Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa
-
Chương 11: Thỏa thuận
Hành lang bệnh viện. Đông Phương Vũ tà tứ mỉm cười nhìn phía Doãn Mặc, nụ cười khiêu khích đắc thắng khiến Doãn Mặc như muốn điên người. Tên này đúng là thật biết lợi dụng thời cơ. Ba ngày trước thấy hắn ngày nào cũng tới chơi với bảo bối hắn đã ngờ ngợ nhưng vẫn không đề phòng gì. Bây giờ thì hay rồi... muốn đề phòng cũng đã không kịp. Doãn Mặc cảm thấy chưa bao giờ hắn phạm cấp thấp sai lầm đến vậy. Cái đầu thương nhân của hắn mọi khi rất khôn lanh, mưu mẹo vậy mà đến bây giờ hắn mới biết cái con sói nào đó đang vung vẫy đuôi lại đào hầm cho hắn khiêu từ mấy ngày trước. Cái gì mà "Mặc, ngươi tới văn phòng viện trưởng đi, lão già nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi. Tình trạng bệnh của Tiểu Ngưng."
Khi hắn trở lại thì thấy con sói đuôi to ấy đang cho bảo bối muội muội của hắn ăn, còn dỗ cô ngủ... Rồi thỉnh thoảng hắn lại tìm cách sai anh đi đây, đi đó để một mình gần gũi với muội muội... Nằm tào... bây giờ nghĩ lại Doãn Mặc cảm thấy hắn ngu đến cỡ đó, cứ bị tên sói đội lốt người này chi đến chi đi như con dế. Doãn Mặc cảm thấy đây có lẽ là vết nhơ của cả đời hắn. Nhưng hắn lại không biết đây không phải là vết nhơ cuối cùng. Người ta nói "Nhơ nhơ càng khỏe mạnh"
không phải sao? "Đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ trầm giọng hỏi. "Năm trước."
Doãn Mặc mím môi trả lời. "Ta muốn hỏi bắt đầu điều giáo đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ khẽ cau mày. Doãn Mặc dọn ra khỏi Doãn gia vào năm ngoái nên nói là hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho cô muội muội không cùng huyết thống này vào năm ngoái? "Một tháng trước bắt đầu điều giáo."
Doãn Mặc lắc đầu cười khổ.. "Ngô~ Mặc a~ Ta không ngờ ngươi lại... lầy như vậy."
Đông Phương Vũ khanh khách nở nụ cười. Chậc... chỉ mới vừa bắt đầu điều giáo thôi sao? Ar~ Thật thú vị. Doãn Mặc cau mày nhìn phía cười đê tiện bạn tốt cảm thấy càng ngày càng không ổn. Không phải như hắn suy nghĩ như vậy đi? Bất quá cảm giác bất an này là cái gì a hồn đạm. "Ta cũng muốn tham gia."
Đông Phương Vũ quăng ra một quả boom rồi ánh mắt khiêu khích nhìn Doãn Mặc như đang nói *ngươi có thể nói từ chối thử xem... khi đó... ngươi biết tính ta* Doãn Mặc nắm chặt tay đập mạnh vào tường ngửa đầu ưu thương... Hắn có thể nói không sao? "Mặc. Ngươi cũng biết thế giới này tỷ lệ dòng máu thuần như thế nào. Tiểu Ngưng sẽ không chỉ có chúng ta. Bởi vì dòng máu cao quý đang chảy trong người nàng là thứ nhiều kẻ đang nhòm ngó."
Doãn Mặc khẽ nhắm mắt khóe môi run lên một cách bất lực. Phải rồi... sao hắn lại quên chứ? Dòng máu thuần... chỉ có thể chia sẻ mà không thể độc chiếm. Hắn nên nói hắn là may mắn hay là bất hạnh? Hay là nên nói là hạnh phúc bởi vì Ngưng nhi của hắn sẽ là một cô bé hết sức ưu tú. Khiến cho rất nhiều người muốn giành giật. [Dòng máu thuần: Mỗi gia đình đều sẽ có một người phụ nữ mang dòng máu đó. Nói ví dụ như nhà ngoại của Doãn Y Ngưng. Ông bà ngoại cô sinh ra tam nam nhị nữ nhưng trong hai nữ nhi đó chỉ có mình mẹ cô mang dòng máu thuần còn người chị kia thì không. Nói nôm na dòng máu thuần là dòng máu bao gồm tất cả những ưu điểm của cả cha và mẹ, không hề có khuyết điểm. Nam nhân tóc đen cùng nữ nhân tóc đỏ sẽ có ba loại trường hợp sản sinh: 1. Hài tử có thể sẽ là tóc đen 2. Hài tử có thể sẽ là tóc đỏ Đó là những hài tử mang dòng máu bình thường. Nhưng hài tử mang mái tóc màu nâu đỏ sẽ là hài tử có dòng máu thuần. Và trường hợp dòng máu thuần chỉ thuộc về nữ hài. Trong gia tộc chỉ có duy nhất một nữ hài mang dòng máu thuần. Và nữ hài đó được xem là bảo bối của gia tộc.] Đông Phương Vũ lần đầu tiên gặp mặt đã biết nha đầu kia chính là dòng máu thuần. Vì Doãn ba có mái tóc màu trắng, trong khi Doãn mẹ lại là mái tóc vàng óng. Nên đầu tóc bạch kim của cô bé là điều dễ nhận ra nhất. Bất quá.... Dòng máu thuần sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm bay xung quanh. "Ta biết. Vũ hợp tác vui vẻ."
Doãn Mặc đưa tay ra trong đôi mắt lại là vẻ cam chịu. "Hợp tác vui vẻ."
Phòng bệnh, một cô nhóc nào đó đang ngủ một cách ngon lành vẫn không hề hay biết kế hoạch điều giáo của ca ca đang có sự thay đổi, thêm vào đó là một bản điều giáo khác ...hoàn toàn mới của người mà nàng gọi là Vũ ca ca. Khụ.... dòng máu thuần trong truyện sẽ khác hẳn ... hay nói là trái ngược với bên ngoài nha... ở ngoài chúng ta sẽ gọi họ là con lai.... nhưng có rất nhiều màu tóc ta yêu thích nên ta sẽ chỉnh sữa định luật giữa lai và thuần. KHi đọc yêu cầu không chửi tác giả =]]
Khi hắn trở lại thì thấy con sói đuôi to ấy đang cho bảo bối muội muội của hắn ăn, còn dỗ cô ngủ... Rồi thỉnh thoảng hắn lại tìm cách sai anh đi đây, đi đó để một mình gần gũi với muội muội... Nằm tào... bây giờ nghĩ lại Doãn Mặc cảm thấy hắn ngu đến cỡ đó, cứ bị tên sói đội lốt người này chi đến chi đi như con dế. Doãn Mặc cảm thấy đây có lẽ là vết nhơ của cả đời hắn. Nhưng hắn lại không biết đây không phải là vết nhơ cuối cùng. Người ta nói "Nhơ nhơ càng khỏe mạnh"
không phải sao? "Đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ trầm giọng hỏi. "Năm trước."
Doãn Mặc mím môi trả lời. "Ta muốn hỏi bắt đầu điều giáo đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ khẽ cau mày. Doãn Mặc dọn ra khỏi Doãn gia vào năm ngoái nên nói là hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho cô muội muội không cùng huyết thống này vào năm ngoái? "Một tháng trước bắt đầu điều giáo."
Doãn Mặc lắc đầu cười khổ.. "Ngô~ Mặc a~ Ta không ngờ ngươi lại... lầy như vậy."
Đông Phương Vũ khanh khách nở nụ cười. Chậc... chỉ mới vừa bắt đầu điều giáo thôi sao? Ar~ Thật thú vị. Doãn Mặc cau mày nhìn phía cười đê tiện bạn tốt cảm thấy càng ngày càng không ổn. Không phải như hắn suy nghĩ như vậy đi? Bất quá cảm giác bất an này là cái gì a hồn đạm. "Ta cũng muốn tham gia."
Đông Phương Vũ quăng ra một quả boom rồi ánh mắt khiêu khích nhìn Doãn Mặc như đang nói *ngươi có thể nói từ chối thử xem... khi đó... ngươi biết tính ta* Doãn Mặc nắm chặt tay đập mạnh vào tường ngửa đầu ưu thương... Hắn có thể nói không sao? "Mặc. Ngươi cũng biết thế giới này tỷ lệ dòng máu thuần như thế nào. Tiểu Ngưng sẽ không chỉ có chúng ta. Bởi vì dòng máu cao quý đang chảy trong người nàng là thứ nhiều kẻ đang nhòm ngó."
Doãn Mặc khẽ nhắm mắt khóe môi run lên một cách bất lực. Phải rồi... sao hắn lại quên chứ? Dòng máu thuần... chỉ có thể chia sẻ mà không thể độc chiếm. Hắn nên nói hắn là may mắn hay là bất hạnh? Hay là nên nói là hạnh phúc bởi vì Ngưng nhi của hắn sẽ là một cô bé hết sức ưu tú. Khiến cho rất nhiều người muốn giành giật. [Dòng máu thuần: Mỗi gia đình đều sẽ có một người phụ nữ mang dòng máu đó. Nói ví dụ như nhà ngoại của Doãn Y Ngưng. Ông bà ngoại cô sinh ra tam nam nhị nữ nhưng trong hai nữ nhi đó chỉ có mình mẹ cô mang dòng máu thuần còn người chị kia thì không. Nói nôm na dòng máu thuần là dòng máu bao gồm tất cả những ưu điểm của cả cha và mẹ, không hề có khuyết điểm. Nam nhân tóc đen cùng nữ nhân tóc đỏ sẽ có ba loại trường hợp sản sinh: 1. Hài tử có thể sẽ là tóc đen 2. Hài tử có thể sẽ là tóc đỏ Đó là những hài tử mang dòng máu bình thường. Nhưng hài tử mang mái tóc màu nâu đỏ sẽ là hài tử có dòng máu thuần. Và trường hợp dòng máu thuần chỉ thuộc về nữ hài. Trong gia tộc chỉ có duy nhất một nữ hài mang dòng máu thuần. Và nữ hài đó được xem là bảo bối của gia tộc.] Đông Phương Vũ lần đầu tiên gặp mặt đã biết nha đầu kia chính là dòng máu thuần. Vì Doãn ba có mái tóc màu trắng, trong khi Doãn mẹ lại là mái tóc vàng óng. Nên đầu tóc bạch kim của cô bé là điều dễ nhận ra nhất. Bất quá.... Dòng máu thuần sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm bay xung quanh. "Ta biết. Vũ hợp tác vui vẻ."
Doãn Mặc đưa tay ra trong đôi mắt lại là vẻ cam chịu. "Hợp tác vui vẻ."
Phòng bệnh, một cô nhóc nào đó đang ngủ một cách ngon lành vẫn không hề hay biết kế hoạch điều giáo của ca ca đang có sự thay đổi, thêm vào đó là một bản điều giáo khác ...hoàn toàn mới của người mà nàng gọi là Vũ ca ca. Khụ.... dòng máu thuần trong truyện sẽ khác hẳn ... hay nói là trái ngược với bên ngoài nha... ở ngoài chúng ta sẽ gọi họ là con lai.... nhưng có rất nhiều màu tóc ta yêu thích nên ta sẽ chỉnh sữa định luật giữa lai và thuần. KHi đọc yêu cầu không chửi tác giả =]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook