Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
-
Chương 103: Côn đồ
Hạ Du Huyên điên cuồng phi xe lao đến bệnh viện Đệ Nhất, tiêu sái lái xe vào chỗ trống duy nhất trên bãi đỗ xe. Một chiếc xe Ferrari màu đen ở
bên cạnh cũng đang định đỗ vào chỗ đó.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống, là ba tên côn đồ đầu tóc vàng hoe.
"Này, chỗ này là vị trí lão đại tao đã nhìn thấy trước, các ngươi có mau cút đi không?" Tên đàn em số một hung hãn rống lên.
Tên lão đại đám côn đồ thấy đây là chiếc xe Bugatti Veyron duy nhất trên thế giới, vội vàng ngăn tên đàn em lại.
Hạ Du Huyên tháo cặp kính đen to bản trên mắt xuống, bước ra ngoài.
Đôi mắt màu hồng trong suốt sáng ngời, đôi lông mày hơi cong cong, hàng lông mi dài hơi rung động, làn da trắng ngần không tỳ vết thoáng lộ ra một chút phấn hồng, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Khóe miệng nâng lên một độ cong hoàn mỹ, lộ ra dáng vẻ tự tin không gì không biết và thiên hạ vô địch, bộ trang phục đen trắng đan xen vô cùng thoải mái tạo cảm giác vô cùng thần bí cũng vô cùng thuần khiết.
Người đi ra tiếp theo là Lãnh Liệt Hàn.
Đó là một người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, mái tóc màu tím bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra một luồng ánh sáng bảo thạch mê người, tuy đường cong nét mặt nhu hòa nhưng cái lạnh thấu xương không ngừng tỏa ra bốn phía, đôi mắt xanh lam tựa như hồ nước đóng băng giữa trời đông lạnh giá. Đôi môi mỏng hơi mím, khóe miệng cong lên như nhiễm một tầng băng tuyết. Anh cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, không chút để ý đến ba tên côn đồ kia.
Hạ Du Huyên cũng vậy, tiến lên kéo lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, chuẩn bị đi vào bệnh viện.
"Chậc chậc. . . Mỹ nữ, nhìn em có tiền như vậy, lại đi bao dưỡng một tên "Tiểu bạch kiểm" xinh đẹp như vậy sao. Đi theo bọn anh một đêm, bọn anh sẽ tha cho hai người, thế nào?"
Hiển nhiên, Hạ Du Huyên không thèm để ý đến bọn chúng, tiếp tục kéo cánh tay Lãnh Liệt Hàn đi về phía trước, đúng lúc Đường Sâm xuất hiện. "Này, hai người đến thật là nhanh. Tôi đang định đi mua bữa sáng đây."
"Gái điếm thúi, giả bộ thanh cao cái gì. Còn không mau quay lại cho bản đại gia." Âm thanh chán ghét từ phía sau vang lên.
Lãnh Liệt Hàn toàn thân tản ra khí lạnh bức người, Hạ Du Huyên vỗ vỗ cánh tay Lãnh Liệt Hàn "Loại tiểu nhân này không đáng để anh ra tay, bẩn."
Nói xong, đạp giày cao gót bước qua.
Đôi con ngươi hồng tím rét lạnh bắn thẳng về phía ba tên côn đồ.
"Oa? Hàn, bảo bối nhà anh càng ngày càng giống anh rồi." Đường Sâm bày ra dáng vẻ đang xem kịch vui.
Trên người Hạ Du Huyên phát ra hàn khí, khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đấy đều phải sợ hãi, ngoại trừ hai người. Đường Sâm sớm đã tập thành thói quen với hàn khí trên người Lãnh Liệt Hàn, cho nên tự nhiên sẽ không sợ.
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng cong lên.
Hạ Du Huyên nhíu mày, một cưới đá mạnh vào "gốc rễ sinh mệnh" của tên lão đại. Hai tên đàn em vừa nhìn thấy lão đại của mình ngã lăn xuống đất, lập tức xông lên.
Lại bị Hạ Du Huyên dễ dàng đá bay, có thể thấy được bây giờ cô đang tức giận đến nhường nào.
Vẫn chưa hả giận, trực tiếp tiến lên, cởi giày cao gót, ra sức đánh vào ba tên côn đồ.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống, là ba tên côn đồ đầu tóc vàng hoe.
"Này, chỗ này là vị trí lão đại tao đã nhìn thấy trước, các ngươi có mau cút đi không?" Tên đàn em số một hung hãn rống lên.
Tên lão đại đám côn đồ thấy đây là chiếc xe Bugatti Veyron duy nhất trên thế giới, vội vàng ngăn tên đàn em lại.
Hạ Du Huyên tháo cặp kính đen to bản trên mắt xuống, bước ra ngoài.
Đôi mắt màu hồng trong suốt sáng ngời, đôi lông mày hơi cong cong, hàng lông mi dài hơi rung động, làn da trắng ngần không tỳ vết thoáng lộ ra một chút phấn hồng, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Khóe miệng nâng lên một độ cong hoàn mỹ, lộ ra dáng vẻ tự tin không gì không biết và thiên hạ vô địch, bộ trang phục đen trắng đan xen vô cùng thoải mái tạo cảm giác vô cùng thần bí cũng vô cùng thuần khiết.
Người đi ra tiếp theo là Lãnh Liệt Hàn.
Đó là một người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, mái tóc màu tím bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra một luồng ánh sáng bảo thạch mê người, tuy đường cong nét mặt nhu hòa nhưng cái lạnh thấu xương không ngừng tỏa ra bốn phía, đôi mắt xanh lam tựa như hồ nước đóng băng giữa trời đông lạnh giá. Đôi môi mỏng hơi mím, khóe miệng cong lên như nhiễm một tầng băng tuyết. Anh cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, không chút để ý đến ba tên côn đồ kia.
Hạ Du Huyên cũng vậy, tiến lên kéo lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, chuẩn bị đi vào bệnh viện.
"Chậc chậc. . . Mỹ nữ, nhìn em có tiền như vậy, lại đi bao dưỡng một tên "Tiểu bạch kiểm" xinh đẹp như vậy sao. Đi theo bọn anh một đêm, bọn anh sẽ tha cho hai người, thế nào?"
Hiển nhiên, Hạ Du Huyên không thèm để ý đến bọn chúng, tiếp tục kéo cánh tay Lãnh Liệt Hàn đi về phía trước, đúng lúc Đường Sâm xuất hiện. "Này, hai người đến thật là nhanh. Tôi đang định đi mua bữa sáng đây."
"Gái điếm thúi, giả bộ thanh cao cái gì. Còn không mau quay lại cho bản đại gia." Âm thanh chán ghét từ phía sau vang lên.
Lãnh Liệt Hàn toàn thân tản ra khí lạnh bức người, Hạ Du Huyên vỗ vỗ cánh tay Lãnh Liệt Hàn "Loại tiểu nhân này không đáng để anh ra tay, bẩn."
Nói xong, đạp giày cao gót bước qua.
Đôi con ngươi hồng tím rét lạnh bắn thẳng về phía ba tên côn đồ.
"Oa? Hàn, bảo bối nhà anh càng ngày càng giống anh rồi." Đường Sâm bày ra dáng vẻ đang xem kịch vui.
Trên người Hạ Du Huyên phát ra hàn khí, khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đấy đều phải sợ hãi, ngoại trừ hai người. Đường Sâm sớm đã tập thành thói quen với hàn khí trên người Lãnh Liệt Hàn, cho nên tự nhiên sẽ không sợ.
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng cong lên.
Hạ Du Huyên nhíu mày, một cưới đá mạnh vào "gốc rễ sinh mệnh" của tên lão đại. Hai tên đàn em vừa nhìn thấy lão đại của mình ngã lăn xuống đất, lập tức xông lên.
Lại bị Hạ Du Huyên dễ dàng đá bay, có thể thấy được bây giờ cô đang tức giận đến nhường nào.
Vẫn chưa hả giận, trực tiếp tiến lên, cởi giày cao gót, ra sức đánh vào ba tên côn đồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook