Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa
-
Chương 9: Bí mật bị phát hiện
Đông Phương Vũ vui vẻ huýt sáo bước nhanh qua dãy hành lang dài vắng vẻ. Hắn cảm thấy trong lòng như có một con ác ma kêu gào một cách mãnh liệt. *Cướp lấy nó... chỉ cần thứ hắn xem trọng ngươi phải cướp lấy nó...* *Không phải ngươi rất muốn thắng sao? Đây là lúc để ngươi chiến thắng a~* *Chỉ cần cướp đi nó... ngươi Đông Phương Vũ sẽ là người chiến thắng."
*Không được cướp... ngươi không thể làm hành động vô sỉ như vậy... Hắn rất tin tưởng ngươi không phải sao?* *Ngươi là người hắn tin tưởng... nên ngươi không thể phản bội hắn...* *Không thể...* *Không thể........* *Không thể.............* Văn phòng âm u là một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến cho người ta có một cảm giác rợn người. Không thể sao? Nếu như hắn biết bí mật của hắn bị phát hiện thì sẽ là một khung cảnh như thế nào a~ Máu chảy thành sông? Thây phơi thành núi? Hay là... hắn sẽ cầu xin ta giữ kín bí mật này? "Hàr...hàr...."
Thật tò mò đâu. Đến cùng thì một người như thế nào mới khiến hắn phải lo lắng như vậy? Đông Phương Vũ đáy mắt âm u lướt qua một tia hứng thú. Sau đó hắn cầm lấy cây phi tiêu nhỏ và... *Vụt... phập* Tấm bản đồ thu nhỏ bị mũi phi tiêu đâm thủng một lỗ nhỏ chỉ thấy phía bị lủng trang giấy là phòng VIP 014. Doãn Y Ngưng tỉnh dậy thấy trong căn phòng bệnh chỉ có một mình mình thì cảm thấy rất thất vọng. Bé con loay hoay trên giường một lúc sau thì thấy một tờ giấy nhỏ để dưới ly sữa ấm. Doãn Y Ngưng cầm cốc sữa vừa uống vừa đọc dòng chữ cứng cáp bên trong. "Bảo bối ngoan. Ca ca đi họp gấp trưa sẽ về sớm thăm ngươi. Thương ngươi bảo bối."
Doãn Y Ngưng khẽ cau cau cái mũi, cái đầu nhỏ lại nghiên nghiên suy tư, gia gia và ba ba thì bị vây ở trong quân khu chưa về được... ma ma thì đã đi lưu diễn tới Senshara. Nhị ca lại học nội trú tháng sau mới về... còn đại ca lại đi họp.... Thật nhàm chán.....thật nhàm chán a~ *Cạch!* Là Vũ ca ca. "Vũ ca ca. Chừng nào Ngưng nhi mới được xuất viện a?"
Doãn Y Ngưng bò xuống giường chạy tới ôm đùi Đông Phương Vũ. Chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên vẻ u ám sau đó giang tay ôm thân hình bé nhỏ vào lòng mới lắc đầu nói. "Chưa được a~ Đầu muội còn máu bầm nên phải đợi nó tiêu hết mới có thể xuất viện."
Vừa nói vừa thuận tay ẵm cô bé ngồi trên giường bắt đầu giở trò... "đồi bại"... "Đến... Tiểu Y Ngưng. Chúng ta ăn sáng thôi."
Đông Phương Vũ vừa nói vừa xé nhỏ miếng bánh sandwich kẹp thêm thịt bò vụn bỏ vào cái miệng đang há ra của Doãn Y Ngưng. Rồi nhìn cô bé nhai nhóp nhép như chú sóc con. Những khi đó hắn lại cảm thấy mình là một... bảo mẫu chuyên nghiệp. Thật là... rõ ràng nói muốn cướp vật nhỏ cho Doãn Mặc phát điên nhưng khi nhìn gương mặt ngây thơ này hắn lại không hạ thủ được. Trong lòng hắn vang lên từng hồi chuông cảnh báo. Nó kêu hắn phải dừng lại... càng sớm càng tốt... nếu không hắn sẽ trầm luân. Nhưng mà... aiz... thật khó nghĩ. "Vũ ca ca~ Ăn a~"
Tiểu Y Ngưng cũng xé miếng bánh nhỏ đưa vào miệng hắn, Đông Phương Vũ vì mãi suy nghĩ nên không để ý lắm, đến khi định thần lại thì thấy lưỡi hắn đang liếm phải một cái gì đó mềm mại lại hương hương. Doãn Y Ngưng cũng không nghĩ nhiều, cô thấy Vũ ca ca ăn xong miếng bánh lại toét miệng ra cười toe toét. Ngô~ Vũ ca ca thật ngoan. Đông Phương Vũ ánh mắt lóe ra tia sáng kì lạ rồi chợt biến mất sau đó hắn ôm tiểu Y Ngưng một cái thật chặt.... thật chặt như muốn khảm cô nhóc này vào cơ thể hắn rồi hắn bật cười khanh khách khi thấy cô nhóc mặt đần ra vì không hiểu ra sao. Doãn Y Ngưng xù lông nhào lên cắn lấy ngón tay của tên nào đó một cái thật mạnh rồi không thèm nhả ra nữa... Phù phù~ Vũ ca ca thật đáng ghét, xém tí nữa Y Ngưng ngộp thở chết rồi. Hừ hừ! Đông Phương Vũ ánh mắt càng ngày càng âm u khi đầu ngón tay được bao quanh cái miệng nhỏ nhắn ướt át. Khẽ nhúc nhích ngón tay trong khoang miệng bé nhỏ hắn chợt cảm thấy sự thoải mái chưa từng có... nhiều hơn... hắn muốn nhiều hơn nữa... Muốn cô bé nở rộ ra vì hắn... thở hỗn hển vì hắn... rên rỉ vì hắn... cao triều vì hắn... Đông Phương Vũ lại nhớ tới hình ảnh vài ngày trước của anh em nhà họ Doãn. Thật sự là rất dâm mỹ a.... Bé con khuôn mặt đỏ hồng vì động tình... từng hơi thở dồn dập... tiếng rên rỉ nho nhỏ như chú mèo con muốn tìm bất mãn ....và còn... dòng nước dịch thơm ngát phun ra lúc cao triều... Đứng ngoài cửa hắn có thể thấy rất rõ từng biểu cảm đáng yêu của cô... hơn nữa hắn có thể thấy rõ tiểu hoa huyệt bé nhỏ nở rộ trong tay Mặc... tuyệt đẹp... hạt trân châu bé nhỏ sưng cứng nằm kế khe suối ướt át.... Nếu là hắn... hắn chắc chắn sẽ chơi đùa đến khi bé con ngất đi... đến khi bé con cầu xin hắn tha thứ... đến khi tiểu hạt châu đỏ hỏn như máu.... Nghĩ nghĩ Đông Phương Vũ chợt rùng người... Hắn lại có phản ứng với cô nhóc này... thật không ngờ a~ Tiểu Y Ngưng lại lần nữa rầu rĩ. Đây đều là cái gì cùng cái gì a~ Đầu lưỡi cô tê quá... lại rất ngứa... Lại thêm 1 con sói đội lớp người... ta cảm thấy chỉ số biến thái của ta ngày càng tăng rồi... vì ta đang muốn Đông Phương Vũ biến thái đối xử với Y Ngưng.... Các nàng nói ta có nên làm vậy không a~ Vì là điều giáo nên ta muốn càng ngày càng tăng cấp lên... sau đó sẽ là 3p 4p 5p gì gì đó....haiz... cho ta ý kiến với..... Có lẽ một thời gian lâu nữa mới trưởng thành a~
*Không được cướp... ngươi không thể làm hành động vô sỉ như vậy... Hắn rất tin tưởng ngươi không phải sao?* *Ngươi là người hắn tin tưởng... nên ngươi không thể phản bội hắn...* *Không thể...* *Không thể........* *Không thể.............* Văn phòng âm u là một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến cho người ta có một cảm giác rợn người. Không thể sao? Nếu như hắn biết bí mật của hắn bị phát hiện thì sẽ là một khung cảnh như thế nào a~ Máu chảy thành sông? Thây phơi thành núi? Hay là... hắn sẽ cầu xin ta giữ kín bí mật này? "Hàr...hàr...."
Thật tò mò đâu. Đến cùng thì một người như thế nào mới khiến hắn phải lo lắng như vậy? Đông Phương Vũ đáy mắt âm u lướt qua một tia hứng thú. Sau đó hắn cầm lấy cây phi tiêu nhỏ và... *Vụt... phập* Tấm bản đồ thu nhỏ bị mũi phi tiêu đâm thủng một lỗ nhỏ chỉ thấy phía bị lủng trang giấy là phòng VIP 014. Doãn Y Ngưng tỉnh dậy thấy trong căn phòng bệnh chỉ có một mình mình thì cảm thấy rất thất vọng. Bé con loay hoay trên giường một lúc sau thì thấy một tờ giấy nhỏ để dưới ly sữa ấm. Doãn Y Ngưng cầm cốc sữa vừa uống vừa đọc dòng chữ cứng cáp bên trong. "Bảo bối ngoan. Ca ca đi họp gấp trưa sẽ về sớm thăm ngươi. Thương ngươi bảo bối."
Doãn Y Ngưng khẽ cau cau cái mũi, cái đầu nhỏ lại nghiên nghiên suy tư, gia gia và ba ba thì bị vây ở trong quân khu chưa về được... ma ma thì đã đi lưu diễn tới Senshara. Nhị ca lại học nội trú tháng sau mới về... còn đại ca lại đi họp.... Thật nhàm chán.....thật nhàm chán a~ *Cạch!* Là Vũ ca ca. "Vũ ca ca. Chừng nào Ngưng nhi mới được xuất viện a?"
Doãn Y Ngưng bò xuống giường chạy tới ôm đùi Đông Phương Vũ. Chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên vẻ u ám sau đó giang tay ôm thân hình bé nhỏ vào lòng mới lắc đầu nói. "Chưa được a~ Đầu muội còn máu bầm nên phải đợi nó tiêu hết mới có thể xuất viện."
Vừa nói vừa thuận tay ẵm cô bé ngồi trên giường bắt đầu giở trò... "đồi bại"... "Đến... Tiểu Y Ngưng. Chúng ta ăn sáng thôi."
Đông Phương Vũ vừa nói vừa xé nhỏ miếng bánh sandwich kẹp thêm thịt bò vụn bỏ vào cái miệng đang há ra của Doãn Y Ngưng. Rồi nhìn cô bé nhai nhóp nhép như chú sóc con. Những khi đó hắn lại cảm thấy mình là một... bảo mẫu chuyên nghiệp. Thật là... rõ ràng nói muốn cướp vật nhỏ cho Doãn Mặc phát điên nhưng khi nhìn gương mặt ngây thơ này hắn lại không hạ thủ được. Trong lòng hắn vang lên từng hồi chuông cảnh báo. Nó kêu hắn phải dừng lại... càng sớm càng tốt... nếu không hắn sẽ trầm luân. Nhưng mà... aiz... thật khó nghĩ. "Vũ ca ca~ Ăn a~"
Tiểu Y Ngưng cũng xé miếng bánh nhỏ đưa vào miệng hắn, Đông Phương Vũ vì mãi suy nghĩ nên không để ý lắm, đến khi định thần lại thì thấy lưỡi hắn đang liếm phải một cái gì đó mềm mại lại hương hương. Doãn Y Ngưng cũng không nghĩ nhiều, cô thấy Vũ ca ca ăn xong miếng bánh lại toét miệng ra cười toe toét. Ngô~ Vũ ca ca thật ngoan. Đông Phương Vũ ánh mắt lóe ra tia sáng kì lạ rồi chợt biến mất sau đó hắn ôm tiểu Y Ngưng một cái thật chặt.... thật chặt như muốn khảm cô nhóc này vào cơ thể hắn rồi hắn bật cười khanh khách khi thấy cô nhóc mặt đần ra vì không hiểu ra sao. Doãn Y Ngưng xù lông nhào lên cắn lấy ngón tay của tên nào đó một cái thật mạnh rồi không thèm nhả ra nữa... Phù phù~ Vũ ca ca thật đáng ghét, xém tí nữa Y Ngưng ngộp thở chết rồi. Hừ hừ! Đông Phương Vũ ánh mắt càng ngày càng âm u khi đầu ngón tay được bao quanh cái miệng nhỏ nhắn ướt át. Khẽ nhúc nhích ngón tay trong khoang miệng bé nhỏ hắn chợt cảm thấy sự thoải mái chưa từng có... nhiều hơn... hắn muốn nhiều hơn nữa... Muốn cô bé nở rộ ra vì hắn... thở hỗn hển vì hắn... rên rỉ vì hắn... cao triều vì hắn... Đông Phương Vũ lại nhớ tới hình ảnh vài ngày trước của anh em nhà họ Doãn. Thật sự là rất dâm mỹ a.... Bé con khuôn mặt đỏ hồng vì động tình... từng hơi thở dồn dập... tiếng rên rỉ nho nhỏ như chú mèo con muốn tìm bất mãn ....và còn... dòng nước dịch thơm ngát phun ra lúc cao triều... Đứng ngoài cửa hắn có thể thấy rất rõ từng biểu cảm đáng yêu của cô... hơn nữa hắn có thể thấy rõ tiểu hoa huyệt bé nhỏ nở rộ trong tay Mặc... tuyệt đẹp... hạt trân châu bé nhỏ sưng cứng nằm kế khe suối ướt át.... Nếu là hắn... hắn chắc chắn sẽ chơi đùa đến khi bé con ngất đi... đến khi bé con cầu xin hắn tha thứ... đến khi tiểu hạt châu đỏ hỏn như máu.... Nghĩ nghĩ Đông Phương Vũ chợt rùng người... Hắn lại có phản ứng với cô nhóc này... thật không ngờ a~ Tiểu Y Ngưng lại lần nữa rầu rĩ. Đây đều là cái gì cùng cái gì a~ Đầu lưỡi cô tê quá... lại rất ngứa... Lại thêm 1 con sói đội lớp người... ta cảm thấy chỉ số biến thái của ta ngày càng tăng rồi... vì ta đang muốn Đông Phương Vũ biến thái đối xử với Y Ngưng.... Các nàng nói ta có nên làm vậy không a~ Vì là điều giáo nên ta muốn càng ngày càng tăng cấp lên... sau đó sẽ là 3p 4p 5p gì gì đó....haiz... cho ta ý kiến với..... Có lẽ một thời gian lâu nữa mới trưởng thành a~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook