Nữ Vương Và Trung Khuyển
-
Chương 47
Hứa Mạt im lặng, không nói gì vì quá mệt mỏi mà hôn mê, giày vò lâu như vậy, lại vừa hoảng sợ, vừa bị trói, đã vượt qua sức chịu đựng của một người phụ nữ đang mang thai.
Hứa Mạt nằm trên giường, bị một loại ôn như vuốt ve trêu chọc tỉnh lại, cổ tay và mắt cá chân bị lạnh, còn có chút đau...
"Làm sao lại tỉnh dậy? Tôi còn tưởng cô sẽ ngủ nhiều hơn một chút nữa chứ." Chu Thanh Dự vừa lau cổ tay cho Hứa Mạt vừa nói. Sợi dây ma sát, bị trầy mấy chỗ, Chu Thanh Dự cẩn thận cầm khăn ẩm lau đi mấy chỗ máu và bụi dính với nhau.
"Quán trọ này rất tồi tàn, không có thuốc, chỉ có một chút rượu khử độc, kiên nhẫn một chút, sẽ hơi đau."
"Vậy sao cậu không tìm chỗ nào khá hơn một chút?"
"Hơn nữa đêm, đương nhiên phải tìm đại một chỗ." Dĩ nhiên không phải tùy tiện tìm. Chu Thanh Dự là người đàn ông thích lãng mạn, cố tình tìm chỗ lần trước hắn và Hứa Mạt gặp nhau.
Hứa Mạt nhíu mày, cũng lười hỏi, thoải mái nằm hưởng thụ sự phục vụ của hắn, có người chân chó, có gì không tốt?
Hứa Mạt híp mắt cẩn thận đáng giá Chu Thanh Dự. Người này và Chu Tĩnh Nhã lớn lên có vài phần giống nhau, mũi cao mắt sâu, da dẻ so với Lục Tử Hoành hơi đen một chút, tôn lên nụ cười tà khí của hắn, luôn cảm thấy... Không phải là người tốt, cùng Lục Tử Hoành trầm ổn lạnh lùng chính trực cảm thấy không giống nhau.
Chu Thanh Dự nhẹ nhàng lau một lần những chỗ bị thương do gai đâm vào của Hứa Mạt, Hứa Mạt quan sát đánh giá hắn, ngược lại không chú ý tới đau đớn.
Chu Thanh Dự giờ phút này biểu tình không còn tà khí, hắn cúi đầu, nghiêm túc, tỉ mỉ lại cẩn thận bôi thuốc, hướng bên cạnh ngồi xuống. Hắn cũng đủ mệt, thầm nghĩ muốn trùm đầu đánh một giấc.
Hứa Mạt chân run lẩy bẩy, "Như vậy là xong rồi đó hả?"
Chu Thanh Dự cau mày, "Bằng không?"
Hứa Mạt tay đặt ở trên bụng, "Tôi đói bụng, con tôi cũng đói bụng. Hôm qua buổi tối còn chưa có ăn, đã bị chị cậu sai người khiêng đi."
Chu Thanh Dự nhếch mép một cái, biểu tình biến đổi, nhếch mày, "Cô muốn ăn cái gì..."
"Cháo mộc nhĩ đường phèn. Phải hâm nóng, không thể quá nóng, cũng không thể quá lạnh.
Ừ, ngoài ra thêm hai trái quýt, trung hòa một chút, không được quá ngọt."
"..." Chu Thanh Dự bất đắc dĩ, "Tiểu thư à, bây giờ là nửa đêm, tôi đi đâu mà tìm cháo cho cô chứ?"
"Đúng vậy, cậu nên đi đâu tìm chứ, chậc, hẳn là không tìm được, đều đã đóng cửa rồi... Ừm, nếu không thì cậu tự làm một chút?"
"Cô! Không, bản đại thiếu gia kể từ khi sinh ra đến giờ chưa từng vào bếp."
- "Học tập những cái mới rất tốt, em trai của Chu Tĩnh Nhã à?" Hứa Mạt cố ý thêm mấy chữ
ở phía sau. Không muốn để cho tôi đi tố cáo chị cậu, cậu phải làm theo! Hứa Mạt tuôn ra lời nói
ác ý, cái người vô liêm sỉ này cũng dám ở trên núi làm mấy việc như vậy! Giống y hệt chị của hắn, chẳng biết xấu hổ, gặp soái ca mỹ nữ liền tiến công. Mấu chốt là mình còn là một phụ nữ có thai! Bất quá, như vậy chứng minh cô thật ra vẫn còn mị lực như trước nhỉ? Vừa nghĩ như thế, trong lòng thoáng cân bằng một chút.
Chu Thanh Dự nhích lại gần, "Muốn tôi làm cũng có thể, nhưng mà...Tôi muốn thương lượng một chuyện."
"Nói."
"Chuyện tối hôm qua chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, ok?"
"Không được! Tôi suýt chút nữa mạng cũng không còn, cậu muốn tôi làm thế nào bỏ qua cho chị cậu?"
"Động thủ không phải chị của tôi, là một người phụ nữ họ Từ." Chu Thanh Dự ngón tay vân vê bông tai, đặt ở trước mắt Hứa Mạt. Lúc hắn cùng Từ Tiểu Cẩn xung đột đã vuột ra.
"Của cô ta."
Chu Thanh Dự đem bông tai của Từ Tiểu Cẩn thả vòng lòng bàn tay của Hứa Mạt, cao thấp
đánh giá Hứa Mạt.
"Nhìn cô đáng thương như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng giúp cô. Tôi lần đầu tiên... Cứ như vậy quang vinh dâng hiến cho cô."
Hứa Mạt hừ một tiếng.
"Lần đầu tiên của Chu tiên sinh thật sự là quá rẻ." "Quá rẻ? Lần đầu tiên còn không có giá trị?" "Cho tôi một lần cuối cùng, ok?"
Chu Thanh Dự hí mắt, dường như biết tỏng, lắc đầu nói:
"Phụ nữ có lòng tham, không đáng yêu."
Hứa Mạt mặc kệ hắn ba hoa, nhắm mắt không quan tâm.
Chu Thanh Dự lại nửa đêm đến nhà khách đánh thức bà chủ, hỏi mượn phòng bếp.
Hơn nửa đêm, muốn nấu cháo mộc nhĩ đường phèn, quả thật không dễ học. Nhà khách lại không có mộc nhĩ!
Chu Thanh Dự đứng ở cửa phòng bếp, gãi đầu một cái, lúng túng...
Hứa Mạt lén lút chạy tới phía trước sảnh, gọi điện thoại cho Lục Tử Hoành.
"Tử Hoành..."
Đầu kia điện thoại yên lặng hai giây, tiếp theo chính là thanh âm ngạc nhiên xen lẫn kích động của Lục Tử Hoành.
"Mạt? Mạt em có sao không?! Em ở chỗ nào! Có bị thương không?... Anh lập tức tới đón em..."
"..." Hứa Mạt trong lòng một hồi ấm áp. Thanh âm Lục Tử Hoành đang run rẩy, anh sợ, cô ít khi thấy anh sợ như vậy.
Chu Thanh Dự làm việc rất kiên trì, nếu không làm được sẽ thấy không thoải mái. Khi hắn phí hết tâm tư, nhịn một giờ, lấy súp và đặt chúng trong nước lạnh cho đến khi ôn hòa, bưng vào phòng thì trong phòng đã không còn một bóng người.
Chu Thanh Dự đặt chén xuống, phòng vệ sinh, cửa sau thậm chí cả dưới giường cũng không thấy...
Không có người! Đi rồi?!
Chu Thanh Dự bực bội gãi đầu một cái. Hại tôi làm đi làm lại những hai tiếng!
Chu Thanh Dự đang cáu kỉnh, thấy trên tủ đầu giường để mấy tờ một trăm nhân dân tệ và một tờ giấy----
"Tôi đi, gặp chị em các người thật là xui xẻo! Về phần có tố giác chị cậu hay không, tôi sẽ suy nghĩ lại, trở về khuyên nhủ chị cậu, chớ có đấu với tôi, cô ta không đấu lại đâu. Mặt khác, bốn trăm đồng này, 20 đồng ăn điểm tâm, 100 đồng đón xe, còn lại 280 đồng làm phí nhân công cùng phí tổn thất tinh thần, về phần vết thương trên cổ cậu, coi như cậu thay chị cậu bị đi, không tính trong đó!! Hứa Mạt!"
Chu Thanh Dự nắm chặt tờ giấy trừng mắt tức giận. Nói cái gì đói bụng muốn ăn là cố ý đùa giỡn hắn! Lừa hắn, nhân cơ hội trốn đi!!
"Hứa Mạt!!"
Chu Thanh Dự giọng căm hận, ném tờ giấy xuống đất, đạp một cước, khẩn trương đi ra cửa,
đi ra vài bước lại quay trở lại, cầm bốn tram rời đi.
"Tử Hoành..." Hứa Mạt đem đầu chôn ở trong ngực của Lục Tử Hoành, sống sót sau tai nạn, cô như tìm được bến cảng ấm áp.
"Hứa Mạt, em có biết không, anh thiếu chút nữa nổi điên... Thiếu chút nữa thì phát cuồng..." Lục Tử Hoành ôm Hứa Mạt thật chặt.
"Anh hứa sẽ không bao giờ để cho kẻ nào là hại em! Ai cũng không được!" Lục Tử Hoành nhìn ánh mắt của Hứa Mạt, là kiên định, là tức giận.
Anh biết rõ Chu Tĩnh Nhã đối với Hứa Mạt có lòng thù địch, cũng biết, chuyện lần này cùng với người phụ nữ tên Từ Tiểu Cẩn đó có liên quan. Người của Hắc Long hội, am hiểu nhất chính là ăn cắp thông tin. Trước đó anh chỉ đứng nhìn, để mặc cho cô chơi đùa, nhưng anh cảm thấy, anh sai lầm rồi, mười phần sai lầm. Lòng người khó đoán, nhìn thì không có sơ hở, cũng khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề!
Hứa Mạt sờ sờ gò má của Lục Tử Hoành, "Đừng lo lắng cho em, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, em đảm bảo đây là lần cuối cùng, cho nên, để cho em giải quyết, được không? Chiến tranh của phụ nữ, em tự mình giải quyết."
"Không được! Anh không thể lại để cho em mạo hiểm. Làm hại em, anh sẽ đòi lại gấp
đôi..."
"Đừng, anh đòi lại, em không cảm thấy sảng khoái, em tự mình làm..."
Hứa Mạt cười, trong mắt lưu động một đợt sóng, Cái này, giống như cô lại quay về con người của mình ở kiếp trước vậy.
Không thể trách tôi, bản tỉnh của tôi chính là "tốt bụng", "dịu dàng"...
Chu Tĩnh Nhã nhận được điện thoại của Chu Thanh Dự lúc nửa đêm. Lục Tử Hoành vậy mà tìm được người nhanh như vậy! Việc này không ngoài dự đoán của Chu Tĩnh Nhã. Đến tột cùng là do năng lực làm việc của Từ Tiểu Cẩn kia quá thấp, hay là, Lục Tử Hoành tìm người quá lợi hại? Làm sao có thể cứ như vậy lập tức biết người ở chỗ nào? Lại là vùng hoang dã nữa.
Kế tiếp, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Từ Tiểu Cẩn có phải đã biết người đưa tư liệu là cô ta hay không?
Chu Tĩnh Nhã nhớ tới cuộc điện thoại không có ai trả lời đó...
Lúc Từ Tiểu Cẩn từ trên núi chạy xuống, lập tức trốn trở về phòng trọ nhỏ ở thành phố S. Chết tiệt, lại bị người bắt gặp! Không biết người đàn ông đó là ai! Từ Tiểu Cẩn suốt đêm thu thập hành lý, tính đi ra ngoài tị nạn.
Từ Tiểu Cẩn kéo hành lý, nghĩ lợi dụng bóng đêm - nhanh chóng rời đi, vừa đi xuống lầu dưới, lại thay đổi chủ ý. Cô ta cứ đi như vậy, chẳng phải là có tật giật mình sao? Lúc đó trời tối như mực, có ai thấy ai, cần gì phải bỏ chạy.
Từ Tiểu Cẩn lại quay trở về nhà trọ nhỏ, lúc đầu Đỗ Khang gọi điện thoại đến cô ta không dám nhận, nhưng qua 2 ngày, cuối cùng sóng yên biển lặng, Từ Tiểu Cẩn an lòng không ít. Suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện, lúc cô ta và người đàn ông đó gặp nhau cô ta đều che kín mặt, ăn mặc cũng là dựa theo cách ăn mặc của Chu Tĩnh Nhã, theo lý thuyết, sẽ không dễ dàng nhận ra cô ta...
Từ Tiểu Cẩn rốt cuộc cũng lấy dũng khí, đồng ý hẹn hò với Đỗ Khang, đi ra ngoài. Đi xuống lầu dưới, nhưng lại thấy vài bóng người thoáng qua ở con đường đối diện. Vốn người đi đường trên vỉa hè là rất bình thường, nhưng mà mấy người kia vì sao thấy cô ta nhìn sang lại lén lút trốn
đi, giống như là có mưu đồ bất chính...
Từ Tiểu Cẩn ôm cánh tay, có chút thấp thỏm.
-"Hi!" Đỗ Khang lái xe đến, dừng ở ven đường, "Tiểu Cẩn, lên xe đi, tôi dẫn em đi một chỗ..."
Từ Tiểu Cẩn nhanh chóng chui vô xe. Đỗ Khang đưa cô ta đi đến rạp hát Kim Sắc Niên Hoa, xem ca vũ kịch của vũ đoàn đến từ Pháp. Từ Tiểu Cẩn tâm tư hoàn toàn không ở trong đây.
Xem kịch xong rồi đi ăn, sau đó trò chuyện. Đỗ Khang vốn định đưa Từ Tiểu Cẩn về đến trước cửa nhà, nhưng Từ Tiểu Cẩn cự tuyệt, chỉ để cho hắn đưa đến dưới lầu, liền vẫy tay chào tạm biệt.
Từ Tiểu Cẩn đứng chờ thang máy ở lầu một, thang máy đang ở tầng 21, ngừng hồi lâu, rồi đến tầng 20, lại ngừng, tầng 19... Cứ như vậy ngừng 1 tầng xuống 1 tầng, đợi một hồi, dường như thang máy cũng không xuống nữa. Bên cạnh treo một cái bảng, đang sửa chữa.
Từ Tiểu Cẩn thở hổn hển, ở lầu một, ban đêm không người, không khí âm u. Từ Tiểu Cẩn chợt nghe trong góc có tiếng hát, cô ta bị dọa sợ không nhẹ, luôn cảm thấy... Nơi đó có một đôi mắt đang nhìn cô ta chằm chằm.
Thang máy rốt cuộc đi tới tầng 5, Từ Tiểu Cẩn cắn răng kiên trì, thang máy sắp tới rồi.
Nhưng thang máy đến tầng 5, lại đột nhiên không đi! Tầng lầu đó đènbáo thành "----"
- "La la la----" chỗ cua quẹo mờ tối lại là một hồi âm thanh u ám vang lên, Từ Tiểu Cẩn dồn sức nhấn nút "↑". Thang máy đã chết, không phản ứng chút nào.
Từ Tiểu Cẩn quay đầu chạy vào cầu thang bộ, chạy lên. Trong thang bộ trống trải chỉ có tiếng bước chân "phình phịch phình phịch" của cô ta, nhưng cô ta mới chạy đến lầu hai lầu ba, chợt nghe thấy dưới lầu cũng truyền tới một hồi tiếng bước chân, đột ngột vang trở lại!
Từ Tiểu Cẩn sợ hãi, liều mạng chạy một hơi lên tới lầu 11, thật sự chạy hết nổi rồi, tiếng bước chân dần dần không nghe thấy nữa, Từ Tiểu Cẩn không dám nghỉ lâu, tiếp tục đi lên, lúc lên tới tầng 26, mạng chỉ còn một nửa.
Lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà, lập tức đóng cửa lại ---"Ầm!"
Lần này, cuối cùng cũng an toàn!
Từ Tiểu Cẩn mệt mỏi ngã xuống giường.
Trời ạ! Vừa rồi hù chết cô ta. Bây giờ nghĩ lại, nhất định là cô ta suy nghĩ quá nhiều, nhát gan, vừa rồi nhất định là do ai đó vội vã chạy về nhà.
Từ Tiểu Cẩn ngã xuống giường, chân còn để dưới đất, nghỉ ngơi một chút, cảm thấy trên chân có một trận ấm áp ẩm ướt...
Từ Tiểu Cẩn lập tức nhảy dựng!
Toàn bộ trên mặt đất đều là nước, là từ phòng vệ sinh chảy ra. Chuyện gì xảy ra?
Từ Tiểu Cẩn chợt mở cửa phòng vệ sinh. Bồn tắm bị đổ đầy nước, đang ồ ồ chảy tràn ra ngoài...
- "Ai! Ai đó!" Từ Tiểu Cẩn kinh hoảng kêu to, lấy can đảm tìm khắp nơi, ngăn tủ, dưới giường, sau rèm cửa sổ. Không có ai! Ngoại trừ cô ta, một người cũng không có!
Từ Tiểu Cẩn sợ hãi, lặp đi lặp lại kiểm tra rồi khóa cửa, khóa cửa sổ, mở đèn, sợ hãi đắp chăn lại run cằm cập.
Tất cả đều yên ổn, qua hơn 2 giờ, Từ Tiểu Cẩn dần dần yên lòng. Có thể là do lúc đi quên tắt nước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa dồn dập! Từ Tiểu Cẩn bị dọa sợ, lấy mền che đầu, không đám mở cửa!
Trời ạ...Từ Tiểu Cẩn nhớ tới đã từng xem qua... nghe qua những chuyện ma quỷ...
Từ Tiểu Cẩn bọc chăn đến phát run.
Ngoài cửa.
"A Hổ, cậu như vậy quá là thất đức." Hướng Tả mang đôi dép lê to nhỏ giọng chỉ trích A Hổ. Vừa rồi tiếng bước chân "phình phịch phình phịch" đó phần lớn là do công của đôi dép lê hắn đang mang.
"Hướng Tả, anh không biết, việc này so với việc đánh người mắng chửi người hiệu quả hơn nhiều, còn không phạm pháp nữa."
"Xã hội đen còn nói cái gì pháp..." Hướng Tả nói thầm.
"Tôi là trong sạch, chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý, trước đây đều là giúp người ta đòi nợ, coi như là giúp người..." A Hổ nhỏ giọng giải thích.
Được rồi đươợc rồi, giày vò tới nửa đêm, tôi xem chắc là tối nay cô ta không ngủ yên giấc... Hắc hắc..." Hướng Tả ngáp một cái, "Chúng ta kết thúc công việc thôi, sáng mai còn phải báo cái cho Đại tiểu thư nữa..."
"Được rồi..."
A Hổ móc ra một cái lon nhỏ, bên trong có máu đỏ đỏ.
"Gì vậy?"
"Máu gà."
A Hổ nhỏ hai giọt ở trước cửa, thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Hướng Tả quan sát A Hổ từ trên xuống dưới, tiểu tử này, sau này phải để ý chút, không thể lại tùy tiện sai bảo hắn, nếu mà chọc giận hắn...
Chu Tĩnh Nhã mấy ngày nay phòng bị cao độ, nhưng không nghĩ tới Hứa Mạt lại không có động tĩnh gì. Ngẫm lại, cho dù Hứa Mạt biết cô ta cũng tham dự trong đó, đoán chừng cô cũng không dám làm càng. Dù sao Chu Tĩnh Nhã cô ta cũng không phải vô danh.
Chu Tĩnh Nhã tối qua trong vòng một đêm đã có một hạt đậu nhỏ nổi lên trán, bị chọc tức đến phát hỏa! Nói cho cô ta một mặt tiền cửa hàng hoàng kim có vị trí tốt, kết quả lại phân cho cô ta vị trí bên cạnh nhà vệ sinh kia!
Chu Tĩnh Nhã xế chiều hôm qua tìm Hứa Mạt, kết quả được cho hay Hứa Mạt đã về nhà nghỉ ngơi, tìm những người khác, họ đều rối rít nói không làm được----"Chủ tịch đã nói, tôi rất thích sản phẩm của "Julie&R", nhất định phải làm cho nó ngày càng phát triển và trở thành thương hiệu cao cấp, vì vậy, tất cả mọi thứ phải báo cáo rõ ràng cho tôi rồi mới được tiến hành!"
Chủ tịch! Chủ tịch! Làm cái gì cũng phải chủ tịch, chủ tịch thì sao, Hứa Mạt cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô ta làm gì?!
Chu Tĩnh Nhã hận nghiến răng nghiến lợi, sáng sớm hôm nay lại chạy tới!
Việc này nhất định phải giải quyết rõ ràng!
Hứa Mạt hiện tại đổi thành mỗi tuần vào chiều thứ 2 và thứ 6 ở tập đoàn. Chu Tĩnh Nhã hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở cửa phòng Hứa Mạt.
- "Hứa chủ tịch! Cô nói muốn mở rộng "Julie&R", chính là mở rộng như vậy?!!"
Chu Tĩnh Nhã đem một cái váy ném tới trước mặt Hứa Mạt, lập tức bay tới một trân huân hương nhàn nhạt... Là, huân hương dùng trong toilet.
"Chính cô ngửi xem! Hơn mười ngàn cái váy liền áo, tất cả đều có mùi toilet, bán như thế nào?! Hả?" Chu Tĩnh Nhã giận đến phát run.
"Hứa chủ tịch, cô còn nói là "mặt tiền cửa hàng hoàng kim" hả, mọi người đều nghe, cô như vậy là lật lọng, không sợ bị mọi người chê cười sao!"
Hứa Mạt chán ghét đẩy mấy cái váy qua bên cạnh, "Tôi cam đoan là chỗ đó nha, mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", hoàng kim, Chu tiểu thư hai mươi mấy tuổi, theo như tuổi tác tôi còn nên gọi cô một tiếng chị, ngay cả ý nghĩa của từ "hoàng kim" cũng không hiểu?"
"Hả? Hoàng kim còn có thể có ý gì!" Chu Tĩnh Nhã không phản ứng kịp.
"Vàng trong cơ thể con người... Cũng có thể gọi là bàn long cao." Hứa Mạt nghiêm túc nói.
Chu Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút, bỗng nhên sáng tỏ! "Hoàng kim"... quý danh...
"Cô!" Chu Tĩnh Nhã nổi đóa, "Hứa Mạt cô đây là khinh người quá đáng, lợi dụng việc công để báo thù riêng!"
Hứa Mạt nhẹ nhàng đẩy ngón ta Chu Tĩnh Nhã đang chỉ vào mình, cười nói, "Chu tổng, cô không thể nói xấu tôi, trong buổi họp tôi đều nói rõ, mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", cô lúc ấy cũng gật đầu đồng ý, hiện tại cô lại hùng hùng hổ hổ đến đây chất vấn tôi, cô vậy mà lại lật lọng..."
"Chu tổng, việc đàm phán buôn bán này, phải cẩn thận, cô nên xem xét kỹ, trên hiệp nghị có viết rõ ràng, cô lại không nhìn thấy, đều này có thể trách ai, hả?"
Lúc Chu Tĩnh Nhã xem hiệp nghị thì nhận được điện thoại, là chuyện bên kia của Từ Tiểu Cẩn, lúc đó cũng liền khinh thường, không có chú ý nhìn kỹ. Nói cho cùng, cô ta cũng có trách nhiệm.
"Tốt, Rất tốt! Hứa Mạt, cô nhớ kỹ cho tôi." Chu Tĩnh Nhã oán hận nói.
"Chu tổng, cô không cần cái váy hả?" Hứa Mạt gọi Chu Tĩnh Nhã lại.
Chu Tĩnh Nhã cũng không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy Hứa Mạt một lần nữa lại muốn chửi ầm lên, "Tặng cho cô!"
Hứa Mạt kêu một trở lý đợi ở cửa, "Tiểu Lâm, vào đây một chút."
Trợ lý Tiểu Lâm đi vào, cung kính lấy lòng, "Đại tiểu thư có gì phân phó?"
- "Cái váy này vừa vặn Chu tổng đem đến, tôi thấy chế tác cùng vật liệu không tệ, cái khăn của dì Tần lâu rồi không thay, cũng nên đổi cái mới, cầm đi..."
Chu Tĩnh Nhã vừa đi tới cửa, vừa nghe, quả thật là tức muốn chết.
"Cô!!"
"Tôi?" Hứa Mạt vô tội hỏi.
"Hừ, chờ xem." Chu Tĩnh Nhã nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa vặn đụng vào người bưng cà phê đang đi vào, cà phê nóng hổi bắn vào cả người.
"Chu tổng, cô mới nói "chờ xem", đi như thế nào lại không nhìn một chút vậy?" Hứa Mạt cất lời, Tiểu Lâm nhịn không được cười ra tiếng.
Khinh người quá đáng, khing người quá đáng!! Chu Tĩnh Nhã tức giận không ngừng.
"Hứa Mạt, từ nhỏ tới lớn chưa từng có người nào có dũng khí đối với tôi như vậy, tôi nếu không báo đáp cô thật tốt, tôi sẽ không mang họ Chu."
Tiểu Lâm bị khí thế cùng lời nói của Chu Tĩnh Nhã hù sợ. Tĩnh Nhã này của là một đại tiểu thư nha, tiểu thư bọn họ cùng Chu Tĩnh Nhã tiểu thư. Chỉ sợ... Sau này...
Hứa Mạt gật gật đầu. "Trước giờ không ai dám, hiện tại có. Chu đại tiểu thư?"
- "Hừ!" Chu Tĩnh Nhã toàn thân nhếch nhác, giận đùng đùng đi. Thời gian còn dài! Xem ai trừng trị ai!
Thời gian còn dài, đúng vậy, Hứa Mạt cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều, cô cũng không tính từ từ kéo dài, trước khi sinh, cô phải thu thập xong hai người phụ nữ này. Tránh cho đến lúc đó, có đứa nhỏ lại không giải quyết được.
text-_ rA
Hứa Mạt nằm trên giường, bị một loại ôn như vuốt ve trêu chọc tỉnh lại, cổ tay và mắt cá chân bị lạnh, còn có chút đau...
"Làm sao lại tỉnh dậy? Tôi còn tưởng cô sẽ ngủ nhiều hơn một chút nữa chứ." Chu Thanh Dự vừa lau cổ tay cho Hứa Mạt vừa nói. Sợi dây ma sát, bị trầy mấy chỗ, Chu Thanh Dự cẩn thận cầm khăn ẩm lau đi mấy chỗ máu và bụi dính với nhau.
"Quán trọ này rất tồi tàn, không có thuốc, chỉ có một chút rượu khử độc, kiên nhẫn một chút, sẽ hơi đau."
"Vậy sao cậu không tìm chỗ nào khá hơn một chút?"
"Hơn nữa đêm, đương nhiên phải tìm đại một chỗ." Dĩ nhiên không phải tùy tiện tìm. Chu Thanh Dự là người đàn ông thích lãng mạn, cố tình tìm chỗ lần trước hắn và Hứa Mạt gặp nhau.
Hứa Mạt nhíu mày, cũng lười hỏi, thoải mái nằm hưởng thụ sự phục vụ của hắn, có người chân chó, có gì không tốt?
Hứa Mạt híp mắt cẩn thận đáng giá Chu Thanh Dự. Người này và Chu Tĩnh Nhã lớn lên có vài phần giống nhau, mũi cao mắt sâu, da dẻ so với Lục Tử Hoành hơi đen một chút, tôn lên nụ cười tà khí của hắn, luôn cảm thấy... Không phải là người tốt, cùng Lục Tử Hoành trầm ổn lạnh lùng chính trực cảm thấy không giống nhau.
Chu Thanh Dự nhẹ nhàng lau một lần những chỗ bị thương do gai đâm vào của Hứa Mạt, Hứa Mạt quan sát đánh giá hắn, ngược lại không chú ý tới đau đớn.
Chu Thanh Dự giờ phút này biểu tình không còn tà khí, hắn cúi đầu, nghiêm túc, tỉ mỉ lại cẩn thận bôi thuốc, hướng bên cạnh ngồi xuống. Hắn cũng đủ mệt, thầm nghĩ muốn trùm đầu đánh một giấc.
Hứa Mạt chân run lẩy bẩy, "Như vậy là xong rồi đó hả?"
Chu Thanh Dự cau mày, "Bằng không?"
Hứa Mạt tay đặt ở trên bụng, "Tôi đói bụng, con tôi cũng đói bụng. Hôm qua buổi tối còn chưa có ăn, đã bị chị cậu sai người khiêng đi."
Chu Thanh Dự nhếch mép một cái, biểu tình biến đổi, nhếch mày, "Cô muốn ăn cái gì..."
"Cháo mộc nhĩ đường phèn. Phải hâm nóng, không thể quá nóng, cũng không thể quá lạnh.
Ừ, ngoài ra thêm hai trái quýt, trung hòa một chút, không được quá ngọt."
"..." Chu Thanh Dự bất đắc dĩ, "Tiểu thư à, bây giờ là nửa đêm, tôi đi đâu mà tìm cháo cho cô chứ?"
"Đúng vậy, cậu nên đi đâu tìm chứ, chậc, hẳn là không tìm được, đều đã đóng cửa rồi... Ừm, nếu không thì cậu tự làm một chút?"
"Cô! Không, bản đại thiếu gia kể từ khi sinh ra đến giờ chưa từng vào bếp."
- "Học tập những cái mới rất tốt, em trai của Chu Tĩnh Nhã à?" Hứa Mạt cố ý thêm mấy chữ
ở phía sau. Không muốn để cho tôi đi tố cáo chị cậu, cậu phải làm theo! Hứa Mạt tuôn ra lời nói
ác ý, cái người vô liêm sỉ này cũng dám ở trên núi làm mấy việc như vậy! Giống y hệt chị của hắn, chẳng biết xấu hổ, gặp soái ca mỹ nữ liền tiến công. Mấu chốt là mình còn là một phụ nữ có thai! Bất quá, như vậy chứng minh cô thật ra vẫn còn mị lực như trước nhỉ? Vừa nghĩ như thế, trong lòng thoáng cân bằng một chút.
Chu Thanh Dự nhích lại gần, "Muốn tôi làm cũng có thể, nhưng mà...Tôi muốn thương lượng một chuyện."
"Nói."
"Chuyện tối hôm qua chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, ok?"
"Không được! Tôi suýt chút nữa mạng cũng không còn, cậu muốn tôi làm thế nào bỏ qua cho chị cậu?"
"Động thủ không phải chị của tôi, là một người phụ nữ họ Từ." Chu Thanh Dự ngón tay vân vê bông tai, đặt ở trước mắt Hứa Mạt. Lúc hắn cùng Từ Tiểu Cẩn xung đột đã vuột ra.
"Của cô ta."
Chu Thanh Dự đem bông tai của Từ Tiểu Cẩn thả vòng lòng bàn tay của Hứa Mạt, cao thấp
đánh giá Hứa Mạt.
"Nhìn cô đáng thương như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng giúp cô. Tôi lần đầu tiên... Cứ như vậy quang vinh dâng hiến cho cô."
Hứa Mạt hừ một tiếng.
"Lần đầu tiên của Chu tiên sinh thật sự là quá rẻ." "Quá rẻ? Lần đầu tiên còn không có giá trị?" "Cho tôi một lần cuối cùng, ok?"
Chu Thanh Dự hí mắt, dường như biết tỏng, lắc đầu nói:
"Phụ nữ có lòng tham, không đáng yêu."
Hứa Mạt mặc kệ hắn ba hoa, nhắm mắt không quan tâm.
Chu Thanh Dự lại nửa đêm đến nhà khách đánh thức bà chủ, hỏi mượn phòng bếp.
Hơn nửa đêm, muốn nấu cháo mộc nhĩ đường phèn, quả thật không dễ học. Nhà khách lại không có mộc nhĩ!
Chu Thanh Dự đứng ở cửa phòng bếp, gãi đầu một cái, lúng túng...
Hứa Mạt lén lút chạy tới phía trước sảnh, gọi điện thoại cho Lục Tử Hoành.
"Tử Hoành..."
Đầu kia điện thoại yên lặng hai giây, tiếp theo chính là thanh âm ngạc nhiên xen lẫn kích động của Lục Tử Hoành.
"Mạt? Mạt em có sao không?! Em ở chỗ nào! Có bị thương không?... Anh lập tức tới đón em..."
"..." Hứa Mạt trong lòng một hồi ấm áp. Thanh âm Lục Tử Hoành đang run rẩy, anh sợ, cô ít khi thấy anh sợ như vậy.
Chu Thanh Dự làm việc rất kiên trì, nếu không làm được sẽ thấy không thoải mái. Khi hắn phí hết tâm tư, nhịn một giờ, lấy súp và đặt chúng trong nước lạnh cho đến khi ôn hòa, bưng vào phòng thì trong phòng đã không còn một bóng người.
Chu Thanh Dự đặt chén xuống, phòng vệ sinh, cửa sau thậm chí cả dưới giường cũng không thấy...
Không có người! Đi rồi?!
Chu Thanh Dự bực bội gãi đầu một cái. Hại tôi làm đi làm lại những hai tiếng!
Chu Thanh Dự đang cáu kỉnh, thấy trên tủ đầu giường để mấy tờ một trăm nhân dân tệ và một tờ giấy----
"Tôi đi, gặp chị em các người thật là xui xẻo! Về phần có tố giác chị cậu hay không, tôi sẽ suy nghĩ lại, trở về khuyên nhủ chị cậu, chớ có đấu với tôi, cô ta không đấu lại đâu. Mặt khác, bốn trăm đồng này, 20 đồng ăn điểm tâm, 100 đồng đón xe, còn lại 280 đồng làm phí nhân công cùng phí tổn thất tinh thần, về phần vết thương trên cổ cậu, coi như cậu thay chị cậu bị đi, không tính trong đó!! Hứa Mạt!"
Chu Thanh Dự nắm chặt tờ giấy trừng mắt tức giận. Nói cái gì đói bụng muốn ăn là cố ý đùa giỡn hắn! Lừa hắn, nhân cơ hội trốn đi!!
"Hứa Mạt!!"
Chu Thanh Dự giọng căm hận, ném tờ giấy xuống đất, đạp một cước, khẩn trương đi ra cửa,
đi ra vài bước lại quay trở lại, cầm bốn tram rời đi.
"Tử Hoành..." Hứa Mạt đem đầu chôn ở trong ngực của Lục Tử Hoành, sống sót sau tai nạn, cô như tìm được bến cảng ấm áp.
"Hứa Mạt, em có biết không, anh thiếu chút nữa nổi điên... Thiếu chút nữa thì phát cuồng..." Lục Tử Hoành ôm Hứa Mạt thật chặt.
"Anh hứa sẽ không bao giờ để cho kẻ nào là hại em! Ai cũng không được!" Lục Tử Hoành nhìn ánh mắt của Hứa Mạt, là kiên định, là tức giận.
Anh biết rõ Chu Tĩnh Nhã đối với Hứa Mạt có lòng thù địch, cũng biết, chuyện lần này cùng với người phụ nữ tên Từ Tiểu Cẩn đó có liên quan. Người của Hắc Long hội, am hiểu nhất chính là ăn cắp thông tin. Trước đó anh chỉ đứng nhìn, để mặc cho cô chơi đùa, nhưng anh cảm thấy, anh sai lầm rồi, mười phần sai lầm. Lòng người khó đoán, nhìn thì không có sơ hở, cũng khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề!
Hứa Mạt sờ sờ gò má của Lục Tử Hoành, "Đừng lo lắng cho em, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, em đảm bảo đây là lần cuối cùng, cho nên, để cho em giải quyết, được không? Chiến tranh của phụ nữ, em tự mình giải quyết."
"Không được! Anh không thể lại để cho em mạo hiểm. Làm hại em, anh sẽ đòi lại gấp
đôi..."
"Đừng, anh đòi lại, em không cảm thấy sảng khoái, em tự mình làm..."
Hứa Mạt cười, trong mắt lưu động một đợt sóng, Cái này, giống như cô lại quay về con người của mình ở kiếp trước vậy.
Không thể trách tôi, bản tỉnh của tôi chính là "tốt bụng", "dịu dàng"...
Chu Tĩnh Nhã nhận được điện thoại của Chu Thanh Dự lúc nửa đêm. Lục Tử Hoành vậy mà tìm được người nhanh như vậy! Việc này không ngoài dự đoán của Chu Tĩnh Nhã. Đến tột cùng là do năng lực làm việc của Từ Tiểu Cẩn kia quá thấp, hay là, Lục Tử Hoành tìm người quá lợi hại? Làm sao có thể cứ như vậy lập tức biết người ở chỗ nào? Lại là vùng hoang dã nữa.
Kế tiếp, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Từ Tiểu Cẩn có phải đã biết người đưa tư liệu là cô ta hay không?
Chu Tĩnh Nhã nhớ tới cuộc điện thoại không có ai trả lời đó...
Lúc Từ Tiểu Cẩn từ trên núi chạy xuống, lập tức trốn trở về phòng trọ nhỏ ở thành phố S. Chết tiệt, lại bị người bắt gặp! Không biết người đàn ông đó là ai! Từ Tiểu Cẩn suốt đêm thu thập hành lý, tính đi ra ngoài tị nạn.
Từ Tiểu Cẩn kéo hành lý, nghĩ lợi dụng bóng đêm - nhanh chóng rời đi, vừa đi xuống lầu dưới, lại thay đổi chủ ý. Cô ta cứ đi như vậy, chẳng phải là có tật giật mình sao? Lúc đó trời tối như mực, có ai thấy ai, cần gì phải bỏ chạy.
Từ Tiểu Cẩn lại quay trở về nhà trọ nhỏ, lúc đầu Đỗ Khang gọi điện thoại đến cô ta không dám nhận, nhưng qua 2 ngày, cuối cùng sóng yên biển lặng, Từ Tiểu Cẩn an lòng không ít. Suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện, lúc cô ta và người đàn ông đó gặp nhau cô ta đều che kín mặt, ăn mặc cũng là dựa theo cách ăn mặc của Chu Tĩnh Nhã, theo lý thuyết, sẽ không dễ dàng nhận ra cô ta...
Từ Tiểu Cẩn rốt cuộc cũng lấy dũng khí, đồng ý hẹn hò với Đỗ Khang, đi ra ngoài. Đi xuống lầu dưới, nhưng lại thấy vài bóng người thoáng qua ở con đường đối diện. Vốn người đi đường trên vỉa hè là rất bình thường, nhưng mà mấy người kia vì sao thấy cô ta nhìn sang lại lén lút trốn
đi, giống như là có mưu đồ bất chính...
Từ Tiểu Cẩn ôm cánh tay, có chút thấp thỏm.
-"Hi!" Đỗ Khang lái xe đến, dừng ở ven đường, "Tiểu Cẩn, lên xe đi, tôi dẫn em đi một chỗ..."
Từ Tiểu Cẩn nhanh chóng chui vô xe. Đỗ Khang đưa cô ta đi đến rạp hát Kim Sắc Niên Hoa, xem ca vũ kịch của vũ đoàn đến từ Pháp. Từ Tiểu Cẩn tâm tư hoàn toàn không ở trong đây.
Xem kịch xong rồi đi ăn, sau đó trò chuyện. Đỗ Khang vốn định đưa Từ Tiểu Cẩn về đến trước cửa nhà, nhưng Từ Tiểu Cẩn cự tuyệt, chỉ để cho hắn đưa đến dưới lầu, liền vẫy tay chào tạm biệt.
Từ Tiểu Cẩn đứng chờ thang máy ở lầu một, thang máy đang ở tầng 21, ngừng hồi lâu, rồi đến tầng 20, lại ngừng, tầng 19... Cứ như vậy ngừng 1 tầng xuống 1 tầng, đợi một hồi, dường như thang máy cũng không xuống nữa. Bên cạnh treo một cái bảng, đang sửa chữa.
Từ Tiểu Cẩn thở hổn hển, ở lầu một, ban đêm không người, không khí âm u. Từ Tiểu Cẩn chợt nghe trong góc có tiếng hát, cô ta bị dọa sợ không nhẹ, luôn cảm thấy... Nơi đó có một đôi mắt đang nhìn cô ta chằm chằm.
Thang máy rốt cuộc đi tới tầng 5, Từ Tiểu Cẩn cắn răng kiên trì, thang máy sắp tới rồi.
Nhưng thang máy đến tầng 5, lại đột nhiên không đi! Tầng lầu đó đènbáo thành "----"
- "La la la----" chỗ cua quẹo mờ tối lại là một hồi âm thanh u ám vang lên, Từ Tiểu Cẩn dồn sức nhấn nút "↑". Thang máy đã chết, không phản ứng chút nào.
Từ Tiểu Cẩn quay đầu chạy vào cầu thang bộ, chạy lên. Trong thang bộ trống trải chỉ có tiếng bước chân "phình phịch phình phịch" của cô ta, nhưng cô ta mới chạy đến lầu hai lầu ba, chợt nghe thấy dưới lầu cũng truyền tới một hồi tiếng bước chân, đột ngột vang trở lại!
Từ Tiểu Cẩn sợ hãi, liều mạng chạy một hơi lên tới lầu 11, thật sự chạy hết nổi rồi, tiếng bước chân dần dần không nghe thấy nữa, Từ Tiểu Cẩn không dám nghỉ lâu, tiếp tục đi lên, lúc lên tới tầng 26, mạng chỉ còn một nửa.
Lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà, lập tức đóng cửa lại ---"Ầm!"
Lần này, cuối cùng cũng an toàn!
Từ Tiểu Cẩn mệt mỏi ngã xuống giường.
Trời ạ! Vừa rồi hù chết cô ta. Bây giờ nghĩ lại, nhất định là cô ta suy nghĩ quá nhiều, nhát gan, vừa rồi nhất định là do ai đó vội vã chạy về nhà.
Từ Tiểu Cẩn ngã xuống giường, chân còn để dưới đất, nghỉ ngơi một chút, cảm thấy trên chân có một trận ấm áp ẩm ướt...
Từ Tiểu Cẩn lập tức nhảy dựng!
Toàn bộ trên mặt đất đều là nước, là từ phòng vệ sinh chảy ra. Chuyện gì xảy ra?
Từ Tiểu Cẩn chợt mở cửa phòng vệ sinh. Bồn tắm bị đổ đầy nước, đang ồ ồ chảy tràn ra ngoài...
- "Ai! Ai đó!" Từ Tiểu Cẩn kinh hoảng kêu to, lấy can đảm tìm khắp nơi, ngăn tủ, dưới giường, sau rèm cửa sổ. Không có ai! Ngoại trừ cô ta, một người cũng không có!
Từ Tiểu Cẩn sợ hãi, lặp đi lặp lại kiểm tra rồi khóa cửa, khóa cửa sổ, mở đèn, sợ hãi đắp chăn lại run cằm cập.
Tất cả đều yên ổn, qua hơn 2 giờ, Từ Tiểu Cẩn dần dần yên lòng. Có thể là do lúc đi quên tắt nước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa dồn dập! Từ Tiểu Cẩn bị dọa sợ, lấy mền che đầu, không đám mở cửa!
Trời ạ...Từ Tiểu Cẩn nhớ tới đã từng xem qua... nghe qua những chuyện ma quỷ...
Từ Tiểu Cẩn bọc chăn đến phát run.
Ngoài cửa.
"A Hổ, cậu như vậy quá là thất đức." Hướng Tả mang đôi dép lê to nhỏ giọng chỉ trích A Hổ. Vừa rồi tiếng bước chân "phình phịch phình phịch" đó phần lớn là do công của đôi dép lê hắn đang mang.
"Hướng Tả, anh không biết, việc này so với việc đánh người mắng chửi người hiệu quả hơn nhiều, còn không phạm pháp nữa."
"Xã hội đen còn nói cái gì pháp..." Hướng Tả nói thầm.
"Tôi là trong sạch, chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý, trước đây đều là giúp người ta đòi nợ, coi như là giúp người..." A Hổ nhỏ giọng giải thích.
Được rồi đươợc rồi, giày vò tới nửa đêm, tôi xem chắc là tối nay cô ta không ngủ yên giấc... Hắc hắc..." Hướng Tả ngáp một cái, "Chúng ta kết thúc công việc thôi, sáng mai còn phải báo cái cho Đại tiểu thư nữa..."
"Được rồi..."
A Hổ móc ra một cái lon nhỏ, bên trong có máu đỏ đỏ.
"Gì vậy?"
"Máu gà."
A Hổ nhỏ hai giọt ở trước cửa, thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Hướng Tả quan sát A Hổ từ trên xuống dưới, tiểu tử này, sau này phải để ý chút, không thể lại tùy tiện sai bảo hắn, nếu mà chọc giận hắn...
Chu Tĩnh Nhã mấy ngày nay phòng bị cao độ, nhưng không nghĩ tới Hứa Mạt lại không có động tĩnh gì. Ngẫm lại, cho dù Hứa Mạt biết cô ta cũng tham dự trong đó, đoán chừng cô cũng không dám làm càng. Dù sao Chu Tĩnh Nhã cô ta cũng không phải vô danh.
Chu Tĩnh Nhã tối qua trong vòng một đêm đã có một hạt đậu nhỏ nổi lên trán, bị chọc tức đến phát hỏa! Nói cho cô ta một mặt tiền cửa hàng hoàng kim có vị trí tốt, kết quả lại phân cho cô ta vị trí bên cạnh nhà vệ sinh kia!
Chu Tĩnh Nhã xế chiều hôm qua tìm Hứa Mạt, kết quả được cho hay Hứa Mạt đã về nhà nghỉ ngơi, tìm những người khác, họ đều rối rít nói không làm được----"Chủ tịch đã nói, tôi rất thích sản phẩm của "Julie&R", nhất định phải làm cho nó ngày càng phát triển và trở thành thương hiệu cao cấp, vì vậy, tất cả mọi thứ phải báo cáo rõ ràng cho tôi rồi mới được tiến hành!"
Chủ tịch! Chủ tịch! Làm cái gì cũng phải chủ tịch, chủ tịch thì sao, Hứa Mạt cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô ta làm gì?!
Chu Tĩnh Nhã hận nghiến răng nghiến lợi, sáng sớm hôm nay lại chạy tới!
Việc này nhất định phải giải quyết rõ ràng!
Hứa Mạt hiện tại đổi thành mỗi tuần vào chiều thứ 2 và thứ 6 ở tập đoàn. Chu Tĩnh Nhã hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở cửa phòng Hứa Mạt.
- "Hứa chủ tịch! Cô nói muốn mở rộng "Julie&R", chính là mở rộng như vậy?!!"
Chu Tĩnh Nhã đem một cái váy ném tới trước mặt Hứa Mạt, lập tức bay tới một trân huân hương nhàn nhạt... Là, huân hương dùng trong toilet.
"Chính cô ngửi xem! Hơn mười ngàn cái váy liền áo, tất cả đều có mùi toilet, bán như thế nào?! Hả?" Chu Tĩnh Nhã giận đến phát run.
"Hứa chủ tịch, cô còn nói là "mặt tiền cửa hàng hoàng kim" hả, mọi người đều nghe, cô như vậy là lật lọng, không sợ bị mọi người chê cười sao!"
Hứa Mạt chán ghét đẩy mấy cái váy qua bên cạnh, "Tôi cam đoan là chỗ đó nha, mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", hoàng kim, Chu tiểu thư hai mươi mấy tuổi, theo như tuổi tác tôi còn nên gọi cô một tiếng chị, ngay cả ý nghĩa của từ "hoàng kim" cũng không hiểu?"
"Hả? Hoàng kim còn có thể có ý gì!" Chu Tĩnh Nhã không phản ứng kịp.
"Vàng trong cơ thể con người... Cũng có thể gọi là bàn long cao." Hứa Mạt nghiêm túc nói.
Chu Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút, bỗng nhên sáng tỏ! "Hoàng kim"... quý danh...
"Cô!" Chu Tĩnh Nhã nổi đóa, "Hứa Mạt cô đây là khinh người quá đáng, lợi dụng việc công để báo thù riêng!"
Hứa Mạt nhẹ nhàng đẩy ngón ta Chu Tĩnh Nhã đang chỉ vào mình, cười nói, "Chu tổng, cô không thể nói xấu tôi, trong buổi họp tôi đều nói rõ, mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", mặt tiền cửa hàng "hoàng kim", cô lúc ấy cũng gật đầu đồng ý, hiện tại cô lại hùng hùng hổ hổ đến đây chất vấn tôi, cô vậy mà lại lật lọng..."
"Chu tổng, việc đàm phán buôn bán này, phải cẩn thận, cô nên xem xét kỹ, trên hiệp nghị có viết rõ ràng, cô lại không nhìn thấy, đều này có thể trách ai, hả?"
Lúc Chu Tĩnh Nhã xem hiệp nghị thì nhận được điện thoại, là chuyện bên kia của Từ Tiểu Cẩn, lúc đó cũng liền khinh thường, không có chú ý nhìn kỹ. Nói cho cùng, cô ta cũng có trách nhiệm.
"Tốt, Rất tốt! Hứa Mạt, cô nhớ kỹ cho tôi." Chu Tĩnh Nhã oán hận nói.
"Chu tổng, cô không cần cái váy hả?" Hứa Mạt gọi Chu Tĩnh Nhã lại.
Chu Tĩnh Nhã cũng không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy Hứa Mạt một lần nữa lại muốn chửi ầm lên, "Tặng cho cô!"
Hứa Mạt kêu một trở lý đợi ở cửa, "Tiểu Lâm, vào đây một chút."
Trợ lý Tiểu Lâm đi vào, cung kính lấy lòng, "Đại tiểu thư có gì phân phó?"
- "Cái váy này vừa vặn Chu tổng đem đến, tôi thấy chế tác cùng vật liệu không tệ, cái khăn của dì Tần lâu rồi không thay, cũng nên đổi cái mới, cầm đi..."
Chu Tĩnh Nhã vừa đi tới cửa, vừa nghe, quả thật là tức muốn chết.
"Cô!!"
"Tôi?" Hứa Mạt vô tội hỏi.
"Hừ, chờ xem." Chu Tĩnh Nhã nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa vặn đụng vào người bưng cà phê đang đi vào, cà phê nóng hổi bắn vào cả người.
"Chu tổng, cô mới nói "chờ xem", đi như thế nào lại không nhìn một chút vậy?" Hứa Mạt cất lời, Tiểu Lâm nhịn không được cười ra tiếng.
Khinh người quá đáng, khing người quá đáng!! Chu Tĩnh Nhã tức giận không ngừng.
"Hứa Mạt, từ nhỏ tới lớn chưa từng có người nào có dũng khí đối với tôi như vậy, tôi nếu không báo đáp cô thật tốt, tôi sẽ không mang họ Chu."
Tiểu Lâm bị khí thế cùng lời nói của Chu Tĩnh Nhã hù sợ. Tĩnh Nhã này của là một đại tiểu thư nha, tiểu thư bọn họ cùng Chu Tĩnh Nhã tiểu thư. Chỉ sợ... Sau này...
Hứa Mạt gật gật đầu. "Trước giờ không ai dám, hiện tại có. Chu đại tiểu thư?"
- "Hừ!" Chu Tĩnh Nhã toàn thân nhếch nhác, giận đùng đùng đi. Thời gian còn dài! Xem ai trừng trị ai!
Thời gian còn dài, đúng vậy, Hứa Mạt cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều, cô cũng không tính từ từ kéo dài, trước khi sinh, cô phải thu thập xong hai người phụ nữ này. Tránh cho đến lúc đó, có đứa nhỏ lại không giải quyết được.
text-_ rA
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook