Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 9: Phạt đứng
sẽ phải té xỉu đó."
Hạ Du Huyên nghe vậy, dừng lại động tác lắc đầu "Hắc hắc, tôi không có nhanh như vậy đã ngất đâu" nói xong, cơ thể bỗng lung lay một cái.
Mỹ nam nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay trắng mịn của cô "Còn nói nữa."
Hạ Du Huyên ngượng ngùng cười cười "Cái đó, cám ơn anh."
Mỹ nam không thèm để ý cười nói "Hả? không cần. Tôi là Hàn Triết Húc."
Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm, tôi là Hạ Du Huyên."
Đúng lúc này tiếng chuông 'đinh đinh đinh' vào học vang lên.
Hàn Triết Húc mỉm cười nói "Đi học thôi, Du Huyên nhanh quay lại lớp học thôi, sắp muộn rồi."
Nghe thấy tên mình được gọi thân thiết như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng lên, gật đầu, rồi nhanh chóng cất bước rời đi.
Trở lại phòng học, suy nghĩ của người con gái nào đó vẫn còn đang lơ lửng trên người anh chàng đẹp trai, Lãnh Liệt Hàn nhìn một bên mặt của Hạ Du Huyên, cảm thấy giống như những đám hoa si kia, khó chịu "Này, nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Du Huyên lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn đang đóng băng lại, lắc lắc đầu, quả nhiên a, tên yêu nghiệt trước mắt này căn bản không thể so sánh được với Hàn Triết Húc nha, đều là đẹp trai, nhưng sao tính cách lại khác nhiều như vậy.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tâm tình khó chịu nằm xuống ngủ. Mà Hạ Du Huyên vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi một viên phấn trắng phi thẳng vào đầu mình, đứng lên kêu to "Là ai? Dám đánh lén bản tiểu thư."
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của lão yêu bà trên bục giảng (Chủ nhiệm lớp).
Vôi vàng cười cười quyến rũ "Hắc, lão yêu. . . ấy không, cô giáo thân yêu."
Lần này lão yêu bà càng tức giận hơn, tay run run chỉ vào Hạ Du Huyên "Cô, cô cút ra ngoài đứng phạt cho tôi." Cô không trị đước đám tiểu thư công tử kia, chẳng có lẽ còn không trị được cái đồ học sinh nghèo dựa vào tiền để vào sao?
Hạ Du Huyên bĩu môi, khinh thường nhìn thoáng qua lão yêu bà, thầm nghĩ 'cái đồ gia hoả không có can đảm'. Rồi chậm rãi đi ra cửa lớp học.
Nhà ăn
Hạ Du Huyên nhìn 'biển người tấp nập' bên trong nhà ăn, cánh tay nhỏ bé sờ sờ số tiền còn lại trong túi. Lúc vội vàng ra khỏi nhà, tiền mặt mang theo không có bao nhiêu. Chỉ có tiền để dành đều nộp cho cái học viện này hết rồi.
Mức phí ăn uống trong nhà ăn của học viện này cũng cao một cách thái quá, cuối cùng đành phải ăn một chút bánh ngọt loại vô cùng bình thường với một ly sữa tươi. Đi tới chỗ trống không người ngồi xuống.
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng đen.
Trước mắt là ba người, trên mặt một lớp trang điểm dày cộp, duy chỉ có cô gái tóc đen thẳng dẫn đầu là nhìn xinh đẹp hơn một chút.
Tóc đen như thác nước phủ trên vai, lớp trang điểm dầy cộp làm cho cô ta trông giống như một kẻ côn đồ đầu đường, chiếc váy đồng phục bị cô ta sửa ngắn đến mức có thể trực tiếp nhìn thấy màu sắc nội y ở bên trong. Áo thì lại càng không phải nói, vốn là cổ chữ V, bị cô ta biến đổi lại càng lộ ra rãnh vú sâu hoắm.
Hạ Du Huyên nghe vậy, dừng lại động tác lắc đầu "Hắc hắc, tôi không có nhanh như vậy đã ngất đâu" nói xong, cơ thể bỗng lung lay một cái.
Mỹ nam nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay trắng mịn của cô "Còn nói nữa."
Hạ Du Huyên ngượng ngùng cười cười "Cái đó, cám ơn anh."
Mỹ nam không thèm để ý cười nói "Hả? không cần. Tôi là Hàn Triết Húc."
Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm, tôi là Hạ Du Huyên."
Đúng lúc này tiếng chuông 'đinh đinh đinh' vào học vang lên.
Hàn Triết Húc mỉm cười nói "Đi học thôi, Du Huyên nhanh quay lại lớp học thôi, sắp muộn rồi."
Nghe thấy tên mình được gọi thân thiết như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng lên, gật đầu, rồi nhanh chóng cất bước rời đi.
Trở lại phòng học, suy nghĩ của người con gái nào đó vẫn còn đang lơ lửng trên người anh chàng đẹp trai, Lãnh Liệt Hàn nhìn một bên mặt của Hạ Du Huyên, cảm thấy giống như những đám hoa si kia, khó chịu "Này, nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Du Huyên lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn đang đóng băng lại, lắc lắc đầu, quả nhiên a, tên yêu nghiệt trước mắt này căn bản không thể so sánh được với Hàn Triết Húc nha, đều là đẹp trai, nhưng sao tính cách lại khác nhiều như vậy.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tâm tình khó chịu nằm xuống ngủ. Mà Hạ Du Huyên vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi một viên phấn trắng phi thẳng vào đầu mình, đứng lên kêu to "Là ai? Dám đánh lén bản tiểu thư."
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của lão yêu bà trên bục giảng (Chủ nhiệm lớp).
Vôi vàng cười cười quyến rũ "Hắc, lão yêu. . . ấy không, cô giáo thân yêu."
Lần này lão yêu bà càng tức giận hơn, tay run run chỉ vào Hạ Du Huyên "Cô, cô cút ra ngoài đứng phạt cho tôi." Cô không trị đước đám tiểu thư công tử kia, chẳng có lẽ còn không trị được cái đồ học sinh nghèo dựa vào tiền để vào sao?
Hạ Du Huyên bĩu môi, khinh thường nhìn thoáng qua lão yêu bà, thầm nghĩ 'cái đồ gia hoả không có can đảm'. Rồi chậm rãi đi ra cửa lớp học.
Nhà ăn
Hạ Du Huyên nhìn 'biển người tấp nập' bên trong nhà ăn, cánh tay nhỏ bé sờ sờ số tiền còn lại trong túi. Lúc vội vàng ra khỏi nhà, tiền mặt mang theo không có bao nhiêu. Chỉ có tiền để dành đều nộp cho cái học viện này hết rồi.
Mức phí ăn uống trong nhà ăn của học viện này cũng cao một cách thái quá, cuối cùng đành phải ăn một chút bánh ngọt loại vô cùng bình thường với một ly sữa tươi. Đi tới chỗ trống không người ngồi xuống.
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng đen.
Trước mắt là ba người, trên mặt một lớp trang điểm dày cộp, duy chỉ có cô gái tóc đen thẳng dẫn đầu là nhìn xinh đẹp hơn một chút.
Tóc đen như thác nước phủ trên vai, lớp trang điểm dầy cộp làm cho cô ta trông giống như một kẻ côn đồ đầu đường, chiếc váy đồng phục bị cô ta sửa ngắn đến mức có thể trực tiếp nhìn thấy màu sắc nội y ở bên trong. Áo thì lại càng không phải nói, vốn là cổ chữ V, bị cô ta biến đổi lại càng lộ ra rãnh vú sâu hoắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook