Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 75: Mẹ tới chơi 1
Lãnh Liệt Hàn cong cong khóe môi "Lại đây."
Hạ Du Huyên ngoan ngoãn đi đến, còn chưa kịp ngồi, đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống. Cái mông an vị trên đùi Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, hôm nay đã đi đâu?" Lãnh Liệt Hàn dúi đầu vào cổ Hạ Du Huyên, tham lam hấp thụ hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô.
"Hả. . . đi đến khu phố mua sắm gần bệnh viện Đệ Nhất."
"Ừm, có gì thú vị không?" Đôi môi Lãnh Liệt Hàn như có như không nhẹ nhàng chạm vào cần cổ trắng ngần của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên không an phận vặn vẹo cơ thể "Không, không có gì."
"Bảo bối, đừng lộn xộn." Âm thanh khàn khàn của Lãnh Liệt Hàn vang lên, nghe qua rất hấp dẫn, thế nhưng Hạ Du Huyên biết, người đàn ông này. . .
"Hàn, hôm nay em gặp một anh chàng rất đẹp trai." Hạ Du Huyên có ý đồ muốn đem dục hỏa của người đàn ông này áp chế xuống, cho nên cố ý nói rằng mới quen một anh chàng đẹp trai. Trên thực tế đúng là mới quen một anh chàng đẹp trai thật.
"Hử, hắn ta có đẹp bằng anh không?" Thế nhưng, dường như không có tác dụng gì đối với Lãnh Liệt Hàn, anh chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn, được rồi, quả thật không có đẹp bằng anh. Hơn nữa cũng không yêu nghiệt bằng anh.
"Nhóc con, em dám nhìn người đàn ông khác ngoài anh sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bàn tay to lớn gia tăng sức lực ôm chặt eo cô.
"Ưm. . . Không có, người đàn ông đó đã cứu em." Kỳ thật Lãnh Liệt Hàn đã sớm biết chuyện này. Nếu như không phải người vệ sĩ kia đúng lúc thông báo cho anh biết, anh cũng sẽ không gấp rút sử lý công việc nhanh đến như vậy.
Ngẫm nghĩ lại thấy Đường Sâm nói cũng đúng, Lãnh Liệt Hàn anh quả thật đã thất bại thảm hại trên người cô nhóc Hạ Du Huyên này rồi. Còn chưa có ra trận đã thật bại triệt để.
"Hử." Lãnh Liệt Hàn hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn, sau đó tiếp tục nói.
"Một lúc nữa 'mẫu thân đại nhân' sẽ qua đây, nhóc con, trên người em bẩn như vậy, không thể được. Đi, anh thay quần áo cho em." Lãnh Liệt Hàn không nói, Hạ Du Huyên còn không chú ý tới, trên bộ quần áo màu trắng của mình đã bị dính một mảng dầu mỡ rồi.
Có thể do chiếc xe máy mất khống chế vừa rồi gây ra.
Hạ Du Huyên nhu thuận gật đầu, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Lãnh Liệt Hàn đặt bảo bối lên giường, đi đến phía trước chiếc tủ quần áo sang trọng. Phía trên cánh tủ có gắn một con bướm màu tím vô cùng tinh tế và đẹp mắt, nhìn qua vô cùng trân thực và thần bí, hoàn mỹ đến mức khiến cho người khác phải thốt lên lời thán phục.
Lãnh Liệt Hàn mở cánh tủ sang một bên, đúng lúc đang chuẩn bị cởi quần áo Hạ Du Huyên ra, lại bị cánh tay của cô bắt được "Hàn, em tự thay."
Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn thâm sâu híp híp lại "Không thích anh thay quần áo cho em sao?"
Hạ Du Huyên nhếch nhếch khóe miệng, nếu để người đàn ông này thay quần áo cho mình, vậy không biết có phải thay quần áo đến sáng mai hay không.
"Không phải, em chỉ là không muốn làm phiền anh mà thôi." Hạ Du Huyên lắc lắc cánh tay người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn kéo Hạ Du Huyên lại, ngay lập tức hôn lên tới tấp.
"Được rồi. Anh ra ngoài, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ vào đó." Lãnh Liệt Hàn cười nhẹ, rồi tham lam hôn xuống cánh môi của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa, mới chịu rời đi.
Hai má Hạ Du Huyên đỏ ửng, không ngừng nghi hoặc, lần này người đàn ông đó lại tốt như vậy sao? Có lẽ do 'mẫu thân đại nhân' sắp đến, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thay quần áo. . .
Hạ Du Huyên ngoan ngoãn đi đến, còn chưa kịp ngồi, đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống. Cái mông an vị trên đùi Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, hôm nay đã đi đâu?" Lãnh Liệt Hàn dúi đầu vào cổ Hạ Du Huyên, tham lam hấp thụ hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô.
"Hả. . . đi đến khu phố mua sắm gần bệnh viện Đệ Nhất."
"Ừm, có gì thú vị không?" Đôi môi Lãnh Liệt Hàn như có như không nhẹ nhàng chạm vào cần cổ trắng ngần của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên không an phận vặn vẹo cơ thể "Không, không có gì."
"Bảo bối, đừng lộn xộn." Âm thanh khàn khàn của Lãnh Liệt Hàn vang lên, nghe qua rất hấp dẫn, thế nhưng Hạ Du Huyên biết, người đàn ông này. . .
"Hàn, hôm nay em gặp một anh chàng rất đẹp trai." Hạ Du Huyên có ý đồ muốn đem dục hỏa của người đàn ông này áp chế xuống, cho nên cố ý nói rằng mới quen một anh chàng đẹp trai. Trên thực tế đúng là mới quen một anh chàng đẹp trai thật.
"Hử, hắn ta có đẹp bằng anh không?" Thế nhưng, dường như không có tác dụng gì đối với Lãnh Liệt Hàn, anh chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn, được rồi, quả thật không có đẹp bằng anh. Hơn nữa cũng không yêu nghiệt bằng anh.
"Nhóc con, em dám nhìn người đàn ông khác ngoài anh sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bàn tay to lớn gia tăng sức lực ôm chặt eo cô.
"Ưm. . . Không có, người đàn ông đó đã cứu em." Kỳ thật Lãnh Liệt Hàn đã sớm biết chuyện này. Nếu như không phải người vệ sĩ kia đúng lúc thông báo cho anh biết, anh cũng sẽ không gấp rút sử lý công việc nhanh đến như vậy.
Ngẫm nghĩ lại thấy Đường Sâm nói cũng đúng, Lãnh Liệt Hàn anh quả thật đã thất bại thảm hại trên người cô nhóc Hạ Du Huyên này rồi. Còn chưa có ra trận đã thật bại triệt để.
"Hử." Lãnh Liệt Hàn hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn, sau đó tiếp tục nói.
"Một lúc nữa 'mẫu thân đại nhân' sẽ qua đây, nhóc con, trên người em bẩn như vậy, không thể được. Đi, anh thay quần áo cho em." Lãnh Liệt Hàn không nói, Hạ Du Huyên còn không chú ý tới, trên bộ quần áo màu trắng của mình đã bị dính một mảng dầu mỡ rồi.
Có thể do chiếc xe máy mất khống chế vừa rồi gây ra.
Hạ Du Huyên nhu thuận gật đầu, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Lãnh Liệt Hàn đặt bảo bối lên giường, đi đến phía trước chiếc tủ quần áo sang trọng. Phía trên cánh tủ có gắn một con bướm màu tím vô cùng tinh tế và đẹp mắt, nhìn qua vô cùng trân thực và thần bí, hoàn mỹ đến mức khiến cho người khác phải thốt lên lời thán phục.
Lãnh Liệt Hàn mở cánh tủ sang một bên, đúng lúc đang chuẩn bị cởi quần áo Hạ Du Huyên ra, lại bị cánh tay của cô bắt được "Hàn, em tự thay."
Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn thâm sâu híp híp lại "Không thích anh thay quần áo cho em sao?"
Hạ Du Huyên nhếch nhếch khóe miệng, nếu để người đàn ông này thay quần áo cho mình, vậy không biết có phải thay quần áo đến sáng mai hay không.
"Không phải, em chỉ là không muốn làm phiền anh mà thôi." Hạ Du Huyên lắc lắc cánh tay người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn kéo Hạ Du Huyên lại, ngay lập tức hôn lên tới tấp.
"Được rồi. Anh ra ngoài, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ vào đó." Lãnh Liệt Hàn cười nhẹ, rồi tham lam hôn xuống cánh môi của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa, mới chịu rời đi.
Hai má Hạ Du Huyên đỏ ửng, không ngừng nghi hoặc, lần này người đàn ông đó lại tốt như vậy sao? Có lẽ do 'mẫu thân đại nhân' sắp đến, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thay quần áo. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook