Edit: Yunchan

Trần Tín đứng dậy ra mở cửa. Ngoài phòng là Lý Băng Nhạn đã khóc tới nỗi hai mắt đỏ bừng.

Lý Băng Nhạn vừa vào phòng đã nghẹn ngào nói: “Muội muội, ta lại gây thêm phiền phức cho muội rồi.”

Văn Đan Khê nháy mắt bảo Trần Tín ra ngoài trước, Trần Tín gật đầu rồi đẩy cửa ra ngoài.

“Tỷ tỷ, mau lại đây ngồi xuống đi, chuyện lúc nãy muội đã nghe hết rồi. Hai tên súc sinh đó bị đánh là đáng đời.” Văn Đan Khê kéo tay Lý Băng Nhạn để cô ngồi xuống cạnh mình, nhỏ nhẹ an ủi cô.

Lý Băng Nhạn lặng thinh giây lát, rồi nói với giọng khàn khàn trầm thấp: “Muội muội, đừng lo cho tỷ, tỷ không sao. Họ càng muốn tỷ chết, thì tỷ càng sống thật tốt. Chẳng qua, hôm nay tỷ muốn tới xin muội một việc.”

Văn Đan Khê hỏi dồn: “Chuyện gì? Chỉ cần muội có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng tỷ tỷ.”

Lý băng Nhạn ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn thốt ra lời: “Tỷ muốn đưa hai đứa con của mình về.”

Văn Đan Khê chỉ suy nghĩ giây lát đã đáp ngay: “Ừ, việc này không khó, muội đồng ý với tỷ.”

Vừa nhắc tới con, vành mắt của Lý Băng Nhạn lại đỏ lên: “Trước đây tỷ cho rằng hai đứa con mình dù sao cũng là cốt nhục Bạch gia, có phụ thân và tổ mẫu của chúng chăm lo, sẽ không quá tồi tệ, ít nhất cũng có thể giống tỷ năm xưa. Nhưng mà… tỷ nghĩ sai mất rồi. Lúc tỷ vừa nhìn thấy người vợ mới của Bạch Hữu Thành, thì tỷ đã biết mình sai lầm mất rồi. Sau đó tỷ đợi cơ hội hỏi thăm một nha đầu mà mình quen biết, cô ấy ấp a ấp úng nói cho tỷ biết, hai đứa con của tỷ rất không tốt…”

“Tỷ tỷ, đừng quá đau lòng, việc này muội sẽ cho người đi lo liệu ngay. Bất kể là lừa hay cướp, nhất định phải để tỷ tỷ và hai đứa nhỏ đoàn tụ.”

Lý Băng Nhạn biết Văn Đan Khê đang còn trong tháng, không thể thương tâm. Cô kiềm chế làn nước mắt sắp tràn mi, cười gượng gạo nói: “Tỷ không biết phải cảm tạ muội thế nào cho phải đây.”

Văn Đan Khê vỗ vỗ vào tay cô, cười an ủi: “Gì mà cảm ơn với không cảm ơn, chỉ cần tỷ tỷ sống tốt thì muội cũng vui theo.”

Lý Băng Nhạn ngồi nán lại một lát mới đứng dậy cáo từ.

Cô vừa ra về, thì Trần Tín đã lật đật vào phòng. Văn Đan Khê không lần lữa giây nào, lập tức chuyển lời phó thác của Lý Băng Nhạn cho Trần Tín.

Trần Tín đập bàn đánh bốp: “Chuyện này có khó gì, cứ trói gô tên Bạch súc sinh đó lại, sau đó thả hạ nhân của hắn về nhà, báo lại phải lấy hai đứa nhỏ tới trao đổi. Nàng cứ chờ mà coi, người nhà hắn bảo đảm chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.”

Văn Đan Khê bật cười, Trần Tín hành sự vẫn còn sặc mùi thổ phỉ thế cơ đấy, cơ mà, quả thật làm vậy mới đạt hiệu quả nhanh nhất. Trần Tín nói là làm ngay, tức tốc hạ lệnh bắt giam phu phụ Bạch Hữu Thành, rồi bảo gia đinh Bạch gia về nhà báo tin, phải lấy hai đứa con để đổi người, kỳ hạn một tháng, nếu quá hạn không tới, thì hắn sẽ đem thi thể của hai người ném xuống sông nuôi ba ba. Gia đinh Bạch gia sợ tới tè ra quần, hộc tốc về nhà báo tin.

Xử lý xong chuyện này, Lý Băng Nhạn cũng dần dần bình tĩnh lại, hàng ngày ngoài ở cạnh Văn Đan Khê thì còn tha thiết ngóng trông hai đứa con tới.

Cuộc sống cứ trôi ngày qua ngày, thời gian ở cữ của Văn Đan Khê sắp qua hết. Trong hai mươi ngày hơn này, Trần Tín vẫn không chia phòng ngủ với cô, mặc dù Đỗ thị cẩn thận nhắc nhở hắn vài lần, nhưng Trần Tín vẫn từ chối như nhau. Hắn không nỡ rời xa vợ mình. Đỗ thị thấy không cản được hắn, đành phải khéo léo nhắc nhở hắn, trong lúc ở cữ tuyệt đối không thể chung phòng các loại.

Trần Tín chau mày: “Con đã làm cha người ta rồi, sao lại không biết mấy chuyện này chứ?”

Đỗ thị đành phải lúng túng lui ra. Tuy ngoài mặt Trần Tín đã tha thứ cho bà, nhưng cách đối xử thì vẫn không nóng không lạnh. Thậm chí hắn còn đặt ra hai quy định cho Đỗ thị: Một là không được dính dáng tới bất cứ nam nhân nào nữa, hai là tuyệt đối không được làm khó Văn Đan Khê. Cũng không được chỉ tay vẽ chân với chuyện của hai người. Ấy cho nên, ở Trần phủ, tuy Đỗ thị mang danh là mẹ chồng, nhưng không có bất cứ thực quyền nào, chủ nhân thết đãi bà ăn ngon mặc ấm, nhưng bà không thể hỏi tới bất cứ chuyện gì của chủ nhân. Song, bà ngẫm lại những ngày gian khổ khốn cùng của mình trước đây, rồi nhìn hoàn cảnh hiện tại, như thế bà đã thỏa mãn lắm rồi.

Đêm xuống, sau khi Văn Đan Khê đã dỗ con ngủ xong, hai người mới rúc vào nhau nằm xuống. Trần Tín vẫn giống y như trước, hai bàn tay cứ mò mẫn liên tục trên người cô. Văn Đan Khê bị hắn sờ tới nỗi thở hồng hộc, hết nhịn nổi bèn tóm lấy tay hắn, gắt giọng: “Nhị Tín, đừng vội, ở cữ phải đủ bốn mươi ngày mới được.”

Trần Tín thở dốc nói: “Ta biết, ta không ăn được thì sờ tý không được sao?”

Văn Đan Khê xoa mặt hắn với vẻ tội nghiệp, nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Sau này ta sẽ bồi thường cho chàng thật nhiều.”

Trần Tín kích động, lăn người ngồi dậy, liếm môi nói: “Nương tử, nàng nói phải giữ lời.”

Văn Đan Khê cười ngã vào ngực hắn, gật đầu liên tục. Mắt của Trần Tín xoay tít, gần đây trong đầu hắn lại diễn tập không ít binh pháp, tới lúc đó phải dùng cho bằng hết.

Ngày nào Trần Tín cũng đếm đầu ngón tay tính nhẩm, khiến cho hạ nhân Trần phủ lén xầm xì: “Nè, các ngươi thấy chưa, Tướng quân của chúng ta đang học đoán số, ngày nào cũng bấm ngón tay bói toán.”

Có người bác bỏ: “Coi mòi không giống đang coi bói.”



Nếu như Trần Tín biết mấy người này nói xấu mình, không phát cáu mới là lạ.

Ngày hai mươi tháng chín là đầy tháng của Trần Tử Khôn. Trần Quý Hùng nói sẽ đưa lễ vật tới trước hai ngày. Ban đầu theo ý Văn Đan Khê thì cứ tổ chức đơn giản là được. Ai dè mấy huynh đệ chẳng ai chịu nghe, nói cho cùng, đây chính là đứa bé đầu tiên của năm huynh đệ bọn họ. Các tướng lĩnh Phá Lỗ tới rất sớm, binh lính cũng lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng. Bởi thời tiết quang đãng, Văn Đan Khê bèn bảo Xuân Thảo mặc quần áo tươm tất cho Tử Khôn rồi bế ra ngoài đi dạo một chút. Mọi người trông thấy cục cưng trắng trẻo đáng yêu thì kiềm lòng không đặng chen lên nghịch. Tướng mạo của bé con bừng bừng anh khí, ai không biết đều tưởng là bé trai. Trần Tín nghe thấy mọi người khen, cố tình đón lấy bé con trong tay Xuân Phương, rồi dạo quanh một vòng trong đám đông, cuối cùng còn đứng ngay trước mặt bọn Tần Nguyên với Mặt Thẹo mà khoe khoang: “Lại đây lại đây, xít lại gần chút, cho các đệ dính xíu may mắn đây. Vừa nhìn thấy khuê nữ của ta, tên nào ế vợ lập tức tìm được vợ, vợ người nào chưa có con cũng lập tức mang thai.”

Trần Tử Khôn lại rất ngoan, không khóc cũng không quấy, mà chỉ mở to đôi mắt lúng liếng nhòm ngó mọi người. Một lát sau, hình như nó thấy mệt nên há mồm ngáp một cái thật to, rồi ngủ mất đất. Trần Tín đành phải bịn rịn giao cho bà vú. Còn mình thì tiếp tục khen con gái thao thao bất tuyệt.

Hôm nay, mọi người uống rất hào hứng, nên lại chuốc cho Trần Tín say mèm lần nữa. Sau khi tiệc rượu tan, Văn Đan Khê dìu hắn về phòng. Trần Tín vừa đi vừa lè nhè: “Cái tên Nhị đệ đáng ghét! Nhị đệ, ta thấy hắn đúng là ngứa đòn! Ai cũng vui vẻ từ trong ra ngoài, mỗi hắn là khác xa. Sinh nữ nhi thì sao hả, tương lai khuê nữ của ta còn mạnh hơn bọn con trai gấp trăm lần. Còn nói ta phải sinh con trai nhanh lên, hắn nói nghe nhẹ nhỉ, sinh con dễ vậy sao? Có giỏi thì hắn đi mà sinh…”

Vừa qua đầy tháng, Trần Tín cảm giác hy vọng của mình cũng ngày một tới gần, cặp mắt nhìn Văn Đan Khê hau háu hệt như mắt sói, bám riết không tha, cực kỳ có khí thế nuốt tọng cô vào bụng. Thậm chí cô còn nghe thấy hắn nuốt nước miếng. Văn Đan Khê thấy da đầu tê dại, cuối cùng phải nhắc nhở hắn chú ý một chút.

Trần Tín lại hùng hồn giải thích: “Ta nhìn cho đỡ nghiền cũng không được sao?”

Thế là sau bốn mươi ngày sau khi sinh, cô đã có thể tắm táp thỏa thuê một trận. Mấy ngày liền chỉ được dùng khăn lau, cô sắp khó chịu tới chết rồi. Lúc cô tắm tới lần thứ ba, thì chợt nghe thấy một âm thanh chẳng lành réo lên ngoài cửa: “Nương tử, ta vào chà lưng cho nàng nhé.”

Đây tuyệt đối là chồn chúc tết gà, ý xấu lộ liễu. Cô còn lâu mới bị hắn lừa.

“Nhị Tín, không cần. Chàng đi tắm nhanh đi.”

“Ta đã tắm trong quân doanh rồi.” Bên cạnh thao trường có mấy nhà tắm lớn, mở vào giờ quy định, dùng cách tắm tương tự với vòi sen hiện đại, đây là sáng kiến của Văn Đan Khê. Những binh lính huấn luyện xong có thể tắm ngay. Việc làm này đương nhiên đã được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Bây giờ thân phận của Văn Đan Khê trong quân doanh đã sắp vượt mặt Trần Tín. Tuy cô chỉ làm những việc nhỏ, nhưng lại dần đi sâu vào lòng người. Chẳng phải sinh hoạt của con người được tạo thành từ cả đống việc nhỏ sao? Thế là mỗi lần nhắc tới chuyện này, Trần Tín lại kiêu ngạo ra mặt.

Trần Tín xoay vòng vòng ngoài phòng y như con quay. Còn Văn Đan Khê thì cứ tắm đủng đà đủng đỉnh, trên mặt cô còn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn càng gấp, cô càng muốn trêu.

Chờ cô trêu đủ rồi, rốt cuộc cũng đẩy cửa đi ra, thì phát hiện Trần Tín bên ngoài đã cởi sạch từ đời tám hoánh nào, đôi mắt nóng tới độ đỏ ngầu. Tim Văn Đan Khê bất giác nảy lên thình thịch. Trần Tín lại hệt như sói đói bổ nhào vào dê, ôm phắt cô lên, chạy hộc tốc tới giường. Sau đó nhanh chóng đạp rớt giầy, lăn lên giường với cô.

Hắn xé phăng áo ngủ của cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của cô đầy tham lam, sau khi sinh con cơ thể của cô đã đẫy đà hơn rất nhiều. Hắn không còn lòng dạ nào để giám định với thưởng thức tỉ mỉ nữa, bởi vì thân thể hắn đã gào thét đòi ăn, giục hắn phải hành động nhanh lên.

Thế là hắn cúi gập người xuống, hôn điên cuồng như cơn bão ập tới, chiếc lưỡi nóng của hắn mạnh mẽ tiến quân thần tốc, luồn vào trong miệng đã khát khô của cô, thăm dò rồi mút vào cuồng nhiệt. Hai tay của hắn nắm lấy bộ ngực đầy đặn, xoa nắn không ngừng. Đầu lưỡi hắn bắt đầu cày xới khắp toàn thân cô, từ trên mặt đến ngực, càn quét một mạch như cuồng phong bão táp, tới tận bụng dưới mềm mại cũng không có ý định dừng lại. Hắn thở hổn hển, chần chừ một chút, rốt cuộc tiến vào nơi thần bí mà hắn thèm muốn.

Văn Đan Khê co quắp lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như tiếng của kẻ khác. Qua hồi lâu, hắn mới lưu luyến rời khỏi khu rừng ngát hương, tiếp đó chạy dọc xuống dưới, đặt những dấu hôn nông sâu không đều trên chiếc đùi trắng như ngọc của cô, thậm chí ngay cả hai bàn chân của cô cũng không buông tha.

Văn Đan Khê không nhịn được rút chân ra, kêu lên cấp thiết: “Đừng, đừng hôn chỗ đó, rất bẩn.”

“Không, chỗ nào cũng thơm, rất thơm.” Trần Tín nói bằng giọng mơ hồ, động tác trên miệng cũng không dừng lại chút nào. Hắn hôn chính diện xong, thì lật cô lại, hôn tiếp đằng sau.

Đây là quãng đường càn quét sinh động, muôn màu muôn vẻ, tất cả phương hướng, không để sót bất cứ một góc chết nào. Trần Tín tiến hành những động tác này xong, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, củ cải của hắn đã cứng tới phát đau từ lâu, gần như sắp nổ tung tới nơi.

Hắn cầm hai tay cô quấn vòng quanh cổ mình, rồi kéo hai chân cô quấn lên lưng mình, Văn Đan Khê ôm ghì lấy cổ hắn, bắt đầu đáp lại hắn nồng nhiệt. Cơ thể cô đã nóng rực khô cạn, như cơn nắng hạn cầu mong chút mưa lành, ngóng trông cấp thiết giây phút hắn đi vào hung mãnh. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, hắn cố sức ưỡn bụng dưới, ban đầu là từ từ, đi vào nhẹ nhàng, tiếp đó bắt đầu thả nhanh tốc độ, đánh thẳng vào mãnh liệt. Trong căn phòng vắng lặng vang lên âm thanh mị hoặc, làm cho tai người nghe không khỏi nóng rần lên.

Sau vài tiếng va chạm trong trẻo mà dài dòng, chính là cuồng phong gào thét, đất rung đá chuyển, tới chiếc giường lớn bền chắc cũng phải vang lên tiếng lắc lư kẽo kẹt. Nhiệt huyết như lửa cháy tưởng như muốn hòa tan cả hai người. Một trận rùng mình tới đỉnh điểm, khiến Trần Tín đạt được cơn thỏa mãn chưa từng có, phóng thích bản thân mình. Hắn như vừa đánh một trận chiếc ác liệt ròng rã mấy ngày, mềm rũ ra trên người cô, thở dốc không ngừng.

“Nương tử, tài nghệ của ta không thụt lùi chứ?” Trần Tín liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi.

Văn Đan Khê không cần trợn mắt cũng có thể thấy trên cái trán đầm đìa mồ hôi của hắn viết ba chữ to đùng “Cầu khen thưởng.”

Cô không muốn làm hắn thất vọng, bèn nhắm mắt lại, nũng nịu đáp: “Không, còn tiến bộ nữa.”

“Ha ha. Thời gian không phụ lòng người.” Trần Tín cười ngây ngô đắc ý.

Văn Đan Khê ôm hắn thật chặt. Nghỉ ngơi một lát, Trần Tín lấy lại sức xong, thì ngóc đầu trở lại.

Mặt hắn kề sát mặt cô, dài giọng làm bộ đáng thương: “Nương tử, ta nhịn gần một năm. Nàng đã nói muốn bồi thường cho ta thật nhiều mà.”

Văn Đan Khê nhẹ giọng ừ một tiếng: “Đêm nay tùy chàng.”

“Được được.” Trần Tín trở mạnh người dậy, xách giáo ra trận, bắt đầu một vòng chém giết mới.

“Nương tử, ta nhất định cho nàng muốn xin tha cũng không được.”

Văn Đan Khê cũng không tỏ ra yếu kém: “Có giỏi thì chàng thử xem, mệt chết chàng, mệt chết chàng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương