Vào buổi đêm yên tĩnh, giọng nói của thiếu niên vang lên vô cùng đột ngột.

Đồng Tuyết Lục mở to mắt, hương vị trà xanh bốc lên tận trời nói: “Nơi này là nhà của chị, các em là người thân duy nhất của chị trên đời này, tất nhiên chị phải quay về đoàn tụ với các em rồi.


Trong không khí lại truyền đến một tiếng cười nhạo: “Chị cầm mấy lời này đi lừa gạt người khác còn có thể, chị quên là trước khi ba mẹ tôi qua đời chị đã mắng bọn họ thế nào sao? Chị nói nhà họ Đồngchúng tôi là ổ khất cái, có đánh chết chị cũng sẽ không theo bọn họ trở về!”
Đồng Tuyết Lục ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ tới mấy chuyện thối nát mà nguyên chủ từng làm.

Vợ chồng Đồng Đại Quân từng tới nhà cô ba lượt, lần đầu tiên sau khi nguyên chủ nghe thấy mình không phải con gái ruột nhà họ Đồng, đã trực tiếp ngất xỉu.

Lần thứ hai tới cửa, nguyên chủ chỉ vào mặt hai vợ chồng Đồng Đại Quân bảo bọn họ cút đi, còn đuổi theo ra đến tận cửa, ném toàn bộ đồ vật bọn họ mang đến cho cô ta xuống đất, lần thứ ba tuy rằng không khiến gà bay chó sủa, lại trực tiếp tránh mặt không gặp.


Cũng vào lần thứ ba đó, trên đường quay về vợ chồng Đồng Đại Quân đã xảy ra chuyện.

Nghĩ đến điều này, Đồng Tuyết Lục không khỏi cảm thấy đau đầu.

Vốn dĩ cô còn định ra chiêu bài tình thân, hiện giờ xem ra lá bài này đã hỏng mất rồi.

“Nếu như vậy, tôi cũng không nói lời khách sáo nữa, tôi không sống nổi ở bên kia nữa rồi, tôi cần một chỗ dừng chân.


Tiếng cười nhạo lại lần nữa truyền đến từ phía giường đối diện: “Chị dựa vào đâu mà cho rằng, chị muốn tới là có thể tới?”
Môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: “Dựa vào việc cậu ăn đồ ăn do tôi nấu.


Nếu Đồng Gia Minh muốn đuổi cô đi, thì vừa rồi khi nhìn thấy cô, cậu ta đã nổi bão rồi.

Nhưng cậu ta không làm thế.

Sở dĩ cậu ta vẫn luôn ẩn nhẫn không phát tác như vậy, tất nhiên không phải do cậu ta có cảm tình với người chị gái từ trên trời rơi xuống này, mà bởi vì!
Cô có giá trị lợi dụng.

Đầu bên kia không còn tiếng động gì nữa.

Trong đêm tối mông lung, Đồng Tuyết Lục không có cách nào nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.


Có điều dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng biết, chắc chắn cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi.

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói tiếp: “Nếu tôi đoán không sai, cậu bỏ học đến xưởng đệt làm việc, là muốn lợi dụng cơ hội người bên phía quê quán Bắc Hòa chưa tới, bán hai công vị đi, có đúng không?”
Lời này của cô giống như sấm dậy đất bằng!
Đồng Gia Minh lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, đôi mắt trợn trừng nhìn cô: “Chị, rốt cuộc chị có mục đích gì?”
“Nếu như tôi nói tôi không có mục đích gì cậu có tin không? Có điều cậu không cần phải nói tôi cũng biết cậu không tin tôi, thật ra ngoài chuyện hai vị trí công việc kia, tôi còn biết chuyện thật ra cậu chưa báo tin cho người bên quê quán Bắc Hòa, cậu nói thử xem nếu để lãnh đạo trong xưởng biết chuyện, người ta sẽ đối đãi với cậu thế nào?”
Giọng Đồng Tuyết Lục mang theo một tia lười biếng, nhưng lời nói ra lại sắc như dao, đào bới tất cả bí mật trong lòng cậu không hề nể tình chút nào.

Đồng Gia Minh nắm chặt tay lại: “Tôi mặc kệ chị có mục đích gì, nếu như chị dám nói ra ngoài những chuyện ấy, tôi… Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chị!”
Cậu ta luống cuống, cậu ta luống cuống, cậu ta luống cuống rồi!
Chà chà, xem ra đại lão tương lai vẫn còn “Non và xanh” lắm.

Đồng Tuyết Lục ngồi dậy theo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khác hẳn thái độ hờ hững khi nãy: “Chúng ta hợp tác đi.



Đồng Gia Minh không hé răng.

“Cậu cũng biết đấy, với tuổi tác và thân phận hiện giờ của cậu, người trong xưởng căn bản không thể nào để cậu bán hai vị trí công việc kia đi, cũng không thể nào giao tiền an ủi vào tay cậu, nói cách khác, cho dù cậu có tính kế cẩn thận đến mức nào đều không có tác dụng, hơn nữa bây giờ đã qua hơn nửa tháng rồi, cậu cảm thấy cậu còn giấu được người bên quê quán Bắc Hòa bao lâu nữa?”
Dừng một chút, Đồng Tuyết Lục lại nói tiếp: “Đợi người bên quê quán Bắc Hòa lên trên này, không chỉkhông giữ được công việc và tiền an ủi, ba an hem các cậu cũng bị đưa về quê quán Bắc Hòa, lúc ấy đừng nói đến chuyện đi học, không chừng ngay cả chuyện ăn no cũng là vấn đề.


Trong bóng đêm đen ngòm, đôi mắt sắc bén của Đồng Gia Minh trợn trừng nhìn cô, đôi môi bị cắn đến mức trắng bệch.

Đồng Tuyết Lục tiếp tục bỏ thêm mồi câu: “Nhưng nếu cậu hợp tác với tôi, chẳng những tôi có thể bảo đảm người bên phía quê quán Bắc Hòa không chiếm được một phần lợi ích nào, còn có thể để ba anh em các cậu tiếp tục ở lại Kinh Thị, tiếp tục đi học, không cần về quê nhặt phân heo.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương