Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 21: Quà tặng bí mật
Người chủ trì đứng trên sân khấu công bố kết quả, kế tiếp là quà tặng bí mật.
Chỉ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn lười biếng bước chân hướng lên trên.
Mái tóc màu tím bạc hơi rối loạn, phía trước mặt vài sợi tóc xoã xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt. Lông mi so với con gái còn dài hơn rất nhiều, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra vẻ tà mị. Trên mặt không tìm thấy một chút tỳ vết nào, so với con gái còn trắng nõn mịn màng hơn rất nhiều, đẹp trai đến không thể soi mói. Bông tai màu tím bên tai phải cùng sợi dây chuyền hình chữ thập màu tím đậm ở trước ngực cùng nhau phát sáng.
Người đàn ông như vậy dù cho đi tới đâu cũng vô cùng chói mắt, khiến cho người ta dù muốn coi thường cũng không thể được.
Chỉ thấy Lãnh Liệt Hàn đi đến gần Hạ Du Huyên, bàn tay to giữ lấy đầu cô, môi mỏng khiêu gợi đè lên, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hồi lâu sau, buông người con gái đang hô hấp dồn dập ra, ôm lấy cô, rời khỏi hiện trường. Dưới khán đài một mảng trầm lặng.
Ở một góc khuất, không ai để ý tới.
Một người có mái tóc ngắn gọn gàng màu hạt dẻ, đôi mắt đen lấp lánh như bảo thạch phát sáng trong đêm, sâu sắc, giữa đôi lông mày có chút ưu thương, sống mũi cao thẳng kéo dài tới gần đôi môi mỏng gợi cảm, là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, dù chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò đã giặt đến bạc trắng cũng không thể che đi khí thế vương tử.
Hàn Triết Húc nhìn theo phương hướng hai người rời đi, thất thần.
Mạc Tập Triệt lúc này cởi bỏ tính cách trẻ con, hơi nhiêng người dựa vào dàn hoa bên cầu thang, vóc dáng cao gầy, thái độ thanh thản, vẻ mặt như không sao cả. Dáng dấp vô cùng đẹp trai. Da trắng mịn màng, ngủ quan xinh đẹp giống như điêu khắc, lông mi dài như kiếm, hai tròng mắt sáng như ánh sao, môi mỏng khẽ nhếch lên, nâng lên một nụ cười lười biếng.
"Húc, cậu thích Huyên Huyên?" Mạc Tập Triệt hỏi. Kỳ thực anh ta biết mình đang nói lời thừa thãi.
"Ừ." Hàn Triết Húc lại cười khổ một cái. Rời khỏi tầm mắt của Mạc Tập Triệt.
"Ài, lẽ nào muốn diễn cảnh cuộc tình tay ba sao? Ừ, không sai, lại có trò hay để xem. Hắc hắc." Mạc Tập Triệt nhìn theo ba người đi hai phương hướng khác nhau. Bản thân cũng bước về hướng ngược lại, rời đi.
Phương hướng rời đi của bọn họ, đúng lúc tạo thành một hình tam giác.
Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên ngồi trên xe thể thao, Hạ Du Huyên thất thần nhìn gò má đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn, đột nhiên hét to một tiếng "A! ! !"
Lãnh Liệt Hàn vô cùng bình tĩnh hỏi "Sao vậy?"
"Anh còn chưa tặng quà bí mật cho tôi? Húc cũng chưa cho." Hạ Du Huyên bất mãn ngồi ở vị trí gần bên lái xe, hai tay khoanh trước ngực. Chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Không phải tôi đã tặng em rồi sao? Lãnh Liệt Hàn cười tà, đưa ngón trỏ bên tay phải ra vuốt ve đôi môi anh đào hồng nộn của cô.
"Em vẫn còn muốn?" cười tà một cái rồi ngay lập tức dựa người tới gần.
Chỉ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn lười biếng bước chân hướng lên trên.
Mái tóc màu tím bạc hơi rối loạn, phía trước mặt vài sợi tóc xoã xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt. Lông mi so với con gái còn dài hơn rất nhiều, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra vẻ tà mị. Trên mặt không tìm thấy một chút tỳ vết nào, so với con gái còn trắng nõn mịn màng hơn rất nhiều, đẹp trai đến không thể soi mói. Bông tai màu tím bên tai phải cùng sợi dây chuyền hình chữ thập màu tím đậm ở trước ngực cùng nhau phát sáng.
Người đàn ông như vậy dù cho đi tới đâu cũng vô cùng chói mắt, khiến cho người ta dù muốn coi thường cũng không thể được.
Chỉ thấy Lãnh Liệt Hàn đi đến gần Hạ Du Huyên, bàn tay to giữ lấy đầu cô, môi mỏng khiêu gợi đè lên, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hồi lâu sau, buông người con gái đang hô hấp dồn dập ra, ôm lấy cô, rời khỏi hiện trường. Dưới khán đài một mảng trầm lặng.
Ở một góc khuất, không ai để ý tới.
Một người có mái tóc ngắn gọn gàng màu hạt dẻ, đôi mắt đen lấp lánh như bảo thạch phát sáng trong đêm, sâu sắc, giữa đôi lông mày có chút ưu thương, sống mũi cao thẳng kéo dài tới gần đôi môi mỏng gợi cảm, là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, dù chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò đã giặt đến bạc trắng cũng không thể che đi khí thế vương tử.
Hàn Triết Húc nhìn theo phương hướng hai người rời đi, thất thần.
Mạc Tập Triệt lúc này cởi bỏ tính cách trẻ con, hơi nhiêng người dựa vào dàn hoa bên cầu thang, vóc dáng cao gầy, thái độ thanh thản, vẻ mặt như không sao cả. Dáng dấp vô cùng đẹp trai. Da trắng mịn màng, ngủ quan xinh đẹp giống như điêu khắc, lông mi dài như kiếm, hai tròng mắt sáng như ánh sao, môi mỏng khẽ nhếch lên, nâng lên một nụ cười lười biếng.
"Húc, cậu thích Huyên Huyên?" Mạc Tập Triệt hỏi. Kỳ thực anh ta biết mình đang nói lời thừa thãi.
"Ừ." Hàn Triết Húc lại cười khổ một cái. Rời khỏi tầm mắt của Mạc Tập Triệt.
"Ài, lẽ nào muốn diễn cảnh cuộc tình tay ba sao? Ừ, không sai, lại có trò hay để xem. Hắc hắc." Mạc Tập Triệt nhìn theo ba người đi hai phương hướng khác nhau. Bản thân cũng bước về hướng ngược lại, rời đi.
Phương hướng rời đi của bọn họ, đúng lúc tạo thành một hình tam giác.
Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên ngồi trên xe thể thao, Hạ Du Huyên thất thần nhìn gò má đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn, đột nhiên hét to một tiếng "A! ! !"
Lãnh Liệt Hàn vô cùng bình tĩnh hỏi "Sao vậy?"
"Anh còn chưa tặng quà bí mật cho tôi? Húc cũng chưa cho." Hạ Du Huyên bất mãn ngồi ở vị trí gần bên lái xe, hai tay khoanh trước ngực. Chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Không phải tôi đã tặng em rồi sao? Lãnh Liệt Hàn cười tà, đưa ngón trỏ bên tay phải ra vuốt ve đôi môi anh đào hồng nộn của cô.
"Em vẫn còn muốn?" cười tà một cái rồi ngay lập tức dựa người tới gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook