Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 6: Gặp sát thủ trên đường
Lãnh Liệt Hàn nhìn
nhìn va li hành lý trong ngực Hạ Du Huyên, nhàn nhạt mở miệng "Cô trốn
nhà? Hơn nữa còn. . . . . . không có chỗ ở?"
Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn một cái, một lần nữa để hành lý xuống đất, kéo đi "Hừ, ai cần anh lo. Hơn nữa, tôi có tên, không được gọi tôi là nữ giúp việc, tên tôi là Hạ Du Huyên."
Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng dáng càng ngày đi càng xa, tự lẩm bẩm "Hạ - Du - Huyên? À."
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của Lãnh Liệt Hàn, cả người Hạ Du Huyên thở phào nhẹ nhõm, ở cùng một chỗ với người đàn ông kia, trái tim đều luôn đập thình thịch. Đang nghĩ ngợi, trên cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Từng giọt từng giọt chất lỏng ấm nóng chảy ra từ chiếc cổ trắng mịn "Tiểu thư Hạ Du Huyên, tôi khuyên cô ngoan ngoãn không nên lộn xộn, bằng không. . . ."
Hai tròng mắt Hạ Du Huyên run lên "Anh muốn như thế nào?"
Tên sát thủ cười lạnh một tiếng "Tôi không muốn như thế nào, tôi chỉ muốn toàn bộ công ty của cha cô."
Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, đây chính là toàn bộ tâm huyết của cha cô, làm sao có thể nói cho là cho được? "Không có cửa đâu."
Lực đạo trên tay tên sát thủ càng thêm siết mạnh, máu chảy ra càng ngày càng nhanh hơn "Không cho? vậy tôi sẽ giết cô."
Hạ Du Huyên nhắm mắt lại "Vậy anh giết đi." Một hồi sau, vẫn không có chút động tĩnh nào, mở hai mắt ra.
Phát hiện tên sát thủ đang gắt gao nắm lấy cánh tay phải của gã, ngã lăn trên mặt đất gào thét "A. . ."
Trước mắt, là nụ cười khát máu của người đàn ông xinh đẹp tà mị đến yêu nghiệt, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Nữ giúp việc, tại sao mỗi lần gặp cô đều xui xẻo như vậy?"
Hạ Du Huyên khinh thường liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hừ, là gặp được anh xui xẻo của tôi mới bắt đầu."
Lãnh Liệt Hàn ngược lại cũng không tức giận, lạnh nhạt nói "Hử? Thật không? Ha ha."
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn người đàn ông, không vui nói "Cười cái gì mà cười."
Lãnh Liệt Hàn thu hồi nụ cười, nói "Vậy cô muốn xử lý người này như thế nào?"
Hạ Du Huyên nhàn nhạt mở miệng "Tuỳ anh."
Lãnh Liệt Hàn gật đầu, đi tới trước mặt tên sát thủ, ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ của tên sát thủ, 'Cạch' một tiếng, tên sát thủ vốn còn đang gào thét, đầu lưỡi thật dài lè ra, ánh mắt không cam lòng trừng lớn, chết!
Hạ Du Huyên ngay lập tức dựa vào bên tường, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, người đàn ông này quả nhiên là một ác ma a.
Lãnh Liệt Hàn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đứng lên "Sợ?"
Hạ Du Huyên từ từ đứng thẳng người, run rẩy nói "Tôi, tôi mới không sợ."
Lãnh Liệt Hàn nhìn hai chân cô đang run rẩy "Chân cô rất run, là muốn đi vệ sinh sao?"
Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn một cái, một lần nữa để hành lý xuống đất, kéo đi "Hừ, ai cần anh lo. Hơn nữa, tôi có tên, không được gọi tôi là nữ giúp việc, tên tôi là Hạ Du Huyên."
Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng dáng càng ngày đi càng xa, tự lẩm bẩm "Hạ - Du - Huyên? À."
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của Lãnh Liệt Hàn, cả người Hạ Du Huyên thở phào nhẹ nhõm, ở cùng một chỗ với người đàn ông kia, trái tim đều luôn đập thình thịch. Đang nghĩ ngợi, trên cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Từng giọt từng giọt chất lỏng ấm nóng chảy ra từ chiếc cổ trắng mịn "Tiểu thư Hạ Du Huyên, tôi khuyên cô ngoan ngoãn không nên lộn xộn, bằng không. . . ."
Hai tròng mắt Hạ Du Huyên run lên "Anh muốn như thế nào?"
Tên sát thủ cười lạnh một tiếng "Tôi không muốn như thế nào, tôi chỉ muốn toàn bộ công ty của cha cô."
Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, đây chính là toàn bộ tâm huyết của cha cô, làm sao có thể nói cho là cho được? "Không có cửa đâu."
Lực đạo trên tay tên sát thủ càng thêm siết mạnh, máu chảy ra càng ngày càng nhanh hơn "Không cho? vậy tôi sẽ giết cô."
Hạ Du Huyên nhắm mắt lại "Vậy anh giết đi." Một hồi sau, vẫn không có chút động tĩnh nào, mở hai mắt ra.
Phát hiện tên sát thủ đang gắt gao nắm lấy cánh tay phải của gã, ngã lăn trên mặt đất gào thét "A. . ."
Trước mắt, là nụ cười khát máu của người đàn ông xinh đẹp tà mị đến yêu nghiệt, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Nữ giúp việc, tại sao mỗi lần gặp cô đều xui xẻo như vậy?"
Hạ Du Huyên khinh thường liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hừ, là gặp được anh xui xẻo của tôi mới bắt đầu."
Lãnh Liệt Hàn ngược lại cũng không tức giận, lạnh nhạt nói "Hử? Thật không? Ha ha."
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn người đàn ông, không vui nói "Cười cái gì mà cười."
Lãnh Liệt Hàn thu hồi nụ cười, nói "Vậy cô muốn xử lý người này như thế nào?"
Hạ Du Huyên nhàn nhạt mở miệng "Tuỳ anh."
Lãnh Liệt Hàn gật đầu, đi tới trước mặt tên sát thủ, ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ của tên sát thủ, 'Cạch' một tiếng, tên sát thủ vốn còn đang gào thét, đầu lưỡi thật dài lè ra, ánh mắt không cam lòng trừng lớn, chết!
Hạ Du Huyên ngay lập tức dựa vào bên tường, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, người đàn ông này quả nhiên là một ác ma a.
Lãnh Liệt Hàn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đứng lên "Sợ?"
Hạ Du Huyên từ từ đứng thẳng người, run rẩy nói "Tôi, tôi mới không sợ."
Lãnh Liệt Hàn nhìn hai chân cô đang run rẩy "Chân cô rất run, là muốn đi vệ sinh sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook