Hoà thuận đúng không? Không có tăng tốc độc chạy trong mưa của tôi phải không? Còn có tâm tình cùng tôi nói điều kiện nữa."

Lệ Hành chụp được túi văn kiện, đuôi mày ở khoé mắt toàn bộ là ý cười, "Nói điều kiện là đã khách khí lắm rồi. Nếu như ngày mai tôi không nhìn thấy cô ấy ở trên sân huấn luyện, tôi liền thay đổi sách lược trừng phạt hết đồng đội của cô ấy. Nếu như người đã đến rồi thì có thể áp dụng chút phương pháp nhẹ nhàng hơn để huấn luyện bọn họ."

Hạ Hoằng Huân nín cười trách anh, "Thiên vị như vậy thật không biết xấu hổ."

Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Hoằng Huân liền biết là có cửa, Lệ Hành chậm rãi thả chậm giọng nói, "Nghe nói chị dâu nhà ai mà trong lúc huấn luyện cũng bắt được đấy thôi. Hình như tôi nhớ mang máng, bắt được vợ ở trên chiến trường đúng là không hợp quân quy (quy định của quân đội). Nếu đổi lại là trước kia, thật đúng là muốn..."

Lời anh còn chưa nói xong Hạ Hoằng Huân đã giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói, "Công tác tình báo cũng không tệ đấy, chờ tôi nghĩ làm sao để khao cậu đã."

Lệ Hành cười vang, "Khao thì để vợ tôi làm, độc thân nhiều năm rồi, anh cũng biết tư vị này mà."

Hạ Hoằng Huân bị chọc tức nở nụ cười, anh lấy tay chỉ chỉ Lệ Hành, "Chờ cậu thua trận đối kháng này, chúng ta sẽ chờ ngày thanh toán tiếp."

Lên chiến trường là anh am hiểu nhất rồi, Lệ Hành cười cười, cái loại tự tin kiêu ngạo này, "Bảo đảm sẽ thu thập bọn họ thật vẻ vang."

Khi biết rõ chi tiết huấn luyện của cảnh đội, lúc gần đi Lệ Hành thành khẩn nói, "Cảm ơn anh, đội trưởng. Hôm nào tôi sẽ mời anh đi uống Mao Đài." Anh biết chuyện tình của mình và Hạ Hi, Hạ Hoằng Huân đã giúp đỡ rất lớn, còn chưa chính thức gặp người lớn mà đã có sự đồng ý của anh vợ rồi, trong lòng của Lệ Hành rất biết ơn không cần nói cũng rõ.

Hạ Hoằng Huân vui lòng nhận sự cảm ơn này của anh, sau đó cười nhạo tửu lượng của anh ta, "Cùng uống với cậu chẳng có thú vị, mới một ly lót bụng cậu đã chui xuống gầm bàn rồi. Với lại nghe nói Tiểu Thất không cho phép cậu đụng vào rượu, bị phát hiện không những cậu bị thu thập mà đoán chừng cũng sẽ liên luỵ đến tôi."

Xem ra đêm đó uống rượu đã lỡ miệng nói ra, Lệ Hành nở nụ cười không có ý tốt, có phần trẻ con nhỏ giọng nói, "Hai chúng ta lén uống."

Nhưng mà mới vừa rạng sáng ngày hôm sau Mục Nham đã gọi điện tới, bởi vì tạm thời có nhiệm vụ, nên thời gian cảnh đội tới tập huấn ở quân đội phải tạm lùi về hai ngày. Này cũng vừa đúng lúc cho Lệ Hành thời gian chuẩn bị. Cân nhắc đến không thể làm ảnh hưởng đến huấn luyện hằng ngày của các binh lính trong đoàn, Lệ Hành dẫn những lính dưới đi đến đất trống ở sau núi, chỉ ngắn ngủn thời gian hai ngày mà đã tự nhiên quen thuộc với tình hình địa lý ở chỗ này, trong phạm vi đường kính 10 km liền dựng lên một cái sân huấn luyện tạm thời.

Đêm hôm trước đang tập huấn, Lệ Hành nhận được điện thoại của Hạ Hi. Đây chính là lần đầu tiên cô gọi cho anh sau khi hai người quay lại với nhau, nhìn thấy điện thoại chớp động hiện lên tên cô, Lệ Hành đã đoán được chuyện gì rồi.

Khoé môi không tự giác mà vễnh lên, Lệ Hành khẽ gọi, "Tiểu Thất."

Giữa giọng nói trong veo của Hạ Hi không che dấu được sự vui sướng, cô nói, "Em có thể tham gia tập huấn rồi, đội trưởng rõ ràng nói cho em biết ngày mai em sẽ xuất phát cùng với mọi người. Anh nói xem làm sao lại khó tin như vậy, em có thể đi đấy, nhận lỗi quả nhiên có hữu dụng."

Nếu mình không phải là huấn luyện viên, thật sự cũng không biết nên làm sao huấn luyện tốt cho bạn gái đang hứng phấn đây. Lệ Hành nhẹ cười mang theo thâm ý khác dặn dò, "Vậy tập huấn cho tốt đi, nhớ ngoan ngoãn đấy."

Ánh mắt Hạ Hi cười cong thành hình mặt trăng, "Biết rồi, tập huấn lần này em sẽ không gây rắc rối đâu. Còn nữa em nghe lời anh nhận lỗi với Trác Nghiêu, xem ra anh ấy đã chấp nhận, anh không cần lo lắng nữa."

Lệ Hành cười, "Vậy thì tốt rồi."

Sáng sớm hôm sau, Trác Nghiêu tập hợp tất cả các đội viên tham gia tập huấn, tất cả lập tức đi đến đoàn 532.

Đi đến nửa đường Hạ Hi phát hiện có chuyện gì đó không đúng, cô liền hỏi thầy dạy Chu Định Viễn, "Chúng ta đang đi tới đoàn chi bộ sao?"

Chu Định Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần, anh bình tĩnh nói, "Quân đội 16 đoàn 532."

Hạ Hi cả kinh, liền nhắn tin cho Lệ Hành, "Tại sao anh không nói cho em biết nơi tập huấn của bọn em là ở đoàn của các anh?" Lần này tới sẽ để cho các chiến hữu của cô nhìn thấy Lệ Hành, vậy mà cô còn nghĩ cô và đội trưởng lật bàn là vì anh nữa chứ? Trận xung đột ở Thiên Trì lần đó, trong cảnh đội có ai mà không biết đường súng đặc biệt của Tham mưu trưởng Lệ chứ? Hơn nữa quả thật hiện tại bọn họ là cái loại quan hệ kia. Hạ Hi lại hận không được muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Cô rất dũng cảm nhưng cũng sẽ rất xấu hổ a.

Lệ Hành trả lời hơi chậm một chút, hơn nửa ngày anh mới trả lời lại, "Em cũng đâu có hỏi!"

Anh chờ đó cho em! Hạ Hi oán thầm, nhanh chóng nhắn đi cho anh một cái tin nhắn cảnh cáo, "Trong khoảng thời gian em tập huấn ở chỗ này anh không được xuất hiện, che kín mặt anh lại cho em."

Độ khó của trang bị hình như có phần hơi cao. Lệ Hành trả lời lại, "Vậy làm sao huấn luyện mọi người?"

Anh chính là huấn luyện viên? Hạ Hi hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi, cũng không biết là bị kích thích hay là quá hưng phấn, tóm lại chính là cực kỳ phức tạp.

Chờ các thành viên trong cảnh đội đến sân tập huấn, thì đã thấy có hai sĩ quan trẻ tuổi chờ ở nơi đó. Khi Hạ Hi nhảy xuống từ trên xe, chạy chậm đến cuối đuôi đội ngũ đứng vững, thì Thiếu tá Tham mưu trưởng đã xuất hiện giữa ánh sáng của hoàng hôn. Lệ Hành mặc trên người bộ quần áo huấn luyện, dáng người cao ngất đi tới oai nghiêm.

Anh đi tới giữa nắng sớm, đường nét thâm thuý gắng gượng, mặt mày biểu hiện hào hứng, cái loại khí chất yên tĩnh không tự giác biểu hiện ra bên ngoài, như ánh mặt trời rất chói mắt. Hạ Hi ở xa xa nhìn thấy nhất thời cũng bừng tỉnh.

Đứng ổn định trước hàng ngũ, ánh mắt Lệ Hành quét qua từng gương mặt của từng đội viên tham gia tập huấn, sau đó lại tập trung ở trên người của Hạ Hi. Dừng lại chỉ có một giây, sau đó giọng nói hùng hồn và trầm thấp của anh vang lên, "Tôi tên là Lệ Hành, là sĩ quan sẽ tập huấn cho các người, còn hai vị ở phía sau là trợ giảng. Trong quân đội có quy tắc của quân đội, các người đến nơi này thì nhất định phải tuân theo, bất luận người nào cũng không được vi phạm. Nửa tháng kế tiếp, ngoại trừ huấn luyện, ăn, ngủ, sẽ không còn có gì khác. Nhưng các người cũng có thể yên tâm, sẽ không tập đến chết người đâu. Nếu như thật sự làm người nào mệt ngã xuống, tôi sẽ kêu người nâng người đó về. Sau đó thông báo với lãnh đạo và người nhà của người đó, bởi vì con trai và cấp dưới của họ quá ngu, nên đã dễ dàng bị OVER, mời bọn họ tới dẫn về..." Không chỉ Hạ Hi, bao gồm cả Trác Nghiêu ở trong tất cả những người tham gia tập huấn nghe thế thì toàn bộ đều nở nụ cười.

Không khí khẩn trương giảm đi một chút, Lệ Hành đúng lúc thu lại nụ cười khi đối mặt với Hạ Hi, "Sau đây tôi sẽ nói một chút nội dung của trận huấn luyện này, giai đoạn đầu tiên là loại huấn luyện cơ bản. Cái gì là huấn luyện cơ bản? Đơn giản là nghiêm, nghỉ, bước dài, cách dừng di chuyển vào giữa, bộ pháp (bước ngang, đi nghiêm, chạy), xếp thành hàng ngang, cánh quân làm chuẩn, tiến lên. Biết mọi người đều là tinh anh, mà lấy thời gian tập huấn quý báu này lãng phí cho việc hoàn thành khoá huấn luyện học sinh tiểu học này thật sự là không biết quý trọng nhân tài." Xoay người lại tầm mắt của Lệ Hành hướng về phương hướng chín giờ, "Thấy chỗ kia không, chỉ cần mọi người đạt tới tiêu chuẩn của bọn họ, giai đoạn đầu tiên của huấn luyện liền kết thúc. Trái lại tôi không ngại dùng tất cả thời gian huấn luyện thao luyện lập lại."

Các đội viên cảnh đội nhìn theo tầm mắt của Lệ Hành, theo phương hướng chín giờ có chừng trăm người như khối nam châm hút lấy nhau, nhịp chân đều đặn làm cho người ta không thể tin được đó là gần cả trăm người hợp lại thành một.

Các nhân viên cảnh sát tới đây tham gia tập huấn đều nói đoàn 532 là một chi bộ được quân đội chú ý, ngoài lính trinh sát còn là vương bài trong vương bài, tính chất sử lý việc quân tương đối nổi trội. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không tầm thường. Nghĩ đến thời gian nửa tháng phải tập huấn ở đây, bỗng nhiên mọi người cảm thấy rất áp lực.

Dẫn đầu là phó sĩ quan của đội Trần Vệ Đông, anh đứng lại ở phía xa, cúi chào Tham mưu trưởng. Lệ Hành nâng tay chào lại đúng mực, Trần Vệ Đông nhận được, mang theo đội ngũ theo đường cũ quay về.

Lệ Hành không cần phải nhiều lời, anh tin mắt thấy sẽ có sức thuyết phục hơn là miệng nói. Vì thế tập huấn chính thức bắt đầu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, giai đoạn tập huấn đầu tiên sẽ do trợ giảng hoàn thành, Lệ Hành liền rời khỏi sân huấn luyện.

Nói cho cùng cũng là cảnh sát lâu năm, mặc dù bị thị giác làm chấn động, nhưng tập huấn khô khan và nhạt nhẽo này vẫn bị các đội viên xem nhẹ và khách khí. Nhưng khi trợ giảng không chút khách khí hét lên ra lệnh cho Trác Nghiêu hít đất 200 cái ngay tại chỗ, ai cũng không dám lên tiếng.

Cái gì kêu là giết gà doạ khỉ? Vừa vào doanh trại sâu như biển.

Nhưng trong đội viên tham gia huấn luyện cũng có người thật sự nghiêm túc, ví như Hạ Hi. Được vào tập huấn quả thật không dễ, nên Hạ Hi không lười biếng chút nào. Mà cơ bản cô dường như cũng không sai, giữa các đội viên nam cô cũng không biểu hiện nửa điểm tình thế không thuận lợi. Cả một ngày trợ giảng đều khen không dứt lời, "Tiểu bá hoa* khá lắm."

*Tiểu bá hoa có nghĩ là một bông hoa duy nhất làm trùm ở đây. Chị Hi là nữ nên chỉ là hoa, chỉ giỏi nhất nên chỉ làm trùm.

Quay lại nhìn thấy vẻ mặt trở nên nghiêm túc của Hạ Hi, cảm giác như một đứa bé gái đối mặt với khiêu chiến mà lại chuyên tâm và nhiệt tình, Trác Nghiêu lại không hề so đo cô thường ngày luôn tức giận bướng bỉnh và kích động, không thể không tán thưởng.

Kết thúc một ngày huấn luyện, Hạ Hi và nhóm đồng đội của mình tới căn tin ăn cơm. Sau khi căn cứ vào sự bố trí, mọi người được mang tới ký túc xá tạm thời nghỉ ngơi. Bởi vì là con gái, chỗ ở của Hạ Hi và những người khác không cùng một chỗ, để trợ giảng tự mình đưa cô qua.

Đối với đoàn 532 Hạ Hi đi như đi vào bình địa, có chút ngoài ý muốn đứng ở dưới lầu dành cho người nhà. Hạ Hi có phần xấu hổ gãi má, nghĩ thầm Lệ Hành nợ nần của hai ta nên tới lúc tính rồi. Không sai, chỗ ở của Hạ Hi chính là gian phòng riêng của Tham mưu trưởng Lệ Hành.

Gian phòng của Lệ Hành đặc biệt sạch sẽ, đúng là quân nhân nên rất ngăn nắp. Sáng sủa sạch sẽ tất nhiên là khỏi cần nói, chăn mềm được cắt như miếng đậu hũ kia rất dễ thấy. Bất quá Hạ Hi chính là hoàn toàn không khách khí. Sau khi trợ giảng rời khỏi, cô trực tiếp nằm lên trên giường đôi của Lệ Hành, duỗi thẳng lớn thắt lưng của cô.

Khi Hạ Hi chạy qua chạy lại phá hỏng phòng ốc được dọn dẹp của Tham mưu trưởng, cô nhạy bén nghe được có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài hành lang. Khi tiếng chìa khoá vang lên, Hạ Hi roạt một cái đứng dậy, hai ba bước chạy khỏi phòng ngủ, vọt tới phòng khách trốn ở phía sau cánh cửa, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau kịch liệt.

Lệ Hành cố gắng mở nhẹ cửa ra, vốn định cho Hạ Hi một cái tập kích bất ngờ. Kết quả động tác đẩy cửa mới được một nửa, một bóng dáng cao gầy nhỏ nhắn trong nháy mắt xuất hiện ngay ở trước mắt. Ngay sau đó cảm giác chân thon dài của cô mang theo tiếng gió quét tới.

Lệ Hành không dám sơ suất, anh nghiêng người lùi bước đồng thời nâng tay lên, ổn định chuẩn bị đón tấn công bất ngờ của Hạ Hi. Sau đó anh hoá bị động thành chủ động, thuận thế cong khuỷu tay, tính đánh về phía sườn của Hạ Hi. Không nghĩ tới anh lại ra chiêu này, Hạ Hi quả thật bị lừa, cô nóng lòng né tránh, thân thể không thể kiểm soát mà ngã về bên cạnh. Lệ Hành cong môi, tay dài duỗi ra nắm lấy cổ tay cô kéo tới trói lại. Tiếp theo ôm người vào trong khuỷu tay, sẳn giọng nói, "Ngu ngốc. Anh có thể đánh em thật đấy, trốn cái gì chứ?" Ánh mắt bắn đến trên mặt có chút ngang bướng và dịu dàng của Hạ Hi, Lệ Hành cúi người xuống thấp giọng nói, "Hay là nhớ cái ôm yêu thương của anh?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương