Nửa Cõi Sơn Hà
-
Chương 10: Hán Dương chi dịch (tt)
Nhưng đến khi chàng quay lại thì tên Khuất Vỹ Hồ đã đào tẩu mất dạng. Lúc này chúng anh hùng đều bội phục Tồn Trung sát đất, cùng ồ cả lại tán dương không ngớt miệng. Bỗng có người cất tiếng hỏi :
- Thôi hãy tạm trói y lại đem về trong trang để chúng ta còn tra vấn cho vỡ lẽ.
Mọi người đều hân hoan vâng lời. Trần Lương Sơn không biết đã kiếm đâu được một sợi dây thừng rất lớn liền nhảy luôn lên trói chặt khuỷu tay tên nọ rồi xách đi đem luôn vào trang.
Trang chủ Lý Toàn đã sớm bày yến tiệc linh đình chờ sẵn vừa thấy Tồn Trung dẫn đầu quần hùng trở vào vội tiếp rước chàng vào trong đại sảnh, chắp tay tạ tội nói :
- Không ngờ tiểu huynh đệ lại là Liễu đại hiệp mà danh tiếng gần đây đã lừng lẫy xa gần. Vừa rồi Lý mỗ đã thất lễ! Xin thứ tội! Thứ tội!
Tồn Trung vội trả lễ đáp :
- Lão tiền bối chớ nên nói quá lời như thế. Vãn bối đâu dám nhận câu khen tặng ấy.
Đã nghe thấy Hoàng Diện Phong Cái lớn tiếng cười ha hả, từ phòng bên cạnh bước ra, xen lời nói :
- Tiểu sư đệ, ngươi làm cho lão ca ca này tìm kiếm ngươi muốn bở hơi tai ra, không hiểu ngươi đã trốn chui trốn nhủi ở nơi nào?
Tồn Trung vội tiến lại vấn an ông ta, rồi hỏi :
- Sư ca định sai bảo tiểu đệ việc gì thế?
Hoàng Diện Phong Cái gãi đầu gãi tai một hồi rồi mới cười hí hí đáp :
- Nói ra thì dài dòng lắm. Để đợi có dịp mỗ sẽ kể đầu đuôi cho ngươi nghe.
Liễu Tồn Trung liền quay lại ra lệnh cho xách Đô Ha tới trước mặt Lý Toàn nói :
- Lý tiền bối, tên này đã nghe Khuất Vỹ Hồ sai khiến tới đây gây rối. Không biết Vỹ Hồ đó là nhân vật phương nào? Y với lão tiền bối có mối thù hằn gì không?
Lý Toàn đáp :
- Lý mỗ xưa nay đối với tên Khuất Vỹ Hồ đó không hề có chút ân oán gì. Nghe nói trước kia y vốn là một sĩ phu thi rớt, rồi bực bội bỏ ra ngoài Quan ngoại, không ngờ y lại cấu kết với bọn Đại Thực quốc trở về Trung Nguyên này gây rối như thế.
Liễu Tồn Trung liền quát hỏi Đô Ha :
- Chúng ta là Trung Nguyên võ lâm xưa nay không hề có hiềm khích gì với các ngươi, tại sao các ngươi lại tới đây gây hấn như vậy?
Đô Ha đáp :
- Mỗ đâu có gây hấn hồi nào? Bọn mỗ Đại Thực quốc coi cuộc tỉ vô là một trò vui thường tình. Tên Khuất Vỹ Hồ bảo Lý Tập gia thường hay bày ra cuộc tỉ võ công khai, rồi dẫn bọn mỗ tới giúp vui. Nếu thâu được thắng lợi ở mỗi trận đấu thì được thưởng một ngàn lạng bạc.
Chúng anh hùng nghe nói đều quay đầu lại nhìn Lý Toàn, Lý Toàn ngạc nhiên hỏi :
- Y bảo nếu thắng trận nào là được thưởng một ngàn lạng bạc thật ư?
Đô Ha đáp :
- Đúng thế.
Liễu Tồn Trưng động lòng nói :
- Bằng hữu, bạn đã bị Khuất Vỹ Hồ lừa gạt rồi.
Nói xong, chàng quay đầu lại nói với Lý Toàn :
- Lý lão tiền bối, tên Khuất Vỹ Hồ đó không hiểu đánh lừa mấy vị bằng hữu Đại Thực quốc tới đây gây rối để mưu đồ việc gì? Chỉ đáng tiếc là để cho y đào tẩu mất.
Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí, nói :
- Dù y có chạy chân trời góc biển, sớm tối đây thế nào lão nhi này cũng sẽ bắt y đem về đây. Lúc ấy chúng ta sẽ biết rõ sự thật ngay.
Liễu Tồn Trung liền giải khai huyệt đạo cho Đô Ha, rồi bảo quần hùng cởi trói cho y, nói :
- Bằng hữu ngươi đi đi!
Đô Ha nói :
- Nay ngươi không giết mỗ nhưng thế nào cũng có một ngày mỗ sẽ trở lại để báo thù cho hai vị sư đệ.
Liễu Tồn Trung cả cười nói :
- Bạn khỏi cần phải nói trước, Liễu Tồn Trung lúc nào cũng sẵn sàng khoanh tay chờ đợi.
Đô Ba bỗng lộ vẻ hào khí chắp tay nói :
- Hay lắm! Sau này sẽ có lúc tái ngộ.
Nói xong y quay mình rời khỏi đại sảnh luôn. Lý Toàn tuy trong lòng hơi cảm thấy bất an nhưng cũng không biết nên giải quyết thế nào hơn.
Lúc ấy tiệc rượu đã bày ra đầy đủ ông ta liền mời quần hùng vào mâm, Hoàng Diện Phong Cái ngồi ở ghế thủ tọa còn mình thì ngồi kế bên bồi tiếp.
Hoàng Diện Phong Cái rượu tới là nốc cạn, liên tiếp uống luôn mười mấy ly đầy, rồi cười hi hí nói :
- Vui thật! Không ngờ vì tìm tiểu sư đệ, đến đây lại được ăn uống một bừa thật no say thế này.
Liễu Tồn Trung liền đứng dậy, cung kính rót đầy rượu vào ly của Phong Cái, rồi nói :
- Sư ca tìm tiểu đệ có việc gì thế? Nếu sư ca không nói ra, cứ để chất chứa mãi trong lòng thế nào lát nữa cũng đau bụng đấy.
Hoàng Diện Phong Cái đáp :
- Việc mà phải kiếm đến ngươi thì rất nhiều nhưng không cần phải giải quyết ngay vội, chỉ có một việc này phải cấp bách làm cho xong ngay mới được.
Liễu Tồn Trung nói :
- Sư ca mau nói ra ngay đi!
Chàng lại rót đấy một ly rượu cho Phong Cái. Ông ta đưa lên miệng nốc cạn rồi chùi mép thở dài nói :
- Triều đình gian thần lộng hành càng lúc càng gia tăng. Đáng tiếc thay! Đáng tiếc thay!
Dứt lời ông ta lại đưa lên môi nốc cạn ly rượu mà Tồn Trung vừa rót tiếp, Hoàng Diện Phong Cái nói tiếp :
- Dọc đường lão nhi nghe nói mới đây Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt đã bị lão hoàng đế ban xuống một thánh chỉ bắt trọn toàn gia, giải từ Tương Châu về tới Lâm An.
Tin tức này khiến chúng anh hùng đều cả kinh thất sắc, đồng thanh nói :
- Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt là một vị ái quốc trung thần, tại sao toàn gia lại bị áp giải về kinh như vậy?
Hoàng Diện Phong Cái lại nốc cạn một ly, quăng lên bàn nghiến răng nói :
- Miêu Truyền tổng chế dã ra lệnh cho lão hoàng đế phải bắt trọn toàn gia Viên Tôn Kiệt thì làm sao lão hoàng đế dám cưỡng lệnh?
Tiểu sư đệ, lúc này việc đã gấp rút. Nghe nói Viên Tôn Kiệt bắt đầu được giải đi từ Tương Châu, xem như vậy, chỉ vào khoảng hai ngày sau chắc sẽ phải đi qua Thạch Kiều dịch ở Tương Dương hay là sẽ đi theo con đường Đào Hoa điếm. Lão nhi mỗ đi nhiều chân đã mỏi nhừ, chỉ thích ở lại đây ăn nhậu. Bây giờ các ngươi phải phái người tới Đào Hoa điếm để dò xem động tĩnh ra sao, còn tiểu tử ngươi vốn là một tên trẻ tuổi, lẹ chân mau tay, nên lập tức tới Thạch Kiều dịch. Nếu may mắn gặp được đoàn tù xa của Viên Tôn Kiệt thì hãy cứu y đem về đây. Sự việc không thể chậm trễ được. Hãy mau ăn uống cho thật no say rồi đi ngay mới kịp.
Liễu Tồn Trung liền bật dậy, nói :
- Tiểu đệ tửu lượng rất kém, xin cáo biệt lão ca đi ngay kẻo lỡ mất việc này.
Hoàng Diện Phong Cái nói :
- Khi ngươi tới Thạch Kiều dịch cần phải cẩn thận lắm mới được.
Nên biết tên Miêu Truyền tất nhiên phòng bị rất kỹ càng, phụ trách áp giải đoàn tù xa đó tất nhiên không phải là những tay dễ đối phó.
Này ngươi tới đó một mình, tất nhiên hung hiểm rất nhiều.
Lúc ấy chúng anh hùng đều cảm thấy nghĩa khí can vân, đứng dậy nói :
- Chúng tôi nguyện đi theo cạnh bên Liễu đại hiệp để đợi người sai bảo.
Hoàng Diện Phong Cái xua tay, nói :
- Không thể được! Không thể được! Không phải lão nhi coi thường, chư vị cùng đi phen này sẽ hỏng hết đại sự. Tiểu sư đệ đi lần này chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng lực. Sau khi thành công sẽ quay trở về tổng đàn gặp lại mỗ.
Lý Long, Lý Hổ lúc này đối với Tồn Trung rất kính phục, thấy chàng sắp rời khỏi nơi này, mặt đều lộ vẻ quyến luyến. Lý Toàn vội đi vào trong nhà lấy một bao bạc ra, bên trong có ước chừng ba chục lạng hai tay trao cho Tồn Trung nói :
- Tại hạ có một chút quà mọn để tặng Liễu đại hiệp để tiện dụng trong khi đi đường, mong đại hiệp thâu nhận cho.
Liễu Tồn Trung hiện trong người cũng không còn tiền sử dụng, cho nên cũng không khách sáo gì cả, liền nhận luôn bỏ vào trong người, rồi chàng quay lại chào khắp chúng anh hùng trong đại sảnh một lượt, bái biệt Hoàng Diện Phong Cái rồi lớn bước rời khỏi đại sảnh, trực chỉ thắng Thạch Kiều dịch.
Lúc này thế lực của Miêu Truyền ở trong triều đình một lúc một lan rộng vây cánh của y bao bọc rất chặt chẽ, khiến cho Cao Tôn hoàng đế không làm sao còn nhúc nhích được. Y lấy quyền oai Tả mệnh đại thần vào triều không bái, không xưng danh. Mỗi khi bãi trào hoàng đế phải đích thân tống tiễn y ra tận ngoài cửa điện.
Lúc ấy Chiết Tây lộ phó tổng binh Lý Bửu đại phá quân Kim ở Tùng Lâm đảo, khiến Kim Ngột Truật phải bỏ chạy. Hoàn Nhan Xương liền cấp tốc viết một bức mật thư sai sứ giả đem tới kinh đô trao tận tay Miêu Truyền. Trong bức thư đại ý bảo Miêu Truyền phải nghĩ cách diệt trừ cho kỳ được Lý Bửu.
Khi ấy đang vào kỳ tháng Chạp, khi trời đất lạnh lẽo, tuyết rơi lác đác. Lúc ấy sứ giả tới Thành Đô thì tuyết đổ xuống rất nhiều. Y liền kiếm một tửu điếm, uống vài chén rượu cho đỡ lạnh. Ngờ đâu lại vừa lúc Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt tới vùng này để thị sát trà vụ.
Vào thời Nam Tống, trà được coi là một mãi phẩm bậc nhất của triều đình, cho nên những cơ sở khuếch trương trà, việc trồng trà cùng thuế khóa được coi là việc rất trọng yếu.
Vào thời này, uống trà cũng là một cách tiêu khiển rất lý thú, cho nên mỗi gia đình cũng lấy trà làm món thượng phẩm để đãi khách. Vì vậy trà đã trở thành huyết mạch kinh tế của thời đó, nên triều đình đã nghiêm cấm tư nhân không được tự quyền khai thác trà vụ.
Viên Tôn Kiệt giữ chức Hộ bộ thượng thư, đối với việc sinh lợi trà vụ ra sao, mọi việc đều do ông ta phụ trách quản lãnh hết.
Tôn Kiệt vốn là một người trung quân ái quốc, thường thường hay đích thân đi trông coi về mọi sinh hoạt trà vụ ở khắp nơi trong nước.
Sau đó, ông ta lại đích thân tới các huyện nha để xem xét dân tình ra sao! Vì việc công rất bề bộn, ông ta có mướn một vị thống kế sư gia để tới giúp việc. Vị thống kế sư gia này họ Trình, tên là Tư Cận, là một nhà hình danh học. Y vốn là một người rất trung nghĩa, nên đã được Viên Tôn Kiệt tín nhiệm. Hôm đó, thấy tuyết rơi xuống rất dày, Trình Tư Cận đứng ở huyện nha, thấy bộ hành đội mưa đạp tuyết khí trời rất lạnh lẽo, liền nghĩ bụng :
- “Không biết trận mưa tuyết này tới bao giờ mới tạnh? Ta hãy tìm lột quán rượu uống vài chén cho ấm bụng”.
Nghĩ đoạn, y liền bước xuống thềm đi sang một tửu điếm bên phía Đông. Khi tới nơi, Trình Tư Cận đưa mắt xem xét chung quanh một lượt thấy trong tửu điếm bàn nào cũng chật ních những người, hơi rượu bốc lên thơm phức, chỉ còn lại một chiếc bàn dài, mà nơi đó đang ngồi một hán tử ăn vận theo lối quan quân là còn có ghế trống.
Trình Tư Cận vội bước tới, xin lỗi người nọ, rồi ngồi xuống. Tên quan quân này chính là sứ giả của Kim doanh sai đem bức mật thư dâng cho Miêu Truyền. Lúc này y đâu có vẻ hơi say sưa, hai mắt lờ đờ, không để ý gì đến Tự Cận, liền thò tay vào trong người móc ra một đĩnh bạc ném lên trên bàn, rồi bước ra ngoài cửa phóng đi ngay.
Trình Tư Cận bỗng đưa mắt nhìn xuống dưới đất, phát hiện chỗ ngồi của tên quan quân vừa rồi có một bao thư liền nghĩ thấm :
- “Bức thư này có lẽ là do vị quan quân nọ khi móc tiền đã lỡ làm rơi ra”.
Y vội cúi xuống lượm bao thư lên rồi vội chạy ra ngoài cửa định trao trả cho tên nọ phong thư ấy, nhưng khi ra tới nơi thì tên quan quân nọ đã phóng ngựa đi mất dạng.
Tư Cận vội đưa mắt nhìn vào chiếc phong bì, thấy đề những chữ như sau :
- “Kính gửi Miêu Truyền tổng chế qua mắt”
Hạ khoản có ghi một chữ “Hoàn” liền giật mình kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Thì ra bức thư này của Kim doanh gửi cho Miêu Truyền”.
Y không dám mở ra coi, vội nhét luôn vào trong người, rượu cũng không uống, vội vã trở về huyện nha trao bức thư cho Viên Tôn Kiệt.
Viên Tôn Kiệt mở ra coi kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra, nói :
- May mắn là bức thư lại lọt vào tay ta. Bằng không nửa mảnh sơn hà còn lại của Tống triều này thể nào cũng bị bọn gian thần bán rẻ cho ngoại bang.
Trình Tư Cận vội hỏi :
- Xin thượng thư cho biết bên trong bức thư viết những gì thế?
Tôn Kiệt liền trao bức thư cho Trình Tư Cận, nói :
- Ngươi hãy coi xem sẽ biết rõ ngay.
Tư Cận xem qua một lượt, thất thanh nói :
- Ôi chà! Kinh khủng thật! Tên Hoàn Nhan Xương không ngờ lại ngầm sai khiến Miêu Truyền hãm hại Lý tướng quân như vậy. Nếu chúng ta không hay biết chuyện này, thì không lâu sau, đại quân của Kim Ngột Truật cũng sẽ tới sát được đến đó. Không biết thượng thư định xử trí việc này ra sao?
Tôn Kiệt nói :
- Theo ý ngươi thì cần phải hành động như thế nào?
Trình Tư Cận đáp :
- Theo ngu ý của thuộc hạ phải lập tức hành sự ngay, một mặt thông báo cho Lý tướng quân biết rõ tự sự một mặt dâng bức thư này trình lên thánh thượng. Miêu Truyền phạm tội thông địch mãi quốc này, thể nào cũng bị xứ theo quốc pháp.
Tôn Kiệt đáp :
- Ngươi nói đúng lắm. Nếu vậy, ngươi mau đem bức mật thư này tới kinh sư ngay, còn ta phải lo thị sát trà vụ ở Tương Châu này xong xuôi đã.
Trình Tư Cận vội nhận lệnh, lựa chọn cột con ngựa tốt, đạp tuyết rong ruổi tới Lâm An. Nửa tháng sau, Viên Tôn Kiệt vẫn không nghe thấy tin tức gì của Trình Tư Cận cả. Ông ta nóng nảy vô cùng, vội dẹp chuyện thị sát trà vụ lại, định đích thân tới Lâm An xem sao thì đột nhiên nhận được thánh dụ, bảo ông ta cứ tiếp tục ở lại Tương Châu tra xét trà vụ, chớ nên hồi kinh vội.
Lại qua được mấy tháng nữa, bỗng phảng phất nghe người ta đồn đại Trình Tư Cận bị Miêu Truyền xử trảm, vì bị kết tội hiệp trợ với Viên Tôn Kiệt tham ô tiền bạc về trà vụ. Sau đó lại có tin đồn là Viên Tôn Kiệt tư gia tại kinh đô già trẻ ba mươi mấy người đều bị xử trảm đem ra chợ bêu đầu. Tội danh là vị Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt tham ô lộng quyền làm lũng đoạn kinh tế quốc gia. Tiếp theo đó, lại có tin thủ phạm Viên Tôn Kiệt tại đào hiện ẩn trốn Tương Châu không dám trở về kinh sư.
Viên Tôn Kiệt đang ở Tương Châu huyện nha nghe thấy những tin tức nọ liền giật mình kinh hãi té lăn ra đất. Những viên chức trong huyện nha đều biết Viên Tôn Kiệt là người rất trong sạch nay nhất định là đã bị Miêu Truyền hãm hại nên đều khuyên ông ta tạm lánh ra miền Quan ngoại qua cơn tai bay vạ gió này.
Viên Tôn Kiệt ngửng mặt lên trời thở dài nói :
- Giữa thời buổi yêu ma tặc đảng đang lộng hành ngay giữa chốn triều đình như thế này, thử hỏi trong thiên hạ còn có nơi nào yên ổn.
Ông ta vừa dứt lời thì một tên nha lại đã dẫn một viên Kỳ bài quan tiến vào. Viên quan nọ tiến vào ngồi giữa trung đường tuyên đọc thánh chỉ đại ý là Viên Tôn Kiệt đã mượn việc thị sát trà vụ lấy tiền quốc gia làm của riêng man khai trà thuế. Nay hạ lệnh cho thống chế Miêu Truyền toàn quyền định đoạt xử án, áp giải về kinh sư lăng trì theo chính pháp...
Viên quan nọ đọc xong thánh chỉ liền đưa mắt nhìn Viên Tôn Kiệt mặt lộ vẻ rầu rĩ ái ngại thở dài một tiếng nói :
- Xin đại nhân chớ nên trách cứ, ty chức chỉ thừa lệnh cấp trên mà hành sự thôi.
Viên Tôn Kiệt gượng cười đáp :
- Viên mỗ có chết cũng không lấy gì làm tiếc nhưng chỉ hận là nửa mảnh sơn hà này rồi đây sẽ bị bọn gian nhân làm cho lũng đoạn.
Viên quan nọ rầu rĩ nói :
- Không ngờ Hộ bộ đại nhân một niềm thanh liêm chính trực mà lại bị kết tội vào tội danh lũng đoạn trà thuế. Thư thế này không biết họ đã nại bằng chứng ở đâu ra. Đại nhân, khi trở về kinh sư người cứ biện bạch ở trước mặt thánh thượng.
Y nói tới đó thì từ bên ngoài đã có mấy đại hán phụ trách việc sứ giả tù xa bước vào.
Viên quan nọ vừa trông thấy bọn đại hán nọ liền quát bảo :
- Các ngươi để tù xa ở đâu?
Bọn nọ vội ứng tiếng dạ ran, rồi chạy ra bên ngoài đẩy một chiếc tù xa tới trước cửa huyện nha. Kỳ bài quan tiến lại, hạ chiếc y quan của Tôn Kiệt đang đội xuống, đưa bộ áo tù nhân cho ông ta thay đổi rồi mời ông ta ngồi vào trong xe, áp giải về phủ Tương Châu.
Dọc đường bá tánh đều vây lại xem, ai nấy đều lắc đầu thở dài, thương tiếc.
Khi Liễu Tồn Trung tới Tương Châu thì tù xa đã được giải đi rồi.
Chàng vội vã đuổi tới Tương Dương, dọc đường dò hỏi nghe ngóng, được biết tù xa vào khoảng giờ Ngọ thể nào cũng đi qua nơi đây.
Bọn áp giải tù xa, trừ một bọn quan binh ra, còn có một bọn đại hán tướng mạo rất dữ tợn. Trong bọn chúng có một số cao thủ nổi danh trong giới Hắc đạo, Liễu Tồn Trung liền nghĩ thầm :
- “Sư ca tính toán không sai. Ông ta dặn bảo mình chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng sức. Xem tình hình này thì ta cũng chỉ có cách duy nhất đó thôi!” Chàng lại nghĩ tiếp :
- “Khi tù xa tới Thạch Kiều dịch, thời gian có lẽ sẽ vào lúc trời sâm sẩm tối. Vậy ta hãy tìm một hàng quán nào đó để ăn uống nghỉ ngơi đã rồi chọn mua một con ngựa tốt mới xong”.
Nghĩ tới đó chàng vừa bước tới cửa một tửu điếm. Chàng thấy quán ăn này không rộng lắm chỉ bày chừng bảy tám cái bàn nhưng không thấy có khách ra vào gì cả mà góc bàn bên phía tây chỉ có một thiếu nữ ăn mặc võ trang lưng đeo trường kiếm. Vỏ kiếm nom đã bạc màu chuôi kiếm được nạm bằng cổ ngọc, mới thoáng trông cũng biết ngay là một thanh bảo kiếm rất quý giá. Tua kiếm màu hồng bay phất phới ở phía trước bộ quần áo lụa trắng nom thật đẹp mắt vô cùng.
Thiếu nữ nọ vừa trông thấy Tồn Trung tiến vào, ánh mắt sáng như sao của nàng hơi lộ vẻ kinh ngạc. Liễu Tồn Trung cũng rất lấy làm lạ lùng, vì một thiếu nữ đơn thân độc mã ăn vận võ phục lưng đeo trường kiếm lại ngang nhiên ngồi trong một tửu điếm ăn uống như thế quả là một việc rất hiếm cho nên chàng lộ tính hiếu kỳ chăm chú nhìn thiếu nữ nọ.
Ngờ đâu ngay lúc ấy thiếu nữ nọ cũng quay đầu lại nhìn thấy Tồn Trung đang chăm chú nhìn vào mình nàng liền nhếch mép cười nhạt rồi lại quay đầu ăn uống như thường.
Liễu Tồn Trung cũng không chú ý tới thái độ kỳ lạ đó. Chàng ăn uống qua loa để lại ít bạc vụn trên bàn để trả tiền cơm nước rồi vội vã bước ra khỏi quán.
Tồn Trung đưa mắt dáo dác ra nhìn tứ phía, vẫn không kiếm được quanh đó có một quảng trường nào bán ngựa. Chàng vội thăm hỏi người qua đường, mới biết quảng trường bán ngựa được thiết lập ở phía ngoại thành. Địa phương đó có tên là Tẩu Mã Ba. Suốt một dãy đó đều là những trường sở dùng để nuôi và bán ngựa.
Tồn Trung liền cất bước tiến thừng về phía đó. Xa xa, chàng đã nghe thấy có tiếng ngựa hí dài, và có tiếng người nói :
- Con này là Tây Bắc Danh Câu, rất khó điều khiển cho nó thuần phục. Cô nương muốn mua cần phải cẩn thận lắm mới được.
Lại nghe tiếng của người khác nói :
- Đúng thế. Vì nó thuộc vào loại ngựa giống rất tốt cho nên muốn cỡi con ngựa bất kham này không phải là việc dễ dàng. Nghệ thuật cỡi ngựa phải cao siêu lắm mới được.
Lại nghe thấy giọng của một thiếu nữ nói :
- Điều đó cũng không lấy gì làm lạ. Nếu ngựa càng hung hãn bao nhiêu thì bổn cô nương lại càng cảm thấy hứng thú, nhưng điều kiện cần phải chạy cho thật nhanh và dai sức là được rồi.
Lại có giọng của tên nói trước đáp :
- Nếu vậy con Tây Bắc Danh Câu này rất hợp với ý muốn của cô nương. Chúng tôi đã đặt cho nó cái tên là “Thiên Lý Phong”. Trong một nghìn dặm, nó chỉ lướt đi trong thoáng cái đã tới nơi nhanh như một làn gió thoảng. Nhưng cô nương cũng phải nên cẩn thận lắm mới được. Vì nó không những hung dữ mà còn không chịu phục nữ nhân.
Coi chừng sẽ bị nó hất ngã xuống dưới đất đấy.
Thiếu nữ nọ trề môi nói :
- Hứ! Bổn cô nương mà còn phải sợ nó ư?
Liễu Tồn Trung bước tới gần liền nhận ra ngay thiếu nữ nọ chính là người mà mình đã gặp trong tửu quán hồi nãy và tráng hán bán ngựa tay dắt một con ngựa cao lớn màu xám tro. Nó cứ hất vó lia ha ngửng đầu lên hí dài nom thật hùng dũng.
Thiếu nữ nọ liền đón lấy dây cương rồi nhẹ nhàng tung mình nhảy lên trên yên ngựa. Nàng bỗng quay đầu lại thấy Tồn Trung cũng tới nơi liền hậm hực kêu hừ một tiếng trừng mắt lên nhìn chàng rồi khẽ hích chân vào bụng ngựa. Con ngựa liền đứng dựng lên hí dài một tiếng bốn vó chồm lên chồm xuống một hồi như muốn hất người ngồi trên yên ngã xuống đất.
Thiếu nữ nọ tay phải ghì cương hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa tay trái khẽ giơ lên một cái, miệng quát :
- Đi!
Con ngựa nọ lại dộng chân hất cẳng một hồi, rồi ngửng đầu lên hí dài, cất bốn vó, như một làn gió phóng thẳng về phía trước.
Các tráng hán bán ngựa thấy vị cô nương trẻ tuổi này có thể khắc phục nổi con ngựa bất kham ấy đều lấy làm lạ, đưa mắt nhìn nhau.
Chúng quay đầu lại, thấy Tồn Trung dang đứng ngắm nghía, một tên liền cất tiếng hỏi :
- Khách quan cũng muốn mua ngựa phải không?
Tồn Trung gật đầu, đáp :
- Phải. Có con ngựa thật tốt nào, mau lựa ra đây một con cho tại hạ.
Tên bán ngựa vội chạy vào trong tầu ngựa, giây lát sau đã dắt ra một con ngựa trắng toát, trông thật hùng tuấn nói :
- Con này chúng tôi đặt nó một cái tên là Tuyết Hổ, chạy nhanh vô cùng, sức lực dồi dào, so sánh với con Lý Phong của vị cô nương vừa rồi xin đoán chắc với khách quan là nó không hề thua kém chút nào.
Tồn Trung liền hỏi :
- Thế định bán bao nhiêu?
Tên bán ngựa liền giơ ba ngón tay lên. Tồn Trung liền hỏi :
- Ba trăm quan ư?
Tên bán ngựa đáp :
- Ba trăm lạng. Đây là một loại ngựa giống tốt nhất xin khách quan cứ việc cỡi thử sẽ biết ngay.
Tồn Trung liền đưa tay lên sờ mó khắp thân thể của con ngựa một hồi. Chàng thấy con ngựa toàn thân trắng như tuyết, không có xen một đốm nhỏ nào về sắc lông khác.
Tồn Trung rất vừa ý, khẽ tung mình nhảy lên lên con ngựa, giật cương phóng thẳng về phía trước, theo hướng thiếu nữ nọ.
Con đường này rất nhỏ hẹp bên phải núi cao chọc trời bên trái là một vực sâu thăm thẳm, nếu hai ngựa chậm rãi thả rong thì khả dĩ còn tạm đi được nhưng nếu hai ngựa từ hai đầu cùng phi lại mà một bên không chịu nép sát bên để nhường lối thì thể nào cũng bị va đụng nhau và một bên bị hất văng xuống sơn cốc.
Thiếu nữ mặc võ phục đang quày ngựa lại, từ đằng xa nàng nhìn thấy Tồn Trung đang phi tới liền khẽ hừ nhạt một tiếng nghĩ thầm :
- “Đó là ngươi đã tự tìm lấy cái chết. Bổn cô nương phải cho ngươi biết tay mới được để sau này khỏi bị ngươi làm quẩn chân”.
Lúc ấy hai người chỉ còn cách nhau khoảng mấy chục trượng. Liễu Tồn Trung thấy thiếu nữ nọ đột nhiên chân khẽ thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền hí dài một tiếng phóng nước đại tới nhanh như điện chớp.
Tồn Trung giật mình thất kinh chỉ sợ thiếu nữ nọ không kìm giữ nổi được ngựa va chạm vào mình sẽ rơi xuống sơn cốc, chàng vội gò cương lách sang bên trái nhường phần đường an toàn bên phải cho nàng nọ. Đó là hảo ý của chàng.
Tình thế lúc này quả thật là hung hiểm. Ngờ đâu, khi thiếu nữ nọ vừa lướt qua sát cạnh chàng, thì đột nhiên chân phải của nàng bỗng rời khỏi bàn đạp, rồi nhằm giữa bụng con ngựa của Tồn Trung đạp mạnh một cái.
Chỉ nghe thấy con ngựa của Tồn Trung hí dài một tiếng đau đớn, rồi cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vực thẳm.
Nàng nọ cất tiếng cười rất đắc ý, rồi phóng ngựa thẳng về mã trường. Tên bán ngựa vội chạy tới đưa tay nắm lấy cương ngựa cười nịnh, hỏi :
- Cô nương, con Thiên Lý Phong này có phải rất vừa ý với ý muốn của cô nương chăng?
Thiếu nữ vui vẻ gật đầu đáp :
- Dùng được lắm. Ngươi định bán bao nhiêu?
Tên nọ đáp :
- Đáng lẽ với người khác thì tiểu nhân phải bán con Thiên Lý Phong này với giá bốn trăm lạng nhưng vì nể cô nương đây nên tiểu nhân chỉ xin ba trăm lạng là được rồi, cùng một giá tiền với vị quan khách kia. Ồ? Tại sao vẫn chưa thấy vị khách quan kia quay trở lại thế? Hay cưỡi không cẩn thận bị té xuống dưới sơn cốc thì thật là nguy tai!
Thiếu nữ mặc võ phục nọ có vẻ đắc ý, cười nói :
- Y đã đi luôn rồi. Ngựa của y đáng giá ba trăm lạng, phải không?
Tên bán ngựa đáp :
- Dạ! Dạ! Vị ấy còn chưa trả tiền.
Thiếu nữ nói :
- Không sao, để ta trả luôn cho.
Dứt lời nàng móc trong người ra hai đĩnh vàng, nói :
- Đây, còn dư bao nhiêu, thưởng cho ngươi hết.
Tên bán ngựa cảm tạ không ngớt, nhìn theo phía sau lưng thiếu nữ mặc võ phục nọ cho tới khi mất dạng, rồi mới hớn hở nói :
- Không biết vị cô nương này là nhân vật như thế nào mà lại rộng rãi đến thế.
Thiếu nữ mặc võ phục nọ dường như có mang một nhiệm vụ gì rất hệ trọng, hai chân nàng cứ thúc vào bụng ngựa lia lịa. Con ngựa liền sải bốn vó, như một làn gió lao thẳng về phía trước.
Lúc tới Thạch Kiều dịch thì đã vào lúc hoàng hôn. Thạch Kiều dịch này là một tiểu trấn nối liền Tương Châu với Hán Dương. Tương truyền vào đời Tây Hán, có một tiểu tử, lưng cõng cha già, lặn lội đi tìm thầy chữa thuốc, bất cứ tiết trời xấu hay tốt, ngày nào như ngày ấy đều không gián đoạn.
Nguyên nơi đây có một con sông nhỏ, thường có đò đưa người qua sông, nhưng vì hiếu tử rất nghèo nàn, không có tiền thuê đò, cho nên cứ mỗi ngày như thế đều chờ lúc thủy triều xuống tới sang bụng cõng cha già lội qua, mặc cho quần áo bị ướt sũng nước.
Hôm đó nước dâng lên rất lớn, mực nước cao hơn trước mấy thước, đợi mãi không thấy nước xuống, hiếu tử nọ lưng cõng cha già đứng bên bờ than thở. Bỗng thấy trước mắt có con mãng xà cực kỳ to lớn từ trong bụi rậm rạp cạnh đó phóng ra, rồi vắt mình sang bên kia bờ sông.
Hiếu tử nọ sợ hãi quá liền hôn mê ngã lăn ra đất. Khi tỉnh lại chàng không còn thấy con mãng xà đâu nữa, mà chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện một chiếc cầu đá thiên nhiên nối liền hai bên bờ sông. Hiếu tử nọ mừng quá, liền cõng cha già đi qua chiếc cầu đó sang bên kia.
Sau có người nhớ lại điển tích về người con chí hiếu ấy, mới đổi cái tên vùng này là Thạch Kiều dịch.
Bình thời vùng Thạch Kiều dịch này rất náo nhiệt, nhưng hôm nay bầu không khí ngoài đường xá có vẻ khẩn trương, nên rất ít người qua lại, chỉ có những quan binh rầm rập đi tra xét, với một số võ sĩ mặc võ trang đi xen lẫn với bọn họ thôi.
Thiếu nữ mặc võ phục vừa tới một khách điếm, xuống ngựa lớn tiếng kêu gọi :
- Bên trong có người nào không?
Bỗng có một tên tiểu nhị từ bên trong chạy ra, đưa mắt quan sát nàng một lượt rồi hỏi :
- Có phải cô nương vừa kêu gọi đấy không?
Thiếu nữ đáp :
- Có phòng cho thuê không?
Tên tiểu nhị đáp :
- Chỉ còn một chiếc đơn phòng, một người nghỉ được thôi, chứ hai người thì không thể được.
Thiếu nữ trợn mắt nói :
- Câm mồm! Ta chỉ có một mình, sao ngươi dám ăn nới lếu láo bảo cái gì hai người.
Tên tiểu nhị ngơ ngác hỏi lại :
- Một mình cô nương mà trú ngụ ở khách điếm?
Vào thời Nam Trang một thiếu nữ đơn thân vào trú ngụ ớ một khách điếm là một chuyện thật hy hữu. Tên tiểu nhị nọ lại đưa mắt quan sát từ đầu chí chân thiếu nữ nọ một lượt thấy nàng lưng đeo trường kiếm trông vẻ người ngoài xinh đẹp yểu điệu còn ẩn hiện vẻ cân quắc anh thư liền nghĩ thầm :
- “Thạch Kiều dịch ngày hôm nay sao xảy ra lắm chuyện kỳ lạ thật”.
Nghĩ đoạn y liền dẫn thiếu nữ vào một căn phòng khoảng cuối dãy, mở cửa phòng rồi mở một cuốn sổ ra noi :
- Cô nương cao danh quý tánh là chi?
Thiếu nữ nọ hậm hực hỏi lại :
- Ngươi hỏi để làm gì?
Tên tiểu nhị đáp :
- Hôm nay huyện nha đã xuống lệnh, bất cứ khách trọ tới cư trú cũng đều phải ghi danh tánh đầy đủ để tiện việc kiểm tra.
Thiếu nữ lạnh lùng đáp :
- Hà Ngọc Trì.
Tên tiểu nhị vừa ghi vào cuốn sổ vừa hỏi tiếp :
- Chữ “Ngọc” đây là kim ngọc, và Trì là thành trì có phải không?
Ngọc Trì cười đáp :
- Kể ra ngươi cũng có đôi chút học vấn đấy.
Tên tiểu nhị lại hỏi :
- Cô nương bao nhiêu tuổi, là người ở phương nào?
Ngọc Trì đáp :
- Ngươi hỏi cặn kẽ như thế làm chi?
Tên tiểu nhị vừa xin lỗi, vừa cười nịnh, đáp :
- Đó là do lệnh trên ban xuống, bảo phải khai rõ danh tánh tuổi tác quê quán đầy đủ mới được.
Ngọc Trì dằn sự bực bội xuống nói :
- Mười tám tuổi. Tứ Xuyên.
Tên tiểu nhị ghi đầy đủ vào cuốn sổ rồi cúi mình vái thào lui ra bên ngoài.
Hà Ngọc Trì thấy tên tiểu nhỉ đã lui ra rồi, vội kêu gọi :
- Tiểu nhị, hãy trở lại đây, ta còn có điều muốn hỏi.
Tên tiểu nhị nghe gọi vội quay lại, hỏi :
- Cô nương vừa gọi tôi đấy ư?
Ngọc Trì đáp :
- Không gọi ngươi thì còn gọi ai nữa.
Tên tiểu nhị vội tiến vào trong phòng cung kính hỏi :
- Cô nương định sai bảo điều chi thế?
Ngọc Trì hỏi :
- Nghe nói Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt phạm trọng tội. Bị nhốt vào tù xa áp giải về Lâm An ngày hôm nay sẽ đi qua Thạch Kiều dịch này, phải không?
Tiểu nhị đáp :
- Tiểu nhân không biết vị Viên đại nhân đó là ai, nhưng vừa được nghe người ta đồn đại, có một đoàn tù xa sắp đi ngang qua đây. Áp giải đoàn tù xa đó, ngoài đội quan binh ra còn một bọn võ sĩ rất dũng mãnh.
Ngọc Trì hỏi tiếp :
- Thế tù xa đình ngừng lại nghỉ ngơi ở đâu?
Tên tiểu nhị đáp :
- Nghe nói định dừng lại ở phủ nha.
- Thế phủ nha ở tận đâu?
Tên tiểu nhị đáp :
- Ở gần đây thôi. Rẽ qua bên trái chỉ đi một chút là tới ngay.
Tên tiểu nhị vừa trả lời vừa lấm lét nhìn thiếu nữ, rồi lui ra khỏi phòng.
Ngọc Trì thấy tên nọ đi rồi, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút, rồi sẽ tới huyện nha tra xét một phen.
Đúng lúc ấy, bỗng nghe giọng của tên tiểu nhị ở bên ngoài lớn tiếng hỏi :
- Khách quan định tìm ai thế?
Sau đó liền có tiếng đáp :
- Không tìm ai cả. Mỗ chỉ muốn kiếm phòng để trú chân thôi.
Còn phòng hay không?
Tên tiểu nhị đáp :
- Dạ còn ạ. Xin khách quan hãy theo tiểu nhân.
Thì ra tên tiểu nhị vừa dẫn một người tiến vào, không phải ai xa lạ, mà chính là Liễu Tồn Trung. Vì đã lo thay cho sự an toàn của Ngọc Trì, Tồn Trung đã nhường lối đi bên trong cho nàng, không ngờ bất thình lình lại bị nàng đá cả người lẫn ngựa rớt xuống sơn cốc.
Chàng vội nhún mình rời khỏi mình ngựa, lăng không phi thân lên trên cao hai trượng sử dụng thức Yến tử xuyên liễm lộn ngược người bám vào một thân cây nhỏ mọc ở ven núi, rồi uốn mình tung lên trên đường thoát nạn.
Lúc chàng đưa mắt nhìn, thì thấy Hà Ngọc Trì đã phóng ngựa đi xa rồi, Tồn Trung trong lòng rất hoài nghi, nghĩ thầm :
- “Ta với vị cô nương này xưa nay không hề gặp nhau bao giờ, tại sao nàng lại dùng thủ đoạn ác độc, coi ta như kẻ đại thù vậy”. Chàng liền quay trở về mã trường. Tên bán ngựa ngạc nhiên hỏi :
- Vừa rồi khách quan chả đã cỡi con Tuyết Hổ là gì? Sao không thấy nó đâu cả?
Tồn Trung đáp :
- Ta cho nó đi ăn cỏ, rồi nó bỗng xổng mất. Đây ta đền ngươi ba trăm lạng.
Tên bán ngựa cười nói :
- Vị cô nương kia đã trả thay cho khách quan rồi. Thế vị ấy không nói cho khách quan biết ư?
Tồn Trung trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng rồi chàng lại vỡ lẽ ngay liền đáp :
- À, mỗ chóng quên thật. Cô nương ấy có nói cho mỗ biết rồi. Thôi ngươi hãy mau đi lựa cho ta một con ngựa tốt khác đi.
Tên bán ngựa liền đi vào trong tầu ngựa. Giây lát sau y đã dắt ra một con ngựa màu hoàng kim. Tồn Trung vừa thấy con ngựa rất mạnh khỏe liền vừa ý ngay. Chàng trả tiền xong xuôi rồi cỡi thẳng tới Thạch Kiều dịch.
Hà Ngọc Trì thấy Tồn Trung đi vào trong phòng rồi liền lánh mình bướt ra bên ngoài. Nàng vừa quẹo sang bên trái, quả nhiên xa xa đã nhìn thấy một tòa phủ nha sừng sững, trước cửa có hai tên bổ khoái đứng canh giữ.
Lúc ấy trời đã tối, nhà nhà đều đã lên đèn, và ngoài lộ đã vắng bóng người.
Ngọc Trì vội đi vòng qua mấy lượt, ngấm ngầm quan sát địa thế, cố ghi nhớ trong lòng rồi ung dung trở về khách điếm, kêu tiểu nhị đem cơm nước lên ăn uống.
Đợi tới khi trống điểm canh ba đoán là mọi người đều đã ngủ say, nàng liền thay đổi y phục dạ hành lưng giắt trường kiếm lướt ra ngoài cửa sổ rồi tung mình lên trên mái ngói.
Nàng trổ khinh công ra nhằm thẳng phủ nha lướt tới. Cách phủ nha không xa, nàng đưa mắt quan sát, thấy có một toán lính tuần đêm đang đi canh phòng. Nàng chờ cho bọn lính đi qua, liền lướt tới gần, nép mình vào một mái ngói trong bóng tối.
Giữa lúc ấy nàng bỗng phát giác một bóng đen đang dùng thuật xà hình phóng tới. Nàng quan sát kỹ, liền nhận ngay ra bóng đen nọ là Liễu Tồn Trung liền nghĩ thầm :
- “Ngươi cứ theo sát bổn cô nương mãi thế, thì chỉ sớm được đi thầu Diêm Vương thôi!” Nàng bỗng vung tay lên, liền có một vật phát ra tia sáng lấp lóe nhằm thắng Liễu Tồn Trung phóng tới.
Lúc ấy Liễu Tồn Trung đang chăm chú theo dõi bọn lính tuần canh đột nhiên bỗng thấy có ám khí bắn tới trước mặt, chàng vội buông tay ra thộp lấy.
Thì ra đó là một mũi phi tiêu bạc nho nhỏ. Chàng vội đưa mắt nhìn, thì thấy có một bóng đen tung mình xuống đất, rồi lướt thẳng về phía ngoại thành.
Tồn Trung vội phóng mình đuổi theo. Chàng thấy mình còn cách bóng đen kia khoảng năm sáu trượng. Bóng đen trước mặt đột nhiên đề khí thân hình như một ngôi sao xẹt bắn thẳng về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa Tồn Trung tới hơn mười trượng. Tồn Trung hơi kinh hãi nghĩ thầm :
- “Đối phương là một nhân vật có khinh công ảo diệu như thế mà tối nay ta muốn giải cứu cho Viên đại nhân quả thật khó khăn vô cùng”.
Chàng phấn chấn tinh thần cũng trổ thuật phi hành ra người như một mũi tên rời khỏi cung lao thẳng về phía trước, liền thâu ngắn được khoảng cách giữa hai bên chừng đôi ba trượng tức thì.
Lúc đó hai người kẻ chạy người đuổi đã cách huyện nha khá xa.
Khi chạy tới một khu rừng rậm rạp bóng đen nọ nghĩ thầm :
- “Hay lắm! Dù ngươi có viện binh cũng chưa chắc đã tới đây kịp!”
Nghĩ đoạn bóng đen liền dừng bước thò tay ra phía sau rút luôn thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, chờ Tồn Trung vừa tới nơi liền sử dụng một chiêu “Hoành Tảo thiên quân” nhằm người chàng phạt tới tức thì.
Tồn Trung vừa rượt tới nơi, không không ngờ đối phương đột nhiên bỗng rút kiếm ra tấn công mình bằng một thế độc hiểm nhanh như diện chớp như vậy, vội ngửa người về phía sau tránh né.
Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, vai áo của Tồn Trung đã bị kiếm phạt đứt mất một miếng.
Vừa mới đụng độ với kẻ định mà chỉ trong nháy mắt đã bị lép vế đó là lần thứ nhất từ khi chàng xuất đạo tới giờ mới gặp phải, khiến chàng giật mình kinh hãi thầm.
Chàng đưa mắt nhìn bóng đen nọ, thì phát giác chính là thiếu nữ đã đánh mình rớt xuống phong cốc. Chàng cả giận liền quát hỏi :
- Cô nương là ai?
Thiếu nữ nọ hừ nhạt một tiếng, đáp :
- Được, để bổn cô nương nói cho ngươi hay, có chết ngươi cũng được yên tâm nhắm mắt. Bổn cô nương đi không đổi danh ngồi không cải tính, chính là Hà Ngọc Trì. Thôi ngươi hãy tới đây nhận lãnh lấy cái chết đi. Viện binh không tới kịp đâu.
Tồn Trung ngạc nhiên hỏi :
- Cô nói gì viện binh thế?
Ngọc Trì lạnh lùng quát bảo :
- Đừng có nhiều lời! Hãy coi kiếm!
Kiếm quang đã như một làn sáng bạc nhằm hai mắt Tồn Trung đâm tới.
Tồn Trung vội nghiêng đầu né tránh quát hỏi :
- Cô nương này lạ lùng thật! Vì cớ gì cứ ba phen bốn bận gây hấn với tại hạ như vậy?
Ngọc Trì lại hừ một tiếng, nói :
- Ta không thèm lý luận nhiều với ngươi làm chi.
Dứt lời nàng lại phóng ra hai kiếm nhằm thẳng Thước Kiều huyệt của Tồn Trung tấn công, thể thức nhanh nhẹn tuyệt luân.
Tồn Trung lại vội nghiêng mình né tránh. Chàng vốn định rút mũi truỷ ra giao đấu với đối phương, nhưng kiếm pháp của Ngọc Trì tinh xảo hiểm hóc khôn tả, cứ dồn ép chàng tránh phải né trái lia lịa, không sao có cơ hội rút khí giới ra. Bất giác Tồn Trung liền nổi hào khí đợi cho mũi kiếm của Ngọc Trì tới gần, chàng bất thần ngồi sụp xuống, hữu chưởng nhanh nhẹn nhằm chuôi kiếm của nàng nọ vỗ luôn một thế.
Thế vỗ này của chàng nhanh không thể tưởng tượng được. Ngọc Trì vội thâu tay lại, nhưng không còn kịp nữa. Chỉ nghe thấy “tanh”
một tiếng, trường kiếm đã bị đánh rời khỏi tay, bay lên trên không.
Cổ tay tê tái.
Ngọc Trì vẫn cố nhịn đau, bỗng uốn mình, tung người nhảy lên trên không hơn trượng, rồi nhẹ nhàng vươn tay ra chộp lấy thanh kiếm đang rớt xuống, thể thức đẹp cực độ.
Tồn Trung thấy vậy cũng phải ngẩn người ra nhìn. Đang lúc ấy bỗng nghe thấy có tiếng người la lớn :
- Thân pháp tuyệt đẹp! Thân pháp tuyệt đẹp! Tiếp theo đó, liền có năm sáu người mặc áo xám dần dần xuất hiện.
Một tên võ sĩ áo xám trong bọn giơ tay ra chỉ Ngọc Trì rồi quay sang một tên đứng đầu bọn nói :
- Ủa? Thì ra lại là một thiếu nữ.
Tên đứng đầu bọn cười hắc hắc một hồi, miệng vẫn luôn luôn khen ngợi :
- Kiếm pháp đẹp thật! Kiếmpháp đẹp thật.
Ngọc Trì sắc mặt bỗng lạnh lùng quay sang Tồn Trung quát bảo :
- À, thì ra viện binh của ngươi đã tới. Sao ngươi còn chưa động thủ lại cứ đứng ì ra ở đó?
Tồn Trung bỗng động lòng. Chàng vội cúi xuống nhìn thấy mình cũng đang mặc một bộ quần áo màu xám liền nghĩ thầm :
- “Thì ra là thế. Vị cô nương Hà Ngọc Trì đây tưởng mình là đồng bọn với những tên áo xám này nên mới có sự hiểu lầm trên. Nào ta làm sao biết được rằng bộ quần áo màu xám này là do khi ta bị hôn mê ở Bắc Cố sơn đã được Hoàn Ngột Nhã cho người đem tới để thay đổi. Bọn người ở trước mắt này xem chừng là những nhân vật của Bắc Cố sơn phái tới. Nhưng không biết vị cô nương này có gây thù kết oán với bọn chúng như thế nào?”.
Nghĩ đoạn chàng liền lặng lẽ đứng sang một bên chờ xem sự thể sẽ biến hóa ra làm sao.
Chàng thấy tên dẫn đầu bọn áo xám nọ tuổi khoảng ngoài bốn mươi hai mắt lóng lánh có thần, có lẽ y là một tay nội gia cao thủ, trong tay phe phẩy một chiếc quạt xếp. Dưới ánh sáng trăng, chiếc quạt đó lia ra tia ánh sáng lấp lóe, hiển nhiên đã được chế luyện bằng chất thép rất cứng rắn.
Tên áo xám dừng đầu bọn đưa tay lên phe phẩy chiếc quạt, cười hắc hắc nói :
- Bỉ nhân được thiên hạ ban cho một cái danh hiệu nho nhỏ.
Thiết Phiến Tử họ Trương tên Nguyên. Cô nương quý danh là chi?
Hà Ngọc Trì quắc mắt lên, đáp :
- Hừ! Ai thèm thông danh tánh cho ngươi biết! Rõ không biết xấu hổ!
Những tên võ sĩ mặc áo xám khác thừa dịp đôi bên đang đối đáp liền ngấm ngầm tiến tới bao vây thiếu nữ chặt chẽ, không một tên nào để ý tới Tồn Trung.
Thiết Phiến Tử lại trề môi ra cười, nói :
- Trên giang hồ này người có tư cách được thông báo danh tánh với Thiết Phiến Tử đây cũng rất hiếm đấy!
Hà Ngọc Trì hậm hực quát mắng :
- Bổn cô nương không cần biết! Các ngươi cứ việc xông cả lên đi!
Thiết Phiến Tử liền giơ tay ra phất một cái, nói :
- Các ngươi hãy tiến lên, thử thách với vị cô nương này vài chiêu để ta xem.
Mấy tên áo xám nọ liền dạ ran, tay nắm chặt chuôi kiếm, tiến lên từng bước một.
Hà Ngọc Trì chỉ nhếch mép cười nhạt, đợi cho một tên áo xám tiến gần tới khoảng bốn thước, bỗng nàng tung mình nhảy tới. Chỉ thấy ánh trường kiếm lóe lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu ối chà thảm khốc.
Tên nọ cổ tay phải đã bị chặt gãy rơi xuống mặt đất. Thiếu nữ hai chân khẽ nhún một cái, trường kiếm liền vung ra. Tiếp theo đó lại một tên áo xám bị đứt lìa cổ tay kiếm rớt xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt nàng đã liên tiếp đả thương hai tên áo xám.
Còn ba tên đứng ngoài thấy vậy đều lộ vẻ khiếp sợ không dám xông lên nữa.
Thiết Phiến Tử trong lòng cũng hơi giật mình, nghĩ thầm :
- “Thân pháp của thiếu nữ dường như là xuất xứ ở Thiên Sơn phái.
Chẳng lẽ nàng ta lại là đệ tử của lão ni chăng? Nếu quả đúng thì ta chớ nên dây dưa với nàng ta!”
Y lại nghĩ tiếp :
- “Nhưng nếu nàng là đệ tử của lão ni thì tại sao lại ăn mặc theo lối tục gia thế này?”.
Nghĩ đoạn, y hoài nghi vô cùng, lại phe phẩy mấy cái hỏi tiếp :
- Tiểu cô nương, Thiên Sơn thần ni là người thế nào của cô nương thế?
Ngọc Trì chẩu môi ra, đáp :
- Ngươi hỏi để làm gì? Nếu không sợ bị chặt cụt tay thì cứ việc tiến lên!
Thiết Phiến Tử cười giọng rất hiểm độc, nói :
- Cô nương nếu quả là người truyền nhân của Thiên Sơn thần ni xin chỉ cần nhận một tiếng “phải”, thì coi như việc ở đây đã được giải quyết xong xuôi.
Ngọc Trì chẩu môi xinh xắn lên, nói :
- Có phải ngươi đã hãi sợ bổn cô nương rồi đấy không? Nếu bổn cô nương bảo không phải thì sao? Bọn ngươi cũng chả phải là hạng người tốt lành gì.
Dứt lời nàng lại đưa mắt liếc nhìn Tồn Trung thấy chàng vẫn khoanh tay đứng ngoài, mỉm cười không nói, liền cả giận quát bảo :
- Còn ngươi sao không tiến lên đi, lại cứ đứng ì ra ở đó?
Thiết Phiến Tử toét môi ra cười nói :
- Không phải bỉ nhân không nể mặt Phật đâu, nhưng nếu cô nương không phải là người truyền nhân của Thiên Sơn thần ni, thì bỉ nhân xin lãnh giáo một phen.
Chỉ thấy chiếc quạt của y bỗng xòe rộng ra, dưới ánh sáng trăng tia ra những luồng sáng bạc lóe mắt.
Ngọc Trì hét lớn một tiếng nói :
- Coi kiếm của bổn cô nương đây.
Tiếng của nàng chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên, nhằm Chương Môn huyệt của Thiết Phiến Tử dâm tới.
Thiết Phiết Tử bỗng cất lên một tiếng cười rất quái dị, cây quạt trong tay bỗng phất ra một thế. Chỉ nghe thấy những tiếng loảng xoảng hai khí giới đã va chạm nhau đến nảy lửa. Ngọc Trì bị kình lực của Thiết Phiến Tử đẩy lui về phía sau hai bước, cổ tay tê tái. Nàng nổi giận, tung mình lên trên cao gần hai trượng, ở trên không bỗng lộn người một vòng đầu dưới chân trên, trường kiếm của nàng nhằm đầu đối phương đâm thọc xuống.
Thiết Phiến Tử bỗng buông tiếng cười nhạt, vội lách người sang bên cây quạt trong tay liền phản công luôn nhằm Huyền Xu huyệt của Ngọc Trì điểm tới, nhanh nhẹn xuất kỳ.
Lúa ấy Ngọc Trì đang lơ lửng ở trên không sao tránh được thế phản công hiểm hóc ấy. Nàng bỗng giơ kiếm ra điểm luôn vào thân quạt mượn sức bật người lên trên không mấy thước, rồi sử luôn một thức Thiên Độc Điệp Lương uốn mình liền mấy vòng, tung mình ra đằng xa.
Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy những tiếng kêu “ối chà” nổi lên liên tiếp. Mấy tên áo xám đang đứng ở ngoài xem, không ngờ Ngọc Trì bỗng dưng tung mình tới tấn công bất ngờ, cho nên lại hai tên bị chặt đứt lìa cổ tay.
Thiết Phiến Tử vừa thấy Ngọc Trì sử dụng thức Thiên Môn Tam Điệp Lương trong lòng liền kinh hãi ngay, nghĩ thầm :
- “Thiếu nữ này quả thật là môn hạ của lão ni rồi. Nay sự việc đã dĩ lỡ, ta phải hạ thủ cho kỳ được nàng ta để diệt khẩu. Dù lão ni có hay biết cũng không có người để đối chứng.”
Y liền cười hắc hắc luôn mồm, phẩy chiếc quạt một thế, tấn công luôn Thân Đình huyệt của Hà Ngọc Trì. Ngọc Trì vung trường kiếm ra đỡ luôn. Lại nghe một tiếng “cảng” đôi bên cùng thối lui một bước.
Thiết Phiến Tử lúc này trong lòng rất nóng nảy, chỉ mong tốc chiến tốc quyết, hạ độc thủ giết chết đối phương ngay tại chỗ cho nên lại nhanh nhẹn quét ra một thế. Chiêu thức này vừa quỷ dị vừa ác độc khiến cho Hà Ngọc Trì cứ phải thối lui về phía sau lia lịa không có cơ hội nào để phản công được nữa.
Nhưng nàng nhờ có thân pháp linh diệu nên vẫn chưa bị đối phương đánh bại. Lúc này nàng đã lui tới trước một thân cây. Thiết Phiến Tử bỗng thét lớn một tiếng, cây quạt liền nhắm thẳng đầu nàng điểm tới. Hiện giờ sau lưng Ngọc Trì đã bị cản trở bởi thân cây nọ, còn hai bên tả hữu bị thiết phiến của đối phương phong bế chặt chẽ, không còn cách gì trốn thoát được.
Liễu Tồn Trung thấy vậy cả kinh, đang muốn ra tay cứu giúp đột nhiên thấy Ngọc Trì vung kiếm đâm về phía sau, thân kiếm liền cắm phập vào thân cây nọ. Nàng liền mượn sức lướt qua đầu đối phương.
Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, chiếc quạt của Thiết Phiến Tử đã đâm vào thân cây, ngập sâu tới hai tấc còn Ngọc Trì thì đã thoát khỏi được thế công ấy một cách tuyệt diệu.
Trường kiếm của nàng cắm ngập vào thân cây, chuôi kiếm vẫn còn rung động không ngớt. Thiết Phiến Tử vội quay người lại. Dưới áng sáng trăng sắc mặt của Ngọc Trì hơi vẻ hoảng hốt. Thiết Phiến Tử liền cười khành khạch nói :
- Tiểu cô nương chớ có oán trách mỗ đã ra tay ác độc. Đó chỉ là một sự vạn bất đắc dĩ mà thôi. Vì cô nương là truyền nhân của Thiên Sơn lão ni mà tại hạ không hề muốn gây thù kết oán với bà ta, nên tại hạ buộc lòng phải giết cô nương để diệt khẩu.
Ngọc Trì đã bị mất kiếm, trong tay không còn tấc sắt thấy Thiết Phiến Tử mắt lộ hung quang rất khủng khiếp khiến nàng cũng phải kinh hoảng cứ dần dần lui bước về phía sau.
Thiết Phiến Tử tay phe phẩy quạt bước từng bước một tới, cười nhạt tiếp :
- Tiểu cô nương, hãy chuẩn bị nhận lãnh cái chết đi! Ngày này sang năm, Thiết Phiến Tử sẽ mua vàng hương tới đây để siêu độ cho cô nương.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng cười ha hả nói :
- Hay lắm! Đêm nay sang năm mỗ cũng phải chuẩn bị hương nhang cùng tam sinh quả phẩm tới đây để cúng ngươi một thể.
Người này nhại lại những câu nói vừa rồi của Thiết Phiến Tử rồi lại tiếp tục ngửng mặt lên trời cười ha hả. Thiết Phiến Tử vội quay đầu nhìn lại thấy người nọ là một thanh niên ăn mặc quần áo y hệt bọn mình mà vừa rồi y không lưu tâm tới cứ tưởng là đồng bọn. Lúc này y nhìn kỹ lại mới thấy vẻ mặt rất xa lạ liền cất tiếng hỏi :
- Bạn kia, ngươi là ai?
Thanh niên nọ cười nói :
- Từ từ hãy hỏi có được không?
Lúc này Ngọc Trì đã thấy đôi bên đối đáp rất rõ ràng. Bỗng dưng nàng cảm thấy có cảm tình với thanh niên nọ, chỉ sợ chàng địch không nổi đối phương, bị giết chết một cách oan uổng, vội kêu gọi :
- Ê bạn kia không phải là đồng bọn với chúng ư? Dọc đường tôi đã làm phiền bạn quá nhiều, xin thứ lỗi.
Thanh niên nọ chậm rãi nói :
- Cô nương đã hiểu lầm tại hạ, nhưng tại hạ lại nhận biết được cô nương. Cô nương phương danh là Hà Ngọc Trì, và chúng ta cùng là người nhà với nhau cả.
Hà Ngọc Trì dậm chân nói :
- Hứ! Đó là ta đã nói cho bạn biết đấy chứ!
Thanh niên cười ha hả, nói :
- Đúng vậy. Nhưng nếu tại hạ không quen biết cô nương, thì sao tại hạ nghe thết? Chúng ta đã là người cùng một nhà với nhau, có chết thì cùng chết một thể.
Hà Ngọc Trì dậm chân xuống đất lia lịa, quát mắng :
- Đừng có nói bậy! Chắc ngươi không muốn sống nữa có phải không.
Thiết Phiến Tử liền cười khảnh khách xen lời nói :
- Cả hai người đều không thể sống được. Ai chết trước hãy mau mau quyết định đi kẻo làm hỏng mất đại sự của ta.
Thanh niên liền hỏi :
- Hỏng việc đại sự gì thế?
- Được ngươi sấp chết tới nơi, có nói cho ngươi biết cũng chả sao.
Chúng ta đã thừa lệnh Miêu Truyền tổng chế, tới Thạch Kiều dịch này để ngấm ngầm hộ tống đoàn tù xa giải Viên Tôn Kiệt.
Thanh niên nọ lại hỏi :
- Có phải Viên đại nhân đã phụng chỉ hồi kinh đấy không?
Thiết Phiến Tử đáp :
- Viên Tôn Kiệt bị giải về Lâm An để xử trảm. Miêu tổng chế sợ bê lũ của y tới cướp tù xa, cho nên mới phái mấy đội quân mã tới ngấm ngầm hộ tống. Sáng nay bỗng tiếp nhận được một bức thư khẩn của Thông Thiên Hiểu sư gia nói khi nghỉ ngơi ở Thạch Kiều dịch, phải cần phòng bị kỹ càng lắm mới được, ông ta bảo có một thanh niên, cao thủ của Cái bang tên là Liễu Tồn Trung sẽ tới Hàn Dương đợi chờ cơ hội cướp tù xa. Đó ngươi đã được thỏa mãn tính hiếu kỳ chưa? Bây giờ hãy tiến lên nhân lãnh lấy cái chết đi.
Thanh niên nọ cười nói :
- Chết thì đã đành rồi, nhưng không thể chậm trễ được giây lát sao?
Thiết Phiến Tử giận dữ nói :
- Im mồm! Ta còn phải trở về bố trí phòng bị tên Liễu Tồn Trung nọ ngay, không có thì giờ dây dưa với các ngươi.
Thanh niên nọ bỗng ngừng mặt lên trời cười ha hả nói :
- Ngươi cứ yên tâm. Liễu Tồn Trung chưa có hứng thú tới đâu. Bố trí làm gì cho uổng công.
Thiết Phiến Tử ngạc nhiên trố mắt hỏi :
- Tại sao ngươi biết? Hiện thời y ở đâu?
Thanh niên nọ đáp :
- Y đang ở nơi này đây.
Thiết Phiến Tử kinh hãi đến biến sắc mặt, quay đầu lại dớn dác nhìn ra tứ phía, rồi quát hỏi :
- Mi đừng có nói láo! Làm gì có người nào đâu?
Thanh niên nọ mỉm cười đáp :
- Tại sao lại không có? Ta không phải là người hay sao?
Thiết Phiến Tử nghe nói, giật mình đến thót một cái vội nhảy lùi về phía sau, ấp úng hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Thanh niên nọ cười ha hả, đáp :
- Ta là người không muốn sống nữa, ngươi hỏi lôi thôi làm gì?
Thiết Phiến Tử lúc này mới nhìn kỹ, thấy thanh niên nọ dáng điệu rất ung dung nhàn nhã, không có vẻ gì sợ chết cả, trong lòng liền hoài nghi, nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ tên này lại chính là Liễu Tồn Trung chăng? Ta phải thử y xem sao”.
Nghĩ đoạn y lặng lẽ không nói năng gì cả chiếc quạt ở trong tay bỗng phóng ra nhắm thắng đỉnh đầu của Tồn Trung điểm tới. Nhưng chiêu thức mới sử dụng đến nửa chừng, thì bỗng nghe tiếng vù một tiếng thiết phiến bỗng đổi phương hướng điểm xuống Chương Môn huyệt của Tồn Trung.
Tồn Trung nhếch mép cười nhạt tả chưởng liền vỗ ra thế phát sau lại tới trước, nhằm Hoa Cái huyệt của Thiết Phiến Tử vỗ tới, kình phong phát ra vù vù.
Thiết Phiến Tử giật mình kinh hãi. Y biết chắc thanh niên này quả thật là Liễu Tồn Trung, trong lòng bỗng nảy sinh khiếp sợ. Thì ra mỗi khi giao đấu với nhau, ý chí chiến đấu là điều quan trọng nhất, sau đó mới tới võ công. Người mà dù võ công có cao siêu tới đâu một khi đấu chí đã bị suy giảm, thì không sao có thể sử dụng hết những chỗ tuyệt diệu về võ công của mình. Người dù võ công có kém cỏi, mà ý chí chiến đấu lại kiên cường, thì dần dần sẽ chiếm lại ưu thế.
Liễu Tồn Trung tuy mới xuất hiện trên giang hồ không lâu, nhưng tiếng tăm chàng đã lừng lẫy xa gần. Người trong Hắc đạo hễ nghe thấy tên chàng đều phải kinh tâm táng đởm. Cho nên Thiết Phiến Tử vừa giáp mặt chàng đã thấy sợ hãi đôi ba phần.
Hơn nữa, trong bức mật thư của Thông Thiên Hiểu gởi tới còn nhắc nhở đến việc Liễu Tồn Trung đại náo Đông Doanh lợi hại như thế nào, dặn dò bọn chúng phải cẩn thận bố trí đối địch, nay y lại bất ngờ gặp gỡ ở nơi đây chưa chuẩn bị mà cũng không có người tiếp viện, và đã tự nhận mình không phải là đối thủ của thanh niên này, cho nên sắc mặt liền lộ vẻ do dự.
Chỉ vì đã mất ý chí chiến đấu cho nên chân tay y đâm ra luống cuống lại thấy bốn mặt tám phương đều là hình bóng của Tồn Trung bỗng tả bỗng hữu lúc ẩn lúc hiện như ma quỷ nên Thiết Phiến Tử mình mẩy lạnh toát trán đổ mồ hôi hột. Bỗng nghe Liễu Tồn Trung quát lớn :
- Rơi này!
Cây quạt Thiết Phiến Tử đang cầm trong tay đã bị chỉ phong của Tồn Trung quét trúng, liền rời khỏi tay y bay ra tận ngoài xa.
Thiết Phiến Từ kinh hãi vô cùng, vội nhoài người xuống đất lăn ra ngoài xa hơn trượng rồi y bò dậy bỏ chạy.
Lúc này mấy tên kiếm sĩ áo xám thọ thương mắt thấy tình hình bất ổn đã bỏ chạy từ lâu rồi. Liễu Tồn Trung bỗng cất tiếng cười ha hả nói :
- Thiết Phiến Tử ngươi định chạy đi đâu?
Chàng đang định tung mình đuổi theo bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng người khen ngợi :
- Công phu tuyệt diệu thật! Công phu tuyệt diệu thật! Lần này quả thật anh em chúng ta đã được sáng mắt ra.
- Ủa! Thì ra là bạn này! Tại sao bỗng dưng lại chạy tới nơi đây?
Hí hí... Bao Đả Thắng, hôm nay ngươi phá lệ hay là không phá lệ?
- Tại sao lại phá lệ được! Một lời của Bao Đả Thắng này đã nói ra là không hề thay đổi.
Chỉ thấy Y Bất Tử, Bao Đả Thắng hai người từ trong rừng tiến ra đứng chặn ngay trước mặt Tồn Trung.
Thiết Phiến Tử thấy vậy mừng rỡ khôn tả, quay đầu lại nói :
- Nhị vị cao nhân, xin hãy chặn tiểu tử nọ lại giùm tại hạ. Y là tên giặc mãi quốc đấy.
Bao Đả Thắng quát mắng :
- Mãi quốc với chả mãi quốc cái con khỉ! Y là bằng hữu của bọn Ngao Sơn Thủy Tổ chúng ta, còn ngươi mau xéo đi ngay!
Thiết Phiến Tử nghe nói, lại kinh hoảng co giò chạy thẳng, biến mất trong khu rừng rậm phía trước mặt.
Liễu Tồn Trung đang định lướt vào trong rừng đuổi theo Thiết Phiến Tử, Bao Đả Thắng đã giơ tay ra vỗ một chưởng miệng cười khanh khách, nói :
- Bạn hữu, bạn muốn làm tiêu hủy lệ của mỗ đã đặt ra hay sao?
Tồn Trung vội nghiêng đầu né tránh thế chưởng đó, ngạc nhiên hỏi :
- Tiền bối nói luật lệ gì?
Y Bất Tử cười đáp :
- Liễu Tồn Trung bằng hữu, ngươi quên rồi ư? Ngày nọ, ở khu núi Tiêu Sơn, vị Bao Đả Thắng thủy tổ này...
Bao Đả Thắng vội ngắt lời nói :
- Tại sao lại chỉ có hai chữ “thủy tổ” không thôi như vậy! Phải gọi mỗ là Ngao Sơn đại thủy tổ mới được. Tại sao ngươi lại quên không cho thêm chừ “đại” vào?
Y Bất Tử giơ tay lên vỗ trán cười nói :
- A, phải rồi! Phải rồi! Thật mỗ quen miệng ăn nói bậy bạ. Người là Ngao Sơn đại thủy tổ, còn mỗ là nhị thủy tổ. Mỗ y học thiên hạ đệ nhất, ngươi...
- Ngươi làm sao? Mỗ võ công thiên hạ đệ nhất, tại sao ngươi không nói?
Y Bất Tử lại vỗ trán kêu đến đét một cái, nói :
- Đúng! Đúng? Ngươi võ công thiên hạ đệ nhất. Ngươi đệ cửu...
- Ấy, mỗ y học đệ nhị cơ mà, ai bảo là dê cửu?
Y Bất Tử lại cười toe toét, nói :
- Ồ cái đó thì có gì là quan hệ. Đệ nhị thì đệ nhị chứ sao?
Y lại đằng hắng mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Liễu Tồn Trung bằng hữu, ngày nọ ở Tiêu Sơn, vị đại thủy tổ đây đã điểm ngã mấy tên làm tay sai cho giặc Kim. Đó là đã thực thi lệ luật Ngao Sơn phái là bên nào thắng cuộc sẽ phải tiến ra để cho vị ấy chỉ giáo. Hiện tại bạn đã là kẻ thắng, cho nên phải chuẩn bị để tiếp nhận sự giáo huấn. Đó là luật lệ bất di bất dịch của Ngao Sơn phái chúng mỗ.
Hà Ngọc Trì đứng cạnh đó, nghe nói liền biết ngay thanh niên nọ quả đúng là Liễu Tồn Trung nhân vật của Cái bang mà gần đây danh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ trong lòng liền nảy sinh hâm mộ.
Nhưng khi nàng nghe thấy những lời lẽ của hai lão già điên điên khùng khùng này tức giận đến mày liễu dựng ngược liền lớn tiếng quát bảo :
- Hai lão già rồ kia hãy mau mau tránh ra đằng khác kẻo làm mất việc lớn của chúng ta.
Bao Đả Thắng ti hí mắt nhìn cười nói :
- Cô bé kia, nếu là người khác mà dám ăn nói hỗn hào ở trước mặt đại thủy tổ như thế thì sớm muộn đã bị ăn một cái bạt nhĩ rồi.
Khi đã phạm phải luật lệ của Ngao Sơn phái chúng ta thì bất kể là đại sự tiểu sự gì cả.
Hà Ngọc Trì giận dữ nói :
- Chúng ta còn phải đi cứu người, không thể chậm trễ được.
Bao Đả Thắng ngửng mặt lên trời cười hô hố, nói :
- Việc đó thì cũng rất dễ. Sau khi nhận sự chỉ giáo của đại thủy tổ này thì các ngươi sẽ được tùy tiện đi cứu người ngay.
Hà Ngọc Trì đột nhiên nổi giận, tiến lại rút luôn thanh trường kiếm của mình đang cắm ở trên cây ra, nói :
- Được rồi, lão cứ tiến lại đi!
Liễu Tồn Trung giật mình kinh hãi vội giơ tay ra ngăn cản nói :
- Cô nương chớ nên đường đột động thủ.
Rồi chàng quay lại nói với Bao Đả Thắng :
- Lão tiền bối có thể tạm gác luật lệ này sang bên, ngày khác vãn bối sẽ xin nhận lãnh sự chỉ giáo của tiền bối được chăng?
Bao Đả Thắng vội đáp :
- Không được. Lão tiền bối ta đã đặt thành luật lệ thì không thể nào thay đổi được. Bằng hữu muốn đi cứu người thì phải nhanh nhảu nhận sự chỉ giáo ở nơi này trước đã kẻo lại hỏng mất việc thì đừng có trách Bao mỗ đấy nhé.
Tuy Liễu Tồn Trung không có ý muốn động thủ, dây dưa với lão già họ Bao điên khùng này, nhưng sau khi đắn đo một hồi chàng liền nói :
- Tiền bối muốn giới hạn bao nhiêu chiêu?
Y Bất Tử xen lời, đáp :
- Luật lệ của Ngao Sơn phái chúng mỗ đã định, là phải giao đấu tới khi nào phân thắng bại mới thôi. Nếu cứ đúng theo như thế tất nhiên kẻ bị đánh bại phải là bạn rồi. Bằng không tại sao chúng ta dám xưng là võ công thiên hạ đệ nhất được? Nhưng hiện tại theo sự quan sát của mỗ thì có thể sửa đổi lại đôi chút, sẽ giới hạn đánh bại bạn trong mười chiêu được chăng?
Liễu Tồn Trung gật đầu đáp :
- Hay lắm! Cứ lấy mười chiêu làm giới hạn.
Chàng liền quay sang Bao Đả Thắng nói :
- Xin tiền bối ra tay chỉ giáo mười chiêu cho.
Bao Đả Thắng cười nói :
- Làm gì phải đấu tới mười chiêu quá đáng như thế. Bạn chỉ cần tiếp nổi mỗ năm chiêu cũng được gọi là tay hảo hán rồi.
Vừa nói, lão vừa giơ cao cánh tay phải lên, quát bảo :
- Coi đây! Lão tiền bối mỗ bắt đầu phát chiêu.
Dứt lời, lão nhằm thẳng đỉnh đầu Tồn Trung từ từ khẽ vỗ xuống.
Tồn Trung không tránh né, giơ tả thủ ra chống đỡ tức thì.
Chỉ nghe thấy bộp một tiếng hai bên đều lui về phía sau nửa bước.
Bao Đả Thắng hơi kinh ngạc thầm nghĩ bụng :
- “Không ngờ bạn nhỏ này công lực cũng khá mạnh.”
Nghĩ đoạn lão liền vận bảy thành công lực lên, tay phải lại giơ lên khỏi đầu như cũ từ từ vỗ xuống. Liễu Tồn Trung cũng vẫn theo thế thức vừa rồi tả thủ đẩy ra chống đỡ tức thì. Lại nghe thấy “chát” một tiếng hai bên cùng bị đẩy lùi về phía sau nửa bước.
Y Bất Tử đứng bên ngoài xem thấy vậy liền khoái chí cười hô hố đến tít mắt lại. Bao Đả Thắng giận dữ quát hỏi :
- Y Bất Tử ngươi cười cái gì thế?
Y Bất Tử cười đáp :
- Mỗ cười là chúng ta Ngao Sơn phái đã tôn xưng là thiên hạ võ công đệ nhất, chiêu bài này hôm nay chắc khó có thể giừ vững được.
Bao Đả Thắng quát mắng :
- Ai bảo là không thể giữ vững được! Ngươi cứ mở to đôi mắt ra xem đây!
Lúc này Bao Đả Thắng đã nổi giận thực sự liền vận mười thành lực lên tay phải giơ lên khỏi đầu thét lớn một tiếng vỗ luôn xuống đỉnh đầu Tồn Trung một chưởng, kình phong nổi ào ào.
Hà Ngọc Trì đứng cạnh xem cũng phải giật mình kinh hoảng.
Liễu Tồn Trung cũng lại theo thể thức cũ giơ tay trái ra chống đỡ luôn.
Lại nghe thấy bốp một tiếng nhưng lần này hai bên bị đẩy lùi về phía sau ba thước. Đột nhiên Bao Đả Thắng lại gầm lên một tiếng như điên như khùng vận đủ mười thành công lực lên tả hữu song chưởng liên hoàn vỗ ra, dọc ngang trong vòng hai trượng đều bị kình phong của lão bao trùm, thanh thế quả thật kinh người.
Lại nghe thấy Liễu Tồn Trung cũng thét lớn một tiếng, tả hữu song thủ cũng liên hoàn đẩy ra cho nên cùng bị đẩy lui về phía sau hơn mười bước.
Bao Đả Thắng bỗng nổi lòng tranh cường hiếu thắng vội tung mình phi lên trên không hai trượng vận toàn thân công lực vào song chưởng đầu dưới chân trên nhằm thẳng đầu Tồn Trung vỗ xuống.
Tồn Trung hơi ngửa người, song chưởng bỗng lật ngửa rồi đột nhiên đẩy ra. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng Bao Đả Thắng bị chưởng lực của Tồn Trung đẩy tung lên trên cao, lão liền uốn người lộn một vòng, rồi buông mình hạ chân xuống dưới đất. Còn Tồn Trung thì chân lún xuống dưới đất hai tấc.
Dưới ánh sáng trăng, thấy Bao Đả Thắng sắc mặt hơi biến đổi, hơi thở dồn dập. Y Bất Tử cười hô hố, vỗ tay nói :
- Hay thật! Hay thật! Thiên hạ võ công đệ nhất hôm nay đã bị bằng hữu Liễu Tồn Trung đây đoạt mất rồi.
Tồn Trung vội vã nói :
- Tại hạ đâu dám như thế. Đó là Bao Đả Thắng tiền bối chưa sử dụng hết toàn lực đấy thôi, vãn bối thiếu chút nữa đã chống đỡ không nổi.
Bao Đả Thắng nghe nói liền nguôi ngay cơn giận xen lời nói :
- Ngươi nói đúng lắm, lão tiền bối mỗ chỉ sợ ngươi chống đỡ không nổi chỉ dùng có năm thành công lực. Thôi được không cần phải đấu thêm nữa, ngươi muốn cứu ai thì đi ngay đi!
Liễu Tồn Trung vội hỏi :
- Hai vị tiền bối tại sao bỗng dưng lại tới nơi này thế?
Y Bất Tử đáp :
- Tên đồ đệ của chúng mỗ là Hắc Hài Tử từ ngày biến mất cho đến nay vẫn chưa kiếm thấy. Chúng ta vì đi tìm nó mà ngẫu nhiên đi qua đây đấy thôi.
Bao Đả Thắng vội xen lời :
- Thôi chúng ta mau đi kiếm tên đồ đệ ấy đi!
Dứt lời, lão liền kéo Y Bất Tử cùng tiến vào trong rừng.
Hà Ngọc Trì lúc này rất khâm phục Liễu Tồn Trung nghĩ tới dọc đường mình đã thất lễ với chàng cho nên trong lòng không yên nói :
- Tiểu muội không biết đại hiệp là Liễu đại ca của Cái bang cho nên đã có sự xúc phạm. Xin Liễu đại ca chớ nên trách cứ.
Liễu Tồn Trung tươi cười đáp :
- Tôi mặc bộ quần áo xám này cho nên cô nương mới hiểu lầm là một tên tặc đảng của Đông Doanh phải không?
Thấy Hà Ngọc Trì gật đầu, Tồn Trung hổi tiếp :
- Tại sao cô nương lại gây thù kết oán với bọn Đông Doanh như thế?
Hà Ngọc Trì đáp :
- Tiểu muội phụng lệnh của sư phụ tới Tương Châu để giải cứu Viên đại nhân thoát khỏi tay bọn gian thần hãm hại. Ngờ đâu, khi mới tới Tương Châu dọc đường bỗng gặp một bọn người mặc áo xám.
Bọn chúng đều cưỡi ngựa, phóng nhanh như bay. Vừa trông thấy tiểu muội, bọn chúng liền vây chặt vào giữa hỏi tiểu muội từ đâu tới và tới Tương Châu làm gì? Có tên nói: Thiếu nữ này lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hoảng hốt như có việc gì rất cấp bách. Chắc có lẽ y thị là người của kẻ địch sai tới đấy! Tên khác nói: Chúng ta hãy bắt giừ lấy nàng ta, đem về huyện nha tra xét. Lại có tên hỗn hào nói: Vị tiểu cô nương này nom cũng dễ coi đấy. Hãy theo mỗ về làm vợ nhỏ, nâng khăn sửa túi cho mỗ thì thật lý thú biết bao.
Nhắc tới câu này Hà Ngọc Trì mặt đỏ bừng khẽ kêu hừ một tiếng rồi nói tiếp :
- Tiểu muội thấy bọn chúng ăn nói vô lễ như vậy liền nổi cơn giận rút trường kiếm ra chém luôn hai tên vừa ăn nói bậy bạ đó một nhát, đầu y liền rời khỏi cổ rớt ngay xuống chân ngựa.
Ngừng một chút, Hà Ngọc Trì kể tiếp :
- Những tên khác không ngờ kiếm pháp của tiểu muội lại nhanh nhẹn đến như vậy, đều hoảng sợ nhảy lùi về phía sau. Chỉ nghe thấy những tiếng xoẹt xoẹt liên hồi, chúng đều đã rút khí giới ra, cùng ồ ạt xông lại tấn công. Nhưng bọn chúng chuyên nhằm đâm chém vào ngựa chứ không tấn công người. Tiểu muội liền cả giận lại chém ngã luôn ba tên. Nhưng lúc ấy hai bên đường bỗng nghe thấy những tiếng ồn ào. Thì ra viện binh của chúng đã tới. Những tên vừa mới tới khoảng chừng hơn mười tên cũng đều mặc áo xám như thế. Bọn chúng liền chặn giữ hai bên đầu đường rất chặt chẽ. Tiểu muội thấy không ổn, vội rời khỏi yên ngựa, lướt thẳng về phía dãy nhà ở bên đường, rồi tung mình nhảy lên mái nhà đào tẩu. Tiểu muội cứ ẩn núp hàng nửa ngày, đợi lúc chiều tối mới tiến thẳng tới huyện Tương Châu nghe ngóng, cùng dò hỏi tin tức về Viên đại nhân, rồi tiểu muội từ Tương Châu vào tới Tương Dương. Trong lúc tiểu muội đang ngồi trong quán đó thì gặp Liễu huynh mặc sắc phục màu xám chăm chú dòm ngó tiểu muội luôn luôn, cho nên mới sinh ra sự hiểu lầm.
Nghe nàng nói dứt Liễu Tồn Trung hỏi tiếp :
- Thế cô nương có phải là người truyền nhân của Thiên Sơn Thần Ni không?
Vừa hỏi chàng vừa ngh thầm :
- “Nếu phải, tại sao nàng lại ăn mặc lối tục gia, mà không ăn vận theo lối phật tử như thế?” Tuy nghĩ vậy, nhưng chàng không tiện hỏi thêm nữa. Hà Ngọc Trì như sớm đã đoán rõ ý nghĩ của chàng, liền đáp :
- Thiên Sơn thần ni quả đúng là sư phụ của tiểu muội, nhưng sư phụ chỉ thâu tiểu muội là người tục gia đệ tử duy nhất, còn các vị sư tỷ muội khác thì đều là người xuất gia cả.
Liễu Tồn Trung mới à lên một tiếng nói :
- Chả trách thân pháp cùng kiếm pháp của cô nương nhanh nhẹn như thế. Khinh công cùng kiếm pháp của Thiên Sơn từng được người trên giang hồ tôn xưng là võ lâm song tuyệt quả danh bất hư truyền.
Hà Ngọc Trì bỗng cất tiếng hỏi :
- Liễu đại ca, người lại tới Thạch Kiều dịch này làm gì thế?
Tồn Trung đáp :
- Tôi định tới đây là để cứu Viên đại nhân. Ngờ đâu lại bị cô nương dụ ra phía ngoại thành này, bị lỡ mất rất nhiều thì giờ, chắc chúng ta sẽ gặp thêm nhiều trở ngại chứ không sai.
Hà Ngọc Trì mừng rỡ nói :
- Mọi việc rắc rối đều do tiểu muội gây ra cả. Bây giờ chúng ta phải mau quay lại ngay. Tiểu muội cùng Liễu đại ca hiệp lực thì hy vọng thực lực của chúng ta sẽ được tăng thêm rất nhiều.
Thế rồi hai người vội quay trở lại. Lúc này trời đã sắp sáng, trăng dần dần lặn về Tây, hai người tung mình lên trên mái ngói, nhảy xuống sân huyện nha, thấy có một tên sai nha đang ngồi ngủ gục dưới mái hiên.
Ngọc Trì rút vội trường kiếm ra, kê vào cổ y, khẽ quát bảo :
- Cấm ngươi động đậy.
Tên sai nha thất kinh tỉnh hẳn người ra, đưa mắt liếc nhìn lưỡi kiếm sáng ngời đang kề vào cổ, kiếm tỏa ra những luồng hơi lạnh toát, y hoảng sợ đến mặt tái mét. Hà Ngọc Trì khẽ quát hỏi :
- Tù xa của Viên đại nhân ở đâu, mau khai ngay!
Tên sai nha vội lắp bắp nói :
- Dạ bẩm... dạ bẩm... đã đi rồi...
Tồn Trung kinh ngạc hỏi :
- Đi từ hồi nào?
Tên sai nha vội đáp :
- Vừa rồi có mấy người mặc áo xám mình mẩy dính đầy máu tươi cổ tay bị chặt đứt trở về đây một cách vội vã. Nghe họ bàn tán với nhau một hồi rồi vội vã tụ tập mọi người thừa lúc đêm tối đẩy tù xa đi luôn cách đây chừng nửa giờ đồng hồ.
Hà Ngọc Trì hừ một tiếng nói :
- Không thể tin lời tên này được. Chúng ta hãy vào bên trong xem sao.
Tồn Trung vội nói :
- Những lời y nói vừa rồi đều là thật cả đấy. Chúng ta mau nhảy lên ngựa đuổi theo mới mong đuổi kịp được bọn chúng.
Hà Ngọc Trì liền hỏi :
- Tại sao đại ca lại biết là y nói thật?
Liễu Tồn Trung đáp :
- Điều đó rất dễ hiểu. Nếu như y đặt điều nói láo, thì tại sao lại biết được có mấy tên bị chặt đứt cổ tay? Vì Thiết Phiến Tử biết tôi đã xuất hiện ở nơi đây, cho nên bọn chúng mới sợ hãi mà thừa lúc đêm tối tức tốc lên đường ngay như thế. Bắt đầu từ bây giờ, trên đường truy cản, thể nào chúng ta cũng sẽ gặp hung hiểm rất nhiều.
Hà Ngọc Trì lại hỏi :
- Có phải tên Thiết Phiến Tử đã phát hiện ra hành tung của chúng ta mà dọc đường sẽ thiết lập nhiều trạm phòng thủ quy mô không?
Tồn Trung đáp :
- Trừ cách đuổi theo sát nút bọn chúng ra, thì không còn cách nào khác để cứu được Viên đại nhân cả. Nhưng còn một điều quan trọng này, là cô nương phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tại hạ mới được.
Hà Ngọc Trì chẩu đôi môi xinh xắn lên phụng phịu nói :
- Đại ca không phải là sư phụ của tôi tại sao lại bắt tôi phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh được?
Tồn Trung đáp :
- Đó chỉ là kế quyền nghi nhất thời để chu toàn kế hoạch của chúng ta đấy thôi. Cho nên suốt dọc đường tới đây có thể thâu đạt được kết quả. Đợi sau khi cứu được Viên đại nhân ra rồi thì chúng ta lại trở về ngang hàng đồng vai với nhau hoặc giả cô nương có phản bội tôi cũng không sao.
- Thôi hãy tạm trói y lại đem về trong trang để chúng ta còn tra vấn cho vỡ lẽ.
Mọi người đều hân hoan vâng lời. Trần Lương Sơn không biết đã kiếm đâu được một sợi dây thừng rất lớn liền nhảy luôn lên trói chặt khuỷu tay tên nọ rồi xách đi đem luôn vào trang.
Trang chủ Lý Toàn đã sớm bày yến tiệc linh đình chờ sẵn vừa thấy Tồn Trung dẫn đầu quần hùng trở vào vội tiếp rước chàng vào trong đại sảnh, chắp tay tạ tội nói :
- Không ngờ tiểu huynh đệ lại là Liễu đại hiệp mà danh tiếng gần đây đã lừng lẫy xa gần. Vừa rồi Lý mỗ đã thất lễ! Xin thứ tội! Thứ tội!
Tồn Trung vội trả lễ đáp :
- Lão tiền bối chớ nên nói quá lời như thế. Vãn bối đâu dám nhận câu khen tặng ấy.
Đã nghe thấy Hoàng Diện Phong Cái lớn tiếng cười ha hả, từ phòng bên cạnh bước ra, xen lời nói :
- Tiểu sư đệ, ngươi làm cho lão ca ca này tìm kiếm ngươi muốn bở hơi tai ra, không hiểu ngươi đã trốn chui trốn nhủi ở nơi nào?
Tồn Trung vội tiến lại vấn an ông ta, rồi hỏi :
- Sư ca định sai bảo tiểu đệ việc gì thế?
Hoàng Diện Phong Cái gãi đầu gãi tai một hồi rồi mới cười hí hí đáp :
- Nói ra thì dài dòng lắm. Để đợi có dịp mỗ sẽ kể đầu đuôi cho ngươi nghe.
Liễu Tồn Trung liền quay lại ra lệnh cho xách Đô Ha tới trước mặt Lý Toàn nói :
- Lý tiền bối, tên này đã nghe Khuất Vỹ Hồ sai khiến tới đây gây rối. Không biết Vỹ Hồ đó là nhân vật phương nào? Y với lão tiền bối có mối thù hằn gì không?
Lý Toàn đáp :
- Lý mỗ xưa nay đối với tên Khuất Vỹ Hồ đó không hề có chút ân oán gì. Nghe nói trước kia y vốn là một sĩ phu thi rớt, rồi bực bội bỏ ra ngoài Quan ngoại, không ngờ y lại cấu kết với bọn Đại Thực quốc trở về Trung Nguyên này gây rối như thế.
Liễu Tồn Trung liền quát hỏi Đô Ha :
- Chúng ta là Trung Nguyên võ lâm xưa nay không hề có hiềm khích gì với các ngươi, tại sao các ngươi lại tới đây gây hấn như vậy?
Đô Ha đáp :
- Mỗ đâu có gây hấn hồi nào? Bọn mỗ Đại Thực quốc coi cuộc tỉ vô là một trò vui thường tình. Tên Khuất Vỹ Hồ bảo Lý Tập gia thường hay bày ra cuộc tỉ võ công khai, rồi dẫn bọn mỗ tới giúp vui. Nếu thâu được thắng lợi ở mỗi trận đấu thì được thưởng một ngàn lạng bạc.
Chúng anh hùng nghe nói đều quay đầu lại nhìn Lý Toàn, Lý Toàn ngạc nhiên hỏi :
- Y bảo nếu thắng trận nào là được thưởng một ngàn lạng bạc thật ư?
Đô Ha đáp :
- Đúng thế.
Liễu Tồn Trưng động lòng nói :
- Bằng hữu, bạn đã bị Khuất Vỹ Hồ lừa gạt rồi.
Nói xong, chàng quay đầu lại nói với Lý Toàn :
- Lý lão tiền bối, tên Khuất Vỹ Hồ đó không hiểu đánh lừa mấy vị bằng hữu Đại Thực quốc tới đây gây rối để mưu đồ việc gì? Chỉ đáng tiếc là để cho y đào tẩu mất.
Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí, nói :
- Dù y có chạy chân trời góc biển, sớm tối đây thế nào lão nhi này cũng sẽ bắt y đem về đây. Lúc ấy chúng ta sẽ biết rõ sự thật ngay.
Liễu Tồn Trung liền giải khai huyệt đạo cho Đô Ha, rồi bảo quần hùng cởi trói cho y, nói :
- Bằng hữu ngươi đi đi!
Đô Ha nói :
- Nay ngươi không giết mỗ nhưng thế nào cũng có một ngày mỗ sẽ trở lại để báo thù cho hai vị sư đệ.
Liễu Tồn Trung cả cười nói :
- Bạn khỏi cần phải nói trước, Liễu Tồn Trung lúc nào cũng sẵn sàng khoanh tay chờ đợi.
Đô Ba bỗng lộ vẻ hào khí chắp tay nói :
- Hay lắm! Sau này sẽ có lúc tái ngộ.
Nói xong y quay mình rời khỏi đại sảnh luôn. Lý Toàn tuy trong lòng hơi cảm thấy bất an nhưng cũng không biết nên giải quyết thế nào hơn.
Lúc ấy tiệc rượu đã bày ra đầy đủ ông ta liền mời quần hùng vào mâm, Hoàng Diện Phong Cái ngồi ở ghế thủ tọa còn mình thì ngồi kế bên bồi tiếp.
Hoàng Diện Phong Cái rượu tới là nốc cạn, liên tiếp uống luôn mười mấy ly đầy, rồi cười hi hí nói :
- Vui thật! Không ngờ vì tìm tiểu sư đệ, đến đây lại được ăn uống một bừa thật no say thế này.
Liễu Tồn Trung liền đứng dậy, cung kính rót đầy rượu vào ly của Phong Cái, rồi nói :
- Sư ca tìm tiểu đệ có việc gì thế? Nếu sư ca không nói ra, cứ để chất chứa mãi trong lòng thế nào lát nữa cũng đau bụng đấy.
Hoàng Diện Phong Cái đáp :
- Việc mà phải kiếm đến ngươi thì rất nhiều nhưng không cần phải giải quyết ngay vội, chỉ có một việc này phải cấp bách làm cho xong ngay mới được.
Liễu Tồn Trung nói :
- Sư ca mau nói ra ngay đi!
Chàng lại rót đấy một ly rượu cho Phong Cái. Ông ta đưa lên miệng nốc cạn rồi chùi mép thở dài nói :
- Triều đình gian thần lộng hành càng lúc càng gia tăng. Đáng tiếc thay! Đáng tiếc thay!
Dứt lời ông ta lại đưa lên môi nốc cạn ly rượu mà Tồn Trung vừa rót tiếp, Hoàng Diện Phong Cái nói tiếp :
- Dọc đường lão nhi nghe nói mới đây Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt đã bị lão hoàng đế ban xuống một thánh chỉ bắt trọn toàn gia, giải từ Tương Châu về tới Lâm An.
Tin tức này khiến chúng anh hùng đều cả kinh thất sắc, đồng thanh nói :
- Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt là một vị ái quốc trung thần, tại sao toàn gia lại bị áp giải về kinh như vậy?
Hoàng Diện Phong Cái lại nốc cạn một ly, quăng lên bàn nghiến răng nói :
- Miêu Truyền tổng chế dã ra lệnh cho lão hoàng đế phải bắt trọn toàn gia Viên Tôn Kiệt thì làm sao lão hoàng đế dám cưỡng lệnh?
Tiểu sư đệ, lúc này việc đã gấp rút. Nghe nói Viên Tôn Kiệt bắt đầu được giải đi từ Tương Châu, xem như vậy, chỉ vào khoảng hai ngày sau chắc sẽ phải đi qua Thạch Kiều dịch ở Tương Dương hay là sẽ đi theo con đường Đào Hoa điếm. Lão nhi mỗ đi nhiều chân đã mỏi nhừ, chỉ thích ở lại đây ăn nhậu. Bây giờ các ngươi phải phái người tới Đào Hoa điếm để dò xem động tĩnh ra sao, còn tiểu tử ngươi vốn là một tên trẻ tuổi, lẹ chân mau tay, nên lập tức tới Thạch Kiều dịch. Nếu may mắn gặp được đoàn tù xa của Viên Tôn Kiệt thì hãy cứu y đem về đây. Sự việc không thể chậm trễ được. Hãy mau ăn uống cho thật no say rồi đi ngay mới kịp.
Liễu Tồn Trung liền bật dậy, nói :
- Tiểu đệ tửu lượng rất kém, xin cáo biệt lão ca đi ngay kẻo lỡ mất việc này.
Hoàng Diện Phong Cái nói :
- Khi ngươi tới Thạch Kiều dịch cần phải cẩn thận lắm mới được.
Nên biết tên Miêu Truyền tất nhiên phòng bị rất kỹ càng, phụ trách áp giải đoàn tù xa đó tất nhiên không phải là những tay dễ đối phó.
Này ngươi tới đó một mình, tất nhiên hung hiểm rất nhiều.
Lúc ấy chúng anh hùng đều cảm thấy nghĩa khí can vân, đứng dậy nói :
- Chúng tôi nguyện đi theo cạnh bên Liễu đại hiệp để đợi người sai bảo.
Hoàng Diện Phong Cái xua tay, nói :
- Không thể được! Không thể được! Không phải lão nhi coi thường, chư vị cùng đi phen này sẽ hỏng hết đại sự. Tiểu sư đệ đi lần này chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng lực. Sau khi thành công sẽ quay trở về tổng đàn gặp lại mỗ.
Lý Long, Lý Hổ lúc này đối với Tồn Trung rất kính phục, thấy chàng sắp rời khỏi nơi này, mặt đều lộ vẻ quyến luyến. Lý Toàn vội đi vào trong nhà lấy một bao bạc ra, bên trong có ước chừng ba chục lạng hai tay trao cho Tồn Trung nói :
- Tại hạ có một chút quà mọn để tặng Liễu đại hiệp để tiện dụng trong khi đi đường, mong đại hiệp thâu nhận cho.
Liễu Tồn Trung hiện trong người cũng không còn tiền sử dụng, cho nên cũng không khách sáo gì cả, liền nhận luôn bỏ vào trong người, rồi chàng quay lại chào khắp chúng anh hùng trong đại sảnh một lượt, bái biệt Hoàng Diện Phong Cái rồi lớn bước rời khỏi đại sảnh, trực chỉ thắng Thạch Kiều dịch.
Lúc này thế lực của Miêu Truyền ở trong triều đình một lúc một lan rộng vây cánh của y bao bọc rất chặt chẽ, khiến cho Cao Tôn hoàng đế không làm sao còn nhúc nhích được. Y lấy quyền oai Tả mệnh đại thần vào triều không bái, không xưng danh. Mỗi khi bãi trào hoàng đế phải đích thân tống tiễn y ra tận ngoài cửa điện.
Lúc ấy Chiết Tây lộ phó tổng binh Lý Bửu đại phá quân Kim ở Tùng Lâm đảo, khiến Kim Ngột Truật phải bỏ chạy. Hoàn Nhan Xương liền cấp tốc viết một bức mật thư sai sứ giả đem tới kinh đô trao tận tay Miêu Truyền. Trong bức thư đại ý bảo Miêu Truyền phải nghĩ cách diệt trừ cho kỳ được Lý Bửu.
Khi ấy đang vào kỳ tháng Chạp, khi trời đất lạnh lẽo, tuyết rơi lác đác. Lúc ấy sứ giả tới Thành Đô thì tuyết đổ xuống rất nhiều. Y liền kiếm một tửu điếm, uống vài chén rượu cho đỡ lạnh. Ngờ đâu lại vừa lúc Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt tới vùng này để thị sát trà vụ.
Vào thời Nam Tống, trà được coi là một mãi phẩm bậc nhất của triều đình, cho nên những cơ sở khuếch trương trà, việc trồng trà cùng thuế khóa được coi là việc rất trọng yếu.
Vào thời này, uống trà cũng là một cách tiêu khiển rất lý thú, cho nên mỗi gia đình cũng lấy trà làm món thượng phẩm để đãi khách. Vì vậy trà đã trở thành huyết mạch kinh tế của thời đó, nên triều đình đã nghiêm cấm tư nhân không được tự quyền khai thác trà vụ.
Viên Tôn Kiệt giữ chức Hộ bộ thượng thư, đối với việc sinh lợi trà vụ ra sao, mọi việc đều do ông ta phụ trách quản lãnh hết.
Tôn Kiệt vốn là một người trung quân ái quốc, thường thường hay đích thân đi trông coi về mọi sinh hoạt trà vụ ở khắp nơi trong nước.
Sau đó, ông ta lại đích thân tới các huyện nha để xem xét dân tình ra sao! Vì việc công rất bề bộn, ông ta có mướn một vị thống kế sư gia để tới giúp việc. Vị thống kế sư gia này họ Trình, tên là Tư Cận, là một nhà hình danh học. Y vốn là một người rất trung nghĩa, nên đã được Viên Tôn Kiệt tín nhiệm. Hôm đó, thấy tuyết rơi xuống rất dày, Trình Tư Cận đứng ở huyện nha, thấy bộ hành đội mưa đạp tuyết khí trời rất lạnh lẽo, liền nghĩ bụng :
- “Không biết trận mưa tuyết này tới bao giờ mới tạnh? Ta hãy tìm lột quán rượu uống vài chén cho ấm bụng”.
Nghĩ đoạn, y liền bước xuống thềm đi sang một tửu điếm bên phía Đông. Khi tới nơi, Trình Tư Cận đưa mắt xem xét chung quanh một lượt thấy trong tửu điếm bàn nào cũng chật ních những người, hơi rượu bốc lên thơm phức, chỉ còn lại một chiếc bàn dài, mà nơi đó đang ngồi một hán tử ăn vận theo lối quan quân là còn có ghế trống.
Trình Tư Cận vội bước tới, xin lỗi người nọ, rồi ngồi xuống. Tên quan quân này chính là sứ giả của Kim doanh sai đem bức mật thư dâng cho Miêu Truyền. Lúc này y đâu có vẻ hơi say sưa, hai mắt lờ đờ, không để ý gì đến Tự Cận, liền thò tay vào trong người móc ra một đĩnh bạc ném lên trên bàn, rồi bước ra ngoài cửa phóng đi ngay.
Trình Tư Cận bỗng đưa mắt nhìn xuống dưới đất, phát hiện chỗ ngồi của tên quan quân vừa rồi có một bao thư liền nghĩ thấm :
- “Bức thư này có lẽ là do vị quan quân nọ khi móc tiền đã lỡ làm rơi ra”.
Y vội cúi xuống lượm bao thư lên rồi vội chạy ra ngoài cửa định trao trả cho tên nọ phong thư ấy, nhưng khi ra tới nơi thì tên quan quân nọ đã phóng ngựa đi mất dạng.
Tư Cận vội đưa mắt nhìn vào chiếc phong bì, thấy đề những chữ như sau :
- “Kính gửi Miêu Truyền tổng chế qua mắt”
Hạ khoản có ghi một chữ “Hoàn” liền giật mình kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Thì ra bức thư này của Kim doanh gửi cho Miêu Truyền”.
Y không dám mở ra coi, vội nhét luôn vào trong người, rượu cũng không uống, vội vã trở về huyện nha trao bức thư cho Viên Tôn Kiệt.
Viên Tôn Kiệt mở ra coi kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra, nói :
- May mắn là bức thư lại lọt vào tay ta. Bằng không nửa mảnh sơn hà còn lại của Tống triều này thể nào cũng bị bọn gian thần bán rẻ cho ngoại bang.
Trình Tư Cận vội hỏi :
- Xin thượng thư cho biết bên trong bức thư viết những gì thế?
Tôn Kiệt liền trao bức thư cho Trình Tư Cận, nói :
- Ngươi hãy coi xem sẽ biết rõ ngay.
Tư Cận xem qua một lượt, thất thanh nói :
- Ôi chà! Kinh khủng thật! Tên Hoàn Nhan Xương không ngờ lại ngầm sai khiến Miêu Truyền hãm hại Lý tướng quân như vậy. Nếu chúng ta không hay biết chuyện này, thì không lâu sau, đại quân của Kim Ngột Truật cũng sẽ tới sát được đến đó. Không biết thượng thư định xử trí việc này ra sao?
Tôn Kiệt nói :
- Theo ý ngươi thì cần phải hành động như thế nào?
Trình Tư Cận đáp :
- Theo ngu ý của thuộc hạ phải lập tức hành sự ngay, một mặt thông báo cho Lý tướng quân biết rõ tự sự một mặt dâng bức thư này trình lên thánh thượng. Miêu Truyền phạm tội thông địch mãi quốc này, thể nào cũng bị xứ theo quốc pháp.
Tôn Kiệt đáp :
- Ngươi nói đúng lắm. Nếu vậy, ngươi mau đem bức mật thư này tới kinh sư ngay, còn ta phải lo thị sát trà vụ ở Tương Châu này xong xuôi đã.
Trình Tư Cận vội nhận lệnh, lựa chọn cột con ngựa tốt, đạp tuyết rong ruổi tới Lâm An. Nửa tháng sau, Viên Tôn Kiệt vẫn không nghe thấy tin tức gì của Trình Tư Cận cả. Ông ta nóng nảy vô cùng, vội dẹp chuyện thị sát trà vụ lại, định đích thân tới Lâm An xem sao thì đột nhiên nhận được thánh dụ, bảo ông ta cứ tiếp tục ở lại Tương Châu tra xét trà vụ, chớ nên hồi kinh vội.
Lại qua được mấy tháng nữa, bỗng phảng phất nghe người ta đồn đại Trình Tư Cận bị Miêu Truyền xử trảm, vì bị kết tội hiệp trợ với Viên Tôn Kiệt tham ô tiền bạc về trà vụ. Sau đó lại có tin đồn là Viên Tôn Kiệt tư gia tại kinh đô già trẻ ba mươi mấy người đều bị xử trảm đem ra chợ bêu đầu. Tội danh là vị Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt tham ô lộng quyền làm lũng đoạn kinh tế quốc gia. Tiếp theo đó, lại có tin thủ phạm Viên Tôn Kiệt tại đào hiện ẩn trốn Tương Châu không dám trở về kinh sư.
Viên Tôn Kiệt đang ở Tương Châu huyện nha nghe thấy những tin tức nọ liền giật mình kinh hãi té lăn ra đất. Những viên chức trong huyện nha đều biết Viên Tôn Kiệt là người rất trong sạch nay nhất định là đã bị Miêu Truyền hãm hại nên đều khuyên ông ta tạm lánh ra miền Quan ngoại qua cơn tai bay vạ gió này.
Viên Tôn Kiệt ngửng mặt lên trời thở dài nói :
- Giữa thời buổi yêu ma tặc đảng đang lộng hành ngay giữa chốn triều đình như thế này, thử hỏi trong thiên hạ còn có nơi nào yên ổn.
Ông ta vừa dứt lời thì một tên nha lại đã dẫn một viên Kỳ bài quan tiến vào. Viên quan nọ tiến vào ngồi giữa trung đường tuyên đọc thánh chỉ đại ý là Viên Tôn Kiệt đã mượn việc thị sát trà vụ lấy tiền quốc gia làm của riêng man khai trà thuế. Nay hạ lệnh cho thống chế Miêu Truyền toàn quyền định đoạt xử án, áp giải về kinh sư lăng trì theo chính pháp...
Viên quan nọ đọc xong thánh chỉ liền đưa mắt nhìn Viên Tôn Kiệt mặt lộ vẻ rầu rĩ ái ngại thở dài một tiếng nói :
- Xin đại nhân chớ nên trách cứ, ty chức chỉ thừa lệnh cấp trên mà hành sự thôi.
Viên Tôn Kiệt gượng cười đáp :
- Viên mỗ có chết cũng không lấy gì làm tiếc nhưng chỉ hận là nửa mảnh sơn hà này rồi đây sẽ bị bọn gian nhân làm cho lũng đoạn.
Viên quan nọ rầu rĩ nói :
- Không ngờ Hộ bộ đại nhân một niềm thanh liêm chính trực mà lại bị kết tội vào tội danh lũng đoạn trà thuế. Thư thế này không biết họ đã nại bằng chứng ở đâu ra. Đại nhân, khi trở về kinh sư người cứ biện bạch ở trước mặt thánh thượng.
Y nói tới đó thì từ bên ngoài đã có mấy đại hán phụ trách việc sứ giả tù xa bước vào.
Viên quan nọ vừa trông thấy bọn đại hán nọ liền quát bảo :
- Các ngươi để tù xa ở đâu?
Bọn nọ vội ứng tiếng dạ ran, rồi chạy ra bên ngoài đẩy một chiếc tù xa tới trước cửa huyện nha. Kỳ bài quan tiến lại, hạ chiếc y quan của Tôn Kiệt đang đội xuống, đưa bộ áo tù nhân cho ông ta thay đổi rồi mời ông ta ngồi vào trong xe, áp giải về phủ Tương Châu.
Dọc đường bá tánh đều vây lại xem, ai nấy đều lắc đầu thở dài, thương tiếc.
Khi Liễu Tồn Trung tới Tương Châu thì tù xa đã được giải đi rồi.
Chàng vội vã đuổi tới Tương Dương, dọc đường dò hỏi nghe ngóng, được biết tù xa vào khoảng giờ Ngọ thể nào cũng đi qua nơi đây.
Bọn áp giải tù xa, trừ một bọn quan binh ra, còn có một bọn đại hán tướng mạo rất dữ tợn. Trong bọn chúng có một số cao thủ nổi danh trong giới Hắc đạo, Liễu Tồn Trung liền nghĩ thầm :
- “Sư ca tính toán không sai. Ông ta dặn bảo mình chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng sức. Xem tình hình này thì ta cũng chỉ có cách duy nhất đó thôi!” Chàng lại nghĩ tiếp :
- “Khi tù xa tới Thạch Kiều dịch, thời gian có lẽ sẽ vào lúc trời sâm sẩm tối. Vậy ta hãy tìm một hàng quán nào đó để ăn uống nghỉ ngơi đã rồi chọn mua một con ngựa tốt mới xong”.
Nghĩ tới đó chàng vừa bước tới cửa một tửu điếm. Chàng thấy quán ăn này không rộng lắm chỉ bày chừng bảy tám cái bàn nhưng không thấy có khách ra vào gì cả mà góc bàn bên phía tây chỉ có một thiếu nữ ăn mặc võ trang lưng đeo trường kiếm. Vỏ kiếm nom đã bạc màu chuôi kiếm được nạm bằng cổ ngọc, mới thoáng trông cũng biết ngay là một thanh bảo kiếm rất quý giá. Tua kiếm màu hồng bay phất phới ở phía trước bộ quần áo lụa trắng nom thật đẹp mắt vô cùng.
Thiếu nữ nọ vừa trông thấy Tồn Trung tiến vào, ánh mắt sáng như sao của nàng hơi lộ vẻ kinh ngạc. Liễu Tồn Trung cũng rất lấy làm lạ lùng, vì một thiếu nữ đơn thân độc mã ăn vận võ phục lưng đeo trường kiếm lại ngang nhiên ngồi trong một tửu điếm ăn uống như thế quả là một việc rất hiếm cho nên chàng lộ tính hiếu kỳ chăm chú nhìn thiếu nữ nọ.
Ngờ đâu ngay lúc ấy thiếu nữ nọ cũng quay đầu lại nhìn thấy Tồn Trung đang chăm chú nhìn vào mình nàng liền nhếch mép cười nhạt rồi lại quay đầu ăn uống như thường.
Liễu Tồn Trung cũng không chú ý tới thái độ kỳ lạ đó. Chàng ăn uống qua loa để lại ít bạc vụn trên bàn để trả tiền cơm nước rồi vội vã bước ra khỏi quán.
Tồn Trung đưa mắt dáo dác ra nhìn tứ phía, vẫn không kiếm được quanh đó có một quảng trường nào bán ngựa. Chàng vội thăm hỏi người qua đường, mới biết quảng trường bán ngựa được thiết lập ở phía ngoại thành. Địa phương đó có tên là Tẩu Mã Ba. Suốt một dãy đó đều là những trường sở dùng để nuôi và bán ngựa.
Tồn Trung liền cất bước tiến thừng về phía đó. Xa xa, chàng đã nghe thấy có tiếng ngựa hí dài, và có tiếng người nói :
- Con này là Tây Bắc Danh Câu, rất khó điều khiển cho nó thuần phục. Cô nương muốn mua cần phải cẩn thận lắm mới được.
Lại nghe tiếng của người khác nói :
- Đúng thế. Vì nó thuộc vào loại ngựa giống rất tốt cho nên muốn cỡi con ngựa bất kham này không phải là việc dễ dàng. Nghệ thuật cỡi ngựa phải cao siêu lắm mới được.
Lại nghe thấy giọng của một thiếu nữ nói :
- Điều đó cũng không lấy gì làm lạ. Nếu ngựa càng hung hãn bao nhiêu thì bổn cô nương lại càng cảm thấy hứng thú, nhưng điều kiện cần phải chạy cho thật nhanh và dai sức là được rồi.
Lại có giọng của tên nói trước đáp :
- Nếu vậy con Tây Bắc Danh Câu này rất hợp với ý muốn của cô nương. Chúng tôi đã đặt cho nó cái tên là “Thiên Lý Phong”. Trong một nghìn dặm, nó chỉ lướt đi trong thoáng cái đã tới nơi nhanh như một làn gió thoảng. Nhưng cô nương cũng phải nên cẩn thận lắm mới được. Vì nó không những hung dữ mà còn không chịu phục nữ nhân.
Coi chừng sẽ bị nó hất ngã xuống dưới đất đấy.
Thiếu nữ nọ trề môi nói :
- Hứ! Bổn cô nương mà còn phải sợ nó ư?
Liễu Tồn Trung bước tới gần liền nhận ra ngay thiếu nữ nọ chính là người mà mình đã gặp trong tửu quán hồi nãy và tráng hán bán ngựa tay dắt một con ngựa cao lớn màu xám tro. Nó cứ hất vó lia ha ngửng đầu lên hí dài nom thật hùng dũng.
Thiếu nữ nọ liền đón lấy dây cương rồi nhẹ nhàng tung mình nhảy lên trên yên ngựa. Nàng bỗng quay đầu lại thấy Tồn Trung cũng tới nơi liền hậm hực kêu hừ một tiếng trừng mắt lên nhìn chàng rồi khẽ hích chân vào bụng ngựa. Con ngựa liền đứng dựng lên hí dài một tiếng bốn vó chồm lên chồm xuống một hồi như muốn hất người ngồi trên yên ngã xuống đất.
Thiếu nữ nọ tay phải ghì cương hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa tay trái khẽ giơ lên một cái, miệng quát :
- Đi!
Con ngựa nọ lại dộng chân hất cẳng một hồi, rồi ngửng đầu lên hí dài, cất bốn vó, như một làn gió phóng thẳng về phía trước.
Các tráng hán bán ngựa thấy vị cô nương trẻ tuổi này có thể khắc phục nổi con ngựa bất kham ấy đều lấy làm lạ, đưa mắt nhìn nhau.
Chúng quay đầu lại, thấy Tồn Trung dang đứng ngắm nghía, một tên liền cất tiếng hỏi :
- Khách quan cũng muốn mua ngựa phải không?
Tồn Trung gật đầu, đáp :
- Phải. Có con ngựa thật tốt nào, mau lựa ra đây một con cho tại hạ.
Tên bán ngựa vội chạy vào trong tầu ngựa, giây lát sau đã dắt ra một con ngựa trắng toát, trông thật hùng tuấn nói :
- Con này chúng tôi đặt nó một cái tên là Tuyết Hổ, chạy nhanh vô cùng, sức lực dồi dào, so sánh với con Lý Phong của vị cô nương vừa rồi xin đoán chắc với khách quan là nó không hề thua kém chút nào.
Tồn Trung liền hỏi :
- Thế định bán bao nhiêu?
Tên bán ngựa liền giơ ba ngón tay lên. Tồn Trung liền hỏi :
- Ba trăm quan ư?
Tên bán ngựa đáp :
- Ba trăm lạng. Đây là một loại ngựa giống tốt nhất xin khách quan cứ việc cỡi thử sẽ biết ngay.
Tồn Trung liền đưa tay lên sờ mó khắp thân thể của con ngựa một hồi. Chàng thấy con ngựa toàn thân trắng như tuyết, không có xen một đốm nhỏ nào về sắc lông khác.
Tồn Trung rất vừa ý, khẽ tung mình nhảy lên lên con ngựa, giật cương phóng thẳng về phía trước, theo hướng thiếu nữ nọ.
Con đường này rất nhỏ hẹp bên phải núi cao chọc trời bên trái là một vực sâu thăm thẳm, nếu hai ngựa chậm rãi thả rong thì khả dĩ còn tạm đi được nhưng nếu hai ngựa từ hai đầu cùng phi lại mà một bên không chịu nép sát bên để nhường lối thì thể nào cũng bị va đụng nhau và một bên bị hất văng xuống sơn cốc.
Thiếu nữ mặc võ phục đang quày ngựa lại, từ đằng xa nàng nhìn thấy Tồn Trung đang phi tới liền khẽ hừ nhạt một tiếng nghĩ thầm :
- “Đó là ngươi đã tự tìm lấy cái chết. Bổn cô nương phải cho ngươi biết tay mới được để sau này khỏi bị ngươi làm quẩn chân”.
Lúc ấy hai người chỉ còn cách nhau khoảng mấy chục trượng. Liễu Tồn Trung thấy thiếu nữ nọ đột nhiên chân khẽ thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền hí dài một tiếng phóng nước đại tới nhanh như điện chớp.
Tồn Trung giật mình thất kinh chỉ sợ thiếu nữ nọ không kìm giữ nổi được ngựa va chạm vào mình sẽ rơi xuống sơn cốc, chàng vội gò cương lách sang bên trái nhường phần đường an toàn bên phải cho nàng nọ. Đó là hảo ý của chàng.
Tình thế lúc này quả thật là hung hiểm. Ngờ đâu, khi thiếu nữ nọ vừa lướt qua sát cạnh chàng, thì đột nhiên chân phải của nàng bỗng rời khỏi bàn đạp, rồi nhằm giữa bụng con ngựa của Tồn Trung đạp mạnh một cái.
Chỉ nghe thấy con ngựa của Tồn Trung hí dài một tiếng đau đớn, rồi cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vực thẳm.
Nàng nọ cất tiếng cười rất đắc ý, rồi phóng ngựa thẳng về mã trường. Tên bán ngựa vội chạy tới đưa tay nắm lấy cương ngựa cười nịnh, hỏi :
- Cô nương, con Thiên Lý Phong này có phải rất vừa ý với ý muốn của cô nương chăng?
Thiếu nữ vui vẻ gật đầu đáp :
- Dùng được lắm. Ngươi định bán bao nhiêu?
Tên nọ đáp :
- Đáng lẽ với người khác thì tiểu nhân phải bán con Thiên Lý Phong này với giá bốn trăm lạng nhưng vì nể cô nương đây nên tiểu nhân chỉ xin ba trăm lạng là được rồi, cùng một giá tiền với vị quan khách kia. Ồ? Tại sao vẫn chưa thấy vị khách quan kia quay trở lại thế? Hay cưỡi không cẩn thận bị té xuống dưới sơn cốc thì thật là nguy tai!
Thiếu nữ mặc võ phục nọ có vẻ đắc ý, cười nói :
- Y đã đi luôn rồi. Ngựa của y đáng giá ba trăm lạng, phải không?
Tên bán ngựa đáp :
- Dạ! Dạ! Vị ấy còn chưa trả tiền.
Thiếu nữ nói :
- Không sao, để ta trả luôn cho.
Dứt lời nàng móc trong người ra hai đĩnh vàng, nói :
- Đây, còn dư bao nhiêu, thưởng cho ngươi hết.
Tên bán ngựa cảm tạ không ngớt, nhìn theo phía sau lưng thiếu nữ mặc võ phục nọ cho tới khi mất dạng, rồi mới hớn hở nói :
- Không biết vị cô nương này là nhân vật như thế nào mà lại rộng rãi đến thế.
Thiếu nữ mặc võ phục nọ dường như có mang một nhiệm vụ gì rất hệ trọng, hai chân nàng cứ thúc vào bụng ngựa lia lịa. Con ngựa liền sải bốn vó, như một làn gió lao thẳng về phía trước.
Lúc tới Thạch Kiều dịch thì đã vào lúc hoàng hôn. Thạch Kiều dịch này là một tiểu trấn nối liền Tương Châu với Hán Dương. Tương truyền vào đời Tây Hán, có một tiểu tử, lưng cõng cha già, lặn lội đi tìm thầy chữa thuốc, bất cứ tiết trời xấu hay tốt, ngày nào như ngày ấy đều không gián đoạn.
Nguyên nơi đây có một con sông nhỏ, thường có đò đưa người qua sông, nhưng vì hiếu tử rất nghèo nàn, không có tiền thuê đò, cho nên cứ mỗi ngày như thế đều chờ lúc thủy triều xuống tới sang bụng cõng cha già lội qua, mặc cho quần áo bị ướt sũng nước.
Hôm đó nước dâng lên rất lớn, mực nước cao hơn trước mấy thước, đợi mãi không thấy nước xuống, hiếu tử nọ lưng cõng cha già đứng bên bờ than thở. Bỗng thấy trước mắt có con mãng xà cực kỳ to lớn từ trong bụi rậm rạp cạnh đó phóng ra, rồi vắt mình sang bên kia bờ sông.
Hiếu tử nọ sợ hãi quá liền hôn mê ngã lăn ra đất. Khi tỉnh lại chàng không còn thấy con mãng xà đâu nữa, mà chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện một chiếc cầu đá thiên nhiên nối liền hai bên bờ sông. Hiếu tử nọ mừng quá, liền cõng cha già đi qua chiếc cầu đó sang bên kia.
Sau có người nhớ lại điển tích về người con chí hiếu ấy, mới đổi cái tên vùng này là Thạch Kiều dịch.
Bình thời vùng Thạch Kiều dịch này rất náo nhiệt, nhưng hôm nay bầu không khí ngoài đường xá có vẻ khẩn trương, nên rất ít người qua lại, chỉ có những quan binh rầm rập đi tra xét, với một số võ sĩ mặc võ trang đi xen lẫn với bọn họ thôi.
Thiếu nữ mặc võ phục vừa tới một khách điếm, xuống ngựa lớn tiếng kêu gọi :
- Bên trong có người nào không?
Bỗng có một tên tiểu nhị từ bên trong chạy ra, đưa mắt quan sát nàng một lượt rồi hỏi :
- Có phải cô nương vừa kêu gọi đấy không?
Thiếu nữ đáp :
- Có phòng cho thuê không?
Tên tiểu nhị đáp :
- Chỉ còn một chiếc đơn phòng, một người nghỉ được thôi, chứ hai người thì không thể được.
Thiếu nữ trợn mắt nói :
- Câm mồm! Ta chỉ có một mình, sao ngươi dám ăn nới lếu láo bảo cái gì hai người.
Tên tiểu nhị ngơ ngác hỏi lại :
- Một mình cô nương mà trú ngụ ở khách điếm?
Vào thời Nam Trang một thiếu nữ đơn thân vào trú ngụ ớ một khách điếm là một chuyện thật hy hữu. Tên tiểu nhị nọ lại đưa mắt quan sát từ đầu chí chân thiếu nữ nọ một lượt thấy nàng lưng đeo trường kiếm trông vẻ người ngoài xinh đẹp yểu điệu còn ẩn hiện vẻ cân quắc anh thư liền nghĩ thầm :
- “Thạch Kiều dịch ngày hôm nay sao xảy ra lắm chuyện kỳ lạ thật”.
Nghĩ đoạn y liền dẫn thiếu nữ vào một căn phòng khoảng cuối dãy, mở cửa phòng rồi mở một cuốn sổ ra noi :
- Cô nương cao danh quý tánh là chi?
Thiếu nữ nọ hậm hực hỏi lại :
- Ngươi hỏi để làm gì?
Tên tiểu nhị đáp :
- Hôm nay huyện nha đã xuống lệnh, bất cứ khách trọ tới cư trú cũng đều phải ghi danh tánh đầy đủ để tiện việc kiểm tra.
Thiếu nữ lạnh lùng đáp :
- Hà Ngọc Trì.
Tên tiểu nhị vừa ghi vào cuốn sổ vừa hỏi tiếp :
- Chữ “Ngọc” đây là kim ngọc, và Trì là thành trì có phải không?
Ngọc Trì cười đáp :
- Kể ra ngươi cũng có đôi chút học vấn đấy.
Tên tiểu nhị lại hỏi :
- Cô nương bao nhiêu tuổi, là người ở phương nào?
Ngọc Trì đáp :
- Ngươi hỏi cặn kẽ như thế làm chi?
Tên tiểu nhị vừa xin lỗi, vừa cười nịnh, đáp :
- Đó là do lệnh trên ban xuống, bảo phải khai rõ danh tánh tuổi tác quê quán đầy đủ mới được.
Ngọc Trì dằn sự bực bội xuống nói :
- Mười tám tuổi. Tứ Xuyên.
Tên tiểu nhị ghi đầy đủ vào cuốn sổ rồi cúi mình vái thào lui ra bên ngoài.
Hà Ngọc Trì thấy tên tiểu nhỉ đã lui ra rồi, vội kêu gọi :
- Tiểu nhị, hãy trở lại đây, ta còn có điều muốn hỏi.
Tên tiểu nhị nghe gọi vội quay lại, hỏi :
- Cô nương vừa gọi tôi đấy ư?
Ngọc Trì đáp :
- Không gọi ngươi thì còn gọi ai nữa.
Tên tiểu nhị vội tiến vào trong phòng cung kính hỏi :
- Cô nương định sai bảo điều chi thế?
Ngọc Trì hỏi :
- Nghe nói Hộ bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt phạm trọng tội. Bị nhốt vào tù xa áp giải về Lâm An ngày hôm nay sẽ đi qua Thạch Kiều dịch này, phải không?
Tiểu nhị đáp :
- Tiểu nhân không biết vị Viên đại nhân đó là ai, nhưng vừa được nghe người ta đồn đại, có một đoàn tù xa sắp đi ngang qua đây. Áp giải đoàn tù xa đó, ngoài đội quan binh ra còn một bọn võ sĩ rất dũng mãnh.
Ngọc Trì hỏi tiếp :
- Thế tù xa đình ngừng lại nghỉ ngơi ở đâu?
Tên tiểu nhị đáp :
- Nghe nói định dừng lại ở phủ nha.
- Thế phủ nha ở tận đâu?
Tên tiểu nhị đáp :
- Ở gần đây thôi. Rẽ qua bên trái chỉ đi một chút là tới ngay.
Tên tiểu nhị vừa trả lời vừa lấm lét nhìn thiếu nữ, rồi lui ra khỏi phòng.
Ngọc Trì thấy tên nọ đi rồi, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút, rồi sẽ tới huyện nha tra xét một phen.
Đúng lúc ấy, bỗng nghe giọng của tên tiểu nhị ở bên ngoài lớn tiếng hỏi :
- Khách quan định tìm ai thế?
Sau đó liền có tiếng đáp :
- Không tìm ai cả. Mỗ chỉ muốn kiếm phòng để trú chân thôi.
Còn phòng hay không?
Tên tiểu nhị đáp :
- Dạ còn ạ. Xin khách quan hãy theo tiểu nhân.
Thì ra tên tiểu nhị vừa dẫn một người tiến vào, không phải ai xa lạ, mà chính là Liễu Tồn Trung. Vì đã lo thay cho sự an toàn của Ngọc Trì, Tồn Trung đã nhường lối đi bên trong cho nàng, không ngờ bất thình lình lại bị nàng đá cả người lẫn ngựa rớt xuống sơn cốc.
Chàng vội nhún mình rời khỏi mình ngựa, lăng không phi thân lên trên cao hai trượng sử dụng thức Yến tử xuyên liễm lộn ngược người bám vào một thân cây nhỏ mọc ở ven núi, rồi uốn mình tung lên trên đường thoát nạn.
Lúc chàng đưa mắt nhìn, thì thấy Hà Ngọc Trì đã phóng ngựa đi xa rồi, Tồn Trung trong lòng rất hoài nghi, nghĩ thầm :
- “Ta với vị cô nương này xưa nay không hề gặp nhau bao giờ, tại sao nàng lại dùng thủ đoạn ác độc, coi ta như kẻ đại thù vậy”. Chàng liền quay trở về mã trường. Tên bán ngựa ngạc nhiên hỏi :
- Vừa rồi khách quan chả đã cỡi con Tuyết Hổ là gì? Sao không thấy nó đâu cả?
Tồn Trung đáp :
- Ta cho nó đi ăn cỏ, rồi nó bỗng xổng mất. Đây ta đền ngươi ba trăm lạng.
Tên bán ngựa cười nói :
- Vị cô nương kia đã trả thay cho khách quan rồi. Thế vị ấy không nói cho khách quan biết ư?
Tồn Trung trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng rồi chàng lại vỡ lẽ ngay liền đáp :
- À, mỗ chóng quên thật. Cô nương ấy có nói cho mỗ biết rồi. Thôi ngươi hãy mau đi lựa cho ta một con ngựa tốt khác đi.
Tên bán ngựa liền đi vào trong tầu ngựa. Giây lát sau y đã dắt ra một con ngựa màu hoàng kim. Tồn Trung vừa thấy con ngựa rất mạnh khỏe liền vừa ý ngay. Chàng trả tiền xong xuôi rồi cỡi thẳng tới Thạch Kiều dịch.
Hà Ngọc Trì thấy Tồn Trung đi vào trong phòng rồi liền lánh mình bướt ra bên ngoài. Nàng vừa quẹo sang bên trái, quả nhiên xa xa đã nhìn thấy một tòa phủ nha sừng sững, trước cửa có hai tên bổ khoái đứng canh giữ.
Lúc ấy trời đã tối, nhà nhà đều đã lên đèn, và ngoài lộ đã vắng bóng người.
Ngọc Trì vội đi vòng qua mấy lượt, ngấm ngầm quan sát địa thế, cố ghi nhớ trong lòng rồi ung dung trở về khách điếm, kêu tiểu nhị đem cơm nước lên ăn uống.
Đợi tới khi trống điểm canh ba đoán là mọi người đều đã ngủ say, nàng liền thay đổi y phục dạ hành lưng giắt trường kiếm lướt ra ngoài cửa sổ rồi tung mình lên trên mái ngói.
Nàng trổ khinh công ra nhằm thẳng phủ nha lướt tới. Cách phủ nha không xa, nàng đưa mắt quan sát, thấy có một toán lính tuần đêm đang đi canh phòng. Nàng chờ cho bọn lính đi qua, liền lướt tới gần, nép mình vào một mái ngói trong bóng tối.
Giữa lúc ấy nàng bỗng phát giác một bóng đen đang dùng thuật xà hình phóng tới. Nàng quan sát kỹ, liền nhận ngay ra bóng đen nọ là Liễu Tồn Trung liền nghĩ thầm :
- “Ngươi cứ theo sát bổn cô nương mãi thế, thì chỉ sớm được đi thầu Diêm Vương thôi!” Nàng bỗng vung tay lên, liền có một vật phát ra tia sáng lấp lóe nhằm thắng Liễu Tồn Trung phóng tới.
Lúc ấy Liễu Tồn Trung đang chăm chú theo dõi bọn lính tuần canh đột nhiên bỗng thấy có ám khí bắn tới trước mặt, chàng vội buông tay ra thộp lấy.
Thì ra đó là một mũi phi tiêu bạc nho nhỏ. Chàng vội đưa mắt nhìn, thì thấy có một bóng đen tung mình xuống đất, rồi lướt thẳng về phía ngoại thành.
Tồn Trung vội phóng mình đuổi theo. Chàng thấy mình còn cách bóng đen kia khoảng năm sáu trượng. Bóng đen trước mặt đột nhiên đề khí thân hình như một ngôi sao xẹt bắn thẳng về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa Tồn Trung tới hơn mười trượng. Tồn Trung hơi kinh hãi nghĩ thầm :
- “Đối phương là một nhân vật có khinh công ảo diệu như thế mà tối nay ta muốn giải cứu cho Viên đại nhân quả thật khó khăn vô cùng”.
Chàng phấn chấn tinh thần cũng trổ thuật phi hành ra người như một mũi tên rời khỏi cung lao thẳng về phía trước, liền thâu ngắn được khoảng cách giữa hai bên chừng đôi ba trượng tức thì.
Lúc đó hai người kẻ chạy người đuổi đã cách huyện nha khá xa.
Khi chạy tới một khu rừng rậm rạp bóng đen nọ nghĩ thầm :
- “Hay lắm! Dù ngươi có viện binh cũng chưa chắc đã tới đây kịp!”
Nghĩ đoạn bóng đen liền dừng bước thò tay ra phía sau rút luôn thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, chờ Tồn Trung vừa tới nơi liền sử dụng một chiêu “Hoành Tảo thiên quân” nhằm người chàng phạt tới tức thì.
Tồn Trung vừa rượt tới nơi, không không ngờ đối phương đột nhiên bỗng rút kiếm ra tấn công mình bằng một thế độc hiểm nhanh như diện chớp như vậy, vội ngửa người về phía sau tránh né.
Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, vai áo của Tồn Trung đã bị kiếm phạt đứt mất một miếng.
Vừa mới đụng độ với kẻ định mà chỉ trong nháy mắt đã bị lép vế đó là lần thứ nhất từ khi chàng xuất đạo tới giờ mới gặp phải, khiến chàng giật mình kinh hãi thầm.
Chàng đưa mắt nhìn bóng đen nọ, thì phát giác chính là thiếu nữ đã đánh mình rớt xuống phong cốc. Chàng cả giận liền quát hỏi :
- Cô nương là ai?
Thiếu nữ nọ hừ nhạt một tiếng, đáp :
- Được, để bổn cô nương nói cho ngươi hay, có chết ngươi cũng được yên tâm nhắm mắt. Bổn cô nương đi không đổi danh ngồi không cải tính, chính là Hà Ngọc Trì. Thôi ngươi hãy tới đây nhận lãnh lấy cái chết đi. Viện binh không tới kịp đâu.
Tồn Trung ngạc nhiên hỏi :
- Cô nói gì viện binh thế?
Ngọc Trì lạnh lùng quát bảo :
- Đừng có nhiều lời! Hãy coi kiếm!
Kiếm quang đã như một làn sáng bạc nhằm hai mắt Tồn Trung đâm tới.
Tồn Trung vội nghiêng đầu né tránh quát hỏi :
- Cô nương này lạ lùng thật! Vì cớ gì cứ ba phen bốn bận gây hấn với tại hạ như vậy?
Ngọc Trì lại hừ một tiếng, nói :
- Ta không thèm lý luận nhiều với ngươi làm chi.
Dứt lời nàng lại phóng ra hai kiếm nhằm thẳng Thước Kiều huyệt của Tồn Trung tấn công, thể thức nhanh nhẹn tuyệt luân.
Tồn Trung lại vội nghiêng mình né tránh. Chàng vốn định rút mũi truỷ ra giao đấu với đối phương, nhưng kiếm pháp của Ngọc Trì tinh xảo hiểm hóc khôn tả, cứ dồn ép chàng tránh phải né trái lia lịa, không sao có cơ hội rút khí giới ra. Bất giác Tồn Trung liền nổi hào khí đợi cho mũi kiếm của Ngọc Trì tới gần, chàng bất thần ngồi sụp xuống, hữu chưởng nhanh nhẹn nhằm chuôi kiếm của nàng nọ vỗ luôn một thế.
Thế vỗ này của chàng nhanh không thể tưởng tượng được. Ngọc Trì vội thâu tay lại, nhưng không còn kịp nữa. Chỉ nghe thấy “tanh”
một tiếng, trường kiếm đã bị đánh rời khỏi tay, bay lên trên không.
Cổ tay tê tái.
Ngọc Trì vẫn cố nhịn đau, bỗng uốn mình, tung người nhảy lên trên không hơn trượng, rồi nhẹ nhàng vươn tay ra chộp lấy thanh kiếm đang rớt xuống, thể thức đẹp cực độ.
Tồn Trung thấy vậy cũng phải ngẩn người ra nhìn. Đang lúc ấy bỗng nghe thấy có tiếng người la lớn :
- Thân pháp tuyệt đẹp! Thân pháp tuyệt đẹp! Tiếp theo đó, liền có năm sáu người mặc áo xám dần dần xuất hiện.
Một tên võ sĩ áo xám trong bọn giơ tay ra chỉ Ngọc Trì rồi quay sang một tên đứng đầu bọn nói :
- Ủa? Thì ra lại là một thiếu nữ.
Tên đứng đầu bọn cười hắc hắc một hồi, miệng vẫn luôn luôn khen ngợi :
- Kiếm pháp đẹp thật! Kiếmpháp đẹp thật.
Ngọc Trì sắc mặt bỗng lạnh lùng quay sang Tồn Trung quát bảo :
- À, thì ra viện binh của ngươi đã tới. Sao ngươi còn chưa động thủ lại cứ đứng ì ra ở đó?
Tồn Trung bỗng động lòng. Chàng vội cúi xuống nhìn thấy mình cũng đang mặc một bộ quần áo màu xám liền nghĩ thầm :
- “Thì ra là thế. Vị cô nương Hà Ngọc Trì đây tưởng mình là đồng bọn với những tên áo xám này nên mới có sự hiểu lầm trên. Nào ta làm sao biết được rằng bộ quần áo màu xám này là do khi ta bị hôn mê ở Bắc Cố sơn đã được Hoàn Ngột Nhã cho người đem tới để thay đổi. Bọn người ở trước mắt này xem chừng là những nhân vật của Bắc Cố sơn phái tới. Nhưng không biết vị cô nương này có gây thù kết oán với bọn chúng như thế nào?”.
Nghĩ đoạn chàng liền lặng lẽ đứng sang một bên chờ xem sự thể sẽ biến hóa ra làm sao.
Chàng thấy tên dẫn đầu bọn áo xám nọ tuổi khoảng ngoài bốn mươi hai mắt lóng lánh có thần, có lẽ y là một tay nội gia cao thủ, trong tay phe phẩy một chiếc quạt xếp. Dưới ánh sáng trăng, chiếc quạt đó lia ra tia ánh sáng lấp lóe, hiển nhiên đã được chế luyện bằng chất thép rất cứng rắn.
Tên áo xám dừng đầu bọn đưa tay lên phe phẩy chiếc quạt, cười hắc hắc nói :
- Bỉ nhân được thiên hạ ban cho một cái danh hiệu nho nhỏ.
Thiết Phiến Tử họ Trương tên Nguyên. Cô nương quý danh là chi?
Hà Ngọc Trì quắc mắt lên, đáp :
- Hừ! Ai thèm thông danh tánh cho ngươi biết! Rõ không biết xấu hổ!
Những tên võ sĩ mặc áo xám khác thừa dịp đôi bên đang đối đáp liền ngấm ngầm tiến tới bao vây thiếu nữ chặt chẽ, không một tên nào để ý tới Tồn Trung.
Thiết Phiến Tử lại trề môi ra cười, nói :
- Trên giang hồ này người có tư cách được thông báo danh tánh với Thiết Phiến Tử đây cũng rất hiếm đấy!
Hà Ngọc Trì hậm hực quát mắng :
- Bổn cô nương không cần biết! Các ngươi cứ việc xông cả lên đi!
Thiết Phiến Tử liền giơ tay ra phất một cái, nói :
- Các ngươi hãy tiến lên, thử thách với vị cô nương này vài chiêu để ta xem.
Mấy tên áo xám nọ liền dạ ran, tay nắm chặt chuôi kiếm, tiến lên từng bước một.
Hà Ngọc Trì chỉ nhếch mép cười nhạt, đợi cho một tên áo xám tiến gần tới khoảng bốn thước, bỗng nàng tung mình nhảy tới. Chỉ thấy ánh trường kiếm lóe lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu ối chà thảm khốc.
Tên nọ cổ tay phải đã bị chặt gãy rơi xuống mặt đất. Thiếu nữ hai chân khẽ nhún một cái, trường kiếm liền vung ra. Tiếp theo đó lại một tên áo xám bị đứt lìa cổ tay kiếm rớt xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt nàng đã liên tiếp đả thương hai tên áo xám.
Còn ba tên đứng ngoài thấy vậy đều lộ vẻ khiếp sợ không dám xông lên nữa.
Thiết Phiến Tử trong lòng cũng hơi giật mình, nghĩ thầm :
- “Thân pháp của thiếu nữ dường như là xuất xứ ở Thiên Sơn phái.
Chẳng lẽ nàng ta lại là đệ tử của lão ni chăng? Nếu quả đúng thì ta chớ nên dây dưa với nàng ta!”
Y lại nghĩ tiếp :
- “Nhưng nếu nàng là đệ tử của lão ni thì tại sao lại ăn mặc theo lối tục gia thế này?”.
Nghĩ đoạn, y hoài nghi vô cùng, lại phe phẩy mấy cái hỏi tiếp :
- Tiểu cô nương, Thiên Sơn thần ni là người thế nào của cô nương thế?
Ngọc Trì chẩu môi ra, đáp :
- Ngươi hỏi để làm gì? Nếu không sợ bị chặt cụt tay thì cứ việc tiến lên!
Thiết Phiến Tử cười giọng rất hiểm độc, nói :
- Cô nương nếu quả là người truyền nhân của Thiên Sơn thần ni xin chỉ cần nhận một tiếng “phải”, thì coi như việc ở đây đã được giải quyết xong xuôi.
Ngọc Trì chẩu môi xinh xắn lên, nói :
- Có phải ngươi đã hãi sợ bổn cô nương rồi đấy không? Nếu bổn cô nương bảo không phải thì sao? Bọn ngươi cũng chả phải là hạng người tốt lành gì.
Dứt lời nàng lại đưa mắt liếc nhìn Tồn Trung thấy chàng vẫn khoanh tay đứng ngoài, mỉm cười không nói, liền cả giận quát bảo :
- Còn ngươi sao không tiến lên đi, lại cứ đứng ì ra ở đó?
Thiết Phiến Tử toét môi ra cười nói :
- Không phải bỉ nhân không nể mặt Phật đâu, nhưng nếu cô nương không phải là người truyền nhân của Thiên Sơn thần ni, thì bỉ nhân xin lãnh giáo một phen.
Chỉ thấy chiếc quạt của y bỗng xòe rộng ra, dưới ánh sáng trăng tia ra những luồng sáng bạc lóe mắt.
Ngọc Trì hét lớn một tiếng nói :
- Coi kiếm của bổn cô nương đây.
Tiếng của nàng chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên, nhằm Chương Môn huyệt của Thiết Phiến Tử dâm tới.
Thiết Phiết Tử bỗng cất lên một tiếng cười rất quái dị, cây quạt trong tay bỗng phất ra một thế. Chỉ nghe thấy những tiếng loảng xoảng hai khí giới đã va chạm nhau đến nảy lửa. Ngọc Trì bị kình lực của Thiết Phiến Tử đẩy lui về phía sau hai bước, cổ tay tê tái. Nàng nổi giận, tung mình lên trên cao gần hai trượng, ở trên không bỗng lộn người một vòng đầu dưới chân trên, trường kiếm của nàng nhằm đầu đối phương đâm thọc xuống.
Thiết Phiến Tử bỗng buông tiếng cười nhạt, vội lách người sang bên cây quạt trong tay liền phản công luôn nhằm Huyền Xu huyệt của Ngọc Trì điểm tới, nhanh nhẹn xuất kỳ.
Lúa ấy Ngọc Trì đang lơ lửng ở trên không sao tránh được thế phản công hiểm hóc ấy. Nàng bỗng giơ kiếm ra điểm luôn vào thân quạt mượn sức bật người lên trên không mấy thước, rồi sử luôn một thức Thiên Độc Điệp Lương uốn mình liền mấy vòng, tung mình ra đằng xa.
Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy những tiếng kêu “ối chà” nổi lên liên tiếp. Mấy tên áo xám đang đứng ở ngoài xem, không ngờ Ngọc Trì bỗng dưng tung mình tới tấn công bất ngờ, cho nên lại hai tên bị chặt đứt lìa cổ tay.
Thiết Phiến Tử vừa thấy Ngọc Trì sử dụng thức Thiên Môn Tam Điệp Lương trong lòng liền kinh hãi ngay, nghĩ thầm :
- “Thiếu nữ này quả thật là môn hạ của lão ni rồi. Nay sự việc đã dĩ lỡ, ta phải hạ thủ cho kỳ được nàng ta để diệt khẩu. Dù lão ni có hay biết cũng không có người để đối chứng.”
Y liền cười hắc hắc luôn mồm, phẩy chiếc quạt một thế, tấn công luôn Thân Đình huyệt của Hà Ngọc Trì. Ngọc Trì vung trường kiếm ra đỡ luôn. Lại nghe một tiếng “cảng” đôi bên cùng thối lui một bước.
Thiết Phiến Tử lúc này trong lòng rất nóng nảy, chỉ mong tốc chiến tốc quyết, hạ độc thủ giết chết đối phương ngay tại chỗ cho nên lại nhanh nhẹn quét ra một thế. Chiêu thức này vừa quỷ dị vừa ác độc khiến cho Hà Ngọc Trì cứ phải thối lui về phía sau lia lịa không có cơ hội nào để phản công được nữa.
Nhưng nàng nhờ có thân pháp linh diệu nên vẫn chưa bị đối phương đánh bại. Lúc này nàng đã lui tới trước một thân cây. Thiết Phiến Tử bỗng thét lớn một tiếng, cây quạt liền nhắm thẳng đầu nàng điểm tới. Hiện giờ sau lưng Ngọc Trì đã bị cản trở bởi thân cây nọ, còn hai bên tả hữu bị thiết phiến của đối phương phong bế chặt chẽ, không còn cách gì trốn thoát được.
Liễu Tồn Trung thấy vậy cả kinh, đang muốn ra tay cứu giúp đột nhiên thấy Ngọc Trì vung kiếm đâm về phía sau, thân kiếm liền cắm phập vào thân cây nọ. Nàng liền mượn sức lướt qua đầu đối phương.
Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, chiếc quạt của Thiết Phiến Tử đã đâm vào thân cây, ngập sâu tới hai tấc còn Ngọc Trì thì đã thoát khỏi được thế công ấy một cách tuyệt diệu.
Trường kiếm của nàng cắm ngập vào thân cây, chuôi kiếm vẫn còn rung động không ngớt. Thiết Phiến Tử vội quay người lại. Dưới áng sáng trăng sắc mặt của Ngọc Trì hơi vẻ hoảng hốt. Thiết Phiến Tử liền cười khành khạch nói :
- Tiểu cô nương chớ có oán trách mỗ đã ra tay ác độc. Đó chỉ là một sự vạn bất đắc dĩ mà thôi. Vì cô nương là truyền nhân của Thiên Sơn lão ni mà tại hạ không hề muốn gây thù kết oán với bà ta, nên tại hạ buộc lòng phải giết cô nương để diệt khẩu.
Ngọc Trì đã bị mất kiếm, trong tay không còn tấc sắt thấy Thiết Phiến Tử mắt lộ hung quang rất khủng khiếp khiến nàng cũng phải kinh hoảng cứ dần dần lui bước về phía sau.
Thiết Phiến Tử tay phe phẩy quạt bước từng bước một tới, cười nhạt tiếp :
- Tiểu cô nương, hãy chuẩn bị nhận lãnh cái chết đi! Ngày này sang năm, Thiết Phiến Tử sẽ mua vàng hương tới đây để siêu độ cho cô nương.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng cười ha hả nói :
- Hay lắm! Đêm nay sang năm mỗ cũng phải chuẩn bị hương nhang cùng tam sinh quả phẩm tới đây để cúng ngươi một thể.
Người này nhại lại những câu nói vừa rồi của Thiết Phiến Tử rồi lại tiếp tục ngửng mặt lên trời cười ha hả. Thiết Phiến Tử vội quay đầu nhìn lại thấy người nọ là một thanh niên ăn mặc quần áo y hệt bọn mình mà vừa rồi y không lưu tâm tới cứ tưởng là đồng bọn. Lúc này y nhìn kỹ lại mới thấy vẻ mặt rất xa lạ liền cất tiếng hỏi :
- Bạn kia, ngươi là ai?
Thanh niên nọ cười nói :
- Từ từ hãy hỏi có được không?
Lúc này Ngọc Trì đã thấy đôi bên đối đáp rất rõ ràng. Bỗng dưng nàng cảm thấy có cảm tình với thanh niên nọ, chỉ sợ chàng địch không nổi đối phương, bị giết chết một cách oan uổng, vội kêu gọi :
- Ê bạn kia không phải là đồng bọn với chúng ư? Dọc đường tôi đã làm phiền bạn quá nhiều, xin thứ lỗi.
Thanh niên nọ chậm rãi nói :
- Cô nương đã hiểu lầm tại hạ, nhưng tại hạ lại nhận biết được cô nương. Cô nương phương danh là Hà Ngọc Trì, và chúng ta cùng là người nhà với nhau cả.
Hà Ngọc Trì dậm chân nói :
- Hứ! Đó là ta đã nói cho bạn biết đấy chứ!
Thanh niên cười ha hả, nói :
- Đúng vậy. Nhưng nếu tại hạ không quen biết cô nương, thì sao tại hạ nghe thết? Chúng ta đã là người cùng một nhà với nhau, có chết thì cùng chết một thể.
Hà Ngọc Trì dậm chân xuống đất lia lịa, quát mắng :
- Đừng có nói bậy! Chắc ngươi không muốn sống nữa có phải không.
Thiết Phiến Tử liền cười khảnh khách xen lời nói :
- Cả hai người đều không thể sống được. Ai chết trước hãy mau mau quyết định đi kẻo làm hỏng mất đại sự của ta.
Thanh niên liền hỏi :
- Hỏng việc đại sự gì thế?
- Được ngươi sấp chết tới nơi, có nói cho ngươi biết cũng chả sao.
Chúng ta đã thừa lệnh Miêu Truyền tổng chế, tới Thạch Kiều dịch này để ngấm ngầm hộ tống đoàn tù xa giải Viên Tôn Kiệt.
Thanh niên nọ lại hỏi :
- Có phải Viên đại nhân đã phụng chỉ hồi kinh đấy không?
Thiết Phiến Tử đáp :
- Viên Tôn Kiệt bị giải về Lâm An để xử trảm. Miêu tổng chế sợ bê lũ của y tới cướp tù xa, cho nên mới phái mấy đội quân mã tới ngấm ngầm hộ tống. Sáng nay bỗng tiếp nhận được một bức thư khẩn của Thông Thiên Hiểu sư gia nói khi nghỉ ngơi ở Thạch Kiều dịch, phải cần phòng bị kỹ càng lắm mới được, ông ta bảo có một thanh niên, cao thủ của Cái bang tên là Liễu Tồn Trung sẽ tới Hàn Dương đợi chờ cơ hội cướp tù xa. Đó ngươi đã được thỏa mãn tính hiếu kỳ chưa? Bây giờ hãy tiến lên nhân lãnh lấy cái chết đi.
Thanh niên nọ cười nói :
- Chết thì đã đành rồi, nhưng không thể chậm trễ được giây lát sao?
Thiết Phiến Tử giận dữ nói :
- Im mồm! Ta còn phải trở về bố trí phòng bị tên Liễu Tồn Trung nọ ngay, không có thì giờ dây dưa với các ngươi.
Thanh niên nọ bỗng ngừng mặt lên trời cười ha hả nói :
- Ngươi cứ yên tâm. Liễu Tồn Trung chưa có hứng thú tới đâu. Bố trí làm gì cho uổng công.
Thiết Phiến Tử ngạc nhiên trố mắt hỏi :
- Tại sao ngươi biết? Hiện thời y ở đâu?
Thanh niên nọ đáp :
- Y đang ở nơi này đây.
Thiết Phiến Tử kinh hãi đến biến sắc mặt, quay đầu lại dớn dác nhìn ra tứ phía, rồi quát hỏi :
- Mi đừng có nói láo! Làm gì có người nào đâu?
Thanh niên nọ mỉm cười đáp :
- Tại sao lại không có? Ta không phải là người hay sao?
Thiết Phiến Tử nghe nói, giật mình đến thót một cái vội nhảy lùi về phía sau, ấp úng hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Thanh niên nọ cười ha hả, đáp :
- Ta là người không muốn sống nữa, ngươi hỏi lôi thôi làm gì?
Thiết Phiến Tử lúc này mới nhìn kỹ, thấy thanh niên nọ dáng điệu rất ung dung nhàn nhã, không có vẻ gì sợ chết cả, trong lòng liền hoài nghi, nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ tên này lại chính là Liễu Tồn Trung chăng? Ta phải thử y xem sao”.
Nghĩ đoạn y lặng lẽ không nói năng gì cả chiếc quạt ở trong tay bỗng phóng ra nhắm thắng đỉnh đầu của Tồn Trung điểm tới. Nhưng chiêu thức mới sử dụng đến nửa chừng, thì bỗng nghe tiếng vù một tiếng thiết phiến bỗng đổi phương hướng điểm xuống Chương Môn huyệt của Tồn Trung.
Tồn Trung nhếch mép cười nhạt tả chưởng liền vỗ ra thế phát sau lại tới trước, nhằm Hoa Cái huyệt của Thiết Phiến Tử vỗ tới, kình phong phát ra vù vù.
Thiết Phiến Tử giật mình kinh hãi. Y biết chắc thanh niên này quả thật là Liễu Tồn Trung, trong lòng bỗng nảy sinh khiếp sợ. Thì ra mỗi khi giao đấu với nhau, ý chí chiến đấu là điều quan trọng nhất, sau đó mới tới võ công. Người mà dù võ công có cao siêu tới đâu một khi đấu chí đã bị suy giảm, thì không sao có thể sử dụng hết những chỗ tuyệt diệu về võ công của mình. Người dù võ công có kém cỏi, mà ý chí chiến đấu lại kiên cường, thì dần dần sẽ chiếm lại ưu thế.
Liễu Tồn Trung tuy mới xuất hiện trên giang hồ không lâu, nhưng tiếng tăm chàng đã lừng lẫy xa gần. Người trong Hắc đạo hễ nghe thấy tên chàng đều phải kinh tâm táng đởm. Cho nên Thiết Phiến Tử vừa giáp mặt chàng đã thấy sợ hãi đôi ba phần.
Hơn nữa, trong bức mật thư của Thông Thiên Hiểu gởi tới còn nhắc nhở đến việc Liễu Tồn Trung đại náo Đông Doanh lợi hại như thế nào, dặn dò bọn chúng phải cẩn thận bố trí đối địch, nay y lại bất ngờ gặp gỡ ở nơi đây chưa chuẩn bị mà cũng không có người tiếp viện, và đã tự nhận mình không phải là đối thủ của thanh niên này, cho nên sắc mặt liền lộ vẻ do dự.
Chỉ vì đã mất ý chí chiến đấu cho nên chân tay y đâm ra luống cuống lại thấy bốn mặt tám phương đều là hình bóng của Tồn Trung bỗng tả bỗng hữu lúc ẩn lúc hiện như ma quỷ nên Thiết Phiến Tử mình mẩy lạnh toát trán đổ mồ hôi hột. Bỗng nghe Liễu Tồn Trung quát lớn :
- Rơi này!
Cây quạt Thiết Phiến Tử đang cầm trong tay đã bị chỉ phong của Tồn Trung quét trúng, liền rời khỏi tay y bay ra tận ngoài xa.
Thiết Phiến Từ kinh hãi vô cùng, vội nhoài người xuống đất lăn ra ngoài xa hơn trượng rồi y bò dậy bỏ chạy.
Lúc này mấy tên kiếm sĩ áo xám thọ thương mắt thấy tình hình bất ổn đã bỏ chạy từ lâu rồi. Liễu Tồn Trung bỗng cất tiếng cười ha hả nói :
- Thiết Phiến Tử ngươi định chạy đi đâu?
Chàng đang định tung mình đuổi theo bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng người khen ngợi :
- Công phu tuyệt diệu thật! Công phu tuyệt diệu thật! Lần này quả thật anh em chúng ta đã được sáng mắt ra.
- Ủa! Thì ra là bạn này! Tại sao bỗng dưng lại chạy tới nơi đây?
Hí hí... Bao Đả Thắng, hôm nay ngươi phá lệ hay là không phá lệ?
- Tại sao lại phá lệ được! Một lời của Bao Đả Thắng này đã nói ra là không hề thay đổi.
Chỉ thấy Y Bất Tử, Bao Đả Thắng hai người từ trong rừng tiến ra đứng chặn ngay trước mặt Tồn Trung.
Thiết Phiến Tử thấy vậy mừng rỡ khôn tả, quay đầu lại nói :
- Nhị vị cao nhân, xin hãy chặn tiểu tử nọ lại giùm tại hạ. Y là tên giặc mãi quốc đấy.
Bao Đả Thắng quát mắng :
- Mãi quốc với chả mãi quốc cái con khỉ! Y là bằng hữu của bọn Ngao Sơn Thủy Tổ chúng ta, còn ngươi mau xéo đi ngay!
Thiết Phiến Tử nghe nói, lại kinh hoảng co giò chạy thẳng, biến mất trong khu rừng rậm phía trước mặt.
Liễu Tồn Trung đang định lướt vào trong rừng đuổi theo Thiết Phiến Tử, Bao Đả Thắng đã giơ tay ra vỗ một chưởng miệng cười khanh khách, nói :
- Bạn hữu, bạn muốn làm tiêu hủy lệ của mỗ đã đặt ra hay sao?
Tồn Trung vội nghiêng đầu né tránh thế chưởng đó, ngạc nhiên hỏi :
- Tiền bối nói luật lệ gì?
Y Bất Tử cười đáp :
- Liễu Tồn Trung bằng hữu, ngươi quên rồi ư? Ngày nọ, ở khu núi Tiêu Sơn, vị Bao Đả Thắng thủy tổ này...
Bao Đả Thắng vội ngắt lời nói :
- Tại sao lại chỉ có hai chữ “thủy tổ” không thôi như vậy! Phải gọi mỗ là Ngao Sơn đại thủy tổ mới được. Tại sao ngươi lại quên không cho thêm chừ “đại” vào?
Y Bất Tử giơ tay lên vỗ trán cười nói :
- A, phải rồi! Phải rồi! Thật mỗ quen miệng ăn nói bậy bạ. Người là Ngao Sơn đại thủy tổ, còn mỗ là nhị thủy tổ. Mỗ y học thiên hạ đệ nhất, ngươi...
- Ngươi làm sao? Mỗ võ công thiên hạ đệ nhất, tại sao ngươi không nói?
Y Bất Tử lại vỗ trán kêu đến đét một cái, nói :
- Đúng! Đúng? Ngươi võ công thiên hạ đệ nhất. Ngươi đệ cửu...
- Ấy, mỗ y học đệ nhị cơ mà, ai bảo là dê cửu?
Y Bất Tử lại cười toe toét, nói :
- Ồ cái đó thì có gì là quan hệ. Đệ nhị thì đệ nhị chứ sao?
Y lại đằng hắng mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Liễu Tồn Trung bằng hữu, ngày nọ ở Tiêu Sơn, vị đại thủy tổ đây đã điểm ngã mấy tên làm tay sai cho giặc Kim. Đó là đã thực thi lệ luật Ngao Sơn phái là bên nào thắng cuộc sẽ phải tiến ra để cho vị ấy chỉ giáo. Hiện tại bạn đã là kẻ thắng, cho nên phải chuẩn bị để tiếp nhận sự giáo huấn. Đó là luật lệ bất di bất dịch của Ngao Sơn phái chúng mỗ.
Hà Ngọc Trì đứng cạnh đó, nghe nói liền biết ngay thanh niên nọ quả đúng là Liễu Tồn Trung nhân vật của Cái bang mà gần đây danh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ trong lòng liền nảy sinh hâm mộ.
Nhưng khi nàng nghe thấy những lời lẽ của hai lão già điên điên khùng khùng này tức giận đến mày liễu dựng ngược liền lớn tiếng quát bảo :
- Hai lão già rồ kia hãy mau mau tránh ra đằng khác kẻo làm mất việc lớn của chúng ta.
Bao Đả Thắng ti hí mắt nhìn cười nói :
- Cô bé kia, nếu là người khác mà dám ăn nói hỗn hào ở trước mặt đại thủy tổ như thế thì sớm muộn đã bị ăn một cái bạt nhĩ rồi.
Khi đã phạm phải luật lệ của Ngao Sơn phái chúng ta thì bất kể là đại sự tiểu sự gì cả.
Hà Ngọc Trì giận dữ nói :
- Chúng ta còn phải đi cứu người, không thể chậm trễ được.
Bao Đả Thắng ngửng mặt lên trời cười hô hố, nói :
- Việc đó thì cũng rất dễ. Sau khi nhận sự chỉ giáo của đại thủy tổ này thì các ngươi sẽ được tùy tiện đi cứu người ngay.
Hà Ngọc Trì đột nhiên nổi giận, tiến lại rút luôn thanh trường kiếm của mình đang cắm ở trên cây ra, nói :
- Được rồi, lão cứ tiến lại đi!
Liễu Tồn Trung giật mình kinh hãi vội giơ tay ra ngăn cản nói :
- Cô nương chớ nên đường đột động thủ.
Rồi chàng quay lại nói với Bao Đả Thắng :
- Lão tiền bối có thể tạm gác luật lệ này sang bên, ngày khác vãn bối sẽ xin nhận lãnh sự chỉ giáo của tiền bối được chăng?
Bao Đả Thắng vội đáp :
- Không được. Lão tiền bối ta đã đặt thành luật lệ thì không thể nào thay đổi được. Bằng hữu muốn đi cứu người thì phải nhanh nhảu nhận sự chỉ giáo ở nơi này trước đã kẻo lại hỏng mất việc thì đừng có trách Bao mỗ đấy nhé.
Tuy Liễu Tồn Trung không có ý muốn động thủ, dây dưa với lão già họ Bao điên khùng này, nhưng sau khi đắn đo một hồi chàng liền nói :
- Tiền bối muốn giới hạn bao nhiêu chiêu?
Y Bất Tử xen lời, đáp :
- Luật lệ của Ngao Sơn phái chúng mỗ đã định, là phải giao đấu tới khi nào phân thắng bại mới thôi. Nếu cứ đúng theo như thế tất nhiên kẻ bị đánh bại phải là bạn rồi. Bằng không tại sao chúng ta dám xưng là võ công thiên hạ đệ nhất được? Nhưng hiện tại theo sự quan sát của mỗ thì có thể sửa đổi lại đôi chút, sẽ giới hạn đánh bại bạn trong mười chiêu được chăng?
Liễu Tồn Trung gật đầu đáp :
- Hay lắm! Cứ lấy mười chiêu làm giới hạn.
Chàng liền quay sang Bao Đả Thắng nói :
- Xin tiền bối ra tay chỉ giáo mười chiêu cho.
Bao Đả Thắng cười nói :
- Làm gì phải đấu tới mười chiêu quá đáng như thế. Bạn chỉ cần tiếp nổi mỗ năm chiêu cũng được gọi là tay hảo hán rồi.
Vừa nói, lão vừa giơ cao cánh tay phải lên, quát bảo :
- Coi đây! Lão tiền bối mỗ bắt đầu phát chiêu.
Dứt lời, lão nhằm thẳng đỉnh đầu Tồn Trung từ từ khẽ vỗ xuống.
Tồn Trung không tránh né, giơ tả thủ ra chống đỡ tức thì.
Chỉ nghe thấy bộp một tiếng hai bên đều lui về phía sau nửa bước.
Bao Đả Thắng hơi kinh ngạc thầm nghĩ bụng :
- “Không ngờ bạn nhỏ này công lực cũng khá mạnh.”
Nghĩ đoạn lão liền vận bảy thành công lực lên, tay phải lại giơ lên khỏi đầu như cũ từ từ vỗ xuống. Liễu Tồn Trung cũng vẫn theo thế thức vừa rồi tả thủ đẩy ra chống đỡ tức thì. Lại nghe thấy “chát” một tiếng hai bên cùng bị đẩy lùi về phía sau nửa bước.
Y Bất Tử đứng bên ngoài xem thấy vậy liền khoái chí cười hô hố đến tít mắt lại. Bao Đả Thắng giận dữ quát hỏi :
- Y Bất Tử ngươi cười cái gì thế?
Y Bất Tử cười đáp :
- Mỗ cười là chúng ta Ngao Sơn phái đã tôn xưng là thiên hạ võ công đệ nhất, chiêu bài này hôm nay chắc khó có thể giừ vững được.
Bao Đả Thắng quát mắng :
- Ai bảo là không thể giữ vững được! Ngươi cứ mở to đôi mắt ra xem đây!
Lúc này Bao Đả Thắng đã nổi giận thực sự liền vận mười thành lực lên tay phải giơ lên khỏi đầu thét lớn một tiếng vỗ luôn xuống đỉnh đầu Tồn Trung một chưởng, kình phong nổi ào ào.
Hà Ngọc Trì đứng cạnh xem cũng phải giật mình kinh hoảng.
Liễu Tồn Trung cũng lại theo thể thức cũ giơ tay trái ra chống đỡ luôn.
Lại nghe thấy bốp một tiếng nhưng lần này hai bên bị đẩy lùi về phía sau ba thước. Đột nhiên Bao Đả Thắng lại gầm lên một tiếng như điên như khùng vận đủ mười thành công lực lên tả hữu song chưởng liên hoàn vỗ ra, dọc ngang trong vòng hai trượng đều bị kình phong của lão bao trùm, thanh thế quả thật kinh người.
Lại nghe thấy Liễu Tồn Trung cũng thét lớn một tiếng, tả hữu song thủ cũng liên hoàn đẩy ra cho nên cùng bị đẩy lui về phía sau hơn mười bước.
Bao Đả Thắng bỗng nổi lòng tranh cường hiếu thắng vội tung mình phi lên trên không hai trượng vận toàn thân công lực vào song chưởng đầu dưới chân trên nhằm thẳng đầu Tồn Trung vỗ xuống.
Tồn Trung hơi ngửa người, song chưởng bỗng lật ngửa rồi đột nhiên đẩy ra. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng Bao Đả Thắng bị chưởng lực của Tồn Trung đẩy tung lên trên cao, lão liền uốn người lộn một vòng, rồi buông mình hạ chân xuống dưới đất. Còn Tồn Trung thì chân lún xuống dưới đất hai tấc.
Dưới ánh sáng trăng, thấy Bao Đả Thắng sắc mặt hơi biến đổi, hơi thở dồn dập. Y Bất Tử cười hô hố, vỗ tay nói :
- Hay thật! Hay thật! Thiên hạ võ công đệ nhất hôm nay đã bị bằng hữu Liễu Tồn Trung đây đoạt mất rồi.
Tồn Trung vội vã nói :
- Tại hạ đâu dám như thế. Đó là Bao Đả Thắng tiền bối chưa sử dụng hết toàn lực đấy thôi, vãn bối thiếu chút nữa đã chống đỡ không nổi.
Bao Đả Thắng nghe nói liền nguôi ngay cơn giận xen lời nói :
- Ngươi nói đúng lắm, lão tiền bối mỗ chỉ sợ ngươi chống đỡ không nổi chỉ dùng có năm thành công lực. Thôi được không cần phải đấu thêm nữa, ngươi muốn cứu ai thì đi ngay đi!
Liễu Tồn Trung vội hỏi :
- Hai vị tiền bối tại sao bỗng dưng lại tới nơi này thế?
Y Bất Tử đáp :
- Tên đồ đệ của chúng mỗ là Hắc Hài Tử từ ngày biến mất cho đến nay vẫn chưa kiếm thấy. Chúng ta vì đi tìm nó mà ngẫu nhiên đi qua đây đấy thôi.
Bao Đả Thắng vội xen lời :
- Thôi chúng ta mau đi kiếm tên đồ đệ ấy đi!
Dứt lời, lão liền kéo Y Bất Tử cùng tiến vào trong rừng.
Hà Ngọc Trì lúc này rất khâm phục Liễu Tồn Trung nghĩ tới dọc đường mình đã thất lễ với chàng cho nên trong lòng không yên nói :
- Tiểu muội không biết đại hiệp là Liễu đại ca của Cái bang cho nên đã có sự xúc phạm. Xin Liễu đại ca chớ nên trách cứ.
Liễu Tồn Trung tươi cười đáp :
- Tôi mặc bộ quần áo xám này cho nên cô nương mới hiểu lầm là một tên tặc đảng của Đông Doanh phải không?
Thấy Hà Ngọc Trì gật đầu, Tồn Trung hổi tiếp :
- Tại sao cô nương lại gây thù kết oán với bọn Đông Doanh như thế?
Hà Ngọc Trì đáp :
- Tiểu muội phụng lệnh của sư phụ tới Tương Châu để giải cứu Viên đại nhân thoát khỏi tay bọn gian thần hãm hại. Ngờ đâu, khi mới tới Tương Châu dọc đường bỗng gặp một bọn người mặc áo xám.
Bọn chúng đều cưỡi ngựa, phóng nhanh như bay. Vừa trông thấy tiểu muội, bọn chúng liền vây chặt vào giữa hỏi tiểu muội từ đâu tới và tới Tương Châu làm gì? Có tên nói: Thiếu nữ này lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hoảng hốt như có việc gì rất cấp bách. Chắc có lẽ y thị là người của kẻ địch sai tới đấy! Tên khác nói: Chúng ta hãy bắt giừ lấy nàng ta, đem về huyện nha tra xét. Lại có tên hỗn hào nói: Vị tiểu cô nương này nom cũng dễ coi đấy. Hãy theo mỗ về làm vợ nhỏ, nâng khăn sửa túi cho mỗ thì thật lý thú biết bao.
Nhắc tới câu này Hà Ngọc Trì mặt đỏ bừng khẽ kêu hừ một tiếng rồi nói tiếp :
- Tiểu muội thấy bọn chúng ăn nói vô lễ như vậy liền nổi cơn giận rút trường kiếm ra chém luôn hai tên vừa ăn nói bậy bạ đó một nhát, đầu y liền rời khỏi cổ rớt ngay xuống chân ngựa.
Ngừng một chút, Hà Ngọc Trì kể tiếp :
- Những tên khác không ngờ kiếm pháp của tiểu muội lại nhanh nhẹn đến như vậy, đều hoảng sợ nhảy lùi về phía sau. Chỉ nghe thấy những tiếng xoẹt xoẹt liên hồi, chúng đều đã rút khí giới ra, cùng ồ ạt xông lại tấn công. Nhưng bọn chúng chuyên nhằm đâm chém vào ngựa chứ không tấn công người. Tiểu muội liền cả giận lại chém ngã luôn ba tên. Nhưng lúc ấy hai bên đường bỗng nghe thấy những tiếng ồn ào. Thì ra viện binh của chúng đã tới. Những tên vừa mới tới khoảng chừng hơn mười tên cũng đều mặc áo xám như thế. Bọn chúng liền chặn giữ hai bên đầu đường rất chặt chẽ. Tiểu muội thấy không ổn, vội rời khỏi yên ngựa, lướt thẳng về phía dãy nhà ở bên đường, rồi tung mình nhảy lên mái nhà đào tẩu. Tiểu muội cứ ẩn núp hàng nửa ngày, đợi lúc chiều tối mới tiến thẳng tới huyện Tương Châu nghe ngóng, cùng dò hỏi tin tức về Viên đại nhân, rồi tiểu muội từ Tương Châu vào tới Tương Dương. Trong lúc tiểu muội đang ngồi trong quán đó thì gặp Liễu huynh mặc sắc phục màu xám chăm chú dòm ngó tiểu muội luôn luôn, cho nên mới sinh ra sự hiểu lầm.
Nghe nàng nói dứt Liễu Tồn Trung hỏi tiếp :
- Thế cô nương có phải là người truyền nhân của Thiên Sơn Thần Ni không?
Vừa hỏi chàng vừa ngh thầm :
- “Nếu phải, tại sao nàng lại ăn mặc lối tục gia, mà không ăn vận theo lối phật tử như thế?” Tuy nghĩ vậy, nhưng chàng không tiện hỏi thêm nữa. Hà Ngọc Trì như sớm đã đoán rõ ý nghĩ của chàng, liền đáp :
- Thiên Sơn thần ni quả đúng là sư phụ của tiểu muội, nhưng sư phụ chỉ thâu tiểu muội là người tục gia đệ tử duy nhất, còn các vị sư tỷ muội khác thì đều là người xuất gia cả.
Liễu Tồn Trung mới à lên một tiếng nói :
- Chả trách thân pháp cùng kiếm pháp của cô nương nhanh nhẹn như thế. Khinh công cùng kiếm pháp của Thiên Sơn từng được người trên giang hồ tôn xưng là võ lâm song tuyệt quả danh bất hư truyền.
Hà Ngọc Trì bỗng cất tiếng hỏi :
- Liễu đại ca, người lại tới Thạch Kiều dịch này làm gì thế?
Tồn Trung đáp :
- Tôi định tới đây là để cứu Viên đại nhân. Ngờ đâu lại bị cô nương dụ ra phía ngoại thành này, bị lỡ mất rất nhiều thì giờ, chắc chúng ta sẽ gặp thêm nhiều trở ngại chứ không sai.
Hà Ngọc Trì mừng rỡ nói :
- Mọi việc rắc rối đều do tiểu muội gây ra cả. Bây giờ chúng ta phải mau quay lại ngay. Tiểu muội cùng Liễu đại ca hiệp lực thì hy vọng thực lực của chúng ta sẽ được tăng thêm rất nhiều.
Thế rồi hai người vội quay trở lại. Lúc này trời đã sắp sáng, trăng dần dần lặn về Tây, hai người tung mình lên trên mái ngói, nhảy xuống sân huyện nha, thấy có một tên sai nha đang ngồi ngủ gục dưới mái hiên.
Ngọc Trì rút vội trường kiếm ra, kê vào cổ y, khẽ quát bảo :
- Cấm ngươi động đậy.
Tên sai nha thất kinh tỉnh hẳn người ra, đưa mắt liếc nhìn lưỡi kiếm sáng ngời đang kề vào cổ, kiếm tỏa ra những luồng hơi lạnh toát, y hoảng sợ đến mặt tái mét. Hà Ngọc Trì khẽ quát hỏi :
- Tù xa của Viên đại nhân ở đâu, mau khai ngay!
Tên sai nha vội lắp bắp nói :
- Dạ bẩm... dạ bẩm... đã đi rồi...
Tồn Trung kinh ngạc hỏi :
- Đi từ hồi nào?
Tên sai nha vội đáp :
- Vừa rồi có mấy người mặc áo xám mình mẩy dính đầy máu tươi cổ tay bị chặt đứt trở về đây một cách vội vã. Nghe họ bàn tán với nhau một hồi rồi vội vã tụ tập mọi người thừa lúc đêm tối đẩy tù xa đi luôn cách đây chừng nửa giờ đồng hồ.
Hà Ngọc Trì hừ một tiếng nói :
- Không thể tin lời tên này được. Chúng ta hãy vào bên trong xem sao.
Tồn Trung vội nói :
- Những lời y nói vừa rồi đều là thật cả đấy. Chúng ta mau nhảy lên ngựa đuổi theo mới mong đuổi kịp được bọn chúng.
Hà Ngọc Trì liền hỏi :
- Tại sao đại ca lại biết là y nói thật?
Liễu Tồn Trung đáp :
- Điều đó rất dễ hiểu. Nếu như y đặt điều nói láo, thì tại sao lại biết được có mấy tên bị chặt đứt cổ tay? Vì Thiết Phiến Tử biết tôi đã xuất hiện ở nơi đây, cho nên bọn chúng mới sợ hãi mà thừa lúc đêm tối tức tốc lên đường ngay như thế. Bắt đầu từ bây giờ, trên đường truy cản, thể nào chúng ta cũng sẽ gặp hung hiểm rất nhiều.
Hà Ngọc Trì lại hỏi :
- Có phải tên Thiết Phiến Tử đã phát hiện ra hành tung của chúng ta mà dọc đường sẽ thiết lập nhiều trạm phòng thủ quy mô không?
Tồn Trung đáp :
- Trừ cách đuổi theo sát nút bọn chúng ra, thì không còn cách nào khác để cứu được Viên đại nhân cả. Nhưng còn một điều quan trọng này, là cô nương phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tại hạ mới được.
Hà Ngọc Trì chẩu đôi môi xinh xắn lên phụng phịu nói :
- Đại ca không phải là sư phụ của tôi tại sao lại bắt tôi phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh được?
Tồn Trung đáp :
- Đó chỉ là kế quyền nghi nhất thời để chu toàn kế hoạch của chúng ta đấy thôi. Cho nên suốt dọc đường tới đây có thể thâu đạt được kết quả. Đợi sau khi cứu được Viên đại nhân ra rồi thì chúng ta lại trở về ngang hàng đồng vai với nhau hoặc giả cô nương có phản bội tôi cũng không sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook