Đồng Tuyết Lục nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Ừ, bác sĩ nói bệnh của bà ấy gọi là bệnh si ngốc lúc tuổi già, không phải là điên hoàn toàn, có đôi khi vẫn nhận ra người khác, nói chuyện cũng hoàn toàn giống người bình thường, nhưng khi nổi điên lên lại thích đánh người, chửi mắng người khác, nghe nói trông thôn có không ít người bị bà ấy đánh rồi!”
“Vì thế cho nên, hai người chú nhà em mới không dám đưa bà ấy lên thành phố sống, vốn dĩ lần trước bọn họ nói bận xong việc nhà nông sẽ lên, nhưng bởi vì chuyện này lại trì hoãn, haiz! ”
Nghe thấy thế, trong lòng Chu Phương run sợ: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Sau này có thể khỏi được không?”
Đồng Tuyết Lục lại thở dài một hơi, xua tay nói: “Không khỏi được, tuy rằng em chưa từng gặp bà nội mình, nhưng nghe thấy bà già rồi còn phải chịu tội như vậy, trong lòng em vô cùng khó chịu! ”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đỏ hoe giọng nói nghẹn ngào, vẻ mặt bi thương khó chịu.

Đồng Gia Minh: “…”
Thiếu chút nữa cậu cũng tin là thật.

Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nghe thấy thế lại càng cảm thấy Đồng Tuyết Lục là người hiếu thảo.

Trước khi Đồng Tuyết Lục về đây, trong khu tập thể có rất nhiều người châm chọc, đặc biệt là khi vợ chồng Đồng Đại Quân vừa xảy ra chuyện, mọi người đều nói rất khó nghe.

Bây giờ xem ra mọi người đều hiểu lầm Đồng Tuyết Lục rồi, ngay cả bà nội chưa bao giờ gặp cô còn hiếu thảo như vậy, sao có thể là loại người ngại bần ái phú?
“Vậy sau này mấy chị em em cũng về quê theo sao?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không về, công việc ở quê quán vốn dĩ đã nhiều rồi, bây giờ bà nội em còn cần người chăm sóc, nếu chúng em quay về, chẳng phải nhà chú thím lại càng không lo liệu được hết sao?”
“Huống chi em đã trưởng thành rồi, em có thể kiếm tiền nuôi sống em trai em gái, đợi đến khi tiết kiệm được tiền, em còn phải gửi đồ bổ về cho bà nội nữa!”Nghe xong lời này, ánh mắt Chu Phương nhìn Đồng Tuyết Lục càng dịu dàng hơn: “Em là cô bé hiếu thảo, nếu bà nội em biết, chắc chắn sẽ rất vui.


“Hiếu thảo với người lớn đều là chuyện nên làm.

” Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, trên mặt cô lập tức lộ ra vẻ thẹn thùng: “Đúng rồi, anh Từ, chị Chu Phương, hai người có định mua vị trí công nhân bốc xếp không?”
Chu Phương ngẩn người: “Mua hả? Nhưng anh chị mua cũng không dùng được.


Công việc bốc xếp hàng hóa rất tốn sức, từ trước đến nay chỉ tuyển nam, nhà họ Từ chỉ có một người con trai là Từ Bách Căn, bọn họ mua cũng vô dụng.

Đồng Tuyết Lục nói: “Hai người có thể mua lại, sau đó tìm người khác đổi công việc, như vậy, sau này cơ hội để hai người tìm được công việc thích hợp sẽ dễ dàng hơn chờ đợi như bây giờ rất nhiều.


Nghe thấy thế hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nhìn nhau.

Đúng thế, sao trước đây bọn họ không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
Trong tay có công việc trao đổi với người khác, đúng là dễ hơn so với chờ đợi nhiều, nhưng mà!
“Không biết em định bán bao nhiêu tiền?”
“Anh Từ và chị Chu Phương trả cho chúng em ba trăm năm mươi tệ là được rồi.


“Ba trăm năm mươi?” Từ Bách Căn có chút sững sờ: “Em gái, có phải em nói sai rồi không?”
Bây giờ công việc bình thường ở bên ngoài cũng phải bán năm trăm tệ, công việc tốt một chút khả năng phải mất tám trăm hoặc hơn nghìn tệ.


Công việc bốc xếp việc nặng lương ít, nhưng ít ra cũng phải bốn trăm tệ.

Chu Phương cũng gật đầu theo: “Em gái, chắc là em không biết giá cả của công việc nhỉ? Lần trước trong xưởng có người bán bốn trăm mười lăm tệ đó.


Đồng Tuyết Lục thấy hai người thành thật như vậy, trong lòng càng vừa lòng hơn: “Em biết, chỉ là em nghe Gia Minh nói, khi cha mẹ em xảy ra chuyện anh Từ và chị Chu Phương đã giúp đỡ nhà em rất nhiều, nếu không có hai người, chắc chắn mấy đứa em em không thể lo liệu hết được, cho nên anh chị chỉ cần trả em ba trăm năm mươi tệ là được rồi.


Hóa ra là vì chuyện này, người tri ân báo đáp như Đồng Tuyết Lục thật sự quá ít.

Nhưng mà chính vì như vậy, bọn họ lại càng không thể ăn chặn của chị em Đồng Tuyết Lục.

Từ Bách Căn nói: “Em gái, công việc này anh chị mua, nhưng mà không được bán ba trăm năm mươi, cứ dựa theo giá cả người khác bán, anh chị trả bốn trăm mười lăm tệ!”
Tất nhiên là Đồng Tuyết Lục sẽ không nhận nhiều tiền như vậy, nếu không thì uổng phí hết tâm tư của cô.

“Anh Từ, chị Chu Phương, không thể như vậy…”
Cuối cùng hai bên cò cưa một phen, quyết định con số ba trăm tám mươi tệ.

Từ Bách Căn là người làm việc dứt khoát, trực tiếp lấy ra hai trăm năm mươi tệ, số còn lại bọn họ phải đi vay mới có thể trả được.


Tất nhiên Đồng Tuyết Lục sẽ tỏ vẻ không thành vấn đề, sau khi viết giấy biên nhận, cô đứng dậy chào bọn họ định về nhà mình.

Đúng lúc ấy, bà Từ bước vào, trước đó khuôn mặt bà ta còn đen như đáy nồi, lúc này mặt già đã cười nở hoa: “Trời tối như vậy rồi, con dâu, con đưa bọn trẻ về đi.


Đồng Tuyết Lục khách khí hai câu rồi không kiên trì nữa.

Nhà họ Từ đưa bọn họ đến tận cửa, Chu Phương còn chủ động bế Đồng Miên Miên giúp cô.

Cảnh tượng ấy giống như lãnh đạo quốc gia được người dân đưa tiễn vậy, vợ ông Lâm đang trốn sau cửa sổ âm thầm quan sát, lập tức trợn tròn mắt ra nhìn.

Sao không phải đánh nhau? Nhìn dáng vẻ này hình như còn rất hòa thuận nhỉ?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương