Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 159: Ngoại truyện : Bỏ đá xuống giếng (kết thúc)
Editor: M. Nyoko
——— —————— —————— —————— —————— ————
“Huyên Huyên, nếu hai người biết bị ngươi đùa rồi, còn không trở lại?” Sở Thiên Ngạo đã sớm biết, chuyện này, chính là hai tiểu tử lúc này rất biết điều kia làm.
“Anh, không phải có ngươi ở đây ư?” Hạ Du Huyên nói xong, ôm người đàn ông keo kiệt của chợt hôn hít cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút.
“Còn có người đàn ông của em nữa.” Hạ Du Huyên nhốt chặt cổ của hắn, khẽ hôn một cái nơi cánh môi người đàn ông.
Lúc này Lãnh Liệt Hàn mới hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến hai tiếng giận dữ.
“A!!!”
“Tức chết lão tử.” Hắc Xà cùng Độc Xà trở lại, liền ngồi ở trên ghế sa lon.
Hồng Nguyệt cùng Lạc Tinh liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi “Thế nào?”
“Chúng ta kéo hai chiếc xe ba bánh, đi đến cửa hàng, để cho bọn họ lắp lại thành xe máy. Bọn họ lại còn nói không đổi được?” Hắc Xà nổi lửa giận, Lạc Tinh vội vàng nhẹ nhàng vuốt theo lưng của hắn.
“Còn chửi chúng ta bệnh thần kinh! Xe máy cũng có thể đổi thành xe ba bánh, thế nào xe ba bánh liền đổi không trở lại? À?” Độc Xà giận đến nghiến răng.
“Ai nha, đừng nóng giận, các ngươi cầm xe ba bánh đi đổi, người khác dĩ nhiên chửi mắng các ngươi bệnh thần kinh.” Hề Linh còn cố ý châm chọc bọn hắn.
Hồng Nguyệt trợn mắt nhìn Hề Linh “Không có chuyện gì, bọn họ không phân biệt tốt xấu. Chớ cùng những người đó chấp nhặt.”
“Nếu như tên khốn sửa xe lại kia bị ta bắt được, ta không phải là.... Đường Sâm, nói, đến cùng phải ngươi hay không?!” Hắc Xà nói xong, liền nhìn chằm chằm Đường Sâm.
Lúc này Đường Sâm cười nghiêng trước ngả sau, nơi nào quản được giải thích cái gì.
“Làm sao có thể, Đường Sâm cái đó tên ngốc, đừng cười chết người.” Mộc Y Sương liếc nhìn chồng của mình.
“Này, người phụ nữ này, sao có thể nói chồng mình như vậy?!” Đường Sâm nhìn chằm chằm Mộc Y Sương.
“Tốt lắm, nếu cái này là sự thật, vậy thì chỉ trách xe máy của các ngươi tuổi thọ ngắn.” Mộc Nhĩ lắc đầu một cái.
“Ha ha, không phải ngắn, là dài hơn.” Ngân Long cười nói.
Thanh Long tiếp theo “Đúng, tăng thêm một bánh xe, thăng bằng hơn. Ha ha ha...”
Gương mặt tuấn tú của Hắc Xà cùng Độc Xà đen ngòm một mảnh.
Hạ Du Huyên lúc này nói “Ai, đừng nóng giận. Không bằng chúng ta đi ra ngoài hóng gió, buông lỏng một chút?”
“Tốt lắm, đi thôi.” Lãnh Dạ Tước nghe vậy, biết mẹ là muốn mang mình chạy trốn, vội vàng hấp tấp đi theo.
Lãnh Liệt Hàn cũng đứng dậy theo, ôm lấy Hạ Du Huyên lôi kéo tay nhỏ bé của Lãnh Dạ Tước, phụ nữ của ta chỉ có ta có thể nắm! Sau đó đoạt lấy rồi kéo tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên
Hạ Du Huyên đi ra, cho Mộc Y Sương một cái ánh mắt, Mộc Y Sương vội vàng ôm lấy Đường Thiếu Ngôn, cũng đi ra ngoài.
Đường Sâm hừ lạnh một tiếng, chạy lên lôi kéo tay Mộc Y Sương.
Sở Thiên Ngạo ôm lấy mặt Hoàng Ngọc Oánh không rõ chân tướng, cũng chỉ có người này nhìn cái gì đều không hiểu thôi. Bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đi ra ngoài.
Đoàn người lục tục đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Hắc Xà cùng Độc Xà nhìn trộm mặt nhau.
“Này, dường như trong này chỉ còn chúng ta với hai chiếc xe máy.” Hắc Xà nói.
“Không phải xe máy, là xe ba bánh.” Độc Xà tốt bụng nhắc nhở.
“Vậy, bọn họ tất cả đều đi, chúng ta...” Hắc Xà trợn to cặp mắt.
“Chỉ có thể đạp xe ba bánh này?” Độc Xà nói ra sự thật kinh khủng.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mau mau xông ra ngoài cửa, nhưng... Nơi nào còn có bóng dáng những người khác?
Chỉ còn lại một đống bụi đất.
“A a a...” Hắc Xà, Độc Xà đồng thời đối diện với bầu trời hô to.
“Ha ha ha... Mẹ thật giỏi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Dạ Tước hướng về phía Hạ Du Huyên, liền hôn một cái.
“Hừ.” Lãnh Liệt Hàn rên một tiếng, dừng xe ở một bên.
Đường Sâm nhìn đến bọn họ ngừng, cũng nghi ngờ dừng lại ở một bên, tiếp, thân thể nho nhỏ Lãnh Dạ Tước liền ‘ bay ’ đến trong lòng ngực mình.
Lãnh Dạ Tước chớp con mắt hồng, trừng mắt liếc chiếc xe Lãnh Liệt Hàn đã biến mất “Hừ, đồ đàn ông keo kiệt.”
Đường Sâm lắc đầu một cái, thả Lãnh Dạ Tước vào chỗ ngồi phía sau, cùng Đường Thiếu Ngôn ngồi chung một chỗ.
Lãnh Liệt Hàn keo kiệt lại ghen! Xem ra, hiện tại cũng không biết đi nơi nào, chơi xa rồi!
Trên xa lộ cao tốc, Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên không biết đi nơi nào, mà mấy chiếc xe thể thao dừng lại ở bờ biển, tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Trên xa lộ cao tốc, còn có hai chiếc xe ba bánh.
Hai nam nhân cao lớn anh tuấn, đang liều mạng đạp xe ba bánh, khuôn mặt đầy vạch đen, đuổi theo đã sớm không thấy bóng dáng xe thể thao, chậm rãi đung đưa.
.......
Ngày, có lẽ chính là từng ngày từng ngày qua thôi sao.
——— —————— ————-
Cuộc sống tương lai ai nói chính xác!
Chỉ là, tin tưởng mình, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn!
Cuối cùng mong ước các bạn có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
——— —————— —————— —————— —————— ————
“Huyên Huyên, nếu hai người biết bị ngươi đùa rồi, còn không trở lại?” Sở Thiên Ngạo đã sớm biết, chuyện này, chính là hai tiểu tử lúc này rất biết điều kia làm.
“Anh, không phải có ngươi ở đây ư?” Hạ Du Huyên nói xong, ôm người đàn ông keo kiệt của chợt hôn hít cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút.
“Còn có người đàn ông của em nữa.” Hạ Du Huyên nhốt chặt cổ của hắn, khẽ hôn một cái nơi cánh môi người đàn ông.
Lúc này Lãnh Liệt Hàn mới hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến hai tiếng giận dữ.
“A!!!”
“Tức chết lão tử.” Hắc Xà cùng Độc Xà trở lại, liền ngồi ở trên ghế sa lon.
Hồng Nguyệt cùng Lạc Tinh liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi “Thế nào?”
“Chúng ta kéo hai chiếc xe ba bánh, đi đến cửa hàng, để cho bọn họ lắp lại thành xe máy. Bọn họ lại còn nói không đổi được?” Hắc Xà nổi lửa giận, Lạc Tinh vội vàng nhẹ nhàng vuốt theo lưng của hắn.
“Còn chửi chúng ta bệnh thần kinh! Xe máy cũng có thể đổi thành xe ba bánh, thế nào xe ba bánh liền đổi không trở lại? À?” Độc Xà giận đến nghiến răng.
“Ai nha, đừng nóng giận, các ngươi cầm xe ba bánh đi đổi, người khác dĩ nhiên chửi mắng các ngươi bệnh thần kinh.” Hề Linh còn cố ý châm chọc bọn hắn.
Hồng Nguyệt trợn mắt nhìn Hề Linh “Không có chuyện gì, bọn họ không phân biệt tốt xấu. Chớ cùng những người đó chấp nhặt.”
“Nếu như tên khốn sửa xe lại kia bị ta bắt được, ta không phải là.... Đường Sâm, nói, đến cùng phải ngươi hay không?!” Hắc Xà nói xong, liền nhìn chằm chằm Đường Sâm.
Lúc này Đường Sâm cười nghiêng trước ngả sau, nơi nào quản được giải thích cái gì.
“Làm sao có thể, Đường Sâm cái đó tên ngốc, đừng cười chết người.” Mộc Y Sương liếc nhìn chồng của mình.
“Này, người phụ nữ này, sao có thể nói chồng mình như vậy?!” Đường Sâm nhìn chằm chằm Mộc Y Sương.
“Tốt lắm, nếu cái này là sự thật, vậy thì chỉ trách xe máy của các ngươi tuổi thọ ngắn.” Mộc Nhĩ lắc đầu một cái.
“Ha ha, không phải ngắn, là dài hơn.” Ngân Long cười nói.
Thanh Long tiếp theo “Đúng, tăng thêm một bánh xe, thăng bằng hơn. Ha ha ha...”
Gương mặt tuấn tú của Hắc Xà cùng Độc Xà đen ngòm một mảnh.
Hạ Du Huyên lúc này nói “Ai, đừng nóng giận. Không bằng chúng ta đi ra ngoài hóng gió, buông lỏng một chút?”
“Tốt lắm, đi thôi.” Lãnh Dạ Tước nghe vậy, biết mẹ là muốn mang mình chạy trốn, vội vàng hấp tấp đi theo.
Lãnh Liệt Hàn cũng đứng dậy theo, ôm lấy Hạ Du Huyên lôi kéo tay nhỏ bé của Lãnh Dạ Tước, phụ nữ của ta chỉ có ta có thể nắm! Sau đó đoạt lấy rồi kéo tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên
Hạ Du Huyên đi ra, cho Mộc Y Sương một cái ánh mắt, Mộc Y Sương vội vàng ôm lấy Đường Thiếu Ngôn, cũng đi ra ngoài.
Đường Sâm hừ lạnh một tiếng, chạy lên lôi kéo tay Mộc Y Sương.
Sở Thiên Ngạo ôm lấy mặt Hoàng Ngọc Oánh không rõ chân tướng, cũng chỉ có người này nhìn cái gì đều không hiểu thôi. Bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đi ra ngoài.
Đoàn người lục tục đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Hắc Xà cùng Độc Xà nhìn trộm mặt nhau.
“Này, dường như trong này chỉ còn chúng ta với hai chiếc xe máy.” Hắc Xà nói.
“Không phải xe máy, là xe ba bánh.” Độc Xà tốt bụng nhắc nhở.
“Vậy, bọn họ tất cả đều đi, chúng ta...” Hắc Xà trợn to cặp mắt.
“Chỉ có thể đạp xe ba bánh này?” Độc Xà nói ra sự thật kinh khủng.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mau mau xông ra ngoài cửa, nhưng... Nơi nào còn có bóng dáng những người khác?
Chỉ còn lại một đống bụi đất.
“A a a...” Hắc Xà, Độc Xà đồng thời đối diện với bầu trời hô to.
“Ha ha ha... Mẹ thật giỏi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Dạ Tước hướng về phía Hạ Du Huyên, liền hôn một cái.
“Hừ.” Lãnh Liệt Hàn rên một tiếng, dừng xe ở một bên.
Đường Sâm nhìn đến bọn họ ngừng, cũng nghi ngờ dừng lại ở một bên, tiếp, thân thể nho nhỏ Lãnh Dạ Tước liền ‘ bay ’ đến trong lòng ngực mình.
Lãnh Dạ Tước chớp con mắt hồng, trừng mắt liếc chiếc xe Lãnh Liệt Hàn đã biến mất “Hừ, đồ đàn ông keo kiệt.”
Đường Sâm lắc đầu một cái, thả Lãnh Dạ Tước vào chỗ ngồi phía sau, cùng Đường Thiếu Ngôn ngồi chung một chỗ.
Lãnh Liệt Hàn keo kiệt lại ghen! Xem ra, hiện tại cũng không biết đi nơi nào, chơi xa rồi!
Trên xa lộ cao tốc, Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên không biết đi nơi nào, mà mấy chiếc xe thể thao dừng lại ở bờ biển, tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Trên xa lộ cao tốc, còn có hai chiếc xe ba bánh.
Hai nam nhân cao lớn anh tuấn, đang liều mạng đạp xe ba bánh, khuôn mặt đầy vạch đen, đuổi theo đã sớm không thấy bóng dáng xe thể thao, chậm rãi đung đưa.
.......
Ngày, có lẽ chính là từng ngày từng ngày qua thôi sao.
——— —————— ————-
Cuộc sống tương lai ai nói chính xác!
Chỉ là, tin tưởng mình, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn!
Cuối cùng mong ước các bạn có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook