Nửa Điếu Thuốc
-
Chương 4
Từ khi hiểu được nước mắt căn bản không thể khiến cho cuộc sống này có một tia ấm áp, tôi cũng không còn rơi lệ nữa.
Tôi lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ học tập, lặng lẽ chịu đòn, lặng lẽ... ngắm nhìn cậu ấy, ánh mặt trời Tần Hạo Dương.
Khi con người ta học được cách thích nghi với việc trầm mặc và cúi đầu, làm người, lại trở nên dễ dàng đến thế.
Từ đầu đến cuối với việc bị những đứa trẻ khác trong lớp cười nhạo rồi đi qua, tôi biến mình thành cái chổi đứng ở cuối phòng học kia, không thanh không vết, trốn vào trong cái vỏ nho nhỏ của mình, cách nhân sinh vui vẻ ngoài kia, xa một đời một kiếp.
Tôi không phản kháng, luôn ngốc nghếch cười, mỗi một người đem tôi lãng quên, có lẽ chính là sự thành toàn lớn nhất cho tôi.
Chỉ có cậu ấy, vầng sáng rạng rỡ vạn vì sao vây quanh ấy, vẫn nhớ rõ sự tồn tại của tôi, nói lời khó nghe với tôi, thích nheo mắt mà tìm thấy bóng dáng nhỏ gầy của tôi ở góc lớp, tận tình giễu cợt.
Lúc đầu, cậu ấy vẫn động tay động chân với tôi. Nhưng đến năm thứ ba bậc tiểu học, cậu ấy thấy trên cánh tay tôi một vết sẹo lớn đỏ sẫm, mày chau thành một đường thẳng, hung tợn nói: "Tại sao lại thế này?"
Ngày hôm qua anh họ bị bạn gái chia tay, tâm tình không tốt, mang tôi ra hành hạ. Tôi không khóc, cũng không cầu xin tha, ngửi thấy mùi khét của da thịt chính mình, trong bụng tôi cuộn lên, trên mặt đất cơ hồ không biết là mồ hôi hay máu, lại bị dì mắng thêm cho một trận.
Tôi lấm lét cắn môi dưới, hướng về phía cậu ấy cười lấy lòng. Cậu ấy hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, không biết có phải hay không lương tâm trỗi dậy, vì sau lần đó dù vẫn là những câu nói giễu cợt khó nghe, nhưng cậu ấy không còn động tay động chân với tôi nữa.
Đêm hôm kết thúc cuộc thi tốt nghiệp trung học năm đó, dì lạnh lùng cho tôi biết, anh họ cần kết hôn, tôi ngủ ở ban công cần dọn ra. Vì thế, tôi mất cả đêm tự hỏi nên ngủ ở chỗ nào cho đỡ vướng bận, cuối cùng nghĩ chọn ở phía sau sô pha có lẽ là thích hợp nhất, nơi đó hẳn là thực ấm áp.
Sáng ngày thứ hai, lúc dì đem chút đồ đạc ít ỏi của tôi ném ra ngoài, tôi mới hiểu được ý tứ của dì.
Giữa trưa mùa hạ chói chang ấy, tôi ôm chiếc áo bông trên tay, trên lưng là chiếc cặp xách rách nát đựng một ít sách vở - toàn bộ gia sản của mình, thẫn thờ như chú chỏ không nhà, lang thang nơi phố phường tấp nập. Không biết đi qua bao nhiêu con phố, tôi vừa mệt vừa đói lại khát, dừng lại ngồi ở trạm xe bus, mờ mịt nhìn người xe qua lại, không có nơi thuộc về tôi.
Tôi cúi đầu thật sâu, mồ hôi tràn khóe mắt.
Phía trước chợt mông lung, một đôi chân con trai thon dài đi đến trước mặt tôi, phát ra tiếng cười chế giễu: "Đồ ngốc, cậu điên à, trời rất nóng mang theo áo bông ra ngoài phơi nắng?"
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người cậu ấy, tôi ngẩng đầu nhìn lên đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, chỉ cảm thấy đầy trời tinh tú đều lọt vào nơi đó. Một khắc trong nháy mắt kia, lòng tôi chợt đau, đau nhức đến từng hồi, đau đến muốn giết bản thân, giết người con trai trước mặt.
Tôi đem áo bông quăng lên trên mặt cậu ấy, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cậu lúc này hả hê lắm phải không? Tôi bị đuổi đi, bây giờ không còn nơi để về nữa rồi..."
Tôi suy sụp rồi ngã xuống, ánh mặt trời quá mức chói mắt, tôi lại không nhận ra, trên mặt mình, chất lỏng nóng bỏng nhanh chóng chảy xuống kia lại chính là nước mắt, thứ đã lâu lắm rồi không còn rơi xuống.
Ý thức cuối cùng của tôi chính là bản thân rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, một đôi mắt tròn tròn mở to, giống như ánh sao sáng ngời trong bầu trời đêm tối, và như có cả một tia sáng thật diệu kì mà lóe lên trước khi tôi chìm vào mê man.
Đó có phải hay không sao băng xẹt qua bầu trời, rồi chìm xuống hải dương vô vọng?
Đó có phải hay không ánh mắt của mẹ tha thiết nhìn tôi lần cuối cùng trước khi rời xa thế gian này, giống như xuyên thấu qua cơ thể của tôi, từ một nơi thật xa xôi?
Tôi thật không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Tôi lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ học tập, lặng lẽ chịu đòn, lặng lẽ... ngắm nhìn cậu ấy, ánh mặt trời Tần Hạo Dương.
Khi con người ta học được cách thích nghi với việc trầm mặc và cúi đầu, làm người, lại trở nên dễ dàng đến thế.
Từ đầu đến cuối với việc bị những đứa trẻ khác trong lớp cười nhạo rồi đi qua, tôi biến mình thành cái chổi đứng ở cuối phòng học kia, không thanh không vết, trốn vào trong cái vỏ nho nhỏ của mình, cách nhân sinh vui vẻ ngoài kia, xa một đời một kiếp.
Tôi không phản kháng, luôn ngốc nghếch cười, mỗi một người đem tôi lãng quên, có lẽ chính là sự thành toàn lớn nhất cho tôi.
Chỉ có cậu ấy, vầng sáng rạng rỡ vạn vì sao vây quanh ấy, vẫn nhớ rõ sự tồn tại của tôi, nói lời khó nghe với tôi, thích nheo mắt mà tìm thấy bóng dáng nhỏ gầy của tôi ở góc lớp, tận tình giễu cợt.
Lúc đầu, cậu ấy vẫn động tay động chân với tôi. Nhưng đến năm thứ ba bậc tiểu học, cậu ấy thấy trên cánh tay tôi một vết sẹo lớn đỏ sẫm, mày chau thành một đường thẳng, hung tợn nói: "Tại sao lại thế này?"
Ngày hôm qua anh họ bị bạn gái chia tay, tâm tình không tốt, mang tôi ra hành hạ. Tôi không khóc, cũng không cầu xin tha, ngửi thấy mùi khét của da thịt chính mình, trong bụng tôi cuộn lên, trên mặt đất cơ hồ không biết là mồ hôi hay máu, lại bị dì mắng thêm cho một trận.
Tôi lấm lét cắn môi dưới, hướng về phía cậu ấy cười lấy lòng. Cậu ấy hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, không biết có phải hay không lương tâm trỗi dậy, vì sau lần đó dù vẫn là những câu nói giễu cợt khó nghe, nhưng cậu ấy không còn động tay động chân với tôi nữa.
Đêm hôm kết thúc cuộc thi tốt nghiệp trung học năm đó, dì lạnh lùng cho tôi biết, anh họ cần kết hôn, tôi ngủ ở ban công cần dọn ra. Vì thế, tôi mất cả đêm tự hỏi nên ngủ ở chỗ nào cho đỡ vướng bận, cuối cùng nghĩ chọn ở phía sau sô pha có lẽ là thích hợp nhất, nơi đó hẳn là thực ấm áp.
Sáng ngày thứ hai, lúc dì đem chút đồ đạc ít ỏi của tôi ném ra ngoài, tôi mới hiểu được ý tứ của dì.
Giữa trưa mùa hạ chói chang ấy, tôi ôm chiếc áo bông trên tay, trên lưng là chiếc cặp xách rách nát đựng một ít sách vở - toàn bộ gia sản của mình, thẫn thờ như chú chỏ không nhà, lang thang nơi phố phường tấp nập. Không biết đi qua bao nhiêu con phố, tôi vừa mệt vừa đói lại khát, dừng lại ngồi ở trạm xe bus, mờ mịt nhìn người xe qua lại, không có nơi thuộc về tôi.
Tôi cúi đầu thật sâu, mồ hôi tràn khóe mắt.
Phía trước chợt mông lung, một đôi chân con trai thon dài đi đến trước mặt tôi, phát ra tiếng cười chế giễu: "Đồ ngốc, cậu điên à, trời rất nóng mang theo áo bông ra ngoài phơi nắng?"
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người cậu ấy, tôi ngẩng đầu nhìn lên đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, chỉ cảm thấy đầy trời tinh tú đều lọt vào nơi đó. Một khắc trong nháy mắt kia, lòng tôi chợt đau, đau nhức đến từng hồi, đau đến muốn giết bản thân, giết người con trai trước mặt.
Tôi đem áo bông quăng lên trên mặt cậu ấy, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cậu lúc này hả hê lắm phải không? Tôi bị đuổi đi, bây giờ không còn nơi để về nữa rồi..."
Tôi suy sụp rồi ngã xuống, ánh mặt trời quá mức chói mắt, tôi lại không nhận ra, trên mặt mình, chất lỏng nóng bỏng nhanh chóng chảy xuống kia lại chính là nước mắt, thứ đã lâu lắm rồi không còn rơi xuống.
Ý thức cuối cùng của tôi chính là bản thân rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, một đôi mắt tròn tròn mở to, giống như ánh sao sáng ngời trong bầu trời đêm tối, và như có cả một tia sáng thật diệu kì mà lóe lên trước khi tôi chìm vào mê man.
Đó có phải hay không sao băng xẹt qua bầu trời, rồi chìm xuống hải dương vô vọng?
Đó có phải hay không ánh mắt của mẹ tha thiết nhìn tôi lần cuối cùng trước khi rời xa thế gian này, giống như xuyên thấu qua cơ thể của tôi, từ một nơi thật xa xôi?
Tôi thật không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook