Nữ Xứng Công Tâm Kế
-
Chương 25: Đừng quên em 11
Edit: Mộc
Tư thế hiện giờ của hai người có chút xấu hổ, cả người Diệp Tử nhào vào Trầm Ngạn Hiên, đầu gối quỳ giữa hai chân anh, một tay chống đất, bụng áp sát thân thể Trầm Ngạn Hiên, mập mờ không nói rõ nổi.
Diệp Tử chớp mắt, vẻ lo âu trong mắt lập tức tiêu tán, gương mặt cô hơi bối rối, nhanh chóng bò dậy.
“A.” Động tác của cô vô tình chạm vào vết thương, đau đớn khiến cô kêu lên.
Lúc này Trầm Ngạn Hiên đã tỉnh táo lại, anh đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy vết thương trên cánh tay Diệp Tử, một khoảng da thịt bị mài trên mặt đất, máu tươi và cát lẫn lộn với nhau, nhìn mà ghê người.
“Em không sao chứ?” Giọng anh gấp gáp.
“Câu này phải là em hỏi anh chứ.” Vẻ mặt Diệp Tử đã bình thường, môi vẫn nở nụ cười nhẹ theo thói quen, “Anh sao thế? Như người mất hồn vậy.”
Trầm Ngạn Hiên níu cổ tay mảnh khảnh của cô, thái độ cứng rắn, “Đi bệnh viện trước đã.”
Diệp Tử nhún vai, tỏ vẻ bản thân không để ý.
Ngồi trên xe taxi, Diệp Tử lén nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, cười khẽ, “Chỉ là không cẩn thận bị trớt da thôi, ngày trước em tập nhảy, ngã một cái cũng nặng hơn thế này rồi, anh đừng lo lắng.”
Trầm Ngạn Hiên nhìn dáng vẻ không sao cả của cô, nội tâm hơi chua xót, “Sao tự nhiên lại nhào tới?”
Diệp Tử cười rạng rỡ, “Em liều mình cứu anh, anh không thấy cảm động à! Hẳn là cảm động đến mức lấy thân báo đáp, haiz, thật ra không cần đâu, lúc đó dù người đứng đấy là ai em cũng sẽ nhào tới thôi. Em vốn là một cô gái đơn giản lương thiện mà.”
Giọng cô có vẻ khoa trương, biểu cảm vô cùng đắc ý hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên gương mặt trầm tĩnh của cô, vì vậy Trầm Ngạn Hiên không nhịn được cười, cúi đầu xuống.
Thấy cuối cùng anh cũng cười, Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, lại nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay anh có vẻ hơi kì lạ, xảy ra chuyện gì sao?”
Trầm Ngạn Hiên vẫn im lặng không trả lời, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra, vẫn như ngày thường, đưa cho anh một bên tai nghe, im lặng nghe nhạc.
Ở bệnh viện, bôi thuốc xong, Diệp Tử đứng ở cổng chính chờ xe, cô vội vàng đuổi theo Trầm Ngạn Hiên nên trên người chỉ mặc mỗi lễ phục dạ hội, đứng trong gió đêm lạnh run cả người. Trầm Ngạn Hiên mím môi, không nói gì mà cởi áo khoác khoác cho Diệp Tử, “Hôm nay tiện thể về nhà anh đi!”
“Sao?” Diệp Tử không biết anh có ý gì, ánh mắt đột nhiên né tránh, cô nghiêng mặt sang bên, cười nhẹ, cố gắng để giữ giọng nói bình thường, “Đã muộn thế này còn về nhà anh làm gì?”
Hình như Trầm Ngạn Hiên cũng nhận ra không đúng ở đâu, ho nhẹ một tiếng, “Gần đây ông nội thường nhắc đến em, nói em về rồi mà không tới gặp ông, ông rất giận đấy!”
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh ông cụ ngây thơ như trẻ con, thích trừng mặt dựng râu, Diệp Tử cũng mỉm cười, “Xin lỗi, thời gian mới về nước em còn bận việc ở công ty, là em không tốt, đúng là nên đi với anh tới gặp ông để bồi tội.”
Trong tiểu thuyết gốc, ông cụ Trầm chính là người đối xử tốt nhất với Diệp Tử, bao che khuyết điểm y như Diệp Tử là cháu gái ruột của mình. Sau khi Diệp Tử khóc lóc thê thảm nói ra tình cảm của mình với Trầm Ngạn Hiên, ông Trầm vô cùng đau lòng, lập tức lấy cổ phần của tập đoàn Trầm Thị ra để ép anh đính hôn với Diệp Tử.
Diệp Tử nghĩ thầm trong lòng, bây giờ cô thay đổi cách tấn công, đương nhiên không thể để ông Trầm ra mặt ép buộc Trầm Ngạn Hiên xác định quan hệ với mình được. Nhưng cũng không nên lo lắng quá mức, bản thân cô không làm bộ làm tịch như trong tiểu thuyết thì ông Trầm cũng sẽ không tự làm theo ý mình.
Ông Trầm thấy cô tới thì đúng là rất vui mừng, chỉ là không đợi ông nói vài câu đã thấy băng gạc quấn trên tay Diệp Tử, người cô còn khoác áo vest của nam giới. Ông liếc mắt về phía Trầm Ngạn Hiên, sau đó dường như tức giận, lập tức đuổi anh ra khỏi phòng.
“Đi đi, tôi và A Tử nói chuyện với nhau, anh không cần ở đây làm cái cột điện, đi xuống lấy hoa quả cho A Tử đi.” Ông liên tục phất tay, đợi Trầm Ngạn Hiên bất đắc dĩ ra cửa, ông lập tức nói nhỏ đi, có vẻ tò mò nhíu mày với Diệp Tử, “Cháu đã theo đuổi được khối băng nhỏ rồi à?”
Diệp Tử cởi áo khoác trên người xuống, để sang một bên, không hề khách khí, lập tức lộ ra bản tính ương ngạnh, “Ông à, ông nhìn thấy gì thế, không có chuyện đó đâu. Hơn nữa bản tiểu thư đã không thích anh ta từ lâu rồi, ông để cháu trai mình lại cho Bạch Y Hàm đi.”
Ông Trầm chậc chậc hai tiếng, “Còn nói là không có gì à? Thằng nhóc này đã chủ động đưa cháu về nhà đấy thôi. Đúng rồi, vết thương trên tay cháu là do đâu vậy?”
Diệp Tử làm nũng với ông, “Còn không phải là vì cứu anh ấy sao. Không được, ông à, cháu cứu cháu trai ông, ông bồi thường cho cháu thế nào đây?”
“Ông mang nó ra… để bồi thường cho cháu được không?”
Thái độ của ông Trầm rõ là chỉ sợ không có người chết, cười híp mắt nói, “Ông sẽ bảo nó đính hôn với cháu, tháng sau đính luôn, nếu không thì ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với nó, không giao cổ phần công ty cho nó nữa. Hừ, nó coi trọng gia đình và sự nghiệp như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Diệp Tử ngẩn người. Cô thật sự không rõ vì sao ông Trầm vẫn nảy ra ý tưởng này. Cô đâu có biểu hiện ra dáng vẻ thê thảm nếu không có Trầm Ngạn Hiên thì không thể sống nổi đâu.
Trầm Ngạn Hiên bê hoa quả đứng ở cửa, lòng anh nhảy lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong chốc lát. Sau đó anh bình tĩnh lại, không gõ cửa nữa mà im lặng chờ Diệp Tử trả lời.
Anh không rõ tâm trạng hiện giờ của mình là gì, mong muốn cô từ chối hay là chấp nhận, trong lòng anh kháng cự nhiều hơn hay mừng rỡ nhiều hơn?
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng Diệp Tử nói khẽ.
“Ông à, sao ông còn tùy hứng như trẻ con vậy, chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa như vậy được đâu.”
Ông Trầm liền bĩu môi, “Cháu đừng nói nhiều như thế làm gì, chỉ cần trả lời cháu có muốn gả cho nó hay không thôi?”
Sắc mặt Diệp Tử cứng đờ, nụ cười thường trực trên môi cũng biến mất, cô cúi đầu, giọng nói có vẻ buồn bã mơ hồ, “Cháu không muốn gả cho anh ấy, từ sáu năm trước đã không muốn nữa.”
Vẻ mặt ông Trầm cũng có vài phần buồn thương, ông đỏ mắt cầm tay Diệp Tử, “A Tử, ông biết thằng nhóc kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng mà…”
Diệp Tử không để ông nói xong, “Anh ấy không có lỗi gì với cháu cả, nếu không thích một người là tội lỗi thì người sai trên thế giới này nhiều lắm.” Cô cười thoải mái, “Cho tới giờ cháu không cảm thấy anh ấy từng có lỗi gì với cháu. Anh ấy không thích cháu, là cháu mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh ấy, là lỗi của cháu. Anh ấy tát cháu một cái, là do bản thân cháu đứng không vững nên bị ngã, không liên quan gì tới anh ấy. Trước kia đều là cháu tự làm tự chịu, cho nên cháu không muốn lại mua dây buộc mình nữa. Thích một người không thích mình là chuyện quá mức cực khổ, loại cảm giác này cháu đã chịu đủ rồi, không muốn chịu thêm nữa.”
“A, A Tử, ông…”
Diệp Tử không duy trì được nụ cười trên gương mặt nữa, viền mắt hơi phiếm hồng, “Cháu biết ông đau lòng cho cháu, nhưng bây giờ ông không nên hỏi cháu có muốn gả cho anh ấy hay không, mà là anh ấy có đồng ý cưới cháu không. Chuyện tình cảm thì chỉ cần một bên không tình nguyện đã không thể nào hạnh phúc được nữa. Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, cháu không muốn lãng phí bản thân mình…”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cắt đứt lời nói của cô.
Sắc mặt Trầm Ngạn Hiên lạnh như băng, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tử trong chốc lát, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng.
“Không cần ông nội phải hỏi đâu, anh nguyện ý cưới em.”
Tư thế hiện giờ của hai người có chút xấu hổ, cả người Diệp Tử nhào vào Trầm Ngạn Hiên, đầu gối quỳ giữa hai chân anh, một tay chống đất, bụng áp sát thân thể Trầm Ngạn Hiên, mập mờ không nói rõ nổi.
Diệp Tử chớp mắt, vẻ lo âu trong mắt lập tức tiêu tán, gương mặt cô hơi bối rối, nhanh chóng bò dậy.
“A.” Động tác của cô vô tình chạm vào vết thương, đau đớn khiến cô kêu lên.
Lúc này Trầm Ngạn Hiên đã tỉnh táo lại, anh đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy vết thương trên cánh tay Diệp Tử, một khoảng da thịt bị mài trên mặt đất, máu tươi và cát lẫn lộn với nhau, nhìn mà ghê người.
“Em không sao chứ?” Giọng anh gấp gáp.
“Câu này phải là em hỏi anh chứ.” Vẻ mặt Diệp Tử đã bình thường, môi vẫn nở nụ cười nhẹ theo thói quen, “Anh sao thế? Như người mất hồn vậy.”
Trầm Ngạn Hiên níu cổ tay mảnh khảnh của cô, thái độ cứng rắn, “Đi bệnh viện trước đã.”
Diệp Tử nhún vai, tỏ vẻ bản thân không để ý.
Ngồi trên xe taxi, Diệp Tử lén nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, cười khẽ, “Chỉ là không cẩn thận bị trớt da thôi, ngày trước em tập nhảy, ngã một cái cũng nặng hơn thế này rồi, anh đừng lo lắng.”
Trầm Ngạn Hiên nhìn dáng vẻ không sao cả của cô, nội tâm hơi chua xót, “Sao tự nhiên lại nhào tới?”
Diệp Tử cười rạng rỡ, “Em liều mình cứu anh, anh không thấy cảm động à! Hẳn là cảm động đến mức lấy thân báo đáp, haiz, thật ra không cần đâu, lúc đó dù người đứng đấy là ai em cũng sẽ nhào tới thôi. Em vốn là một cô gái đơn giản lương thiện mà.”
Giọng cô có vẻ khoa trương, biểu cảm vô cùng đắc ý hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên gương mặt trầm tĩnh của cô, vì vậy Trầm Ngạn Hiên không nhịn được cười, cúi đầu xuống.
Thấy cuối cùng anh cũng cười, Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, lại nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay anh có vẻ hơi kì lạ, xảy ra chuyện gì sao?”
Trầm Ngạn Hiên vẫn im lặng không trả lời, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra, vẫn như ngày thường, đưa cho anh một bên tai nghe, im lặng nghe nhạc.
Ở bệnh viện, bôi thuốc xong, Diệp Tử đứng ở cổng chính chờ xe, cô vội vàng đuổi theo Trầm Ngạn Hiên nên trên người chỉ mặc mỗi lễ phục dạ hội, đứng trong gió đêm lạnh run cả người. Trầm Ngạn Hiên mím môi, không nói gì mà cởi áo khoác khoác cho Diệp Tử, “Hôm nay tiện thể về nhà anh đi!”
“Sao?” Diệp Tử không biết anh có ý gì, ánh mắt đột nhiên né tránh, cô nghiêng mặt sang bên, cười nhẹ, cố gắng để giữ giọng nói bình thường, “Đã muộn thế này còn về nhà anh làm gì?”
Hình như Trầm Ngạn Hiên cũng nhận ra không đúng ở đâu, ho nhẹ một tiếng, “Gần đây ông nội thường nhắc đến em, nói em về rồi mà không tới gặp ông, ông rất giận đấy!”
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh ông cụ ngây thơ như trẻ con, thích trừng mặt dựng râu, Diệp Tử cũng mỉm cười, “Xin lỗi, thời gian mới về nước em còn bận việc ở công ty, là em không tốt, đúng là nên đi với anh tới gặp ông để bồi tội.”
Trong tiểu thuyết gốc, ông cụ Trầm chính là người đối xử tốt nhất với Diệp Tử, bao che khuyết điểm y như Diệp Tử là cháu gái ruột của mình. Sau khi Diệp Tử khóc lóc thê thảm nói ra tình cảm của mình với Trầm Ngạn Hiên, ông Trầm vô cùng đau lòng, lập tức lấy cổ phần của tập đoàn Trầm Thị ra để ép anh đính hôn với Diệp Tử.
Diệp Tử nghĩ thầm trong lòng, bây giờ cô thay đổi cách tấn công, đương nhiên không thể để ông Trầm ra mặt ép buộc Trầm Ngạn Hiên xác định quan hệ với mình được. Nhưng cũng không nên lo lắng quá mức, bản thân cô không làm bộ làm tịch như trong tiểu thuyết thì ông Trầm cũng sẽ không tự làm theo ý mình.
Ông Trầm thấy cô tới thì đúng là rất vui mừng, chỉ là không đợi ông nói vài câu đã thấy băng gạc quấn trên tay Diệp Tử, người cô còn khoác áo vest của nam giới. Ông liếc mắt về phía Trầm Ngạn Hiên, sau đó dường như tức giận, lập tức đuổi anh ra khỏi phòng.
“Đi đi, tôi và A Tử nói chuyện với nhau, anh không cần ở đây làm cái cột điện, đi xuống lấy hoa quả cho A Tử đi.” Ông liên tục phất tay, đợi Trầm Ngạn Hiên bất đắc dĩ ra cửa, ông lập tức nói nhỏ đi, có vẻ tò mò nhíu mày với Diệp Tử, “Cháu đã theo đuổi được khối băng nhỏ rồi à?”
Diệp Tử cởi áo khoác trên người xuống, để sang một bên, không hề khách khí, lập tức lộ ra bản tính ương ngạnh, “Ông à, ông nhìn thấy gì thế, không có chuyện đó đâu. Hơn nữa bản tiểu thư đã không thích anh ta từ lâu rồi, ông để cháu trai mình lại cho Bạch Y Hàm đi.”
Ông Trầm chậc chậc hai tiếng, “Còn nói là không có gì à? Thằng nhóc này đã chủ động đưa cháu về nhà đấy thôi. Đúng rồi, vết thương trên tay cháu là do đâu vậy?”
Diệp Tử làm nũng với ông, “Còn không phải là vì cứu anh ấy sao. Không được, ông à, cháu cứu cháu trai ông, ông bồi thường cho cháu thế nào đây?”
“Ông mang nó ra… để bồi thường cho cháu được không?”
Thái độ của ông Trầm rõ là chỉ sợ không có người chết, cười híp mắt nói, “Ông sẽ bảo nó đính hôn với cháu, tháng sau đính luôn, nếu không thì ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với nó, không giao cổ phần công ty cho nó nữa. Hừ, nó coi trọng gia đình và sự nghiệp như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Diệp Tử ngẩn người. Cô thật sự không rõ vì sao ông Trầm vẫn nảy ra ý tưởng này. Cô đâu có biểu hiện ra dáng vẻ thê thảm nếu không có Trầm Ngạn Hiên thì không thể sống nổi đâu.
Trầm Ngạn Hiên bê hoa quả đứng ở cửa, lòng anh nhảy lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong chốc lát. Sau đó anh bình tĩnh lại, không gõ cửa nữa mà im lặng chờ Diệp Tử trả lời.
Anh không rõ tâm trạng hiện giờ của mình là gì, mong muốn cô từ chối hay là chấp nhận, trong lòng anh kháng cự nhiều hơn hay mừng rỡ nhiều hơn?
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng Diệp Tử nói khẽ.
“Ông à, sao ông còn tùy hứng như trẻ con vậy, chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa như vậy được đâu.”
Ông Trầm liền bĩu môi, “Cháu đừng nói nhiều như thế làm gì, chỉ cần trả lời cháu có muốn gả cho nó hay không thôi?”
Sắc mặt Diệp Tử cứng đờ, nụ cười thường trực trên môi cũng biến mất, cô cúi đầu, giọng nói có vẻ buồn bã mơ hồ, “Cháu không muốn gả cho anh ấy, từ sáu năm trước đã không muốn nữa.”
Vẻ mặt ông Trầm cũng có vài phần buồn thương, ông đỏ mắt cầm tay Diệp Tử, “A Tử, ông biết thằng nhóc kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng mà…”
Diệp Tử không để ông nói xong, “Anh ấy không có lỗi gì với cháu cả, nếu không thích một người là tội lỗi thì người sai trên thế giới này nhiều lắm.” Cô cười thoải mái, “Cho tới giờ cháu không cảm thấy anh ấy từng có lỗi gì với cháu. Anh ấy không thích cháu, là cháu mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh ấy, là lỗi của cháu. Anh ấy tát cháu một cái, là do bản thân cháu đứng không vững nên bị ngã, không liên quan gì tới anh ấy. Trước kia đều là cháu tự làm tự chịu, cho nên cháu không muốn lại mua dây buộc mình nữa. Thích một người không thích mình là chuyện quá mức cực khổ, loại cảm giác này cháu đã chịu đủ rồi, không muốn chịu thêm nữa.”
“A, A Tử, ông…”
Diệp Tử không duy trì được nụ cười trên gương mặt nữa, viền mắt hơi phiếm hồng, “Cháu biết ông đau lòng cho cháu, nhưng bây giờ ông không nên hỏi cháu có muốn gả cho anh ấy hay không, mà là anh ấy có đồng ý cưới cháu không. Chuyện tình cảm thì chỉ cần một bên không tình nguyện đã không thể nào hạnh phúc được nữa. Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, cháu không muốn lãng phí bản thân mình…”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cắt đứt lời nói của cô.
Sắc mặt Trầm Ngạn Hiên lạnh như băng, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tử trong chốc lát, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng.
“Không cần ông nội phải hỏi đâu, anh nguyện ý cưới em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook