Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 107: Nam chính phản công [4]

Edit: Kiri

Ăn cơm trưa xong Diệp Tử đi theo Thần Hi đến phòng anh để thăm quan, cô nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống sô pha chép miệng: “Chủ nghĩa tư bản độc ác, nô dịch công nhân chúng tôi còn bản thân thì hưởng lạc.”

Thần Hi cười cười bê một bộ trà cụ đến, ngồi xổm pha trà cho cô, động tác tao nhã cảnh đẹp ý vui.

“Anh cũng không thèm hỏi xem tôi có thích uống trà không mà đã tự pha rồi.” Diệp Tử nhìn anh một lát rồi đột ngột lên tiếng.

Thần Hi sững lại ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy cô muốn uống cà phê không? Hay nước trái cây, sữa?”

Diệp Tử cười rộ lên cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ con: “Không cần, anh cứ pha tiếp đi.”

Thần Hi vừa lòng cúi đầu.

Hương trà rất thanh thuần, Diệp Tử và Thần Hi nói chuyện uống hết một tách trà rồi cô mới đứng dậy: “Có thấy phòng làm việc tư nhân đâu?”

Thần Hi đứng lên dẫn đường cho cô: “Cũng không tính là phòng làm việc tư nhân, chỉ là để máy kiểm soát và khoang dinh dưỡng trong phòng ngủ thôi, có thể chọn nhiệm vụ lúc nào cũng được, thật ra cũng không có gì hay để xem.”

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi tới phòng ngủ, mấy thứ này Diệp Tử đã nhìn đến vạn lần, giờ chỉ là đặt ở chỗ khác thôi nên cô gật đầu: “Đúng là không có gì hay để xem.”

Cô liếc nhìn chiếc giường thoải mái trong phòng: “Cho nên anh bảo tôi tới phòng anh là định thừa lúc không khí chín muồi nếm thử công thành đoạt đất à?”

Thần Hi sửng sốt một lát mới hiểu được ý của cô, hai tai đỏ ửng lên, anh kinh ngạc nhìn Diệp Tử hồi lâu rồi bật cười: “Có thể như thế thì đương nhiên là tốt, nếu như em không cự tuyệt.”

“Ồ.” Diệp Tử gật gật đầu: “Quả nhiên anh có ý này.”

Anh chỉ cười: “Không có dục vọng với người phụ nữ mình thích thì không phải đàn ông.”

“Nhưng tạm thời tôi chưa có ý kia nên…… anh định bá vương ngạnh thượng cung sao?” Diệp Tử ngồi vắt chân trên giường, hai mắt lúng liếng như nước, ẩn tình đưa tình.

Thần Hi hoảng hốt trong chớp mắt rồi nâng cằm cô lên hôn nhẹ một cái vào khóe môi: “Ừ, định thế, em sẽ phản kháng sao?”

Cô ngồi thẳng dậy đứng đắn đáp: “Đúng vậy, đang chuẩn bị phản kháng đây.”

Thần Hi cười cười: “Vậy để lần sau đi, để tôi chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, chọn lúc em thả lỏng không chú ý thì chắc sẽ dễ dàng thành công hơn.”

Không biết tại sao Diệp Tử lại nhìn ra một tia bất đắc dĩ và sủng nịnh trong nụ cười của anh, giống như cô mới là một đứa trẻ nghịch ngợm bốc đồng còn anh mới là người bao dung chơi đùa cùng cô vậy.

Rõ ràng là một người đàn ông nhát gan tới mức cần phụ nữ chủ động quyến rũ.

Nhất thời cô thấy không thú vị, đứng dậy tới bàn làm việc lật giở mấy quyển sách: “Không có gì không thể xem chứ.”

“Không có, em cứ xem đi.” Thần Hi ngồi xuống giường nhìn cô.

Diệp Tử bị anh nhìn đến nóng cả mặt, bất đắc dĩ lườm nhẹ: “Đi lấy nước hoa quả đi, nếu nhà anh có.”

“Được, chờ chút.”

Diệp Tử nhìn anh đi khuất rồi chép miệng một tiếng, một lúc sau lại thấy buồn cười.

Trên bàn có vài quyển sách chuyên ngành và một ít tài liệu, tuy Thần Hi đã nói có thể xem nhưng cô chỉ xếp gọn chúng lại để sang một bên.

Ngoài những thứ đó thì trên bàn còn có một hộp gỗ tinh xảo, hoa văn điêu khắc rất tinh mỹ mang theo một xúc cảm cổ xưa, Diệp Tử lại thấy nó hơi quen mắt, không suy nghĩ gì đã mở ra, cô lập tức nhìn thấy ba món đồ trong hộp.

Trong đầu như lóe lên một đoạn hình ảnh, càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, Diệp Tử cầm lấy quả cầu bồ công anh kia nhíu mày.

Thật ra phần trí nhớ này không tính là xa nhưng vì mình ở tổ Công tâm đã lâu, trong đầu có ký ức của vô số thế giới cực kỳ hỗn loạn nên mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ cô đều cất trí nhớ này vào một góc trong đầu, thường không nhớ đến nó nữa.

Nếu không phải hôm nay nhìn thấy vật này thì chắc cả đời này cô cũng không cố gắng nhớ lại bất kỳ người đàn ông nào mình từng tiến công chiếm đóng.

Cô bỏ quả cầu lại vào hộp rồi cầm chiếc khăn tay kia lên, khăn tay có thêu một cây lan tử la, chỗ cành lá còn có dấu tên một người. Cô khẽ cong môi nhìn về đồ vật còn lại, là chiếc nhẫn mới gặp nửa tháng trước.

Một vài ký ức cùng đôi câu vài lời xen lấy nhau, Diệp Tử khép hộp gỗ lại, đột nhiên phát hiện chiếc hộp này được đặt ở một chỗ dễ thấy biết bao nhiêu, bởi vậy nụ cười trên môi càng sâu hơn một chút.

Một đoạn duyên phận không tính sâu cũng không tính mỏng đột nhiên xuất hiện trước mặt, cũng có thể coi là vận mệnh.

Lúc Thần Hi trở lại thì Diệp Tử đang ngồi ở bàn học nghịch quả cầu kia, trong lòng anh hơi run rẩy: “Chiều mấy giờ làm, có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

Diệp Tử quay đầu lại nhìn anh cười như không cười, bỏ quả cầu vào chỗ cũ: “Không được, phải đi làm.”

Thần Hi cũng không giữ cô lại, chỉ cười gật gật đầu: “Ừ, tôi đưa em xuống.”

Anh và Diệp Tử cùng vào thang máy, Thần Hi quay sang nhìn sắc mặt cô: “Tối phải tăng ca sao?”

Diệp Tử im lặng gật gật đầu.

“Tối tôi đưa em về.”

“Được.” Cô nói khẽ.

Cửa thang máy mở ra cô bước ra ngoài rồi ngăn Thần Hi lại không để anh bước ra: “Về đi, tối gặp.”

Nhìn cánh cửa đang khép lại trước mặt mình Thần Hi cúi đầu cười yếu ớt.

Quả nhiên là không nhớ.

Cũng có khi là có nhớ nhưng không thèm để ý.

Với anh mà nói, khoảng thời gian đó rực rỡ đến vô cùng.

Diệp Tử ngồi trước máy kiểm soát nhưng suy nghĩ lại như vẫn ở chiếc hộp gỗ kia. Cô chống cằm, hai mắt hơi mơ hồ.

Thực ra trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, sau khoảnh khắc bất ngờ thì thứ còn đọng lại bây giờ là một cảm tình cực kỳ phức tạp.

Thế giới cô gặp Thần Hi không có gì đặc biệt, không phải thời gian cô bất an không yên nội tâm yếu mềm, cũng không phải lúc cô đã thành thạo lại mệt mỏi không có sức lực, nó nằm ở một phần ký ức cực kỳ bình thường, không đặc biệt nhung nhớ cũng không phải là một người đặc biệt.

Trong thế giới đó anh là Hạ Vũ Quang, một thiếu niên bị tự kỷ.

Không phải lần đầu tiên cô tiến công chiếm đóng đàn ông mắc bệnh về tinh thần nên chứng tự kỷ cũng không coi là nhiệm vụ khó khăn gì. Với kiểu người này thì chỉ cần bạn có thể bước vào thế giới của họ, làm họ ỷ lại mình thì gần như nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa.

Thân phận của cô ở thế giới đó là người giúp việc được gia đình thuê tới chăm sóc Hạ Vũ Quang, lần đầu gặp mặt anh mới chỉ là một cậu bé gầy yếu cúi đầu ôm chân ngồi nói thầm với một đóa hoa đã héo. Từ ngữ vụn vặt chắp vá cũng chẳng thành câu, Diệp Tử đứng bên quan sát một lúc lâu nhưng cũng không tùy tiện góp lời.

Cô đi tìm phòng mình trước, sắp xếp hành lý rồi bắt đầu nấu cơm. Phòng bếp rất sạch sẽ và cũng quá sạch sẽ.

Nấu xong cơm rồi Hạ Vũ Quang vẫn ngồi nói chuyện với chậu hoa, Diệp Tử đứng cách cậu vài bước nhẹ nhàng lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”

Cậu không hề phản ứng.

Diệp Tử bước đến ngồi xổm trước mặt cậu: “Tạm thời bảo bạn em chờ một lát được không, ăn cơm xong chúng ta lại ra nói chuyện với cậu ấy.”

Hạ Vũ Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô không chớp mắt, hai cánh môi hơi mím lại, thoạt nhìn có chút căng thẳng.

Lúc này Diệp Tử mới nhìn rõ gương mặt cậu, đây là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, hai mắt như một dòng suốt thanh mát sạch sẽ mà thuần túy.

“Ăn cơm thôi.” Cô nhắc lại một lần nữa, không hề dùng tay dắt mà chỉ bước lên trước rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, cậu đang nhu thuận theo sát cô, hai mắt có vẻ không có tiêu cự nhưng vẫn nhìn thẳng, không biết đang xuyên qua cô nhìn về hướng nào.

Cậu nhanh chóng ăn xong bát cơm rồi lại tới chỗ chậu hoa ngồi, Diệp Tử không đi làm phiền cậu chỉ ngồi yên xem TV ở phòng khách, chỉ đến lúc ăn cơm mới đi gọi cậu.

Đến khi mặt trời khuất bóng Hạ Vũ Quang mới đứng dậy, Diệp Tử đang dựa vào cửa lẳng lặng nhìn thấy thế liền nghiêng người để cậu đi qua.

Hạ Vũ Quang thấy cô thế liền hơi hoảng sợ, lui vài bước nhỏ về phía sau rồi đứng đó nhìn cô rụt rè.

Diệp Tử thấy cậu như vậy liền muốn đùa, cô cười vươn tay ra: “Xin chào, lúc nãy quên giới thiệu. Chị là Diệp Tử, Diệp trong lá cây, Tử trong màu tím, từ hôm nay chị sẽ chăm sóc em, có thể cho chị biết tên của em không?”

Hạ Vũ Quang nhìn chằm chằm tay cô rất nghiêm túc hệt như đang chăm chú quan sát một bảo vật nào đó. Diệp Tử thấy tinh thần của cậu bây giờ cũng coi như bình thường liền nắm lấy tay cậu bắt tay.

“Tuy còn chưa biết tên em nhưng bắt tay có nghĩa là chúng ta quen nhau rồi.” Cô dắt tay cậu đi ra ngoài và thường thường quay lại nhìn cậu: “Ở ngoài hứng gió một ngày rồi, tay em lạnh lắm rồi đấy. Có tự tắm được không? Cần chị giúp không?”

Cậu không đáp lời nhưng Diệp Tử cũng không để ý, cô đưa cậu vào phòng tắm, chuẩn bị nước ấm và quần áo đầy đủ rồi mới xoa xoa đầu cậu: “Tự tắm trước nhé, chị ở ngoài chờ, có gì cần thì gọi chị. Nhớ tên chị chưa, Diệp Tử, Diệp trong lá cây, Tử trong màu tím.”

Diệp Tử nhìn thẳng vào hai mắt cậu đến tận lúc cậu không chịu được nữa mà gật đầu.

Cô lập tức mỉm cười: “Ngoan lắm.”

Hạ Vũ Quang nhanh chóng tắm xong, đôi mắt ngây thơ ướt át như một chú hươu sao, tóc ướt sũng nước còn đang nhỏ giọt trên mặt sàn, quần áo xộc xệch, áo còn lệch hẳn sang một bên để lộ bả vai đơn bạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương