"Hàn, anh gầy, anh gầy quá." Hạ Du Huyên đưa bàn tay nhỏ bé lên, vuốt ve hàng râu dài trên khuôn mặt anh, quầng thâm trên mắt hiện lên rõ ràng, trong hai con mắt tràn đầy tơ máu, tất cả những điều này khiến cho cô đau lòng đến hô hấp không nổi.

"Không có chuyện gì, nhóc con. Tỉnh lại cảm thấy như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, dịu dàng nói.

Hạ Du Huyên lắc đầu "Không sao, Hàn, em mệt rồi, em muốn ôm anh ngủ có được không?"

Lãnh Liệt Hàn cười khẽ một tiếng, cưng chiều thổi thổi lên cánh mũi nhỏ nhắn thẳng tắp của cô "Được." Nói xong, ôm lấy cô nằm xuống giường, nhìn thấy Hạ Du Huyên từ từ khép lại đôi mắt tím hồng, bản thân anh cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Lúc này, Hạ Du Huyên nâng mí mắt lên, cô biết, Lãnh Liệt Hàn đã mấy ngày nay không có ngủ rồi, cho nên cô mới nghĩ ra biện pháp này để cho anh ngủ, nếu không, anh chắc chắn sẽ không chịu ngủ.

Trước cửa phòng, Đường Sâm và Mộc Y Sương vừa mới bước vào.

Mộc Y Sương kích động đến sắp nhảy dựng lên, đúng lúc đang muốn kêu to, Đường Sâm kịp thời bụp miệng cô lại "Ưm. . . " Sau đó suỵt suỵt vài tiếng, ý bảo cô nhìn về hướng Hạ Du Huyên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Du Huyên nâng lên một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ngón tay đặt lên trên miệng, ý bảo không nên đánh thức Lãnh Liệt Hàn.

Mộc Y Sương gật đầu, Đường Sâm buông cô ra. Thế nhưng nước mắt Mộc Y Sương lại một lần nữa không có báo trước mà rơi xuống.

Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say, cẩn thận nhẹ giọng nói "Sương Sương, đừng khóc, mình như vậy không phải đã tốt rồi sao?"

Mộc Y Sương chỉ là dùng sức lắc đầu một cái, lo lắng đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ.

Ngược lại, Đường Sâm thoải mái cười một tiếng, cô gái này, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Buổi tối

Lãnh Liệt Hàn mở choàng hai mắt ra, khẩn trương nhìn vào cô gái bên cạnh. Sau khi xác định đây không phải là mơ, mới thở phào một hơi.

Lúc này Hạ Du Huyên cũng mở mắt ra, kỳ thực cô vẫn không có ngủ, cô vẫn luôn nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Lãnh Liệt Hàn ngồi dậy, cẩn thận ôm cô ngồi lên đùi mình "Bảo bối, khá hơn chút nào chưa?"

Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm. Hàn, anh không ngủ tiếp sao?"

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà mình đã khát vọng bấy lâu, chỉ là nhẹ nhàng hôn, mang theo một chút gặm cắn trừng phạt "Nhóc con, anh không mệt."

Hạ Du Huyên chỉ nhìn vào anh, không nói gì. Trùng hợp lúc này Đường Sâm cầm theo một tô cháo thơm ngát đi vào.

Để lên bàn, Đường Sâm nhìn vào hai người, hài hước mở miệng "Chậc chậc . . . Hạ Du Huyên cô không biết a. Người nào đó bởi vì cô mà một tháng không ngủ cũng không sao nha, tôi cũng sắp lo lắng đến mức muốn đánh ngất anh ta rồi."

" Còn có a, vì cô, toàn bộ viện chữa trị này cũng sắp biến thành viện nghiên cứu rồi. Ngày nào cũng có một đống người tụ tập lại một chỗ để thảo luận cái này cái kia. Cũng bởi vì một câu nói của người nào đó, nếu như cô vẫn không tỉnh lại thì toàn bộ đều phải đi xuống gặp Diêm Vương."

Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn vào Lãnh Liệt Hàn, sau khi xác định anh không có tức giận, bản thân mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương