Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 155: Ngoại truyện: Hôm nay, ngày của 5 năm sau
5 năm sau
'Bốp' một tiếng, Đường Sâm hài lòng tắt màn hình chiếc tivi LCD tinh thể lỏng cỡ lớn đi.
"Nhìn xem, đây chính là phim phóng sự tôi quay đó, như thế nào?" Sắc mặt Đường Sâm vô cùng hớn hở (Đương nhiên, trong bộ phim phóng sự của Đường Sâm không có cảnh Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên ân ân ái ái. Bởi vì khi anh bám đuôi đến trước cửa thủy tinh cung cũng đã bị chặn lại rồi.)
"Đường Sâm, đây là việc làm đầu tiên của anh khiến tôi phải tán thưởng đó nha." Hề Linh giơ ngón tay cái lên.
"Lần đầu tiên mới thấy cậu làm được việc có tính nhân đạo như vậy." Thanh Long gật gật đầu, nói.
"Rốt cuộc cũng có chút hình người rồi a." Ngân Long vui mừng nói.
Đường Sâm càng nghe, sắc mặt càng u ám. Nói cứ như trước đây anh là cầm thú không bằng.
"A. Đường thiếu, đừng nóng giận a. Bọn tôi là đang khen anh mà." Mộc Nhĩ che miệng cười trộm.
"Hừ. Có ai khen ngợi như mấy người không?" Đường Sâm tức giận hừ lạnh.
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên, nhàn nhã ăn trái cây.
"Bảo bối, ăn ngon không?" Lãnh Liệt Hàn hỏi.
Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm, ăn ngon a."
"Anh nếm thử không?" Hạ Du Huyên cầm lấy một quả bồ đào, định đưa đến trước miệng anh.
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, môi liền đè ép lên.
Lưỡi dài cuốn vào bên trong miệng Hạ Du Huyên cắn miếng bồ đào vào trong miệng mình, liếm liếm khóe miệng "Quả thật ăn ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên trở nên đỏ ửng.
Khi Lãnh Liệt Hàn vẫn muốn diễn tiếp hình ảnh tình cảm mãnh liệt thì bên ngoài tòa thành đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Đường Sâm lắc lắc đầu, thở dài nói "Ài, khẳng định là Dạ Dạ nhà hai người lại ném bom loạn lên rồi."
Hạ Du Huyên nhếch môi, tình huống như vậy, mọi người đã coi như không thấy gì.
Nhớ lại, khi Lãnh Dạ Tước vừa mới sinh ra, Mộc Y Sương cũng phát hiện ra mình đã có thai ba tháng.
Lãnh Dạ Tước hiện tại 4 tuổi, Đường Thiếu Ngôn bây giờ cũng là 4 tuổi, chỉ là nhỏ hơn Lãnh Dạ Tước bảy tháng. (Đường Thiếu Ngôn, con trai của Đường Sâm và Mộc Y Sương)
Lúc này, Mộc Y Sương mỗi tay kéo theo một bé trai xinh xắn.
Bên trái là khuôn mặt nhỏ nhắn có bộ dạng giống Đường Sâm đến chín phần, mắt phượng hơi nâng, khóe miệng nhỏ nhắn nở nụ cười vui tươi hớn hở. Sau khi lớn lên khẳng định cũng sẽ có khuôn mặt hoa hoa công tử.
Bên phải là cậu bé có khuôn mặt còn đẹp hơn gấp bội. Kế thừa hoàn toàn dáng vẻ tà khí yêu nghiệt của Lãnh Liệt Hàn cùng bộ dạng giảo hoạt của Hạ Du Huyên. Còn có, đôi mắt xinh đẹp màu hồng trời sinh câu hồn người là kế thừa của Hạ Du Huyên
Lãnh Dạ Tước vẻ mặt tà khí, nhưng khi nhìn thấy mẹ của mình lại đột nhiên thay đổi thành bộ dạng khờ khạo, chạy thẳng đến chỗ Hạ Du Huyên, vươn bàn tay bé nhỏ ra "Mẹ mẹ. . ."
Hạ Du Huyên cưng chiều ôm lấy vật nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con "Hôm nay lại nổ bom ở đâu rồi hả?"
Lãnh Dạ Tước nhìn thoáng qua cha mình, lại càng thêm dí sát vào thân thể Hạ Du Huyên "Mẹ thật thơm." Còn đắc ý liếc nhìn khuôn mặt nguyên bản của Lãnh Liệt Hàn đang càng ngày càng trở nên u ám.
"Tiểu Dạ Dạ, con thật là." Hạ Du Huyên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lãnh Dạ Tước.
Sắc mặt Lãnh Liệt Hàn đen xuống triệt để. Đoạt lấy vật nhỏ trong lòng cô ném sang một bên cho Thanh Long "Dạ Dạ đã trưởng thành, cũng đến thời điểm đi rèn luyện rồi."
Hạ Du Huyên vừa nghe thấy vậy liền muốn đoạt lại Dạ Dạ, nhưng bị người đàn ông nào đó gắt gao giam chặt vào trong ngực "Không được, Dạ Dạ mới 4 tuổi a."
"Bốn tuổi đã đến . . . lúc rồi" Người đàn ông này thật nhẫn tâm!
'Bốp' một tiếng, Đường Sâm hài lòng tắt màn hình chiếc tivi LCD tinh thể lỏng cỡ lớn đi.
"Nhìn xem, đây chính là phim phóng sự tôi quay đó, như thế nào?" Sắc mặt Đường Sâm vô cùng hớn hở (Đương nhiên, trong bộ phim phóng sự của Đường Sâm không có cảnh Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên ân ân ái ái. Bởi vì khi anh bám đuôi đến trước cửa thủy tinh cung cũng đã bị chặn lại rồi.)
"Đường Sâm, đây là việc làm đầu tiên của anh khiến tôi phải tán thưởng đó nha." Hề Linh giơ ngón tay cái lên.
"Lần đầu tiên mới thấy cậu làm được việc có tính nhân đạo như vậy." Thanh Long gật gật đầu, nói.
"Rốt cuộc cũng có chút hình người rồi a." Ngân Long vui mừng nói.
Đường Sâm càng nghe, sắc mặt càng u ám. Nói cứ như trước đây anh là cầm thú không bằng.
"A. Đường thiếu, đừng nóng giận a. Bọn tôi là đang khen anh mà." Mộc Nhĩ che miệng cười trộm.
"Hừ. Có ai khen ngợi như mấy người không?" Đường Sâm tức giận hừ lạnh.
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên, nhàn nhã ăn trái cây.
"Bảo bối, ăn ngon không?" Lãnh Liệt Hàn hỏi.
Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm, ăn ngon a."
"Anh nếm thử không?" Hạ Du Huyên cầm lấy một quả bồ đào, định đưa đến trước miệng anh.
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, môi liền đè ép lên.
Lưỡi dài cuốn vào bên trong miệng Hạ Du Huyên cắn miếng bồ đào vào trong miệng mình, liếm liếm khóe miệng "Quả thật ăn ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên trở nên đỏ ửng.
Khi Lãnh Liệt Hàn vẫn muốn diễn tiếp hình ảnh tình cảm mãnh liệt thì bên ngoài tòa thành đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Đường Sâm lắc lắc đầu, thở dài nói "Ài, khẳng định là Dạ Dạ nhà hai người lại ném bom loạn lên rồi."
Hạ Du Huyên nhếch môi, tình huống như vậy, mọi người đã coi như không thấy gì.
Nhớ lại, khi Lãnh Dạ Tước vừa mới sinh ra, Mộc Y Sương cũng phát hiện ra mình đã có thai ba tháng.
Lãnh Dạ Tước hiện tại 4 tuổi, Đường Thiếu Ngôn bây giờ cũng là 4 tuổi, chỉ là nhỏ hơn Lãnh Dạ Tước bảy tháng. (Đường Thiếu Ngôn, con trai của Đường Sâm và Mộc Y Sương)
Lúc này, Mộc Y Sương mỗi tay kéo theo một bé trai xinh xắn.
Bên trái là khuôn mặt nhỏ nhắn có bộ dạng giống Đường Sâm đến chín phần, mắt phượng hơi nâng, khóe miệng nhỏ nhắn nở nụ cười vui tươi hớn hở. Sau khi lớn lên khẳng định cũng sẽ có khuôn mặt hoa hoa công tử.
Bên phải là cậu bé có khuôn mặt còn đẹp hơn gấp bội. Kế thừa hoàn toàn dáng vẻ tà khí yêu nghiệt của Lãnh Liệt Hàn cùng bộ dạng giảo hoạt của Hạ Du Huyên. Còn có, đôi mắt xinh đẹp màu hồng trời sinh câu hồn người là kế thừa của Hạ Du Huyên
Lãnh Dạ Tước vẻ mặt tà khí, nhưng khi nhìn thấy mẹ của mình lại đột nhiên thay đổi thành bộ dạng khờ khạo, chạy thẳng đến chỗ Hạ Du Huyên, vươn bàn tay bé nhỏ ra "Mẹ mẹ. . ."
Hạ Du Huyên cưng chiều ôm lấy vật nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con "Hôm nay lại nổ bom ở đâu rồi hả?"
Lãnh Dạ Tước nhìn thoáng qua cha mình, lại càng thêm dí sát vào thân thể Hạ Du Huyên "Mẹ thật thơm." Còn đắc ý liếc nhìn khuôn mặt nguyên bản của Lãnh Liệt Hàn đang càng ngày càng trở nên u ám.
"Tiểu Dạ Dạ, con thật là." Hạ Du Huyên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lãnh Dạ Tước.
Sắc mặt Lãnh Liệt Hàn đen xuống triệt để. Đoạt lấy vật nhỏ trong lòng cô ném sang một bên cho Thanh Long "Dạ Dạ đã trưởng thành, cũng đến thời điểm đi rèn luyện rồi."
Hạ Du Huyên vừa nghe thấy vậy liền muốn đoạt lại Dạ Dạ, nhưng bị người đàn ông nào đó gắt gao giam chặt vào trong ngực "Không được, Dạ Dạ mới 4 tuổi a."
"Bốn tuổi đã đến . . . lúc rồi" Người đàn ông này thật nhẫn tâm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook