Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa
-
Chương 16: Long ngạo thiên
Địa điểm đến đầu tiên của bé mèo là cửa hàng bán đồ cho thú cưng. Doãn Y Ngưng ôm trong lòng chú gấu bông cái đầu nghiên tới nghiên lui tò mò nhìn ngó. Meo~ Cửa hàng này thật đáng yêu. Trong đây bán đủ các loại thú cưng, từ chó, mèo cho tới các loại chim, bò sát... có cả ....rắn....cô nhóc xanh mặt quay đầu sang chỗ khác thì thấy bên trong cửa hàng có một chỗ để khách chơi với bầy mèo... thật dễ thương. Tiểu Y Ngưng lắc lắc người đòi xuống, Đông Phương Vũ nhìn thấy hành động của cô nhóc cũng biết cô đang muốn làm gì, hắn ôm cô bé tới hàng rào rồi thả cô nhóc vào trong hàng rào với lũ mèo sau đó mới quay sang chọn đồ cần thiết... Ting~ Nhiệm vụ chính tuyến (phụ 2): Nụ hôn của Long Ngạo Thiên. (Phần thưởng: Thưởng cho điểm phân phối: 5. Thưởng cho điểm kinh nghiệm: 200. Thưởng cho độ bền: +5p.) *Nhiệm vụ tự nhận.* Doãn Y Ngưng lúc này cũng không quá để ý nhiệm vụ nêu lên bởi vì cô nhóc bây giờ đang bị lũ mèo bao quanh... sau đó là cuồng liếm.... Phía góc nơi chú mèo batư trắng muốt đang nằm một cậu nhóc 12 tuổi đang khẽ vuốt ve bộ lông mềm, ánh mắt màu tím nhìn bé mèo vừa xuất hiện. Ngô~ là búp bê tóc bạch kim lần trước. Long Ngạo Thiên cụp cặp mắt tím xuống khẽ suy tư sau đó đứng dậy đi tới sau lưng cô nhóc. Nhìn phía đang thở hỗn hển nhóc con Long Ngạo Thiên cảm thấy chơi thật khá... sau đó giơ tay ẵm bé con vào lòng. Phía dưới đám mèo thấy cô nhóc không còn liền lon ton chạy ra chỗ khác, vài con khác lại ngước đầu nhỏ nhìn bị ôm vào lòng Doãn Y Ngưng sau đó như lên án kêu meo meo~ Phía ngoài hàng rào, một loạt hắc y nhân khóe mắt bắt đầu rút gân, khóe miệng lại giật giật nhìn cậu chủ nhà mình đang ôm một con nhóc. Trong lòng họ lại gào thét liên hồi, như nhìn thấy hàn khí tỏa ra, lũ thuộc hạ cúi đầu xuống như không phát hiện cậu chủ khiết phích nhà mình ôm cô nhóc con. Long Ngạo Thiên hài lòng khi nhìn cúi đầu bọn thuộc hạ cảm thấy mỹ mãn... Ân~ trẻ nhỏ dễ dạy.. nghĩ nghĩ cậu cúi đầu đánh giá bé mèo trong lòng, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt ửng đỏ, cái miệng có vài sợi chỉ bạc... "Tên gì?"
Doãn Y Ngưng nghe hỏi thì định thần lại, cô nhóc như bị mê hoặc nhìn vào đôi mắt tím sau đó giật giật người. "Meo~ Doãn Y Ngưng a~"
Long Ngạo Thiên giơ tay xoa nhẹ đầu cô như thưởng cho, sau đó khóe mắt chăm chú nhìn vào đôi tai đang run rẩy... Tai thật? Rồi thuận tay cầm lấy đuôi mèo của cô bé khẽ vuốt. "Meo~"
Doãn Y Ngưng khẽ kêu một tiếng rồi giật bắn người lên sau đó xụi lơ. Long Ngạo Thiên cau cau mày đánh giá... cả đuôi cũng là thật... nhưng lần trước gặp cô nhóc này vẫn là một đứa trẻ bình thường? Thật kỳ lạ.... Nghĩ nghĩ hắn cúi đầu liếm nhẹ khóe môi cô bé, như chưa cảm thấy đủ hắn cắn nhẹ môi bé mèo khiến cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Long Ngạo Thiên cảm thấy cô nhóc thật ngọt nên đưa lưỡi vào miệng cô mút một cái. Sau đó hắn thấy trong lòng trống trơn, một cảm giác mất mát lan tỏa trong lòng khiến hắn khẽ cau mày. Đông Phương Vũ đang bận rộn chọn đồ, khi xoay người về khu hàng rào hắn chợt sững người lại... Tên nhóc kia tại sao lại ở đây a~ lại còn ôm bảo bối của hắn... Đáng chết. Tên nhóc đó lại dám hôn tiểu Ngưng nhà hắn. Đông Phương Vũ cảm thấy mình không thể nhìn hay nhịn được nữa nên sải bước tới hàng rào sau đó xách cô nhóc đang kinh ngạc đó ôm vào lòng mình, ánh mắt sắc bén nhìn phía đang thẩn thờ Long Ngạo Thiên. "Anh họ."
"Chào biểu thiếu gia."
Đông Phương Vũ híp cặp mắt nâu nhìn phía em họ nhà mình rồi mím môi cảnh cáo. "Tránh xa con bé ra."
Sau đó tới quầy tính tiền rồi đi mất. Long Ngạo Thiên cúi đầu sau đó nhìn hình bóng đang chạy trốn trối chết kia thì bật cười. "Thật thú vị a~ Anh họ~ thì ra là vì thuốc của anh."
giờ thì hắn đã hiểu vì sao cô nhóc đó lại có tai và đuôi. Thật thú vị~ Đây là sở thích của anh sao anh họ? Chậc... thật là biến thái~ Bất quá nếu hắn đoán không lầm thì cô nhóc họ Doãn đó là muội muội bảo bối của CEO Doãn bạn thân của ông anh nhà mình... mà màu tóc xinh đẹp đó lại là....dòng máu thuần a~ Anh họ nha~ Anh nên biết một điều.... Dòng máu thuần là của chung a~ Cho nên... Anh trai yêu quý... em sẽ không muốn để đứa em họ này mách mẹ của anh chứ... hay hắn nên mách gia gia về tội độc chiếm dòng máu thuần của anh nhar~ Ân~ Cũng nên là xét nghiệm a~ phải khám thân thể định kì... không thôi sẽ rất dễ chết vì không biết bệnh để trị kịp lúc... Ngô~ Hắn nên tới bệnh viện nào khám đây? Dượng dường như có bệnh viện thì phải... Quyết định rồi... mai sẽ tới bệnh viện khám.... "Đi thôi."
"Là."
Tên biến thái thứ 3 xuất hiện.... ta sẽ điều giáo... điều giáo và điều giáo... oa hahaha.....
Doãn Y Ngưng nghe hỏi thì định thần lại, cô nhóc như bị mê hoặc nhìn vào đôi mắt tím sau đó giật giật người. "Meo~ Doãn Y Ngưng a~"
Long Ngạo Thiên giơ tay xoa nhẹ đầu cô như thưởng cho, sau đó khóe mắt chăm chú nhìn vào đôi tai đang run rẩy... Tai thật? Rồi thuận tay cầm lấy đuôi mèo của cô bé khẽ vuốt. "Meo~"
Doãn Y Ngưng khẽ kêu một tiếng rồi giật bắn người lên sau đó xụi lơ. Long Ngạo Thiên cau cau mày đánh giá... cả đuôi cũng là thật... nhưng lần trước gặp cô nhóc này vẫn là một đứa trẻ bình thường? Thật kỳ lạ.... Nghĩ nghĩ hắn cúi đầu liếm nhẹ khóe môi cô bé, như chưa cảm thấy đủ hắn cắn nhẹ môi bé mèo khiến cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Long Ngạo Thiên cảm thấy cô nhóc thật ngọt nên đưa lưỡi vào miệng cô mút một cái. Sau đó hắn thấy trong lòng trống trơn, một cảm giác mất mát lan tỏa trong lòng khiến hắn khẽ cau mày. Đông Phương Vũ đang bận rộn chọn đồ, khi xoay người về khu hàng rào hắn chợt sững người lại... Tên nhóc kia tại sao lại ở đây a~ lại còn ôm bảo bối của hắn... Đáng chết. Tên nhóc đó lại dám hôn tiểu Ngưng nhà hắn. Đông Phương Vũ cảm thấy mình không thể nhìn hay nhịn được nữa nên sải bước tới hàng rào sau đó xách cô nhóc đang kinh ngạc đó ôm vào lòng mình, ánh mắt sắc bén nhìn phía đang thẩn thờ Long Ngạo Thiên. "Anh họ."
"Chào biểu thiếu gia."
Đông Phương Vũ híp cặp mắt nâu nhìn phía em họ nhà mình rồi mím môi cảnh cáo. "Tránh xa con bé ra."
Sau đó tới quầy tính tiền rồi đi mất. Long Ngạo Thiên cúi đầu sau đó nhìn hình bóng đang chạy trốn trối chết kia thì bật cười. "Thật thú vị a~ Anh họ~ thì ra là vì thuốc của anh."
giờ thì hắn đã hiểu vì sao cô nhóc đó lại có tai và đuôi. Thật thú vị~ Đây là sở thích của anh sao anh họ? Chậc... thật là biến thái~ Bất quá nếu hắn đoán không lầm thì cô nhóc họ Doãn đó là muội muội bảo bối của CEO Doãn bạn thân của ông anh nhà mình... mà màu tóc xinh đẹp đó lại là....dòng máu thuần a~ Anh họ nha~ Anh nên biết một điều.... Dòng máu thuần là của chung a~ Cho nên... Anh trai yêu quý... em sẽ không muốn để đứa em họ này mách mẹ của anh chứ... hay hắn nên mách gia gia về tội độc chiếm dòng máu thuần của anh nhar~ Ân~ Cũng nên là xét nghiệm a~ phải khám thân thể định kì... không thôi sẽ rất dễ chết vì không biết bệnh để trị kịp lúc... Ngô~ Hắn nên tới bệnh viện nào khám đây? Dượng dường như có bệnh viện thì phải... Quyết định rồi... mai sẽ tới bệnh viện khám.... "Đi thôi."
"Là."
Tên biến thái thứ 3 xuất hiện.... ta sẽ điều giáo... điều giáo và điều giáo... oa hahaha.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook